Chương 8: Luôn có bất ngờ
Ngô Đồng Tư Ngữ
17/09/2016
【Tôi từng dùng toàn bộ sức lực để đuổi theo tuổi thanh xuân, thu hoạch lại chỉ là những mảnh vỡ của ký ức. Tôi không sợ không thể buông tha đối phương, chỉ sợ rằng tình yêu đến bất ngờ —— nhật ký Nhan Giác】
Quý Vũ hôm nay trang điểm rất tự nhiên, quyến rũ nhưng không lòe loẹt, trước khi ra khỏi nhà cô còn đứng trước gương mấy lần, cảm thấy mình ăn diện thế này cũng sẽ không thua kém Nhan Giác. Đứng chung một chỗ, trái tim cô bỗng thắt lại. Nhan Giác coi cô như là người vô hình, còn có Hoắc Đông Xuyên cũng vậy. Rốt cuộc Quý Vũ phải mở miệng: "Nhan Giác, đã lâu không gặp, cô khỏe không?"
Lời nói của Quý Vũ thể hiện rõ chân ý, ‘không đội trời chung không nên đối diện’, cô ta và Liya Phạm đúng là chị em, từ lời nói cho đến điệu bộ như hóa thành một. Nhan Giác cũng cười, cô tự nhận mình không phải người lương thiện, lại càng không có thời gian ‘đeo mặt nạ’ giả nhân giả nghĩa trước mặt người khác: "Không cần phải lo lắng cho tôi, bị người ta mưu hại lâu như vậy, bây giờ tâm tình đã ổn."
Mặt Quý Vũ trở nên trắng bệt, cô ta liền hướng mắt qua Hoắc Đông Xuyên cầu cứu, cũng không ngoài ý muốn thấy anh ta nghiêm mặt. Nhiếp Văn Hiên đứng ở một bên muốn hòa giải, nhưng lại không biết phải làm gì.
Cục diện bế tắc may mắn bị một âm thanh phá vỡ. Liya Phạm mang một đôi giày Gucci cao tầm mười hai cen-ti-mét như gió thổi tới bên cạnh Nhan Giác, tay cô ta nắm vào bả vai cô, bộ dáng thân mật: "Nhan Giác cũng không tồi, có thể một tay lo cho gia đình, không ai muốn bản thân mình bị ràng buộc cả."
"Thà thiếu để còn phấn đấu chứ không dựa hơi kẻ khác." Nhan Giác mắt cũng không chớp, mỉm cười gạt phăng cánh tay của Liya Phạm, mặt không biến sắc đi về phía bên kia, giữ một khoảng cách rõ ràng. Thật ra thì không cần cô phải nghiên cứu tìm hiểu, trong làng giải trí không ít thì nhiều mấy cô mồi chài đàn ông.
"Cô!" Mặt cô ta đanh lại, môi dường như run rẩy.
Cảm thấy tình huống trở nên tồi tệ, Nhiếp Văn Hiên đang định xoa dịu thì lúc này có một giọng nói chen vào. Âm thanh anh ta trầm thấp lành lạnh: "Tôi vừa mới tìm chỗ đậu xe, em gặp được bạn rồi à?"
"Vị này là?" Lần này Hoắc Đông Xuyên ngược lại mở miệng trước. Lệ Tranh bước mấy bước đã đi tới bên cạnh Nhan Giác, đưa tay ôm eo cô: "Tôi là bạn của cô ấy, chào anh!"
Da đầu Nhan Giác trở nên tê dại, chớp chớp ánh mắt khô khang, nhắm mắt giới thiệu: "Vị này là Lệ Tranh, còn đây là Hoắc Đông Xuyên. . . . . . Là bạn thời đại học của tôi."
"Bạn thời đại học" Bốn chữ nói ra khiến cả khuôn mặt Hoắc Đông Xuyên tối sầm, ánh mắt anh ta gắt gao nhìn Nhan Giác, như muốn đem chuyện quá khứ nói ra. Liya Phạm ở một bên bĩu môi, loay hoay cầm kính mát trong tay, nghĩ nghĩ châm chọc đôi câu lại bị Quý Vũ ngăn cản. Cho tới nay Quý Vũ cũng giống như con chim nhỏ nép vào người Hoắc Đông Xuyên, lúc này cũng học dáng vẻ Lệ Tranh, cô nắm cánh tay Hoắc Đông Xuyên, khẽ nghiêng đầu nói: "Lệ tiên sinh là người tài năng, cùng Nhan Giác rất xứng đôi, có phải hay không Đông Xuyên?"
Bị hỏi bất thình lình, mặt anh ta càng u ám, anh ta đẩy cánh tay Quý Vũ, xoay người không nói một lời đi vào cửa chính của MG. Quý Vũ đứng tại chỗ nhìn hai tay trống trơn, mặt lúng túng.
"Được rồi được rồi, chúng ta cũng vào trong thôi, tiểu Nhan, Văn Cảnh chờ em đã lâu, còn em nữa, Liya Phạm...!" Là người từng trải cũng như muốn dàn xếp mọi chuyện êm xuôi, Nhiếp Văn Hiên làm mấy động tác chỉ vào Liya Phạm: "Dù sao em cũng là người của công chúng, gây họa ở đây không sợ nhà báo chụp hình sao?"
Lời nói của Nhiếp Văn Hiên càng khiến cho Liya Phạm căng thẳng, mặt trắng mặt xanh đeo mắt kính vào, cẩn thận nhìn ngó chung quanh mấy lượt, bực bội giẫm đạp giày cao gót lôi kéo Quý Vũ đi vào. Nhan Giác đứng ở ngoài cửa nhìn Nhiếp Văn Hiên nửa cười nửa không: "Yêu nghiệt, anh thật có triển vọng, không chỉ chụp hình cho cô ta mà còn muốn làm người quản lý?"
Nhiếp Văn Hiên nháy nháy mắt: "Cái này là ghen tị sao, anh còn chưa ghen với em nữa là? Đem theo bạn trai tới mà lại không thông báo cho anh. "Né tránh ánh mắt ‘hung dữ’ của Nhan Giác, Nhiếp Văn Hiên nhảy đến gần: "Yên tâm, anh là thân tại Tào doanh, tâm tại Hán (1), Liya Phạm nhất thời cũng chỉ là mây, còn em mới ở mãi trong tim anh!"
(1) Thân tại Tào doanh, tâm tại Hán: ‘người’ thì ở doanh trại của Tào Tháo, nhưng ‘tim’ lúc nào cũng hướng về phe Hán (Lưu Bị – Quang Vũ – Trương Phi)
Nhan Giác còn chưa kịp hỏi chuyện anh ta và Liya Phạm, anh ta đã trực tiếp nhìn cô ‘tò mò’, sau lại dùng tốc độ ánh sáng biến mất.
"Cái người này!" Nhan Giác vừa nói xong người đứng bên cạnh cô đã mở miệng: "Cái người bạn này thật không biết điều, nhưng lại rất đáng tin."
"Đúng vậy." Gật đầu xong thì cô mới kịp phản ứng, thì ra Lệ Tranh vẫn luôn đứng cạnh cô, cô sải chân một cái đã đứng ở trước mặt anh, tay chân cô luống cuống, mấy giây sau mới nói: "Cám ơn anh đã tới giúp đỡ, nhưng không phải anh đã đi rồi ư?"
"Vốn là định đi, nhưng mà ‘nhìn’ thấy các người nói chuyện. . . . . ." Mặt trời lặn về hướng tây, ánh nắng vụt tắt, Lệ Tranh cũng không vì thế mà lúng túng. Anh xuôi tay nhìn Nhan Giác: "Nếu như em cảm thấy chính tôi đã làm cho em xấu hổ, tôi có thể đi."
"Anh đi rồi, tôi còn xấu hổ hơn." Nhan Giác ảo não quay lưng lại nói thầm, không ai có thể uy hiếp cô như người đàn ông ở trước mặt này, lần đầu tiên cô bị cảm giác xấu hổ đàn áp. Hít sâu một cái, cô chấp nhận quay đầu: "Lệ tiên sinh, vậy tối nay làm phiền anh."
"Nhan Giác, tối nay chúng ta là ‘bạn hữu’."
". . . . . ." Anh ấm áp mỉm cười lại khiến cho cô cảm thấy khó xử: "Lệ Tranh, chúng ta vào thôi."
Nhan Giác cho rằng mình đến đây khá sớm, nhưng khi cô đẩy cửa phòng ra thì đập vào mặt là mùi rượu cùng với âm thanh chói tai, một đám người sớm đã thác loạn rồi. Cô bịt lỗ tai quay đầu nhìn anh, phát hiện vẻ mặt anh không có gì là không thích ứng, lúc này cô mới yên tâm đi vào.
Ngồi trước màn hình tinh thể lỏng, anh chàng có biệt hiệu là ‘Tăm Tre’ năm nào giờ tự dưng mập mạp như ‘Trư Bát Giới’, đang ngồi gào thét bài 《Chết vì yêu》, bên trái trên ghế sa lon vốn là những người trầm mặc ít nói, không biết đang lôi kéo thì thầm to nhỏ cái gì, thỉnh thoảng cười to một tiếng. Nhan Giác đưa ánh mắt nhìn vào trong, mấy bạn học nữ ăn mặc hợp thời đang thảo luận chọn bài hát, duy chỉ có Văn Cảnh ngồi một mình ở ghế sa lon trong góc, bộ dạng rầu rĩ. Nhan Giác bất ngờ vì Quý Vũ, Hoắc Đông Xuyên, Liya Phạm, thậm chí là Nhiếp Văn Hiên cũng không có mặt ở đây.
"Sao thế, người nào có lá gan lớn như vậy, dám trêu ‘lão phật gia’ Văn Cảnh?" Nhan Giác ngồi vào bên cạnh, cố tình giới thiệu với Lệ Tranh. Cô cũng không hỏi tại sao, vừa nhắc đến thì đã thấy bộ dạng Văn Cảnh tuôn trào: "Nhan Giác à, tớ và lão Trình nhà tờ không xứng đôi sao?"
Nhan Giác cầm lấy ly rượu đặt ở trên bàn uống một hớp nhỏ: "Chỉ số IQ 250 Văn Cảnh gả cho thương nhân Trình Bắc Vọng thì có gì là sai?!"
"Thật không? Vậy mà tớ lại không biết chỉ số IQ của mình cao đến thế!" Tâm tình Văn Cảnh xấu tới cũng nhanh mà đi cũng lẹ.
Được Nhan Giác khích lệ là cô nàng Văn Cảnh phiêu phiêu tới tận trời xanh. Mắt nhìn vào chất lỏng ly cam vắt, Nhan Giác nở nụ cười thầm: "Thật, người không thông minh thì thường nhận được sự ưu ái về tình cảm."
Bất chấp bị Văn Cảnh dùng tay bóp cổ đến ‘lắc lư’, Nhan Giác ôm cổ hỏi: "Rốt cuộc là ai, là ai ao ước ghen tị?"
"Trừ con nhỏ đắc chí Liya Phạm thì còn có ai!"
"À. . . . . ." Nhan Giác nhàn nhạt đáp một tiếng: "Lời nói của ‘cái thứ’đó mà cậu cũng tin?"
Một ly rượu đầy còn chưa kịp hòa tan với đá đã bị Nhan Giác uống cạn, xúc cảm lạnh băng ở bên trong cổ họng, cô chỉ mơ hồ thấy được cửa phòng bị đẩy ra. Văn Cảnh đang ở một bên suy nghĩ, ‘phụt’ một cái rượu phun đầy bàn. Còn đang luống cuống tay chân dọn dẹp cùng Nhan Giác thì đã thấy Liya Phạm cố ý kéo Quý Vũ đi vào, nhân vật của công chúng mọi lúc mọi nơi đều phải chú ý hình tượng, nhưng cô ta mới vừa vào cửa liền mém trợt chân.
Văn Cảnh lôi kéo tay Lệ Tranh khuấy động, nghe được âm thanh liền đưa mắt nhìn Liya Phạm được Quý Vũ đỡ đi vào, Văn Cảnh nhỏ giọng nói với Nhan Giác: "Tớ xem cô ta diễn ‘Hoa Cúc Nhỏ’ rồi, diễn Thiết Quải Lý* rất hợp thích."
* Thiết Quải Lý: được minh họa như là một người xấu xí với khuôn mặt bẩn thỉu, râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù.
