Cao Quan

Chương 450: Cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà

Cách Ngư

12/04/2013



- Anh đừng kích động, nói xem anh xử lý thế nào?

Bành Viễn Chinh xua tay.

Tạ Huy lấy lại bình tĩnh, vội nói:

- Chủ tịch huyện Bành, tôi lập tức cho ngừng thi công, đồng thời báo cảnh sát, nhờ người của đồn công an đứng ra xử lý, tôi đã nói với đồn công an, bảo bên thi công tính toán rõ ràng chi phí, tôi sẽ gánh vác toàn bộ.

Bành Viễn Chinh gật đầu:

- Được, tốt lắm. Anh lập tức báo cáo bằng văn bản với Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, nói rõ chuyện đã xảy ra. Lập tức lập hồ sơ xử lý, để Trọng Tu Vĩ phụ trách điều tra, còn anh tránh đi.

Huyện ủy muốn mở hội nghị thường vụ, tôi phải đi họp.

Bành Viễn Chinh nói xong, đứng dậy.

Tạ Huy có phần thấp thỏm lo âu, nhìn Bành Viễn Chinh, ngập ngừng nói:

- Chủ tịch huyện Bành, tôi…

- Anh yên tâm, thủ đoạn này của bọn chúng rất ti tiện, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ ràng thật giả. Đừng lo, cứ trình bày rõ ràng vấn đề là được.

Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng,:

- Tôi nói rồi, công tác thì anhh làm, áp lực tôi sẽ gánh vác.

Tạ Huy cảm động, đôi mắt đỏ lên:

- Cảm ơn lãnh đạo, thật sự là tôi hổ thẹn với sự tín nhiệm của lãnh đạo!

- Chuyện này không phải do anh, nhưng đây cũng là một bài học sâu sắc cho anh. Anh phải quản lý tốt người trong nhà của mình, đừng cho người ta lợi dụng sơ hở!

Bành Viễn Chinh khoát tay, rồi nhanh chóng rời phòng làm việc.

Lúc này, trong phòng hội nghị Huyện ủy, tất cả Ủy viên thường vụ Huyện ủy đều đã đến đông đủ, chỉ chờ một mình Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh đi vào, gật đầu chào Tôn Tuyết Lâm, rồi đến chỗ của mình ngồi xuống.

Không đợi hắn ngồi vững vàng, Hoàng Tử Hàm đã nôn nóng không nhịn nổi, bắt đầu làm khó dễ, đồng thời đề nghị Huyện ủy lập tức đình chỉ công tác của Tạ Huy, tạm thời cách chức nhận điều tra.

Tôn Tuyết Lâm trầm mặt im lặng không nói, nhìn Bành Viễn Chinh, mà các Ủy viên thường vụ khác đều hiểu, đây là có kẻ muốn triệt Tạ Huy, cũng là ngầm đâm sau lưng Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh thản nhiên như không, thong thả nói:

- Bí thư Hoàng, các đồng chí, chuyện này Tạ Huy cũng không biết. Trước mắt, hắn đã cho ngừng thi công, cũng váo cảnh sát, lâp án xử lý. Tôi đã bảo Tạ Huy báo cáo bằng văn bản với Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Còn về chi phí vật liệu và công xây dựng nhà, kẻ cả tiền thuê phòng khách sạn mấy ngày nay, Tạ Huy đã đứng ra chịu trách nhiệm chi trả.

- Đồng chí Viễn Chinh, đồng chí không thể bao che cho cấp dưới! Cha mẹ Tạ Huy xây nhà mà sao hắn có thể không hay biết? Nói ra, ai tin cho được?

Hoàng Tử Hàm cười lạnh:

- Ủy ban Kỷ luật đã điều tra rõ, vấn đề Tạ Huy rất nghiêm trọng, tôi đề nghị, trước hết tạm thời cách chức, sau đó tìm hiểu đầu dduoi, điều tra thêm những vấn đề khác!

- Nếu Tạ Huy có vấn đề, tôi là người thứ nhất không tha cho hắn! Nhưng, Bí thư Hoàng, các đồng chí, loại thủ đoạn này quá sức ti tiện, quá sức thô thiển, lại quá sức rõ ràng! Hiện giờ huyện đẩy mạnh truy quét tội phạm, bài trừ tham nhũng, Cục công an huyện cũng đang chỉnh đốn tác phong nội bộ, vào lúc này, làm sao Tạ Huy có thể công khai tham nhũng trắng trợn như vậy được?



- Người tham nhũng trắng trợn còn ít sao? Tiền Lập Nhiễm, Tôn Đại Thừa, chẳng phải là tiền lệ? Chuyện này cho thấy bộ máy Cục công an huyện đã quá mục nát, cần phải tiến hành “thay máu” cho nó rồi.

Kế Siêu hời hợt nói:

- Đồng chí Viễn Chinh không nên coi chuyện này không ra gì, cũng đừng hồ đồ!

- Tôi không hồ đồ, lòng tôi như gương sáng, tôi biết ai ở sau lưng phá rối, cũng biết những ai có thể suy đoán hiểu được nhưng giả bộ hồ đồ.

Giọng Bành Viễn Chinh đột nhiên cao lên:

- Bí thư Tôn, chuyện này cũng không phức tạp, chúng ta không cần phải ngồi trong phòng hội nghị tranh cãi ầm ĩ, lập án xử lý là được!

Cung Hàn Lâm phụ họa:

- Đúng, điều tra rõ ràng là được, Tạ Huy có vấn đề hay không, không thể chỉ dựa vào lời nói của một bên.

- Ừ, thật sự có điểm đáng ngờ. Thế này đi, Ủy ban Kỷ luật huyện phối hợp Cục công an điều tra thêm, điều tra rõ ràng rồi nói sau! Được rồi, bây giờ chúng ta thảo luận về vấn đề thứ hai, tôi truyền đạt một chút tinh thần chỉ thị của lãnh đạo Thành ủy, đồng thời thông báo với mọi người về điều chỉnh của Tỉnh ủy đối với bộ máy Đảng chính Thành ủy.

Tôn Tuyết Lâm giải quyết dứt khoát, không để cho các Ủy viên thường vụ khác có cơ hội thảo luận, khiến Hoàng Tử Hàm, Kế Siêu và Vưu Đào cảm thấy hơi nhục nhã, ngồi im lặng.

Cái thế của họ ở bộ máy Huyện ủy đã mất, vốn nhân cơ hội định mượn gió bẻ măng, nhưng không thành công. Nếu là trước kia, có ba người Kế Siêu thúc đẩy, nhất định Tạ Huy sẽ bị tạm thời cách chức nhận điều tra. Chỉ cần tạm thời cách chức, là sẽ dễ làm ngay, kế tiếp, với thủ đoạn của ba người bọn họ, dù không có vấn đề cũng thành có vấn đề, Tạ Huy chết chắc.

Chỉ cần điều tra, sẽ điều tra ra vấn đề. Ở trong quan trường, đây gần như là một thứ quy tắc thép!

Đương nhiên, thái độ của Tôn Tuyết Lâm cũng quyết định cho thái độ kiên quyết của Bành Viễn Chinh. Đây là điểm khác biệt giữa Bành Viễn Chinh và đa số cán bộ khác. Bành Viễn Chinh sẽ thay cấp dưới chống đỡ các áp lực, nhưng những lãnh đạo khác, cho dù biết Tạ Huy trong sạch, cũng sẽ không vì vậy mà công khai chống đối các Ủy viên thường vụ khác, càng sẽ không đứng ra gánh vác trách nhiệm.

Tôn Tuyết Lâm cười nhạt một tiếng, nhìn mọi người chung quanh, nói:

- Tôi đã lên thành phố họp, Bí thư Thành ủy Đông Phương tìm tôi nói chuyện nửa giờ. Đối với công tác ở huyện gần đây, nhất là về mặt trị an,Thành ủy rất hài lòng. Bí thư Đông Phương chỉ thị chúng ta, phải bài trừ hỗn loạn, khắc phục và vượt qua khó khăn!

Phải hoàn toàn thay đổi tình trạng trị an ở huyện, hạ thấp tỉ lệ hoạt động của bài bạc, ma túy, đồi trụy và tội phạm trên diện rộng.

Chúng ta nhất định phải nắm vững và quán triệt đầy đủ tinh thần chỉ thị của lãnh đạo Thành ủy. Đồng chí Viễn Chinh, thời gian vừa qua, các đồng chí thực hiện một số công tác, rất hiệu quả, tinh thần, tác phong và diện mạo của đội ngũ cán bộ Cục công an huyện đã có thay đổi lớn, nhưng còn chưa đủ, còn phải cố gắng tiến thêm một bước, tranh thủ thực hiện mục tiêu tổng thể mà chúng ta đặt ra.

- Tôi hiểu.

Bành Viễn Chinh cười cười, đáp.

- Sắp tới, lãnh đạo Thành ủy muốn tới huyện kiểm tra chỉ đạo công tác, thời gian cụ thể còn chưa xác định, nhưng chúng ta cũng không thể buông lỏng công tác.

Tôn Tuyết Lâm bóp tắt tàn thuốc trong tay, lại nói:

- Tỉnh ủy đang điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, tôi xin thông báo trước với các đồng chí, Chủ tịch thành phố Chu chuyển đi, Chủ tịch thành phố Tiêu cũng vậy. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn tiếp nhận vị trí của Chủ tịch thành phố Chu. Về phần Phó chủ tịch thường trực thành phố …

Tôn Tuyết Lâm cười nhẹ:

- Sẽ do Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường đảm nhiệm. Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy dã nói với Chủ tịch thành phố Mạnh, hẳn là không bao lâu nữa.

Tôn Tuyết Lâm vừa nói như vậy, đa số Ủy viên thường vụ , kể cả Bành Viễn Chinh đều giật mình. Việc Chu Quang Lực và Tiêu Quân chuyển đi, từ lâu đã không còn là bí mật, nhưng vị trí Phó chủ tịch thường trực, sao lại đến tay Mạnh Cường?

Không thể nói Mạnh Cường không xứng chức, nhưng so với những Phó chủ tịch thành phố khác, Mạnh Cường cũng không có ưu thế gì.



Bành Viễn Chinh thầm nhíu mày, trong lòng mơ hồ đoán được vài phần.

Sắc mặt Kế Siêu, Hoàng Tử Hàm, Vưu Đào, càng thêm khó coi. Kế Siêu là cán bộ do Chu Quang Lực đề bạt, Chu Quang Lực từ là Bí thư Huyện ủy huyện Lân. Chu Quang Lực chuyển đi, đối với cá nhân ông ta là chuyện tốt, vì được lên chức, đi thành phố khác làm Bí thư Thành ủy; nhưng đối với đám cán bộ tâm phúc của ông ta, không phải là chuyện tốt.

Có câu “cây đổ bầy khỉ tan”, đại khái là giống như thế này.

Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến gần đây tâm thần Kế Siêu không yên. Lúc này Chu Quang Lực bị chuyển đi, hiển nhiên là trùng hợp, nhưng vấn đề là, loại trùng hợp thế này, thường thường rất dễ trở thành một cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.

Tâm trạng Cung Hàn Lâm khá vui vẻ. Ông ta và Chu Tích Thuấn quan hệ không tệ, thậm chí còn thỉnh thoảng lui tới. Chu Tích Thuấn lên làm Chủ tịch thành phố, đối với ông ta rõ ràng là chuyện đáng mừng. Về phần Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường, người khác không biết, nhưng Cung Hàn Lâm lại biết Mạnh Cường là cậu ruột của Bành Viễn Chinh.



Tin Tạ Huy bị đâm sau lưng, ở hội nghị thường vụ, Bành Viễn Chinh ra sức bảo vệ Tạ Huy, không ngại chống đối thẳng mặt Bí thư Hoàng của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra, lan truyền nhanh chóng.

Người do Bành Viễn Chinh cất nhắc, chẳng hạn như Hồ Xuân Tường và Hồ Duyệt, lòng tràn đầy hăng hái và cảm động khó tả.

- Đi theo một lãnh đạo như vậy làm công tác, rất đáng giá!

Hồ Duyệt vỗ vỗ bả vai Hồ Xuân Tường, hạ giọng nói:

- Người anh em, coi như thời vận của hai chúng ta đã xoay chuyển, mới gặp được Chủ tịch huyện Bành!

Hồ Xuân Tường khẽ cười, chợt nói với giọng hơi ngưng trọng:

- Theo tôi thấy, Trương Đại Hổ càng ngày càng khoa trương, không biết Chủ tịch huyện Bành và lãnh đạo huyện còn do dự cái gì, cứ trực tiếp xử lý hắn là được! Chúng ta bận rộn lâu nay, mục đích cuối cùng là động đến Trương Đại Hổ, nếu không động đến hắn, tất cả đều vô nghĩa!

Sắc mặt Hồ Duyệt cũng ngưng trọng, Hồ Duyệt liếc nhìn Trọng Tu Vĩ, khẽ nói:

- Trương Đại Hổ kinh doanh ở huyện nhiều năm như vậy, không phải dễ động vào. Muốn trị hắn,nhất định phải cho hắn một nhát chí mạng; nếu không nắm chắc, không thể hành động thiếu suy nghĩ!

Hồ Duyệt lại khẽ thở dài:

- Hôm qua tôi báo cáo công tác với Chủ tịch huyện Lý, Chủ tịch huyện Lý bảo tôi âm thầm bố trí, đừng đả thảo kinh xà!

- Tôi chỉ sợ đồ chó hoang kia chạy thoát…

Hồ Xuân Tường nhíu mày:

- Được, chúng ta đừng bàn tán sau lưng, lãnh đạo chỉ thị như thế nào, chúng ta cứ thế mà làm. Nghe nói Chủ tịch huyện Bành chuẩn bị xây dựng một trung đội phòng ngừa bạo lực, đặt ở đại đội bảo vệ trị an chúng ta, cũng không biết là thật hay giả.

Hai người đang nói chuyện, Trọng Tu Vĩ đột nhiên phất phất tay:

- Vì tiếp nhận điều tra, lão Tạ phải tránh đi, hay là hai người bớt thời giờ đảm nhiệm công việc thay hắn?

Hồ Duyệt cười ha hả:

- Lão Trọng, đây là nhiệm vụ do Chủ tịch huyện Bành giao cho anh, tín nhiệm ở anh, chúng tôi không dám tùy tiện tiếp nhận.

- Còn tra cái khỉ gì nữa! Đây rõ ràng là Trương Đại Hổ sau lưng phá rối, khiến cho chúng ta ngột ngạt, cũng là sự khiêu khích đối với cơ quan công an chúng ta.

Trọng Tu Vĩ căm tức:

- Tôi cũng nhịn không được, muốn đi gặp tên này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook