Chương 190: Đại hội bổ nhiệm
Cách Ngư
12/04/2013
Lý Tuyết Yến nhìn theo Chử Lượng đang vênh váo bước đi, đôi mày đẹp nhíu lại. Rồi cô liếc nhìn Điền Minh, Điền Minh vội bước tới, khẽ nói:
-Bí thư Lý.
Lý Tuyết Yến không nói gì, ra hiệu y theo mình tới văn phòng.
Lúc này Lý Tuyết Yến trầm giọng nói:
-Sao vậy? Chử Lượng nổi điên vì chuyện gì?
Điền Minh tủi thân, cúi đầu nói:
-Bí thư Lý, hắn bảo tôi thống kê xem Ủy ban nhân dân thị trấn và Đảng ủy thị trấn có bao nhiêu chiếc xe, tôi liền làm ngay. Thật ra cũng không có gì phải thống kê, chỉ có mấy chiếc xe, trừ mấy chiếc xe các lãnh đạo đang dùng, chỉ có một chiếc Jeep và hai chiếc cỡ trung. Nhưng tôi báo cho hăn số lượng, hắn lại bảo phải làm bảng biểu, ghi rõ biển số xe, lái xe, người sử dụng cũng như nguồn gốc chiếc xe. Việc này phức tạp, những chiếc xe đó đến từ các xí nghiệp khác nhau, phòng Đảng chính lại không có hồ sơ ghi chép tỉ mỉ, tôi phải gọi điện thoại xác minh, nhưng tôi còn chưa gọi xong, hắn tới thúc giục nhiều lần, đây rõ ràng là muốn làm khó dễ mà thôi!
Ngay trước mặt Lý Tuyết Yến, Điền Minh không kìm nổi, kể khổ một chút. Nhưng nếu ngay trước mặt Bành Viễn Chinh, Điền Minh sẽ không nói nhiều như vậy. Đó là điểm thông minh của Điền Minh. Chử Lượng nhằm vào y, cố ý “bới móc”, thật ra là nhằm vào Bành Viễn Chinh. Nếu y nói lại với Bành Viễn Chinh, sẽ khiến hắn khó chịu đựng nổi, càng gây thêm mâu thuẫn giữa Bành Viễn Chinh và Chử Lượng.
Lý Tuyết Yến trầm ngâm một chút, phất tay:
-Anh đi đi, đừng để ở trong lòng, tiếp tục đi thống kê đi, khi nào xong thì báo cáo với Chử Lượng.
Đương nhiên Lý Tuyết Yến rất coi thường vẻ vênh váo, đắc chí của Chử Lượng, chỉ có điều cô không thể để lộ điều đó trước mặt Điền Minh.
Điền Minh gật đầu, rời đi.
Điền Minh vừa đi, Lý Tuyết Yến buồn bực đập tay xuống bàn một cái. Trong mắt cô, Chử Lượng là kẻ tiểu nhân điển hình, gió chiều nào che chiều ấy, không có chút phẩm hạnh nào. Y vốn là thân tín của Nghiêm Khang, khi Nghiêm Khang và Hách Kiến Niên đấu đá, y ngả sang phía Hách Kiến Niên. Cùng với sự đắc thế của Hách Kiến Niên, y càng ra vẻ tiểu nhân đắc chí, ngang ngược vô lối ở thị trấn, cách đối nhân xử thế rất tệ.
“Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, tiểu nhân đắc chí! Lý Tuyết Yến thầm mắng một câu, đôi mày vẫn nhíu chặt.
Tình thế hiện tại, đối với Bành Viễn Chinh rõ ràng là bất lợi. Vi Minh Hỉ lui, Quý Kiến Quốc chuyển công tác Phó chủ tịch thị trấn, Chử Lượng, Hoàng Hà, Mẫn Diễm và Mạc Thư Bình đều thừa cơ tiến lên, mà Cổ Lượng và Quý Kiến Quốc lại bị vô hiệu hóa, thật sự có thể ủng hộ Bành Viễn Chinh cũng chỉ có mình cô. Nhưng có Hách Kiến Niên chèn ép, cộng thêm đám người Chử Lượng kiềm ch, dù cô không muốn, quyền lực của cô đang bị mất dần đi.
Lý Tuyết Yến suy nghĩ, thở dài. Việc đã đến nước này, chỉ có thể thừa nhận và đối diện với sự thật, để xem Bành Viễn Chinh có sách lược ứng phó hay không.
