Chương 579: Hiểu lầm
Cách Ngư
02/06/2013
Bành Viễn Chinh thở dài một cái, cố nén cơn giận, bình thản nói:
- Tôi họ Bành, công tác ở Ủy ban nhân dân huyện. Hôm nay tôi tới bệnh viện thăm người bệnh, vừa ra khỏi cổng bệnh viện, thì gặp phải vụ cướp giật này, bèn đuổi theo tới đây. Đáng tiếc là không bắt được hai tên cướp kia, túi này do chúng ném trên mặt đất.
- Giơ hai tay lên cho chúng tôi lục soát!
Một cảnh sát vẫy vẫy tay.
- Bây giờ người ta nghi ngờ anh trộm ví tiền.
Bành Viễn Chinh hơi tức giận nhưng cố kìm chế, trầm giọng nói:
- Rõ ràng là tôi giúp bắt cướp, sao lại nghi ngờ tôi? Làm sao tôi có thể lấy ví tiền của bà ấy?
Người phụ nữ bị giật túi cười lạnh:
- Thời buổi này thật đúng là lòng người khó dò, không thể nói chắc được.
- Anh có lấy hay không, để cho đồng chí cảnh sát lục soát là rõ ràng ngay, nói nhiều như vậy làm gì?
Gã thanh niên đi cùng hai người phụ nữ giận dữ mắng mỏ.
- Đợi một chút!
Một cảnh sát đi tới, đánh giá Bành Viễn Chinh, đột nhiên trong lòng thấy ngờ vực. Trông Bành Viễn Chinh mặc sơ mi trắng quần đen, khí độ không tầm thường, không giống người ăn trộm tiền.
Lúc này, viên cảnh sát đã nhận ra, đây chỉ là một cuộc hiểu lầm.
Có thể nói, hai phụ nữ có vẻ có lai lịch này bị giật mất ví tiền, không có ai để nắm đầu, bèn trút giận lên người thanh niên này. Kể ra, thấy việc nghĩa ra tay, lại bị nghi ngờ xét hỏi, cũng thật xui xẻo.
Nhưng nếu như không lục soát tìm ví tiền, chắc chắn hai người đàn bà có vẻ lắm tiền này, sẽ không từ bỏ ý đồ. Viên cảnh sát bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Lão đệ, xin lỗi. Chúng tôi lục soát người một chút, coi như trả lại sự trong sạch cho cậu!
Bành Viễn Chinh tức giận, lạnh lùng nhìn mấy cảnh sát và hai người phụ nữ vẻ mặt bất thiện kia, lạnh nhạt nói:
- Ai cho các người quyền tùy tiện soát người? Tránh ra, tôi còn có việc!
Mấy cảnh sát nhíu mày.
- Đồng chí cảnh sát, rõ ràng là hắn chột dạ! Tôi nghĩ hắn là đồng bọn với tên cướp giật kia, thấy chạy không thoát, bèn giở trò như vậy!
Người phụ nữ bị giật túi xách lớn tiếng nói, vừa giơ tay chỉ trỏ, khiến một chút nhẫn nại cuối cùng của Bành Viễn Chinh cũng hoàn toàn tan biến.
Mấy cảnh sát và dân phòng thấy Bành Viễn Chinh tỏ vẻ cứng rắn, liền vừa mắng vừa tiến tới dùng sức xô đẩy hắn. Những dân phòng này tuy không phải là cảnh sát, nhưng thường ngày vẫn quen thói lớn lối bá đạo, chưa từng gặp người dám chống đối như Bành Viễn Chinh.
- Dừng tay!
Đột nhiên trong đám người, có tiếng quát to. Điền Minh chạy ra, vội vã che trước mặt Bành Viễn Chinh:
- Các người muốn làm gì? Đây là Chủ tịch huyện Bành của chúng tôi! Gọi Cục trưởng Trịnh của các người tới đây, chúng tôi muốn nói chuyện!
Bành Viễn Chinh nhìn thấy Điền Minh, có phần bất ngờ.
Trên thực tế, cũng thật là trùng hợp. Gần đây Điền Minh nghỉ phép, sức khỏe vợ mới cưới của y không được tốt, y phải ở lại thành phố chăm sóc vợ. Hôm nay Điền Minh với vợ đi mua đồ, gặp chuyện này cũng tới xem, đúng lúc nhìn thấy hai dân phòng dùng vũ lực đối với Bành Viễn Chinh, thất kinh vọt ra.
Điền Minh chỉ thẳng vào mặt viên cảnh sát và hai dân phòng, không chút khách khí lớn tiếng nói:
- Các người thật là to gan, gọi Trịnh Đại Cương tới đây!
Viên cảnh sát hơi lưỡng lự, bước tới một bước, chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh và Điền Minh, cười nói:
- Đồng chí, anh là…
- Tôi ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Lân, đây là Chủ tịch huyện Bành của chúng tôi…
Điền Minh xì một tiếng khinh miệt, quay lại nhìn hai người phụ nữ đang đỏ mặt lên, tức giận nói:
- Lãnh đạo chúng tôi hảo tâm giúp các người bắt cướp, lại bị các người nghi ngờ, đe dọa. Thật buồn cười! Gọi Trịnh Đại Cương tới đây, chuyện này không xong đâu!
Người xem chợt tản ra, một xe cảnh sát và một chiếc Audi màu đen một trước một sau chạy nhanh tới. Trưởng Công an quận Tân An Trịnh Đại Cương vội vàng xuống xe, mặt tươi cười bước tới chủ động bắt tay chào hỏi Bành Viễn Chinh:
- Chủ tịch huyện Bành, chuyện này… thật ngại quá!
- Rốt cuộc các người làm ăn kiểu gì vậy? Đồ chó hoang đầu óc không lớn được sao?
Trịnh Đại Cương quay sang mắng viên cảnh sát và dân phòng một trận như tát nước.
Bành Viễn Chinh từng là Ủy viên thường vụ quận Tân An, làm sao Trịnh Đại Cương không nhận ra. Ông ta nhận được báo cáo, nói Bành Viễn Chinh bị cảnh sát và dân phòng đe dọa bên đường, không dám chậm trễ, vội đích thân chạy tới xử lý.
Mấy cảnh sát và dân phòng khúm núm, không dám lên tiếng.
Bành Viễn Chinh bắt tay Trịnh Đại Cương, thản nhiên nói:
- Sự việc cụ thể tôi đã nói rõ với các đồng chí cảnh sát, Cục trưởng Trịnh, tôi hy vọng các vị có thể giúp tôi rửa sạch hiềm nghi!
- Hoàn toàn chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Chủ tịch huyện Bành, ngài cứ đi lo công việc, chuyện này đã có tôi xử lý!
Trịnh Đại Cương cười lúng túng, khóe mắt liếc qua trên người người phụ nữ báo cảnh sát, thầm mắng cô ta bằng tất cả lời lẽ nặng nề nhất.
Lúc này, từ chiếc Audi màu đen kia, một người đàn ông trung niên, đội mũ lưỡi trai màu đen, áo bằng lụa xám nhạt, trên sống mũi là một cặp mắt kính gọng vàng.
Người này lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt tươi cười đi tới, đưa tay ra:
- Chủ tịch huyện Bành, thật ngại quá, tôi thay mặt vợ tôi xin lỗi Chủ tịch huyện Bành! Hoàn toàn là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!
Bà nó à, còn không qua đây xin lỗi Chủ tịch huyện Bành?!
Bành Viễn Chinh nhận người đàn ông này. Ông ta là Giám đốc kiêm Bí thư Đảng ủy Phùng Thanh Nguyên, vợ của ông ta là Tiết Tú Hoa.
