Cao Quan

Chương 554: Bồi dưỡng người nối nghiệp

Cách Ngư

02/06/2013

Bành Viễn Chinh từ từ xuống lầu, đột nhiên nghe phía sau có tiếng sập cửa, rồi chỉ thấy Đậu Hiểu Lan như một cơn gió lao qua bên người hắn. Đến khi hắn xuống lầu, đã thấy Dịch Quốc Khánh và Đậu Hiểu Lan ôm nhau thật chặt, cả hai cùng khóc sướt mướt.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, cười cười rảo bước rời đi.

Hai người lại quay về với nhau, chuyện kế tiếp cần hai người cùng đối mặt, đó là chuyện riêng của Dịch gia, hắn không thể tiếp tục can thiệp vào.

Mãi cho đến khi trở lại huyện, cảm xúc của Bành Viễn Chinh mới từ từ lắng xuống. Kiếp trước, kiếp này, là người của hai thế giới, đây là mối tình chân thanht và tha thiết nhất và hắn chứng kiến, khiến lòng hắn kích động, cảm động không dứt.

Hắn thật lòng chúc phúc cho Dịch Quốc Khánh và Đậu Hiểu Lan, trải qua phong ba lần này, hắn tin rằng Dịch gia sẽ thay đổi thái độ, mà ngay cả nếu Dịch gia không thay đổi, chỉ sợ cũng không cách nào ngăn trở tình cảm của hai người được nữa.

Dịch Quốc Khánh một mực tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài, để cứu vớt cuộc tình trắc trở của mình, nhưng thật ra, người có thể cứu giúp Dịch Quốc Khánh, chính là bản thân y.

Bành Viễn Chinh vừa vào phòng làm việc, Hoắc Quang Minh đã vào theo báo cáo công việc.

Bây giờ mặc dù Hoắc Quang Minh là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, nhưng chủ yếu là làm việc cho Bành Viễn Chinh, tương đương với thư ký của hắn. Trong lòng Hoắc Quang Minh biết, đây là sự tín nhiệm và coi trọng của Hoắc Quang Minh, cũng là một loại khảo sát.

Bành Viễn Chinh chủ trì công việc của Ủy ban nhân dân huyện, làm việc bên cạnh Bành Viễn Chinh, trơng đương với nắm giữ thực quyền. Địa vị và sự thân cận này, về mặt nào đó mà nói, còn có phần hơn so với Chánh văn phòng Vương Hạo.

Cho nên, so với trước kia, Hoắc Quang Minh càng thêm kiên nhẫn và tỉ mỉ, càng thêm chặt chẽ, chăm chỉ và chuyên nghiệp.

Là tâm phúc của Bành Viễn Chinh, y nhất định phải đuổi theo nhịp điệu và hiệu suất làm việc của Bành Viễn Chinh, nếu như không theo kịp, y sẽ có thể bị loại bỏ. Theo Bành Viễn Chinh thời gian càng dài, y lại càng có áp lực. Y biết, Bành Viễn Chinh không giống với lãnh đạo khác, luôn đặt công việc lên hàng đầu. Nếu như không có năng lực làm việc, những chuyện khác đều vô nghĩa.

Xế chiều mỗi ngày, Hoắc Quang Minh cũng phải làm thêm nửa giờ, tổng kết lại những công việc quan trọng và chủ yếu trong ngày, sau đó bố trí đâu vào đó lịch trình công tác ngày mai của Bành Viễn Chinh, sáng sớm hôm sau báo cho Bành Viễn Chinh, tạo thuận tiện cho Bành Viễn Chinh nắm tin tức và xử lý sự việc một cách linh hoạt.

Lúc Hoắc Quang Minh vào, Bành Viễn Chinh đang lật xem lịch trình công tác do Hoắc Quang Minh chuẩn bị sẵn, thấy y đi vào, ngẩng đầu lên cười nói:

- Hôm nay tôi có việc, toàn bộ công tác xế chiều hôm nay sẽ bố trí kéo dài đến sáng mai.

- Dạ. Lãnh đạo, Chủ tịch huyện Lý và Chủ tịch huyện Quách đều nói muốn tìm lãnh đạo báo cáo công tác…



Hoắc Quang Minh nhẹ nhàng nói.

