Chương 240: Rung cây nhát khỉ
Cách Ngư
12/04/2013
Bành Viễn Chinh vào văn phòng, châm một điếu thuốc, im lặng trầm tư.
Một lát sau, hắn nhấc điện thoại lên gọi cho Lý Tuyết Yến:
- Tuyết Yến, thông báo cho tất cả thành viên bộ máy ban lãnh đạo và các cán bộ trung tần trở lên, đến phòng hội nghị họp.
Lý Tuyết Yến than nhẹ một tiếng:
- Viễn Chinh, thái độ lãnh đạo quận thế nào?
- Muốn điều tra, nhưng phải có chừng mực. Yêu cầu chúng ta tự kiểm tra, rồi báo cáo lên quận ủy, Ủy ban nhân dân quận và Ủy ban Kỷ luật quận.
Bành Viễn Chinh hơi do dự một chút, nhẹ nhàng nói.
Trên đường trở về thị trấn, hắn đã xác định chủ ý của mình.
Chuyện này cần phải điều tra, nhưng nhất định phải làm nhanh một chút, tránh kéo dài, ảnh hưởng không tốt đến tình hình chung của chính quyền thị trấn. Trước khi Ủy ban Kỷ luật quận và Ủy ban Kỷ luật thành phố nhúng tay vào, hắn nhất định phải giải quyết xong chuyện này.
Trong lòng Bành Viễn Chinh hiểu rất rõ, đồng thời cũng có hiểu biết nhất định về Hách Kiến Niên. Cắn cứ vào phán đoán của hắn, Hách Kiến Niên không có vấn đề gì quá lớn, đơn giản chỉ là vấn đề lập quỹ đen, tham ô trong một số khoản chi dùng, nhưng ông ta không hưởng một mình mà thông qua việc dùng công khoản để ăn nhậu, du lịch, khiến các thành viên bộ máy lãnh đạo, thậm chí cán bộ trung tần ở những bộ phận quan trọng đều “chịu ơn mưa móc”.
Đó là điểm thông minh của Hách Kiến Niên, một khi có kẻ muốn chuyện bé xé ra to, tìm cách tố Hách Kiến Niên, thì hầu hết các thành viên đương nhiệm của bộ máy Đảng chính đều chạy không thoát.
Như vậy, khi đa số thành viên trong bộ máy đều bị khiển trách và xử lý, Bành Viễn Chinh sẽ chẳng khác nào một tư lệnh tay không, làm sao triển khai công tác?
Nước quá trong ắt không có cá, Bành Viễn Chinh biết rõ đạo lý này. Trong hoàn cảnh như thế, cùng lắm thì hắn có thể bảo đảm cho bản thân mình được trong sạch, nhưng không thể yêu cầu người khác cũng làm được như mình, điều này là không khả thi.
Còn có vấn đề nhận quà cáp của các doanh nghiệp trong thị trấn vào dịp tết nhất nữa. Theo Bành Viễn Chinh nhận thấy, bởi vì trên địa bàn thị trấn Vân Thủy có nhiều xí nghiệp nhà máy phát đạt, ngày Tết các ông chủ doanh nghiệp thăm viếng lãnh đạo thị trấn là chuyện quá bình thường quen thuộc, nhưng có lẽ không có chuyện lãnh đạo nhận tiền bạc, mà chỉ nhận rượu, thuốc lá là chính. Mà nhận lễ vật, không chỉ có một mình Hách Kiến Niên, ngay cả Vi Minh Hỉ cũng không là ngoại lệ.
Đương nhiên, là nhân vật số một, một tay che trời, chắc chắn Hách Kiến Niên có những khâu vi phạm quy định, kỷ luật, chẳng hạn như không tuân theo chế độ tài vụ, thanh toán hóa đơn v.v…
Về phần Vi Tiểu Cương tố cáo Hách Kiến Niên có vấn đề về “tác phong nam nữ” đối với Cát Tiểu Vân, Bành Viễn Chinh cảm thấy tám phần là phán đoán chủ quan. Cát Tiểu Vân là một trong các tâm phúc đáng tin của Hách Kiến Niên, nắm giữ quyền to tài chính, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng có quan hệ thân mật mờ ám; nhưng theo Bành Viễn Chinh tìm hiểu được, Cát Tiểu Vân là cháu họ của vợ Hách Kiến Niên, coi như thân thích và là vai cháu của ông ta. Chỉ có điều, Hách Kiến Niên giữ bí mật, cho nên ở thị trấn, gần như không ai biết quan hệ này giữa hai người.
Nửa giờ sau, Bành Viễn Chinh thong thả đến phòng hội nghị. Trong phòng hội nghị, các thành viên bộ máy và cán bộ trung tần đã có mặt đầy đủ, không ai vắng họp. Vẻ mặt tất cả mọi người khá ngưng trọng.
Tin Vi Tiểu Cương tố cáo Hách Kiến Niên đã lan truyền khắp thị trấn, hôm nay Bành Viễn Chinh đột nhiên triệu tập cuộc họp, hiễn nhiên là vì chuyện này.
Cấp trên có điều tra không? Điều tra như thế nào? Trong lòng rất nhiều người, đều lo sợ bất an.
Bành Viễn Chinh ngồi một mình trên đài chủ tịch, hắn khoát tay nói:
- Đồng chí Tuyết Yến, Bí thư Chử, hai người là Phó bí thư, lên đây ngồi đi. Hôm nay chúng ta mở một cuộc họp liên tịch Đảng chính mở rộng.
Lý Tuyết Yến và Chử Lượng hơi do dự, rồi vẫn bước lên đài. Chỉ có điều bộ dáng Chử Lượng căng thẳng hơn Lý Tuyết Yến rất nhiều. Lý Tuyết Yến xuất thân là gia đình cán bộ cao cấp, cô không coi trọng đối với vật chất, luôn sống ngay thẳng trong sạch, không sợ điều tra này nọ. Nhưng Chử Lượng thì khác, Chử Lượng từng là tâm phúc thân cận của Hách Kiến Niên, có nhiều thời điểm dính dáng vào những chuyện không rõ ràng với Hách Kiến Niên, muốn hoàn toàn trong sạch, liêm khiết là không thể.
Điều duy nhất khiến Chử Lượng cảm thấy may mắn là, Hách Kiến Niên quá đặt nặng quyền lực cá nhân, ít ủy quyền cho cấp dưới, bởi vậy, chút “nước canh” thì y có được hưởng, nhưng chưa đến mức được Hách Kiến Niên chia phần “xôi thịt”.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Lý Tuyết Yến và Chử Lượng, trầm giọng nói:
- Các đồng chí, xốc lại tinh thần, chúng ta họp. Vì sao phải họp, tất cả mọi người đều đã rõ. Con trai Vi Minh Hỉ đến Ủy ban Kỷ luật thành phố khiếu nại tố cáo Hách Kiến Niên có vấn đề về kinh tế và tác phong. Tôi vừa mới lên Ủy ban Kỷ luật thành phố một chuyến, đồng thời cũng đã báo cáo với Bí thư Tần, Chủ tịch quận Cố và Bí thư Cừu của Ủy ban Kỷ luật.
Lãnh đạo Quận ủy, Ủy ban nhân dân quận và Ủy ban Kỷ luật quận chỉ thị, chúng ta trước hết tự kiểm tra chấn chỉnh, điều tra rõ ràng những vấn đề người tố cáo nêu ra, rồi báo cáo bằng văn bản lên Quận ủy, Ủy ban nhân dân quận và Ủy ban Kỷ luật quận. Nếu trên quận nhận thấy chúng ta điều tra không đầy đủ, không đến nơi đến chốn các vấn đề nêu trong đơn tố cáo, tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật quận và Ủy ban Kỷ luật thành phố sẽ xuống để điều tra và tiếp tục làm rõ!