Ngồi giữa Văn Cảnh và Lệ Tranh, Nhan Giác bị Văn Cảnh chen lấn đến nỗi cô mấy lần đụng vào người anh, tuy rằng người này rất lịch sự, khéo léo bảo vệ để cô không bị thương, nhưng lại khiến cô dễ dàng đỏ mặt.
Văn Cảnh vốn muốn mượn cớ để khoe khoang ‘người bạn trai mới’của Nhan Giác trước mặt mọi người, nhưng người chủ trì tối nay lại là chủ tịch năm xưa, Nhiếp Văn Hiên. Thế nên cô đành từ bỏ hy vọng. Kết quả ‘người nào đó’ lại cúi xuống thì thầm với ‘người nào đó’: "Nhan Giác, sẽ không vì tức Hoắc Đông Xuyên nên cậu mới đem ‘vị thần’ này mời tới chứ, dù sao thì, cũng đáng!"
Chẳng hiểu gì về mình, đây mà gọi là bạn hữu sao? Bạn xấu Văn Cảnh! Nhan Giác liếc mắt xem thường, quay đầu nhìn về phía màn ảnh lớn sau lưng Nhiếp Văn Hiên, trái tim tự lừa dối mình. ‘Yêu nghiệt’ đem cả cái này ra sao. . . . . .?
Hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng được phát ra, những thước phim và hình ảnh của mấy năm trước về thời sinh viên, ghép hợp lại từng tác phẩm, Nhiếp Văn Hiên đứng ở một bên giải thích: "Bức này là tác phẩm nghệ thuật khi tôi lần đầu tiên chụp hình Văn Cảnh, biểu cảm không tốt tý nào, nhìn kỹ đi, cô ấy như vậy mà lại được gả cho Trình Bắc Vọng, chắc là em lại thầm mến ‘người ta’ trước chứ gì."
"Đi chết đi! thầm mến cái con khỉ!" Văn Cảnh ngồi ở phía dưới trực tiếp quăng một quả cam cộng với một câu thô tục. Nhiếp Văn Hiên lanh lẹ chụp được quả cam, cợt nhã bổ sung: "Bạn học Văn Cảnh hiện được trường học giữ lại giảng dạy, phụ trách công việc ‘gieo hại con cháu’. Bức tiếp theo của chúng ta đó là ‘tài tử trầm mặc’, Nhãn Kính Nam. . . . . ."
Nhiếp Văn Hiên từng chút giới thiệu, trong lòng Nhan Giác lại càng u ám. . . . . . . Thừa dịp Nhiếp Văn Hiên bù lu bù loa ở phía trên kia, Nhan Giác lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Mỗi tầng MG đều có một gian phòng riêng để hút thuốc, Nhan Giác chui vào trực tiếp đóng cửa, lục lọi khắp người, cho đến khi cô phát hiện trên người mình rỗng tuếch, cô mới nhớ tới mình đã sớm không còn dùng đến món đồ kia. Tay cô run run, đang định ngồi xổm xuống thì lúc này cửa phòng lại mở ra, người tiến vào không có hút thuốc mà là trực tiếp ôm cô: "Nhan Giác, anh nhớ em nhiều lắm."
Nhan Giác còn nhớ rõ năm đó, nghỉ hè ngày thứ hai, cô nằm gần giàn hoa ở bệ cửa sổ, chăm chú nhìn lên bầu trời. Một buổi sáng của quá khứ, những chú kiến con bò trên giá vẽ, dưới mái hiên chim Yến chiêm chiếp kêu 26 lần, người bán hàng rong qua lại rao hàng đúng 5 lần, cô và một người có tên là Hoắc Đông Xuyên vẻn vẹn xa cách đến 39 canh giờ.
Khi đó, không có gì hơn là muốn được nhìn thấy dưới lầu xuất hiện một người thiếu niên đầu đầy mồ hôi ngửa đầu nói: "Nhan Giác, đã lâu không gặp, anh tới rồi", hạnh phúc thật ngọt ngào.
Khi đó, chân trời cũng không cảm thấy xa, khoảng cách vốn không quan trọng.
Hiện tại, Nhan Giác nghe được nhịp tim của anh ta, nhưng lại cảm thấy mơ hồ.
‘Cám ơn đã nghĩ tới em.’ Nhan Giác không có tâm tư để nói câu này, đây chỉ là câu nói kiểu cách trong phim, cô tùy ý để anh ta ôm một lát, sau mới hạ giọng: "Ôm đủ chưa? Ôm đủ rồi thì em có chuyện muốn nói."
Cảm giác được bàn tay ngang hông mình chậm rãi buông ra, cô điều chỉnh vẻ mặt sau đó xoay người: "Những hình ảnh thời thanh xuân trên màn hình kia em đã sớm xóa, nếu anh cứ cố chấp giữ lại, em cũng không có ý kiến, nhưng chuyện ngày hôm nay lần sau đừng làm nữa."
"Nhan Giác, chúng ta thật sự không thể quay lại được sao?" Ánh mắt anh ta như đang nhìn về quá khứ, cô cũng đọc được vẻ ưu thương. Tránh Hoắc Đông Xuyên rồi cô đi tới cửa, đưa lưng về phía anh ta: "Nếu như quay lại, người đó chắc hẳn không phải là em."
Người yêu của cô, nhất định phải cùng cô đi chung lối, không thể dừng lại, cũng không được rẽ ngang, dù lối cô muốn đi có là địa ngục.
Trở về hành lang không ngoài ý muốn Nhan Giác bắt gặp vẻ mặt lúng túng của Quý Vũ: "Đừng sợ, tôi không có thói quen dùng lại đồ cũ."
Phải nói hôm nay, người duy nhất mà Nhan Giác không ngờ tới chính là Lệ Tranh, vốn tưởng rằng chỉ có mình cô chống đỡ, ai ngờ đến cả anh cũng phải dựa vào ghế sa lon bị ép nghe hát karaoke.
"Không thấy ầm ĩ sao?" Ngồi trở lại chỗ cũ, Nhan Giác nhìn anh hỏi. Lệ Tranh cúi xuống mỉm cười, mở lòng bàn tay ra. Lần này cô thật lòng khinh bỉ chính mình, vì sao cô lại không có một cái máy trợ thính giống như anh. Văn Cảnh hát thật to, tiếng nhạc thật ồn ào, Nhan Giác vùi mình cùng rượu trên bàn chiến đấu.
Nhiếp Văn Hiên biết mình đã vô tình chọc giận Nhan Giác, cả buổi tối anh ta vẫn duy trì khoảng cách với cô. Lúc còn học đại học, Nhan Giác nổi tiếng thanh cao, cho dù anh ta có là chủ tịch sinh viên thì cũng không dám tiếp tục làm liều. Vì vậy Nhan Giác yên tâm uống rượu, Lệ Tranh lại giả vờ làm ‘khán giả’, thỉnh thoảng ứng phó một chút để chào hỏi bạn bè của cô. Lệ Tranh, người bạn này rất xứng bầu bạn, Nhan Giác nửa tỉnh nửa say suy nghĩ.
Tiết tấu quen thuộc của Sealed with a kiss khiến cho cô tỉnh táo hơn, giai điệu này cô sớm đã thuộc lòng, nhắm hai mắt lại cô cũng có thể hát được. Trừ Lệ Tranh ra, tất cả mọi người trong phòng đều biết, đây chính là bài hát ước hẹn giữa cô và Hoắc Đông Xuyên.
Đôi mắt cô khẽ nheo, liếc nhìn xung quanh căn phòng, Hoắc Đông Xuyên ngồi ưu tư trong góc, còn Quý Vũ cùng Liya Phạm nói chuyện. Chợt cô đứng dậy, ngửa đầu đem ly rượu trong tay uống cạn, liếm môi một cái: "Mọi người không ai hát sao? Vậy để tôi hát."
Lệ Tranh cực ít nghe nhạc, nhưng lại chăm chú ‘lắng nghe’ Nhan Giác hát. Giọng cô giống như cây cỏ lau, giai điệu là gió, gió thổi cỏ lau lay. Hát xong âm cuối cùng, Nhan Giác mở mắt vung tay một cái vào micro, tự mình hô: "Bài hát rất hay!"
Cũng không đợi người khác vỗ tay, Nhan Giác trở lại chỗ ngồi của mình: "Như thế nào, tôi hát hay chứ?"
"Đáng ra tôi không nên cất máy trợ thính." Lệ Tranh mỉm cười lần nữa nhìn Nhan Giác, cô tựa như một vật sáng mâu thuẫn, yếu đuối thì khóc thút thít, kiên cường cũng không ai đánh bại, miệng chua ngoa nhưng lại rất kiên nhẫn. Không biết từ lúc nào, ánh mắt anh đã bắt đầu truy đuổi cô.
Mọi người bất tri bất giác vỗ tay, Liya Phạm cả một đêm không gây sự đột nhiên đi tới: "Nhan Giác, bạn trai cô ngồi lâu lắm rồi, sao không để cho anh ta ca thử, cũng phải để cho bạn bè thưởng thức tài nghệ của anh ta chứ."
Liya Phạm và mọi người nhìn sơ thì ít nhiều cũng biết giá trị của Lệ Tranh, tiền thì chắc không dám đề cập tới, nhưng thật sự muốn thử bản lĩnh của anh ta. Liya Phạm giơ cao micro, mặt khiêu khích. Nhan Giác biết được thính lực không tốt thì sẽ phát âm không chuẩn, huống chi là ca hát. Cô muốn tìm lý do từ chối, nhưng vạn lần không ngờ là Lệ Tranh tự tay nhận micro: "Vậy để tôi thử."
Đêm đó, Nhan Giác vui sướng chưa chịu về nhà, cô chạy một mạch vọt tới lề đường đối diện MG, rốt cuộc không kiềm chế được cười to.
"Lệ Tranh, anh có nghe được mình đang hát cái gì hay không?" Cô cơ hồ cười ra nước mắt, chống nạnh nhìn anh mang máy trợ thính vào, người sau trả lời cũng rất bình tĩnh "《Tôi là một con sói đến từ phương bắc》."
"Xác định là không phải như thế!" Nhan Giác thử lau sạch nước mắt, nhưng vẫn không ngừng được lần nữa cười to. Lệ Tranh phát âm xen lẫn âm hưởng bên trong, vấn đề không quá lớn. Mấu chốt chính là khi anh đem bảy nốt: đồ rê mi fa sol la xi hát theo kiểu ‘hành quân’ thì khiến cho người nghe ‘rơi lệ’.
"Ngũ âm của tôi hoàn toàn không tốt, nhưng người bạn kia của em thật nhiệt tình."
Nhan Giác luôn tin tưởng là Lệ Tranh cố ý, nhưng cố ý thì sao, vừa nghĩ tới Liya Phạm bịt lỗ tai nhưng vẫn e ngại vỗ tay cho ‘Nhà Tài Phiệt’ không rõ lai lịch này, Nhan Giác đã cảm thấy hả giận vô cùng.
"Cảm tạ người anh em. Nghĩ tới anh, em đành cảm tạ, hãy phát biểu một lời đi." Nhan Giác ngồi vào tay lái phụ, một buổi tối kề vai chiến đấu đủ để cô biến Lệ Tranh thành ‘người anh em’ .
‘Người anh em’ chợt mở miệng hỏi: "Tôi muốn biết vì sao em và cậu ta lại chia tay?"
Nụ cười của cô bỗng ngưng lại.
"Cậu ta yêu người khác?"
"Vậy thì em chà đạp cậu ta?"
Nhan Giác không hiểu tại sao đột nhiên Lệ Tranh lại hỏi nhiều thế, cô xoa xoa đầu chào thua: "Anh ấy không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi cả. Nói ra thì chắc anh sẽ không tin, chia tay là do tôi muốn."
Mỗi lần nhớ tới quá khứ đó, cô thỉnh thoảng sẽ hối hận, nhưng chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.
"Chia tay thì cũng đừng nên đau lòng như vậy. . . . . ."
Gió đêm phất phơ ngoài cửa xe, một đám côn trùng vây quanh đèn đường vẻ thành một quỹ đạo hình tròn. Cửa sổ xe không mở, Nhan Giác tay nắm dọc theo tay ghế phụ, không biết làm sao chỉ mở to mắt. Trong không gian hạn hẹp, Lệ Tranh mạnh mẽ chòm tới hôn vào môi cô.
10 mấy giây sau, khi hơi thở dồn dập của anh rời khỏi môi cô, cô mới lấy lại được hô hấp cho mình, cô há hốc mồm, nửa ngày sau nhỏ giọng: "Tôi uống không ít, anh như thế này thì có tính là người điều khiển xe có nồng độ cồn hay không?"
Quý Vũ hôm nay trang điểm rất tự nhiên, quyến rũ nhưng không lòe loẹt, trước khi ra khỏi nhà cô còn đứng trước gương mấy lần, cảm thấy mình ăn diện thế này cũng sẽ không thua kém Nhan Giác. Đứng chung một chỗ, trái tim cô bỗng thắt lại. Nhan Giác coi cô như là người vô hình, còn có Hoắc Đông Xuyên cũng vậy. Rốt cuộc Quý Vũ phải mở miệng: "Nhan Giác, đã lâu không gặp, cô khỏe không?"
Lời nói của Quý Vũ thể hiện rõ chân ý, ‘không đội trời chung không nên đối diện’, cô ta và Liya Phạm đúng là chị em, từ lời nói cho đến điệu bộ như hóa thành một. Nhan Giác cũng cười, cô tự nhận mình không phải người lương thiện, lại càng không có thời gian ‘đeo mặt nạ’ giả nhân giả nghĩa trước mặt người khác: "Không cần phải lo lắng cho tôi, bị người ta mưu hại lâu như vậy, bây giờ tâm tình đã ổn."
Mặt Quý Vũ trở nên trắng bệt, cô ta liền hướng mắt qua Hoắc Đông Xuyên cầu cứu, cũng không ngoài ý muốn thấy anh ta nghiêm mặt. Nhiếp Văn Hiên đứng ở một bên muốn hòa giải, nhưng lại không biết phải làm gì.
Cục diện bế tắc may mắn bị một âm thanh phá vỡ. Liya Phạm mang một đôi giày Gucci cao tầm mười hai cen-ti-mét như gió thổi tới bên cạnh Nhan Giác, tay cô ta nắm vào bả vai cô, bộ dáng thân mật: "Nhan Giác cũng không tồi, có thể một tay lo cho gia đình, không ai muốn bản thân mình bị ràng buộc cả."
"Thà thiếu để còn phấn đấu chứ không dựa hơi kẻ khác." Nhan Giác mắt cũng không chớp, mỉm cười gạt phăng cánh tay của Liya Phạm, mặt không biến sắc đi về phía bên kia, giữ một khoảng cách rõ ràng. Thật ra thì không cần cô phải nghiên cứu tìm hiểu, trong làng giải trí không ít thì nhiều mấy cô mồi chài đàn ông.
"Cô!" Mặt cô ta đanh lại, môi dường như run rẩy.
Cảm thấy tình huống trở nên tồi tệ, Nhiếp Văn Hiên đang định xoa dịu thì lúc này có một giọng nói chen vào. Âm thanh anh ta trầm thấp lành lạnh: "Tôi vừa mới tìm chỗ đậu xe, em gặp được bạn rồi à?"
"Vị này là?" Lần này Hoắc Đông Xuyên ngược lại mở miệng trước. Lệ Tranh bước mấy bước đã đi tới bên cạnh Nhan Giác, đưa tay ôm eo cô: "Tôi là bạn của cô ấy, chào anh!"
Da đầu Nhan Giác trở nên tê dại, chớp chớp ánh mắt khô khang, nhắm mắt giới thiệu: "Vị này là Lệ Tranh, còn đây là Hoắc Đông Xuyên. . . . . . Là bạn thời đại học của tôi."
"Bạn thời đại học" Bốn chữ nói ra khiến cả khuôn mặt Hoắc Đông Xuyên tối sầm, ánh mắt anh ta gắt gao nhìn Nhan Giác, như muốn đem chuyện quá khứ nói ra. Liya Phạm ở một bên bĩu môi, loay hoay cầm kính mát trong tay, nghĩ nghĩ châm chọc đôi câu lại bị Quý Vũ ngăn cản. Cho tới nay Quý Vũ cũng giống như con chim nhỏ nép vào người Hoắc Đông Xuyên, lúc này cũng học dáng vẻ Lệ Tranh, cô nắm cánh tay Hoắc Đông Xuyên, khẽ nghiêng đầu nói: "Lệ tiên sinh là người tài năng, cùng Nhan Giác rất xứng đôi, có phải hay không Đông Xuyên?"
Bị hỏi bất thình lình, mặt anh ta càng u ám, anh ta đẩy cánh tay Quý Vũ, xoay người không nói một lời đi vào cửa chính của MG. Quý Vũ đứng tại chỗ nhìn hai tay trống trơn, mặt lúng túng.
"Được rồi được rồi, chúng ta cũng vào trong thôi, tiểu Nhan, Văn Cảnh chờ em đã lâu, còn em nữa, Liya Phạm...!" Là người từng trải cũng như muốn dàn xếp mọi chuyện êm xuôi, Nhiếp Văn Hiên làm mấy động tác chỉ vào Liya Phạm: "Dù sao em cũng là người của công chúng, gây họa ở đây không sợ nhà báo chụp hình sao?"
Lời nói của Nhiếp Văn Hiên càng khiến cho Liya Phạm căng thẳng, mặt trắng mặt xanh đeo mắt kính vào, cẩn thận nhìn ngó chung quanh mấy lượt, bực bội giẫm đạp giày cao gót lôi kéo Quý Vũ đi vào. Nhan Giác đứng ở ngoài cửa nhìn Nhiếp Văn Hiên nửa cười nửa không: "Yêu nghiệt, anh thật có triển vọng, không chỉ chụp hình cho cô ta mà còn muốn làm người quản lý?"
Nhiếp Văn Hiên nháy nháy mắt: "Cái này là ghen tị sao, anh còn chưa ghen với em nữa là? Đem theo bạn trai tới mà lại không thông báo cho anh. "Né tránh ánh mắt ‘hung dữ’ của Nhan Giác, Nhiếp Văn Hiên nhảy đến gần: "Yên tâm, anh là thân tại Tào doanh, tâm tại Hán (1), Liya Phạm nhất thời cũng chỉ là mây, còn em mới ở mãi trong tim anh!"
(1) Thân tại Tào doanh, tâm tại Hán: ‘người’ thì ở doanh trại của Tào Tháo, nhưng ‘tim’ lúc nào cũng hướng về phe Hán (Lưu Bị – Quang Vũ – Trương Phi)
Nhan Giác còn chưa kịp hỏi chuyện anh ta và Liya Phạm, anh ta đã trực tiếp nhìn cô ‘tò mò’, sau lại dùng tốc độ ánh sáng biến mất.
"Cái người này!" Nhan Giác vừa nói xong người đứng bên cạnh cô đã mở miệng: "Cái người bạn này thật không biết điều, nhưng lại rất đáng tin."
"Đúng vậy." Gật đầu xong thì cô mới kịp phản ứng, thì ra Lệ Tranh vẫn luôn đứng cạnh cô, cô sải chân một cái đã đứng ở trước mặt anh, tay chân cô luống cuống, mấy giây sau mới nói: "Cám ơn anh đã tới giúp đỡ, nhưng không phải anh đã đi rồi ư?"
"Vốn là định đi, nhưng mà ‘nhìn’ thấy các người nói chuyện. . . . . ." Mặt trời lặn về hướng tây, ánh nắng vụt tắt, Lệ Tranh cũng không vì thế mà lúng túng. Anh xuôi tay nhìn Nhan Giác: "Nếu như em cảm thấy chính tôi đã làm cho em xấu hổ, tôi có thể đi."
"Anh đi rồi, tôi còn xấu hổ hơn." Nhan Giác ảo não quay lưng lại nói thầm, không ai có thể uy hiếp cô như người đàn ông ở trước mặt này, lần đầu tiên cô bị cảm giác xấu hổ đàn áp. Hít sâu một cái, cô chấp nhận quay đầu: "Lệ tiên sinh, vậy tối nay làm phiền anh."
"Nhan Giác, tối nay chúng ta là ‘bạn hữu’."
". . . . . ." Anh ấm áp mỉm cười lại khiến cho cô cảm thấy khó xử: "Lệ Tranh, chúng ta vào thôi."
Nhan Giác cho rằng mình đến đây khá sớm, nhưng khi cô đẩy cửa phòng ra thì đập vào mặt là mùi rượu cùng với âm thanh chói tai, một đám người sớm đã thác loạn rồi. Cô bịt lỗ tai quay đầu nhìn anh, phát hiện vẻ mặt anh không có gì là không thích ứng, lúc này cô mới yên tâm đi vào.
Ngồi trước màn hình tinh thể lỏng, anh chàng có biệt hiệu là ‘Tăm Tre’ năm nào giờ tự dưng mập mạp như ‘Trư Bát Giới’, đang ngồi gào thét bài 《Chết vì yêu》, bên trái trên ghế sa lon vốn là những người trầm mặc ít nói, không biết đang lôi kéo thì thầm to nhỏ cái gì, thỉnh thoảng cười to một tiếng. Nhan Giác đưa ánh mắt nhìn vào trong, mấy bạn học nữ ăn mặc hợp thời đang thảo luận chọn bài hát, duy chỉ có Văn Cảnh ngồi một mình ở ghế sa lon trong góc, bộ dạng rầu rĩ. Nhan Giác bất ngờ vì Quý Vũ, Hoắc Đông Xuyên, Liya Phạm, thậm chí là Nhiếp Văn Hiên cũng không có mặt ở đây.
"Sao thế, người nào có lá gan lớn như vậy, dám trêu ‘lão phật gia’ Văn Cảnh?" Nhan Giác ngồi vào bên cạnh, cố tình giới thiệu với Lệ Tranh. Cô cũng không hỏi tại sao, vừa nhắc đến thì đã thấy bộ dạng Văn Cảnh tuôn trào: "Nhan Giác à, tớ và lão Trình nhà tờ không xứng đôi sao?"
Nhan Giác cầm lấy ly rượu đặt ở trên bàn uống một hớp nhỏ: "Chỉ số IQ 250 Văn Cảnh gả cho thương nhân Trình Bắc Vọng thì có gì là sai?!"
"Thật không? Vậy mà tớ lại không biết chỉ số IQ của mình cao đến thế!" Tâm tình Văn Cảnh xấu tới cũng nhanh mà đi cũng lẹ.
Được Nhan Giác khích lệ là cô nàng Văn Cảnh phiêu phiêu tới tận trời xanh. Mắt nhìn vào chất lỏng ly cam vắt, Nhan Giác nở nụ cười thầm: "Thật, người không thông minh thì thường nhận được sự ưu ái về tình cảm."
Bất chấp bị Văn Cảnh dùng tay bóp cổ đến ‘lắc lư’, Nhan Giác ôm cổ hỏi: "Rốt cuộc là ai, là ai ao ước ghen tị?"
"Trừ con nhỏ đắc chí Liya Phạm thì còn có ai!"
"À. . . . . ." Nhan Giác nhàn nhạt đáp một tiếng: "Lời nói của ‘cái thứ’đó mà cậu cũng tin?"
Một ly rượu đầy còn chưa kịp hòa tan với đá đã bị Nhan Giác uống cạn, xúc cảm lạnh băng ở bên trong cổ họng, cô chỉ mơ hồ thấy được cửa phòng bị đẩy ra. Văn Cảnh đang ở một bên suy nghĩ, ‘phụt’ một cái rượu phun đầy bàn. Còn đang luống cuống tay chân dọn dẹp cùng Nhan Giác thì đã thấy Liya Phạm cố ý kéo Quý Vũ đi vào, nhân vật của công chúng mọi lúc mọi nơi đều phải chú ý hình tượng, nhưng cô ta mới vừa vào cửa liền mém trợt chân.
Văn Cảnh lôi kéo tay Lệ Tranh khuấy động, nghe được âm thanh liền đưa mắt nhìn Liya Phạm được Quý Vũ đỡ đi vào, Văn Cảnh nhỏ giọng nói với Nhan Giác: "Tớ xem cô ta diễn ‘Hoa Cúc Nhỏ’ rồi, diễn Thiết Quải Lý* rất hợp thích."
* Thiết Quải Lý: được minh họa như là một người xấu xí với khuôn mặt bẩn thỉu, râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù.
Ngồi giữa Văn Cảnh và Lệ Tranh, Nhan Giác bị Văn Cảnh chen lấn đến nỗi cô mấy lần đụng vào người anh, tuy rằng người này rất lịch sự, khéo léo bảo vệ để cô không bị thương, nhưng lại khiến cô dễ dàng đỏ mặt.
Văn Cảnh vốn muốn mượn cớ để khoe khoang ‘người bạn trai mới’của Nhan Giác trước mặt mọi người, nhưng người chủ trì tối nay lại là chủ tịch năm xưa, Nhiếp Văn Hiên. Thế nên cô đành từ bỏ hy vọng. Kết quả ‘người nào đó’ lại cúi xuống thì thầm với ‘người nào đó’: "Nhan Giác, sẽ không vì tức Hoắc Đông Xuyên nên cậu mới đem ‘vị thần’ này mời tới chứ, dù sao thì, cũng đáng!"
Chẳng hiểu gì về mình, đây mà gọi là bạn hữu sao? Bạn xấu Văn Cảnh! Nhan Giác liếc mắt xem thường, quay đầu nhìn về phía màn ảnh lớn sau lưng Nhiếp Văn Hiên, trái tim tự lừa dối mình. ‘Yêu nghiệt’ đem cả cái này ra sao. . . . . .?
Hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng được phát ra, những thước phim và hình ảnh của mấy năm trước về thời sinh viên, ghép hợp lại từng tác phẩm, Nhiếp Văn Hiên đứng ở một bên giải thích: "Bức này là tác phẩm nghệ thuật khi tôi lần đầu tiên chụp hình Văn Cảnh, biểu cảm không tốt tý nào, nhìn kỹ đi, cô ấy như vậy mà lại được gả cho Trình Bắc Vọng, chắc là em lại thầm mến ‘người ta’ trước chứ gì."
"Đi chết đi! thầm mến cái con khỉ!" Văn Cảnh ngồi ở phía dưới trực tiếp quăng một quả cam cộng với một câu thô tục. Nhiếp Văn Hiên lanh lẹ chụp được quả cam, cợt nhã bổ sung: "Bạn học Văn Cảnh hiện được trường học giữ lại giảng dạy, phụ trách công việc ‘gieo hại con cháu’. Bức tiếp theo của chúng ta đó là ‘tài tử trầm mặc’, Nhãn Kính Nam. . . . . ."
Nhiếp Văn Hiên từng chút giới thiệu, trong lòng Nhan Giác lại càng u ám. . . . . . . Thừa dịp Nhiếp Văn Hiên bù lu bù loa ở phía trên kia, Nhan Giác lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Mỗi tầng MG đều có một gian phòng riêng để hút thuốc, Nhan Giác chui vào trực tiếp đóng cửa, lục lọi khắp người, cho đến khi cô phát hiện trên người mình rỗng tuếch, cô mới nhớ tới mình đã sớm không còn dùng đến món đồ kia. Tay cô run run, đang định ngồi xổm xuống thì lúc này cửa phòng lại mở ra, người tiến vào không có hút thuốc mà là trực tiếp ôm cô: "Nhan Giác, anh nhớ em nhiều lắm."
Nhan Giác còn nhớ rõ năm đó, nghỉ hè ngày thứ hai, cô nằm gần giàn hoa ở bệ cửa sổ, chăm chú nhìn lên bầu trời. Một buổi sáng của quá khứ, những chú kiến con bò trên giá vẽ, dưới mái hiên chim Yến chiêm chiếp kêu 26 lần, người bán hàng rong qua lại rao hàng đúng 5 lần, cô và một người có tên là Hoắc Đông Xuyên vẻn vẹn xa cách đến 39 canh giờ.
Khi đó, không có gì hơn là muốn được nhìn thấy dưới lầu xuất hiện một người thiếu niên đầu đầy mồ hôi ngửa đầu nói: "Nhan Giác, đã lâu không gặp, anh tới rồi", hạnh phúc thật ngọt ngào.
Khi đó, chân trời cũng không cảm thấy xa, khoảng cách vốn không quan trọng.
Hiện tại, Nhan Giác nghe được nhịp tim của anh ta, nhưng lại cảm thấy mơ hồ.
‘Cám ơn đã nghĩ tới em.’ Nhan Giác không có tâm tư để nói câu này, đây chỉ là câu nói kiểu cách trong phim, cô tùy ý để anh ta ôm một lát, sau mới hạ giọng: "Ôm đủ chưa? Ôm đủ rồi thì em có chuyện muốn nói."
Cảm giác được bàn tay ngang hông mình chậm rãi buông ra, cô điều chỉnh vẻ mặt sau đó xoay người: "Những hình ảnh thời thanh xuân trên màn hình kia em đã sớm xóa, nếu anh cứ cố chấp giữ lại, em cũng không có ý kiến, nhưng chuyện ngày hôm nay lần sau đừng làm nữa."
"Nhan Giác, chúng ta thật sự không thể quay lại được sao?" Ánh mắt anh ta như đang nhìn về quá khứ, cô cũng đọc được vẻ ưu thương. Tránh Hoắc Đông Xuyên rồi cô đi tới cửa, đưa lưng về phía anh ta: "Nếu như quay lại, người đó chắc hẳn không phải là em."
Người yêu của cô, nhất định phải cùng cô đi chung lối, không thể dừng lại, cũng không được rẽ ngang, dù lối cô muốn đi có là địa ngục.
Trở về hành lang không ngoài ý muốn Nhan Giác bắt gặp vẻ mặt lúng túng của Quý Vũ: "Đừng sợ, tôi không có thói quen dùng lại đồ cũ."
Phải nói hôm nay, người duy nhất mà Nhan Giác không ngờ tới chính là Lệ Tranh, vốn tưởng rằng chỉ có mình cô chống đỡ, ai ngờ đến cả anh cũng phải dựa vào ghế sa lon bị ép nghe hát karaoke.
"Không thấy ầm ĩ sao?" Ngồi trở lại chỗ cũ, Nhan Giác nhìn anh hỏi. Lệ Tranh cúi xuống mỉm cười, mở lòng bàn tay ra. Lần này cô thật lòng khinh bỉ chính mình, vì sao cô lại không có một cái máy trợ thính giống như anh. Văn Cảnh hát thật to, tiếng nhạc thật ồn ào, Nhan Giác vùi mình cùng rượu trên bàn chiến đấu.
Nhiếp Văn Hiên biết mình đã vô tình chọc giận Nhan Giác, cả buổi tối anh ta vẫn duy trì khoảng cách với cô. Lúc còn học đại học, Nhan Giác nổi tiếng thanh cao, cho dù anh ta có là chủ tịch sinh viên thì cũng không dám tiếp tục làm liều. Vì vậy Nhan Giác yên tâm uống rượu, Lệ Tranh lại giả vờ làm ‘khán giả’, thỉnh thoảng ứng phó một chút để chào hỏi bạn bè của cô. Lệ Tranh, người bạn này rất xứng bầu bạn, Nhan Giác nửa tỉnh nửa say suy nghĩ.
Tiết tấu quen thuộc của Sealed with a kiss khiến cho cô tỉnh táo hơn, giai điệu này cô sớm đã thuộc lòng, nhắm hai mắt lại cô cũng có thể hát được. Trừ Lệ Tranh ra, tất cả mọi người trong phòng đều biết, đây chính là bài hát ước hẹn giữa cô và Hoắc Đông Xuyên.
Đôi mắt cô khẽ nheo, liếc nhìn xung quanh căn phòng, Hoắc Đông Xuyên ngồi ưu tư trong góc, còn Quý Vũ cùng Liya Phạm nói chuyện. Chợt cô đứng dậy, ngửa đầu đem ly rượu trong tay uống cạn, liếm môi một cái: "Mọi người không ai hát sao? Vậy để tôi hát."
Lệ Tranh cực ít nghe nhạc, nhưng lại chăm chú ‘lắng nghe’ Nhan Giác hát. Giọng cô giống như cây cỏ lau, giai điệu là gió, gió thổi cỏ lau lay. Hát xong âm cuối cùng, Nhan Giác mở mắt vung tay một cái vào micro, tự mình hô: "Bài hát rất hay!"
Cũng không đợi người khác vỗ tay, Nhan Giác trở lại chỗ ngồi của mình: "Như thế nào, tôi hát hay chứ?"
"Đáng ra tôi không nên cất máy trợ thính." Lệ Tranh mỉm cười lần nữa nhìn Nhan Giác, cô tựa như một vật sáng mâu thuẫn, yếu đuối thì khóc thút thít, kiên cường cũng không ai đánh bại, miệng chua ngoa nhưng lại rất kiên nhẫn. Không biết từ lúc nào, ánh mắt anh đã bắt đầu truy đuổi cô.
Mọi người bất tri bất giác vỗ tay, Liya Phạm cả một đêm không gây sự đột nhiên đi tới: "Nhan Giác, bạn trai cô ngồi lâu lắm rồi, sao không để cho anh ta ca thử, cũng phải để cho bạn bè thưởng thức tài nghệ của anh ta chứ."
Liya Phạm và mọi người nhìn sơ thì ít nhiều cũng biết giá trị của Lệ Tranh, tiền thì chắc không dám đề cập tới, nhưng thật sự muốn thử bản lĩnh của anh ta. Liya Phạm giơ cao micro, mặt khiêu khích. Nhan Giác biết được thính lực không tốt thì sẽ phát âm không chuẩn, huống chi là ca hát. Cô muốn tìm lý do từ chối, nhưng vạn lần không ngờ là Lệ Tranh tự tay nhận micro: "Vậy để tôi thử."
Đêm đó, Nhan Giác vui sướng chưa chịu về nhà, cô chạy một mạch vọt tới lề đường đối diện MG, rốt cuộc không kiềm chế được cười to.
"Lệ Tranh, anh có nghe được mình đang hát cái gì hay không?" Cô cơ hồ cười ra nước mắt, chống nạnh nhìn anh mang máy trợ thính vào, người sau trả lời cũng rất bình tĩnh "《Tôi là một con sói đến từ phương bắc》."
"Xác định là không phải như thế!" Nhan Giác thử lau sạch nước mắt, nhưng vẫn không ngừng được lần nữa cười to. Lệ Tranh phát âm xen lẫn âm hưởng bên trong, vấn đề không quá lớn. Mấu chốt chính là khi anh đem bảy nốt: đồ rê mi fa sol la xi hát theo kiểu ‘hành quân’ thì khiến cho người nghe ‘rơi lệ’.
"Ngũ âm của tôi hoàn toàn không tốt, nhưng người bạn kia của em thật nhiệt tình."
Nhan Giác luôn tin tưởng là Lệ Tranh cố ý, nhưng cố ý thì sao, vừa nghĩ tới Liya Phạm bịt lỗ tai nhưng vẫn e ngại vỗ tay cho ‘Nhà Tài Phiệt’ không rõ lai lịch này, Nhan Giác đã cảm thấy hả giận vô cùng.
"Cảm tạ người anh em. Nghĩ tới anh, em đành cảm tạ, hãy phát biểu một lời đi." Nhan Giác ngồi vào tay lái phụ, một buổi tối kề vai chiến đấu đủ để cô biến Lệ Tranh thành ‘người anh em’ .
‘Người anh em’ chợt mở miệng hỏi: "Tôi muốn biết vì sao em và cậu ta lại chia tay?"
Nụ cười của cô bỗng ngưng lại.
"Cậu ta yêu người khác?"
"Vậy thì em chà đạp cậu ta?"
Nhan Giác không hiểu tại sao đột nhiên Lệ Tranh lại hỏi nhiều thế, cô xoa xoa đầu chào thua: "Anh ấy không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi cả. Nói ra thì chắc anh sẽ không tin, chia tay là do tôi muốn."
Mỗi lần nhớ tới quá khứ đó, cô thỉnh thoảng sẽ hối hận, nhưng chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.
"Chia tay thì cũng đừng nên đau lòng như vậy. . . . . ."
Gió đêm phất phơ ngoài cửa xe, một đám côn trùng vây quanh đèn đường vẻ thành một quỹ đạo hình tròn. Cửa sổ xe không mở, Nhan Giác tay nắm dọc theo tay ghế phụ, không biết làm sao chỉ mở to mắt. Trong không gian hạn hẹp, Lệ Tranh mạnh mẽ chòm tới hôn vào môi cô.
10 mấy giây sau, khi hơi thở dồn dập của anh rời khỏi môi cô, cô mới lấy lại được hô hấp cho mình, cô há hốc mồm, nửa ngày sau nhỏ giọng: "Tôi uống không ít, anh như thế này thì có tính là người điều khiển xe có nồng độ cồn hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.