- Trước hết cho lão Quách đến đi, nhất định là hắn muốn báo cáo về dự án khu công nghiệp. Đúng lúc tôi cũng có ý tưởng mới, muốn nói chuyện với hắn.

Bành Viễn Chinh nói.

Mặc dù thứ tự tiếp hai cáp dưới cũng không có nghĩa gì đặc biệt, nhưng cũng cho thấy sự thay đổi âm thầm trong suy nghĩ của Bành Viễn Chinh.

Trước đó không lâu, Hàn Duy đã nói: làm cán bộ lãnh đạo cơ sở, nếu như muốn lên chức, nhất định phải bồi dưỡng được một “người nối nghiệp”. Nếu như không có người nối nghiệp, lên chức sẽ rất khó khăn, bởi vì nếu cấp trên xét thấy không có người nào có thể tiếp nhận công việc của cậu, tất nhiên sẽ trì hoãn việc đề bạt cậu.

Đối với cấp dưới, cũng giống như vậy, nhất định phải đem hết khả năng phối hợp công tác với cấp trên, chứ không làm chuyện mờ ám ở sau lưng, chỉ có để cho “thượng cấp” lên chức rồi, mình mới có cơ hội được đề bạt. Trong quan trường, điều này gọi là “bồi dưỡng hai phía”, cùng hỗ trợ cho nhau, mới có thể cùng tiến bộ, hai bên cùng có lợi, mà chia rẽ thì cả hai cùng bị tổn thất.

Vì vậy, đối với Bành Viễn Chinh, nếu hắn muốn danh chính ngôn thuận làm Chủ tịch huyện Lân, hoặc cao hơn nữa là Bí thư Huyện ủy, nhất định phải có người thay vị trí hiện nay của hắn, đảm nhiệm công tác của thường vụ của Ủy ban nhân dân huyện và công tác kinh tế toàn huyện.

Từ cảm tình cá nhân mà nói, Lý Minh Nhiên quen hắn thời gian tương đối dài, cũng tương đối tin tưởng, người đứng đầu danh sách “người nối nghiệp”, hẳn là Lý Minh Nhiên, cho nên lúc đầu Bành Viễn Chinh cố gắng đề cử Lý Minh Nhiên vào bộ máy thường ủy. Nhưng sau đó hắn phát hiện, về công tác kinh tế, Lý Minh Nhiên không biết chút gì, tính nhạy cảm kinh tế cũng không có, một cán bộ như vậy, cho dù có tinh thần trách nhiệm cao, có công chính liêm minh cỡ nào, trong bối cảnh cải cách mở cửa đẩy mạnh phát triển kinh tế, cũng không thích hợp nắm giữ công việc của chính quyền.

Trải qua thận trọng suy nghĩ, Bành Viễn Chinh quyết định đưa Quách Vĩ Toàn lên trước, điều này không liên quan đến vị trí xếp hạng trong bộ máy lãnh đạo. Quách Vĩ Toàn chững chạc từng trải, không thiếu ý thức cải cách, đổi mới, đồng thời thành thạo công tác kinh tế, là người thích hợp nhất để đề bạt vào vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện cho tới vị trí Chủ tịch huyện.

Đây chỉ là suy nghĩ bước đầu của Bành Viễn Chinh, còn cần quan sát và khảo sát thêm. Một khi đã xác định chắc chắn là chọn Quách Vĩ Toàn, hắn phải nghĩ biện pháp chuyển Lý Minh Nhiên đi huyện khác, nếu không, có Lý Minh Nhiên là Phó chủ tịch huyện là Ủy viên thường vụ, công việc của Quách Vĩ Toàn cũng không có cách nào triển khai.

Dĩ nhiên, trước mắt hắn phải nắm chắc tình hình, không thể vì vậy khiến cho Lý Minh Nhiên và Quách Vĩ Toàn trở nên ngăn cách và đối địch.

Quách Vĩ Toàn tới rất nhanh, y đang phụ trách dự án khu công nghiệp hậu cần, dự án đã được duyệt, nhưng đó là một dự án khiêm tốn, các dự án thật sự lớn là ba dự án: một là Trung tâm thương mại do công ty Hoa Thương đầu tư, hai là Trung tâm giao dịch thiết bị cơ điện và ba là Trung tâm bán buôn và phân phối nông sản và gia vị, được gọi là ba dự án trọng điểm của huyện Lân năm 94.

