Cao Quan

Chương 128: Lấy việc công làm việc tư?

Cách Ngư

12/04/2013



Phùng Khang Niên liên tục gật đầu:

- Bí thư Lý, quả thật không tệ, một thị trấn như thị trấn của cô, có thể đầu tư nhiều tiền như vậy cho giáo dục, y tế và công trình công cộng, thật sự là đáng quý và hiếm có, hôm nay chúng tôi quay nhiều một chút, tranh thủ xem có thể quay riêng một đoạn cho thị trấn, sau này nếu có chuyên mục thích hợp, cũng có thể sử dụng.

Phùng Khang Niên nói như vậy, Lý Tuyết Yến hết sức vui mừng, đến nỗi hay tay hơi run rẩy.

- Cảm ơn, Chủ nhiệm Phùng, cảm ơn các phóng viên.

Lý Tuyết Yến liên tục cảm tạ nhóm Phùng Khang Niên.

Phùng Khang Niên cười:

- Không cần khách khí, chúng tôi vốn là phóng viên, công việc chủ yếu là tìm kiếm các điểm sáng và đưa lên sóng truyền hình. Ngược lại, chúng tôi còn phải cảm ơn các vị. Chuyến đi này, coi như là một niềm vui bất ngờ.

Lý Tuyết Yến dẫn nhóm Phùng Khang Niên vào trường, đi thẳng đến một phòng học sáng sủa và sạch sẽ, vọng lại tiếng giảng bài lanh lảnh.

Hai camera từ hai góc khác nhau, nhắm ngay vào một phòng học đang diễn ra tiết học lịch sử, giáo viên cảm thấy đột ngột, nhưng thấy hiệu trưởng và Bí thư thị trấn đi theo, đoán là đài truyền hình đến làm phóng sự, liền lấy lại bình tĩnh, tiếp tục giảng bài.

Chí có vài học sinh không kìm nổi tò mò, quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn các phóng viên.

Quay xong cảnh phòng học và học sinh đang học tập, lại tiếp tục đi quay sân thể dục, nhà ăn và thư viện trường.

Chỉ riêng trường trung học, không ngờ mất gần một tiếng đồng hồ mới quay xong.

Lý Tuyết Yến rất phấn chấn, mặt mày hớn hở. Việc đầu tư vào giáo dục, y tế và công trình công cộng là các lĩnh vực mà cô vẫn lấy làm tự hào.

Phùng Khang Niên tạm dừng bước, lau mồ hôi, nhìn Bành Viễn Chinh cảm thán nói:

- Trưởng phòng Bành, không ngờ trường trung học của một thị trấn lại đầy đủ phương tiện như vậy, khiến chúng tôi rất ấn tượng. Chúng tôi đã đi khắp cả nước, đây là trường học của một thị trấn đẹp nhất mà chúng tôi thấy. Điều này cho thấy cán bộ thị trấn này có tầm nhìn xa, lại cũng rất quyết đoán.

- Đúng vậy, Chủ nhiệm Phùng.

Bành Viễn Chinh cũng rất tán đồng, tuy hắn đã từng đến đây, lần này hắn mới có cơ hội quan sát rõ ràng.

- Tôi có một đề nghị.

Phùng Khang Niên nói.

- Chủ nhiệm Phùng cứ nói.

Bành Viễn Chinh theo théo quen muốn hút thuốc, nhưng chợt nhớ ở đây là trường học, vội nhét trở lại bao thuốc lá vào túi.

- Theo kế hoạch ban đầu, cảnh cuối cùng là phỏng vấn Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, nhưng tôi nghĩ, để lãnh đạo xuất hiện trước ống kính cũng không hẳn là chuyện tốt. Tôi thấy không bằng chúng ta ở đây, nhan lúc học sinh tan học quay vài đoạn, sau đó phỏng vấn học sinh. Chấm dứt như vậy khá hợp lý, chứ săp đặt cảnh phỏng vấn lãnh đạo, có vẻ gượng gạo, không tự nhiên.

Phùng Khang Niên nói một cách nghiêm túc.



Bành Viễn Chinh ngẩn người, ngẫm nghĩ một chút, cũng hiểu Phùng Khang Niên nói có lý.

Nhưng lãnh đạo lên màn ảnh cũng là kế hoạch tốt, hơn nữa lãnh đạo đã đồng ý, không thể muốn sửa là sửa, mà nhất định phải xin chỉ thị.

Bành Viễn Chinh hơi chần chừ, rồi gạt ý định xin chỉ thị qua một bên. Tuy đề xuất này là của phóng viên CCTV, nhưng nếu hắn xin chỉ thị, sẽ khiến lãnh đạo nghĩ rằng hắn rỗi hơi, làm lãnh đạo khó chịu.

Trên thực tế, cũng may là Bành Viễn Chinh không xin chỉ thị, nếu không sẽ khiến Đông Phương Nham rất mất hứng. Tuy ông đứng đầu một thành phố, nhưng có thể lên sóng của CCTV, đối với Đông Phương Nham là cơ hội ngàn năm một thuở. Ông ta chuẩn bị hơn nửa ngày, đột nhiên lại xin ông ta thay đổi kế hoạch, ông ta không bực mình mới lạ!

Ông ta sẽ không làm gì được phóng viên CCTV, nhưng Bành Viễn Chinh sẽ làm người “chịu tội” thay!

Nghĩ vậy, Bành Viễn Chinh cười cười:

- Chủ nhiệm Phùng, đề nghị của anh hay lắm. Nhưng dù sao, vì cuộc phỏng vấn lần này, Bí thư Thành ủy Đông Phương cũng đã chuẩn bị rất lâu, không thể khiến lãnh đạo mất công vô ích. Ở đây các anh muốn quay như thế nào thì quay, xong tồi chúng ta vẫn nên quay lại Thành ủy, phỏng vấn Bí thư Thành ủy Đông Phương một chút. Tới lúc biên tập, nếu cần cắt, các anh cứ tự do cắt thôi!

Phùng Khang Niên liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, thầm nghĩ, người này tuy trẻ tuổi nhưng làm việc rất cẩn thận, ngay cả chi tiết này cũng chú ý tới, xem ra là người bẩm sinh có tài làm quan.

Một cán bộ thị trấn vội vàng đi vào vườn trường, kề tai nói nhỏ với Lý Tuyết Yến. Lý Tuyết Yến gật đầu, liền tới kéo Bành Viễn Chinh sang một bên, hạ giọng nói:

- Viễn Chinh, tôi vốn định giữ mấy phóng viên ở lại ăn cơm, nhưng xem ra là không được, các anh còn phải quay lại thành phố, mà tối nay chắc chắn thành phố sẽ mở tiệc chiêu đãi. Như vậy đi, chúng tôi chuẩn bị chút quà nhỏ, tặng cho mỗi phóng viên một hộp “gà ăn mày” đóng gói chân không, đây là đặc sản của thị trấn chúng tôi, một chút lòng thành, anh nói với các phóng viên, lát nữa mang đi nhé!

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Không cần nói đâu, mà nói cái gì? Cô nói, người ta lại càng ngại.

Tối nay họ ở lại thành phố một đêm, sáng sớm mai đã trở về. Tối nay cô phái người đưa quà đến khách sạn Tân An đi, tôi cho người sắp xếp lên xe cho họ, ngày mai thành phố sẽ điều xe đưa họ quay về Thủ đô.



Ở thành phố. Đông Phương Nham mặc một bộ âu phục, ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc, chờ phóng viên CCTV phỏng vấn.

Trần Ngôn Hề và Trịnh Thiện Sơn cũng ở trong phòng làm việc của ông ta, cười nói, chờ đợi.

Trần Ngôn Hề thấy đồng hồ đã chỉ 5 giờ chiều, liền nhíu mày đi ra ngoài, hướng về phía Tạ Tiểu Dung và Cao Ý Tuyên đang chầu chực ở ngoài, hô lên:

- Tiểu Tạ, tiểu Cao, hai người hỏi xem, bao lâu Bành Viễn Chinh quay lại thành phố, để Bí thư Đong Phơng chờ đợi kìa!

Tạ Tiểu Dung ồ một tiếng, đứng dậy, nhưng không bước đi. Cô biết, giờ này Bành Viễn Chinh đang dẫn phóng viên xuống thị trấn Vân Thủy, chắc chắn sẽ về muộn một chút.

Cao Ý Tuyên vội vàng vào văn phòng Phòng Tin tức, nói với Vạn Bình:

- Vạn Bình, Bành Viễn Chinh có liên lạc về không vậy? Bọn họ đang ở đâu? Cậu gọi điện cho hắn, hỏi xem chừng nào quay lại Thành ủy, các lãnh đạo đều đang chờ.

Vạn Bình ngẩng lên nhìn Cao Ý Tuyên, cười:

- Chủ nhiệm Cao, tôi vừa mới liên hệ với Trưởng phòng Bành, anh ấy nói đang ở thị trấn Vân Thủy quay phim, xin lãnh đạo kiên nhẫn chờ một lát.



- Thị trấn Vân Thủy?

Cao Ý Tuyên biến sắc, trong lòng lập tức căng thẳng.

Y biết ngay như vậy là Lý Tuyết Yến đã tìm tới nhờ Bành Viễn Chinh giúp đỡ. Chuyện mình không làm được, Bành Viễn Chinh lại làm được, trước mắt Cao Ý Tuyên dường như hiện ra gương mặt kiều diễm đang hết sức phấn khởi, cảm thấy căm tức và ngột ngạt, sự ghen tị và phẫn hận của y, không cần nói cũng biết.

- Lấy việc công làm việc tư!

Vẻ mặt Cao Ý Tuyên đột nhiên trở nên hung tợn, lẩm bẩm một câu, sau đó đóng sầm cửa lại mà đi ra. Vạn Bình cau mày tức giận:

- Đồ thần kinh! Bày đặt ra oai!

Cao Ý Tuyên sắc mặt rất khó coi, lao ra khỏi Phòng Tin tức, vừa lúc gặp Trần Ngôn Hề và Khang Đống đứng ngoài hành lang nói chuyện, Khang Đống thấy y, lập tức ngoắc lại:

- Tiểu Cao, lại đây!

Cao Ý Tuyên đi tới.

- Tiểu Cao, thế nào? Bành Viễn Chinh đưa phóng viên đi đâu vậy?

Khang Đống hỏi.

- Đi thị trấn Vân Thủy, cũng không biết là anh ta nghic như thế nào, phóng viên CCTV đến để phỏng vấn ở thành phố, anh ta lại dẫn người ta đến thị trấn, để lãnh đạo ngồi đây chờ.

Dù Cao Ý Tuyên đã cố gắng che giấu tâm trạng tức tối của mình, lời lẽ của y vẫn toát ra sự bất mãn rất rõ ràng.

Khang Đống ngẩn ra:

- Đi thị trấn? Cái này không có trong kế hoạch mà!

Ánh mắt thâm trầm của Trần Ngôn Hề lướt qua khuôn mặt của Cao Ý Tuyên, thản nhiên nói:

- Công tác ở thị trấn cũng là bộ phận tạo thành công tác ở thành phố, đồng chí Viễn Chinh sẽ không làm bậy, chắc là phóng viên người ta yêu cầu. Thị trấn Vân Thủy là thị trấn phát đạt nhất thành phố chúng ta, đi tới đó quay vài cảnh cũng rất tốt. Chúng ta quay lại văn phòng Bí thư Đông Phương chờ, khi nào đồng chí Viễn Chinh về, bảo họ đến thẳng văn phòng của Bí thư Đông Phương.

- Vâng, tôi hiểu.

Khang Đống lập tức trả lời.

Trần Ngôn Hề xoay người bước đi, Cao Ý Tuyên mặt mày đỏ bừng.

Khang Đống hơi bất mãn, lườm Cao Ý Tuyên một cái, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Cao, sau này nói chuyện trước mặt lãnh đạo phải chú ý đúng mực!

Nói xong, Khang Đống cũng xoay người bước đi về phía văn phòng của mình.

Ông ta biết xuất thân, bối cảnh của Cao Ý Tuyên, lại biết y là người do Bí thư Đông Phương đưa vào, cho nên hết sức chiếu cố đối với y. Nhưng, biểu hiện của Cao Ý Tuyên càng ngày càng làm ông cảm thấy thất vọng; y quá nóng này, quá nông nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook