Chương 295: Ăn tối với Bí thư Quận ủy
Cách Ngư
12/04/2013
Thẩm Ngọc Lan nói rất bình tĩnh. Nhưng Tần Phượng thì không thật sự bình tĩnh như vậy. Hội nghị thường vụ Quận ủy vừa chấm dứt với đầy những sóng gió.
Ngay từ đầu, Cố Khải Minh đã làm khó dễ, đề nghị Quận ủy miễn đi chức vụ Chủ tịch thị trấn của Bành Viễn Chinh, điều Bành Viễn Chinh làm Phó chủ nhiệm chuyên trách văn phòng Ủy ban nhân dân quận và Chủ nhiệm Phòng tin tức. Tuy hai chức vụ này, so về cấp bậc hay về quyền hạn, đều không thấp hơn chức Chủ tịch thị trấn, nhưng ai cũng thấy một điều: một khi Bành Viễn Chinh công tác trực tiếp dưới tay Cố Khải Minh, hắn còn có thể có ngày lành sao?
Cho dù là phía sau Bành Viễn Chinh có Bí thư Thành ủy làm chỗ dựa, nhưng huyện quan không bằng hiện quản, nếu Cố Khải Minh muốn “chơi khó” một cấp dưới bên mình, không phải dễ như trở bàn tay sao?
Cũng may Tần Phượng lập tức phản đối, hơn nữa, thái độ rất kiên quyết, khiến Cố Khải Minh tranh cãi đến nỗi đỏ mặt tía tai. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý bất chợt đề cử Bành Viễn Chinh làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy và được đa số Ủy viên thường vụ đồng ý. Thấy tình thế không thể xoay chuyển, lúc này Cố Khải Minh mới tiu nghỉu nhấn mạnh “Bảo lưu ý kiến”, đồng thời đề xuất miễn đi chức Phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân quận mà Bành Viễn Chinh kiêm chức.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, khẽ cười nói:
- Cảm ơn Bí thư Tần, cảm ơn Chủ nhiệm Thẩm, xin hỏi ứng cử viên chức Chủ tịch thị trấn chúng tôi…
Nghe Bành Viễn Chinh hỏi như vậy, đầu bên kia điện thoại, Thẩm Ngọc Lan im lặng một lát, Bành Viễn Chinh cảm thấy rất căng thẳng.
- à, là thế này, tình huống cụ thể, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng căn cứ vào chỉ thị của Bí thư Tần, tôi đang ghi chép về hội nghị thường vụ lần này…
Thẩm Ngọc Lan đột nhiên mỉm cười, bỗng nói không ăn nhập vào đâu cả:
- à, tốt lắm, tôi hiểu rồi, liên hệ sau nhé.
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Bành Viễn Chinh hiểu, chắc là có người xuất hiện, Thẩm Ngọc Lan không tiện nói chuyện tiếp.
Khi nào thuận tiện, chắc chắn Thẩm Ngọc Lan sẽ gọi điện lại. Hắn lẳng lặng ngồi đợi.
Quả nhiên, mười phút sau, Thẩm Ngọc Lan điện thoại lại. Tuy nhiên cô cố nói rất khẽ:
- Hội nghị thường vụ tranh cãi rất kịch liệt, các lãnh đạo không nhất trí…Hiện giờ tôi được tin, ghế Chủ tịch thị trấn tạm thời để trống, cho Lý Tuyết Yến làm quyền Chủ tịch thị trấn, tạm thời chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân thị trấn.
Hiện giờ Chủ tịch quận Cố đang ở tại văn phòng của Bí thư Tần, hai người còn đang tranh luận. Được rồi, tôi còn có việc, chỉ nói tới đây thôi.
Nói xong, không đợi Bành Viễn Chinh cảm tạ, Thẩm Ngọc Lan vội vã buông điện thoại.
Gác ống nghe, Bành Viễn Chinh thở dài một hơi. Hắn hiểu rõ, để trống ghế Chủ tịch thị trấn, giao Lý Tuyết Yến tạm thời chủ trì, đã là kết quả tốt nhất mà Tần Phượng có thể tranh thủ được.
Tuy đây không phải là kết quả tốt nhất, nhưng suy xét kỹ, coi như là một phương án tối ưu.
Chỉ cần Lý Tuyết Yến nắm chắc cơ hội, tạm quyền một thời gian, trong tương lai vẫn có cơ hội thăng chức. Quan trọng là ở giai đoạn kế tiếp.
Đột nhiên Bành Viễn Chinh không biết, về vấn đề của Lý Tuyết Yến, thật ra thái độ của Tần Phượng cũng không kiên quyết. Thấy Cố Khải Minh có phần thẹn quá hóa giận, cô liền tạm lùi một bước, cho Cố Khải Minh chút mặt mũi, bảo đảm lãnh đạo chủ chốt Đảng chính đoàn kết nhất trí về phương hướng. Nhưng cô hơi bất ngờ khi thấy ba Ủy viên thường vụ khác lên tiếng, mạnh mẽ đề cử Lý Tuyết Yến lên chức. Thậm chí họ còn cãi nhau với Ủy viên thường vụ bên phía Cố Khải Minh một trận đỏ mặt tía tai.
Trên thực tế, các điều kiện cơ bản của ứng cử viên do Cố Khải Minh đề cử, hơi kém so với Lý Tuyết Yến, mấy Ủy viên thường vụ kia cứng lý, tự nhiên lời lẽ cứng cỏi.
Trong lòng Cố Khải Minh rất rõ ràng, đây là kết quả cuộc vận động của Lạc Thiên Niên – cha của Lý Tuyết Yến. ông ta cân nhắc một lúc, quyết định tránh đắc tội với Lạc Thiên Niên, bèn lui nửa bước, cho nên cuối cùng mới có một kết quả dung hòa như vậy.
…
Đúng như Thẩm Ngọc Lan nói, lúc này Tần Phượng và Cố Khải Minh đang kịch liệt tranh luận ở văn phòng, nhưng không phải về chuyện điều chỉnh cán bộ. Sau khi hội nghị thường vụ kết thúc, Tần Phượng gọi Cố Khải Minh tới, để bàn về vấn đề Bành Viễn Chinh đã đề xuất trước đó, đề nghị quận làm cầu nối để Tập đoàn Phong Thái mua lại một số xí nghiệp dệt ở Thị trấn Vân Thủy.
Vị trí của Tần Phượng không bị thay đổi, còn trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy, khiến tâm trạng của cô rất thoải mái và mãn nguyện. Tinh thần yên ổn, sự nhiệt tình trong công tác cũng được khôi phục. Cô suy xét một buổi tối, cảm thấy đề nghị của Bành Viễn Chinh có tính khả thi.
Căn cứ vào hiểu biết của cô, tập đoàn dệt Phong Thái là tập đoàn duy nhất vẫn đang giữ được mức tăng trưởng trong một thị trường tiêu điều. Nếu tập đoàn dệt Phong Thái đã có năng lực như thế, hẳn là chiến lược kinh doanh và chiến lược thị trường của họ có điểm độc đáo.
Tần Phượng dần dần có cùng quan điểm với Bành Viễn Chinh: hiện nay tình hình thị trường không tốt, nhưng đối với tập đoàn dệt Phong Thái, đó là một cơ hội mở rộng thị trường. Bởi vì tình hình thị trường không tốt, khi thu mua sáp nhập các xí nghiệp, có thể ép giá, giảm chi phí thu mua xí nghiệp đến mức cao nhất.
Mà tập đoàn dệt Phong Thái thật sự có thực lực tài chính để thu mua các nhà máy dệt nhỏ.
Nhưng khổ nỗi, Cố Khải Minh không thấy như vậy. ông ta cho rằng, trong tình hình khó khăn chung của thị trường, thúc đẩy tập đoàn dệt Phong Thái mua các xí nghiệp dệt là lấy hạt dẻ trong lò lửa, quá mạo hiểm. Không chỉ tạo áp lực và gánh nặng quá lớn cho tập đoàn dệt Phong Thái, mà nếu chẳng nay vì thu mua các xí nghiệp dệt, tập đoàn dệt Phong Thái bị suy sụp theo, là mất nhiều hơn được.
Tần Phượng kiên trì giải thích với Cố Khải Minh, bởi vì đây là công tác kinh tế, nhất định phải tranh thủ Cố Khải Minh là Chủ tịch quận phối hợp, nếu không một Bí thư Quận ủy như cô, nhúng tay vào công tác kinh tế, có vẻ không thích hợp lắm.
Nhưng bất kể Tần Phượng nói như thế nào, Cố Khải Minh cũng không đồng ý, ngược lại còn đấu lý.
