Chương 552: Anh không phải là Romeo, em không phải là Juliet
Cách Ngư
02/06/2013
Một thoáng mềm lòng, chung quy không thắng nổi ý muốn bảo vệ danh dự của gia tộc, là người đàn ông duy nhất đời thứ ba của Dịch gia, Dịch Quốc Khánh có trách nhiệm trọng đại đối với gia tộc. Lúc này Vân Tú đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Đậu Hiểu Lan vừa muốn nói mấy câu cái gì, điện thoại của cô báo chuông.
Cô run run lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Dịch Quốc Khánh gởi tới: Hiểu Lan, tới ngay quán cơm Phúc Mãn Lâu, có chuyện quan trọng!
Đậu Hiểu Lan trầm mặc một lúc, rồi đưa điện thoại cho Vân Tú.
Vân Tú nhìn lướt qua, khẽ mỉm cười:
- Tiểu Đậu, dì không phản đối hai đứa gặp mặt, sau này hai đứa sẽ còn là bạn tốt, cháu đi gặp nó đi, nói quyết định của cháu cho nó biết!
Đậu Hiểu Lan im lặng đứng dậy, cô độc bước đi. Nhìn theo sau lưng cô, Vân Tú không khỏi sâu kín thở dài, vừa rồi, hầu như bà cũng hơi mềm lòng.
Nhưng vì Dịch gia, bà không thể làm như vậy. Mặc dù, làm như vậy đối với Đậu Hiểu Lan và Dịch Quốc Khánh, là vô cùng tàn nhẫn, vô cùng cay nghiệt, vô cùng vô tình.
. . .
Tào gia.
Tào Dĩnh nghe nói tổ điều tra của Sở tới nhà máy, cô vội vã chạy về nhà, nói với mẹ, nhưng bây giờ Lưu Phương đang rất hoang mang, cũng không biết phải làm gì.
Tào Dĩnh do dự chốc lát, rồi nhắn tin cho Bành Viễn Chinh: "Việc gấp, mau gọi lại".
Bành Viễn Chinh nhận được tin nhắn, áy náy nói với Dịch Quốc Khánh:
- Dịch huynh, tôi đi gọi điện thoại!
Hôm nay hắn không mang điện thoại di động, lại không tiện hỏi mượn điện thoại di động của Dịch Quốc Khánh, nên phải ra bên ngoài, tìm điện thoại công cộng gọi cho Tào Dĩnh.
Trong lúc hắn bấm điện thoại, phát hiện một cô gái xinh đẹp, vóc người thon thả, mặt đầy nước mắt thất thần đi vào quán cơm, trong lòng đột nhiên hiện lên một dự cảm xấu.
- Viễn Chinh, là anh hả?
Thời này, điện thoại còn chưa hiện số gọi tới, do trực giác, Tào Dĩnh đoán ra là điện thoại của Bành Viễn Chinh.
- Ừ, là tôi, Tiểu Dĩnh.
- Viễn Chinh, vừa rồi tôi đến nhà máy¸nghe nói tổ điều tra của Sở xuống, hiện đang điều tra ba tôi…
Tào Dĩnh có phần vội vàng nói:
- Bây giờ tôi nên làm gì?
- Bọn họ rốt cục đã tới. . . Tiểu Dĩnh, đừng có gấp, cứ để cho bọn họ điều tra! Cô yên tâm, họ sẽ không điều tra ra vấn đề lớn lao gì đâu. Bây giờ, cô. . .
Bành Viễn Chinh chần chờ một chút, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy, với tính tình hiền lành yếu đuối của Tào Dĩnh, bảo cô đi con đường có phần nguy hiểm kế tiếp, có thể khó cho cô.
Nhưng chuyện của cha cô, cũng chỉ có cô có thể ra mặt, cô không còn bất kỳ lựa chọn nào khác.
- Tiểu Dĩnh, cô hãy nghe tôi nói, cô viết một bức thư tố cáo. . . Cứ dựa theo ý tôi nói mà viết, sau đó cô trực tiếp đến tỉnh lỵ, đưa đơn tố cáo khiếu nại cho Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh! Cô không cần lo lắng, tôi sẽ nhờ bạn tôi thu xếp cho cô!
Bành Viễn Chinh hạ thấp giọng nhẹ nhàng nói:
- Làm như vậy, để Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh nhúng tay vào vụ án của ba cô, như thế, phía Ban kỷ luật Thanh tra Sở sẽ không thể muốn làm gì thì làm!
- Viễn Chinh. Chuyện này… có thể được không?
Tào Dĩnh run giọng nói. Cô lớn từng tuổi này, chưa từng xuất đầu lộ diện làm chuyện như vậy, nói không hoảng sợ là giả.
- Tiểu Dĩnh, cô phải kiên cường lên! Cô phải biết, chuyện của ba cô, chỉ có cô mới lo được! Không được chần chờ, chuyện này phải càng nhanh càng tốt! Chỉ cần cô đem vấn đề phản ảnh với Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh, tôi là có thể nhờ bạn bè của tôi nói giúp cô!
Bành Viễn Chinh ôn tồn nói:
- Dũng cảm một chút! Tôi tin tưởng cô nhất định làm được! Tốt nhất là sáng mai cô đi tỉnh lỵ ngay, tôi sẽ bảo bạn tôi đón cô ở tỉnh lỵ, rồi đưa cô đi Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh!
- Được, tôi sẽ cố gắng . . Viễn Chinh. . . Tôi. . .
Tào Dĩnh định nói: “ Anh có thể đi cùng tôi không?”, nhưng dừng lại kịp, Bành Viễn Chinh có thể giúp cô như vậy, coi như là tận tình tận nghĩa lắm rồi, cô còn có thể đòi hỏi cái gì nữa?
. . .
Cúp điện thoại, Bành Viễn Chinh quay lại quán cơm. Hắn thấy cô gái lúc nãy ngồi ở vị trí của hắn, đang khóc thút thít.
- Quốc Khánh, chúng ta đi thôi, đến một chỗ không ai biết chúng ta, cả đời này. . . em không muốn gì cả, chỉ cần có anh ở bên cạnh em. . .
Đậu Hiểu Lan nghẹn ngào, lệ rơi đầy mặt.
Dịch Quốc Khánh ngẩn ra, đưa tay vuốt ve vai Đậu Hiểu Lan, dịu dàng nói:
- Hiểu Lan, hôm nay em sao vậy? Sao lại nói những lời như thế! Chúng ta không cần chạy, tại sao chúng ta phải chạy? Chúng ta yêu nhau, quang minh chánh đại, không ai có thể chia rẽ chúng ta! Em yên tâm, anh đã có biện pháp, anh gọi em tới đây, là để gặp người anh đã nói với em, Bành Viễn Chinh, Bành thiếu sẽ giúp chúng ta!
Đậu Hiểu Lan khóc thút thít, lắc đầu:
- Quốc Khánh, em chỉ hỏi anh một câu: Anh có bằng lòng vứt bỏ hết thảy, cùng em cao bay xa chạy, chúng ta sẽ không cần lo đến bất cứ thứ gì. . .
Mặc dù Đậu Hiểu Lan đang khóc nhưng lời vô cùng nghiêm túc. Dịch Quốc Khánh kinh hãi, cau mày lại nói:
- Hiểu Lan, em nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tại sao em muốn vứt bỏ hết thảy ? Mà làm sao có thể vứt bỏ hết thảy đây? Anh có cha mẹ của anh, em cũng có cha mẹ của em, chúng ta làm sao có thể bất kể đến họ?
Ánh mắt Đậu Hiểu Lan đau thương,lau khô nước mắt, chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
- Quốc Khánh, cám ơn tình yêu của anh. Thật ra thì em biết, trong lòng anh, không chỉ có em, còn có gia đình của anh, còn có tất cả những gì anh đang có. Em cũng giống như vậy.
- Em không thể để cho anh từ bỏ hết thảy, như vậy, tương lai chúng ta sẽ vô cùng đau khổ. Em không thể ích kỷ như vậy, dù sao, trên cái thế giới này, trừ tình yêu ra, còn có thân tình, còn có rất nhiều điều cần chúng ta trân trọng.
Quốc Khánh, chúng ta chia tay đi. Anh trở lại cuộc sống của mình đi, em cũng bắt đầu thử cuộc sống mới của mình. Chúng ta không thể sống chung với nhau.
Đầu Dịch Quốc Khánh như có tiếng nổ, đứng dậy đi tới ôm lấy Đậu Hiểu Lan, run giọng nói:
- Hiểu Lan, em quên lời thề của chúng ta rồi sao? Làm sao em có thể từ bỏ tình yêu của chúng ta!
- Quốc Khánh, chúng ta là người của hai thế giới. . . Bây giờ rốt cuộc em đã rõ, một con bé nghèo hèn như em không có tư cách có tình yêu, tình yêu của em không đáng giá một đồng. . . Anh đi đi, chúng ta chia tay!
- Tại sao? Đây là tại sao?!
Dịch Quốc Khánh như điên cuồng, run rẩy, kêu khóc, khiến thực khách xung quanh tò mò quay lại nhìn.
Bành Viễn Chinh trông thấy cảnh này, trong lòng cũng không khỏi thổn thức.
Đậu Hiểu Lan run rẩy nắm lấy cánh tay lạnh như băng của Dịch Quốc Khánh:
- Quốc Khánh, tỉnh mộng đi, anh không phải là Romeo, em cũng không phải Juliet, chúng ta không có cách nào bảo vệ tình yêu của mình. . . Anh bảo trọng, em đi đây!
Nói xong, Đậu Hiểu Lan ra sức hất tay Dịch Quốc Khánh ra, che mặt khóc, lao ra khỏi quán cơm.
Dịch Quốc Khánh tuyệt vọng, ngã quỵ xuống đất.
Bành Viễn Chinh thở dài, bước tới cúi xuống đỡ Dịch Quốc Khánh dậy, an ủi:
- Dịch huynh, chớ quá kích động, chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi. . . Anh qua tìm cô ấy hỏi rõ đi!
Đậu Hiểu Lan vừa muốn nói mấy câu cái gì, điện thoại của cô báo chuông.
Cô run run lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Dịch Quốc Khánh gởi tới: Hiểu Lan, tới ngay quán cơm Phúc Mãn Lâu, có chuyện quan trọng!
Đậu Hiểu Lan trầm mặc một lúc, rồi đưa điện thoại cho Vân Tú.
Vân Tú nhìn lướt qua, khẽ mỉm cười:
- Tiểu Đậu, dì không phản đối hai đứa gặp mặt, sau này hai đứa sẽ còn là bạn tốt, cháu đi gặp nó đi, nói quyết định của cháu cho nó biết!
Đậu Hiểu Lan im lặng đứng dậy, cô độc bước đi. Nhìn theo sau lưng cô, Vân Tú không khỏi sâu kín thở dài, vừa rồi, hầu như bà cũng hơi mềm lòng.
Nhưng vì Dịch gia, bà không thể làm như vậy. Mặc dù, làm như vậy đối với Đậu Hiểu Lan và Dịch Quốc Khánh, là vô cùng tàn nhẫn, vô cùng cay nghiệt, vô cùng vô tình.
. . .
Tào gia.
Tào Dĩnh nghe nói tổ điều tra của Sở tới nhà máy, cô vội vã chạy về nhà, nói với mẹ, nhưng bây giờ Lưu Phương đang rất hoang mang, cũng không biết phải làm gì.
Tào Dĩnh do dự chốc lát, rồi nhắn tin cho Bành Viễn Chinh: "Việc gấp, mau gọi lại".
Bành Viễn Chinh nhận được tin nhắn, áy náy nói với Dịch Quốc Khánh:
- Dịch huynh, tôi đi gọi điện thoại!
Hôm nay hắn không mang điện thoại di động, lại không tiện hỏi mượn điện thoại di động của Dịch Quốc Khánh, nên phải ra bên ngoài, tìm điện thoại công cộng gọi cho Tào Dĩnh.
Trong lúc hắn bấm điện thoại, phát hiện một cô gái xinh đẹp, vóc người thon thả, mặt đầy nước mắt thất thần đi vào quán cơm, trong lòng đột nhiên hiện lên một dự cảm xấu.
- Viễn Chinh, là anh hả?
Thời này, điện thoại còn chưa hiện số gọi tới, do trực giác, Tào Dĩnh đoán ra là điện thoại của Bành Viễn Chinh.
- Ừ, là tôi, Tiểu Dĩnh.
- Viễn Chinh, vừa rồi tôi đến nhà máy¸nghe nói tổ điều tra của Sở xuống, hiện đang điều tra ba tôi…
Tào Dĩnh có phần vội vàng nói:
- Bây giờ tôi nên làm gì?
- Bọn họ rốt cục đã tới. . . Tiểu Dĩnh, đừng có gấp, cứ để cho bọn họ điều tra! Cô yên tâm, họ sẽ không điều tra ra vấn đề lớn lao gì đâu. Bây giờ, cô. . .
Bành Viễn Chinh chần chờ một chút, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy, với tính tình hiền lành yếu đuối của Tào Dĩnh, bảo cô đi con đường có phần nguy hiểm kế tiếp, có thể khó cho cô.
Nhưng chuyện của cha cô, cũng chỉ có cô có thể ra mặt, cô không còn bất kỳ lựa chọn nào khác.
- Tiểu Dĩnh, cô hãy nghe tôi nói, cô viết một bức thư tố cáo. . . Cứ dựa theo ý tôi nói mà viết, sau đó cô trực tiếp đến tỉnh lỵ, đưa đơn tố cáo khiếu nại cho Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh! Cô không cần lo lắng, tôi sẽ nhờ bạn tôi thu xếp cho cô!
Bành Viễn Chinh hạ thấp giọng nhẹ nhàng nói:
- Làm như vậy, để Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh nhúng tay vào vụ án của ba cô, như thế, phía Ban kỷ luật Thanh tra Sở sẽ không thể muốn làm gì thì làm!
- Viễn Chinh. Chuyện này… có thể được không?
Tào Dĩnh run giọng nói. Cô lớn từng tuổi này, chưa từng xuất đầu lộ diện làm chuyện như vậy, nói không hoảng sợ là giả.
- Tiểu Dĩnh, cô phải kiên cường lên! Cô phải biết, chuyện của ba cô, chỉ có cô mới lo được! Không được chần chờ, chuyện này phải càng nhanh càng tốt! Chỉ cần cô đem vấn đề phản ảnh với Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh, tôi là có thể nhờ bạn bè của tôi nói giúp cô!
Bành Viễn Chinh ôn tồn nói:
- Dũng cảm một chút! Tôi tin tưởng cô nhất định làm được! Tốt nhất là sáng mai cô đi tỉnh lỵ ngay, tôi sẽ bảo bạn tôi đón cô ở tỉnh lỵ, rồi đưa cô đi Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh!
- Được, tôi sẽ cố gắng . . Viễn Chinh. . . Tôi. . .
Tào Dĩnh định nói: “ Anh có thể đi cùng tôi không?”, nhưng dừng lại kịp, Bành Viễn Chinh có thể giúp cô như vậy, coi như là tận tình tận nghĩa lắm rồi, cô còn có thể đòi hỏi cái gì nữa?
. . .
Cúp điện thoại, Bành Viễn Chinh quay lại quán cơm. Hắn thấy cô gái lúc nãy ngồi ở vị trí của hắn, đang khóc thút thít.
- Quốc Khánh, chúng ta đi thôi, đến một chỗ không ai biết chúng ta, cả đời này. . . em không muốn gì cả, chỉ cần có anh ở bên cạnh em. . .
Đậu Hiểu Lan nghẹn ngào, lệ rơi đầy mặt.
Dịch Quốc Khánh ngẩn ra, đưa tay vuốt ve vai Đậu Hiểu Lan, dịu dàng nói:
- Hiểu Lan, hôm nay em sao vậy? Sao lại nói những lời như thế! Chúng ta không cần chạy, tại sao chúng ta phải chạy? Chúng ta yêu nhau, quang minh chánh đại, không ai có thể chia rẽ chúng ta! Em yên tâm, anh đã có biện pháp, anh gọi em tới đây, là để gặp người anh đã nói với em, Bành Viễn Chinh, Bành thiếu sẽ giúp chúng ta!
Đậu Hiểu Lan khóc thút thít, lắc đầu:
- Quốc Khánh, em chỉ hỏi anh một câu: Anh có bằng lòng vứt bỏ hết thảy, cùng em cao bay xa chạy, chúng ta sẽ không cần lo đến bất cứ thứ gì. . .
Mặc dù Đậu Hiểu Lan đang khóc nhưng lời vô cùng nghiêm túc. Dịch Quốc Khánh kinh hãi, cau mày lại nói:
- Hiểu Lan, em nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tại sao em muốn vứt bỏ hết thảy ? Mà làm sao có thể vứt bỏ hết thảy đây? Anh có cha mẹ của anh, em cũng có cha mẹ của em, chúng ta làm sao có thể bất kể đến họ?
Ánh mắt Đậu Hiểu Lan đau thương,lau khô nước mắt, chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
- Quốc Khánh, cám ơn tình yêu của anh. Thật ra thì em biết, trong lòng anh, không chỉ có em, còn có gia đình của anh, còn có tất cả những gì anh đang có. Em cũng giống như vậy.
- Em không thể để cho anh từ bỏ hết thảy, như vậy, tương lai chúng ta sẽ vô cùng đau khổ. Em không thể ích kỷ như vậy, dù sao, trên cái thế giới này, trừ tình yêu ra, còn có thân tình, còn có rất nhiều điều cần chúng ta trân trọng.
Quốc Khánh, chúng ta chia tay đi. Anh trở lại cuộc sống của mình đi, em cũng bắt đầu thử cuộc sống mới của mình. Chúng ta không thể sống chung với nhau.
Đầu Dịch Quốc Khánh như có tiếng nổ, đứng dậy đi tới ôm lấy Đậu Hiểu Lan, run giọng nói:
- Hiểu Lan, em quên lời thề của chúng ta rồi sao? Làm sao em có thể từ bỏ tình yêu của chúng ta!
- Quốc Khánh, chúng ta là người của hai thế giới. . . Bây giờ rốt cuộc em đã rõ, một con bé nghèo hèn như em không có tư cách có tình yêu, tình yêu của em không đáng giá một đồng. . . Anh đi đi, chúng ta chia tay!
- Tại sao? Đây là tại sao?!
Dịch Quốc Khánh như điên cuồng, run rẩy, kêu khóc, khiến thực khách xung quanh tò mò quay lại nhìn.
Bành Viễn Chinh trông thấy cảnh này, trong lòng cũng không khỏi thổn thức.
Đậu Hiểu Lan run rẩy nắm lấy cánh tay lạnh như băng của Dịch Quốc Khánh:
- Quốc Khánh, tỉnh mộng đi, anh không phải là Romeo, em cũng không phải Juliet, chúng ta không có cách nào bảo vệ tình yêu của mình. . . Anh bảo trọng, em đi đây!
Nói xong, Đậu Hiểu Lan ra sức hất tay Dịch Quốc Khánh ra, che mặt khóc, lao ra khỏi quán cơm.
Dịch Quốc Khánh tuyệt vọng, ngã quỵ xuống đất.
Bành Viễn Chinh thở dài, bước tới cúi xuống đỡ Dịch Quốc Khánh dậy, an ủi:
- Dịch huynh, chớ quá kích động, chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi. . . Anh qua tìm cô ấy hỏi rõ đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.