Chương 280: Mạnh mẽ kháng nghị!
Cách Ngư
12/04/2013
Bành Viễn Chinh đứng ở dưới lầu nhà Tần Phượng, không kìm nổi ngoái lại ngước nhìn lên cửa sổ lầu ba che bức màn màu xanh da trời.
Trên môi hắn vẫn là nụ cười thản nhiên pha lẫn một chút bất cần đời. Nói một cách nghiêm khắc, tính cách Bành Viễn Chinh khá chững chạc và điềm đạm, bất kể là làm người, làm việc đều rành mạch phân minh, có lẽ đó là lý do khiến Phùng Thiến Như nói tính cách hắn thiếu sắc thái lãng mạn.
Đương nhiên, cũng có lẽ bởi vì sống qua hai kiếp, hiểu rõ bộ mặt nhân thế, đã sớm đại ngộ, khiến sự lãng mạn, phóng túng trong lòng hắn không trỗi dậy.
Nhưng không biết như thế nào, vừa rồi ở trước mặt Tần Phượng, sự phóng túng vốn ẩn giấu và kìm hãm trong con người hắn đã dần dần vượt thoát ra ngoài, mà vẻ sầu muộn và “khó chịu” nhưng không kém phần quyến rũ của Tần Phượng, không nghi ngờ gì, lại trở thành một chất xúc tác.
Tuy nhiên rất nhanh, Bành Viễn Chinh liền bình tĩnh lại, thầm nhủ: thật hổ thẹn. Lúc nãy kề cận bên Tần Phượng, cảm xúc mang tính bản năng trỗi dậy trong lòng hắn, khiến hắn gần như mất đi sự khống chế.
Bành Viễn Chinh rảo bước, không dám ngừng lại. Đến tận lúc này, trước mặt hắn vẫn hiện lên một cảnh xuân tươi đẹp không thể diễn tả thành lời và một khe rãnh thật sâu trắng ngần như tuyết khiến sự thay đổi sâu trong nội tâm càng lúc càng mãnh liệt.
Lên xe, lái xe cười hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Bành trở về thị trấn hay đi đâu?
- Đến nhà Bí thư Lý trước, thăm Bí thư Lý.
Bành Viễn Chinh nhắm mắt lại, cố xua đuổi tà niệm trong đáy lòng.
Lái xe im lặng lái xe, rất nhanh đã tới tiểu khu Lý Tuyết Yến ở. Bành Viễn Chinh xuống xe, mua ít hoa quả bên đường, đến gõ cửa nhà Lạc gia, ngoài dự đoán của hắn, người mở cửa là một ông già hơn 60, thân hình cao lớn, lưng thẳng tắp, tinh thần quắc thước, đôi mắt nghiêm nghị.
Đó là Lạc Thiên Niên.
Lạc Thiên Niên chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh bằng ánh mắt hơi âm trầm, khóe miệng hơi nhếch lên.
Bành Viễn Chinh lúng túng cười:
- Bí thư Lạc, cháu đến thăm đồng chí Lý Tuyết Yến!
- Vào đi.
Lúc này Lạc Thiên Niên mới tránh đường để Bành Viễn Chinh vào nhà.
- Nếu hai đứa không có khả năng đến được với nhau, thì đừng cho nó bất cứ hy vọng nào, đây là lời khuyên của chú. Chú đã quan sát cháu thật lâu, cháu là một chàng trai rất tốt, một cán bộ trẻ tuổi có quyết đoán, có năng lực mà không có tư tâm. Chú không muốn cháu vì tình cảm cá nhân mà hủy đi tiền đồ của mình. Bây giờ cán bộ trẻ tuổi được như cháu, không còn thấy nhiều.
Giọng Lạc Thiên Niên hơi bùi ngùi.
Quả nhiên không hổ là người từng giữ chức Phó Bí thư Thành ủy, lãnh đạo cao cấp oai phong, khí độ này, lòng dạ này, người thường không thể sánh bằng. Nếu là một người cha bình thường khác, thấy con gái mình bị tổn thương tình cảm, làm sao còn có thể đối xử hòa nhã với Bành Viễn Chinh? Nói chi còn đưa ra lời khuyên từ một độ cao của góc độ và tầm nhìn.
- Cảm ơn Bí thư Lạc.
Bành Viễn Chinh dừng bước, chân thành nói.
- Cháu vào đi, Tuyết Yến ở trong phòng. Cho dù không được làm vợ làm chồng, chú hy vọng hai đứa có thể trở thành đồng bạn.
Trong giọng nói Lạc Thiên Niên ẩn chứa sự chân thành và cả phức tạp.
“Đồng bạn?!” Bành Viễn Chinh ngẩn ra, thoáng nhìn người đàn ông tuổi xế chiều, giật mình: xem ra, ông cụ đem ước nguyện quyền lực của mình đặt vào con gái, hy vọng con gái mình có thể tiến xa hơn, thông qua con gái, mong bù đắp lại nỗi tiếc nuối quyền lực còn dang dở của mình.
Bành Viễn Chinh vào phòng Lý Tuyết Yến. Lý Tuyết Yến mặc áo ngủ thật dày, nửa nằm nửa ngồi trên giường.đôi mắt long lanh như nước, lẳng lặng nhìn Bành Viễn Chinh.
- Có đỡ chút nào không?
Bành Viễn Chinh cười.
Lý Tuyết Yến nhoẻn miệng cười:
- Dạ, đỡ hơn nhiều rồi.
Nụ cười làm vẻ tiều tụy trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng tan đi, cho Bành Viễn Chinh cảm giác, dường như Lý Tuyết Yến hoàn toàn thay da đổi thịt, biến thành một người khác.
Như nhận thấy sự kinh ngạc của Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến đột nhiên sâu kín thở dài, hừ một tiếng, nói:
- Đàn ông quả nhiên không có ai tốt! Mình trong lòng nghĩ đến hắn, nhớ hắn, hắn lại cố tình làm như không thấy, lòng dạ ác độc sắt đá; bây giờ mình không nhớ nhung sầu khổ vì hắn nữa, trong lòng hắn lại thấy không thoải mái. Ăn trong bát, còn ngó trong nồi, cho dù không chiếm được, cũng không để cho người khác chiếm, tâm trạng như thế có đúng hay không?
Bành Viễn Chinh toát mồ hôi.
Lý Tuyết Yến bật cười khúc khích:
- Chỉ đùa với anh chút thôi. Nói thật, hai ngày nay tôi suy nghĩ rất nhiều, việc đã đến nước này, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không tìm đến cái chết, tôi không phải là loại con gái yếu đuối trong tiểu thuyết Quỳnh Dao.
Ba tôi nói rất đúng, đời người quan trọng hơn tình cảm nhiều. Viễn Chinh, hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè, thành đồng bạn.
Lý Tuyết Yến cười rạng rỡ, sự ảm đạm trong trong mắt dần dần lui đi, ẩn giấu sâu tận trong tâm hồn.
Cô vươn cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn ra, Bành Viễn Chinh hơi do dự, cũng đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô…
- Ngày mai anh đi lên tỉnh?
Lý Tuyết Yến khoác áo, tiễn Bành Viễn Chinh ra cửa.
- Ừ, tôi đi lên tỉnh chúc thọ một người quen.
Bành Viễn Chinh cười nói.
Lý Tuyết Yến im lặng gật đầu:
- Anh đi đi, ngày mai tôi đi làm lại. à, chuyện tập đoàn Phong Thái ra sao rồi?
- Bí thư Tần đồng ý giúp đỡ làm cầu nối. Tôi đánh giá khả năng họ chịu ngồi xuống thương lượng với chúng ta là rất lớn, nhưng hợp tác có thể thành công hay không, tôi cũng không dám chắc.
Bành Viễn Chinh cười cười.
- Không chỉ quyết định ở tập đoàn Phong Thái, còn phải xem nhà máy dệt ở thị trấn có chịu phối hợp hay không.
Lý Tuyết Yến nhíu mày nói:
- Mấy ông chủ xí nghiệp đều rất thiển cận, tôi sợ bọn họ sẽ không phối hợp.
- Không cần bọn họ phối hợp. Đợi đến lúc họ không còn chống đỡ được nữa, sẽ chủ động tìm chúng ta thương lượng.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, phất phất tay:
- Tuyết Yến, tĩnh dưỡng cho tốt, đừng để bị cảm lạnh, tôi về Ủy ban trước đây.
Nói xong, Bành Viễn Chinh nhanh chóng rời đi. Nhìn theo bóng dáng của Bành Viễn Chinh, vẻ tươi cười rạng rỡ của Lý Tuyết Yến dần dần tiêu tan, quay người vào nhà, buông một tiếng thở dài buồn bã.
Bành Viễn Chinh lên xe, chạy thẳng đến thị trấn Vân Thủy. Hắn vừa mới vào văn phòng, Mẫn Diễm vội vã đi vào, sắc mặt hơi khó coi, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, lại có chuyện.
Bành Viễn Chinh biến sắc:
- Chuyện gì vậy?
- Hôm nay Tân An Nhật Báo đăng một bài, phê bình thị trấn chúng ta.
Mẫn Diễm đưa tờ báo trong tay cho Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh nhận lấy, liếc nhìn, thấy trên trang hai có một bài báo với cái tít khá nặng “Thị trấn Vân Thủy: gần một ngàn công nhân bãi công xuống đường”.
Một bức ảnh in kèm, đúng là chụp tại hiện trờng ngày hôm đó, không ngờ là chụp Bành Viễn Chinh đứng trước một chiếc xe tải lớn, cầm loa phóng thanh kêu gọi công nhân giải tán.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, tiếp tục xem.
“Cuộc bãi công của các công nhân lần này đã là lần thứ hai. ông Trần, chủ tiệm một cửa hàng gần quốc lộ nói: toàn bộ đoạn quốc lộ gần thị trấn Vân Thủy đều bị chặn, trên đường đông nghẹt công nhân. Xe không thể di qua, tạo thành kẹt xe nghiêm trọng. Rất nhiều cảnh sát và cán bộ thị trấn đứng bên ngoài duy trì trật tự.
Theo một số công nhân nhà máy dệt phản ánh, ông chủ nhà máy lấy cớ tình hình thị trường không tốt, lợi nhuận sụt giảm, để trường kỳ nợ tiền lương, bọn họ đã gần nửa năm không nhận được lương, chỉ có thể ăn mì gói chịu ở cửa hàng phụ cận. Mà bọn họ nhiều lần đến Ủy ban nhân dân thị trấn phản ánh, nhưng không được trả lời.
Công nhân A Bình nói: ‘Tiền lương chúng tôi rất thấp, mỗi ngày tăng ca rất vất vả, phía nhà máy cứ trường kỳ không tuân theo luật lao động, không phát lương và tiền tăng ca cho chúng tôi, cuộc sống của chúng tôi rất khó khăn’.
Đọc lướt qua bài báo, Bành Viễn Chinh căm tức đập bàn:
- Vô trách nhiệm! Rất vô trách nhiệm!
Bành Viễn Chinh xuất thân từ ngành tuyên truyền, hắn hiểu được sự khó xử của người làm nhiệm vụ giám sát truyền thông. Nhưng giám sát thì giám sát, truyền thông thì truyền thông, không thể nói ngoa, đổ thêm dầu vào lửa, thêm mắm thêm muối trong lúc đưa tin. Đưa tin như vậy rõ ràng là có ác ý, cố ý nói xấu chính quyền thị trấn Vân Thủy.
Mẫn Diễm hơi căm tức nói:
- Đúng vậy, Chủ tịch thị trấn Bành, đây là bọn họ viết lung tung, không có trách nhiệm. Cái gì mà tiền lương thấp? Theo tôi biết, tiền lương ở các xí nghiệp trong thị trấn đều cao, cao hơn rất nhiều doanh nghiệp nhà nước! Nợ tiền lương là có thật, nhưng cũng không phải tất cả nhà máy dệt đều nợ lương! Càng không phải tất cả các nhà máy ở thị trấn đều nợ lương!
Bọn họ viết như vậy, làm cho người ta có cảm giác, hình như các xí nghiệp ở thị trấn chúng ta đều nợ tiền lương, không chấp hành quy định của pháp luật! Hơn nữa, có khi nào công nhân đến Ủy ban nhân dân thị trấn phản ánh mà không được chính quyền đáp lại? Loại bịa đặt như vậy mà bọn họ cũng không biết xấu hổ viết ra!
Không được, Chủ tịch thị trấn Bành, tôi thấy chúng ta không thể im lặng. Tân An Nhật Báo là cơ quan ngôn luạn của Thành ủy, bọn họ đưa tin sai như vậy, làm tổn thương rất nhiều hình tượng của chính quyền thị trấn chúng ta. Lãnh đạo cần phải tìm gặp lãnh đạo tòa soạn, mạnh mẽ kháng nghị!
Mẫn Diễm tức giận kết thúc lời nói của mình.
Cô tìm đến Bành Viễn Chinh, bởi vì biết hắn xuất thân từ tuyên truyền, có quan hệ quen thuộc với giới truyền thông thành phố, muốn Bành Viễn Chinh ra mặt can thiệp, xoay chuyển ảnh hưởng.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm, thở dài nói:
- Họ đưa tin sai sự thật và phóng đại. Nhưng cũng không cần phải “khởi binh hỏi tội”. Chị Mẫn, chị đi tìm Thi Bình, chồng chị ấy là lãnh đạo trung tầng của tòa soạn báo, chị thông qua Thi Bình và tòa soạn điều đình một chút, xem thái độ tòa soạn thế nào!
Mẫn Diễm thấy phản ứng của Bành Viễn Chinh không mạnh mẽ như tưởng tượng của mình, hơi thất vọng đi tìm Thi Bình.
Thi Bình không dám chậm trễ, lập tức nhờ chồng mình liên hệ với tòa soạn, thậm chí còn điện thoại cho phóng viên viết bài báo này- Chủ nhiệm Ban tin tức kinh tế quan trọng Giang Ninh Trinh.
Nhưng thái độ đối phương rất cứng rắn. Nhất là Giang Ninh Trinh, thái độ rất ngang tàng, không chỉ không chịu nhận sai, còn cả vú lấp miệng em, nói là bài báo của cô dựa trên sự điều tra kỹ lưỡng. Còn một Phó tổng biên tập còn buông một câu rằng, chính quyền thị trấn Vân Thủy có ý đồ quấy nhiễu tin tức, bọn họ sẽ khiếu nại lên Quận ủy Tân An và Ủy ban nhân dân quận.
Thi Bình bất đắc dĩ phải báo cáo lại với Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh giận dữ, hắn vốn thông tình đạt lý, thông cảm cho khó khăn của ngành truyền thông, cho dù có một chút không đúng sự thật và phóng đại, có lẽ là do phóng viên lười biếng không điều tra kỹ. Nhưng không ngờ thái độ của họ kém như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.