Tần Phượng bực mình, biểu lộ ra mặt. Cô cảm thấy Cố Khải Minh không thức thời. Tình thế hiện giờ, rõ ràng là Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đang dần dần nắm trong tay toàn bộ cục diện thành phố, sớm hay muộn Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực phải quay về làm đúng bổn phận một Chủ tịch thành phố của ông ta, nếu Cố Khải Minh là người thông minh, nên chuyển hướng đúng lúc.
- Lão Cố, anh phải suy xét kỹ một chút. Tình hình của mấy chục xí nghiệp dệt ở thị trấn Vân Thủy chuyển biến khá xấu, có thể phải phá sản, đóng cửa bất cứ lúc nào. Một khi phá sản, sẽ làm gần chục ngàn công nhân thất nghiệp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự ổn định xã hội. Tôi cảm thấy, nếu tập đoàn dệt Phong Thái có thực lực như vậy, kế hoạch thu mua sáp nhập lần này, có thể thành công.
Tần Phượng miễn cưỡng cười, ngồi thẳng lên.
Cố Khải Minh thản nhiên nói:
- Bí thư Tần, không phải tôi không phối hợp, mà là tôi thật sự cảm thấy chuyện này quá vô lý. Hiện giờ tình hình thị trường kém như vậy, không phải chỉ ở thành phố chúng ta, ở tỉnh và trên cả nước đều là như vậy, đừng nói là mấy nhà máy nhỏ ở thị trấn Vân Thủy, ngay cả nhà máy dệt quốc doanh cũng phải đóng cửa đó sao? Nên phá sản, cứ để phá sản! Không việc gì phải sợ! Mấy sản phẩm lạc hậu của thị trấn Vân Thủy, tôi thấy cung nên đào thải rồi!
Cố Khải Minh phất tay, thầm nghĩ: bây giờ mụ đàn bà này hăng hái ủng hộ Bành Viễn Chinh, đơn giản là vì Bí thư Thành ủy ở sau lưng hắn.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Phượng lập tức sa sầm. Cô im lặng một lát, nhíu mày nói:
- ít nhất có thể làm cho hai bên ngồi xuống nói chuyện, xem có khả năng hợp tác hay không.
Cố Khải Minh nhếch môi:
- Xí nghiệp và xí nghiệp bàn bạc với nhau, không sao cả. Nhưng nếu quận chúng ta nhúng tay vào, là hành động của chính phủ, có tính hành chính là chủ yếu. Nếu chẳng may hợp tác thất bại, hoặc tương lai có chuyện rắc rối nào đó, đã không cứu được mấy xí nghiệp dệt nhỏ, ngược lại làm tập đoàn dệt Phong Thái suy sụp, đến lúc đó, ai sẽ chịu trách nhiệm? Là Bí thư Tần hay là tôi? Sợ là hai chúng ta sẽ rơi vào tình huống khó xử.
- Tôi là người đứng đầu quận, nếu tương lai xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Tần Phượng rất mất hứng, đứng dậy, phất phất tay.
Cố Khải Minh cười lạnh:
- Nếu Bí thư Tần nói như vậy, tôi không còn lời nào để nói. Vậy được rồi, Bí thư Tần cứ đứng ra làm trung gian cho họ, nhưng tôi vẫn giữ quan điểm cho rằng quận không cần ra mặt, miễn cho sau này khó xử! Cho dù là Bí thư Tần có gan nhận trách nhiệm, nhưng tôi chỉ sợ đến lúc đó Bí thư Tần cũng không gánh nổi trách nhiệm này!
…
Cuộc nói chuyện của Tần Phượng và Cố Khải Minh tan rã trong không vui, quan điểm khác biệt và sự chia rẽ càng sâu sắc.
Cố Khải Minh phẩy tay bỏ đi, Tần Phượng ngồi trong phòng làm việc trầm ngâm nửa ngày, quyết định ám chỉ Bành Viễn Chinh, để hắn tìm cách liên hệ với cấp cao hơn. Tuy tập đoàn dệt Phong Thái là doanh nghiệp ở quận, nhưng cũng có dây mơ rễ má ở thành phố, lãnh đạo thành phố nói một câu, hẳn là ông chủ tập đoàn Phong Thái sẽ nể tình.
Nghĩ đến đây, cô bảo Thẩm Ngọc Lan gọi điện cho Bành Viễn Chinh.
Gần hết giờ làm việc, Bành Viễn Chinh nhận được điện thoại của Thẩm Ngọc Lan, liền gọi điện thẳng tới văn phòng của Tần Phượng.
Tần Phượng vừa mới nói mấy câu trong điện thoại, Bành Viễn Chinh liền khẽ cười nói:
- Bí thư Tần, hôm nay tôi mời lãnh đạo ăn cơm nhé? Có một số việc, nói qua điện thoại cũng không tiện lắm.
Tần Phượng hơi do dự, rồi đồng ý. Nhưng vừa mở miệng đáp ứng, cô chợt nhướng mày, cảm thấy có gì đó không ổn – bản thân mình đường đường là một Bí thư Quận ủy, sao lại có thể tùy tiện đáp ứng lời mời của cán bộ cấp dưới? Nhưng đã lỡ đồng ý rồi, cô không thể thay đổi.
...
Bành Viễn Chinh hẹn gặp Tần Phượng ở nhà hàng cơm tây Khải Lai. Xe của Tần Phượng vừa dừng lại trước cửa nhà hàng Khải Lai, Tần Phượng xuống xe, Thẩm Ngọc Lan kính cẩn hỏi:
- Bí thư Tần, có phải bảo lái xe lát nữa đón lãnh đạo về không?
Tần Phượng ngẫm nghĩ một chút, xua tay:
- Thôi, hai người về nghỉ ngơi đi. Lát nữa xong việc, tôi sẽ tự đón xe về. Được rồi, hai người về trước đi!
Trong mắt Thẩm Ngọc Lan thoáng lóe lên một tia sáng khác thường, tuy Tần Phượng không nói gì, nhưng Thẩm Ngọc Lan đoán biết đêm nay Tần Phượng nhận lời mời của Bành Viễn Chinh, cùng ăn tối.
Thẩm Ngọc Lan không dám nói gì thêm, lên xe rời khỏi. Chờ cho xe đi một lúc lâu, Tần Phượng mới chậm rãi bước vào nhà hàng Khải Lai. Lúc này, Bành Viễn Chinh thấy cô, liền bước ra tiếp đón.
- Bí thư Tần.
Tần Phượng theo bản năng nhìn quanh bốn phía, thấy không có người quen, mới thở phào một cái, xốc lại áo khoác, bước vào.
Ngay từ đầu, Cố Khải Minh đã làm khó dễ, đề nghị Quận ủy miễn đi chức vụ Chủ tịch thị trấn của Bành Viễn Chinh, điều Bành Viễn Chinh làm Phó chủ nhiệm chuyên trách văn phòng Ủy ban nhân dân quận và Chủ nhiệm Phòng tin tức. Tuy hai chức vụ này, so về cấp bậc hay về quyền hạn, đều không thấp hơn chức Chủ tịch thị trấn, nhưng ai cũng thấy một điều: một khi Bành Viễn Chinh công tác trực tiếp dưới tay Cố Khải Minh, hắn còn có thể có ngày lành sao?
Cho dù là phía sau Bành Viễn Chinh có Bí thư Thành ủy làm chỗ dựa, nhưng huyện quan không bằng hiện quản, nếu Cố Khải Minh muốn “chơi khó” một cấp dưới bên mình, không phải dễ như trở bàn tay sao?
Cũng may Tần Phượng lập tức phản đối, hơn nữa, thái độ rất kiên quyết, khiến Cố Khải Minh tranh cãi đến nỗi đỏ mặt tía tai. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý bất chợt đề cử Bành Viễn Chinh làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy và được đa số Ủy viên thường vụ đồng ý. Thấy tình thế không thể xoay chuyển, lúc này Cố Khải Minh mới tiu nghỉu nhấn mạnh “Bảo lưu ý kiến”, đồng thời đề xuất miễn đi chức Phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân quận mà Bành Viễn Chinh kiêm chức.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, khẽ cười nói:
- Cảm ơn Bí thư Tần, cảm ơn Chủ nhiệm Thẩm, xin hỏi ứng cử viên chức Chủ tịch thị trấn chúng tôi…
Nghe Bành Viễn Chinh hỏi như vậy, đầu bên kia điện thoại, Thẩm Ngọc Lan im lặng một lát, Bành Viễn Chinh cảm thấy rất căng thẳng.
- à, là thế này, tình huống cụ thể, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng căn cứ vào chỉ thị của Bí thư Tần, tôi đang ghi chép về hội nghị thường vụ lần này…
Thẩm Ngọc Lan đột nhiên mỉm cười, bỗng nói không ăn nhập vào đâu cả:
- à, tốt lắm, tôi hiểu rồi, liên hệ sau nhé.
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Bành Viễn Chinh hiểu, chắc là có người xuất hiện, Thẩm Ngọc Lan không tiện nói chuyện tiếp.
Khi nào thuận tiện, chắc chắn Thẩm Ngọc Lan sẽ gọi điện lại. Hắn lẳng lặng ngồi đợi.
Quả nhiên, mười phút sau, Thẩm Ngọc Lan điện thoại lại. Tuy nhiên cô cố nói rất khẽ:
- Hội nghị thường vụ tranh cãi rất kịch liệt, các lãnh đạo không nhất trí…Hiện giờ tôi được tin, ghế Chủ tịch thị trấn tạm thời để trống, cho Lý Tuyết Yến làm quyền Chủ tịch thị trấn, tạm thời chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân thị trấn.
Hiện giờ Chủ tịch quận Cố đang ở tại văn phòng của Bí thư Tần, hai người còn đang tranh luận. Được rồi, tôi còn có việc, chỉ nói tới đây thôi.
Nói xong, không đợi Bành Viễn Chinh cảm tạ, Thẩm Ngọc Lan vội vã buông điện thoại.
Gác ống nghe, Bành Viễn Chinh thở dài một hơi. Hắn hiểu rõ, để trống ghế Chủ tịch thị trấn, giao Lý Tuyết Yến tạm thời chủ trì, đã là kết quả tốt nhất mà Tần Phượng có thể tranh thủ được.
Tuy đây không phải là kết quả tốt nhất, nhưng suy xét kỹ, coi như là một phương án tối ưu.
Chỉ cần Lý Tuyết Yến nắm chắc cơ hội, tạm quyền một thời gian, trong tương lai vẫn có cơ hội thăng chức. Quan trọng là ở giai đoạn kế tiếp.
Đột nhiên Bành Viễn Chinh không biết, về vấn đề của Lý Tuyết Yến, thật ra thái độ của Tần Phượng cũng không kiên quyết. Thấy Cố Khải Minh có phần thẹn quá hóa giận, cô liền tạm lùi một bước, cho Cố Khải Minh chút mặt mũi, bảo đảm lãnh đạo chủ chốt Đảng chính đoàn kết nhất trí về phương hướng. Nhưng cô hơi bất ngờ khi thấy ba Ủy viên thường vụ khác lên tiếng, mạnh mẽ đề cử Lý Tuyết Yến lên chức. Thậm chí họ còn cãi nhau với Ủy viên thường vụ bên phía Cố Khải Minh một trận đỏ mặt tía tai.
Trên thực tế, các điều kiện cơ bản của ứng cử viên do Cố Khải Minh đề cử, hơi kém so với Lý Tuyết Yến, mấy Ủy viên thường vụ kia cứng lý, tự nhiên lời lẽ cứng cỏi.
Trong lòng Cố Khải Minh rất rõ ràng, đây là kết quả cuộc vận động của Lạc Thiên Niên – cha của Lý Tuyết Yến. ông ta cân nhắc một lúc, quyết định tránh đắc tội với Lạc Thiên Niên, bèn lui nửa bước, cho nên cuối cùng mới có một kết quả dung hòa như vậy.
…
Đúng như Thẩm Ngọc Lan nói, lúc này Tần Phượng và Cố Khải Minh đang kịch liệt tranh luận ở văn phòng, nhưng không phải về chuyện điều chỉnh cán bộ. Sau khi hội nghị thường vụ kết thúc, Tần Phượng gọi Cố Khải Minh tới, để bàn về vấn đề Bành Viễn Chinh đã đề xuất trước đó, đề nghị quận làm cầu nối để Tập đoàn Phong Thái mua lại một số xí nghiệp dệt ở Thị trấn Vân Thủy.
Vị trí của Tần Phượng không bị thay đổi, còn trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy, khiến tâm trạng của cô rất thoải mái và mãn nguyện. Tinh thần yên ổn, sự nhiệt tình trong công tác cũng được khôi phục. Cô suy xét một buổi tối, cảm thấy đề nghị của Bành Viễn Chinh có tính khả thi.
Căn cứ vào hiểu biết của cô, tập đoàn dệt Phong Thái là tập đoàn duy nhất vẫn đang giữ được mức tăng trưởng trong một thị trường tiêu điều. Nếu tập đoàn dệt Phong Thái đã có năng lực như thế, hẳn là chiến lược kinh doanh và chiến lược thị trường của họ có điểm độc đáo.
Tần Phượng dần dần có cùng quan điểm với Bành Viễn Chinh: hiện nay tình hình thị trường không tốt, nhưng đối với tập đoàn dệt Phong Thái, đó là một cơ hội mở rộng thị trường. Bởi vì tình hình thị trường không tốt, khi thu mua sáp nhập các xí nghiệp, có thể ép giá, giảm chi phí thu mua xí nghiệp đến mức cao nhất.
Mà tập đoàn dệt Phong Thái thật sự có thực lực tài chính để thu mua các nhà máy dệt nhỏ.
Nhưng khổ nỗi, Cố Khải Minh không thấy như vậy. ông ta cho rằng, trong tình hình khó khăn chung của thị trường, thúc đẩy tập đoàn dệt Phong Thái mua các xí nghiệp dệt là lấy hạt dẻ trong lò lửa, quá mạo hiểm. Không chỉ tạo áp lực và gánh nặng quá lớn cho tập đoàn dệt Phong Thái, mà nếu chẳng nay vì thu mua các xí nghiệp dệt, tập đoàn dệt Phong Thái bị suy sụp theo, là mất nhiều hơn được.
Tần Phượng kiên trì giải thích với Cố Khải Minh, bởi vì đây là công tác kinh tế, nhất định phải tranh thủ Cố Khải Minh là Chủ tịch quận phối hợp, nếu không một Bí thư Quận ủy như cô, nhúng tay vào công tác kinh tế, có vẻ không thích hợp lắm.
Nhưng bất kể Tần Phượng nói như thế nào, Cố Khải Minh cũng không đồng ý, ngược lại còn đấu lý.
Tần Phượng bực mình, biểu lộ ra mặt. Cô cảm thấy Cố Khải Minh không thức thời. Tình thế hiện giờ, rõ ràng là Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đang dần dần nắm trong tay toàn bộ cục diện thành phố, sớm hay muộn Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực phải quay về làm đúng bổn phận một Chủ tịch thành phố của ông ta, nếu Cố Khải Minh là người thông minh, nên chuyển hướng đúng lúc.
- Lão Cố, anh phải suy xét kỹ một chút. Tình hình của mấy chục xí nghiệp dệt ở thị trấn Vân Thủy chuyển biến khá xấu, có thể phải phá sản, đóng cửa bất cứ lúc nào. Một khi phá sản, sẽ làm gần chục ngàn công nhân thất nghiệp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự ổn định xã hội. Tôi cảm thấy, nếu tập đoàn dệt Phong Thái có thực lực như vậy, kế hoạch thu mua sáp nhập lần này, có thể thành công.
Tần Phượng miễn cưỡng cười, ngồi thẳng lên.
Cố Khải Minh thản nhiên nói:
- Bí thư Tần, không phải tôi không phối hợp, mà là tôi thật sự cảm thấy chuyện này quá vô lý. Hiện giờ tình hình thị trường kém như vậy, không phải chỉ ở thành phố chúng ta, ở tỉnh và trên cả nước đều là như vậy, đừng nói là mấy nhà máy nhỏ ở thị trấn Vân Thủy, ngay cả nhà máy dệt quốc doanh cũng phải đóng cửa đó sao? Nên phá sản, cứ để phá sản! Không việc gì phải sợ! Mấy sản phẩm lạc hậu của thị trấn Vân Thủy, tôi thấy cung nên đào thải rồi!
Cố Khải Minh phất tay, thầm nghĩ: bây giờ mụ đàn bà này hăng hái ủng hộ Bành Viễn Chinh, đơn giản là vì Bí thư Thành ủy ở sau lưng hắn.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Phượng lập tức sa sầm. Cô im lặng một lát, nhíu mày nói:
- ít nhất có thể làm cho hai bên ngồi xuống nói chuyện, xem có khả năng hợp tác hay không.
Cố Khải Minh nhếch môi:
- Xí nghiệp và xí nghiệp bàn bạc với nhau, không sao cả. Nhưng nếu quận chúng ta nhúng tay vào, là hành động của chính phủ, có tính hành chính là chủ yếu. Nếu chẳng may hợp tác thất bại, hoặc tương lai có chuyện rắc rối nào đó, đã không cứu được mấy xí nghiệp dệt nhỏ, ngược lại làm tập đoàn dệt Phong Thái suy sụp, đến lúc đó, ai sẽ chịu trách nhiệm? Là Bí thư Tần hay là tôi? Sợ là hai chúng ta sẽ rơi vào tình huống khó xử.
- Tôi là người đứng đầu quận, nếu tương lai xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Tần Phượng rất mất hứng, đứng dậy, phất phất tay.
Cố Khải Minh cười lạnh:
- Nếu Bí thư Tần nói như vậy, tôi không còn lời nào để nói. Vậy được rồi, Bí thư Tần cứ đứng ra làm trung gian cho họ, nhưng tôi vẫn giữ quan điểm cho rằng quận không cần ra mặt, miễn cho sau này khó xử! Cho dù là Bí thư Tần có gan nhận trách nhiệm, nhưng tôi chỉ sợ đến lúc đó Bí thư Tần cũng không gánh nổi trách nhiệm này!
…
Cuộc nói chuyện của Tần Phượng và Cố Khải Minh tan rã trong không vui, quan điểm khác biệt và sự chia rẽ càng sâu sắc.
Cố Khải Minh phẩy tay bỏ đi, Tần Phượng ngồi trong phòng làm việc trầm ngâm nửa ngày, quyết định ám chỉ Bành Viễn Chinh, để hắn tìm cách liên hệ với cấp cao hơn. Tuy tập đoàn dệt Phong Thái là doanh nghiệp ở quận, nhưng cũng có dây mơ rễ má ở thành phố, lãnh đạo thành phố nói một câu, hẳn là ông chủ tập đoàn Phong Thái sẽ nể tình.
Nghĩ đến đây, cô bảo Thẩm Ngọc Lan gọi điện cho Bành Viễn Chinh.
Gần hết giờ làm việc, Bành Viễn Chinh nhận được điện thoại của Thẩm Ngọc Lan, liền gọi điện thẳng tới văn phòng của Tần Phượng.
Tần Phượng vừa mới nói mấy câu trong điện thoại, Bành Viễn Chinh liền khẽ cười nói:
- Bí thư Tần, hôm nay tôi mời lãnh đạo ăn cơm nhé? Có một số việc, nói qua điện thoại cũng không tiện lắm.
Tần Phượng hơi do dự, rồi đồng ý. Nhưng vừa mở miệng đáp ứng, cô chợt nhướng mày, cảm thấy có gì đó không ổn – bản thân mình đường đường là một Bí thư Quận ủy, sao lại có thể tùy tiện đáp ứng lời mời của cán bộ cấp dưới? Nhưng đã lỡ đồng ý rồi, cô không thể thay đổi.
...
Bành Viễn Chinh hẹn gặp Tần Phượng ở nhà hàng cơm tây Khải Lai. Xe của Tần Phượng vừa dừng lại trước cửa nhà hàng Khải Lai, Tần Phượng xuống xe, Thẩm Ngọc Lan kính cẩn hỏi:
- Bí thư Tần, có phải bảo lái xe lát nữa đón lãnh đạo về không?
Tần Phượng ngẫm nghĩ một chút, xua tay:
- Thôi, hai người về nghỉ ngơi đi. Lát nữa xong việc, tôi sẽ tự đón xe về. Được rồi, hai người về trước đi!
Trong mắt Thẩm Ngọc Lan thoáng lóe lên một tia sáng khác thường, tuy Tần Phượng không nói gì, nhưng Thẩm Ngọc Lan đoán biết đêm nay Tần Phượng nhận lời mời của Bành Viễn Chinh, cùng ăn tối.
Thẩm Ngọc Lan không dám nói gì thêm, lên xe rời khỏi. Chờ cho xe đi một lúc lâu, Tần Phượng mới chậm rãi bước vào nhà hàng Khải Lai. Lúc này, Bành Viễn Chinh thấy cô, liền bước ra tiếp đón.
- Bí thư Tần.
Tần Phượng theo bản năng nhìn quanh bốn phía, thấy không có người quen, mới thở phào một cái, xốc lại áo khoác, bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.