Chương 538: Đổ thêm dầu vào lửa
Cách Ngư
02/06/2013
Vào giờ phút này, đột nhiên Nghiêm Hoa cảm thấy Bành Viễn Chinh thật là một người đàn ông ngốc một cách dáng yêu, nhưng cô không thể phủ nhận, chính vì loại hành động theo cảm tính mà theo cô thấy là ít nhiều mang dáng vẻ “học trò” này, khiến cho sức hút của Bành Viễn Chinh càng tăng lên đến cao nhất. Ngay cả cô, cũng có phần động tâm.
Hắn là hạng người như thế nào? Tại sao hắn có thể làm như vậy? Với tính cách này, làm sao hắn có thể thích ứng được ở quan trường? Làm sao có thể đi cho tới hôm nay?
Nghiêm Hoa kinh ngạc đứng ở đó, nhìn Bành Viễn Chinh, trên khuôn mặt quyến rũ thoáng hiện một tia đỏ ửng như có như không. Cô nghĩ đến ngây dại, trí tưởng tượng mặc sức bay xa.
- Khụ khụ!
Bành Viễn Chinh ho hai tiếng, hắng giọng một cái:
- Chị Nghiêm!
Nghiêm Hoa đỏ mặt, yên lặng xoay người rời đi, thậm chí quên cả câu chào.
Hôm ssau, Bành Viễn Chinh bảo văn phòng Ủy ban nhân dân huyện thảo một văn bản kiểm điểm, hắn ký tên vào, cho văn phòng Ủy ban nhân dân huyện in thành hai bản, báo cáo lên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Hành động của hắn tạ ra một chấn động nho nhỏ ở cơ quan Ủy ban nhân dân huyện. Có người ngạc nhiên, có người cảm động, cũng có người hả hê, chuẩn bị xem náo nhiệt. Ngay cả mấy Phó chủ tịch huyện, cũng có tâm trạng khác nhau.
Văn bản kiểm điểm do Bành Viễn Chinh đại diện Ủy ban nhân dân huyện Lân làm, rất nhanh chóng được trình lên bàn làm việc của Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn. Đông Phương Nham nhíu mày, gọi điện thoại cho Hàn Duy, gọi ông ta tới.
- Lão Hàn, chuyện gì xảy ra?
Đông Phương Nham trầm giọng nói.
Hàn Duy cười khổ:
- Bí thư Đông Phương, Bành Viễn Chinh thật là... Tôi còn chưa kịp báo cáo chuyện này lên lãnh đạo, hắn làm nhanh như vậy khiến tôi trở tay không kịp. Tối hôm qua, tôi nói để cho mấy Phó chủ tịch huyện gánh chịu trách nhiệm, kết quả hắn lại muốn làm kẻ ôm rơm rặm bụng, nói hắn chủ trì công việc của Ủy ban nhân dân huyện, nhất định phải do hắn gánh chịu trách nhiệm.
Bí thư Đông Phương, ngài khoan hãy nói, tiểu tử này thật sự là có mấy phần tác phong của một con mọt sách!
Đông Phương Nham trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên cười:
- Lão Hàn này, tôi không cảm thấy tiểu tử này có tác phong con mọt sách, hay ngớ ngẩn, mà đây rõ ràng là làm trò với mấy người chúng ta!
Anh nhìn xem, chúng ta mới vừa ủy thác trách nhiệm nặng nề đối với hắn, ký thác kỳ vọng, kết quả là xảy ra chuyện này, hắn chủ động đứng ra nhận trách nhiệm, làm bộ cho chúng ta xem một chút. Đây là trá hình lợi dụng điểm yếu của thành phố để được xử lý nhẹ thôi!
Hàn Duy cười cười, quan sát sắc mặt Đông Phương Nham, đoán suy nghĩ của Đông Phương Nham. Thật ra thì Hàn Duy không muốn xử phạt Nghiêm Hoa và mấy Phó chủ tịch huyện vào lúc này. Bởi vì huyện Lân đang ở vào giai đoạn phát triển tốc độ cao lúc đầu, thu hút đầu tư, dự án xây dựng đều đang hừng hực khí thế, trên quan trường không cho phép xảy ra chấn động, đưa đến bất ổn.
- Không thể không nói, tiểu tử này rất thông minh!
Khóe miệng Đông Phương Nham hiện lên vẻ tươi cười:
- Lão Hàn à, nếu hắn chủ động viết kiểm điểm, vậy thì cứ để như vậy đi. Tôi thấy nên để cho Ủy ban nhân dân thành phố gửi công văn thông báo toàn thành phố, giao trách nhiệm Ủy ban nhân dân huyện Lân kiểm điểm bằng văn bản trước Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đồng thời thông báo phê bình huyện Lân trong phạm vi toàn thành phố!
Theo tôi, lần này không nên xử lý cá nhân. Mặc dù Bành Viễn Chinh chơi trò không thành thật với chúng ta, nhưng điều này cũng gián tiếp nói cho chúng ta biết, bây giờ bộ máy của Ủy ban nhân dân huyện Lân, trên căn bản là đoàn kết một lòng. Đồng chí Bành Viễn Chinh còn trẻ, còn cần trau dồi kinh nghiệm. Nhưng có một điều có thể khẳng định: đồng chí này năng lực rất mạnh, có tài và cũng có thể làm được việc!
Trước mắt, từ trung ương đến địa phương, hừng hực khí thế cải cách và mở cửa, công tác kinh tế áp đảo tất cả, phát triển là chủ yếu. Vì bảo đảm các quận huyện phát triển, chúng ta phải cho cán bộ phía dưới một không gian nhất định.
- Lão Hàn, anh liên hệ với Chủ tịch thành phố Chu, xem ý kiến hắn ra sao.
Đông Phương Nham cười khoát tay áo.
Hàn Duy như trút được gánh nặng, vội cười đồng ý.
Chỉ cần Đông Phương Nham nói như vậy, dĩ nhiên Chu Tích Thuấn cũng sẽ không làm khó làm gì. Có Hàn Duy là Phó bí thư làm “trung gian” thông báo phê bình được đưa ra, chuyện này coi như xong.
Trong khí ý kiến xử lý của thành phố còn chưa chính thức tuyên bố, trong huyện lan tràn những tin đồn.
Người ta nói là sự kiện cướp than lần này khiến cho lãnh đạo chủ yếu của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tức giận, muốn nghiêm túc xử lý lãnh đạo có liên quan trong huyện, nhẹ nhất cũng là kỷ luật Đảng, xử phạt hành chính, thậm chí có thể miễn chức. Thậm chí có một số người truyền bá tin đồn như thật, nói Bành Viễn gửi văn bản kiểm điểm lên Thành ủy, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đập bàn, kiên quyết muốn cách chức điều tra Bành Viễn Chinh, dù Bí thư Hàn bảo vệ như thế nào, cũng không giữ được Bành Viễn Chinh.
Lời đồn đãi nhảm nhí này truyền đi rất mau, Nghe Hoắc Quang Minh báo cáo lại, Bành Viễn Chinh rất tức giận. Hắn không tức giận vì "Bị lời đồn", mà tức giận vì những tin vớ vẩn như vậy lại có thể lan truyền một cách tệ hại trong huyện.
Đúng lúc đó, Đài truyền hình tỉnh lại đổ thêm dầu vào lửa.
Trong bản tin trưa hôm đó, Đài truyền hình tỉnh phát đi bài phóng sự dài hai phút về sự kiện cướp than ở huyện Lân, dĩ nhiên, bài báo đã được Ban tuyên truyền Tỉnh ủy xét duyệt hình ảnh. Hơn nữa, bài phóng sự cũng né tránh vấn đề nhạy cảm.
Thật ra thì bản tin cũng không có gì mới, lúc Đài truyền hình tỉnh tới phỏng vấn, Bành Viễn Chinh đang ở hiện trường, còn bố trí người của ban tuyên truyền ra mặt tiếp đãi. Nhưng trong bản tin, Đài truyền hình tỉnh tăng thêm một đoạn, đại khái nói là đối với sự kiện này, huyện Lân chỉ truy cứu điều tra qua loa, không thật sự rút ra bài học từ vụ này v.v…
Bản tin còn đặc biệt nhắc tới việc Bí thư Đảng ủy thị trấn và Chủ tịch thị trấn bị miễn chức ngay tại chỗ. Cho rằng xử phạt hành chính chia làm các loại: cảnh cáo, ghi tội, ghi lỗi nặng, giáng chức, cách chức, khai trừ các loại, mà trong điều lệ kỷ luật xử phạt của Đảng cũng không có "miễn chức", nói cách khác, miễn chức căn bản cũng không phải là xử phạt, huyện Lân xử lý như vậy đối với các cán bộ có liên quan, chẳng khác nào “biểu diễn Thái Cực Quyền”.
Quan điểm của truyền thông cấp tỉnh thường thường có liên quan với ý chí quyền lực của lãnh đạo cao tầng, cho nên, đối với bài phóng sự này, thành phố không dám lơ là, mà hết sức coi trọng. Ban tuyên truyền Thành ủy báo cáo lên Thành ủy, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn lần lượt đưa ra chỉ thị, yêu cầu huyện Lân tiến hành chỉnh đốn và cải cách.
Vùng nước xoáy vốn đã lặng, lại bị quăng vào một tảng đá lớn, lập tức cuộn sóng quay cuồng .
Bởi vậy, tin đồn Bành Viễn Chinh sắp bị thành phố xử lý nghiêm khắc càng được thêu dệt một cách “tỉ mỉ”, trong nhất thời, trong cơ quan bàn tán xôn xao.
Bành Viễn Chinh cau mày, nhìn Hoắc Quang Minh.
Hoắc Quang Minh kính cẩn khẽ nói:
- Chủ tịch huyện Bành, Bí thư Hàn gọi ngài, Phó chủ tịch huyện Lý, Phó chủ tịch huyện Nghiêm, Phó chủ tịch huyện Quách đến, muốn mở một cuộc họp hội ý.
Hắn là hạng người như thế nào? Tại sao hắn có thể làm như vậy? Với tính cách này, làm sao hắn có thể thích ứng được ở quan trường? Làm sao có thể đi cho tới hôm nay?
Nghiêm Hoa kinh ngạc đứng ở đó, nhìn Bành Viễn Chinh, trên khuôn mặt quyến rũ thoáng hiện một tia đỏ ửng như có như không. Cô nghĩ đến ngây dại, trí tưởng tượng mặc sức bay xa.
- Khụ khụ!
Bành Viễn Chinh ho hai tiếng, hắng giọng một cái:
- Chị Nghiêm!
Nghiêm Hoa đỏ mặt, yên lặng xoay người rời đi, thậm chí quên cả câu chào.
Hôm ssau, Bành Viễn Chinh bảo văn phòng Ủy ban nhân dân huyện thảo một văn bản kiểm điểm, hắn ký tên vào, cho văn phòng Ủy ban nhân dân huyện in thành hai bản, báo cáo lên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Hành động của hắn tạ ra một chấn động nho nhỏ ở cơ quan Ủy ban nhân dân huyện. Có người ngạc nhiên, có người cảm động, cũng có người hả hê, chuẩn bị xem náo nhiệt. Ngay cả mấy Phó chủ tịch huyện, cũng có tâm trạng khác nhau.
Văn bản kiểm điểm do Bành Viễn Chinh đại diện Ủy ban nhân dân huyện Lân làm, rất nhanh chóng được trình lên bàn làm việc của Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn. Đông Phương Nham nhíu mày, gọi điện thoại cho Hàn Duy, gọi ông ta tới.
- Lão Hàn, chuyện gì xảy ra?
Đông Phương Nham trầm giọng nói.
Hàn Duy cười khổ:
- Bí thư Đông Phương, Bành Viễn Chinh thật là... Tôi còn chưa kịp báo cáo chuyện này lên lãnh đạo, hắn làm nhanh như vậy khiến tôi trở tay không kịp. Tối hôm qua, tôi nói để cho mấy Phó chủ tịch huyện gánh chịu trách nhiệm, kết quả hắn lại muốn làm kẻ ôm rơm rặm bụng, nói hắn chủ trì công việc của Ủy ban nhân dân huyện, nhất định phải do hắn gánh chịu trách nhiệm.
Bí thư Đông Phương, ngài khoan hãy nói, tiểu tử này thật sự là có mấy phần tác phong của một con mọt sách!
Đông Phương Nham trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên cười:
- Lão Hàn này, tôi không cảm thấy tiểu tử này có tác phong con mọt sách, hay ngớ ngẩn, mà đây rõ ràng là làm trò với mấy người chúng ta!
Anh nhìn xem, chúng ta mới vừa ủy thác trách nhiệm nặng nề đối với hắn, ký thác kỳ vọng, kết quả là xảy ra chuyện này, hắn chủ động đứng ra nhận trách nhiệm, làm bộ cho chúng ta xem một chút. Đây là trá hình lợi dụng điểm yếu của thành phố để được xử lý nhẹ thôi!
Hàn Duy cười cười, quan sát sắc mặt Đông Phương Nham, đoán suy nghĩ của Đông Phương Nham. Thật ra thì Hàn Duy không muốn xử phạt Nghiêm Hoa và mấy Phó chủ tịch huyện vào lúc này. Bởi vì huyện Lân đang ở vào giai đoạn phát triển tốc độ cao lúc đầu, thu hút đầu tư, dự án xây dựng đều đang hừng hực khí thế, trên quan trường không cho phép xảy ra chấn động, đưa đến bất ổn.
- Không thể không nói, tiểu tử này rất thông minh!
Khóe miệng Đông Phương Nham hiện lên vẻ tươi cười:
- Lão Hàn à, nếu hắn chủ động viết kiểm điểm, vậy thì cứ để như vậy đi. Tôi thấy nên để cho Ủy ban nhân dân thành phố gửi công văn thông báo toàn thành phố, giao trách nhiệm Ủy ban nhân dân huyện Lân kiểm điểm bằng văn bản trước Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đồng thời thông báo phê bình huyện Lân trong phạm vi toàn thành phố!
Theo tôi, lần này không nên xử lý cá nhân. Mặc dù Bành Viễn Chinh chơi trò không thành thật với chúng ta, nhưng điều này cũng gián tiếp nói cho chúng ta biết, bây giờ bộ máy của Ủy ban nhân dân huyện Lân, trên căn bản là đoàn kết một lòng. Đồng chí Bành Viễn Chinh còn trẻ, còn cần trau dồi kinh nghiệm. Nhưng có một điều có thể khẳng định: đồng chí này năng lực rất mạnh, có tài và cũng có thể làm được việc!
Trước mắt, từ trung ương đến địa phương, hừng hực khí thế cải cách và mở cửa, công tác kinh tế áp đảo tất cả, phát triển là chủ yếu. Vì bảo đảm các quận huyện phát triển, chúng ta phải cho cán bộ phía dưới một không gian nhất định.
- Lão Hàn, anh liên hệ với Chủ tịch thành phố Chu, xem ý kiến hắn ra sao.
Đông Phương Nham cười khoát tay áo.
Hàn Duy như trút được gánh nặng, vội cười đồng ý.
Chỉ cần Đông Phương Nham nói như vậy, dĩ nhiên Chu Tích Thuấn cũng sẽ không làm khó làm gì. Có Hàn Duy là Phó bí thư làm “trung gian” thông báo phê bình được đưa ra, chuyện này coi như xong.
Trong khí ý kiến xử lý của thành phố còn chưa chính thức tuyên bố, trong huyện lan tràn những tin đồn.
Người ta nói là sự kiện cướp than lần này khiến cho lãnh đạo chủ yếu của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tức giận, muốn nghiêm túc xử lý lãnh đạo có liên quan trong huyện, nhẹ nhất cũng là kỷ luật Đảng, xử phạt hành chính, thậm chí có thể miễn chức. Thậm chí có một số người truyền bá tin đồn như thật, nói Bành Viễn gửi văn bản kiểm điểm lên Thành ủy, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đập bàn, kiên quyết muốn cách chức điều tra Bành Viễn Chinh, dù Bí thư Hàn bảo vệ như thế nào, cũng không giữ được Bành Viễn Chinh.
Lời đồn đãi nhảm nhí này truyền đi rất mau, Nghe Hoắc Quang Minh báo cáo lại, Bành Viễn Chinh rất tức giận. Hắn không tức giận vì "Bị lời đồn", mà tức giận vì những tin vớ vẩn như vậy lại có thể lan truyền một cách tệ hại trong huyện.
Đúng lúc đó, Đài truyền hình tỉnh lại đổ thêm dầu vào lửa.
Trong bản tin trưa hôm đó, Đài truyền hình tỉnh phát đi bài phóng sự dài hai phút về sự kiện cướp than ở huyện Lân, dĩ nhiên, bài báo đã được Ban tuyên truyền Tỉnh ủy xét duyệt hình ảnh. Hơn nữa, bài phóng sự cũng né tránh vấn đề nhạy cảm.
Thật ra thì bản tin cũng không có gì mới, lúc Đài truyền hình tỉnh tới phỏng vấn, Bành Viễn Chinh đang ở hiện trường, còn bố trí người của ban tuyên truyền ra mặt tiếp đãi. Nhưng trong bản tin, Đài truyền hình tỉnh tăng thêm một đoạn, đại khái nói là đối với sự kiện này, huyện Lân chỉ truy cứu điều tra qua loa, không thật sự rút ra bài học từ vụ này v.v…
Bản tin còn đặc biệt nhắc tới việc Bí thư Đảng ủy thị trấn và Chủ tịch thị trấn bị miễn chức ngay tại chỗ. Cho rằng xử phạt hành chính chia làm các loại: cảnh cáo, ghi tội, ghi lỗi nặng, giáng chức, cách chức, khai trừ các loại, mà trong điều lệ kỷ luật xử phạt của Đảng cũng không có "miễn chức", nói cách khác, miễn chức căn bản cũng không phải là xử phạt, huyện Lân xử lý như vậy đối với các cán bộ có liên quan, chẳng khác nào “biểu diễn Thái Cực Quyền”.
Quan điểm của truyền thông cấp tỉnh thường thường có liên quan với ý chí quyền lực của lãnh đạo cao tầng, cho nên, đối với bài phóng sự này, thành phố không dám lơ là, mà hết sức coi trọng. Ban tuyên truyền Thành ủy báo cáo lên Thành ủy, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn lần lượt đưa ra chỉ thị, yêu cầu huyện Lân tiến hành chỉnh đốn và cải cách.
Vùng nước xoáy vốn đã lặng, lại bị quăng vào một tảng đá lớn, lập tức cuộn sóng quay cuồng .
Bởi vậy, tin đồn Bành Viễn Chinh sắp bị thành phố xử lý nghiêm khắc càng được thêu dệt một cách “tỉ mỉ”, trong nhất thời, trong cơ quan bàn tán xôn xao.
Bành Viễn Chinh cau mày, nhìn Hoắc Quang Minh.
Hoắc Quang Minh kính cẩn khẽ nói:
- Chủ tịch huyện Bành, Bí thư Hàn gọi ngài, Phó chủ tịch huyện Lý, Phó chủ tịch huyện Nghiêm, Phó chủ tịch huyện Quách đến, muốn mở một cuộc họp hội ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.