Chương 220: Nữ theo đuổi nam chỉ cách một tờ giấy (Phần 2)
Cách Ngư
12/04/2013
Ngay từ đầu, Mã Hiểu Yến cũng không có ấn tượng quá sâu với Bành Viễn Chinh, cũng không thấy hắn có gì xuất sắc, nhưng hôm nay có dịp ở chung, đột nhiên cô cảm thấy lòng mình xao động, rốt cuộc cô đã hiểu vì sao Sơ Đan lại yêu sâu nặng như vậy. Nếu là cô, có lẽ cũng không mạnh mẽ hơn Sơ Đan được bao nhiêu.
Nhưng cho dù là động tâm, cô cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Dù sao, hắn là đối tượng mà Sơ Đan, người bạn thân của cô thầm yêu, nếu cô làm kẻ thọc gậy bánh xe, chưa nói có thể thành công hay không, đã lập tức làm Sơ Đan bị tổn thương nặng nề...
...
Bành Viễn Chinh vào phòng vệ sinh rửa mặt, rút thuốc ra hút, không sốt ruột quay lại.
Hồ Tiến Học thấy con trai không mở miệng nói chuyện, thái độ khác thường, cảm thấy rất kỳ lạ. Thừa dịp Bành Viễn Chinh không ở đó, nhíu mày hỏi:
- Tiểu Cương, hôm nay con làm sao vậy? Cứ im lặng không nói lời nào, rất không lễ độ. Nhớ kỹ, lát nữa người ta quay lại, chủ động mời rượu!
Hồ Cương dạ một tiếng, gật đầu.
Mã Hiểu Yến khẽ cười nói:
- Dượng, hôm nay anh họ ra vẻ người giàu có trước mặt anh Bành, khiến mấy tên lưu manh chú ý, tới gây sự, may mà có anh Bành giải vây. Ài, thật sự không ngờ, anh ấy lại có thân thủ cao như vậy, một mình chọi bốn, “bốp, bốp” mấy cái, mấy tên lưu manh liền té bò càng.
Hồ Cương đỏ mặt, ngẩng đầu trừng mắt lườm Mã Hiểu Yến.
Hồ Tiến Học ngẩn người, nhíu mày định hỏi rõ, thấy Bành Viễn Chinh đảy cửa đi vào, liền sửa miệng cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, chúng ta uống tiếp!
Bành Viễn Chinh lắc đầu, khoát tay nói:
- Hồ tổng, giờ này cũng không còn sớm. Đừng uống rượu nữa, chuẩn bị ăn cơm đi. Cũng đúng lúc tôi muốn nói chuyện với ông về dự án cải tạo phố buôn bán.
- Ồ, được. Tiểu Cương, đi nói nhân viên phục vụ dọn cơm ra đi.
Hồ Tiến Học bảo Hồ Cương, rồi cười nói:
- Hôm nay tập đoàn Huệ Phong chúng tôi trúng thầu, xin cảm tạ sự tín nhiệm của lãnh đạo thị trấn đối với chúng tôi! Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi nhất định tranh thủ thời gian, ký hợp đồng giải phóng mặt bằng, sớm ngày động thổ khởi công.
Tôi đã vay ngân hàng được tám triệu tệ, toàn bộ đầu tư vào dự án này, không có vấn đề gì về tài chính. Chỉ cần lãnh đạo thị trấn ra lệnh một tiếng, công trình lập tức được khởi động.
Bành Viễn Chinh cười gật đầu:
- Tập đoàn Huệ Phong trúng thầu, đó là nhờ thể hiện thực lực của mình. Đương nhiên, đó là kết quả ban lãnh đạo thị trấn mong đợi. Huệ Phong là xí nghiệp địa phương, tham gia xây dựng thị trấn cũng là thể hiện trách nhiệm xã hội mà!
Thực lực của Tập đoàn Huệ Phong và sự chân thành của Hồ tổng là không thể nghi ngờ. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh hai điểm: thứ nhất, không để xảy ra tình trạng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Nhất định phải bảo đảm chất lượng, tạo ra công trình chất lượng tốt không phải là một câu khẩu hiệu. Thị trấn sẽ thành lập một tổ dự án, để theo dõi việc xây dựng của các ông; thứ hai, buôn bán, khai thác, phát triển phải phù hợp với chính sách quy định.
Giọng Bành Viễn Chinh tuy nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc.
Hồ Tiến Học cũng trịnh trọng vuốt cằm:
- Tôi cũng xin bày tỏ với Chủ tịch thị trấn Bành, lão Hồ tôi cũng là một thành viên của thị trấn Vân Thủy, làm việc cho thị trấn, tôi tuyệt đối không làm chuyện trái lương tâm!
Bành Viễn Chinh và Hồ Tiến Học bàn công việc, Mã Hiểu Yến và Sơ Đan im lặng lắng nghe. Thấy dáng điệu đầy quyền uy lãnh đạo của Bành Viễn Chinh trong khi nói chuyện, Sơ Đan thầm thở dài, càng thấy khoảng cách giữa mình và Bành Viễn Chinh quá xa xôi.
Mà trong mắt Mã Hiểu Yến lóe lên land ánh sáng nồng nhiệt. Trong lúc vô tình, Bành Viễn Chinh bộc lộ ra khí thế của một kẻ bề trên đầy cuốn hút, khiến lòng cô càng xao động. Cô nghiêng đầu chống tay lên má, chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, ngắm nghía đường nét sắc sảo trên khuôn mặt hắn, khóe miệng cương nghị và mạnh mẽ, không khỏi bị cuốn hút, nhìn đến ngây người ra.
- Tôi tin tưởng Hồ tổng, tôi cũng tin tưởng thực lực của tập đoàn Huệ Phong. Chỉ cần tấp đoàn các ông làm theo đúng yêu cầu của chính quyền thị trấn, hoàn thành công trình một cách vững chắc, tương lai các ông cũng không thua thiệt đâu. Tôi có thể hé lộ với Hồ tổng một tin tức, theo tiến trình mở rộng của thành phố Tân An, chẳng bao lâu nữa, thị trấn Vân Thủy chúng ta cũng sẽ nhập vào với khu nội thành, đến lúc đó, giá đất ở thị trấn Vân Thủy sẽ nước lên thì thuyền lên, tập đoàn Huệ Phong kinh doanh nhà, phòng thương phẩm, chắc chắn sẽ là hàng “nóng”!
Hồ Tiến Học nghe vậy, đôi mắt sáng ngời.
Ông ta làm dự án này, căn bản là muốn kéo gần quan hệ với Bành Viễn Chinh, đồng thời cũng là quan hệ với Tập đoàn Tin Kiệt của Hoàng Đại Long, cho dù dự án không có lãi cũng chấp nhận. Nhưng hôm nay Bành Viễn Chinh nói như vậy, Hồ Tiến Học nhớ tới việc Hoàng Bách Thừa muốn đặt cơ sở sản xuất tại thị trấn Vân Thủy, trong lòng vui mừng như điên, biết mình vô tình làm mà “trúng mánh”!
Trong suy nghĩ của ông ta, Bành Viễn Chinh là một Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi thần bí và bản lĩnh cao cường, nếu hắn đã nói như vậy, chắc chắn là có tin tức. Không chừng, đó là quy hoạch của thành phố. Đúng như lời của Bành Viễn Chinh, một khi đại bàn hiện tại của thị trấn Vân Thủy sáp nhập vào nội thành, giá nhà đất chắc chắn sẽ tăng vọt.
Nghĩ đến đây, Hồ Tiến Học lại nâng chén kính cẩn nói:
- Cảm ơn lãnh đạo chiếu cố. Xin kính lãnh đạo một ly, xin phép cạn ly trước!
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tốt lắm, tôi cũng xin cạn ly.
Hai người uống cạn ly rượu, Hồ Cương goi bánh sủi cảo lên. Bành Viễn Chinh vừa ăn vừa cười nói:
- Hồ tổng, nói thật nhé, tương lai khi phòng ốc của tập đoàn ông xây dựng xong, tôi sẽ mua một căn chờ tăng giá. Không chỉ có tôi, đồng chí Tuyết Yến và đồng chí Cổ Lượng cũng có ý định như vậy, Đến lúc đó, Hồ tổng phải giảm giá cho chúng tôi đấy!
Hồ Tiến Học cười to, vỗ vỗ ngực nói:
- Chắc chắn sẽ để dành tặng mấy căn cho lãnh đạo, tiền bạc cái gì chứ? Đến lúc đó tôi sẽ trang trí bày biện sẫn sàng để lãnh đạo có thể vào ở ngay.
Bành Viễn Chinh cũng cười, giơ tay chỉ Hồ Tiến Học, mắng:
- Không được, như vậy là Hồ tổng muốn dụ dỗ tôi phạm sai lầm! Giá bao nhiêu tính bấy nhiêu, không tính tiền là không được! Nhớ kỹ, lão Hồ, tôi cũng không phải là người hay nói chơi!
Nghe Bành Viễn Chinh goi hai tiếng “lão Hồ”, Hồ Tiến Học như mở cờ trong bụng, ăn thêm được tới mấy cái bánh sủi cảo.
…
Nhà Mã Hiểu Yến ở nội thành. Cô và Sơ Đan được Hồ Tiến Học đưa về, vừa lên lầu tắm rửa xong, chuẩn bị cùng Sơ Đan đi nghỉ, Hồ Tiến Học đã gọi điện thoại tới.
Mẹ Mã Hiểu Yến nhận điện thoại xong, mỉm cười lên phòng Mã Hiểu Yến nói:
- Hiểu Yến, dượng con tìm con có việc, ông ấy ở bên đường đối diện chờ con.
Mã Hiểu Yến nhíu mày:
- Mẹ, 9 giờ hơn rồi, dượng tìm con làm gì? Vừa rồi, con cùng ăn cơm với dượng, có gì không để ngày mai nói được sao!
Mã Hiểu Yến lầu bầu, nhưng vẫn đứng dậy nói cho Sơ Đan biết, rồi mặc quần áo đi xuống lầu.
Nhà họ Mã là gia đình công nhân bình thường, thời gian cuộc sống cũng không đến nỗi nào, hoàn toàn là nhờ ở Hồ Tiến Học. Kể cả công tác của Mã Hiểu Yến cũng do Hồ Tiến Học giúp đỡ chạy chọt. Bằng không, Mã Hiểu Yến và Sơ Đan cũng không được nhận vào Đại học Giang Bắc.
Cho nên, địa vị của Hồ Tiến Học đối với Mã gia rất không tầm thường.
Mã Hiểu Yến xuống lầu, ra khỏi khu cư xá, đã thấy xe của Hồ Tiến Học ở phía đối diện.
Trong xe chỉ có một mình Hồ Tiến Học.
- Dượng, dượng tìm cháu có việc gì vậy?
Mã Hiểu Yến mở cửa xe, chui vào.
Hồ Tiến Học châm một điếu thuốc, im lặng một lát, mới quay lại nhìn Mã Hiểu Yến, nhẹ nhàng nói:
- Cháu gái, dượng hỏi cháu chuyện này, cháu phải nói thật.
- Dượng nói đi, cháu nghe đây!
Nghe giọng của Hồ Tiến Học hết sức nghiêm túc, Mã Hiểu Yến cảm thấy hơi kỳ lạ.
- Cháu này, cháu cảm thấy con người Bành Viễn Chinh như thế nào?
- Rất tốt, trẻ tuổi, lại là Chủ tịch thị trấn, tương lai chắc chắn có tiền đồ rộng mở.
Mã Hiểu Yến khẽ cười nói.
- Cháu à, dượng nói cháu nghe, người này rất không đơn giản. Qua quan sát và hiểu biết của dượng gần đây, năng lực của hắn rất mạnh, lại rất có lai lịch, tương lai tiền đồ vô lượng. Tốt nghiệp đại học một năm đã là Chủ tịch thị trấn, tin chắc chắn không tới hai, ba năm sau sẽ lại lên chức.
Hồ Tiến Học hạ giọng nói:
- Nếu cháu có ý đối với hắn, phải nhanh lên! Những “chàng trai vàng” như thế này, không thể bỏ lỡ!
Hồ Tiến Học đột nhiên nói tới chuyện này, Mã Hiểu Yến vừa kinh ngạc lại vừa ngượng ngùng, cô đỏ mặt, sẵng giọng:
- Dượng…Cháu với anh ấy thật ra chỉ mới quen ngày hôm nay thôi, trước kia không có tiếp xúc…Cháu…
- Không phải bây giờ đã quen biết rồi sao? Bạn học cùng một trường, còn cái cớ nào tốt hơn để tiếp xúc!
- Anh ấy là người mà bạn cháu thầm yêu, cháu…
Mã Hiểu Yến cúi đầu xuống, ngập ngừng nói.
- Chuyện chung thân dại sự mà cũng có thể nhún nhường? Cháu ơi, cháu cũng không nên hồ đồ! Đó là một con rồng! Dượng nói cho cháu biết.
Giọng Hồ Tiến Học càng nhỏ lại:
- Nghe nói bây giờ hắn chưa có bạn gái, nếu cháu tranh thủ ngay, có khả năng còn có cơ hội! Nếu có thể lấy hắn, tương lai cả đời cháu sẽ được hưởng phúc! Đêm nay dượng đến gặp cháu, là để đặc biệt nói về chuyện này, dượng mong rằng cháu suy xét thật kỹ càng. Chưa nói đến những cái khác, điều kiện bản thân hắn cũng rất ưu tú, tài mạo song toàn, cháu còn muốn tìm một đôi tượng như thế nào nữa? Cháu ngẫm nghĩ lại cho kỹ đi, chuyện này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của cháu, và cũng là tương lại của cả gia đình cháu.
Mặc kệ Mã Hiểu Yến chấp nhận hay không, có nghe chướng tai hay không, Hồ Tiến Học nói với tốc độ rất nhanh về chuyện của Bành Viễn Chinh, rồi lái xe đi.
Mã Hiểu Yến đứng một mình trên đường, nhìn theo chiếc Audi màu đen của Hồ Tiến Học chạy như bay đi, dần dần biến mất cuối đường quốc lộ. Một cơn gió thu lành lạnh thổi tới, cô rùng mình một cái, trên khuôn mặt đầy vẻ phức tạp không thể dùng lời nào mà mô tả được.
Nếu hôm nay cô bỗng dưng nảy sinh một tình cảm khác thường đối với Bành Viễn Chinh, nghe những lời của Hồ Tiến Học , chắc chắn cô sẽ cười nhạt: tình yêu mà có thể đem ra giao dịch sao? Tình yêu là hễ thấy ai có bối cảnh, có tiền đồ sẽ bất chấp tất cả mà xông lên giành giật sao? Nhưng bởi vì trước đó cô đã thấy động tâm, cho nên mới có thể miễn cưỡng lắng nghe những lời của Hồ Tiến Học, tuy vậy những lời đó cũng thôi thúc những cảm giác bâng khuâng mới chớm của cô.
Chỉ có điều, cô lại nghĩ tới Sơ Đan. Trong lúc Sơ Đan đang còn ôm ấp mối tình đơn phương không nhiều hy vọng, thì cô, một người bạn thân thiết nhất của Sơ Đan, lại đâm dao sau lưng cô ấy, hiển nhiên sẽ làm Sơ Đan tổn thương hết sức nặng nề. Nghĩ đến đây, lòng cô vô cùng rối loạn.
Mã Hiểu Yến đứng hồi lâu bên đường, cũng không suy nghĩ được gì cho ra đầu ra đũa. Thật lâu sau, cô lặng lẽ băng qua đường, trở về nhà. Vào phòng, cô thấy Sơ Đan đã ngủ, trên khuôn mặt tràn ngập nét tươi cười thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.