Chương 19: Có chút ngọt ngào
Đông Phương Bạch Khai Thủy
09/12/2022
Edit: Tiểu Vũ YY
"Em...em... sao lại đến đây?"
Lâm Tiêu Tiêu tủm tỉm mà giơ túi nilon trong tay lên, nói: "Em tới tìm anh uống bia nha."
"Cọng dây thần kinh nào của em bị chập à?" Sống cùng khu bấy lâu nay mà cô có mấy lần hạ giá tới nhà anh đâu. Lâm Bạch Thuật tiếp nhận cái túi, thấy bên trong tràn đầy lon bia, dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cô, "Sao vậy, việc em đóng cảnh nóng cuối cùng vẫn bị ba mẹ phát hiện?"
"Anh không thể nào nghĩ tốt cho em được sao?" Lâm Tiêu Tiêu tức giận mà trừng một cái, quen cửa quen nẻo từ tủ giày lấy ra đôi dép lê.
Nhà anh nhìn phát là biết trình độ sạch sẽ cỡ nào, như người mắc chứng OCD, tủ giày đều là dựa theo màu sắc sắp thành hàng chỉnh tề. Ở trong đám giày dép màu tối của nam, đôi dép lê màu cam có hình hoạt hình của cô đặc biệt chói mắt.
Lâm Tiêu Tiêu hướng lên sô pha ngồi xuống, tự mình mở một lon bia, suy nghĩ mở miệng như thế nào.
"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Cô chậm rãi đánh giá vẻ mặt của anh, do do dự dự mà nói: "Hôm nay, ở công viên trò chơi, em thấy Đinh Thi. Cô ấy...... khoác tay một người đàn ông cùng đi, cảm giác rất thân mật. Tuổi người đàn ông đó cũng không lớn lắm, chắc chắn không phải ba của cô ấy......"
Thần sắc Lâm Bạch Thuật tức khắc trở nên phức tạp. Anh trầm mặc cầm lấy bia, ngửa đầu uống lên mấy hớp.
"Anh trai......" Lâm Tiêu Tiêu lo lắng mà cầm tay anh.
Khoảnh khắc tay cô chạm vào mu bàn tay anh, như bị điện giật, Lâm Bạch Thuật đột nhiên rút tay mình về. Trong trí nhớ Lâm Tiêu Tiêu, ước chừng là từ khi cô học lớp 11, anh vẫn luôn tránh cùng cô tiếp xúc thân thể. Lúc ấy cô còn trêu đùa hỏi, có phải hay không anh sợ bạn gái ghen.
Lâm Tiêu Tiêu không có để ý tiểu tiết này, quan tâm nói: "Em không rõ ràng lắm, đàn ông thất tình thì có cảm giác gì, anh nếu muốn đi đâu, muốn mua gì, em có thể bồi anh đi dạo phố. Nếu, nếu như muốn khóc, em cũng tuyệt đối sẽ không cười nhạo anh." Nói xong, cô còn khoa tay múa chân thề một cái.
"Em đừng có một tấc lại muốn tiến một thước!" Lâm Bạch Thuật mở miệng một cái là giơ tay, bạch~ một phát vào trán cô.
Lâm Tiêu Tiêu che lại cái trán của mình, ủy khuất nói: "Người ta mang ý tốt đến bồi anh, thật lấy oán báo ân, trời xanh không có mắt a."
"Em ít nói nói mấy câu, đã là giúp một cái đại ân rồi."
"Ồ......"
Hai người trầm mặc uống, trong chốc lát trên bàn đã có bảy tám lon bia rỗng. Cùng lon bia ngã xuống, còn có cái người tửu lượng kém mà cứ uống, Lâm Tiêu Tiêu. Sau ba lon, mặt đỏ như máu, một hớp bia nữa đi xuống, ánh mắt của cô bắt đầu mơ hồ, cô liền dựa cổ vào sô pha ngủ mất tiêu.
Lâm Bạch Thuật thu dọn cái bàn, đem bia còn dư bỏ vào tủ lạnh, sau đó ôm cô trở về phòng ngủ.
"Nhìn thế nào cũng cảm thấy em tới đây là để tạo phiền toái cho anh." Nhìn khuôn mặt hồng hào say ngủ, Lâm Bạch Thuật thở dài, tự nói cho mình nghe, "Thật ra anh và cô ấy không có tình cảm sâu đậm như em nhìn thấy đâu, cũng.... chia tay từ lâu rồi."
Người nằm trên giường chỉ chép chép miệng, đổi một tư thế khác thoải mái hơn, không hề có dấu hiệu gì tỉnh dậy.
Nhà anh chỉ có một cái phòng ngủ, một cái giường, cô ngủ giường, anh chẳng phải chỉ có thể ngủ ở sô pha sao?
Ánh trăng dịu dàng từ cửa sổ xuyên tới, phảng phất như một tấm màn trong suốt, không tiếng động mà bao phủ lên thân thể của cô, vẻ đẹp của người con gái như sáng bừng lên, hai má đỏ hây hây, môi xinh khẽ mở.
Ma xui quỷ khiến, không rõ vì hình ảnh mỹ nhân hay vì mùi cồn nồng nặc trong không khí, anh cúi xuống, gần như thành kính mà ấn nhẹ một cái hôn lên đôi môi ấy.
Chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt, Lâm Bạch Thuật thực mau liền tỉnh táo lại. Anh chạy trối chết mà vọt vào phòng tắm, dùng nước lạnh hất lên mặt, nhìn chính mình trong gương, nước ướt đẫm, bộ dáng chật vật, tự mình lẩm bẩm: "Lâm Bạch Thuật, mày đang làm cái gì?"
