Chương 268: Cái gì hiểu lầm?
Cách Ngư
12/04/2013
Lúc này Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đại khái cũng đoán được Vạn Hân Khánh hẳn là con của lãnh đạo cục Công an. Xem bộ dạng của cô vào cục Công an giống như là trở về nhà.
Khương Sơn thật ra cũng không ngờ, đằng sau vẻ mỹ miều lại là một sự hung dữ như vậy. Y quay đầu lại nhìn Phùng Thiến Như, trầm giọng nói:
- Cô bớt tranh cãi đi.
- Ả đàn bà thúi, xem tao xé nát miệng của mày đây.
Vạn Hân Khánh giống như bệnh tâm thần, giãy dụa trong ngực của Khương Sơn.
- Buông cô ấy ra.
Phùng Thiến Như đôi môi cong lên, bề ngoài lạnh lùng và phẫn nộ. Bành Viễn Chinh hét lớn một tiếng, tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi có chút lạnh và run rẩy của Phùng Thiến Như, biết cô đã phẫn nộ đến cực hạn.
- Cứ để cho cô ấy lại đây, tôi sẽ đứng chỗ này cho cô ấy đánh.
Phùng Thiến Như giọng nói vô cùng phẫn nộ và lạnh lùng, lại trộn lẫn một tia khinh miệt. Cô mặc dù sinh vào gia đình quyền quý, nhưng cũng không thể ỷ thế hiếp người và phô trương gia thế. Nhưng hôm nay, cô thật có chút không khống chế được sự tức giận của mình.
Vạn Hân Khánh luôn miệng nói cô là “ả đàn bà thúi”, trực tiếp chạm tới sự tức giận của cô, và cũng khiến cho sự tức giận của Bành Viễn Chinh đến cực hạn.
- Sao lại thế này? Ồn ào cái gì?
Ủy viên Đảng ủy, Đội trưởng đội trị an Quốc Thì Nhân nét mặt bình tĩnh bước vào. Y đang muốn tan làm thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào nên bước qua xem.
- Đội trưởng Quốc, là như thế này…
Khương Sơn cười khổ, thì thầm vài câu bên tai Quốc Thì Nhân. Còn Vạn Hân Khánh thì cũng đã bình tĩnh trở lại, cắn răng lớn tiếng nói:
- Chú Quốc, cháu bị người ta đánh. Cục Công an chúng ta cũng không thể thiên vị cho hành vi trái pháp luật. Một Chủ tịch thị trấn thì giỏi lắm sao? Ức hiếp tiểu dân chúng như chúng ta.
Quốc Thì Nhân nhíu mày, liếc mắt nhìn Vạn Hân Khánh một cái. Y không thích đứa con gái này của Vạn Đại Dung, nhưng vị trí của Vạn Đại Dung ở cục Công an tương đương với Cục trưởng kiêm Bí thư Đảng ủy Cổ Đạt Xuân. Y không thể không nể mặt vài phần.
Quốc Thì Nhân quay đầu lại đánh giá Phùng Thiến Như, rồi sau đó lại nhìn Bành Viễn Chinh thản nhiên nói:
- Cậu chính là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy Bành?
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:
- Là tôi.
- Cậu là đồng chí trẻ tuổi, lại là cán bộ Đảng viên, như thế nào lại không biết phân nặng nhẹ, không biết phân tốt xấu mà động thủ đánh người khác?
Quốc Thì Nhân lạnh lùng nói:
- Tôi thấy như vầy, lão Khương, dựa theo quy định và điều lệ xử phạt, tạm giam một đêm, phạt tiền 500 đồng, thông báo cho đơn vị bọn họ.
Bành Viễn Chinh không kìm nổi mỉm cười:
- Cục Công an các người phá án chưa bao giờ hỏi qua sự việc, không phân tốt xấu sao?
Quốc Thì Nhân nhìn thấy Bành Viễn Chinh chống đối mình, thì không khỏi giận tím mặt nói:
- Cục Công an phá án còn nhờ đến cậu dạy cho sao? Cậu hôm nay động thủ đánh người, sự thật nhân chứng vật chứng đều có đầy đủ, cậu còn ở đó xạo xự gì nữa?
- Cứ dựa theo quy định mà xử lý.
Bành Viễn Chinh rốt cuộc không khống chế được lửa giận trong lòng. Hắn vỗ ầm xuống bàn:
- Được, cứ dựa theo quy định mà xử lý.
Khương Sơn vốn đang muốn dàn xếp sự việc, dù sao y cảm thấy Bành Viễn Chinh cũng là cán bộ chính phủ, đừng đem sự việc làm lớn ra thì trong tương lai còn có thể gặp mặt. Nhưng thấy Bành Viễn Chinh không những chống đối Quốc Thì Nhân mà còn ngay trước mặt ông ta đập bàn nên cũng có chút căm tức, liền quát:
- Cậu đang làm gì đấy? Đây là cục Công an chứ không phải thị trấn của các người. Nếu muốn đùa giỡn thì về thị trấn các người đấy.
Quốc Thì Nhân khóe miệng run lên một chút, căm tức chỉ tay vào Bành Viễn Chinh, vừa muốn phẩy tay bỏ đi thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
Y quay đầu lại thì thấy Phó bí thư Đảng ủy Công an Khâu Triều cùng với Cổ Đạt Xuân đang sóng vai nhau đi tới. Ở phía sau còn có Phó bí thư đảng ủy, Phó cục trưởng Vạn Đại Dụng và một số cán bộ trung tầng cục Công an thành phố.
Khâu Triều và Cổ Đạt Xuân sắc mặt đều nghiêm trọng, bước chân vội vàng.
Cổ Đạt Xuân ánh mắt phức tạp đảo qua Bành Viễn Chinh, trong lòng không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đây là lần thứ hai ông ta gặp Bành Viễn Chinh. Lần trước là bởi vì tai nạn xe cộ của mẹ Bành Viễn Chinh. Mà lúc này đây rõ ràng Bành Viễn Chinh lại bị đem vào cục.
ông ta đang ở nhà xem TV, lãnh đạo chủ chốt Đảng ủy công an thành ủy gọi điện thoại đến, nhưng ông cũng không có phản ứng gì. Lãnh đạo chủ chốt tỉnh đích thân gọi điện thoại, còn không phải là truyền đạt chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy sao.
Cổ Đạt Xuân không rõ ràng lắm Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như rốt cuộc có lai lịch như thế nào mà lại kinh động đến đại nhân vật ở tỉnh.
Cổ Đạt Xuân tiến lên, một phen đẩy Quốc Thì Nhân và Khương Sơn, hướng Bành Viễn Chinh ôn hòa cười, vươn tay ra:
- Đồng chí Viễn Chinh, chúng ta lại gặp nhau.
- Cục trưởng Cổ, nói thật, tôi thật sự không muốn gặp mặt lãnh đạo trong trường hợp như thế này. Tôi hôm nay cùng với vị hôn thê đi ăn cơm ở nhà hàng, không hiểu ra sao lại bị vị tiểu thư này ngăn lại. Thật sự là chẳng hiểu gì cả. Vốn chỉ là một tranh cãi nho nhỏ, không ngờ lại kinh động đến lãnh đạo Cục công an thành phố. Nhưng vị tiểu thư này thật là thần thông quảng đại, chỉ một cuộc điện thoại thôi thì các đồng chí ở cục Công an thành phố đã tới rồi, cũng không cho chúng tôi cơ hội nói chuyện, trực tiếp mang chúng tôi đến đây.
Bành Viễn Chinh bắt tay Cổ Đạt Xuân, thản nhiên nói. Giọng hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng. ánh mắt xẹt qua vẻ mặt ngạc nhiên không biết chuyện gì của Vạn Hân Khánh, và thần sắc phức tạp của Cao ý Tuyên.
Cha của Vạn Đại Dung sắc mặt âm trầm, khóe miệng co giật. Vừa rồi chạm mặt, Cổ Đạt Xuân đã cho ông ta một trận, một chút nể mặt cũng không có, khiến ông ta nổi giận nhưng không dám phát tác. Khi ông ta biết đại nhân vật ở tỉnh tự mình gọi điện thoại đến hỏi thăm cái việc đánh nhau nho nhỏ, thì trong lòng liền đánh bộp một cái.
Quốc Thì Nhân và Khương Sơn không thể tin nổi nhìn Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, chậm rãi thối lui qua một bên. Những nhân viên bảo an xung quanh thì thầm nghĩ may mắn vì thái độ vừa rồi của họ với hai người Bành Viễn Chinh rất khách khí.
Vạn Hân Khánh không dám ồn ào. Cô cũng không phải người ngốc mà không nhìn ra được manh mối.
Cổ Đạt Xuân xấu hổ cười nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
- Hiểu lầm cái gì? Các người không phân tốt xấu, không hỏi đầu đuôi gì cả liền bắt chúng tôi đến đây, còn muốn tạm giam phạt tiền. Đây rõ ràng là trái pháp luật, còn gọi là hiểu lầm cái gì?
Phùng Thiến Như đang nổi giận, căn bản không thèm để một Cục trưởng cục Công an thành phố cấp địa vào mắt, không giống như Bành Viễn Chinh nể mặt Cổ Đạt Xuân, trực tiếp lên tiếng trách mắng.
Cổ Đạt Xuân nhìn Phùng Thiến Như, thấy giọng điệu của cô cứng rắn, mạnh mẽ, trong lòng mơ hồ cảm thấy mình đã đắc tội với nhân vật không thể trêu vào.
Khâu Triều cười chen vào:
- Phùng tiểu thư, thật ngại quá, nhất định phải thừa nhận công tác của chúng tôi đã xuất hiện vấn đề. Tôi và Cục trưởng Cố đại diện cho Đảng ủy cục Công an thành phố hướng Phùng tiểu thư và đồng chí Viễn Chinh bày tỏ lời xin lỗi.
- Đối với công tác sai lầm của chúng tôi, chúng tôi thành thật xin lỗi. Nhưng đây cũng chẳng phải là việc lớn gì, có phải hay không? Đều là người trẻ tuổi, phát sinh lời nói không hay kỳ thật cũng là điều bình thường. Nếu hai vị đồng ý, tôi và Cục trưởng Cố sẽ làm người hòa giải. Song phương hai bên đều rộng lượng một chút, bắt tay nhau giải hòa, như thế nào?
Cổ Đạt Xuân cũng khẩn trương cười phụ họa:
- Chỉ là việc nhỏ, mà làm náo loạn cả cục Công an. Tiểu Vạn, hôm nay là cháu không đúng, sao lại chửi người ta nặng như vậy? Lại đây, mau khẩn trương hướng Phùng tiểu thư và đồng chí Viễn Chinh nói lời xin lỗi. Đều là trẻ tuổi cả, giải thích rõ ràng là được rồi.
Phùng Thiến Như kỳ thật thì trong lòng vẫn chưa hết cơn giận. Cô có thể không cần quan tâm cục Công an thành phố và cán bộ đảng ủy công an, nhưng suy xét đến việc Bành Viễn Chinh vẫn còn ở Tân An công tác thì liền quay đầu nhìn hắn, thấy Bành Viễn Chinh hướng cô một ánh mắt thì liền lạnh lùng cười nhìn Vạn Hân Khánh đang trốn ở phía sau, trầm giọng nói:
- Đương nhiên đây cũng chẳng phải là chuyện đại sự gì. Tôi cũng lười so đo với hạng người như vậy. Nhưng xin cô về sau phải biết giữ miệng, đừng nói ra những lời vô giáo dục.
Vạn Hân Khánh sắc mặt đỏ lên, đôi môi được tô son thật dày không khỏi run lên.
Bành Viễn Chinh thở dài nói:
- Cục trưởng Cổ, Phó bí thư Khâu, kỳ thật thì tôi đã muốn nói điều này. Hệ thống công an của chúng ta hẳn là nên chỉnh đốn lại.
Nói xong, Bành Viễn Chinh lại nắm bàn tay nhỏ bé của Phùng Thiến Như, hai người nghênh ngang bỏ đi.
Cổ Đạt Xuân và Khâu Triệu thở phào một cái. Gần như là cùng nhìn về phía Vạn Đại Dung. Hai người trong lòng đều có dự cảm, chuyện này không đơn giản xong xuôi như vậy. Vạn Đại Dung nói không chính xác sẽ vì đứa con gái mà mình nuông chiều mà phải trả giá nghiêm trọng.
Mà trên thực tế, sau một tuần, Vạn Đại Dung đã bị miễn đi chức Phó bí thư Đảng ủy cục Công an thành phố, Phó cục trưởng cục Công an thành phố, chỉ lưu lại chức Ủy viên đảng ủy, chỉ tham gia hội nghị mà không có thực quyền lên tiếng.
- Anh Viễn Chinh, thực ra thì không nên như vậy mà bỏ đi.
Bước chân ra khỏi cục Công an thành phố, Phùng Thiến Như dừng bước nói. Trên mặt cô vẫn còn tức giận đỏ bừng.
- Thôi đi, đừng chấp nhặt cô ta như vậy.
Bành Viễn Chinh nhéo vào cái mũi nhỏ nhắn của Phùng Thiến Như cười nói:
- Được rồi, đừng tức giận nữa, tức giận sẽ rất khó coi đấy.
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát đi ra. Gã cảnh sát nhân dân trung niên vừa nãy nhảy xuống xe nói:
- Phùng tiểu thư, Chủ tịch thị trấn Bành, Cục trưởng Cố bảo tôi đưa hai vị về. Sự việc hôm nay thật ngại quá.
- Không cần, anh cứ trở về đi.
Bành Viễn Chinh khoát tay, rồi nắm tay Phùng Thiến Như, hai người dọc theo đường quốc lộ không người mà bước đi.
Hai người yên lặng dựa sát vào nhau, chậm rãi bước đi. Kỳ thật Bành Viễn Chinh vẫn muốn giải thích một chút, bởi vì chuyện tối nay đều là do Cao ý Tuyên ngay từ đầu chủ động khiêu khích. Nhưng hắn chung quy vẫn không nói gì.
Phùng Thiến Như là một cô gái thông minh. Tuy rằng chỉ nói vài câu thì đã hiểu sự việc, căn bản không cần Bành Viễn Chinh giải thích. Lý Tuyết Yến đối với hắn có tình cảm, cô ở thủ đô mà còn nghe thấy.
Buổi sáng hôm sau, Tần Phượng triệu tập hội nghị thường vụ quận ủy.
Hội nghị thường vụ quận ủy tiến hành thảo luận về việc công nhân bãi công trên quốc lộ, giao trách nhiệm cho Bành Viễn Chinh đại diện cho đảng ủy thị trấn Vân Thủy, hướng quận ủy và UBND làm văn bản kiểm điểm.
Không có người nào bị xử phạt, đối với thị trấn mà nói thì là một kết quả khá lý tưởng. Ngay cả Bành Viễn Chinh cũng có chút không ngờ. Hắn vốn đã chuẩn bị tư tưởng bị xử phạt rồi.
Nhưng hội nghị lần này không có nghiên cứu về việc Bành Viễn Chinh hy vọng tập đoàn dệt Phong Thái sẽ kết hợp các xí nghiệp dệt thị trấn Vân Thủy lại với nhau khiến hắn có chút thất vọng.
Nhưng có một tin tức đến khiến Bành Viễn Chinh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cổ Lượng kích động chạy vào văn phòng của hắn:
- Chủ tịch thị trấn Bành, người của công ty xây dựng đến. Một phó tổng và hai trung tầng, đến nói chuyện với chúng ta về việc tiếp nhận lại hạng mục phố buôn bán. Anh có muốn ra mặt hay không?
Bành Viễn Chinh cười nói:
- Lão Cổ, tôi tối hôm qua đã có nói chuyện với Phó bí thư Lý. Cô ấy quen với người của công ty xây dựng, nên để cho cô ấy chủ trì. Anh và Hoàng Hà phối hợp một chút. Chỉ cần bọn họ yêu cầu đừng quá hà khắc, chúng ta đều có thể đáp ưng. Dù sao, tôi cảm thấy trước nên xây dựng công trình xong rồi hãy nói sau.
- Chúng ta nửa đường đổi tướng cũng có chút chỗ làm không ổn.
Cổ Lượng quay đầu lại rời đi.
Không bao lâu sau, công ty Khai thác xây dựng nhà ở thành phố Tân An (tên gọi tắt là công ty xây dựng đô thị) Phó tổng giám đốc Liên Hoa Mậu và hai giám đốc dự án cưỡi chiếc xe Audi vào trong sân.
Lý Tuyết Yến, Cổ Lượng và Hoàng Hà ba người đã sớm chờ trong sân. Thấy Liên Hoa Mậu bước xuống xe thì Lý Tuyết Yến liền cười nói:
- Liên tổng!
Liên Hoa Mậu nhận ra Lý Tuyết Yến, biết cô là con gái của Phó bí thư Thành ủy Lạc Thiên Niên, mà hiện giờ nhân vật số một của công ty xây dựng đô thị là cán bộ lúc trước do Lạc Thiên Niên đề bạt.
Liên Hoa Mậu khẽ mỉm cười:
- Phó bí thư Tuyết Yến.
- Hoan nghênh lãnh đạo công ty xây dựng đô thị đến thị trấn chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác. Liên tổng, vị này là Phó chủ tịch thị trấn Cổ Lượng, Hoàng Hà.
Lý Tuyết Yến cười giới thiệu.
Liên Hoa Mâu bắt tay với Cổ Lượng và Hoàng Hà, đôi mắt hiện lên một tia không vui.
Y cảm thấy mình dù sao cũng là một cán bộ cấp phó huyện (doanh nghiệp nhà nước), đại diện cho công ty xây dựng đô thị đến thị trấn Vân Thủy giải quyết nan đề, nhưng nhân vật số một của thị trấn là Bành Viễn Chinh không ngờ lại không ra nghênh đón nên trong lòng cảm thấy không cao hứng.
Lý Tuyết Yến nhìn ra Liên Hoa Mậu có chút khó chịu liền giải thích nói:
- Liên tổng, anh không biết, ngày hôm qua thị trấn chúng tôi đã xảy ra sự kiện công nhân bãi công trên đường quốc lộ. Chủ tịch Bành vì phải giải quyết hậu quả, lại còn phải đến quận báo cáo công tác. Anh ấy trước khi đi đã dặn tôi nhất định phải tiếp đón lãnh đạo công ty xây dựng đô thị thật tốt.
Liên Hoa Mậu cười ha hả:
- Công tác của thị trấn bận rộn, có thể hiểu mà.
Miệng thì nói vậy nhưng trên thực tế trong lòng lại không thoải mái.
- Liên tổng, các vị lãnh đạo, mời lên lầu nói chuyện.
Lý Tuyết Yến cười mời, rồi cùng với ba người Liên Hoa Mậu lên phòng họp. Hoàng Hà và Cổ Lượng thì theo sát đằng sau.
Sau khi ngồi xuống, thấy trên bàn chỉ bày hoa quả và thuốc lá, Liên Hoa Mậu cảm thấy mất hứng. Bởi vì thuốc trên bàn là một loại thuốc bình thường, mười đồng một bao, chẳng phải là loại thuốc hàng hiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.