Chương 596: Quan trường chấn động
Cách Ngư
02/06/2013
Tôn Thắng Tuấn đã ngồi trước đó, vẻ mặt mặc dù có chút xấu hổ nhưng trong lòng lại rất thản nhiên. Y vừa rồi âm thầm hỏi qua Hoắc Quang Minh, giờ mới hiểu được là không sai, mà chính là như thế. Tôn Thắng Tuấn lập tức tỉnh ngộ lại. Đây đại khái là lúc thành phố đến tuyên bố bổ nhiệm, thuận tiện tiến hành điều chỉnh lại bộ máy thành viên lãnh đạo một chút, đem Đổng Dũng xếp đằng sau mình, và trước Ninh Hiểu Linh.
Ninh Hiểu Linh vẫn là vị trí cuối cùng.
Nhưng Đổng Dũng lúc này gần như mất lý trí, theo bản năng mà cho rằng UBDN huyện đã xếp sai hoặc là Vương Hạo cố ý làm nhục y.
Đổng Dũng không ngồi, quay đầu bước đi.
Đám người Lý Minh Nhiên nhìn nhau, đều không nhịn được cười khổ.
Tuy rằng đều là Phó chủ tịch huyện, nhưng trước một người sau một người đều có chút khác nhau. Đây đại diện cho địa vị chính trị của thành viên đó. Đổng Dũng coi trọng điều này thì cũng không đáng trách. Chỉ có điều cơn giận của y đã che lấp cái đầu, sức phán đoán không còn nhanh nhạy.
Y không suy nghĩ lại, Vương Hạo làm sao mà dám làm loại chuyện gian lận này, tự tiện thay đổi vị trí của lãnh đạo. Đây chính là đại húy kỵ. Trừ phi Vương Hạo không muốn làm Chánh văn phòng UBND huyện nữa. Cho nên, y sẽ không dám đâu.
Về phần khả năng đặt sai thì lại càng không lớn. Bởi vì sắp xếp vị trí cho lãnh đạo ở cơ quan là vấn đề rất nghiêm túc. Không có một nhân viên công tác nào dám không coi trọng việc này.
Đổng Dũng nổi giận đùng đùng trở về văn phòng của mình, đóng cửa cái rầm, ngồi phịch xuống ghế sofa, hút một điếu thuốc.
Bên ngoài.
Bành Viễn Chinh chậm rãi bước đi, còn Vương Hạo thì đi theo đằng sau. Hai người một trước một sau bước vào cửa. Bành Viễn Chinh thấy vị trí của Đổng Dũng bỏ trống, lại thấy sắc mặt của các Phó chủ tịch huyện khác phức tạp thì hiểu ngay, nhưng cũng chẳng phản ứng gì, ngồi vào vị trí của mình.
Sau đó, hắn nhìn mọi người xung quanh khẽ mỉm cười, lại hướng Vương Hạo nói:
- Vương Hạo, đi gọi Phó chủ tịch huyện Đổng đến họp. Bảo anh ấy tranh thủ, các đồng chí ở đây đang chờ.
Vương Hạo gật đầu rồi đi ra ngoài gọi Đổng Dũng.
Vương Hạo gõ cửa cả nửa ngày, bên trong mới truyền ra một tiếng trả lời không kiên nhẫn:
- Ai vậy? Vào đi!
Vương Hạo đẩy cửa, nhưng cũng không có đi vào, đứng ngoài cửa nhẹ nhàng nói:
- Phó Chủ tịch huyện Đổng, Chủ tịch huyện Bành mời anh đến họp. Đã đến giờ rồi, các lãnh đạo khác đang chờ.
Đổng Dũng nhìn Vương Hạo, cơn tức giận lại trỗi dậy, nhưng ngoài miệng lại không có cách nào phát tiết ra ngoài, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng:
- Sức khỏe của tôi không được tốt, nên không tham gia.
Vương Hạo vâng một tiếng rồi xoay người đi.
Vương Hạo trở về phòng họp, kính cẩn nói với Bành Viễn Chinh:
- Chủ tịch huyện Bành, Phó chủ tịch huyện Đổng nói rằng không khỏe, nên hôm nay không đến tham dự.
Bành Viễn Chinh ừ một tiếng, ngoài dự đoán của mọi người, phất tay nói:
- Vậy thì ghi vào bản dự họp là Phó chủ tịch huyện Đổng bị bệnh. Được rồi, các đồng chí, chúng ta họp thôi.