Tiết Tú Hoa bối rối đi tới, mỉm cười khom người nói:
- Chủ tịch huyện Bành, thật là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Tôi…
Bành Viễn Chinh lui về phía sau nửa bước, cười nhạt một tiếngkhông để ý tới bà ta. Đối với hạng người như bà ta, hắn chán ghét tới cực điểm.
Tiết Tú Hoa lúng túng đứng đó, xoa xoa tay.
Một dân cảnh lấy được một ví tiền màu hồng phấn từ trong thùng rác ở cuối hẻm, là ví của Tiết Tú Hoa. Đây là do tên cướp thấy tình thế không ổn, liền ném ví vào thùng rác, định khi tạm yên, sẽ quay lại lấy, đây là chiêu quen thuộc của bọn chúng.
Thấy ví tiền của Tiết Tú Hoa đã tìm lại được, bên trong có không ít tiền, Bành Viễn Chinh nhìn Trịnh Đại Cương, nói:
- Tốt lắm, Cục trưởng Trịnh, ví tiền đã tìm ra được, hiềm nghi đối với tôi đã được giải tỏa. Các vị bận rộn, tôi còn có việc, rất xin lỗi!
Trịnh Đại Cương mỉm cười gật đầu:
- Chuyện hiểu lầm hôm nay, khiến Chủ tịch huyện Bành gặp phiền phức, vô cùng xin lỗi!
Hai vợ chồng Phùng Thanh Nguyên cũng xáp lại gần, định xin lỗi, Bành Viễn Chinh không để ý tới hai người, rảo bước rời đi. Điền Minh vội vàng đuổi theo, vợ Điền Minh hơi lưỡng lự một chút, rồi quay người đi về nhà trước.
Vô duyên vô cớ đắc tội với lãnh đạo huyện, hơn nữa còn là một người rất có quyền thế và là một nhân tài nổi tiếng trong huyện, trong lòng Phùng Thanh Nguyên ảo não, quay lại trừng mắt nhìn Tiết Tú Hoa một cái, rồi lên xe rời đi.
- Tôi họ Bành, công tác ở Ủy ban nhân dân huyện. Hôm nay tôi tới bệnh viện thăm người bệnh, vừa ra khỏi cổng bệnh viện, thì gặp phải vụ cướp giật này, bèn đuổi theo tới đây. Đáng tiếc là không bắt được hai tên cướp kia, túi này do chúng ném trên mặt đất.
- Giơ hai tay lên cho chúng tôi lục soát!
Một cảnh sát vẫy vẫy tay.
- Bây giờ người ta nghi ngờ anh trộm ví tiền.
Bành Viễn Chinh hơi tức giận nhưng cố kìm chế, trầm giọng nói:
- Rõ ràng là tôi giúp bắt cướp, sao lại nghi ngờ tôi? Làm sao tôi có thể lấy ví tiền của bà ấy?
Người phụ nữ bị giật túi cười lạnh:
- Thời buổi này thật đúng là lòng người khó dò, không thể nói chắc được.
- Anh có lấy hay không, để cho đồng chí cảnh sát lục soát là rõ ràng ngay, nói nhiều như vậy làm gì?
Gã thanh niên đi cùng hai người phụ nữ giận dữ mắng mỏ.
- Đợi một chút!
Một cảnh sát đi tới, đánh giá Bành Viễn Chinh, đột nhiên trong lòng thấy ngờ vực. Trông Bành Viễn Chinh mặc sơ mi trắng quần đen, khí độ không tầm thường, không giống người ăn trộm tiền.
Lúc này, viên cảnh sát đã nhận ra, đây chỉ là một cuộc hiểu lầm.
Có thể nói, hai phụ nữ có vẻ có lai lịch này bị giật mất ví tiền, không có ai để nắm đầu, bèn trút giận lên người thanh niên này. Kể ra, thấy việc nghĩa ra tay, lại bị nghi ngờ xét hỏi, cũng thật xui xẻo.
Nhưng nếu như không lục soát tìm ví tiền, chắc chắn hai người đàn bà có vẻ lắm tiền này, sẽ không từ bỏ ý đồ. Viên cảnh sát bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Lão đệ, xin lỗi. Chúng tôi lục soát người một chút, coi như trả lại sự trong sạch cho cậu!
Bành Viễn Chinh tức giận, lạnh lùng nhìn mấy cảnh sát và hai người phụ nữ vẻ mặt bất thiện kia, lạnh nhạt nói:
- Ai cho các người quyền tùy tiện soát người? Tránh ra, tôi còn có việc!
Mấy cảnh sát nhíu mày.
- Đồng chí cảnh sát, rõ ràng là hắn chột dạ! Tôi nghĩ hắn là đồng bọn với tên cướp giật kia, thấy chạy không thoát, bèn giở trò như vậy!
Người phụ nữ bị giật túi xách lớn tiếng nói, vừa giơ tay chỉ trỏ, khiến một chút nhẫn nại cuối cùng của Bành Viễn Chinh cũng hoàn toàn tan biến.
Mấy cảnh sát và dân phòng thấy Bành Viễn Chinh tỏ vẻ cứng rắn, liền vừa mắng vừa tiến tới dùng sức xô đẩy hắn. Những dân phòng này tuy không phải là cảnh sát, nhưng thường ngày vẫn quen thói lớn lối bá đạo, chưa từng gặp người dám chống đối như Bành Viễn Chinh.
- Dừng tay!
Đột nhiên trong đám người, có tiếng quát to. Điền Minh chạy ra, vội vã che trước mặt Bành Viễn Chinh:
- Các người muốn làm gì? Đây là Chủ tịch huyện Bành của chúng tôi! Gọi Cục trưởng Trịnh của các người tới đây, chúng tôi muốn nói chuyện!
Bành Viễn Chinh nhìn thấy Điền Minh, có phần bất ngờ.
Trên thực tế, cũng thật là trùng hợp. Gần đây Điền Minh nghỉ phép, sức khỏe vợ mới cưới của y không được tốt, y phải ở lại thành phố chăm sóc vợ. Hôm nay Điền Minh với vợ đi mua đồ, gặp chuyện này cũng tới xem, đúng lúc nhìn thấy hai dân phòng dùng vũ lực đối với Bành Viễn Chinh, thất kinh vọt ra.
Điền Minh chỉ thẳng vào mặt viên cảnh sát và hai dân phòng, không chút khách khí lớn tiếng nói:
- Các người thật là to gan, gọi Trịnh Đại Cương tới đây!
Viên cảnh sát hơi lưỡng lự, bước tới một bước, chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh và Điền Minh, cười nói:
- Đồng chí, anh là…
- Tôi ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Lân, đây là Chủ tịch huyện Bành của chúng tôi…
Điền Minh xì một tiếng khinh miệt, quay lại nhìn hai người phụ nữ đang đỏ mặt lên, tức giận nói:
- Lãnh đạo chúng tôi hảo tâm giúp các người bắt cướp, lại bị các người nghi ngờ, đe dọa. Thật buồn cười! Gọi Trịnh Đại Cương tới đây, chuyện này không xong đâu!
Người xem chợt tản ra, một xe cảnh sát và một chiếc Audi màu đen một trước một sau chạy nhanh tới. Trưởng Công an quận Tân An Trịnh Đại Cương vội vàng xuống xe, mặt tươi cười bước tới chủ động bắt tay chào hỏi Bành Viễn Chinh:
- Chủ tịch huyện Bành, chuyện này… thật ngại quá!
- Rốt cuộc các người làm ăn kiểu gì vậy? Đồ chó hoang đầu óc không lớn được sao?
Trịnh Đại Cương quay sang mắng viên cảnh sát và dân phòng một trận như tát nước.
Bành Viễn Chinh từng là Ủy viên thường vụ quận Tân An, làm sao Trịnh Đại Cương không nhận ra. Ông ta nhận được báo cáo, nói Bành Viễn Chinh bị cảnh sát và dân phòng đe dọa bên đường, không dám chậm trễ, vội đích thân chạy tới xử lý.
Mấy cảnh sát và dân phòng khúm núm, không dám lên tiếng.
Bành Viễn Chinh bắt tay Trịnh Đại Cương, thản nhiên nói:
- Sự việc cụ thể tôi đã nói rõ với các đồng chí cảnh sát, Cục trưởng Trịnh, tôi hy vọng các vị có thể giúp tôi rửa sạch hiềm nghi!
- Hoàn toàn chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Chủ tịch huyện Bành, ngài cứ đi lo công việc, chuyện này đã có tôi xử lý!
Trịnh Đại Cương cười lúng túng, khóe mắt liếc qua trên người người phụ nữ báo cảnh sát, thầm mắng cô ta bằng tất cả lời lẽ nặng nề nhất.
Lúc này, từ chiếc Audi màu đen kia, một người đàn ông trung niên, đội mũ lưỡi trai màu đen, áo bằng lụa xám nhạt, trên sống mũi là một cặp mắt kính gọng vàng.
Người này lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt tươi cười đi tới, đưa tay ra:
- Chủ tịch huyện Bành, thật ngại quá, tôi thay mặt vợ tôi xin lỗi Chủ tịch huyện Bành! Hoàn toàn là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!
Bà nó à, còn không qua đây xin lỗi Chủ tịch huyện Bành?!
Bành Viễn Chinh nhận người đàn ông này. Ông ta là Giám đốc kiêm Bí thư Đảng ủy Phùng Thanh Nguyên, vợ của ông ta là Tiết Tú Hoa.
Tiết Tú Hoa bối rối đi tới, mỉm cười khom người nói:
- Chủ tịch huyện Bành, thật là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Tôi…
Bành Viễn Chinh lui về phía sau nửa bước, cười nhạt một tiếngkhông để ý tới bà ta. Đối với hạng người như bà ta, hắn chán ghét tới cực điểm.
Tiết Tú Hoa lúng túng đứng đó, xoa xoa tay.
Một dân cảnh lấy được một ví tiền màu hồng phấn từ trong thùng rác ở cuối hẻm, là ví của Tiết Tú Hoa. Đây là do tên cướp thấy tình thế không ổn, liền ném ví vào thùng rác, định khi tạm yên, sẽ quay lại lấy, đây là chiêu quen thuộc của bọn chúng.
Thấy ví tiền của Tiết Tú Hoa đã tìm lại được, bên trong có không ít tiền, Bành Viễn Chinh nhìn Trịnh Đại Cương, nói:
- Tốt lắm, Cục trưởng Trịnh, ví tiền đã tìm ra được, hiềm nghi đối với tôi đã được giải tỏa. Các vị bận rộn, tôi còn có việc, rất xin lỗi!
Trịnh Đại Cương mỉm cười gật đầu:
- Chuyện hiểu lầm hôm nay, khiến Chủ tịch huyện Bành gặp phiền phức, vô cùng xin lỗi!
Hai vợ chồng Phùng Thanh Nguyên cũng xáp lại gần, định xin lỗi, Bành Viễn Chinh không để ý tới hai người, rảo bước rời đi. Điền Minh vội vàng đuổi theo, vợ Điền Minh hơi lưỡng lự một chút, rồi quay người đi về nhà trước.
Vô duyên vô cớ đắc tội với lãnh đạo huyện, hơn nữa còn là một người rất có quyền thế và là một nhân tài nổi tiếng trong huyện, trong lòng Phùng Thanh Nguyên ảo não, quay lại trừng mắt nhìn Tiết Tú Hoa một cái, rồi lên xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.