Chương 534: Khúc mắc
Cách Ngư
02/06/2013
Trịnh Anh Nam nghe đầu kia điện thoại mơ hồ truyền đến một tiếng “bịch”, bên tai vẫn văng vẳng tiếng la mắng chưa từng có của Tần Phượng, mặt chợt đỏ, chợt xanh.
Một lúc lâu, cô thở dài một tiếng, trước mắt hiện ra khuôn mặt anh tuấn ung dung nho nhã mà ẩn chứa vẻ uy nghiêm của Bành Viễn Chinh, ánh mắt cô vô cùng phức tạp, dường như lại mơ hồ có vẻ buồn chán.
Từ ngoài cửa mẹ cô ló đầu vào:
- Bé Anh, sao rồi? Con chọc giận chị họ à?
Trịnh Anh Nam mệt mỏi lắc đầu:
- Mẹ đừng bận tâm, chị em con không có chuyện gì đâu, tình cảm rất tốt.
Nói xong, Trịnh Anh Nam liền rời khỏi gian phòng, quyết định tối nay đến nhà mới của Tần Phượng ở vùng ngoại thành, giáp mặt xin lỗi Tần Phượng.
Bành Viễn Chinh trở lại thành phố, xuống xe, cho tài xế về, hắn tự lái xe chạy thẳng tới “tổ ấm” của Tần Phượng ở ngoại ô. Hắn vừa vào cửa, Tần Phượng đã nhào tới, ôm hắn thật chặt, hơi thở hơi dồn dập.
Bành Viễn Chinh cảm nhận được tâm tình của cô hơi khác thường, khẽ vuốt vuốt phía sau lưng của cô, dịu dàng hỏi: :
- Tiểu Phượng, em làm sao vậy? Có phải sức khỏe có vấn đề?
Tần Phượng im lặng lắc đầu, áp gương mặt quyến rũ trên ngực hắn, tùy ý cho Bành Viễn Chinh ngựa quen đường cũ, nhanh chóng lòn tay qua áo ngủ của cô, vuốt ve từng tấc da thịt nhạy cảm của cô, không mảy may kháng cự.
Ngược lại cô hết sức nồng nhiệt đáp lại. Cô nhón chân lên, chủ động dành cho hắn những nụ hôn nóng bỏng. Môi cô mềm mại và ướt át, da thịt cô trơn bóng co giãn và rung động liên hồi, mỗi lần đôi tay của Bành Viễn Chinh lướt qua, cũng khiến cô phản ứng hết sức mãnh liệt.
Cô thở hổn hển, rù rì ưm ưm không dứt.
Cho tới giờ, Tần Phượng vẫn còn khá dè dặt trong lúc ái ân. Nhưng hôm nay, cô hoàn toàn buông thả tất cả cảm xúc, gần như muốn hòa tan Bành Viễn Chinh.
- Tiểu Phượng...
- Ừm, Viễn Chinh, yêu em đi, em muốn…
Những lời thủ thỉ nhẹ nhàng mà nóng bỏng như vậy chính là một thứ “xuân dược” kích thích ham muốn. Cô uốn éo thân thể trần trụi mà mềm mại như không xương, mặc cho người yêu muốn làm gì thì làm, đó là một ngọn lửa tình hừng hực thiêu đốt, hoàn toàn bao trùm lấy Bành Viễn Chinh.
Vào giây phút cuối cùng, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên lanh lảnh.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, lấy lại bình tĩnh, vừa định xuống giường đi mặc quần áo, lại bị Tần Phượng kéo lại, run giọng nói:
- Đừng đi, yêu em đi... Còn có cái gì quan trọng hơn việc yêu em đây?
...
Trong căn phòng ấm áp, xuân tình nồng đậm, mà ngoài cửa lại là gió rét thấu xương. Trịnh Anh Nam mặc áo lông, lúng túng quay trở ra con đường mòn đối diện biệt thự, ngước lên nhìn cửa sổ căn biệt thự hai tầng treo rèm đỏ, phát ra ánh sáng mờ mờ của phòng ngủ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô biết Tần Phượng ở nhà, mà Bành Viễn Chinh chắc chắn cũng ở đây.
Hai người có lẽ đang triền miên ân ái, sợ là rất chán một người ngoài cản mũi kỳ đà như cô đây. Trịnh Anh Nam nghĩ một cách cay đắng, muốn quay đầu bỏ đi, nhưng có một cảm xúc gì đó ràng buộc cô, khiến cô cứ chịu đựng gió rét thấu xương, bồi hồi thật lâu không chịu rời đi.
Trịnh Anh Nam biết Tần Phượng đang rất giận, nếu như bây giờ không mau giải thích rõ, sợ rằng tình cảm chị em mấy chục năm sẽ phai nhạt.
Sau khi ân ái, hai người ôm nhau đi tắm rửa, thay đồ ngủ chuẩn bị ăn một chút, Bành Viễn Chinh vén một góc rèm cửa sổ lên. Thấy cách đó không xa, Trịnh Anh Nam đang đứng cạnh một lùm cây sồi, kinh ngạc nói:
- Tiểu Phượng, em họ em đang đứng bên ngoài! Mau đi mở cửa cho cô vào đi!
Tần Phượng im lặng đứng phía sau Bành Viễn Chinh, từ sau lưng ôm lấy hắn, nhìn Trịnh Anh Nam ngoài cửa sổ, lắc đầu nhẹ nhàng nói:
- Mặc kệ cô ấy đi, một lát rồi cô ấy cũng phải đi…
Bành Viễn Chinh xoay người lại, ôm vai Tần Phượng, dịu dàng nói:
- Tiểu Phượng, anh cảm thấy tâm tình của em không tốt. Em nói đi, rốt cuộc là tại sao? Xảy ra chuyện gì?
Thật ra thì Bành Viễn Chinh đã đoán được mấy phần. Rõ ràng hôm nay tâm trạng Tần Phượng không ổn, tám phần là vì Trịnh Anh Nam dẫn Tần Đào tới tìm hắn. Mà điều cô lo lắng, chính là e sợ vì vậy mà tình cảm thuần túy của hai người bị vẩn đục.
Tần Phượng yên lặng lắc đầu:
- Viễn Chinh, em không sao.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi cười đẩy Tần Phượng ra, nói:
- Anh đi mở cửa để cho cô ấy vào, như vậy không ổn.
Mặt khác, em cũng đừng quá để ý. Dù sao Tần Đào cũng là em trai em. Cậu ấy có chuyện tìm anh, anh có thể giúp được, nhất định phải giúp. Tiểu Phượng, chẳng lẽ tới bây giờ em vẫn không rõ, nếu anh đón nhận em, sẽ tiếp nhận tất cả những gì thuộc về em, kể cả người nhà của em... Đối với anh, đây không phải là phiền phức, mà là trách nhiệm!
Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Anh xem tình huống, nếu như xí nghiệp của họ hội đủ điều kiện, thì anh sẽ biết thời biết thế giúp đỡ, nhưng nếu như không hội đủ điều kiện, anh cũng không thể giúp được.
Bành Viễn Chinh yêu thương véo nhẹ mũi cô, đi nhanh xuống lầu mở cửa. Ánh mắt Tần Phượng sáng lên long lanh. Sự lo lắng ẩn giấu sâu trong đáy lòng cô, bị một câu nói của hắn đánh tan.
“Nếu đón nhận em, sẽ tiếp nhận hết thảy về em...Tần Phượng rơi lệ, trong lòng như trút được gánh nặng, tràn đầy dịu dàng vô tận và ngọt ngào. Đúng vậy, mình còn nhạy cảm cái gì? Mình cần gì phải khăng khăng cố chấp như vậy.
Bành Viễn Chinh đi xuống lầu, ra mở cửa, đứng ở cửa hô to:
- Trịnh tổng, mời vào!
Trịnh Anh Nam đang do dự, đột nhiên nghe Bành Viễn Chinh gọi, cắn răng chạy tới.
- Trịnh tổng đến lúc nào?
Trịnh Anh Nam bĩu môi, thầm nghĩ: hừ, lão nương đã tới lâu rồi, các người biết rõ lão nương bị lạnh đến đông cứng lại, nhưng vẫn cố ý làm khổ ta hơn nửa giờ mới ra mở cửa.
Nhưng ngoài miệng, cô cười nói:
- Vừa tới không lâu, Viễn Chinh, tôi không quấy rầy hai người chứ?
Bành Viễn Chinh im lặng, cũng lập tức thuận miệng nói:
- Hoan nghênh Trịnh tổng thường tới quấy rầy, chúng tôi không ngại đâu.
Trịnh Anh Nam lúng túng đi theo Bành Viễn Chinh vào nhà, xoa xoa gương mặt lạnh như băng của mình. Bành Viễn Chinh mỉm cười, đưa qua cho cô một tách trà nóng:
- Cô ngồi đi, uống chút trà nóng cho ấm, một lúc Tiểu Phượng sẽ xuống.
- Cám ơn.
Trịnh Anh Nam nhẹ nhàng nói, rồi ngồi trên ghế salon trong phòng khách.
Bành Viễn Chinh cũng cười ngồi xuống, nhìn Trịnh Anh Nam . Hắn vốn lễ phép, không tiện rời đi, bỏ lại Trịnh Anh Nam ngồi một mình ở đây.
Trịnh Anh Nam có phần chột dạ và nhạy cảm cúi đầu xuống, không hiểu sao cô lại nhớ tới cái đêm lúng túng mà khó có thể mở miệng hôm nọ, xấu hổ vô cùng.
Bành Viễn Chinh ngạc nhiên, hắn nào biết tâm trạng phức tạp của Trịnh Anh Nam, bèn đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị làm cơm tối. Hai người ân ái khá lâu, cảm thấy hơi đói bụng.
Không lâu sau, Tần Phượng từ từ xuống lầu, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Thấy Trịnh Anh Nam, đột nhiên cô cười nói:
- Bé Anh, sao em lại tới đây? Ăn cơm tối chưa? Nếu chưa, vậy cùng ăn đi.
Trịnh Anh Nam vốn lo lắng mà tới, rốt cuộc thấy dường như Tần Phượng thản nhiên như vậy, không khỏi ngẩn ra, đứng đó, trong lúc nhất thời cũng không rõ tại sao.
- Chị, em... rất xin lỗi, là tại em không đúng, chị đừng nóng giận.
- Bé Anh, cũng tại chị không tốt, lại đi nóng giận với em.
Tần Phượng mỉm cười, vuốt ve đầu Trịnh Anh Nam:
- Thật ra thì chị phải cám ơn em, nếu lần này không có em, khúc mắc trong lòng chị không thể giải được.
Giọng Tần Phượng càng về sau càng ép xuống cực nhỏ.
Trịnh Anh Nam hơi ngờ vực nhìn cô, ngập ngừng rồi ôm lấy cô, không nhịn được kề bên tai cô nhẹ nhàng trêu đùa:
- Tốt lắm nha, hai người ở trong phòng tình chàng ý thiếp, nhốt em bên ngoài chịu đông lạnh một giờ, suýt phải chết rét! Phải nói hai người cũng thật là, không ăn cơm trước rồi mới... Cái này có thể gọi là “làm ăn giữa ban ngày” không?
- Em nói linh tinh cái gì?!
Mặt Tần Phượng đỏ bừng, xì một tiếng khinh miệt.
Như vậy, hai chị em lại hòa hảo như lúc ban đầu. Đúng như Tần Phượng nói, lần này, một câu nói của Bành Viễn Chinh, đã cởi bỏ khúc mắc trong lòng cô.
Hai chị em nói chuyện ở phòng khách, không nghĩ tới, trong thời gian rất ngắn, thế mà Bành Viễn Chinh nhanh tay lẹ chân làm xong bốn thức ăn: đậu hủ mè, hành xào trứng gà, miến, rau chân vịt trộn nấm kim châm, đồng thời còn xắt một đĩa to chân giò hun khói.
- Hai người sang đây ăn một chút đi...
Bành Viễn Chinh đứng ở phòng ăn kêu lên.
Hai cô đi tới, Tần Phượng thản nhiên, Trịnh Anh Nam kinh ngạc nhìn một bàn món ăn,có phần ngẩn ra. Mấy món thức ăn này, tuy không phải thật xuất sắc, nhưng tuyệt đối là tay nghề không tệ. Một người đàn ông, hơn nữa còn là một quan chức, có thể vào bếp làm được món ăn như thế này, động tác còn nhanh chóng như vậy, vượt quá tưởng tượng của Trịnh Anh Nam, phá tan suy nghĩ vốn có của cô đối với Bành Viễn Chinh.
- Chủ tịch huyện Bành, cái này thật sự là anh làm?
Trịnh Anh Nam há miệng, chỉ chỉ thức ăn trên bàn.
- Đúng vậy , tài nấu nướng của tôi hẳn là không tệ, nếm thử đi, không có chuẩn bị trước, chúng ta ăn đơn giản một chút vậy!
Bành Viễn Chinh cười mời hai cô ngồi xuống.
- Nếm thử đi bé Anh, tay nghề của Viễn Chinh không tệ, so ra còn hơn cả chị.
Tần Phượng cười hì hì, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa hãnh diện.
Trịnh Anh Nam ồ một tiếng, thừa dịp Bành Viễn Chinh vào phòng vệ sinh rửa tay, nhẹ nhàng nói:
- Chị, bây giờ đột nhiên em phát hiện, thật ra thì chị rất hạnh phúc.
Trên mặt Tần Phượng hiện lên vẻ dịu dàng thắm thiết:
- Bé Anh, hạnh phúc chính là hạnh phúc, dù chỉ là một cái chớp mắt, vậy cũng chính là vĩnh hằng. Nếu như không gặp được anh ấy, thật ra cả đời chị cũng cứ như vậy... Có thể có hiện tại, chị còn mong gì nữa đây?
Trịnh Anh Nam nhìn Tần Phượng, thấy nét mặt cô tươi cười như hoa, trong lúc nhất thời trong lòng cô dâng lên cảm giác hâm mộ.
Một lúc lâu, cô thở dài một tiếng, trước mắt hiện ra khuôn mặt anh tuấn ung dung nho nhã mà ẩn chứa vẻ uy nghiêm của Bành Viễn Chinh, ánh mắt cô vô cùng phức tạp, dường như lại mơ hồ có vẻ buồn chán.
Từ ngoài cửa mẹ cô ló đầu vào:
- Bé Anh, sao rồi? Con chọc giận chị họ à?
Trịnh Anh Nam mệt mỏi lắc đầu:
- Mẹ đừng bận tâm, chị em con không có chuyện gì đâu, tình cảm rất tốt.
Nói xong, Trịnh Anh Nam liền rời khỏi gian phòng, quyết định tối nay đến nhà mới của Tần Phượng ở vùng ngoại thành, giáp mặt xin lỗi Tần Phượng.
Bành Viễn Chinh trở lại thành phố, xuống xe, cho tài xế về, hắn tự lái xe chạy thẳng tới “tổ ấm” của Tần Phượng ở ngoại ô. Hắn vừa vào cửa, Tần Phượng đã nhào tới, ôm hắn thật chặt, hơi thở hơi dồn dập.
Bành Viễn Chinh cảm nhận được tâm tình của cô hơi khác thường, khẽ vuốt vuốt phía sau lưng của cô, dịu dàng hỏi: :
- Tiểu Phượng, em làm sao vậy? Có phải sức khỏe có vấn đề?
Tần Phượng im lặng lắc đầu, áp gương mặt quyến rũ trên ngực hắn, tùy ý cho Bành Viễn Chinh ngựa quen đường cũ, nhanh chóng lòn tay qua áo ngủ của cô, vuốt ve từng tấc da thịt nhạy cảm của cô, không mảy may kháng cự.
Ngược lại cô hết sức nồng nhiệt đáp lại. Cô nhón chân lên, chủ động dành cho hắn những nụ hôn nóng bỏng. Môi cô mềm mại và ướt át, da thịt cô trơn bóng co giãn và rung động liên hồi, mỗi lần đôi tay của Bành Viễn Chinh lướt qua, cũng khiến cô phản ứng hết sức mãnh liệt.
Cô thở hổn hển, rù rì ưm ưm không dứt.
Cho tới giờ, Tần Phượng vẫn còn khá dè dặt trong lúc ái ân. Nhưng hôm nay, cô hoàn toàn buông thả tất cả cảm xúc, gần như muốn hòa tan Bành Viễn Chinh.
- Tiểu Phượng...
- Ừm, Viễn Chinh, yêu em đi, em muốn…
Những lời thủ thỉ nhẹ nhàng mà nóng bỏng như vậy chính là một thứ “xuân dược” kích thích ham muốn. Cô uốn éo thân thể trần trụi mà mềm mại như không xương, mặc cho người yêu muốn làm gì thì làm, đó là một ngọn lửa tình hừng hực thiêu đốt, hoàn toàn bao trùm lấy Bành Viễn Chinh.
Vào giây phút cuối cùng, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên lanh lảnh.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, lấy lại bình tĩnh, vừa định xuống giường đi mặc quần áo, lại bị Tần Phượng kéo lại, run giọng nói:
- Đừng đi, yêu em đi... Còn có cái gì quan trọng hơn việc yêu em đây?
...
Trong căn phòng ấm áp, xuân tình nồng đậm, mà ngoài cửa lại là gió rét thấu xương. Trịnh Anh Nam mặc áo lông, lúng túng quay trở ra con đường mòn đối diện biệt thự, ngước lên nhìn cửa sổ căn biệt thự hai tầng treo rèm đỏ, phát ra ánh sáng mờ mờ của phòng ngủ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô biết Tần Phượng ở nhà, mà Bành Viễn Chinh chắc chắn cũng ở đây.
Hai người có lẽ đang triền miên ân ái, sợ là rất chán một người ngoài cản mũi kỳ đà như cô đây. Trịnh Anh Nam nghĩ một cách cay đắng, muốn quay đầu bỏ đi, nhưng có một cảm xúc gì đó ràng buộc cô, khiến cô cứ chịu đựng gió rét thấu xương, bồi hồi thật lâu không chịu rời đi.
Trịnh Anh Nam biết Tần Phượng đang rất giận, nếu như bây giờ không mau giải thích rõ, sợ rằng tình cảm chị em mấy chục năm sẽ phai nhạt.
Sau khi ân ái, hai người ôm nhau đi tắm rửa, thay đồ ngủ chuẩn bị ăn một chút, Bành Viễn Chinh vén một góc rèm cửa sổ lên. Thấy cách đó không xa, Trịnh Anh Nam đang đứng cạnh một lùm cây sồi, kinh ngạc nói:
- Tiểu Phượng, em họ em đang đứng bên ngoài! Mau đi mở cửa cho cô vào đi!
Tần Phượng im lặng đứng phía sau Bành Viễn Chinh, từ sau lưng ôm lấy hắn, nhìn Trịnh Anh Nam ngoài cửa sổ, lắc đầu nhẹ nhàng nói:
- Mặc kệ cô ấy đi, một lát rồi cô ấy cũng phải đi…
Bành Viễn Chinh xoay người lại, ôm vai Tần Phượng, dịu dàng nói:
- Tiểu Phượng, anh cảm thấy tâm tình của em không tốt. Em nói đi, rốt cuộc là tại sao? Xảy ra chuyện gì?
Thật ra thì Bành Viễn Chinh đã đoán được mấy phần. Rõ ràng hôm nay tâm trạng Tần Phượng không ổn, tám phần là vì Trịnh Anh Nam dẫn Tần Đào tới tìm hắn. Mà điều cô lo lắng, chính là e sợ vì vậy mà tình cảm thuần túy của hai người bị vẩn đục.
Tần Phượng yên lặng lắc đầu:
- Viễn Chinh, em không sao.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi cười đẩy Tần Phượng ra, nói:
- Anh đi mở cửa để cho cô ấy vào, như vậy không ổn.
Mặt khác, em cũng đừng quá để ý. Dù sao Tần Đào cũng là em trai em. Cậu ấy có chuyện tìm anh, anh có thể giúp được, nhất định phải giúp. Tiểu Phượng, chẳng lẽ tới bây giờ em vẫn không rõ, nếu anh đón nhận em, sẽ tiếp nhận tất cả những gì thuộc về em, kể cả người nhà của em... Đối với anh, đây không phải là phiền phức, mà là trách nhiệm!
Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Anh xem tình huống, nếu như xí nghiệp của họ hội đủ điều kiện, thì anh sẽ biết thời biết thế giúp đỡ, nhưng nếu như không hội đủ điều kiện, anh cũng không thể giúp được.
Bành Viễn Chinh yêu thương véo nhẹ mũi cô, đi nhanh xuống lầu mở cửa. Ánh mắt Tần Phượng sáng lên long lanh. Sự lo lắng ẩn giấu sâu trong đáy lòng cô, bị một câu nói của hắn đánh tan.
“Nếu đón nhận em, sẽ tiếp nhận hết thảy về em...Tần Phượng rơi lệ, trong lòng như trút được gánh nặng, tràn đầy dịu dàng vô tận và ngọt ngào. Đúng vậy, mình còn nhạy cảm cái gì? Mình cần gì phải khăng khăng cố chấp như vậy.
Bành Viễn Chinh đi xuống lầu, ra mở cửa, đứng ở cửa hô to:
- Trịnh tổng, mời vào!
Trịnh Anh Nam đang do dự, đột nhiên nghe Bành Viễn Chinh gọi, cắn răng chạy tới.
- Trịnh tổng đến lúc nào?
Trịnh Anh Nam bĩu môi, thầm nghĩ: hừ, lão nương đã tới lâu rồi, các người biết rõ lão nương bị lạnh đến đông cứng lại, nhưng vẫn cố ý làm khổ ta hơn nửa giờ mới ra mở cửa.
Nhưng ngoài miệng, cô cười nói:
- Vừa tới không lâu, Viễn Chinh, tôi không quấy rầy hai người chứ?
Bành Viễn Chinh im lặng, cũng lập tức thuận miệng nói:
- Hoan nghênh Trịnh tổng thường tới quấy rầy, chúng tôi không ngại đâu.
Trịnh Anh Nam lúng túng đi theo Bành Viễn Chinh vào nhà, xoa xoa gương mặt lạnh như băng của mình. Bành Viễn Chinh mỉm cười, đưa qua cho cô một tách trà nóng:
- Cô ngồi đi, uống chút trà nóng cho ấm, một lúc Tiểu Phượng sẽ xuống.
- Cám ơn.
Trịnh Anh Nam nhẹ nhàng nói, rồi ngồi trên ghế salon trong phòng khách.
Bành Viễn Chinh cũng cười ngồi xuống, nhìn Trịnh Anh Nam . Hắn vốn lễ phép, không tiện rời đi, bỏ lại Trịnh Anh Nam ngồi một mình ở đây.
Trịnh Anh Nam có phần chột dạ và nhạy cảm cúi đầu xuống, không hiểu sao cô lại nhớ tới cái đêm lúng túng mà khó có thể mở miệng hôm nọ, xấu hổ vô cùng.
Bành Viễn Chinh ngạc nhiên, hắn nào biết tâm trạng phức tạp của Trịnh Anh Nam, bèn đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị làm cơm tối. Hai người ân ái khá lâu, cảm thấy hơi đói bụng.
Không lâu sau, Tần Phượng từ từ xuống lầu, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Thấy Trịnh Anh Nam, đột nhiên cô cười nói:
- Bé Anh, sao em lại tới đây? Ăn cơm tối chưa? Nếu chưa, vậy cùng ăn đi.
Trịnh Anh Nam vốn lo lắng mà tới, rốt cuộc thấy dường như Tần Phượng thản nhiên như vậy, không khỏi ngẩn ra, đứng đó, trong lúc nhất thời cũng không rõ tại sao.
- Chị, em... rất xin lỗi, là tại em không đúng, chị đừng nóng giận.
- Bé Anh, cũng tại chị không tốt, lại đi nóng giận với em.
Tần Phượng mỉm cười, vuốt ve đầu Trịnh Anh Nam:
- Thật ra thì chị phải cám ơn em, nếu lần này không có em, khúc mắc trong lòng chị không thể giải được.
Giọng Tần Phượng càng về sau càng ép xuống cực nhỏ.
Trịnh Anh Nam hơi ngờ vực nhìn cô, ngập ngừng rồi ôm lấy cô, không nhịn được kề bên tai cô nhẹ nhàng trêu đùa:
- Tốt lắm nha, hai người ở trong phòng tình chàng ý thiếp, nhốt em bên ngoài chịu đông lạnh một giờ, suýt phải chết rét! Phải nói hai người cũng thật là, không ăn cơm trước rồi mới... Cái này có thể gọi là “làm ăn giữa ban ngày” không?
- Em nói linh tinh cái gì?!
Mặt Tần Phượng đỏ bừng, xì một tiếng khinh miệt.
Như vậy, hai chị em lại hòa hảo như lúc ban đầu. Đúng như Tần Phượng nói, lần này, một câu nói của Bành Viễn Chinh, đã cởi bỏ khúc mắc trong lòng cô.
Hai chị em nói chuyện ở phòng khách, không nghĩ tới, trong thời gian rất ngắn, thế mà Bành Viễn Chinh nhanh tay lẹ chân làm xong bốn thức ăn: đậu hủ mè, hành xào trứng gà, miến, rau chân vịt trộn nấm kim châm, đồng thời còn xắt một đĩa to chân giò hun khói.
- Hai người sang đây ăn một chút đi...
Bành Viễn Chinh đứng ở phòng ăn kêu lên.
Hai cô đi tới, Tần Phượng thản nhiên, Trịnh Anh Nam kinh ngạc nhìn một bàn món ăn,có phần ngẩn ra. Mấy món thức ăn này, tuy không phải thật xuất sắc, nhưng tuyệt đối là tay nghề không tệ. Một người đàn ông, hơn nữa còn là một quan chức, có thể vào bếp làm được món ăn như thế này, động tác còn nhanh chóng như vậy, vượt quá tưởng tượng của Trịnh Anh Nam, phá tan suy nghĩ vốn có của cô đối với Bành Viễn Chinh.
- Chủ tịch huyện Bành, cái này thật sự là anh làm?
Trịnh Anh Nam há miệng, chỉ chỉ thức ăn trên bàn.
- Đúng vậy , tài nấu nướng của tôi hẳn là không tệ, nếm thử đi, không có chuẩn bị trước, chúng ta ăn đơn giản một chút vậy!
Bành Viễn Chinh cười mời hai cô ngồi xuống.
- Nếm thử đi bé Anh, tay nghề của Viễn Chinh không tệ, so ra còn hơn cả chị.
Tần Phượng cười hì hì, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa hãnh diện.
Trịnh Anh Nam ồ một tiếng, thừa dịp Bành Viễn Chinh vào phòng vệ sinh rửa tay, nhẹ nhàng nói:
- Chị, bây giờ đột nhiên em phát hiện, thật ra thì chị rất hạnh phúc.
Trên mặt Tần Phượng hiện lên vẻ dịu dàng thắm thiết:
- Bé Anh, hạnh phúc chính là hạnh phúc, dù chỉ là một cái chớp mắt, vậy cũng chính là vĩnh hằng. Nếu như không gặp được anh ấy, thật ra cả đời chị cũng cứ như vậy... Có thể có hiện tại, chị còn mong gì nữa đây?
Trịnh Anh Nam nhìn Tần Phượng, thấy nét mặt cô tươi cười như hoa, trong lúc nhất thời trong lòng cô dâng lên cảm giác hâm mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.