Chương 512: Phô trương
Cách Ngư
02/06/2013
Xe lửa dừng lại nửa đường, chỉ mới vừa rời khỏi ga xe lửa Tân An chừng hơn trăm cây số. Xe ngừng gần cả tiếng đồng hồ, hành khách trong xe không nhịn được, lại bắt đầu la lối ầm ĩ.
Hàn Quang Bình cau mày, chạy tới phía trước tìm hiểu tin tức. Không lâu sau, y ôm hai con gà quay và mấy chai bia trở về, lớn tiếng nói:
- Tào Dĩnh, Chủ tịch huyện Bành, ăn một chút rồi từ từ chờ xem, nghe nói phía trước có người nằm đường ray tự sát, tài xế phanh khẩn cấp, cảnh sát đường sắt đang phối hợp xử lý, thế này thì xe bị trễ giờ rồi.
- Uống chút bia đi.
Hàn Quang Bình đưa qua một chai bia, Bành Viễn Chinh cười lắc đầu:
- Cám ơn, tôi không uống, anh uống đi.
Bành Viễn Chinh nói xong, lại cúi xuống đọc báo, Hàn Quang Bình đưa cho Tào Dĩnh một miếng chân giò hun khói và đùi gà quay, cười nói:
- Tào Dĩnh, ăn một chút đi, có thể phải rất muộn mới tới Thủ đô.
Tào Dĩnh cũng lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Cám ơn, Cục trưởng Hàn, tôi không đói, anh ăn đi.
Tào Dĩnh cũng quay lại tiếp tục lật xem tờ tạp chí của mình.
Hàn Quang Bình nhướng mày, trong lòng không vui, nhưng cố kìm chế. Y thong thả ăn, trong lòng suy nghĩ biện pháp.
Y đến Cục giáo dục thành phố công tác không bao lâu, phát hiện Tào Dĩnh xinh đẹp như hoa vừa mới được điều tới Cục, bèn cuồng nhiệt theo đuổi cô, nhưng Tào Dĩnh vẫn không chấp nhận.
Y ỷ mình mình là con cán bộ ở Thủ đô, bản thân lại là cán bộ cấp cục, cho rằng chỉ cần mình kiên trì, việc có được Tào Dĩnh cũng không khó.
Cha của Tào Dĩnh là cán bộ xí nghiệp nhà nước, cấp phó sở, hai nhà coi như môn đăng hộ đối. Y chủ động tới nhà Tào Dĩnh mấy lần, Tào Đại Bằng không tỏ vẻ gì, nhưng thái độ của mẹ Tào Dĩnh khá tốt, bóng gió rằng y có thể tiếp tục cố gắng.
Vì đã có “bài học” từ chuyện của Bành Viễn Chinh, cha mẹ Tào Dĩnh biết con gái bị tổn thương nặng nề, cũng không dám can thiệp vào chuyện tình cảm của con, tất cả đều để cô tự quyết định, nếu Tào Dĩnh không chịu, họ cũng không ép nữa.
Lần này, Hàn Quang Bình lợi dụng chức vị tạo cơ hội để hai người cùng lên Thủ đô công tác, nhằm cải thiện quan hệ tình cảm, nhưng vừa lên xe lửa, lại gặp bộ mặt đáng ghét của Bành Viễn Chinh, một con kỳ đà cản mũi quá to.
Y không phải kẻ ngốc, nhận ra ngay Tào Dĩnh vẫn chưa quên được Bành Viễn Chinh, nếu không, cô sẽ không có thái độ và cử chỉ như thế.
…
7 giờ 40 phút tối, xe lửa tới ga Thủ đô, chậm mất hơn một tiếng. Lúc xuống xe, Hàn Quang Bình cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, vừa khéo có xe tới đón chúng tôi, chúng ta cùng đi nhé? Anh ở đâu, tôi đưa anh đi!
Bành Viễn Chinh cười:
- Không cần làm phiền, tôi tự đón xe được rồi.