Ngày 2 tháng 10, 8 giờ rưỡi sáng. Cơ quan chính phủ thị trấn Vân Thủy treo đầy cờ và biểu ngữ.
Chử Lượng đứng trong hội trường, chỉ trỏ chỉ huy cán bộ bố trí hội trường, vẻ mặt phấn chấn. Bành Viễn Chinh ra đứng ở hành lang, đốt một điếu thuốc, ngắm nhìn cảnh tượng chuẩn bị đại hội.
Lý Tuyết Yến cũng rời văn phòng, đứng phía sau Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:
-Anh xem Chử Lượng kìa! Tiểu nhân đắc chí, kiêu ngạo quá sức!
Bành Viễn Chinh mỉm cười, không nói gì. Đối với Chử Lượng, hắn không muốn nói cái gì, cũng lười nói, quay lại đi về văn phòng.
Lý Tuyết Yến định đi theo, chợt nghe Chử Lượng kêu lên:
-Đồng chí Tuyết Yến, 9 giờ đại hội cử hành, lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ sẽ tới ngay, Bí thư Hách bảo mấy người chúng ta ra đón.
Lý Tuyết Yến hờ hững gật đầu, quay đầu mà đi.
Thấy bộ dạng cô thờ ơ, kiêu ngạo, Chử Lượng thầm nhổ nước bọt, xì một tiếng khinh miệt: Đồ ** thối, ngạo mạn cái gì? Ngày lành của mày hết rồi, đừng tưởng mày có cha là cán bộ lão thành thì người ta sợ, người đi trà lạnh, mày kiêu cái con c… gì! (sic!)
-Nhìn cái gì? Mau chỉnh sửa mấy cái bồn hoa này cho chỉnh tề!
Chử Lượng quay lại nhìn mấy cán bộ đứng gần đó, quát to.
…
Lý Tuyết Yến, Chử Lượng và mấy người khác đứng ở cổng nghênh đón lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ Quận ủy. Hách Kiến Niên là Ủy viên thường vụ Quận ủy, ỷ vào cấp bậc của mình, kiêu ngạo không ra đón, ngồi trong phòng làm việc, đợi Ban Tổ chức cán bộ tới, ông ta mới xuống lầu.
Lý Tuyết Yến nghe phía sau có tiếng bước chân, nhìn lại thấy là Bành Viễn Chinh thì ngẩn ra. Theo một quy tắc bất thành văn, người đến thị trấn Vân Thủy tuyên bố bổ nhiệm là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Đường Lỵ Lỵ, xếp hạng gần cuối ở quận, chỉ cần nhóm phó chức như Lý Tuyết Yến ra đón là được, Bành Viễn Chinh có thể ở lại trong văn phòng.
Mấy người Chử Lượng thấy Bành Viễn Chinh đi ra, lòng thầm cười khẩy, cho rằng Bành Viễn Chinh chột dạ.
Thật ra, Bành Viễn Chinh không ra đón Đường Lỵ Lỵ, mà là đón Trợ lý chủ tịch quận, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận Mạc Xuất Hải.
Vốn Mạc Xuất Hải không cần phải đến, việc Bành Viễn Chinh kiêm nhiệm Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận, chỉ cần Ủy ban nhân dân quận gửi văn kiện thông báo xuống là được. Nhưng sáng nay, Chủ tịch quận Cố Khải Minh chỉ thị Mạc Xuất Hải đích thân đi một chuyến. Mạc Xuất Hải liền liên hệ với Ban Tổ chức cán bộ, cùng tới tuyên bố bố nhiệm của Ủy ban nhân dân quận.
Bởi vì Bành Viễn Chinh là cán bộ cấp Trưởng phòng, thực chức là Chủ tịch thị trấn, Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận là kiêm chức, lại do chính Chủ tịch quận đề cử bổ nhiệm, nên không cần thông qua trình tự của Ban Tổ chức cán bộ, chỉ cần ra văn bản là được.
Một chiếc Santana màu đen chạy nhanh tới, phía sau, còn có một chiếc xe lớn.
Chiếc Santana ngừng trước cổng Ủy ban nhân dân, lái xe mở cửa sau, Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Đường Lỵ Lỵ bước xuống, mỉm cười nhường Mạc Xuất Hải đi trước. Mạc Xuất Hải là cấp phó huyện, có thể xem như là thành viên lãnh đạo Ủy ban nhân dân quận, đương nhiên Đường Lỵ Lỵ không thể so với.
Đám Chử Lượng giật mình kinh ngạc: Sao Mạc Xuất Hải lại đến đây?
Lúc này họ mới chợt hiểu, hóa ra Bành Viễn Chinh đi ra là để nghênh đón Mạc Xuất Hải. Nhưng hôm nay là đại hội bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, Mạc Xuất Hải là Trợ lý Chủ tịch quận đến để làm gì?
Bành Viễn Chinh ra chào đón, cười nói:
-Chủ nhiệm Mạc, Trưởng ban Đường, hoan nghênh hai vị lãnh đạo đến thị trấn Vân Thủy chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.
Mạc Xuất Hải cười ha hả, vỗ vỗ vai Bành Viễn Chinh, rồi nhiệt tình bắt tay hắn:
-Đồng chí Viễn Chinh, tôi đến chỉ để tham gia thôi, hôm nay Trưởng ban Đường là người chủ trì, ha ha!
Đường Lỵ Lỵ tới bắt tay Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:
-Chủ nhiệm Bành, chúc mừng.
-Ha ha, cảm ơn Trưởng ban Đường.
Đường Lỵ Lỵ chúc mừng, không chỉ vì Bành Viễn Chinh được kiêm chức, mà là Bành Viễn Chinh bởi vậy trở thành một trong những người tâm phúc của Chủ tịch quận Cố. Theo tuổi tác của Chủ tịch quận Cố và tình hình trước mắt, sớm muộn gì ông ta cũng trở thành Bí thư Quận ủy. Bành Viễn Chinh đi theo ông ta, tương lai tiền đồ không cần phải nói.
-Trưởng ban Đường quá khách khí. Chủ nhiệm Mạc, Trưởng ban Đường, đồng chí này là Phó bí thư , Phó chủ tịch thị trấn Lý Tuyết Yến, đồng chí này là…
Bành Viễn Chinh giới thiệu các phó chức với Mạc Xuất Hải và Đường Lỵ Lỵ.
Lúc này, các Phó chủ tịch thị trấn mới nhậm chức Ngô Minh Quánh, Thi Bình và Ủy viên Đảng ủy Khuông Nhã Lam cũng xuống xe.
Đường Lỵ Lỵ quay lại cười giới thiệu:
-Chủ tịch thị trấn Bành, đây là đồng chí Ngô Minh Quánh, đây là đồng chí Thi Bình, đây là đồng chí Khuông Nhã Lam.
-Chào Chủ tịch thị trấn Bành, chúng tôi đến thị trấn công tác, xin lãnh đạo chiếu cố nhiều hơn.
-Chào Chủ tịch thị trấn Bành.
Ngô Minh Quánh và Thi Bình vốn là cấp dưới của Mạc Xuất Hải, đều do Chủ tịch quận Cố đề cử. Thái độ của họ đối với Bành Viễn Chinh rất kính cẩn và nhiệt tình, đại khái là do họ thấy được mối liên hệ của hắn với Chủ tịch quận Cố và Mạc Xuất Hải.
Khuông Nhã Lam là một phụ nữ chừng 30 tuổi, thái độ của cô ta đối với Bành Viễn Chinh không hẳn nhiệt tình, nhưng cũng không lãnh đạm, chỉ nắm chặt tay hắn rồi cười, đứng qua một bên.
Đám người Bành Viễn Chinh cùng Mạc Xuất Hải và Đường Lỵ Lỵ vừa đi vào sân Ủy ban nhân dân thị trấn, lập tức vang lên một tràng vỗ tay. Tuy Hách Kiến Niên cảm thấy Mạc Xuất Hải đến đột ngột, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.
Hách Kiến Niên, Mạc Xuất Hải, Đường Lỵ Lỵ, Bành Viễn Chinh, Ngô Minhh Quánh, Thi Bình, Khuông Nhã Lam ngồi trên đài Chủ tịch, các lãnh đạo khác của thị trấn đều ở dưới đài, ngoài ra còn có người phụ trách các xí nghiệp, Bí thư chi bộ thôn hoặc Chủ nhiệm thôn.
Hách Kiến Niên đằng hắng, cao giọng nói:
-Tốt lắm, mọi người im lặng. Trước hết, chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Chủ nhiệm Mạc và Trưởng ban Đường đã đến!
Tiếng vỗ tay vang lên rất nhiệt liệt.
Mạc Xuất Hải và Đường Lỵ Lỵ hơi cúi người chào.
-Tốt lắm, xin mời Trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Đường đọc tuyên bố bổ nhiệm của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận đối với bộ máy lãnh đạo thị trấn chúng ta.
Hách Kiến Niên đưa micro cho Đường Lỵ Lỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.