Bành Viễn Chinh nói tới đây, tạm dừng một chút.
Hội trường im lặng như tờ, có thể nghe thấy tiếng hô hấp gấp gáp của một số người.
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua mọi người bằng ánh mắt nghiêm nghị, có vài người rõ ràng không chịu nổi ánh mắt của hắn, yên lặng cúi đầu.
- Chuyện này đã cho chúng ta một tiếng chuông cảnh báo. Cảnh báo thứ nhất là về việc phải giữ gìn sự liêm khiết. Có câu ngạn ngữ “Người đang làm, trời đang nhìn”, chỉ cần anh làm chuyện trái pháp luật, trước sau gì cũng bại lộ, cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra. Các đồng chí có mặt ở đây, có ai dám vỗ ngực nói bản thân mình trong sạch, làm hết phận sự, làm việc công một cách hoàn toàn liêm khiết? Có hay không?
Bành Viễn Chinh thở phào một cái:
- Thưa các đồng chí, nhất định phải thận trọng sử dụng quyền lực trong tay chúng ta, đối xử tử tế với quần chúng, không cầu thanh liêm, nhưng ít nhất phải không thẹn với lương tâm mình. Chuyện như thế nào tôi sẽ không nói thêm nữa, nhưng tôi hy vọng tất cả mọi người, kể cả tôi, có thể thật sự tự kiểm điểm lại mình,
Đồng thời, tiếng chuông cảnh báo thứ hai, là về xây dựng tác phong và đoàn kết nôi bộ. Vì sao Vi Tiểu Cương lên Ủy ban Kỷ luật thành phố tố cáo? Sự tình không có gì phức tạp, nói toạc ra là vặt vãnh không đáng một xu, chỉ vì mâu thuẫn cá nhân mà trở nên gay gắt!
Tôi không nói Vi Tiểu Cương tố cáo hiện tượng tham nhũng là không đúng, tôi càng không nói chúng ta nên hòa hợp êm thấm, vờ không nhìn thấy những hành động người tham ô xảy ra ngay bên cạnh, nhưng rất rõ ràng, cho dù mọi người có thừa nhận hay không, yếu tố mấu chốt thúc đẩy Vi Tiểu Cương đi tố cáo, không phải vì hắn có cái gọi là tinh thần trọng nghĩa, mà bởi vì hắn oán hận.
Từ chuyện nảy, đã cho thấy một cách rõ ràng, trong cơ quan chính quyền thị trấn chúng ta đang tồn tại một tác phong lệch lạc, không đúng đắn chút nào. Đồng chí lão thành về hưu, trong tay không còn quyền, chúng ta lại cự tuyệt giúp đỡ họ. Điều cần làm hết trách nhiệm, không làm, điều cần có sự cảm thông, không có, ngay cả một chút tôn trọng tối thiểu cũng không còn, như vậy là bình thường sao? Rất không bình thường! Lại nói mấy chuyện đấu đá, giáp mặt không nói, ở sau lưng nói lung tung, giáp mặt hòa hợp êm thấm, sau lưng mi lừa, ta gạt, loại thói xấu này, lập tức phải tiêu diệt! Nguyên nhân Đảng ủy thị trấn ngưng chức Hướng Thiếu Niên cũng là như thế. Tôi mong rằng các đồng chí khác đang có mặt ở đây, hãy thật sự suy nghĩ!
Được rồi, bây giờ trở lại vấn đề Vi Tiểu Cương tố cáo. Hách Kiến Niên là Ủy viên thường vụ Quận ủy, lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật chắc chắn phải phái tổ điều tra xuống. Nhưng trên quận hy vọng chúng ta trước hết tự kiểm tra, rồi báo cáo lên quận. Căn cứ tinh thần chỉ thị của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, tôi đề nghị Đảng ủy thị trấn thành lập một tổ điều tra, do tôi làm tổ trưởng, Bí thư Lý Tuyết Yến, Bí thư Chử Lượng dẫn đầu, Phòng Đảng chính và Phòng kiểm tra kỷ luật phối hợp.
Phương hướng điều tra rất rõ ràng, thứ nhất là vấn đề kinh tế và quỹ đen, thứ hai là vấn đề tác phong. Quỹ đen chắc chắn là có tồn tại, sau khi tôi đến nhậm chức, cũng có nghe thấy. Tôi hy vọng nhân dịp này, chúng ta sẽ đưa ra những quy phạm chặt chẽ về tài chính và chế độ tài vụ, các khoản liên quan đến quỹ đen đều phải niêm phong cất vào kho, chờ kiểm tra. Đồng thời, cần tìm kiếm và xác minh thẩm tra toàn bộ đối với các bằng chứng chi trả chi trả, thanh toán giữa Hách Kiến Niên và bên tài vụ trong vòng ba năm gần đây.
Tra rõ được mục nào, phải giải thích rõ ràng mục đó, chứng cớ phải hết sức xác thực, nhìn vào là hiểu ngay. Không thể làm qua loa chiếu lệ. Lão Chử, anh là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, phải làm tốt việc kiểm tra kỷ luật!
- Xin Chủ tịch thị trấn Bành yên tâm, chúng tôi kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!
Chử Lượng lập tức ngồi thẳng người, bày tỏ thái độ.
- Về Cát Tiểu Vân bên Phòng Tài chính, cô tạm thời bị cách chức, trước hết tránh đi đã.
Bành Viễn Chinh vừa dứt tiếng, ở dưới đài, Cát Tiểu Vân tuyệt vọng cúi gục xuống, trong lòng tràn đầu oán hận. Nghe Hách Kiến Niên gặp chuyện không hay, Cát Tiểu Vân biết mình xong rồi.
- Các đồng chí có ý kiến gì không?
Bành Viễn Chinh rung cây nhát khỉ xong, thản nhiên mỉm cười, đưa mắt nhìn các thành viên khác trong bộ máy lãnh đạo.
Ngô Minh Quánh, Thi Bình và Khuông Nhã Lam, ba người mới đến, tỏ thái độ đầu tiên, Hoàng Hà, Cổ Lượng, Mẫn Diễm cũng lập tức giơ tay thông qua.
- Tôi cũng không có ý kiến.
Lý Tuyết Yến gõ gõ lên bàn.
- Tôi muốn nhắc tới một chuyện khác. Phòng Đảng chính là cơ cấu làm việc quan trọng của chính quyền thị trấn, lại là trung tâm hành chính truyền đạt mệnh lệnh từ trên xuống, vấn đề Hướng Thiếu Niên khá nghiêm trọng, tôi đề nghị Đảng ủy miễn chức hắn, bổ nhiệm đồng chí Lý Tân Hoa làm Phó Chủ nhiệm chủ trì công tác phòng Đảng chính.
- Tôi đồng ý.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Mọi người biểu quyết đi.
Lý Tuyết Yến giơ tay đầu tiên, đợi tất cả mọi người giơ tay lên hết, Bành Viễn Chinh mới chậm rãi giơ tay.
Lý Tuyết Yến mỉm cười:
- Toàn bộ thông qua. Tốt, lát nữa ra văn bản thông báo đến các ngành chức năng và các thôn.
Lý Tân Hoa ngồi dưới đài, cố hết sức che dấu vẻ mặt hưng phấn của mình. Tuy cương vị cán bộ trung tầng ở xã, thị trấn không được xếp hạng, nhưng không trải qua chức vụ này, cô không thể tiến lên cao hơn. Từ hôm nay trở đi, coi như cô chính thức bước vào quan trường. Chỉ cần cô kiên định, tiếp tục theo Bành Viễn Chinh công tác, tương lai có thể tạo cho mình một chỗ đứng không hề thấp kém.
Điền Minh đang ghi chép biên bản hội nghị, liếc nhìn Lý Tân Hoa một cách hâm mộ, trong lòng cũng tràn đầy tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.