Bành Viễn Chinh vừa nói, vừa nhìn Tào Dĩnh, trong lòng thầm than. Hắn có lòng muốn nói với cô mấy câu, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu?
Tào Dĩnh đột nhiên hỏi:
- Dì Mạnh cũng ở Thủ đô sao? Lâu rồi không gặp, tôi rất nhớ bà.
- Ừ, mẹ tôi ở Thủ đô. Tào Dĩnh, có thời gian tới nhà tôi chơi, làn trước về Tân An, mẹ tôi còn nhắc tới cô.
Bành Viễn Chinh lưỡng lự một chút, rồi lấy giấy bút ra ghi số điện thoại Phùng gia đưa qua:
- Đây là số điện thoại của mẹ tôi, cô ở Thủ đô, có thời gian nhớ ghé thăm bà!
- Được.
Tào Dĩnh yên lặng cầm lấy.
Ba người theo dòng người ra khỏi ga, có một chiếc Audi màu đen đậu trên quảng trường, Hàn Quang Bình cười, vẫy vẫy tay, chiếc xe kia liền chạy tới.
Hàn Quang Bình dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đối với Bành Viễn Chinh, kiêu ngạo mỉm cười:
- Chủ tịch huyện Bành, thật không cần tôi đưa về sao?
Bành Viễn Chinh cười nhẹ:
- Cám ơn, không cần.
Đúng lúc đó, một giọng nữ trong trẻo vang lên:
- Anh Viễn Chinh!
Bành Viễn Chinh nhìn lại, nhận ra Hầu Niệm Ba.
Một chiếc sedan hiệu Hồng Kỳ (1) màu đen, mang biển số Thủ đô từ từ chạy tới, mà phía sau chiếc Hòng Kỳ còn có mười mấy chiếc xe, việt dã có, xe thể thao có, xe sedan loại tiêu chuẩn cũng có, tất cả đều là nhãn hiệu xe cao cấp nhập khẩu, hợp thành một đội xe sang trọng, thanh thế lớn, khiến cho hành khách xung quanh kinh ngạc, rối rít thối lui tránh đường.
Hầu Niệm Ba xuống xe Hồng Kỳ, chạy tới:
- Anh Viễn Chinh, chúng tôi chờ anh rất lâu!
Bành Viễn Chinh kinh ngạc, cười hỏi:
- Niệm Ba, sao cô lại tới đây?
- Em nghe mẹ nói anh về, vừa lúc tối nay nhóm bọn em tụ hội, mọi người cùng tới đây đón anh. Xong rồi, chúng ta lại đi đón chị Thiến Như, tối nay sẽ đãi tiệc mừng anh về thật tưng bừng!
Hầu Niệm Ba cười khanh khách.
Từ mười mấy chiếc xe phía sau, mười mấy nam nữ thanh niên quần áo bảnh bao, vẻ mặt rạng rỡ, là các cậu ấm và tiểu thư của các thế gia ở Thủ đô, trước đây, Bành Viễn Chinh đã từng gặp gỡ.
- Cậu Bành, đã lâu không gặp!
Hai anh em Từ Tử Hoa và Từ Tử Hàm sóng vai đi tới, cùng cười bắt tay Bành Viễn Chinh. Bắt tay mọi người xong, Bành Viễn Chinh quay lại nhìn Hầu Niệm Ba, cười khổ nói:
- Cô thật là, phô trương rầm rộ như vậy, làm tôi giật cả mình!
- Anh Viễn Chinh, lên xe, đi thôi!
Hầu Niệm Ba giậm chân nói:
- Lên xe của em này!
Bành Viễn Chinh vừa định lên xe, do dự một chút, quay lại nhìn Hàn Quang Bình vẫn còn đứng đó không xa, chưa lên xe đi.
Hắn bước tới, đưa tay ra với Hàn Quang Bình:
- Cục trưởng Hàn, mấy người bạn tới đón, tôi đi trước nhé!
Hàn Quang Bình hơi lúng túng ồ một tiếng, sự chấn động thể hiện rõ ràng trong đôi mắt, cái tư thế từ trên cao nhìn xuống và cảm giác ưu việt dã sớm tan thành mây khói.
Y là con em cán bộ Thủ đô, tự nhiên có con mắt nhìn, y có thể nhận ra những nam nữ thanh niên kia là nhân vật như thế nào.
Những người này đi đón Bành Viễn Chinh, phô trương rầm rộ như vậy! Rốt cuộc Bành Viễn Chinh là thần thánh phương nào?
Bành Viễn Chinh lại nhìn Tào Dĩnh mỉm cười, khẽ nói:
- Tào Dĩnh, có rảnh rỗi đến chơi, tôi đi trước, gặp lại sau!
Nói xong, Bành Viễn Chinh cũng không dừng lại, trực tiếp lên xe của Hầu Niệm Ba, sau đó mười mấy chiếc xe ồn ào rời đi, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm của Thủ đô phồn hoa.
Tào Dĩnh đứng lặng, nhìn những ánh đèn neon sáng rực xa xa, lòng vô cùng chán nản, lộ ra vẻ khổ sở không nói nên lời.
- Khụ khụ!
Hàn Quang Bình ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Tào Dĩnh, chúng ta đi thôi!
Tào Dĩnh ừm một tiếng, đi theo Hàn Quang Bình lên chiếc xe Audi, vẫn im lặng không nói, mặc cho Hàn Quang Bình nói gì thì nói.
Xe đi được nửa đường, đột nhiên Tào Dĩnh nói:
- Cục trưởng Hàn, không phải chúng ta tới khách sạn Cửu Châu sao?
Hàn Quang Bình lúng túng cười:
- Tào Dĩnh, đã tới Thủ đô, nhà tôi ở Thủ đô, cần gì đi ở khách sạn? Khuya nay, đến nhà tôi ngủ tạm một đêm trước, mai rồi tính tiếp?
Tào Dĩnh kiên quyết lắc đầu:
- Cục trưởng Hàn, như vậy không được, xin dừng xe, tôi muốn đến khách sạn!
Hàn Quang Bình cau mày, chạy tới phía trước tìm hiểu tin tức. Không lâu sau, y ôm hai con gà quay và mấy chai bia trở về, lớn tiếng nói:
- Tào Dĩnh, Chủ tịch huyện Bành, ăn một chút rồi từ từ chờ xem, nghe nói phía trước có người nằm đường ray tự sát, tài xế phanh khẩn cấp, cảnh sát đường sắt đang phối hợp xử lý, thế này thì xe bị trễ giờ rồi.
- Uống chút bia đi.
Hàn Quang Bình đưa qua một chai bia, Bành Viễn Chinh cười lắc đầu:
- Cám ơn, tôi không uống, anh uống đi.
Bành Viễn Chinh nói xong, lại cúi xuống đọc báo, Hàn Quang Bình đưa cho Tào Dĩnh một miếng chân giò hun khói và đùi gà quay, cười nói:
- Tào Dĩnh, ăn một chút đi, có thể phải rất muộn mới tới Thủ đô.
Tào Dĩnh cũng lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Cám ơn, Cục trưởng Hàn, tôi không đói, anh ăn đi.
Tào Dĩnh cũng quay lại tiếp tục lật xem tờ tạp chí của mình.
Hàn Quang Bình nhướng mày, trong lòng không vui, nhưng cố kìm chế. Y thong thả ăn, trong lòng suy nghĩ biện pháp.
Y đến Cục giáo dục thành phố công tác không bao lâu, phát hiện Tào Dĩnh xinh đẹp như hoa vừa mới được điều tới Cục, bèn cuồng nhiệt theo đuổi cô, nhưng Tào Dĩnh vẫn không chấp nhận.
Y ỷ mình mình là con cán bộ ở Thủ đô, bản thân lại là cán bộ cấp cục, cho rằng chỉ cần mình kiên trì, việc có được Tào Dĩnh cũng không khó.
Cha của Tào Dĩnh là cán bộ xí nghiệp nhà nước, cấp phó sở, hai nhà coi như môn đăng hộ đối. Y chủ động tới nhà Tào Dĩnh mấy lần, Tào Đại Bằng không tỏ vẻ gì, nhưng thái độ của mẹ Tào Dĩnh khá tốt, bóng gió rằng y có thể tiếp tục cố gắng.
Vì đã có “bài học” từ chuyện của Bành Viễn Chinh, cha mẹ Tào Dĩnh biết con gái bị tổn thương nặng nề, cũng không dám can thiệp vào chuyện tình cảm của con, tất cả đều để cô tự quyết định, nếu Tào Dĩnh không chịu, họ cũng không ép nữa.
Lần này, Hàn Quang Bình lợi dụng chức vị tạo cơ hội để hai người cùng lên Thủ đô công tác, nhằm cải thiện quan hệ tình cảm, nhưng vừa lên xe lửa, lại gặp bộ mặt đáng ghét của Bành Viễn Chinh, một con kỳ đà cản mũi quá to.
Y không phải kẻ ngốc, nhận ra ngay Tào Dĩnh vẫn chưa quên được Bành Viễn Chinh, nếu không, cô sẽ không có thái độ và cử chỉ như thế.
…
7 giờ 40 phút tối, xe lửa tới ga Thủ đô, chậm mất hơn một tiếng. Lúc xuống xe, Hàn Quang Bình cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, vừa khéo có xe tới đón chúng tôi, chúng ta cùng đi nhé? Anh ở đâu, tôi đưa anh đi!
Bành Viễn Chinh cười:
- Không cần làm phiền, tôi tự đón xe được rồi.
Bành Viễn Chinh vừa nói, vừa nhìn Tào Dĩnh, trong lòng thầm than. Hắn có lòng muốn nói với cô mấy câu, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu?
Tào Dĩnh đột nhiên hỏi:
- Dì Mạnh cũng ở Thủ đô sao? Lâu rồi không gặp, tôi rất nhớ bà.
- Ừ, mẹ tôi ở Thủ đô. Tào Dĩnh, có thời gian tới nhà tôi chơi, làn trước về Tân An, mẹ tôi còn nhắc tới cô.
Bành Viễn Chinh lưỡng lự một chút, rồi lấy giấy bút ra ghi số điện thoại Phùng gia đưa qua:
- Đây là số điện thoại của mẹ tôi, cô ở Thủ đô, có thời gian nhớ ghé thăm bà!
- Được.
Tào Dĩnh yên lặng cầm lấy.
Ba người theo dòng người ra khỏi ga, có một chiếc Audi màu đen đậu trên quảng trường, Hàn Quang Bình cười, vẫy vẫy tay, chiếc xe kia liền chạy tới.
Hàn Quang Bình dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đối với Bành Viễn Chinh, kiêu ngạo mỉm cười:
- Chủ tịch huyện Bành, thật không cần tôi đưa về sao?
Bành Viễn Chinh cười nhẹ:
- Cám ơn, không cần.
Đúng lúc đó, một giọng nữ trong trẻo vang lên:
- Anh Viễn Chinh!
Bành Viễn Chinh nhìn lại, nhận ra Hầu Niệm Ba.
Một chiếc sedan hiệu Hồng Kỳ (1) màu đen, mang biển số Thủ đô từ từ chạy tới, mà phía sau chiếc Hòng Kỳ còn có mười mấy chiếc xe, việt dã có, xe thể thao có, xe sedan loại tiêu chuẩn cũng có, tất cả đều là nhãn hiệu xe cao cấp nhập khẩu, hợp thành một đội xe sang trọng, thanh thế lớn, khiến cho hành khách xung quanh kinh ngạc, rối rít thối lui tránh đường.
Hầu Niệm Ba xuống xe Hồng Kỳ, chạy tới:
- Anh Viễn Chinh, chúng tôi chờ anh rất lâu!
Bành Viễn Chinh kinh ngạc, cười hỏi:
- Niệm Ba, sao cô lại tới đây?
- Em nghe mẹ nói anh về, vừa lúc tối nay nhóm bọn em tụ hội, mọi người cùng tới đây đón anh. Xong rồi, chúng ta lại đi đón chị Thiến Như, tối nay sẽ đãi tiệc mừng anh về thật tưng bừng!
Hầu Niệm Ba cười khanh khách.
Từ mười mấy chiếc xe phía sau, mười mấy nam nữ thanh niên quần áo bảnh bao, vẻ mặt rạng rỡ, là các cậu ấm và tiểu thư của các thế gia ở Thủ đô, trước đây, Bành Viễn Chinh đã từng gặp gỡ.
- Cậu Bành, đã lâu không gặp!
Hai anh em Từ Tử Hoa và Từ Tử Hàm sóng vai đi tới, cùng cười bắt tay Bành Viễn Chinh. Bắt tay mọi người xong, Bành Viễn Chinh quay lại nhìn Hầu Niệm Ba, cười khổ nói:
- Cô thật là, phô trương rầm rộ như vậy, làm tôi giật cả mình!
- Anh Viễn Chinh, lên xe, đi thôi!
Hầu Niệm Ba giậm chân nói:
- Lên xe của em này!
Bành Viễn Chinh vừa định lên xe, do dự một chút, quay lại nhìn Hàn Quang Bình vẫn còn đứng đó không xa, chưa lên xe đi.
Hắn bước tới, đưa tay ra với Hàn Quang Bình:
- Cục trưởng Hàn, mấy người bạn tới đón, tôi đi trước nhé!
Hàn Quang Bình hơi lúng túng ồ một tiếng, sự chấn động thể hiện rõ ràng trong đôi mắt, cái tư thế từ trên cao nhìn xuống và cảm giác ưu việt dã sớm tan thành mây khói.
Y là con em cán bộ Thủ đô, tự nhiên có con mắt nhìn, y có thể nhận ra những nam nữ thanh niên kia là nhân vật như thế nào.
Những người này đi đón Bành Viễn Chinh, phô trương rầm rộ như vậy! Rốt cuộc Bành Viễn Chinh là thần thánh phương nào?
Bành Viễn Chinh lại nhìn Tào Dĩnh mỉm cười, khẽ nói:
- Tào Dĩnh, có rảnh rỗi đến chơi, tôi đi trước, gặp lại sau!
Nói xong, Bành Viễn Chinh cũng không dừng lại, trực tiếp lên xe của Hầu Niệm Ba, sau đó mười mấy chiếc xe ồn ào rời đi, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm của Thủ đô phồn hoa.
Tào Dĩnh đứng lặng, nhìn những ánh đèn neon sáng rực xa xa, lòng vô cùng chán nản, lộ ra vẻ khổ sở không nói nên lời.
- Khụ khụ!
Hàn Quang Bình ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Tào Dĩnh, chúng ta đi thôi!
Tào Dĩnh ừm một tiếng, đi theo Hàn Quang Bình lên chiếc xe Audi, vẫn im lặng không nói, mặc cho Hàn Quang Bình nói gì thì nói.
Xe đi được nửa đường, đột nhiên Tào Dĩnh nói:
- Cục trưởng Hàn, không phải chúng ta tới khách sạn Cửu Châu sao?
Hàn Quang Bình lúng túng cười:
- Tào Dĩnh, đã tới Thủ đô, nhà tôi ở Thủ đô, cần gì đi ở khách sạn? Khuya nay, đến nhà tôi ngủ tạm một đêm trước, mai rồi tính tiếp?
Tào Dĩnh kiên quyết lắc đầu:
- Cục trưởng Hàn, như vậy không được, xin dừng xe, tôi muốn đến khách sạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.