Cao Quan

Chương 290: Giải quyết dứt khoát

Cách Ngư

12/04/2013



Dân ta từ trước đến giờ luôn thích tụ tập xem náo nhiệt. Lỗ Tấn từng nói: “Rất nhiều người dân nước ta thích ngước cổ xem náo nhiệt”; mà một học giả nào đó cũng từng nói, bản thân sự náo nhiệt là một vở kịch: hoàn cảnh thì bí ẩn, nhân vật thì chân thật, tình tiết thì căng thẳng, động tác thì mạo hiểm, sự hồi hộp thì mãnh liệt, còn cao trào làm người ta hưng phấn…Đã là người thật việc thật lên sân khấu, lại không tốn tiền mua vé, không xem là uổng phí, huống chi còn có thể nhân danh chính nghĩa và đạo đức, tội gì không xem? (sic!)

Một chiếc xe cảnh sát hụ còi báo động, gầm rú chạy tới. Mấy cảnh sát nhân dân được trang bị vũ khí tận răng, hộ tống Đông Phương Nham và lãnh đạo Thành ủy tách đám người ra, đi vào trụ sở tòa soạn.

Thấy lãnh đạo cao cấp đến, dám người xem náo nhiệt càng thêm kích động, cảm xúc tăng vọt, bàn tán xôn xao, ồn ào không chịu nổi.

Đông Phương Nham quay lại nhìn lướt qua đám người đông đúc, ồn ào ngoài cửa, rồi ánh mắt dừng lại trên đám dân chúng thị trấn Vân Thủy đang ngồi im lặng kháng nghị, thầm nhăn mặt.

Tình hình căng hơn ông ta tưởng tượng nhiều. Lâm Hạ Nhiễm và vài cán bộ Văn phòng xử lý khẩn cấp đang kiên nhẫn thuyết phục và làm công tác “tư tưởng chính trị”, nghe nói Bí thư Thành ủy Đông Phương, Trưởng ban Thư ký Thành ủy Trần và Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh, ba vị lãnh đạo cùng tới, rất hoảng sợ.

Tiết Hoài Diệc và người của tòa soạn cũng hít một hơi lạnh, làm kinh động đến Bí thư Thành ủy đích thân chạy tới, xong rồi, chuyện này hoàn toàn lớn chuyện rồi.

Về phần Cố Khải Minh và Mạc Xuất Hải, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Trong nháy mắt này, rốt cục Cố Khải Minh hiểu vì sao Bành Viễn Chinh cứng rắn, mạnh mẽ như vậy, thì ra sau lưng hắn là Bí thư Thành ủy! Như thế thì tại thành phố Tân An này, hắn còn sợ cái gì? Huống chi, cái lý còn đứng về phía hắn.

Bành Viễn Chinh đứng đó, hơi nhướng mày, thầm nghĩ: rốt cục đã đến rồi sao?



Ở Ủy ban nhân dân thành phố, văn phòng của Chu Quang Lực. “Bốp” một tiếng, Chu Quang Lực dập ống nghe điện thoại, sắc mặt sa sầm. ông ta bước ra văn phòng, khi đi ngang qua văn phòng thư ký, gọi một tiếng:

- Tiểu Tống, cho xe lại đây, đi tòa soạn Tân An Nhật báo.



Lâm Hạ Nhiễm dẫn cán bộ ở Ủy ban nhân dân thành phố, cùng Cố Khải Minh và cán bộ Ủy ban nhân dân quận, ra đón. Tiết Hoài Diệc cũng dẫn các lãnh đạo của tòa soạn ra đón.

- Bí thư Đông Phương, Trưởng ban Thư ký Trần, Trưởng ban Trịnh.

Lâm Hạ Nhiễm lần lượt chào các lãnh đạo Thành ủy, trong tình thế này, không thích hợp bắt tay.

- Bí thư Đông Phương.

Tiết Hoài Dực cũng túng túng ra chào, Đông Phương Nham thản nhiên liếc nhìn ông ta, rồi dừng lại ở Chủ tịch quận Cố Khải Minh đứng phía sau Lâm Hạ Nhiễm.

Cố Khải Minh đang quan sát Tần Phượng, đột nhiên phát hiện Bí thư Thành ủy “chú ý” tới mình, hơi giật mình, vội bước tới chào:

- Bí thư Đông Phương!



Tuy ông ta là người tâm phúc của Chu Quang Lực, nhưng sự sợ hãi một cách bản năng trước Bí thư Thành ủy là khó tránh. Trên thực tế, nếu được lựa chọn. ông ta không muốn đứng về phía đối lập với Bí thư Thành ủy. Nhưng khổ nỗi, ông ta là cán bộ do Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực đề bạt, trên người đã “dán nhãn” của Chu Quang Lực, cho dù ông ta có chuyển hướng, người ta cũng không tin.

Đông Phương Nham nhìn Cố Khải Minh, khẽ gật đầu.

Lúc này, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thiện Sơn tiến lên một bước, trầm giọng nói:

- Tiết Hoài Diệc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lãnh đạo chủ chốt Thành ủy đến đây, hai bên đều phải nói cho rõ ràng!

Tiết Hoài Diệc xoa tay, bối rối hạ giọng nói:

- Bí thư Đông Phương, Trưởng ban Thư ký Trần, Trưởng ban Trịnh, chuyện là thế này. Hai ngày nay báo chúng tôi đăng hai bài về thị trấn Vân Thủy, Chủ tịch thị trấn Bành Viễn Chinh liền dẫn người tới tấn công tòa soạn chúng tôi, quấy rối công tác của chúng tôi.

Cho dù bài báo của chúng tôi có một chút không cẩn thận, không chặt chẽ, cũng không đến mức tụ tập đông người đến tòa soạn chúng tôi gây rối chứ? Chúng tôi đã nhờ đến lãnh đạo quận can thiệp, nhưng cũng không xong với vị Chủ tịch thị trấn Bành này! Các lãnh đạo nhìn xem, nhiều người như vậy ngồi trong tòa soạn chúng tôi, chẳng lẽ muốn buộc chúng tôi ngày mai đình bản hay sao?

Trưởng ban Trịnh, tôi làm ở bộ phận tuyên truyền hai mươi năm, cũng chưa từng gặp phải tình huống này. Báo chí chúng tôi không thể luôn ca ngợi, chẳng lẽ đăng bài phê bình là không được? Gần đây chúng tôi cũng đã quán triệt đầy đủ tinh thần chỉ thị của lãnh đạo Thành ủy và Ban Tuyên giáo về xúc tiến phát triển kinh tế, tăng cường sự giám sát của dư luận, có khuynh hướng gia tăng số lượng bài báo phê bình, kết quả thế nào? Hiệu quả giám sát không phát huy được, ngược lại làm cho người ta tìm tới cửa làm ầm ĩ!

Tiết Hoài Dực càng nói, càng tức giận:

- Nếu ai cũng có thể đến làm ầm ĩ, sau này báo chí cũng không xuất bản, đóng cửa đi thôi!

Trịnh Thiện Sơn thở ra một cái, vừa định nói gì, Trưởng ban Thư ký Trần Ngôn Hề quay về phía Bành Viễn Chinh, vẫy vẫy tay:

- Bành Viễn Chinh, cậu cũng nói xem!

- Bí thư Đông Phương, Trưởng ban Thư ký Trần, các vị lãnh đạo, về vấn đề này, tôi đã nói nhiều lần. Bài báo đầu tiên của Tân An Nhật Báo nói là “đưa tin phê bình”, thật ra là tin tức giả tạo, bịa đặt, tính chất khá nghiêm trọng. Nhưng suy xét đến tính đặc thù của truyền thông, chúng tôi chỉ gửi công văn kháng nghị đến tòa soạn, yêu cầu tòa soạn tự điều tra, tự chấn chỉnh.

Nhưng chúng tôi tuyệt đối không ngờ là, cách một ngày sau, Tân An Nhật Báo lại tiếp tục đăng bài không đúng sự thật, bịa đặt, bẻ cong quan điểm, công kích Đảng ủy và chính quyền thị trấn chúng tôi một cách ác ý, nói chúng tôi đủ điều, nhưng toàn bộ đều là bịa đặt! Các vị lãnh đạo, tuy chúng tôi chỉ là một thị trấn, nhưng là một cấp Đảng ủy – chính quyền, bị bôi đen như thế, làm sao sau này chúng tôi còn có thể khai triển công tác ở cơ sở?

Một lần đưa tin sai, còn có thể nói phóng viên viết bài không cẩn thận, không chặt chẽ, tòa soạn xét duyệt sơ suất để giải thích, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, liên tiếp phát sinh chuyện này, chẳng lẽ không phải cố ý? Chẳng lẽ không cố ý công kích Đảng ủy chính quyền chúng tôi?

Dụng ý khá hiểm ác! Chúng tôi vừa tiến hành khiếu nại lên Ban Tuyên giáo Thành ủy, vừa đệ trình công văn kháng nghị để Tân An Nhật Báo can thiệp, nhưng thái độ phía tòa soạn hết sức tệ hại, không thừa nhận sai lầm, càng không chỉnh đốn lại bộ máy! Thậm chí ngay cả ý nghĩ tiến hành điều tra nội bộ cũng không có!

Trưởng ban Tiết vung tay gọi bảo vệ tòa soạn bắt tôi lại, nhân dân thị trấn nghe tin, mới lòng đầy căm phẫn tự phát chạy tới đây. Chuyện xảy ra đại khái là như vậy.

- Nói bậy!

Ngay trước mặt lãnh đạo Thành ủy, Bành Viễn Chinh luôn miệng bảo “công kích ác ý một cấp Đảng ủy chính quyền”, khiến Tiết Hoài Diệc toát mồ hôi lạnh, ông ta hổn hển nói:

- Có đưa tin sai sự thật hay không, chỉ một câu của cậu là có thể xác định? Cậu có quyền định đoạt? Suy đoán chủ quan!



- Vậy thì, xin thỉnh giáo Trưởng ban Tiết, vì sao các vị không tiến hành điều tra? Bài báo đã đăng công khai, có đúng sự thật hay không, có hư cấu, phóng đại và có ác ý lầm đường dư luận hay không, điều tra là biết ngay! Vì sao các vị không điều tra? Vì sao?

Bành Viễn Chinh phản bác.

Trong nhất thời Tiết Hoài Diệc nghẹn lời, nhưng đột nhiên nổi giận nói:

- Tôi có nói là không điều tra sao?

- Anh có nói! Anh nói rằng, chúng tôi chỉ là một thị trấn nho nhỏ, đừng có bày đặt đòi công bằng! Hôm nay khi tôi đến, Trưởng ban Tiết đã nói như vậy trước mặt các đồng chí của Cục công an quận! Tôi có nói sai câu nào không?

Bành Viễn Chinh cười lạnh.

- Cậu…

Thấy Tiết Hoài Diệc là Giám đốc thông tấn xã, kiêm Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, một cán bộ cấp chính huyện, ở thành phố Tân An cũng là nhân vật nổi tiếng, lại bị một Chủ tịch thị trấn là Bành Viễn Chinh, cán bộ cấp phòng, “ép” cho đến mức lúng túng như gà mắc tóc ngay trước mặt lãnh đạo Thành ủy và cán bộ quận, thành phố, ngay cả công an Cục, cảnh sát quận, cũng há hốc mồm.

Tần Phượng chầm chậm bước tới, điềm tĩnh nói:

- Trưởng ban Tiết, hai bài báo kia, tôi đã đọc qua. Căn cứ hiểu biết của tôi đối với thị trấn Vân Thủy, hai bài báo này có chút vấn đề. Chưa nói đến điều gì khác, chỉ riêng về vấn đề tiền lương của công nhân các xí nghiệp ở thị trấn Vân Thủy, so với thành phố là khá cao, thậm chí so với các doanh nghiệp lớn của nhà nước, cũng hơn chứ không kém. Cục Lao động, Cục Thống kê và Cục Tài chính đều có số liệu tương quan, điều tra là biết ngay.

Về phần xí nghiệp khất nợ tiền lương công nhân, chỉ là một số ít, hơn nữa còn vì tình hình chung trong cả nước đều không tốt, lợi nhuận sút giảm nghiêm trọng. Thị trấn Vân Thủy có gần trăm xí nghiệp, xí nghiệp dệt chỉ chiếm một phần ba, sao có thể nói phần lớn xí nghiệp ở thị trấn Vân Thủy khất nợ lương công nhân? Nói như vậy là hết sức vô trách nhiệm!

Đối với sự kiện công nhân thị trấn Vân Thủy bãi công xuống đường lần trước, thành phố đã sớm xác định tính chất, đồng thời cũng tán thành biện pháp xử lý khẩn cấp của Đảng ủy và chính quyền thị trấn Vân Thủy. Sau đó, đến lượt cơ quan điều tra của công an cũng biểu hiện, đây là chuyện xảy ra đột ngột, sau lưng có người ác ý kích động và tổ chức, người có trách nhiệm liên quan đã bị xử lý theo pháp luật.

Cho nên, quý báo bẻ cong sự thật như thế, không chỉ bị hiềm nghi nói xấu, phỉ báng, bôi nhọ một cấp Đảng ủy chính quyền, còn đi ngược lại chủ trương của Thành ủy. Về điểm này, tôi cho rằng, Tân An Nhật Báo đã phạm sai lầm lớn.

Tần Phượng nói qua loa mấy câu, đã dồnTiết Hoài Diệc vào chỗ chết.

Bành Viễn Chinh nghe vậy không khỏi thầm khen, thầm nghĩ người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản. Nâng tầm sự kiện lên thành “làm ngược lại chủ trương của Thành ủy”, bất kể như thế nào, Tiết Hoài Diệc cũng không kham nổi. Nhưng nói ra như vậy, rõ ràng chỉ Tần Phượng nói mới có sức nặng, địa vị của cô quyết định quyền phát ngôn và tầm cao của nó.

Tiết Hoài Diệc đỏ mặt, đầu đổ mồ hôi lạnh.

Đông Phương Nham nhìn mọi người xung quanh, thản nhiên nói:

- Chuyện đã rất rõ ràng, cũng không cần phải làm phức tạp thêm như vậy. Lão Trịnh, Ban Tuyên giáo lập tức tham gia điều tra, cần phải đưa ra kết quả điều tra trước tối nay, nếu đúng là đưa tin sai lạc, hai lần các ý bôi nhọ Đảng ủy chính quyền cơ sở, thì nhất định phải xử lý nghiêm khắc! Tuyệt đối không nương tay! Đương nhiên, nếu là thị trấn Vân Thủy cố tình gây sự, lập tức miễn chức cán bộ đứng đầu thị trấn, cảnh cáo răn đe!

Lời nói của Đông Phương Nham, chính là giải quyết dứt khoát.

Tránh ở phía sau đám đông, khuôn mặt quyến rũ của Giang Ninh Trinh trở nên trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook