Chương 591: Náo loạn
Cách Ngư
02/06/2013
- Viễn Chinh à, tôi là Tần Đào. Không ngủ được à? Chúng ta nói chuyện một chút nhé. Uống bia không?
Ngoài cửa, Tần Đào cười nói.
Bành Viễn Chinh lên tiếng:
- Anh Tần, tôi ngủ rồi. Nhức đầu đến chết đi được. Ngày mai còn phải dậy sớm để họp nên bây giờ không uống được. Hôm nào anh đến Tân An, tôi xin mời anh uống rượu. Chúng ta còn nhiều thời gian mà.
Tần Đào đứng ngoài cửa vẫn có chút lưu luyến, nhưng thái độ của Bành Viễn Chinh rất cương quyết. Y do dự một lát rồi bước xuống lầu.
Tần Phượng lúc này mở thở dài một cái, nhịn không được, lên tiếng trách:
- Đã đánh bài thì không thể không uống rượu. Mà đã uống rượu rồi thì không thể khống chế được, cả đêm ầm ĩ.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tần Đào cũng là một người tốt. Nhưng anh cảm giác cá tính của cậu ta mà làm xí nghiệp thì…
Bành Viễn Chinh muốn nói rồi lại thôi.
Tần Phượng hiểu ý tứ của hắn, thở dài nói:
- Tần Đào quá ngay thẳng, con người cũng đơn thuần, lại là xuất thân từ bộ đội, căn bản không thể hiểu được những chuyện thất loạn bát tao. Cậu ta chuyển nghề, ngại bắt đầu làm việc ở cơ quan nên chuyển qua xí nghiệp. Thật ra thì xí nghiệp của người ta cho cậu ấy vị trí Phó tổng, là bởi vì nhìn vào quan hệ với ông cụ nhà em.
- Sợ rằng cái này còn có quan hệ với việc có người chị làm Ủy viên thường vụ thành ủy Tân An nữa đấy chứ.
Bành Viễn Chinh cười một tiếng, rồi nhẹ nhàng nói:
- Điều này cũng bình thường thôi. Trong quan hệ xã hội hay làm ăn, thì nhìn vào mối quan hệ của một ai đó cũng không có gì kỳ quái.
- Mặc kệ cậu ấy làm cái gì, có lý tưởng hay không thì nhất định cũng không chết đói đâu. Đúng rồi, cậu ta nói cái gì đầu tư hôm trước, anh cũng đừng tin là thật. Ông chủ của công ty đó cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Tần Phượng nhớ lại những lời Tần Đào nói, dặn dò Bành Viễn Chinh mấy câu.
- Xí nghiệp đó làm về khoa học kỹ thuật sinh vật, bao gồm sinh thái nông nghiệp và y dược. Thật ra bản thân anh cảm thấy, nếu như bọn họ có ý đồ này thì có thể đến huyện Lân để đầu tư. Anh ở bên đó luôn mở rộng cửa.
Bành Viễn Chinh có chút mệt mỏi, thuận miệng nói một câu sau đó ôm chặt Tần Phượng, ngáp một cái:
- Không nói những gì này nữa. Ngủ đi.
Huyện Lân
Giờ phút này, trên dưới trong huyện có thể nói là “Sợ bóng sợ gió, trông gà hóa cuốc”. Điều đáng nói là một tin tức nhỏ trong cơ quan huyện rất nhanh có thể lan tràn ra toàn bộ huyện. Mà tin tức trong quá trình truyền bá vừa có trộn lẫn những loại phỏng đoán vì sao, lại có cơ cấu khuếch đại. Trong cơ quan có người thả một cái rắm thôi, truyền ra ngoài, đến những ngôi chợ thì có thể trở thành một tin tức thời sự trọng đại.
Bành Viễn Chinh lần trước đã phản đối Hàn Duy trong vấn đề chọn lựa cán bộ. Rồi Bành Viễn Chinh vắng mặt trong hai nghi thức đặt móng khởi công xây dựng của hai công trình trọng điểm. Kế tiếp, Âu Dương Dũng và Lý Minh Nhiên phụng mệnh nắm công việc của Huyện ủy, UBND huyện trong tay. Đủ loại tin tức như thế, càng làm cho lời đồn đãi Bành Viễn Chinh sắp rơi đài lúc trước càng thêm chính xác hơn mà thôi.
Lúc này, không chỉ có quần chúng và cán bộ bình thường, trong huyện cán bộ trung tầng và một phần cán bộ lãnh đạo cao tầng cũng tham dự vào. Từ không tin đến bán tín bán nghi, rồi đến hiểu lầm, lo lắng. Loại trạng thái biến đổi này đại khái càng thăng cấp cho lời đồn nhảm kia.
Nếu nói tâm thái quyết định tư thái, căn cứ vào việc phòng ngừa chuyện Bành Viễn Chinh có thể rơi đài, một số người tâm tư có chút lung lay lại bắt đầu sau lưng hoạt động mờ àm. Ví dụ như Phó chủ tịch huyện Đồng Dũng, mượn danh nghĩa cuộc họp, chiếm được sự ủng hộ của các cán bộ bình thường, thay Vương Hạo an bài công việc trong huyện.
Vương Hạo bất đắc dĩ, cũng không muốn vào lúc này đắc tội với Đổng Dũng. Làm bộ như không nhìn thấy, không nghe thấy.
Phòng làm việc của Cung Hàn Lâm vốn bỏ trống, nhưng hai ngày nay những cán bộ có chút nhạy cảm ở huyện liền phát hiện, UBND huyện đã cho người chủ động đi thay Cung Hàn Lâm quét dọn vệ sinh. Thậm chí, có người nói rằng, chủ quản của một số ngành trong huyện cũng đã âm thầm hướng Cung Hàn Lâm xin chỉ thị cùng báo cáo công việc.
Thật ra thì đã sớm xác định Bành Viễn Chinh sẽ phù chính, Cung Hàn Lâm điều nhiệm sang việc khác là trình tự sắp tới của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Chẳng qua là năm tháng truyền tin cùng liên lạc xa không bằng đời sau phát đạt. Điện thoại, mạng inte, báo chí đời này chưa có nhiều. Tin tức từ bên ngoài truyền tới trong huyện cũng phải cần có thời gian.
Dĩ nhiên, lần thay đổi chức vụ này của Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm cực kỳ nhạy cảm. Lãnh đạo cao tầng Thành ủy cũng cực kỳ thận trọng, không dễ dàng công bố ra ngoài những tin tức có liên quan. Bản thân Đông Phương Nham cũng giữ kín như bưng. Những Ủy viên thường vụ thành ủy khác thì nói năng càng thêm thận trọng.
Bởi vì nguyên nhân nào đó không muốn nhiều người biết, Hàn Duy cũng không có thông báo với cán bộ huyện, bao gồm Âu Dương Dũng và Lý Minh Nhiên. Bởi vì Hàn Duy đã liên lạc với Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh ở thành phố Trạch Lâm, tranh thủ năm ba ngày thời gian xử lý chút việc riêng, sau đó sẽ quay về huyện.
Sau ngày mùng một tháng năm, Thành ủy sẽ đến huyện Lân tuyên bố kết quả bổ nhiệm. Hết thảy đều sẽ kết thúc.
Nhưng Tôn Thắng Tuấn bởi vì ban đầu là Phó chủ nhiệm Ủy ban Mậu dịch thành phố, cùng với lãnh đạo cao tầng quan hệ rất tốt. Biết được ám hiệu của lãnh đạo, trong lòng liền chấn động. Trong khoảng thời gian ngắn nhất điều chỉnh tâm tính của mình.
Lý Minh Nhiên hai ngày qua liên tục gọi cho Bành Viễn Chinh, nhưng vẫn không liên lạc được. Điện thoại của Bành Viễn Chinh tắt máy. Thật ra thì Bành Viễn Chinh cũng không phải cố ý tắt điện thoại mà là không có điện để sạc.
Đối với sự biến đổi thế cục trong huyện, Bành Viễn Chinh trong lòng biết rất rõ. Nhưng càng như vậy thì hắn lại càng không muốn lập tức trở về. Hắn muốn nhìn xem có ai nhảy ra hay không. Đối với hắn mà nói thì đây cũng là cơ hội để khảo sát sự tâm phúc của mọi người. Vì vậy, Bành Viễn Chinh hướng Hàn Duy xin nghỉ phép, rồi lặng lẽ đi theo Tần Phượng đi cùng một đoàn du lịch đến phía nam.
Vương Hạo sắc mặt phức tạp gõ cửa phòng làm việc của Lý Minh Nhiên, nhẹ nhàng cười khổ:
- Phó chủ tịch Lý, rất nhiều văn kiện, giấy tờ cần chữ ký của Phó chủ tịch Bành thì mới có thể tiến hành. Không biết lúc nào thì lãnh đạo có thể trở lại?
Vương Hạo lời này xem như là một loại thử dò xét.
Lời đồn đãi trong huyện nổi lên bốn phía, lòng người cũng chuyển động. Những người như Vương Hạo cũng có chút bất an. Nhưng là cán bộ trung tầng, y không cách nào nhận được tin tức đích thật từ lãnh đạo thượng tầng. Chỉ có thể nhân cơ hội này, hướng Lý Minh Nhiên dò xét.
Lý Minh Nhiên ra vẻ không hiểu ý tứ của y, chỉ thản nhiên nói:
- Đừng có gấp, Phó chủ tịch huyện Bành có việc. Mấy ngày nữa sẽ trở về, những công việc này trước cứ để đó.
Không nhận được tin tức hữu dụng nào từ Lý Minh Nhiên, Vương Hạo hơi có chút thất vọng. Y chần chừ một chút rồi hạ giọng nói:
- Phó chủ tịch huyện Lý, Phó chủ tịch huyện Đổng muốn sử dụng chiếc xe kia. Việc dùng xe của cơ quan vô cùng khẩn trương. Anh xem có thể điều tạm chiếc xe của Chủ tịch huyện Cung cho người khác sử dụng hay không?
Cung Hàn Lâm mặc kệ có xảy ra chuyện gì thì trên danh nghĩa vẫn là Chủ tịch huyện Lân. Ông ta đến tỉnh học tập, xe để đó không dùng. Lời đề nghị này của Vương Hạo, thứ nhất là có ý bất mãn với thái độ của Đổng Dũng. Thứ hai là vẫn như cũ, vô hình trung dò xét.
Lý Minh Nhiên đột nhiên nhíu mày. Hành động của Đổng Dũng y cũng nhìn thấy, nhưng không thể tránh được. Tất cả mọi người đều là Phó chủ tịch huyện. Có người có xe, có người thì không. Bản thân sẽ không tránh được mâu thuẫn. Đổng Dũng lựa chọn lúc này cháy nhà mà hôi của, chiếm trước một chiếc xe. Ai cũng không nên đem loại chuyện này nói ra chứ.
Thật ra thì không chỉ có vấn đề chiếm xe, Đổng Dũng đã bắt đầu nhúng tay vào các hạng mục xây dựng. Bởi vì trong phân công công việc của y cũng có mảng kế hoạch và kinh doanh. Cho nên nhúng tay vào việc này cũng coi như cho qua. Chỉ là trước kia Bành Viễn Chinh gắng sức thực hiện, đem hạng mục xây dựng buộc chặt, để cho Quách Vĩ Toàn quản lý. Cho nên Đổng Dũng chen chân cũng không lọt.
Tôn Thắng Tuấn học theo, cũng bắt đầu thăm dò nhúng tay. Bởi vì Tôn Thắng Tuấn quản lý việc xây dựng. Nghiêm khắc mà nói, Tôn Thắng Tuấn mới chính là Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng của huyện, chứ không phải là Quách Vĩ Toàn.
Nhìn tư thế đó và hoàn cảnh, mọi người tự thân quyền lực cùng lợi ích chính trị đã bắt đầu suy tính, có những động tác ban đầu. Thủ pháp thì có lẽ không giống nhau, nhưng cùng chung một mục đích.
Quách Vĩ Toàn buồn bực cực kỳ. Rất rõ ràng, cho dù Bành Viễn Chinh có giống như lời đồn đãi xảy ra chuyện, bị điều đi, thì những công việc mà y chủ đạo ở huyện Lân cùng quyền lực trong UBND huyện sẽ bị đánh loạn, một lần nữa phân phối lại. Con đường lý tưởng trở thành một Phó chủ tịch thường trực huyện sẽ trong nháy mắt hóa thành hoa trong gương, trăng trong nước.
- Vương Hạo, xe của Chủ tịch Cung không thể đụng đến. Xe của Phó chủ tịch huyện Bành cũng vậy. lãnh đạo mặc dù không có ở nhà, nhưng xe thì không thể đụng vào. Như vậy đi, nếu xe ở cơ quan đang khẩn trương, vật thì cứ điều xe của tôi cho các đồng chí khác dùng. Tôi và đồng chí Nghiêm Hoa dùng chung một chiếc cũng được. Nhà của Nghiêm Hoa ở trong huyện, hai chúng tôi thay phiên nhau đi, cũng không thành vấn đề.
Lý Minh Nhiên vẻ mặt nghiêm túc, phất tay.
Vương Hạo khóe miệng nhếch lên, nhưng gật đầu nói:
- Tôi hiểu rồi, Phó chủ tịch huyện Lý cũng là lãnh đạo, không thể không có xe dùng. Phó chủ tịch huyện Lý, bằng không thì tôi sẽ cùng với đơn vị ở dưới, điều tạm một chiếc xe lên?
- Không được, các đồng chí ở cơ sở nhu cầu dùng xe so với chúng ta cần hơn. Chúng ta là những đồng chí ở cơ quan, đi như vầy là được rồi. Tận lực không nên tạo thêm gánh nặng cho ở dưới.
Lý Minh Nhiên quả quyết cự tuyệt:
- Kiên quyết không được.
Buổi chiều, lúc tan tầm, Lý Minh Nhiên đột nhiên chủ động đến tìm Nghiêm Hoa, nói về chuyện xe cộ. Nghiêm Hoa dĩ nhiên là không từ chối. Vấn đề nhạy cảm này, cô cũng không nên nhiều lời.
Hai người sóng vai nhau bước xuống lầu, ra bên goài. Ở ngay cổng thì gặp phải Đổng Dũng. Đổng Dũng sắc mặt đỏ bừng, đang kẹp bao công văn vội vàng bước đi, khẽ hướng hai người gật đầu, rồi vội vàng leo lên chiếc xe đã chờ sẵn ngoài cửa.
Nghiêm Hoa cau mày, nhịn không được nhẹ nhàng cười lạnh:
- Lão Lý, trong huyện của ta hai ngày qua thật sự là náo loạn. Người nào cũng nhảy dựng lên. Thật sự là buồn cười!
Lý Minh Nhiên chỉ mỉm cười.
Nghiêm Hoa dừng bước, quay đầu lại nhìn Lý Minh Nhiên:
- Lão Lý, Phó chủ tịch huyện Bành có nói khi nào trở lại không? Anh ta đến thành phố Trạch Lâm để họp, làm sao mà đi lâu như vậy?
Lý Minh Nhiên cũng không nói được gì, chỉ có thể cười khổ.
Y cùng Bành Viễn Chinh tạm thời mất đi liên lạc. Y cũng muốn biết Bành Viễn Chinh đích thật đang ở đâu. Y cũng đang thông qua quan hệ hỏi thăm kết quả của Hội nghị thường vụ Thành ủy. Có mấy lần y muốn chủ động gọi điện thoại cho Phó chủ tịch thường trực Mạnh hỏi thăm, nhưng chung quy vẫn không có can đảm.
Ngoài cửa, Tần Đào cười nói.
Bành Viễn Chinh lên tiếng:
- Anh Tần, tôi ngủ rồi. Nhức đầu đến chết đi được. Ngày mai còn phải dậy sớm để họp nên bây giờ không uống được. Hôm nào anh đến Tân An, tôi xin mời anh uống rượu. Chúng ta còn nhiều thời gian mà.
Tần Đào đứng ngoài cửa vẫn có chút lưu luyến, nhưng thái độ của Bành Viễn Chinh rất cương quyết. Y do dự một lát rồi bước xuống lầu.
Tần Phượng lúc này mở thở dài một cái, nhịn không được, lên tiếng trách:
- Đã đánh bài thì không thể không uống rượu. Mà đã uống rượu rồi thì không thể khống chế được, cả đêm ầm ĩ.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tần Đào cũng là một người tốt. Nhưng anh cảm giác cá tính của cậu ta mà làm xí nghiệp thì…
Bành Viễn Chinh muốn nói rồi lại thôi.
Tần Phượng hiểu ý tứ của hắn, thở dài nói:
- Tần Đào quá ngay thẳng, con người cũng đơn thuần, lại là xuất thân từ bộ đội, căn bản không thể hiểu được những chuyện thất loạn bát tao. Cậu ta chuyển nghề, ngại bắt đầu làm việc ở cơ quan nên chuyển qua xí nghiệp. Thật ra thì xí nghiệp của người ta cho cậu ấy vị trí Phó tổng, là bởi vì nhìn vào quan hệ với ông cụ nhà em.
- Sợ rằng cái này còn có quan hệ với việc có người chị làm Ủy viên thường vụ thành ủy Tân An nữa đấy chứ.
Bành Viễn Chinh cười một tiếng, rồi nhẹ nhàng nói:
- Điều này cũng bình thường thôi. Trong quan hệ xã hội hay làm ăn, thì nhìn vào mối quan hệ của một ai đó cũng không có gì kỳ quái.
- Mặc kệ cậu ấy làm cái gì, có lý tưởng hay không thì nhất định cũng không chết đói đâu. Đúng rồi, cậu ta nói cái gì đầu tư hôm trước, anh cũng đừng tin là thật. Ông chủ của công ty đó cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Tần Phượng nhớ lại những lời Tần Đào nói, dặn dò Bành Viễn Chinh mấy câu.
- Xí nghiệp đó làm về khoa học kỹ thuật sinh vật, bao gồm sinh thái nông nghiệp và y dược. Thật ra bản thân anh cảm thấy, nếu như bọn họ có ý đồ này thì có thể đến huyện Lân để đầu tư. Anh ở bên đó luôn mở rộng cửa.
Bành Viễn Chinh có chút mệt mỏi, thuận miệng nói một câu sau đó ôm chặt Tần Phượng, ngáp một cái:
- Không nói những gì này nữa. Ngủ đi.
Huyện Lân
Giờ phút này, trên dưới trong huyện có thể nói là “Sợ bóng sợ gió, trông gà hóa cuốc”. Điều đáng nói là một tin tức nhỏ trong cơ quan huyện rất nhanh có thể lan tràn ra toàn bộ huyện. Mà tin tức trong quá trình truyền bá vừa có trộn lẫn những loại phỏng đoán vì sao, lại có cơ cấu khuếch đại. Trong cơ quan có người thả một cái rắm thôi, truyền ra ngoài, đến những ngôi chợ thì có thể trở thành một tin tức thời sự trọng đại.
Bành Viễn Chinh lần trước đã phản đối Hàn Duy trong vấn đề chọn lựa cán bộ. Rồi Bành Viễn Chinh vắng mặt trong hai nghi thức đặt móng khởi công xây dựng của hai công trình trọng điểm. Kế tiếp, Âu Dương Dũng và Lý Minh Nhiên phụng mệnh nắm công việc của Huyện ủy, UBND huyện trong tay. Đủ loại tin tức như thế, càng làm cho lời đồn đãi Bành Viễn Chinh sắp rơi đài lúc trước càng thêm chính xác hơn mà thôi.
Lúc này, không chỉ có quần chúng và cán bộ bình thường, trong huyện cán bộ trung tầng và một phần cán bộ lãnh đạo cao tầng cũng tham dự vào. Từ không tin đến bán tín bán nghi, rồi đến hiểu lầm, lo lắng. Loại trạng thái biến đổi này đại khái càng thăng cấp cho lời đồn nhảm kia.
Nếu nói tâm thái quyết định tư thái, căn cứ vào việc phòng ngừa chuyện Bành Viễn Chinh có thể rơi đài, một số người tâm tư có chút lung lay lại bắt đầu sau lưng hoạt động mờ àm. Ví dụ như Phó chủ tịch huyện Đồng Dũng, mượn danh nghĩa cuộc họp, chiếm được sự ủng hộ của các cán bộ bình thường, thay Vương Hạo an bài công việc trong huyện.
Vương Hạo bất đắc dĩ, cũng không muốn vào lúc này đắc tội với Đổng Dũng. Làm bộ như không nhìn thấy, không nghe thấy.
Phòng làm việc của Cung Hàn Lâm vốn bỏ trống, nhưng hai ngày nay những cán bộ có chút nhạy cảm ở huyện liền phát hiện, UBND huyện đã cho người chủ động đi thay Cung Hàn Lâm quét dọn vệ sinh. Thậm chí, có người nói rằng, chủ quản của một số ngành trong huyện cũng đã âm thầm hướng Cung Hàn Lâm xin chỉ thị cùng báo cáo công việc.
Thật ra thì đã sớm xác định Bành Viễn Chinh sẽ phù chính, Cung Hàn Lâm điều nhiệm sang việc khác là trình tự sắp tới của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Chẳng qua là năm tháng truyền tin cùng liên lạc xa không bằng đời sau phát đạt. Điện thoại, mạng inte, báo chí đời này chưa có nhiều. Tin tức từ bên ngoài truyền tới trong huyện cũng phải cần có thời gian.
Dĩ nhiên, lần thay đổi chức vụ này của Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm cực kỳ nhạy cảm. Lãnh đạo cao tầng Thành ủy cũng cực kỳ thận trọng, không dễ dàng công bố ra ngoài những tin tức có liên quan. Bản thân Đông Phương Nham cũng giữ kín như bưng. Những Ủy viên thường vụ thành ủy khác thì nói năng càng thêm thận trọng.
Bởi vì nguyên nhân nào đó không muốn nhiều người biết, Hàn Duy cũng không có thông báo với cán bộ huyện, bao gồm Âu Dương Dũng và Lý Minh Nhiên. Bởi vì Hàn Duy đã liên lạc với Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh ở thành phố Trạch Lâm, tranh thủ năm ba ngày thời gian xử lý chút việc riêng, sau đó sẽ quay về huyện.
Sau ngày mùng một tháng năm, Thành ủy sẽ đến huyện Lân tuyên bố kết quả bổ nhiệm. Hết thảy đều sẽ kết thúc.
Nhưng Tôn Thắng Tuấn bởi vì ban đầu là Phó chủ nhiệm Ủy ban Mậu dịch thành phố, cùng với lãnh đạo cao tầng quan hệ rất tốt. Biết được ám hiệu của lãnh đạo, trong lòng liền chấn động. Trong khoảng thời gian ngắn nhất điều chỉnh tâm tính của mình.
Lý Minh Nhiên hai ngày qua liên tục gọi cho Bành Viễn Chinh, nhưng vẫn không liên lạc được. Điện thoại của Bành Viễn Chinh tắt máy. Thật ra thì Bành Viễn Chinh cũng không phải cố ý tắt điện thoại mà là không có điện để sạc.
Đối với sự biến đổi thế cục trong huyện, Bành Viễn Chinh trong lòng biết rất rõ. Nhưng càng như vậy thì hắn lại càng không muốn lập tức trở về. Hắn muốn nhìn xem có ai nhảy ra hay không. Đối với hắn mà nói thì đây cũng là cơ hội để khảo sát sự tâm phúc của mọi người. Vì vậy, Bành Viễn Chinh hướng Hàn Duy xin nghỉ phép, rồi lặng lẽ đi theo Tần Phượng đi cùng một đoàn du lịch đến phía nam.
Vương Hạo sắc mặt phức tạp gõ cửa phòng làm việc của Lý Minh Nhiên, nhẹ nhàng cười khổ:
- Phó chủ tịch Lý, rất nhiều văn kiện, giấy tờ cần chữ ký của Phó chủ tịch Bành thì mới có thể tiến hành. Không biết lúc nào thì lãnh đạo có thể trở lại?
Vương Hạo lời này xem như là một loại thử dò xét.
Lời đồn đãi trong huyện nổi lên bốn phía, lòng người cũng chuyển động. Những người như Vương Hạo cũng có chút bất an. Nhưng là cán bộ trung tầng, y không cách nào nhận được tin tức đích thật từ lãnh đạo thượng tầng. Chỉ có thể nhân cơ hội này, hướng Lý Minh Nhiên dò xét.
Lý Minh Nhiên ra vẻ không hiểu ý tứ của y, chỉ thản nhiên nói:
- Đừng có gấp, Phó chủ tịch huyện Bành có việc. Mấy ngày nữa sẽ trở về, những công việc này trước cứ để đó.
Không nhận được tin tức hữu dụng nào từ Lý Minh Nhiên, Vương Hạo hơi có chút thất vọng. Y chần chừ một chút rồi hạ giọng nói:
- Phó chủ tịch huyện Lý, Phó chủ tịch huyện Đổng muốn sử dụng chiếc xe kia. Việc dùng xe của cơ quan vô cùng khẩn trương. Anh xem có thể điều tạm chiếc xe của Chủ tịch huyện Cung cho người khác sử dụng hay không?
Cung Hàn Lâm mặc kệ có xảy ra chuyện gì thì trên danh nghĩa vẫn là Chủ tịch huyện Lân. Ông ta đến tỉnh học tập, xe để đó không dùng. Lời đề nghị này của Vương Hạo, thứ nhất là có ý bất mãn với thái độ của Đổng Dũng. Thứ hai là vẫn như cũ, vô hình trung dò xét.
Lý Minh Nhiên đột nhiên nhíu mày. Hành động của Đổng Dũng y cũng nhìn thấy, nhưng không thể tránh được. Tất cả mọi người đều là Phó chủ tịch huyện. Có người có xe, có người thì không. Bản thân sẽ không tránh được mâu thuẫn. Đổng Dũng lựa chọn lúc này cháy nhà mà hôi của, chiếm trước một chiếc xe. Ai cũng không nên đem loại chuyện này nói ra chứ.
Thật ra thì không chỉ có vấn đề chiếm xe, Đổng Dũng đã bắt đầu nhúng tay vào các hạng mục xây dựng. Bởi vì trong phân công công việc của y cũng có mảng kế hoạch và kinh doanh. Cho nên nhúng tay vào việc này cũng coi như cho qua. Chỉ là trước kia Bành Viễn Chinh gắng sức thực hiện, đem hạng mục xây dựng buộc chặt, để cho Quách Vĩ Toàn quản lý. Cho nên Đổng Dũng chen chân cũng không lọt.
Tôn Thắng Tuấn học theo, cũng bắt đầu thăm dò nhúng tay. Bởi vì Tôn Thắng Tuấn quản lý việc xây dựng. Nghiêm khắc mà nói, Tôn Thắng Tuấn mới chính là Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng của huyện, chứ không phải là Quách Vĩ Toàn.
Nhìn tư thế đó và hoàn cảnh, mọi người tự thân quyền lực cùng lợi ích chính trị đã bắt đầu suy tính, có những động tác ban đầu. Thủ pháp thì có lẽ không giống nhau, nhưng cùng chung một mục đích.
Quách Vĩ Toàn buồn bực cực kỳ. Rất rõ ràng, cho dù Bành Viễn Chinh có giống như lời đồn đãi xảy ra chuyện, bị điều đi, thì những công việc mà y chủ đạo ở huyện Lân cùng quyền lực trong UBND huyện sẽ bị đánh loạn, một lần nữa phân phối lại. Con đường lý tưởng trở thành một Phó chủ tịch thường trực huyện sẽ trong nháy mắt hóa thành hoa trong gương, trăng trong nước.
- Vương Hạo, xe của Chủ tịch Cung không thể đụng đến. Xe của Phó chủ tịch huyện Bành cũng vậy. lãnh đạo mặc dù không có ở nhà, nhưng xe thì không thể đụng vào. Như vậy đi, nếu xe ở cơ quan đang khẩn trương, vật thì cứ điều xe của tôi cho các đồng chí khác dùng. Tôi và đồng chí Nghiêm Hoa dùng chung một chiếc cũng được. Nhà của Nghiêm Hoa ở trong huyện, hai chúng tôi thay phiên nhau đi, cũng không thành vấn đề.
Lý Minh Nhiên vẻ mặt nghiêm túc, phất tay.
Vương Hạo khóe miệng nhếch lên, nhưng gật đầu nói:
- Tôi hiểu rồi, Phó chủ tịch huyện Lý cũng là lãnh đạo, không thể không có xe dùng. Phó chủ tịch huyện Lý, bằng không thì tôi sẽ cùng với đơn vị ở dưới, điều tạm một chiếc xe lên?
- Không được, các đồng chí ở cơ sở nhu cầu dùng xe so với chúng ta cần hơn. Chúng ta là những đồng chí ở cơ quan, đi như vầy là được rồi. Tận lực không nên tạo thêm gánh nặng cho ở dưới.
Lý Minh Nhiên quả quyết cự tuyệt:
- Kiên quyết không được.
Buổi chiều, lúc tan tầm, Lý Minh Nhiên đột nhiên chủ động đến tìm Nghiêm Hoa, nói về chuyện xe cộ. Nghiêm Hoa dĩ nhiên là không từ chối. Vấn đề nhạy cảm này, cô cũng không nên nhiều lời.
Hai người sóng vai nhau bước xuống lầu, ra bên goài. Ở ngay cổng thì gặp phải Đổng Dũng. Đổng Dũng sắc mặt đỏ bừng, đang kẹp bao công văn vội vàng bước đi, khẽ hướng hai người gật đầu, rồi vội vàng leo lên chiếc xe đã chờ sẵn ngoài cửa.
Nghiêm Hoa cau mày, nhịn không được nhẹ nhàng cười lạnh:
- Lão Lý, trong huyện của ta hai ngày qua thật sự là náo loạn. Người nào cũng nhảy dựng lên. Thật sự là buồn cười!
Lý Minh Nhiên chỉ mỉm cười.
Nghiêm Hoa dừng bước, quay đầu lại nhìn Lý Minh Nhiên:
- Lão Lý, Phó chủ tịch huyện Bành có nói khi nào trở lại không? Anh ta đến thành phố Trạch Lâm để họp, làm sao mà đi lâu như vậy?
Lý Minh Nhiên cũng không nói được gì, chỉ có thể cười khổ.
Y cùng Bành Viễn Chinh tạm thời mất đi liên lạc. Y cũng muốn biết Bành Viễn Chinh đích thật đang ở đâu. Y cũng đang thông qua quan hệ hỏi thăm kết quả của Hội nghị thường vụ Thành ủy. Có mấy lần y muốn chủ động gọi điện thoại cho Phó chủ tịch thường trực Mạnh hỏi thăm, nhưng chung quy vẫn không có can đảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.