Dưới men say, Lâm Tiêu Tiêu ngủ thẳng một giấc, tỉnh lại vào ngày hôm sau thì Lâm Bạch Thuật đã đi làm.
Lâm Tiêu Tiêu lo lắng trạng thái của anh, lấy cớ gọi điện thoại: "Anh cũng thật không phúc hậu, trước khi đi cũng không chừa cho em chút cơm sáng!"
"Cơm sáng? Hiện tại đã giữa trưa, thêm nữa hai tay của em vẫn đầy đủ, không có cụt, sao không tự mình làm đi, cùng lắm thì gọi cơm hộp." Lâm Bạch Thuật trần trụi trào phúng.
Nếu còn có thể sinh long hoạt hổ mà mắng người như thế, hẳn là không có vấn đề gì lớn, Lâm Tiêu Tiêu an tâm mà cúp máy.
Dạo này cô không có công ăn việc làm gì, nằm trong phòng anh chơi di động một hồi, mới chậm rì rì mà trở lại nhà mình. Lâm Tiêu Tiêu vừa đi tới dãy hiên tầng của mình, nhìn thấy Doãn Xuyên ôm theo thứ gì đó, đang ấn chuông nhà cô.
"Tìm chị có việc?" Lâm Tiêu Tiêu đi qua.
Doãn Xuyên cười rộ lên mang theo ý lấy lòng, mi mắt cong cong: "Hắc hắc, lại cần chị cứu mạng."
Trong lòng hắn đang ôm một kiện trang phục võ sĩ Nhật, kiểu dáng có điểm giống 《 Lãng Khách Kiếm Tâm 》, hẳn dùng để cosplay, thuần màu nguyệt bạch. Mà cái gọi là "Cứu mạng" trong miệng hắn, kỳ thật là nhờ cô khâu lại quần áo giúp.
Nguyên lai ở trong mắt người khác, cô thế nhưng một cô nương hiền huệ giỏi thêu thùa sao? Lâm Tiêu Tiêu rất là vui mừng mà tiếp nhận việc này dù không hề am hiểu chút nào.
"Lúc trang phục được chuyển phát nhanh đến, em không nhìn kỹ, vừa mới phát hiện bả vai chỗ này bị rạn đường chỉ." Vào đến phòng khách, Doãn Xuyên chỉ vào bên vai trái của cái áo nói.
Lâm Tiêu Tiêu một bên vùi đầu xỏ kim, một bên thuận miệng hỏi: "Mua quần áo này làm gì, để chơi sao?"
"Bạn của em có một nhóm cosplay, hôm nay có việc mà thiếu người nên nhờ em hỗ trợ." Dù cho cô đang cúi đầu không nhìn thấy, Doãn Xuyên vẫn tỏ ra thẹn thùng mà sờ sờ cái ót.
"Được, xong rồi." Lâm Tiêu Tiêu thực mau liền hoàn thành.
Doãn Xuyên nhìn đường chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo trên áo kia, lâm vào trầm tư.
Cô lại thập phần hồn nhiên, vô cùng nhiệt tình mà nói: "Mặc vào thử xem sao?"
"...... được."
"Buồng vệ sinh ở kia......"
Không đợi Lâm Tiêu Tiêu đem nói hết câu, Doãn Xuyên đã làm trò trước mặt cô, trở tay cởi áo trên ra. Hắn có cơ bụng thật đẹp, không phải loại cơ bắp rõ ràng như tập thể hình, mà là có đường cong ra hình ra dạng, săn chắc.
"Á!"
"Có chuyện gì đâu, em đâu phải con gái."
Không phải con gái mới là có vấn đề đó, được không? Chỉ chớp mắt, hắn đã tròng cái áo lên xong, rũ mi mắt, đầy hơi thở thanh xuân. Cô lén lút cảm thán: chẹp, tuổi trẻ thật sự tốt a......
"Chúng em hẹn nhau ở công viên, chị có muốn đến xem không?" Doãn Xuyên nhanh như chớp lại đổi về áo thun đen bình thường, không để ý mà nói một câu.
"Được nha." Dù sao Lâm Tiêu Tiêu cũng đang nhàn rỗi.
Công viên rất gần tiểu khu của bọn họ, đi đường chỉ mất mười lăm phút. Cách một khoảng cách cũng khá xa, Lâm Tiêu Tiêu đã thấy một đám màu tóc giả khác nhau của các thiếu nam thiếu nữ, so với đèn xanh đèn đỏ còn nổi trội hơn.
"Doãn Xuyên, có một tin xấu, Từ Ngọc không tới được, việc cô ấy giả chữ ký của phụ huynh trên bài thi đã bị mẹ phát hiện." Một nữ sinh có tóc giả hồng nhạt đi lên trước nói, nói xong cô bé thoáng nhìn thấy có người đứng phía sau Doãn Xuyên liền hỏi, "Đây là?"
"Bạn của tớ." Doãn Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ một câu, đối với cái gọi là tin tức xấu cũng không để ý lắm, "Không tới thì không tới thôi, thiếu một người cũng có thể chụp."
Tóc giả hồng nhạt đánh giá Lâm Tiêu Tiêu: "Không bằng để bạn của cậu thử một chút? Xem dáng người của cô ấy cùng Từ Ngọc cũng không sai biệt lắm."
Doãn Xuyên dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến của Lâm Tiêu Tiêu, cô vô vị nhún nhún vai: "Có thể."
Lâm Tiêu Tiêu sở dĩ đáp ứng, bởi vì hai nữ sinh ở đây đều ăn mặc thực đáng yêu, một người là trang phục thủy thủ, một người là trang phục hầu gái. Cô tuy rằng tuổi lớn hơn bọn họ, nhưng chung quy vẫn mang một trái tim thiếu nữ. Nhưng mà bộ đồ bọn họ đưa cho cô, tuy cũng là trang phục là hầu gái, nhưng cái cổ lại siêu thấp hở ngực. Cô thay quần áo xong, cơ hồ hơn phân nửa đôi vú trắng nõn đều lộ ở bên ngoài, mép áo chỉ ở trên đầu vú khoảng chừng một centimet thôi......
Lâm Tiêu Tiêu vẻ mặt hối hận, sống không còn điều gì luyến tiếc, đi ra từ WC nữ, ánh mắt các nam sinh không hẹn mà gặp nhìn thẳng vào cô.
Tóc giả hồng nhạt tóc giả hướng Doãn Xuyên kinh hô: "Bạn của cậu..... kích cỡ ngực...... thật kinh người......"
Thần sắc Doãn Xuyên cùng người khác bất đồng, tựa hồ có chút không vui. Hắn đi đến trước mặt Lâm Tiêu Tiêu thấp giọng dò hỏi: "Hay là đừng chụp ảnh nữa, em đưa chị về trước?"
Một bên tóc giả màu xanh lục nghe thấy được, bất mãn mà hét lên: "Doãn Xuyên, cậu đừng có dở chứng, mọi chuyện sắp hoàn thành lại đạp đổ như thế."
Lâm Tiêu Tiêu tự mình cũng cảm thấy mặc thế này thật sự rất hở ngực, nhưng ngại vừa rồi chính miệng mình đáp ứng, chỉ có thể cười hoà giải: "Chúng ta nhanh nhanh chụp ảnh đi, làm sớm xong sớm."
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cả buổi chiều Doãn Xuyên dường như vẫn luôn xị mặt, cả khi chụp ảnh chung, hắn còn thường thường chắn phía trước người cô.
"Doãn Xuyên, cậu hướng qua bên trái một chút, cậu chặn cả người bạn cậu rồi."
"Doãn Xuyên...... cậu lại chặn nữa!"
"Doãn Xuyên! Tên khỉ khô này, sao cứ như vậy hả?"
Hai giờ sau, rốt cuộc cũng kết thúc. Lâm Tiêu Tiêu đổi sang quần áo của mình, nhìn thấy tóc giảhồng nhạt đang lướt xem ảnh vừa mới chụp, cô đi lên nhìn nhìn: "Những bức ảnh này có thể gửi cho tôi không?"
"Được chứ." Camera của bọn họ có công năng Bluetooth, tóc giả hồng nhạt liền đem ảnh chụp truyền vào máy cô. Ảnh chụp Lâm Tiêu Tiêu ngồi dưới đất, dựa lưng vào thân cây. Từ góc độ chụp, ngực cùng chân dài của cô được miên tả rất sinh động, cực kỳ dụ hoặc, chính cô còn tự cảm thấy thú tính dâng trào.
Lâm Tiêu Tiêu đem ảnh chụp gửi cho Phó Hi.
Một phút đồng hồ sau, Phó Hi đáp lễ cô một đoạn video. Trong video, hắn một tay mở cúc áo sơmi đen, từng bước từng bước đem cơ ngực trần trụi, rồi đến cơ bụng sáu múi rắn rỏi nam tính, tiếp theo vẫn chỉ một tay thôi mà cởi khoá thắt lưng, rút chiếc thắt lưng ném xuống......
Phụt máu mũi! Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm theo động tác cái tay thon dài có từng khớp rõ ràng, dọc theo cơ ngực, cơ bụng, mở xong thắt lưng thì video hết, cô theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng.
Giây tiếp theo, Phó Hi liền gọi điện thoại tới: "Em đang ở đâu?"
"Công viên." Lâm Tiêu Tiêu đá đá mấy viên sỏi dưới chân.
"Một chút nữa anh tới đón em."
Gần đây có phải bọn họ gặp nhau hơi thường xuyên không, hôm qua mới đi công viên trò chơi mà. Lâm Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ vẫn là đáp ứng, bởi vì để tay lên ngực mình tự hỏi, thật ra cô cũng rất muốn thấy anh: "Vâng."
Phó Hi đổi một chiếc xe màu trắng tới đón cô, không phải cái chiếc xe chấn lần trước. Lâm Tiêu Tiêu không hiểu lắm về xe, chỉ đơn thuần mà cảm thấy này chiếc không rộng bằng kia chiếc thôi.
"Chúng ta đi đâu?" Lâm Tiêu Tiêu nghiêng đầu hỏi anh. Anh mặc một cái áo sơmi màu đen, giống y đúc trong video, cho nên đoạn video kia là anh vừa quay xong trong phòng làm việc?
"Em muốn đi chỗ nào?" Phó Hi hỏi lại cô.
Màu đen làm cường thế hơn khí chất của anh, lời hỏi nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự áp bức vốn có của đàn ông.
"Không biết." Lâm Tiêu Tiêu đã có thói quen tùy ý anh an bài, đại não lười suy nghĩ. Ngoài cửa sổ xe cảnh vật không ngừng lùi lại, cô thoáng nhìn toà nhà có bảng quảng cáo màu sắc cực bắt mắt, thuận miệng nói: "Bằng không đi chơi bắn súng chỗ này?"
"Được." Phó Hi giương mắt, nói với tài xế, "Lão Trương, dừng xe."
Khu bắn súng nằm ở tầng ngầm một, diện tích rất lớn, nhưng vì vừa vặn là cuối tuần, không ít người đang ở đây. Hai người bọn họ đợi ở sô pha trong chốc lát, mới tới phiên chơi. Trong lúc ấy, có không ít nữ sinh trộm đánh giá Phó Hi. Các cô ấy nhìn chăm chú không dời mắt, mạc danh làm Lâm Tiêu Tiêu có cảm giác rất tự hào.
"Chúng ta đánh cuộc một chút sao, xem ai được điểm cao hơn." Lâm Tiêu Tiêu nhớ rõ lần ở công viên trò chơi, anh nói không bắn súng, cô cũng không biết bắn, cho nên xem như công bằng thi đấu đi.
"Tiền đặt cược là cái gì?" Phó Hi hỏi.
"Người thua đáp ứng thắng người một điều kiện." Cô tự tin.
"Thành giao." đôi mắt màu đen của Phó Hi hiện lên một tia ánh sáng sắc bén.
Thấy thế, Lâm Tiêu Tiêu tức khắc có dự cảm không tốt: "Từ từ, em xác nhận lại một chút, anh có biết bắn súng không?"
Phó Hi đáp: "Không."
Kết quả, mười phát đạn thì anh bắn tám phát ở giữa hồng tâm, còn lại hai phát chỉ kém chút xíu mà trúng vòng chín điểm. Lâm Tiêu Tiêu bên này, mới bắn được năm phát, hai phát bảy điểm, ba phát trực tiếp ra ngoài......
"Xem ra là em thua." Bắn xong trước, Phó Hi nhàn nhã đi tới xem tiến độ của cô.
"Anh không phải nói là anh không biết bắn súng sao!" Lâm Tiêu Tiêu tức muốn hộc máu mà trừng, hai miệng phụng phịu, bộ dáng có điểm giống miệng của con sóc nhỏ.
Phó Hi nhẹ nhàng bâng quơ nhướng mày: "Đối với anh, định nghĩa biết bắn là mười phát đều trúng hồng tâm."
Lâm Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi: "Ti! Bỉ!"
"Tư thế không đúng." Phó Hi đi đến phía sau cô, dùng tư thế ôm mà sửa lại tay cầm súng của Lâm Tiêu Tiêu, "Cánh tay thẳng ra."
Anh dùng đầu gối nhét vào giữa hai chân cô, chen chúc tách ra: "Hai chân phải mở rộng bằng vai mới vững."
Ngực đàn ông áp sáp vào lưng cô, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên thấu qua vải dệt mỏng của áo, như truyền tới thẳng tim của cô.
"Đôi mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn vị trí hồng tâm."
Hô hấp của anh cố ý vô tình mà phả vào tai cô, như lông chim đang nhẹ nhàng khảy, cổ ngứa, trong lòng cũng ngứa.
"Nổ súng."
Cô hiện tại nào còn tâm tư bắn súng nữa, sự ái muội của tứ chi tiếp xúc sớm làm tâm cô nhảy loạn như nai con.
Phanh ——
Sức giật của súng rất lớn, tay của cô bị chấn đến tê rần. Ở bên trong, ngay bia cũng không bắn trúng nữa.
"Tệ quá." Phó Hi không chút nào thương hương tiếc ngọc mà ném xuống lời bình.
"Còn không phải anh dùng mỹ nam kế, cố ý quấy nhiễu em!" Lâm Tiêu Tiêu trả lại súng, tức giận chỉ trích.
"Mỹ nam kế?" Phó Hi rất là nghiền ngẫm mà lặp lại một lần, khóe môi gợi lên một ý cười nhạt, "Mới như vậy liền chịu không nổi, nếu là anh làm trò cởi quần áo trước mặt em, có phải em liền trực tiếp ướt?"
"Anh câm miệng cho em!" Lâm Tiêu Tiêu tay chân cùng sử dụng mà nhảy lên người anh, há mồm muốn cắn lỗ tai của Phó Hi. Thực ra cô có chút có tật giật mình, khi xem video anh gửi, quả thật đã ướt rồi.
"Gần đây, lá gan của em càng lúc càng lớn." Phó Hi nghiêng đầu dễ như trở bàn tay mà tránh đi công kích, ngược lại cúi đầu gắn lên cái miệng thơm tho. Quấn quýt dây dưa, đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc mà công thành đoạt đất. Cô còn đang nổi nóng, ý đồ đem đầu lưỡi của anh đẩy ra ngoài, nhưng hiện thực phũ phàng, lực lượng cách nhau quá xa, ngược lại cuối cùng bị anh chặt chẽ lôi kéo không thoát nổi.
Lưỡi nhỏ bị anh mút mát đến sinh đau, Lâm Tiêu Tiêu kháng nghị mà đẩy đẩy ngực anh, lúc này Phó Hi mới chịu buông ra.
"Buổi tối anh còn có cuộc họp, chốc nữa để lão Trương đưa em về."
"Hừ, hôn xong liền chạy, tính là đàn ông gì." Ở chung lâu rồi, Lâm Tiêu Tiêu dần dần không sợ anh nữa, bắt đầu trêu chọc.
"Muốn anh ăn em? Hửm?" Phó Hi dùng giọng mũi quả thực phạm quy, trầm thấp thanh âm như là đàn cello, phàm là nữ nhân thì không thể tránh nổi dụ dỗ của anh mà trầm mê.
Lâm Tiêu Tiêu tức khắc lúng túng: "Em sai rồi......" cô biết anh cái gì cũng có thể làm được, không theo suy nghĩ của người thường bao giờ, cô không muốn ở đây bị anh tử hình ngay tại chỗ.
Phó Hi sờ sờ đầu cô: "Ngoan."
"Em...em... sao lại đến đây?"
Lâm Tiêu Tiêu tủm tỉm mà giơ túi nilon trong tay lên, nói: "Em tới tìm anh uống bia nha."
"Cọng dây thần kinh nào của em bị chập à?" Sống cùng khu bấy lâu nay mà cô có mấy lần hạ giá tới nhà anh đâu. Lâm Bạch Thuật tiếp nhận cái túi, thấy bên trong tràn đầy lon bia, dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cô, "Sao vậy, việc em đóng cảnh nóng cuối cùng vẫn bị ba mẹ phát hiện?"
"Anh không thể nào nghĩ tốt cho em được sao?" Lâm Tiêu Tiêu tức giận mà trừng một cái, quen cửa quen nẻo từ tủ giày lấy ra đôi dép lê.
Nhà anh nhìn phát là biết trình độ sạch sẽ cỡ nào, như người mắc chứng OCD, tủ giày đều là dựa theo màu sắc sắp thành hàng chỉnh tề. Ở trong đám giày dép màu tối của nam, đôi dép lê màu cam có hình hoạt hình của cô đặc biệt chói mắt.
Lâm Tiêu Tiêu hướng lên sô pha ngồi xuống, tự mình mở một lon bia, suy nghĩ mở miệng như thế nào.
"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Cô chậm rãi đánh giá vẻ mặt của anh, do do dự dự mà nói: "Hôm nay, ở công viên trò chơi, em thấy Đinh Thi. Cô ấy...... khoác tay một người đàn ông cùng đi, cảm giác rất thân mật. Tuổi người đàn ông đó cũng không lớn lắm, chắc chắn không phải ba của cô ấy......"
Thần sắc Lâm Bạch Thuật tức khắc trở nên phức tạp. Anh trầm mặc cầm lấy bia, ngửa đầu uống lên mấy hớp.
"Anh trai......" Lâm Tiêu Tiêu lo lắng mà cầm tay anh.
Khoảnh khắc tay cô chạm vào mu bàn tay anh, như bị điện giật, Lâm Bạch Thuật đột nhiên rút tay mình về. Trong trí nhớ Lâm Tiêu Tiêu, ước chừng là từ khi cô học lớp 11, anh vẫn luôn tránh cùng cô tiếp xúc thân thể. Lúc ấy cô còn trêu đùa hỏi, có phải hay không anh sợ bạn gái ghen.
Lâm Tiêu Tiêu không có để ý tiểu tiết này, quan tâm nói: "Em không rõ ràng lắm, đàn ông thất tình thì có cảm giác gì, anh nếu muốn đi đâu, muốn mua gì, em có thể bồi anh đi dạo phố. Nếu, nếu như muốn khóc, em cũng tuyệt đối sẽ không cười nhạo anh." Nói xong, cô còn khoa tay múa chân thề một cái.
"Em đừng có một tấc lại muốn tiến một thước!" Lâm Bạch Thuật mở miệng một cái là giơ tay, bạch~ một phát vào trán cô.
Lâm Tiêu Tiêu che lại cái trán của mình, ủy khuất nói: "Người ta mang ý tốt đến bồi anh, thật lấy oán báo ân, trời xanh không có mắt a."
"Em ít nói nói mấy câu, đã là giúp một cái đại ân rồi."
"Ồ......"
Hai người trầm mặc uống, trong chốc lát trên bàn đã có bảy tám lon bia rỗng. Cùng lon bia ngã xuống, còn có cái người tửu lượng kém mà cứ uống, Lâm Tiêu Tiêu. Sau ba lon, mặt đỏ như máu, một hớp bia nữa đi xuống, ánh mắt của cô bắt đầu mơ hồ, cô liền dựa cổ vào sô pha ngủ mất tiêu.
Lâm Bạch Thuật thu dọn cái bàn, đem bia còn dư bỏ vào tủ lạnh, sau đó ôm cô trở về phòng ngủ.
"Nhìn thế nào cũng cảm thấy em tới đây là để tạo phiền toái cho anh." Nhìn khuôn mặt hồng hào say ngủ, Lâm Bạch Thuật thở dài, tự nói cho mình nghe, "Thật ra anh và cô ấy không có tình cảm sâu đậm như em nhìn thấy đâu, cũng.... chia tay từ lâu rồi."
Người nằm trên giường chỉ chép chép miệng, đổi một tư thế khác thoải mái hơn, không hề có dấu hiệu gì tỉnh dậy.
Nhà anh chỉ có một cái phòng ngủ, một cái giường, cô ngủ giường, anh chẳng phải chỉ có thể ngủ ở sô pha sao?
Ánh trăng dịu dàng từ cửa sổ xuyên tới, phảng phất như một tấm màn trong suốt, không tiếng động mà bao phủ lên thân thể của cô, vẻ đẹp của người con gái như sáng bừng lên, hai má đỏ hây hây, môi xinh khẽ mở.
Ma xui quỷ khiến, không rõ vì hình ảnh mỹ nhân hay vì mùi cồn nồng nặc trong không khí, anh cúi xuống, gần như thành kính mà ấn nhẹ một cái hôn lên đôi môi ấy.
Chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt, Lâm Bạch Thuật thực mau liền tỉnh táo lại. Anh chạy trối chết mà vọt vào phòng tắm, dùng nước lạnh hất lên mặt, nhìn chính mình trong gương, nước ướt đẫm, bộ dáng chật vật, tự mình lẩm bẩm: "Lâm Bạch Thuật, mày đang làm cái gì?"
Dưới men say, Lâm Tiêu Tiêu ngủ thẳng một giấc, tỉnh lại vào ngày hôm sau thì Lâm Bạch Thuật đã đi làm.
Lâm Tiêu Tiêu lo lắng trạng thái của anh, lấy cớ gọi điện thoại: "Anh cũng thật không phúc hậu, trước khi đi cũng không chừa cho em chút cơm sáng!"
"Cơm sáng? Hiện tại đã giữa trưa, thêm nữa hai tay của em vẫn đầy đủ, không có cụt, sao không tự mình làm đi, cùng lắm thì gọi cơm hộp." Lâm Bạch Thuật trần trụi trào phúng.
Nếu còn có thể sinh long hoạt hổ mà mắng người như thế, hẳn là không có vấn đề gì lớn, Lâm Tiêu Tiêu an tâm mà cúp máy.
Dạo này cô không có công ăn việc làm gì, nằm trong phòng anh chơi di động một hồi, mới chậm rì rì mà trở lại nhà mình. Lâm Tiêu Tiêu vừa đi tới dãy hiên tầng của mình, nhìn thấy Doãn Xuyên ôm theo thứ gì đó, đang ấn chuông nhà cô.
"Tìm chị có việc?" Lâm Tiêu Tiêu đi qua.
Doãn Xuyên cười rộ lên mang theo ý lấy lòng, mi mắt cong cong: "Hắc hắc, lại cần chị cứu mạng."
Trong lòng hắn đang ôm một kiện trang phục võ sĩ Nhật, kiểu dáng có điểm giống 《 Lãng Khách Kiếm Tâm 》, hẳn dùng để cosplay, thuần màu nguyệt bạch. Mà cái gọi là "Cứu mạng" trong miệng hắn, kỳ thật là nhờ cô khâu lại quần áo giúp.
Nguyên lai ở trong mắt người khác, cô thế nhưng một cô nương hiền huệ giỏi thêu thùa sao? Lâm Tiêu Tiêu rất là vui mừng mà tiếp nhận việc này dù không hề am hiểu chút nào.
"Lúc trang phục được chuyển phát nhanh đến, em không nhìn kỹ, vừa mới phát hiện bả vai chỗ này bị rạn đường chỉ." Vào đến phòng khách, Doãn Xuyên chỉ vào bên vai trái của cái áo nói.
Lâm Tiêu Tiêu một bên vùi đầu xỏ kim, một bên thuận miệng hỏi: "Mua quần áo này làm gì, để chơi sao?"
"Bạn của em có một nhóm cosplay, hôm nay có việc mà thiếu người nên nhờ em hỗ trợ." Dù cho cô đang cúi đầu không nhìn thấy, Doãn Xuyên vẫn tỏ ra thẹn thùng mà sờ sờ cái ót.
"Được, xong rồi." Lâm Tiêu Tiêu thực mau liền hoàn thành.
Doãn Xuyên nhìn đường chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo trên áo kia, lâm vào trầm tư.
Cô lại thập phần hồn nhiên, vô cùng nhiệt tình mà nói: "Mặc vào thử xem sao?"
"...... được."
"Buồng vệ sinh ở kia......"
Không đợi Lâm Tiêu Tiêu đem nói hết câu, Doãn Xuyên đã làm trò trước mặt cô, trở tay cởi áo trên ra. Hắn có cơ bụng thật đẹp, không phải loại cơ bắp rõ ràng như tập thể hình, mà là có đường cong ra hình ra dạng, săn chắc.
"Á!"
"Có chuyện gì đâu, em đâu phải con gái."
Không phải con gái mới là có vấn đề đó, được không? Chỉ chớp mắt, hắn đã tròng cái áo lên xong, rũ mi mắt, đầy hơi thở thanh xuân. Cô lén lút cảm thán: chẹp, tuổi trẻ thật sự tốt a......
"Chúng em hẹn nhau ở công viên, chị có muốn đến xem không?" Doãn Xuyên nhanh như chớp lại đổi về áo thun đen bình thường, không để ý mà nói một câu.
"Được nha." Dù sao Lâm Tiêu Tiêu cũng đang nhàn rỗi.
Công viên rất gần tiểu khu của bọn họ, đi đường chỉ mất mười lăm phút. Cách một khoảng cách cũng khá xa, Lâm Tiêu Tiêu đã thấy một đám màu tóc giả khác nhau của các thiếu nam thiếu nữ, so với đèn xanh đèn đỏ còn nổi trội hơn.
"Doãn Xuyên, có một tin xấu, Từ Ngọc không tới được, việc cô ấy giả chữ ký của phụ huynh trên bài thi đã bị mẹ phát hiện." Một nữ sinh có tóc giả hồng nhạt đi lên trước nói, nói xong cô bé thoáng nhìn thấy có người đứng phía sau Doãn Xuyên liền hỏi, "Đây là?"
"Bạn của tớ." Doãn Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ một câu, đối với cái gọi là tin tức xấu cũng không để ý lắm, "Không tới thì không tới thôi, thiếu một người cũng có thể chụp."
Tóc giả hồng nhạt đánh giá Lâm Tiêu Tiêu: "Không bằng để bạn của cậu thử một chút? Xem dáng người của cô ấy cùng Từ Ngọc cũng không sai biệt lắm."
Doãn Xuyên dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến của Lâm Tiêu Tiêu, cô vô vị nhún nhún vai: "Có thể."
Lâm Tiêu Tiêu sở dĩ đáp ứng, bởi vì hai nữ sinh ở đây đều ăn mặc thực đáng yêu, một người là trang phục thủy thủ, một người là trang phục hầu gái. Cô tuy rằng tuổi lớn hơn bọn họ, nhưng chung quy vẫn mang một trái tim thiếu nữ. Nhưng mà bộ đồ bọn họ đưa cho cô, tuy cũng là trang phục là hầu gái, nhưng cái cổ lại siêu thấp hở ngực. Cô thay quần áo xong, cơ hồ hơn phân nửa đôi vú trắng nõn đều lộ ở bên ngoài, mép áo chỉ ở trên đầu vú khoảng chừng một centimet thôi......
Lâm Tiêu Tiêu vẻ mặt hối hận, sống không còn điều gì luyến tiếc, đi ra từ WC nữ, ánh mắt các nam sinh không hẹn mà gặp nhìn thẳng vào cô.
Tóc giả hồng nhạt tóc giả hướng Doãn Xuyên kinh hô: "Bạn của cậu..... kích cỡ ngực...... thật kinh người......"
Thần sắc Doãn Xuyên cùng người khác bất đồng, tựa hồ có chút không vui. Hắn đi đến trước mặt Lâm Tiêu Tiêu thấp giọng dò hỏi: "Hay là đừng chụp ảnh nữa, em đưa chị về trước?"
Một bên tóc giả màu xanh lục nghe thấy được, bất mãn mà hét lên: "Doãn Xuyên, cậu đừng có dở chứng, mọi chuyện sắp hoàn thành lại đạp đổ như thế."
Lâm Tiêu Tiêu tự mình cũng cảm thấy mặc thế này thật sự rất hở ngực, nhưng ngại vừa rồi chính miệng mình đáp ứng, chỉ có thể cười hoà giải: "Chúng ta nhanh nhanh chụp ảnh đi, làm sớm xong sớm."
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cả buổi chiều Doãn Xuyên dường như vẫn luôn xị mặt, cả khi chụp ảnh chung, hắn còn thường thường chắn phía trước người cô.
"Doãn Xuyên, cậu hướng qua bên trái một chút, cậu chặn cả người bạn cậu rồi."
"Doãn Xuyên...... cậu lại chặn nữa!"
"Doãn Xuyên! Tên khỉ khô này, sao cứ như vậy hả?"
Hai giờ sau, rốt cuộc cũng kết thúc. Lâm Tiêu Tiêu đổi sang quần áo của mình, nhìn thấy tóc giảhồng nhạt đang lướt xem ảnh vừa mới chụp, cô đi lên nhìn nhìn: "Những bức ảnh này có thể gửi cho tôi không?"
"Được chứ." Camera của bọn họ có công năng Bluetooth, tóc giả hồng nhạt liền đem ảnh chụp truyền vào máy cô. Ảnh chụp Lâm Tiêu Tiêu ngồi dưới đất, dựa lưng vào thân cây. Từ góc độ chụp, ngực cùng chân dài của cô được miên tả rất sinh động, cực kỳ dụ hoặc, chính cô còn tự cảm thấy thú tính dâng trào.
Lâm Tiêu Tiêu đem ảnh chụp gửi cho Phó Hi.
Một phút đồng hồ sau, Phó Hi đáp lễ cô một đoạn video. Trong video, hắn một tay mở cúc áo sơmi đen, từng bước từng bước đem cơ ngực trần trụi, rồi đến cơ bụng sáu múi rắn rỏi nam tính, tiếp theo vẫn chỉ một tay thôi mà cởi khoá thắt lưng, rút chiếc thắt lưng ném xuống......
Phụt máu mũi! Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm theo động tác cái tay thon dài có từng khớp rõ ràng, dọc theo cơ ngực, cơ bụng, mở xong thắt lưng thì video hết, cô theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng.
Giây tiếp theo, Phó Hi liền gọi điện thoại tới: "Em đang ở đâu?"
"Công viên." Lâm Tiêu Tiêu đá đá mấy viên sỏi dưới chân.
"Một chút nữa anh tới đón em."
Gần đây có phải bọn họ gặp nhau hơi thường xuyên không, hôm qua mới đi công viên trò chơi mà. Lâm Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ vẫn là đáp ứng, bởi vì để tay lên ngực mình tự hỏi, thật ra cô cũng rất muốn thấy anh: "Vâng."
Phó Hi đổi một chiếc xe màu trắng tới đón cô, không phải cái chiếc xe chấn lần trước. Lâm Tiêu Tiêu không hiểu lắm về xe, chỉ đơn thuần mà cảm thấy này chiếc không rộng bằng kia chiếc thôi.
"Chúng ta đi đâu?" Lâm Tiêu Tiêu nghiêng đầu hỏi anh. Anh mặc một cái áo sơmi màu đen, giống y đúc trong video, cho nên đoạn video kia là anh vừa quay xong trong phòng làm việc?
"Em muốn đi chỗ nào?" Phó Hi hỏi lại cô.
Màu đen làm cường thế hơn khí chất của anh, lời hỏi nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự áp bức vốn có của đàn ông.
"Không biết." Lâm Tiêu Tiêu đã có thói quen tùy ý anh an bài, đại não lười suy nghĩ. Ngoài cửa sổ xe cảnh vật không ngừng lùi lại, cô thoáng nhìn toà nhà có bảng quảng cáo màu sắc cực bắt mắt, thuận miệng nói: "Bằng không đi chơi bắn súng chỗ này?"
"Được." Phó Hi giương mắt, nói với tài xế, "Lão Trương, dừng xe."
Khu bắn súng nằm ở tầng ngầm một, diện tích rất lớn, nhưng vì vừa vặn là cuối tuần, không ít người đang ở đây. Hai người bọn họ đợi ở sô pha trong chốc lát, mới tới phiên chơi. Trong lúc ấy, có không ít nữ sinh trộm đánh giá Phó Hi. Các cô ấy nhìn chăm chú không dời mắt, mạc danh làm Lâm Tiêu Tiêu có cảm giác rất tự hào.
"Chúng ta đánh cuộc một chút sao, xem ai được điểm cao hơn." Lâm Tiêu Tiêu nhớ rõ lần ở công viên trò chơi, anh nói không bắn súng, cô cũng không biết bắn, cho nên xem như công bằng thi đấu đi.
"Tiền đặt cược là cái gì?" Phó Hi hỏi.
"Người thua đáp ứng thắng người một điều kiện." Cô tự tin.
"Thành giao." đôi mắt màu đen của Phó Hi hiện lên một tia ánh sáng sắc bén.
Thấy thế, Lâm Tiêu Tiêu tức khắc có dự cảm không tốt: "Từ từ, em xác nhận lại một chút, anh có biết bắn súng không?"
Phó Hi đáp: "Không."
Kết quả, mười phát đạn thì anh bắn tám phát ở giữa hồng tâm, còn lại hai phát chỉ kém chút xíu mà trúng vòng chín điểm. Lâm Tiêu Tiêu bên này, mới bắn được năm phát, hai phát bảy điểm, ba phát trực tiếp ra ngoài......
"Xem ra là em thua." Bắn xong trước, Phó Hi nhàn nhã đi tới xem tiến độ của cô.
"Anh không phải nói là anh không biết bắn súng sao!" Lâm Tiêu Tiêu tức muốn hộc máu mà trừng, hai miệng phụng phịu, bộ dáng có điểm giống miệng của con sóc nhỏ.
Phó Hi nhẹ nhàng bâng quơ nhướng mày: "Đối với anh, định nghĩa biết bắn là mười phát đều trúng hồng tâm."
Lâm Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi: "Ti! Bỉ!"
"Tư thế không đúng." Phó Hi đi đến phía sau cô, dùng tư thế ôm mà sửa lại tay cầm súng của Lâm Tiêu Tiêu, "Cánh tay thẳng ra."
Anh dùng đầu gối nhét vào giữa hai chân cô, chen chúc tách ra: "Hai chân phải mở rộng bằng vai mới vững."
Ngực đàn ông áp sáp vào lưng cô, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên thấu qua vải dệt mỏng của áo, như truyền tới thẳng tim của cô.
"Đôi mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn vị trí hồng tâm."
Hô hấp của anh cố ý vô tình mà phả vào tai cô, như lông chim đang nhẹ nhàng khảy, cổ ngứa, trong lòng cũng ngứa.
"Nổ súng."
Cô hiện tại nào còn tâm tư bắn súng nữa, sự ái muội của tứ chi tiếp xúc sớm làm tâm cô nhảy loạn như nai con.
Phanh ——
Sức giật của súng rất lớn, tay của cô bị chấn đến tê rần. Ở bên trong, ngay bia cũng không bắn trúng nữa.
"Tệ quá." Phó Hi không chút nào thương hương tiếc ngọc mà ném xuống lời bình.
"Còn không phải anh dùng mỹ nam kế, cố ý quấy nhiễu em!" Lâm Tiêu Tiêu trả lại súng, tức giận chỉ trích.
"Mỹ nam kế?" Phó Hi rất là nghiền ngẫm mà lặp lại một lần, khóe môi gợi lên một ý cười nhạt, "Mới như vậy liền chịu không nổi, nếu là anh làm trò cởi quần áo trước mặt em, có phải em liền trực tiếp ướt?"
"Anh câm miệng cho em!" Lâm Tiêu Tiêu tay chân cùng sử dụng mà nhảy lên người anh, há mồm muốn cắn lỗ tai của Phó Hi. Thực ra cô có chút có tật giật mình, khi xem video anh gửi, quả thật đã ướt rồi.
"Gần đây, lá gan của em càng lúc càng lớn." Phó Hi nghiêng đầu dễ như trở bàn tay mà tránh đi công kích, ngược lại cúi đầu gắn lên cái miệng thơm tho. Quấn quýt dây dưa, đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc mà công thành đoạt đất. Cô còn đang nổi nóng, ý đồ đem đầu lưỡi của anh đẩy ra ngoài, nhưng hiện thực phũ phàng, lực lượng cách nhau quá xa, ngược lại cuối cùng bị anh chặt chẽ lôi kéo không thoát nổi.
Lưỡi nhỏ bị anh mút mát đến sinh đau, Lâm Tiêu Tiêu kháng nghị mà đẩy đẩy ngực anh, lúc này Phó Hi mới chịu buông ra.
"Buổi tối anh còn có cuộc họp, chốc nữa để lão Trương đưa em về."
"Hừ, hôn xong liền chạy, tính là đàn ông gì." Ở chung lâu rồi, Lâm Tiêu Tiêu dần dần không sợ anh nữa, bắt đầu trêu chọc.
"Muốn anh ăn em? Hửm?" Phó Hi dùng giọng mũi quả thực phạm quy, trầm thấp thanh âm như là đàn cello, phàm là nữ nhân thì không thể tránh nổi dụ dỗ của anh mà trầm mê.
Lâm Tiêu Tiêu tức khắc lúng túng: "Em sai rồi......" cô biết anh cái gì cũng có thể làm được, không theo suy nghĩ của người thường bao giờ, cô không muốn ở đây bị anh tử hình ngay tại chỗ.
Phó Hi sờ sờ đầu cô: "Ngoan."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.