- Nội dung của cuộc họp ngày hôm nay có ba đề mục. Thứ nhất là truyền đạt tinh thần chỉ thị của Thành ủy và Ban tổ chức Thành ủy. Thứ hai, thảo luận về việc sửa đổi chế độ dùng xe của cơ quan huyện. Thứ ba, thảo luận về những dự án mới.
Bành Viễn Chinh nói xong, ngẩng đầu nhìn Vương Hạo ra hiệu. Vương Hạo khẩn trương đứng dậy, đem văn kiện của Ban tổ chức Thành ủy phát cho từng người. Tôn Thắng Tuấn cầm đến tay, nhìn lướt qua. Quả nhiên là Ban tổ chức Thành ủy đã tiến hành sắp xếp lại bộ máy của UBND huyện.
Bành Viễn Chinh hướng Lý Minh Nhiên gật đầu. Lý Minh Nhiên hiểu ý, cầm văn kiện lên đọc. Mọi người đều im lặng không nói. Bởi vì đại đa số không có gì thay đổi. Thay đổi chỉ có Tôn Thắng Tuấn và Đổng Dũng hai người.
Bành Viễn Chinh, Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa, Quách Vĩ Toàn, Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng, Ninh Hiểu Linh.
Mọi người bởi vậy mà hiểu được, bàn ký của Đổng Dũng vì sao phải thay đổi.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Vương Hạo ra hiệu:
- Sau khi kết thúc cuộc họp, anh đem một văn kiện này đưa qua cho Phó chủ tịch huyện Đổng.
Vương Hạo khẩn trương xác nhận.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Đây là tinh thần chỉ thị của cấp trên, không có gì đáng nói. Sau đây, mời đồng chí Lý Minh Nhiên nói về vấn đề cải cách chế độ dùng xe.
Lý Minh Nhiên gật đầu. Chuyện này hai người đã thương lượng trước. Trong vấn đề này, Lý Minh Nhiên sẽ ra mặt, Bành Viễn Chinh thúc đẩy, tranh thủ đem chuyện này chứng thực xuống dưới.
Lý Minh Nhiên hắng giọng nột câu nói:
- Tất cả mọi người đều biết, bởi vì vấn đề dùng xe của huyện rất khẩn trương. Không chỉ có UBND huyện mà ngay cả Huyện ủy cũng vậy. Rất nhiều cơ quan bộ môn bởi vì không có xe công nên làm việc rất bất tiện, khiến cho hiệu suất công tác cực thấp. Đây là một khó khăn. Từ tình huống trước mắt mà xem, xe công của chúng ta chỉ có chín chiếc. Tuy nhiên, so với các huyện khu khác thì con số này ít đến thương cảm. Nhưng chúng ta là một huyện nghèo, tạm thời không có dự toán mua sắm xe công.
- Suy xét đến tình huống thực tế, vì đề cao việc sử dụng xe công, tôi và các đồng chí ở UBND huyện đã thương lượng một chút, đưa ra một phương án ban đầu. Mời Chủ tịch huyện Bành và các đồng chí xem qua.
- Những chiếc xe mà chúng ta đang có thì những lãnh đạo đang ngồi đây đa phần sử dụng. Cơ quan có mười mấy phòng chức năng nhưng chỉ có hai chiếc xe công. Trứng chọi đá, điều phối không ra. Chúng tôi thiết tưởng thế này. Xe của đồng chí lãnh đạo, bao gồm xe của Chủ tịch huyện Bành bên trong, trong thời gian làm việc, toàn bộ sẽ do UBND huyện thống nhất điều phối. Thành viên lãnh đạo khi dùng xe thì ưu tiên an bài, nhưng khi không cần xe thì chuyển cho các đồng chí trong cơ quan sử dụng. Đương nhiên, UBDN huyện phải phối hợp cùng phục vụ, nhất định phải đảm bảo lãnh đạo UBND huyện có xe để sử dụng, không thể để chậm trễ công tác.
Lý Minh Nhiên vừa nói ra thì những Phó chủ tịch huyện còn lại đều thất kinh, bao gồm cả Quách Vĩ Toàn. Bởi vì hành động này tương đương với việc hủy bỏ quyền sở hữu xe chuyên dụng của bộ máy thành viên của huyện. Có được xe chuyên dụng chính là một trong những dấu hiện thể hiện quyền lực của một cán bộ lãnh đạo. Xe của lãnh đạo cho dù không dùng thì cũng không thể lộn xộn. Đây chính là quy tắc ngầm thâm căn cố đế trong quan trường.
Không ngờ Đổng Dũng lại vì chuyện không có xe chuyên dụng làm ầm ĩ lại gây ra động tĩnh lớn đến như vậy.
Đây chính là Bành Viễn Chinh muốn tấn công.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có chút không biết nói gì. Có người rõ ràng trong lòng rất bất mãn nhưng lại không nói nên lời. Bởi vì Bành Viễn Chinh là lãnh đạo chủ chốt, nếu xe của hắn có thể đưa ra ngoài sử dụng thì những Phó chủ tịch huyện còn biết nói cái gì.
Lý Minh Nhiên biết chuyện này nhất định sẽ khiến cho người ta bất mãn. Nhưng Bành Viễn Chinh cố ý làm như vậy, y cũng chỉ biết tuân mệnh mà làm việc.
Lý Minh Nhiên nói xong, Bành Viễn Chinh mỉm cười tiếp lời:
- Tôi đồng ý với đề nghị của đồng chí Lý Minh Nhiên và UBND huyện. Nhưng mọi người nhất định phải thi hành cho đúng cho dù đây chỉ là một quy định tạm thời thi hành. Những lãnh đạo thành viên dùng xe đưa đón nhất định cũng phải cam đoan.
- Các đồng chí, huyện của chúng ta là một huyện nghèo, tài chính vô cùng khẩn trương. Bởi vậy hiện tại chúng ta phải chịu khổ, thắt chặt lưng quần của mình. Nhưng tôi có thể hướng mọi người cam đoan, nhiều lắm là sau một hai năm nữa, tình huống này sẽ hoàn toàn thay đổi. Khi tài chính của chúng ta sung túc, không cần mọi người nói, tôi sẽ hướng thành phố gửi báo cáo, mua thật nhiều xe mới, khiến các đồng chí đang ngồi đây đều súng bắn chim đổi pháo.
- Xin mọi người thông cảm.
Bành Viễn Chinh nói xong, không ngờ đứng dậy hướng mọi người cúi đầu.
Quách Vĩ Toàn cười khổ:
- Chủ tịch huyện Bành, anh nói như vậy thì ngược lại có vẻ chúng tôi không có phong cách rồi. Haha, cứ như vậy, tôi đồng ý với ý kiến của lão Lý. Tất cả mọi người hãy nói gì đi.
Quách Vĩ Toàn biểu lộ thái độ, Nghiêm Hoa cũng bày tỏ thái độ. Còn lại Tôn Thắng Tuấn và Ninh Hiểu Linh trứng chọi đá cũng chỉ có thể gật đầu.
- Được, Vương Hạo, anh hãy chuẩn bị quy tắc chi tiết tỉ mỉ. Tôi không cần biết các anh thao tác như thế nào, nhưng tôi nhấn mạnh, lãnh đạo huyện dùng xe là không thể chậm trễ, có nghe không?
Bành Viễn Chinh ra vẻ nghiêm túc nhìn Vương Hạo. Vương Hạo kính cẩn gật đầu:
- Xin Chủ tịch huyện Bành và các vị lãnh đạo cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực vì lãnh đạo mà phục vụ.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái. Hắn sở dĩ cường điệu quyết định thi hành tạm thời cũng không hoàn toàn là giả bộ. Hắn còn phải suy xét đến vấn đề mặt mũi của các cán bộ.
Đối với một cán bộ lãnh đạo mà nói, xe, mũ và vị trí ba cái này là một. Thiếu một cái cũng không thể xưng là cán bộ lãnh đạo. Hắn xuống tay với xe của bộ máy thành viên, từ một ý nào đó chính là một loại kiêng kỵ. Cũng chỉ có Bành Viễn Chinh dám làm và có thể làm. Bởi vì địa vị quyền uy của hắn trong hệ thống huyện Lân không có người nào có thể chống lại.
Mà tin tức này một khi truyền ra ngoài, bất kể là huyện Lân hay là toàn thành phố, đều tương đương với một trận động đất trong quan trường. Lực rung động và lực đánh vào không thua gì những đại án tham ô, tham nhũng.
- Các đồng chí, gần đây tôi có ra ngoài khảo sát một số ngành sản xuất, cảm thấy rất khả thi, phù hợp với thực tế.
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
- Chính là ngành công nghiệp vật liệu mới.
- Mọi người đối với khái niệm này khả năng vẫn còn xa lạ. Tôi xin giải thích đơn giản một chút. Cái gọi là ngành công nghiệp vật liệu mới, chính là nguyên liệu hóa học mới, vật liệu kim loại ánh sáng, vật liệu gốm, vật liệu composite, vật liệu than chì, vật liệu xây dựng, vật liệu nano…mà phù hợp với thực tế, cảm nhận của mỗi cá nhân chính là tài liệu thông tin điện tử và mạch tích hợp, vật liệu bán dẫn. Đây là có nghĩa gì? Nói ngắn gọn, chính là về sau cung cấp một cách bền vững nguyên vật liệu cho sản nghiệp máy tính và điện gia dụng.
- Máy tính, điện thoại di động, các loại điện gia dụng trong tương lai mười năm tới sẽ trở nên thông dụng vô cùng. Điều này là không hề nghi ngờ. Mà trong lĩnh vực này có không ít xí nghiệp địa phương khác bắt đầu thử nghiệm.
- Tôi ở tỉnh Giang Nam khảo sát một xí nghiệp có liên quan. Bọn họ chính là đi theo định hướng xí nghiệp công nghệ cao. Định hình sản xuất vật liệu tổng hợp nhựa và các vật liệu cảm biến. Hiệu quả và lợi ích vô cùng tốt. Theo tôi được biết, đã có mấy thương nhân nước ngoài đang đàm phán bên trong. Tương lai trong một năm có thể bán ra nước ngoài.
Bành Viễn Chinh nói xong, nhìn mọi người xung quanh mỉm cười:
- Tôi đã tiếp xúc với ông chủ của xí nghiệp đó. Bọn họ trước mắt muốn xây dựng một căn cứ sản nghiệp có quy mô. Nhưng ở bản địa, bất kể là phí tổn đất đai hay là sức lao động đều tương đối cao. Bởi vậy, bọn họ cố ý muốn đến huyện của chúng ta đầu tư xây dựng nhà máy. Hạng mục này nếu có thể đàm phán thành công, lũy kế đầu tư có thể lên đến mười tỷ, hoàn toàn hơn hẳn những hạng mục trước đó của chúng ta.
Ninh Hiểu Linh vẫn là vị trí cuối cùng.
Nhưng Đổng Dũng lúc này gần như mất lý trí, theo bản năng mà cho rằng UBDN huyện đã xếp sai hoặc là Vương Hạo cố ý làm nhục y.
Đổng Dũng không ngồi, quay đầu bước đi.
Đám người Lý Minh Nhiên nhìn nhau, đều không nhịn được cười khổ.
Tuy rằng đều là Phó chủ tịch huyện, nhưng trước một người sau một người đều có chút khác nhau. Đây đại diện cho địa vị chính trị của thành viên đó. Đổng Dũng coi trọng điều này thì cũng không đáng trách. Chỉ có điều cơn giận của y đã che lấp cái đầu, sức phán đoán không còn nhanh nhạy.
Y không suy nghĩ lại, Vương Hạo làm sao mà dám làm loại chuyện gian lận này, tự tiện thay đổi vị trí của lãnh đạo. Đây chính là đại húy kỵ. Trừ phi Vương Hạo không muốn làm Chánh văn phòng UBND huyện nữa. Cho nên, y sẽ không dám đâu.
Về phần khả năng đặt sai thì lại càng không lớn. Bởi vì sắp xếp vị trí cho lãnh đạo ở cơ quan là vấn đề rất nghiêm túc. Không có một nhân viên công tác nào dám không coi trọng việc này.
Đổng Dũng nổi giận đùng đùng trở về văn phòng của mình, đóng cửa cái rầm, ngồi phịch xuống ghế sofa, hút một điếu thuốc.
Bên ngoài.
Bành Viễn Chinh chậm rãi bước đi, còn Vương Hạo thì đi theo đằng sau. Hai người một trước một sau bước vào cửa. Bành Viễn Chinh thấy vị trí của Đổng Dũng bỏ trống, lại thấy sắc mặt của các Phó chủ tịch huyện khác phức tạp thì hiểu ngay, nhưng cũng chẳng phản ứng gì, ngồi vào vị trí của mình.
Sau đó, hắn nhìn mọi người xung quanh khẽ mỉm cười, lại hướng Vương Hạo nói:
- Vương Hạo, đi gọi Phó chủ tịch huyện Đổng đến họp. Bảo anh ấy tranh thủ, các đồng chí ở đây đang chờ.
Vương Hạo gật đầu rồi đi ra ngoài gọi Đổng Dũng.
Vương Hạo gõ cửa cả nửa ngày, bên trong mới truyền ra một tiếng trả lời không kiên nhẫn:
- Ai vậy? Vào đi!
Vương Hạo đẩy cửa, nhưng cũng không có đi vào, đứng ngoài cửa nhẹ nhàng nói:
- Phó Chủ tịch huyện Đổng, Chủ tịch huyện Bành mời anh đến họp. Đã đến giờ rồi, các lãnh đạo khác đang chờ.
Đổng Dũng nhìn Vương Hạo, cơn tức giận lại trỗi dậy, nhưng ngoài miệng lại không có cách nào phát tiết ra ngoài, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng:
- Sức khỏe của tôi không được tốt, nên không tham gia.
Vương Hạo vâng một tiếng rồi xoay người đi.
Vương Hạo trở về phòng họp, kính cẩn nói với Bành Viễn Chinh:
- Chủ tịch huyện Bành, Phó chủ tịch huyện Đổng nói rằng không khỏe, nên hôm nay không đến tham dự.
Bành Viễn Chinh ừ một tiếng, ngoài dự đoán của mọi người, phất tay nói:
- Vậy thì ghi vào bản dự họp là Phó chủ tịch huyện Đổng bị bệnh. Được rồi, các đồng chí, chúng ta họp thôi.
- Nội dung của cuộc họp ngày hôm nay có ba đề mục. Thứ nhất là truyền đạt tinh thần chỉ thị của Thành ủy và Ban tổ chức Thành ủy. Thứ hai, thảo luận về việc sửa đổi chế độ dùng xe của cơ quan huyện. Thứ ba, thảo luận về những dự án mới.
Bành Viễn Chinh nói xong, ngẩng đầu nhìn Vương Hạo ra hiệu. Vương Hạo khẩn trương đứng dậy, đem văn kiện của Ban tổ chức Thành ủy phát cho từng người. Tôn Thắng Tuấn cầm đến tay, nhìn lướt qua. Quả nhiên là Ban tổ chức Thành ủy đã tiến hành sắp xếp lại bộ máy của UBND huyện.
Bành Viễn Chinh hướng Lý Minh Nhiên gật đầu. Lý Minh Nhiên hiểu ý, cầm văn kiện lên đọc. Mọi người đều im lặng không nói. Bởi vì đại đa số không có gì thay đổi. Thay đổi chỉ có Tôn Thắng Tuấn và Đổng Dũng hai người.
Bành Viễn Chinh, Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa, Quách Vĩ Toàn, Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng, Ninh Hiểu Linh.
Mọi người bởi vậy mà hiểu được, bàn ký của Đổng Dũng vì sao phải thay đổi.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Vương Hạo ra hiệu:
- Sau khi kết thúc cuộc họp, anh đem một văn kiện này đưa qua cho Phó chủ tịch huyện Đổng.
Vương Hạo khẩn trương xác nhận.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Đây là tinh thần chỉ thị của cấp trên, không có gì đáng nói. Sau đây, mời đồng chí Lý Minh Nhiên nói về vấn đề cải cách chế độ dùng xe.
Lý Minh Nhiên gật đầu. Chuyện này hai người đã thương lượng trước. Trong vấn đề này, Lý Minh Nhiên sẽ ra mặt, Bành Viễn Chinh thúc đẩy, tranh thủ đem chuyện này chứng thực xuống dưới.
Lý Minh Nhiên hắng giọng nột câu nói:
- Tất cả mọi người đều biết, bởi vì vấn đề dùng xe của huyện rất khẩn trương. Không chỉ có UBND huyện mà ngay cả Huyện ủy cũng vậy. Rất nhiều cơ quan bộ môn bởi vì không có xe công nên làm việc rất bất tiện, khiến cho hiệu suất công tác cực thấp. Đây là một khó khăn. Từ tình huống trước mắt mà xem, xe công của chúng ta chỉ có chín chiếc. Tuy nhiên, so với các huyện khu khác thì con số này ít đến thương cảm. Nhưng chúng ta là một huyện nghèo, tạm thời không có dự toán mua sắm xe công.
- Suy xét đến tình huống thực tế, vì đề cao việc sử dụng xe công, tôi và các đồng chí ở UBND huyện đã thương lượng một chút, đưa ra một phương án ban đầu. Mời Chủ tịch huyện Bành và các đồng chí xem qua.
- Những chiếc xe mà chúng ta đang có thì những lãnh đạo đang ngồi đây đa phần sử dụng. Cơ quan có mười mấy phòng chức năng nhưng chỉ có hai chiếc xe công. Trứng chọi đá, điều phối không ra. Chúng tôi thiết tưởng thế này. Xe của đồng chí lãnh đạo, bao gồm xe của Chủ tịch huyện Bành bên trong, trong thời gian làm việc, toàn bộ sẽ do UBND huyện thống nhất điều phối. Thành viên lãnh đạo khi dùng xe thì ưu tiên an bài, nhưng khi không cần xe thì chuyển cho các đồng chí trong cơ quan sử dụng. Đương nhiên, UBDN huyện phải phối hợp cùng phục vụ, nhất định phải đảm bảo lãnh đạo UBND huyện có xe để sử dụng, không thể để chậm trễ công tác.
Lý Minh Nhiên vừa nói ra thì những Phó chủ tịch huyện còn lại đều thất kinh, bao gồm cả Quách Vĩ Toàn. Bởi vì hành động này tương đương với việc hủy bỏ quyền sở hữu xe chuyên dụng của bộ máy thành viên của huyện. Có được xe chuyên dụng chính là một trong những dấu hiện thể hiện quyền lực của một cán bộ lãnh đạo. Xe của lãnh đạo cho dù không dùng thì cũng không thể lộn xộn. Đây chính là quy tắc ngầm thâm căn cố đế trong quan trường.
Không ngờ Đổng Dũng lại vì chuyện không có xe chuyên dụng làm ầm ĩ lại gây ra động tĩnh lớn đến như vậy.
Đây chính là Bành Viễn Chinh muốn tấn công.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có chút không biết nói gì. Có người rõ ràng trong lòng rất bất mãn nhưng lại không nói nên lời. Bởi vì Bành Viễn Chinh là lãnh đạo chủ chốt, nếu xe của hắn có thể đưa ra ngoài sử dụng thì những Phó chủ tịch huyện còn biết nói cái gì.
Lý Minh Nhiên biết chuyện này nhất định sẽ khiến cho người ta bất mãn. Nhưng Bành Viễn Chinh cố ý làm như vậy, y cũng chỉ biết tuân mệnh mà làm việc.
Lý Minh Nhiên nói xong, Bành Viễn Chinh mỉm cười tiếp lời:
- Tôi đồng ý với đề nghị của đồng chí Lý Minh Nhiên và UBND huyện. Nhưng mọi người nhất định phải thi hành cho đúng cho dù đây chỉ là một quy định tạm thời thi hành. Những lãnh đạo thành viên dùng xe đưa đón nhất định cũng phải cam đoan.
- Các đồng chí, huyện của chúng ta là một huyện nghèo, tài chính vô cùng khẩn trương. Bởi vậy hiện tại chúng ta phải chịu khổ, thắt chặt lưng quần của mình. Nhưng tôi có thể hướng mọi người cam đoan, nhiều lắm là sau một hai năm nữa, tình huống này sẽ hoàn toàn thay đổi. Khi tài chính của chúng ta sung túc, không cần mọi người nói, tôi sẽ hướng thành phố gửi báo cáo, mua thật nhiều xe mới, khiến các đồng chí đang ngồi đây đều súng bắn chim đổi pháo.
- Xin mọi người thông cảm.
Bành Viễn Chinh nói xong, không ngờ đứng dậy hướng mọi người cúi đầu.
Quách Vĩ Toàn cười khổ:
- Chủ tịch huyện Bành, anh nói như vậy thì ngược lại có vẻ chúng tôi không có phong cách rồi. Haha, cứ như vậy, tôi đồng ý với ý kiến của lão Lý. Tất cả mọi người hãy nói gì đi.
Quách Vĩ Toàn biểu lộ thái độ, Nghiêm Hoa cũng bày tỏ thái độ. Còn lại Tôn Thắng Tuấn và Ninh Hiểu Linh trứng chọi đá cũng chỉ có thể gật đầu.
- Được, Vương Hạo, anh hãy chuẩn bị quy tắc chi tiết tỉ mỉ. Tôi không cần biết các anh thao tác như thế nào, nhưng tôi nhấn mạnh, lãnh đạo huyện dùng xe là không thể chậm trễ, có nghe không?
Bành Viễn Chinh ra vẻ nghiêm túc nhìn Vương Hạo. Vương Hạo kính cẩn gật đầu:
- Xin Chủ tịch huyện Bành và các vị lãnh đạo cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực vì lãnh đạo mà phục vụ.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái. Hắn sở dĩ cường điệu quyết định thi hành tạm thời cũng không hoàn toàn là giả bộ. Hắn còn phải suy xét đến vấn đề mặt mũi của các cán bộ.
Đối với một cán bộ lãnh đạo mà nói, xe, mũ và vị trí ba cái này là một. Thiếu một cái cũng không thể xưng là cán bộ lãnh đạo. Hắn xuống tay với xe của bộ máy thành viên, từ một ý nào đó chính là một loại kiêng kỵ. Cũng chỉ có Bành Viễn Chinh dám làm và có thể làm. Bởi vì địa vị quyền uy của hắn trong hệ thống huyện Lân không có người nào có thể chống lại.
Mà tin tức này một khi truyền ra ngoài, bất kể là huyện Lân hay là toàn thành phố, đều tương đương với một trận động đất trong quan trường. Lực rung động và lực đánh vào không thua gì những đại án tham ô, tham nhũng.
- Các đồng chí, gần đây tôi có ra ngoài khảo sát một số ngành sản xuất, cảm thấy rất khả thi, phù hợp với thực tế.
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
- Chính là ngành công nghiệp vật liệu mới.
- Mọi người đối với khái niệm này khả năng vẫn còn xa lạ. Tôi xin giải thích đơn giản một chút. Cái gọi là ngành công nghiệp vật liệu mới, chính là nguyên liệu hóa học mới, vật liệu kim loại ánh sáng, vật liệu gốm, vật liệu composite, vật liệu than chì, vật liệu xây dựng, vật liệu nano…mà phù hợp với thực tế, cảm nhận của mỗi cá nhân chính là tài liệu thông tin điện tử và mạch tích hợp, vật liệu bán dẫn. Đây là có nghĩa gì? Nói ngắn gọn, chính là về sau cung cấp một cách bền vững nguyên vật liệu cho sản nghiệp máy tính và điện gia dụng.
- Máy tính, điện thoại di động, các loại điện gia dụng trong tương lai mười năm tới sẽ trở nên thông dụng vô cùng. Điều này là không hề nghi ngờ. Mà trong lĩnh vực này có không ít xí nghiệp địa phương khác bắt đầu thử nghiệm.
- Tôi ở tỉnh Giang Nam khảo sát một xí nghiệp có liên quan. Bọn họ chính là đi theo định hướng xí nghiệp công nghệ cao. Định hình sản xuất vật liệu tổng hợp nhựa và các vật liệu cảm biến. Hiệu quả và lợi ích vô cùng tốt. Theo tôi được biết, đã có mấy thương nhân nước ngoài đang đàm phán bên trong. Tương lai trong một năm có thể bán ra nước ngoài.
Bành Viễn Chinh nói xong, nhìn mọi người xung quanh mỉm cười:
- Tôi đã tiếp xúc với ông chủ của xí nghiệp đó. Bọn họ trước mắt muốn xây dựng một căn cứ sản nghiệp có quy mô. Nhưng ở bản địa, bất kể là phí tổn đất đai hay là sức lao động đều tương đối cao. Bởi vậy, bọn họ cố ý muốn đến huyện của chúng ta đầu tư xây dựng nhà máy. Hạng mục này nếu có thể đàm phán thành công, lũy kế đầu tư có thể lên đến mười tỷ, hoàn toàn hơn hẳn những hạng mục trước đó của chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.