- Chủ tịch huyện Bành, báo cáo của chúng ta đã được gửi đi, văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố đã nghiên cứu thông qua, Phó chủ tịch Mạnh đã phê chỉ thị đồng ý xây dựng. Nhưng hiện giờ dự án đang gặp khó khăn.

Quách Vĩ Toàn thở dài, nói:

- Tôi đã thông qua Cục thương nghiệp, Ủy ban kinh tế thương mại và Cục quy hoạch, mở ra cục diện, nhưng đến Ủy ban Xây dựng, là thủ tục xây dựng quan trọng nhất, lại chậm chạp không có động tĩnh.

Tôi tìm tới Phó chủ nhiệm phân quản Ủy ban Xây dựng thành phố, nhưng đáng tiếc, người này không đóng cửa không tiếp thì cũng không duyệt. Tôi đang nghĩ, không biết có nên tìm đến Chủ nhiệm Cố hay không.



Quách Vĩ Toàn nói hơi mập mờ.

Chủ nhiệm Cố mà y nhắc tới, chính là Cố Khải Minh, cựu Chủ tịch quận Tân An. Cố Khải Minh được điều tới làm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng thành phố, có sắc thái bị “biếm truất”, mà có tin đồn Cố Khải Minh và Bành Viễn Chinh có mâu thuẫn cá nhân. Cho nên, theo Quách Vĩ Toàn, Ủy ban Xây dựng gây khó khăn, là có liên quan đến ân oán cá nhân giữa Cố Khải Minh và Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh nhướng mày, làm sao hắn có thể không nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Quách Vĩ Toàn.

Hắn cười cười:

- Lão Quách, trước hết đừng đi oán trách hiệu suất làm việc thấp của các ban ngành trực thuộc thành phố, đầu tiên chúng ta phải xem xét lại, có phải thủ tục chúng ta làm chưa được hoàn thiện, chưa làm được đến nơi đến chốn? Có dựa theo quy định và yêu cầu của ngành cấp trên?

Quách Vĩ Toàn cười khổ:

- Chủ tịch huyện Bành, tài liệu đã được chuẩn bị rất kỹ càng. Bọn họ cố bới lông tìm vết, tìm xương trong trứng gà, bắt chúng ta hoàn thiện cái này, lại bổ sung cái kia, kéo dài mãi. Theo tôi thấy, tài liệu chúng ta nộp lên, vẫn nằm ở phòng ngiệp vụ, không hề được thẩm duyệt. Nếu cứ như thế này, nửa năm nữa cũng không xong.

Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, khoát tay nói:

- Như vậy đi, lão Quách, anh chờ hai ngày, đợi tôi liên hệ với lãnh đạo Ủy ban Xây dựng rồi hãy nói.

- Được, vậy tôi đi về trước.

Quách Vĩ Toàn thấy Bành Viễn Chinh đã đồng ý lo liệu, liền đứng dậy rời đi.

Nhìn Quách Vĩ Toàn rời đi, sắc mặt Bành Viễn Chinh nổi lên một tia âm trầm, lửa giận trong lòng bắt đầu cháy lên.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Cố Khải Minh gấy khó khăn đối với việc tiến hành thủ tục dự án của huyện Lân. Dù là dự án cung cấp khí than, Trung tâm thương mại, hay là dự án nhà máy nước khoáng, trong quá trình làm thủ tục đều bị Ủy ban Xây dựng “không thông”. Mặc dù Bành Viễn Chinh cũng không đích thân ra mặt, nhưng thủ tục phê duyệt cũng rất khó khăn, thậm chí có lần Hàn Duy phải đích thân ra mặt.

Đưa ân oán cá nhân vào công việc, vì tư mà phế công, là hành động mà bình sinh Bành Viễn Chinh ghét nhất. Cố Khải Minh cứ lặp đi lặp lại cái hành động ngáng chân không có chút hàm lượng trí tuệ nào này, chỉ khiến người ta xem thường.

Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị sáng mai đến Ủy ban Xây dựng thành phố, trực tiếp gặp Cố Khải Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook