Chương 90: Bất cứ giá nào
Cách Ngư
12/04/2013
Khi Mã Tự đuổi theo ra ngoài thì Bành Viễn Chinh đã đi lên lầu. Y đoán Bành Viễn Chinh chắc đi tìm Cung Hàn Lâm nên cũng dừng bước.
Bành Viễn Chinh đích thật là đi tìm Cung Hàn Lâm.
Cũng chẳng có việc gì, chủ yếu là không muốn nghe Vương Na và Gia Cát Cấu nói chuyện nhao nhao với nhau, trốn ra ngoài cho thanh tĩnh. Hắn nhớ tới Cung Hàn Lâm nên lên lầu tìm gặp thôi.
Cung Hàn Lâm là quan mới nhận chức, nhưng cũng chẳng có việc gì bận. Đại để là bởi vì Hiệp hội Khoa học Xã hội này cũng chẳng có bao nhiêu việc để làm.
Bên trong bộ môn này đều là những lão cán bộ, giống như Cung Hàn Lâm, đều qua tuổi bốn mươi mới được đề bạt lên cấp phó huyện. Ở cái hội này cũng chỉ là uống trà xem báo, ngẫu nhiên tham dự vài hoạt động, sau đó yên lặng ở chỗ này chờ đến lúc về hưu.
Có muốn lên nữa thì trên cơ bản không có khả năng.
Bành Viễn Chinh gõ cửa.
- Mời vào!
Bên trong truyền đến giọng nói trầm ổn của Cung Hàn Lâm.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, đẩy cửa bước vào:
- Chủ tịch Cung, lão lãnh đạo.
- Viễn Chinh? Mau đến đây ngồi đi.
Cung Hàn Lâm vẻ mặt tươi cười, đứng dậy nhường chỗ:
- Uống trà nhé?
- Tôi tự mình làm được rồi.
Bành Viễn Chinh cũng không khách khí, bước qua cái bàn trà, cầm lấy cái tách, mở hộp trà bên cạnh, bỏ vào một chút, chế nước nóng, sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình.
- Không bận à?
Cung Hàn Lâm ngồi ở sofa, mỉm cười hỏi.
- Gần đây cũng chẳng có việc gì quan trọng, chỉ là thẩm định bản thảo mà thôi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Xem ra Chủ tịch Cung hiện tại rất bộn bề công việc?
- Bận gì mà bận, tôi chỉ là uống trà xem sách. Buổi sáng không có việc gì thì còn luyện viết chữ.
Cung Hàn Lâm tùy ý nói:
- Hiệp hội Khoa học – Xã hội này là một bộ môn nhàn rỗi.
- Chỉ là tiền lương được tăng hơn, có thêm tiền tiêu vặt.
Cung Hàn Lâm mỉm cười, không kìm nổi toát ra một tia mãn nguyện.
Ông không phải là hạng người có dã tâm. Có thể lăn lộn lên cấp phó huyện, bất kể là tiền lương thu vào, hay là trước mặt bà con thân thích đều khiến ông cảm thấy rất hài lòng.
Ông hiện tại rất vừa lòng với công tác của mình.
Bành Viễn Chinh cười thầm trong lòng nhưng ngoài miệng lại nói:
- Chủ tịch Cung hãy cố gắng nỗ lực để tiếp tục leo cao nữa.
Cung Hàn Lâm cười ha hả :
- Viễn Chinh à, ở cái tuổi này rồi, cố gắng là vô ích. Được rồi, không nói chuyện này nữa, chuyện của cậu sao rồi?
- Tôi nghe nói dạo này cơ quan cạnh tranh rất quyết liệt. Từ một ý nghĩa nào đó thì đối với cậu là chuyện tốt. Nếu không, cứ để Ban trực tiếp bổ nhiệm thì Gia Cát Cấu sẽ chiếm được thuận lợi rất lớn.
Cung Hàn Lâm hạ giọng nói:
- Cuối tuần này cần phải biện hộ, cậu chuẩn bị như thế nào rồi?
- Rất tốt, tôi chỉ là theo số mệnh mà thôi.
Bành Viễn Chinh nhún vai:
- Dù sao, kinh nghiệm lý lịch của tôi không đủ. Trước mặt lãnh đạo sẽ bất lợi rất nhiều.
Cung Hàn Lâm nhìn Bành Viễn Chinh thật lâu, rồi đầy thâm ý nói:
- Viễn Chinh, tôi cảm thấy cậu là người thông minh, có chút không cần tôi nói cậu cũng hiểu. Đại đa số người không xem trọng cậu, nhưng tôi thấy cậu rất vững vàng. Không đến giây phút cuối cùng thì không dễ dàng buông tha. Xem tình huống hiện tại, Gia Cát Cấu và Tạ Tiểu Dung tranh đấu rất gay gắt, không chừng sẽ lưỡng bại câu thương. Đến khi ấy thì cậu chỉ cần nắm chắc cơ hội thì hy vọng vẫn là rất lớn.
- Đương nhiên, tôi cũng đề nghị cậu trước tiên nên tìm một đường lui. Một khi cạnh tranh thất bại thì lập tức dời đi, tránh cho mình cảm giác khó coi.
Cung Hàn Lâm nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh biết rằng Cung Hàn Lâm là có ý tốt. Hơn nữa, lời của ông là khá chân thành.
Giữa người với người trong chốn quan trường vốn không có sự chân thành. Nhưng bởi vì không có lợi ích xung đột, Cung Hàn Lâm lại rất thích Bành Viễn Chinh, nên thật tâm nói vài câu.
- Tôi biết rồi, cảm ơn Chủ tịch Cung.
Bành Viễn Chinh ánh mắt trong suốt nhìn Cung Hàn Lâm:
- Nói thật, tôi đến phòng công tác, có thể gặp được Chủ tịch Cung, và có được một lão tiền bối như ngài chỉ điểm, là may mắn cho tôi rất nhiều.
Cung Hàn Lâm thấy Bành Viễn Chinh nói như vậy thì trong lòng cực kỳ thoải mái, cười rộ lên.
Bành Viễn Chinh ở lại văn phòng Cung Hàn Lâm nói chuyện tào lao cho đến giờ tan làm mới ra về.
Sau khi trở lại phòng, Gia Cát Cấu và Vương Na khẩu chiến đã kết thúc. Gia Cát Cấu thì không biết đi đâu, còn Vương Na thì đang gọi điện thoại.
Bành Viễn Chinh âm thầm lắc đầu, cầm lấy túi xách của mình rồi đi xuống lầu.
Thời điểm đi xuống, hắn phát hiện Gia Cát Cấu đang gõ cửa phòng Trưởng ban Trịnh.
Khi Trịnh Thiên Sơn còn làm Phó chủ tịch thành phố bình thường, Gia Cát Cấu đã từng làm thư ký cho ông ta một năm. Tuy rằng thời gian không lâu, nhưng chung quy là có quan hệ. Trịnh Thiên Sơn đến Ban tuyên giáo, cũng cần có người của mình. Có cơ hội kéo Gia Cát Cấu về bên mình, ông đương nhiên là không từ chối.
Chỉ có điều, Bí thư Thành ủy tân nhậm Đông Phương Nam muốn phát động phong trào cạnh tranh giữa các cán bộ trong cơ quan. Trịnh Thiên Sơn không thể không dẫn đầu Ban tuyên giáo làm thí điểm. Đơn giản là hùa theo “khẩu vị” của Bí thư Thành ủy.
Một khi đã như vậy, thì ông ta không thể trực tiếp bổ nhiệm Gia Cát Cấu.
Tuy nhiên, cạnh tranh thì cạnh tranh, Gia Cát Cấu các điều kiện đều đầy đủ. Dù sao cũng chỉ là một cấp phòng nho nhỏ.
Nhưng Trịnh Thiên Sơn thật không ngờ, Tạ Tiểu Dung cũng muốn tranh giành. Điều kiện của Tạ Tiểu Dung không kém hơn so với Gia Cát Cấu. Hơn nữa cha chồng của Tạ Tiểu Dung là lãnh đạo thành phố vừa mới về hưu. Cố nhiên người đi thì trà lạnh, nhưng tình cảm cơ bản thì cũng nên chiếu cố một chút.
Bởi vậy, cha chồng của Tạ Tiểu Dung đã tìm đến Trịnh Thiên Sơn. Trịnh Thiên Sơn liền cảm thấy có chút do dự.
Về phần Bành Viễn Chinh, nói thật, giờ phút này, Trịnh Thiên Sơn không hề đưa hắn vào danh sách suy xét. Vừa mới đề bạt lên chức phó phòng, lại trình báo lên chức trưởng phòng, hiển nhiên là có chút được voi đòi tiên, không quá vững chắc. Bởi vậy, Trịnh Thiên Sơn đối với Bành Viễn Chinh ấn tượng không được tốt.
Gia Cát Cấu nhìn Trịnh Thiên Sơn, thấy thái độ của ông ta có sự thay đổi thì liền phát giác, Trưởng ban Trịnh đang có sự đắn đo.
Từ văn phòng Trịnh Thiên Sơn đi ra, y cắn chặt răng, quyết định bằng bất cứ giá nào, trước tranh được chức vụ rồi nói sau. Ngoài mặt xem ra, một vị trí cấp phòng, giá trị không đáng để hao tâm tổn sức. Nhưng lấy tuổi của Gia Cát Cấu mà nói, chỉ cần y được đề bạt lên chức trưởng phòng, làm ở vị trí đó vài ba năm, trước ba lăm tuổi có thể đề bạt lên cấp phó huyện, sau đó là chính huyện, thậm chí còn xa hơn.
Tuổi là một ưu thế, càng sớm được đề bạt thì tương lai càng phát triển hơn.
Trừ cái đó ra thì còn có vấn đề về mặt mũi. Nếu bị bại bởi Tạ Tiểu Dung, y vốn không thể ở lại Ban tuyên giáo lăn lộn được nữa.
- Bằng bất cứ giá nào cũng phải đạt cho bằng được.
Gia Cát Cấu trước cơ quan Thành ủy chà chân, rồi sải bước ra khỏi cơ quan, ở đường cái đối diện chặn một chiếc taxi, thẳng đến Tân An.
...
Bành Viễn Chinh về đến nhà, tùy tiện ăn một chút gì đó rồi xem TV. Hắn ở nhà một mình, buổi tối cũng chẳng có gì giải trí, chỉ là xem TV hoặc sách.
Tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên. Hắn đứng dậy nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng cười dâm đãng của Vương Bưu:
- Viễn Chinh, chuyện của bạn tôi đã làm thỏa đáng rồi. Tiểu tử cậu thật biết cách bình tĩnh đấy, cũng không chủ động gọi điện hỏi tôi một chút?
- Anh làm việc thì tôi yên tâm mà.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tìm tôi có việc à?
Lấy quan hệ bạn bè giữa hai người, Bành Viễn Chinh biết rằng Vương Bưu gọi điện thoại không phải là hướng mình tranh công. Vương Bưu là một người rất có nghĩa khí, vì bạn bè làm việc chưa bao giờ cò kè mặc cả.
- Haha, cậu còn nhớ chị họ của tôi không?
- Vương An Na?
Trong đầu Bành Viễn Chinh liền hiện lên hình ảnh một người phụ nữ ngực tròn, mông nở, phong tình vạn chủng, quyến rũ đến tận xương cốt, trong lòng không khỏi nổi lên những cảm xúc khác thường.
Người phụ nữ này giống như một yêu tinh.
- Ừ, chị họ Vương An Na của tôi. Lần trước ba chúng ta đã ăn cơm với nhau.
Vương Bưu giọng nói trịnh trọng:
- Lúc trước tôi đã nói với cậu, chị họ của tôi đã chuyển công ty từ Mỹ về lại trong nước, bắt đầu từ con số không. Chị tôi mở một công ty máy tính, trước mắt công ty đã đăng ký xong, lập tức sẽ đưa vào hoạt động, tên là công ty máy tính Hoa Vũ.
- Tôi sẽ đảm nhiệm chức Phó tổng. Haha….
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Vậy thì chúc mừng cậu. Tuy nhiên, thằng nhãi như cậu có thể quản lý sao? Không chừng lại phá nát công ty của người ta đó chứ.
- Hầy hầy…
Vương Bưu phun nước miếng phì phì.
- Cậu nói vậy là không đúng rồi. Tôi nói cho cậu biết, công ty đã thông báo tuyển dụng công nhân, gần như toàn bộ đều do tôi làm hết. Công thương, thuế vụ….Nếu những bộ môn này chạy không được thì công ty có thể vận hành tốt sao?
Bành Viễn Chinh mỉm cười, không nói gì thêm. Hắn trong lòng hiểu được, Vương An Na và Vương Bưu tuy rằng quan hệ là chị em họ, nhưng nếu không phải nhìn thấy Vương Bưu có năng lực, cha mẹ ở thủ đô có quan hệ thì cũng chưa tới phiên Vương Bưu làm phó tổng.
- Nói chuyện chính với cậu đây. Vẫn như lần trước, chị của tôi sẽ cho cậu 10% cổ phần công ty, nói cậu bớt thời gian đến thủ đô ký tên vào văn kiện. Bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là một trong số cổ đông của công ty máy tính Hoa Vũ.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, cười khổ nói:
- Bưu tử, tôi không hiểu biết về xí nghiệp, cũng không có khả năng xuống biển làm kinh doanh. Lòng tốt này của mọi người tôi xin nhận. Nhưng còn cổ phần thì tôi không thể nhận. Thật sự đấy.
Vương Bưu đã sớm dự đoán được Bành Viễn Chinh sẽ cự tuyệt thì liền mỉm cười ha hả:
- Biết cậu sẽ nói như thế mà. Mặc kệ, dù sao chị tôi cũng đã nói, đề nghị lần trước của cậu đối với chị ấy rất quan trọng, là mấu chốt thành lập công ty. Cho nên, cho cậu một phần cổ phần trên danh nghĩa, cậu cũng không cần đến công ty làm việc, cũng không cần tham gia kinh doanh. Đến lúc đó cho cậu chút tiền lãi là được rồi.
- Được rồi, nể mặt bạn chút đi. Dù sao, cổ phần này hiện tại còn chưa có. Công ty còn chưa nhất định có thể phát triển được hay không. Nếu không phát triển thì số cổ phần này cũng chẳng có giá trị. Hơn nữa, cậu cũng chẳng phải là cán bộ lãnh đạo, mà chỉ là cán bộ cấp phòng, sợ cái quái gì chứ? Được rồi, cứ định như vậy đi.
Vương Bưu nói xong liền cúp điện thoại.
Buông điện thoại, Bành Viễn Chinh thở phào một cái.
Vương An Na sẽ không vô duyên vô cớ trao ra một số cổ phần cho mình như vậy. Người phụ nữ có khứu giác cực kỳ linh mẫn này hiển nhiên là đã đoán ra chút gì đó. Bành Viễn Chinh là người tái sinh, làm sao mà không nhìn thấu tâm cơ của cô ta chứ.
Tuy nhiên, ở giữa có Vương Bưu nên hắn cũng không tiện nói cái gì. Ngẫm nghĩ một chút, hắn quyết định trước cứ như vậy. Công ty máy tính Hoa Vũ vừa mới khởi bước, có thể phát triển hay không vẫn là một chuyện khác. Nếu tương lai thật có thể phát triển mạnh thì hắn lại trở về lấy số cổ phần này cũng không muộn.
Bành Viễn Chinh không phải là người thanh cao, không phải là người nhìn tiền vàng như cặn bã. Chỉ có điều, hắn là người tái sinh, nếu muốn kiếm tiền, hắn còn nhiều con đường, không cần phải dựa vào một người đàn bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.