Chương 299: Mỹ nhân kế
Cách Ngư
12/04/2013
Trịnh Anh Nam lại cợt nhã bước theo:
- Chị, không nói giỡn nữa. Em nhờ chị một chuyện, có được không?
Tần Phượng sắc mặt hơi đỏ lên, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói:
- Em tìm chị có việc gì? Nếu là chuyện trái với nguyên tắc và chính sách thì chị không làm đâu. Hơn nữa, xí nghiệp của em hiệu quả và lợi ích rất tốt. Kinh doanh đang lúc thuận lợi thì đừng nghĩ đến việc đi đường ngang ngõ tắt gì cả.
Trịnh Anh Nam cười hì hì:
- Chị, nhiều năm như vậy, tụi em có mang phiền toái đến cho chị không? Mẹ của em hay nói rằng, chị được bây giờ cũng không dễ dàng gì. Nhà chúng ta đừng cấp thêm cho chị phiền toái.
- Cám ơn dì đã hiểu cho chị.
Tần Phượng thở phào một cái. Trịnh Anh Nam nói rất đúng. Cô từ một Phó chủ tịch quận, Chủ tịch quận, rồi Bí thư quận ủy, nhậm chức ở Tân An đã nhiều năm, không cần nói là để cho dệt Phong Thái đi cửa sau, cho dù là cô có quan hệ thân thích với Trịnh gia của dệt Phong Thái thì ở quận mọi người cũng không ai biết.
Tần Phượng tuy rằng mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng tính nguyên tắc rất mạnh. Công tư phân minh rất rõ ràng.
- Nhưng lần này, chị nhất định phải giúp tụi em. Ba của em ngại mở miệng với chị nên bảo em nói với chị.
Trịnh Anh Nam nắm chặt tay Tần Phượng, nôn nóng nói.
Tần Phượng cau mày:
- Có chuyện gì thì em cứ nói thẳng, đừng làm ra vẻ bí hiểm nữa.
- Chị, chị cũng biết rằng công ty của tụi em đang tìm cách đưa ra thị trường. Nhưng chuẩn bị gần một năm nay, các thủ tục đều đã hoàn tất, chỉ còn một cửa ở thủ đô thôi. Mất mấy tháng rồi nhưng vẫn là mò kim đáy bể, một chút tin tức cũng không có.
Trịnh Anh Nam nhẹ nhàng nói.
- Hiện tại quốc gia không phải đang cổ vũ các xí nghiệp đưa ra thị trường sao? Như thế nào lại kéo lâu như vậy?
Tần Phượng kinh ngạc hỏi:
- Có phải là xí nghiệp của em vẫn chưa đủ điều kiện cơ sở?
- Chị, điều kiện của tụi em là tuyệt đối đúng quy cách. Nhưng chị cũng biết, hiện tại ngành dệt đang trì trệ, xí nghiệp dệt muốn đưa ra thị trường thì việc thẩm tra rất nghiêm khắc. Thậm chí có thể nói là có chút hà khắc. Đương nhiên, quan trọng nhất là chúng em ở thủ đô chẳng có quan hệ nào cả. Người ta tùy tay đem thủ tục phê duyệt của tụi em áp chế đi. Tụi em cũng chỉ lo lắng suông mà không có biện pháp nào cả.
Trịnh Anh Nam thở dài:
- Thủ đô nước quá sâu, loại xí nghiệp địa phương nhỏ như tụi em, chẳng có quan hệ gì.
- Cho nên, xin chị giúp đỡ một chút.
Trịnh Anh Nam thật sự nghiêm túc nói.
Tần Phượng cười khổ:
- Con bé chết tiệt kia, ở thủ đô thì chị có thể làm gì? Chị chỉ là một Bí thư quận ủy nho nhỏ, cũng chẳng phải là Bí thư Tỉnh ủy. Em bảo chị đi giúp em xử lý thủ tục phê duyệt chẳng phải là làm khó chị sao?
Trịnh Anh Nam cười hì hì, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười mờ ám:
- Chị, em biết rằng chị xử lý không được, nhưng có người lại xử lý được.
- Ai?
- Bành Viễn Chinh. Anh ta có thể giúp. Chị giúp tụi em nói vài lời với anh ta.
Trịnh Anh Nam nắm tay Tần Phượng, năn nỉ nói:
- Chị, chị nói giúp giùm em, khiến anh ta hỗ trợ. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ thành người một nhà.
Tần Phượng sắc mặt đỏ lên, từng mắt nhìn Trịnh Anh Nam, sẵng giọng nói:
- Em lại nói hươu nói vượn gì vậy? Chị vốn chẳng có người em như em. Chị đã nói với em nhiều lần rồi. Chị và cậu ta chỉ là quan hệ bình thường cấp trên cấp dưới. Nói sau, cậu ta cũng chỉ là một Chủ tịch thị trấn, có thể làm chuyện gì ở thủ đô chứ? Chị không tin.
Tần Phượng miệng nói không tin, nhưng kỳ thật trong lòng lại nổi lên một tia ngưng trọng. Cô nhớ tới gần đây Bành Viễn Chinh có nhiều việc chẳng đơn giản chút nào. Cô cảm thấy Bành Viễn Chinh có bối cảnh không tầm thường, nhưng không đến mức lan truyền đến thủ đô.
Trịnh Anh Nam ánh mắt ngưng trọng nhìn Tần Phượng, nhỏ giọng nói:
- Chị, xem ra chị vẫn còn chưa hiểu hết về anh ta. Thủ tục tập đoàn Tín Kiệt đưa ra thị trường là nhờ Bành Viễn Chinh giúp đấy. Hoàng Đại Long lúc trước trong một lần uống rượu đã khoe với em, nói rằng Bành Viễn Chinh là bạn của anh ta, chỉ một cuộc điện thoại liền giải quyết hết tất cả.
- Đáng tiếc, em ngày hôm sau đến tìm Hoàng Đại Long, người này sống chết cũng không chịu nhận. Nhưng em từ bên cạnh hỏi thăm tin tức một chút, xí nghiệp Tín Kiệt người ta nói, tập đoàn Tín Kiệt lúc trước cũng bị áp chế như vậy. Nhưng cuối cùng là nhờ Chủ tịch thị trấn Bành thị trấn Vân Thủy khơi thông quan hệ.
Tần Phượng khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, thản nhiên nói:
- Nếu như vậy thì em trực tiếp đi tìm cậu ta đi. Tối hôm qua không phải mọi người nói chuyện với nhau khá ăn ý sao? Lưu Quang nhà em còn là đồng học với cậu ta.
- Chị, cũng phải biết giữ thể diện chứ. Mới lần đầu gặp mặt mà đã nhờ đỡ, không biết xấu hổ à?
Trịnh Anh Nam cười hì hì:
- Chị, mau giúp em đi. Việc đưa ra thị trường này đối với chúng em rất là quan trọng. Nếu anh ấy có thể giúp tụi em hoàn thành chuyện này thì em mới công nhận anh ta làm anh rể. Bằng không…Hừ!
Tần Phượng sắc mặt đột nhiên đỏ lên, đẩy Trịnh Anh Nam một phen:
- Con bé xấu xí kia, em đi đi.
Sau khi cùng Trịnh Anh Nam làm ầm ĩ một trận, tâm tình Tần Phượng đột nhiên tốt hơn rất nhiều. Đã lâu lắm rồi, tâm trạng của cô không có thả lỏng như lúc này.
Cô lấy lại bình tĩnh, khóe miệng lại hiện lên một tia nghiền ngẫm, nhẹ nhàng nói;
- Anh tử, các người trực tiếp đi tìm cậu ta đi. Nếu cậu ta thật sự có năng lực thì khẳng định cậu ta sẽ hỗ trợ ngay. Chị nghĩ, nếu tụi em chủ động tìm đến cậu ta, cậu ta khẳng định sẽ rất cao hứng.
Trịnh Anh Nam có chút do dự:
- Chị, em không nói giỡn đâu. Đây là việc quan trọng. Nói thật, chị hãy giúp em hẹn anh ta một lần. Em và Lưu Quang sẽ mời anh ta một bữa cơm, chính thức nói chuyện này.
- Không nói giỡn nữa, em hãy trực tiếp đến thị trấn Vân Thủy mà tìm cậu ta.
Tần Phượng tùy ý phất tay:
- Cậu ta sẽ hỗ trợ, chị cam đoan đấy. Tuy nhiên, chỉ sợ là mọi người phải trả một cái giá hơi cao một chút.
Trịnh Anh Nam hiển nhiên là hiểu lầm ý của Tần Phượng:
- Chị, khẳng định là không để anh ta làm công không đâu. Nếu chuyện này có thể thành thì tụi em tặng anh ta một chiếc xe là được mà.
Tần Phượng lại im lặng. Cô nhìn Trịnh Anh Nam lắc đầu nói:
- Anh tử, chị không nói chơi với em đâu. Em hãy khẩn trương tìm cậu ta đi. Chị đi ngủ tiếp đây. Buổi chiều chị còn một cuộc họp ở quận.
Trịnh Anh Nam ồ lên một tiếng:
- Chị, em thử đi tìm anh ta xem. Nếu không được thì cần chị dùng mỹ nhân kế đấy nhé.
Tần Phượng xấu hổ mắng một trận:
- Khẩn trương biến đi, con bé chết tiệt kia.
Trịnh Anh Nam cười lớn, rồi chạy ra ngoài. Sau khi trở lại trong xe dưới lầu, Lưu Quang liền hỏi:
- Chị Tần nói như thế nào?
- Chị ấy bảo chúng ta trực tiếp tìm Bành Viễn Chinh. Xem ra, bà chị này quan hệ với chàng thanh niên kia không tầm thường. Đừng nhìn ngoài miệng chị ấy cứng rắn, nhưng kỳ thật thì em đã nhìn ra chị ấy tám phần đã thích Bành Viễn Chinh. Chỉ có điều, tuổi chị ấy lớn hơn Bành Viễn Chinh rất nhiều nên còn có sự ngượng ngùng.
Trịnh Anh Nam mỉm cười:
- Đi, chúng ta đến thị trấn Vân Thủy đi.
- Anh tử, anh thấy bọn họ không được đâu. Một là tuổi cách nhau quá xa, hơn nữa chị Tần dù sao cũng đã trải qua một cuộc hôn nhân. Cho dù Bành Viễn Chinh đồng ý thì trong nhà cậu ta có đồng ý không? Lời nói con người đáng sợ lắm. Anh sợ vị Bành học đệ này không chịu nổi áp lực xã hội này đâu.
Lưu Quang vừa lái xe, vừa lắc đầu nói.
Ở thời bấy giờ, phụ nữ lớn tuổi lập gia đình với đàn ông nhỏ tuổi hơn mình khẳng định sẽ gặp phải áp lực xã hội. Lưu Quang lo lắng cũng không phải là không có căn cứ.
- Tái hôn lại thì sao? Tuổi tác thì thành vấn đề à? Mẹ của em cũng lớn hơn ba em vài tuổi đấy. Hiện tại không phải là vẫn tốt đấy sao? Chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng thì đó cũng chẳng phải là vấn đề.
Trịnh Anh Nam phản ứng có chút kịch liệt. Bởi vì mẹ cô cũng là lập gia đình lần thứ hai với cha cô và đã có một đứa con riêng.
Lưu Quang im lặng, biết mình không thể nói gì. Nếu có nói nữa thì sẽ khiến cho vợ mình thẹn quá hóa giận. Vốn đây là chuyện của người khác, cũng chẳng có quan hệ gì với mình. Nếu khiến cho vợ chồng mình vì chuyện đó mà cãi cọ thì không tốt.
Nhưng Trịnh Anh Nam sau một lúc trầm mặc lại thở dài nói:
- Lưu Quang, anh nói cũng có lý. Thôi trước cứ xem tình hình rồi nói sau. Nếu anh ta không thật lòng với chị em, hoặc muốn đùa giỡn với chị thì cho dù việc của em không thành thì em cũng không tha cho anh ta.
Lưu Quang cười khổ:
- Em đấy, người ta với chị Tần vốn không có gì mà.
- Không có gì? Không có gì sao lại chạy tới chỗ đó dùng cơm chứ? Em không tin đâu.
Trịnh Anh Nam mỉm cười:
- Lưu Quang, anh không biết chị của em rồi. Nhìn chị em như vậy, tám phần là động tâm. Khả năng….
- Khả năng…
Trịnh Anh Nam lại thở dài. Cô đột nhiên hơi lo lắng Tần Phượng hoàn toàn là đơn phương. Nếu cô yêu Bành Viễn Chinh mà đối phương lại chẳng có ý gì với cô. Thì như vậy cô lại bị tổn thương trong tình cảm một lần nữa.
Trịnh Anh Nam đi rồi, Tần Phượng liền rời giường. Sau khi vệ sinh sạch sẽ, cô liền gọi điện thoại bảo lái xe đến chở cô đi làm.
Cô là một cán bộ chuyên nghiệp. Hiện tại lại là cuối năm, quận ủy và UBND quận các hạng mục công tác đều trong giai đoạn tổng kết. Cô là nhân vật số một nhất định phải chú ý. Công tác của một năm sắp chấm dứt. Nếu ngay trong thời điểm mấu chốt này xảy ra việc gì thì sẽ mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, cô đang chờ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến tìm cô nói chuyện.
Sau khi bước vào văn phòng quận ủy, Thẩm Ngọc Lan nét mặt kính cẩn tươi cười bước vào, đem một chồng văn kiện đặt lên bàn của cô, rồi đưa sang một lịch trình an bài sẵn:
- Bí thư Tần, đây là lịch trình công tác ngày hôm nay của cô. Buổi sáng tôi đã suy xét đến sức khỏe của lãnh đạo không được tốt lắm nên loại bỏ hết các hoạt động. Chỉ có điều, hội nghị chiều nay cô nhất định phải tham dự. Đây đã định trước đó nửa tháng rồi.
- Còn nữa, Chủ tịch quận Cố vừa điện thoại, nói gần đây trong nhà của ngài ấy có việc, nhất định phải đi ra ngoài hai ngày. Ngài ấy nói rằng điện thoại của cô không gọi được nên nhờ tôi nói lại với cô một tiếng.
Tần Phượng nhướng mày:
- Xin phép làm việc? Đến địa phương bên ngoài? Có nói rằng đi đâu không?
- Không có!
Tần Phượng trầm mặc một chút rồi phất tay:
- Uh, tôi biết rồi. Buổi chiều tôi không tham gia đâu. Tôi muốn đến thành phố tham dự một cuộc họp. Bảo Phó bí thư Lệnh đi thay tôi.
Thẩm Ngọc Lan không dám nói cái gì, lập tức vâng lệnh rồi ra ngoài, đi tìm Phó bí thư quận ủy Lệnh Tường.
Tần Phượng có chút mệt mỏi dựa vào chiếc ghế rộng thùng thình, đôi mày đẹp cau lại. Cô tổng cảm thấy Cố Khải Minh đột nhiên xin phép ra ngoài, dường như có chút không thích hợp. UBND quận công tác rất bề bộn. Nhất là sau khi Cố Khải Minh đến trường đảng tỉnh ủy để tham gia huấn luyện thì công tác càng dồn đọng hơn. Như thế nào lại có thời gian xin phép ra bên ngoài chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.