Cao Quan

Chương 420: Lửa giận

Cách Ngư

12/04/2013



- Bác sĩ, có thể chậm lại cho chúng tôi vài ngày được không? Cha của tôi đang vay tiền. Bác sĩ xem có thể giải phẫu trước cho mẹ của tôi. Chúng tôi nhất định sẽ không nợ tiền của bệnh viện.

Vương Quân tiến lên, năn nỉ nói.

Gã bác sĩ khoác áo trắng trừng mắt nhìn, trách cứ nói:

- Bệnh viện là nhà tình thương của các người à? Các người muốn làm gì thì làm sao? Không nợ tiền à? Nói cho cậu biết, cái hạng nông dân tay lấm chân bùn như các người tôi thấy cũng nhiều. Ngoài miệng nói thì hay lắm, nhưng tới lúc trả tiền thì chuồn mất.

Bành Viễn Chinh đứng một bên nhíu mày. Hắn trước sau đến bệnh viện này hai lần, cảm thấy thái độ chăm sóc và chữa bệnh của nhân viên ở đây rất kém. Thậm chí có thể nói là rất ác liệt, không hề có y đức, khiến cho hắn rất là phản cảm.

Vương Quân bị gã bác sĩ trách cứ đến không nói được một câu nào, liền cúi đầu xuống, trong lòng vừa thẹn lại vừa giận, gần như muốn khóc.

Mẹ của y còn nằm trong bệnh viện chờ giải phẫu, y như thế nào dám đắc tội với bác sĩ, y tá. Hơn nữa, bọn họ vốn đuối lý ở tiền, không có dựa theo yêu cầu của bệnh viện đóng đủ tiền đặt cọc.

Bành Viễn Chinh hắng giọng, nhìn gã bác sĩ, thản nhiên nói:

- Bác sĩ, bệnh nhân này tình hình rất nghiêm trọng. Đau đớn vô cùng. Tình huống khá đặc biệt. Bệnh viện là nơi cứu sống người, có thể cho người nhà bệnh nhân vừa chuẩn bị tiền, còn mình thì chuẩn bị phẫu thuật. Cho dù là tạm thời bọn họ chưa chuẩn bị đủ tiền, nhưng nên làm phẫu thuật thì hãy làm. Các người có thể trơ mắt chờ chết không cứu sao?

Gã bác sĩ vừa muốn phát tác thì đột nhiên nhìn thấy Bành Viễn Chinh khí độ bất phàm, không giống như người nhà bệnh nhân liền kiên trì nói vài câu:

- Bệnh viện có điều lệ của bệnh viên, ai cũng không thể phá lệ này. Yên tâm đi, bệnh này không nguy hiểm đến tính mạng, kéo thêm vài ngày cũng không sao. Bệnh viện đang cho bà ấy dùng thuốc giảm đau, để cho người nhà của bà ấy khẩn trương chuẩn bị tiền. Nói cái gì cũng đều là vô dụng, chuẩn bị tiền trước mới là chính.

Gã bác sĩ nói cùng là tình hình thực tế. Bệnh viện có điều lệ của bệnh viện, nhưng cái loại lãnh đạm, máu lạnh như y, nhìn bệnh nhân như rau cải thì trực tiếp chọc giận Bành Viễn Chinh.

Lương y như từ mẫu. Ngay cả điều cơ bản này cũng không có thì còn nói gì đến y đức.

- Bệnh viện là nơi cứu sống người, hẳn là nên cứu sống người trước. Anh làm thầy thuốc, sao có thể cư xử với bệnh nhân như thế này?

Bành Viễn Chinh giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Y quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy hoắc Quang Minh, trong lòng suy nghĩ không biết có phải người của Phòng Y tế đến, muốn nghĩ biện pháp giúp người nhà Vương Quân miễn giảm một phần tiền thuốc men, lúc này lại bị Bành Viễn Chinh nói cho vài câu thì không kìm nổi giận tím mặt nói:

- Anh là ai? Anh là người nhà của họ? Ở trong này khoa chân múa tay làm gì?

- Ai là người nhà của người này?

Gã bác sĩ liếc nhìn hai bệnh nhân xung quanh, thấy không có ai trả lời thì liền giương tay chỉ vào Bành Viễn Chinh, lớn tiếng nói:

- Đi nhanh lên, bệnh viện không phải là cái chợ.

Bành Viễn Chinh lạnh lùng liếc mắt nhìn gã bác sĩ.

Hoắc Quang Minh giật mình kinh hãi. Y tiến lên một bước, hướng về phía gã bác sĩ nổi giận nói:

- Thái độ của anh là gì? Anh ồn ào cái gì? Anh có biết đây là ai không?

Gã bác sĩ cũng không phải là người dễ bắt nạt. Gã xì một tiếng khinh miệt nói:

- Tôi không cần biết anh là ai. Đến bệnh viện không phải bệnh nhân thì cũng là người nhà bệnh nhân. Người khỏe chẳng ai đến bệnh viện cả. Giả bộ cái gì?



Lời này thật đúng là khó nghe, nhất là đang ở trong phòng bệnh. Trong phòng bệnh ngoại trừ Vương Quân và mẹ của y, thì còn có hai người nhà đang chăm sóc người thân của mình.

Không cần nói đến lửa giận của Hoắc Quang Minh tăng vọt, mà ngay cả Bành Viễn Chinh cũng không kìm nổi, phát tác lên.

Bên này la hét ầm ĩ kinh động đến những bác sĩ, y tá khác. Bảy tám nhân viên vọt vào phòng bệnh. Có mấy người còn gọi bảo vệ đến.

- Các người làm gì vậy? Đến bệnh viện làm gì?

Một Y tá trưởng tuổi trung niên sải bước đến:

- Khẩn trương rời khỏi đây. Nơi này là bệnh viện. người bệnh cần nghỉ ngơi.

Hoắc Dương Minh thở phào một cái. Y chỉ tay vào Y tá trưởng cười lạnh nói:

- Mau gọi lãnh đạo của các người đến đây. Hôm nay, người nào chịu trách nhiệm thì gọi người đó.

Hoắc Dương Minh giọng điệu rất lớn. Gã bác sĩ vừa rồi muốn lên tiếng phản bác lại thì bỗng nhiên nghe Hoắc Dương Minh trầm giọng nói:

- Đây là Phó chủ tịch huyện Bành. Mau gọi lãnh đạo của các người đến đây.

Gã bác sĩ và một đám nhân viên chợt cả kinh, nhìn Bành Viễn Chinh ánh mắt lập tức trở nên chần chừ và kinh sợ.

Vương Quân cũng bị chấn động. Ngày hôm qua, y có hỏi tên của Bành Viễn Chinh, nhưng Bành Viễn Chinh không nói. Nếu Bành Viễn Chinh không muốn nói thì những lái xe của Thành ủy tất cũng không dám lắm mồm. Chỉ có điều, Vương Quân cũng đoán Bành Viễn Chinh hẳn là một vị quan. Nhưng tuyệt đối không ngờ là Phó chủ tịch huyện Bành.

Phó chủ tịch huyện Bành là chức vị như thế nào y cũng không thể hiểu hết. Nhưng có thể được xưng là Phó chủ tịch huyện thì chính là lãnh đạo, là quan phụ mẫu của hơn mười vạn quần chúng.

Không bao lâu sau, Phó viện trưởng bệnh viện, Phó bí thư chi bộ đảng Hứa Khánh Thần chạy vọt vào khu khám bệnh. Ông ta đang trong phòng làm việc xem báo, đột nhiên nhận được điện thoại nói một vị tên là Phó chủ tịch huyện Bành đang xảy ra xung đột với bác sĩ khoa Nội tiết, thì lập tức giật mình kinh hãi, vứt bỏ tờ báo chạy đến ngay.

Phó chủ tịch thường trực huyện Bành mới đến huyện ngày hôm qua ông ta cũng có biết đến. Nhân vật số một của bệnh viện hôm qua khi đi họp về đã truyền đạt lại chỉ thị của Thành ủy đối với Huyện ủy và UBND huyện.

Hứa Khánh Thần chạy vào, liếc mắt một cái nhìn thấy Hoắc Quang Minh. Hoắc Quang Minh là Trưởng phòng phòng Tin tức (cấp tổ) UBND huyện, bởi vì thường xuyên đến bệnh viện làm việc với bác sĩ của lãnh đạo, nên Hứa Khánh Thần cũng quen mặt. Nhìn thấy Hoắc Quang Minh, Hứa Khánh Thần biết là hỏng rồi. Thật sự là Phó chủ tịch thường trực huyện mới nhậm chức.

Ông ta gần như là theo bản năng liếc mắt nhìn về phía Bành Viễn Chinh. Thấy Bành Viễn Chinh mặc áo sơ mi trắng quần đen, khí độ uy nghiêm, chỉ là quá trẻ mà thôi.

Ông ta lập tức tức giận, hận không thể tiến lên cho gã bác sĩ – Phó chủ nhiệm khoa Nội tiết Khương Triều một cái tát. Người này cách ăn mặc, khí chất nhìn qua là biết lãnh đạo chính phủ, cậu đúng là có mắt như mù sao?

- Trưởng phòng Hoắc!

Hứa Khánh Thần lấy lại bình tĩnh, mỉm cười bước tới. Hoắc quang Minh liền nhìn qua Hứa Khánh Thần.

Hoắc Quang Minh trầm mặt, cau mày nói:

- Phó viện trưởng Hứa, đây là Phó chủ tịch huyện Bành.

Hứa Khánh Thần lúc này mới tiến lên, kính cẩn chào hỏi:

- Phó chủ tịch huyện Bành, hoan nghênh lãnh đạo đến bệnh viện kiểm tra chỉ đạo.

Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng:



- Tôi đến bệnh viện và công tác không quan hệ với nhau. Chỉ đến thăm một người bệnh thôi.

- Bệnh nhân này tình huống khá đặc biệt. Ngày hôm qua, tôi cùng với Trưởng ban Tống trên đường đến huyện, tiện đường chở họ đến đây,

Bành Viễn Chinh giới thiệu sơ lược tình huống của mẹ Vương Quân, Sau đó trầm giọng nói tiếp:

- Điều lệ của bệnh viện các người không sai. Nhưng bệnh tới như núi sập, bệnh tình người bệnh nghiêm trọng như vậy, lại còn kiên trì bảo rằng không nộp đủ tiền không giải phẫu. Có phải là quá giáo điều rồi sao?

Bành Viễn Chinh vốn muốn nói “có phải máu lạnh hay không”, nhưng suy xét đến trường hợp bây giờ không tiện, lại suy xét đến thân phận của mình thì lúc này mới thay đổi thành “rất giáo điều”.

- Phó chủ tịch huyện Bành, đây là quy định mới của bệnh viện trong năm nay. Chúng tôi cũng là không có cách nào khác. Một măm trước, nội tiền trốn phí và nợ phí đã lên tới mấy trăm ngàn. Thật sự là không chịu nổi.

Hứa Khánh Thần lúng túng, cẩn thận giải thích.

Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười;

- Giáo điều chỉ là một mặt. Tôi thất thái độ và tác phong của nhân viên ở đây rất kém. Nên cần chỉnh đốn lại.

Nói tới đây, Bành Viễn Chinh giương tay chỉ vào gã bác sĩ Khương Triều, trầm giọng nói:

- Nghe anh ta vừa nói cái gì đây? Tôi cảm thấy xấu hổ khi mở miệng, bảo anh ta lặp lại một lần đi.

- Đây là lời thầy thuốc nói sao? Tôi cảm giác cả người lạnh như băng. Đồ máu lạnh. Lương y như từ mẫu, y đức của anh ở đâu rồi?

Bành Viễn Chinh giọng nói đột nhiên cao lên, lạnh như băng, ẩn chứa sự phẫn nộ.

Gã bác sĩ lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch. Bị Phó chủ tịch thường trực huyện phê bình trước mặt mọi người là “máu lạnh”, bệnh viện khẳng định sẽ nghiêm túc xử lý y. Cho dù là vì bình ổn lửa giận của Bành Viễn Chinh, cũng không dễ dàng tha cho y.

- Trưởng phòng Hoắc, anh hãy giúp đỡ một chút. Bệnh nhân này còn thiếu bao nhiêu tiền, tôi sẽ chịu trách nhiệm hết. Tôi sẽ bảo lái xe mang đến đây. Bệnh viện các người khẩn trương giải phẫu cho người bệnh đi.

Bành Viễn Chinh nói xong, phất tay áo bỏ đi.

Tin tức Phó chủ tịch thường trực huyện buổi chiều đến bệnh viện huyện kiểm tra chỉ đạo công tác, cưỡng chế bệnh viện tiến hành chỉnh đốn và cải cách lại tác phong rất nhanh đã được nhân vật số một của bệnh viện Mã Lân báo cáo lại cho Phó chủ tịch phân công quản lý Nghiêm Hoa.

Nghiêm Hoa cảm thấy bất mãn, thầm nghĩ Bành Viễn Chinh vừa mới đến huyện, ăn no rỗi việc không có việc gì làm, lại chạy đến bệnh viện huyện bày ra quan uy. Còn cưỡng chế bệnh viện tiến hành cải cách và chỉnh đốn lại tác phong. Bành Viễn Chinh chẳng lẽ không biết đây là lĩnh vực do cô ta quản lý sao? Còn muốn nhúng tay vào cái gì?

Cô càng không nghĩ tới, buổi chiều cùng ngày, Bành Viễn Chinh trở về UBND huyện, sau khi nói chuyện với Cung Hàn Lâm liền triệu tập bộ máy UBND huyện mở cuộc họp hội ý. Đây là hội nghị công tác thường quy của các lãnh đạo UBND huyện. Mà Bành Viễn Chinh trong cuộc họp thái độ rất nghiêm túc, đưa ra vấn đề tác phong bại hoại của nhân viên bệnh viện.

Nghiêm Hoa xem ra, Bành Viễn Chinh không chỉ là nhúng tay vào, mà còn giáp mặt đánh thẳng vào mặt cô. Dù sao văn hóa, giáo dục, y tế là mảng do cô quản lý.

Cho nên, Bành Viễn Chinh tiếng nói vừa dứt, Nghiêm Hoa lập tức cười lạnh phản bác lại:

- Đồng chí Viễn Chinh, bệnh viện không phải là nơi từ thiện. Bệnh viện phải tự thân hoạt động nên nhất định phải chú trọng đến lợi nhuận. Đây là chính sách cho phép. Tháng 9 năm ngoái, nội các chính phủ gửi xuống thể chế cải cách khám chữa bệnh, bộ Y tế đã quán triệt văn kiện đề xuất “Kiến thiết nhờ vào quốc gia. Ăn cơm dựa vào chính mình”.

- Đây là ý gì? Chính là xây dựng bệnh viện cần tài chính đầu nhập, nhưng bệnh viện vận hành, tiền lương cho nhân viên thì bệnh viện phải tự giải quyết. Bệnh viện không kiếm tiền thì làm sao bây giờ?

Nghiêm Hoa cảm xúc khá kích động.

Bành Viễn Chinh lẳng lặng nhìn Nghiêm Hoa sắc mặt kiêu ngạo, mặt không đổi sắc. Hắn không phải là nhúng tay đoạt quyền, chỉ là luận sự. Muốn lấy thái độ của bệnh viện “biết tiền không biết người” để triển khai công tác của mình.

Hắn ở huyện Lân muốn đứng vững gót chân, khai triển công tác nhất định phải có một điểm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook