Chương 468: Song quy
Cách Ngư
12/04/2013
Tôn Tuyết Lâm đang hút thuốc, thấy Bành Viễn Chinh vào cửa, lập tức bóp tắt tàn thuốc trên tay, ánh mắt lạnh như băng, nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, chuyện xế chiều hôm nay, đồng chí cần nói một lời cho phải phép với tất cả lãnh đạo Huyện ủy, Ủy viên thường vụ Huyện ủy đang có mặt!
Chánh văn phòng Huyện ủy Mạc Xuất Hải liếc Tôn Tuyết Lâm một cái, thầm nghĩ đây là muốn vấn tội sao?
Mạc Xuất Hải thầm than một tiếng. Sau khi được điều đến huyện Lân, công việc của y thật ra chưa được hoàn toàn triển khai. Chánh văn phòng Huyện ủy theo quy định là tâm phúc của Bí thư Huyện ủy, nhưng Mạc Xuất Hải rõ ràng là do Bành Viễn Chinh “vận động” chuyển tới, đương nhiên Tôn Tuyết Lâm không thể nào tín nhiệm y.
Ngoài mặt nhìn vào, thực quyền phía Huyện ủy nằm trong tay Kế Siêu, nhóm ba người Kế Siêu thì càng bài xích Mạc Xuất Hải.
Trưởng ban Tổ chức Hùng Vĩ Nhập nhìn Bành Viễn Chinh và Tôn Tuyết Lâm, tâm trạng khá phức tạp. Y là cán bộ nơi khác đến, nhưng không cùng phe phái với Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm. Y là người trung lập, nếu nói người ngoài cuộc thì sáng, người trong cuộc u mê, y dần dần phát hiện, người mà Bành Viễn Chinh nhắm vào, không phải là ba người Kế Siêu, mà là người nổi danh hiền lành Tôn Tuyết Lâm!
Trong mắt lãnh đạo thành phố, Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm là một người kém cỏi, khúm núm, không làm được chuyện đại sự; trong mắt người trong huyện, ông ta là một người mềm yếu vô năng, một Bí thư Huyện ủy bị phe phái địa phương lấn át quyền lực, chỉ còn là bù nhìn.
Từ manh mối lúc trước, cho tới việc hôm nay Bành Viễn Chinh “cả gan làm loạn”, hai điều liên hệ với nhau, khiến người ta không khỏi cảm thấy có một ý vị sâu xa. Lên đến vị trí cán bộ cấp huyện, có thể nói mọi người ai cũng tinh ý, Hùng Vĩ Nhập liền ý thức được sự mãnh liệt và sự chấn động nhân tâm của cuộc phong ba này, vượt xa sự tưởng tượng của mình.
Bành Viễn Chinh cười cười, buông tay nói:
- Bí thư Tôn muốn tôi khai báo cái gì đây?
- Đồng chí đừng giả bộ hồ đồ! Đã định thời gian là rạng sáng ngày mốt, do Huyện ủy chỉ huy, trong huyện thống nhát hành động! Nhưng sau hội nghị, đồng chí gạt Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện qua một bên, lợi dụng chức quyền tự tiện ra lệnh cho Cục công an huyện hành động! Đây là hành động gì? Đồng chí có ý gì?
Đột nhiên Tôn Tuyết Lâm đứng dậy, vỗ bàn, quát to:
- Vô tổ chức, vô kỷ luật! Bành Viễn Chinh, ai cho đồng chí có quyền hành động một mình? Cả gan làm loạn. Vô pháp vô thiên!
Thái độ của Tôn Tuyết Lâm hết sức quyết liệt. Phiền Thường Tại và mấy Ủy viên thường vụ đều có phần kinh ngạc nhìn Tôn Tuyết Lâm. Bởi vì từ lúc Tôn Tuyết Lâm nhậm chức tới nay, bọn họ chưa từng nhìn thấy Tôn Tuyết Lâm giận dữ đến mức như vậy trước mặt mọi người.
Bành Viễn Chinh cười cười, nói với giọng ung dung:
- Không báo trước hành động, cũng vì bảo đảm hành động tuyệt đối không bị lộ bí mật, bắt hết tất cả các phần tử nòng cốt của bang Lão Hổ trọn một mẻ lưới.
Mà trên thực tế, chiến dịch hành động cũng đã đạt được hiệu quả. Tôi xin được báo cáo với các vị lãnh đạo, kể cả Trương Đại Hổ, hơn một trăm phần tử nòng cốt của bang Lão Hổ đã sa lưới. Niêm phong mấy chục địa điểm kinh doanh bất hợp pháp, địa điểm tổ chức bán dâm, thu được hàng loạt súng đạn, dao búa…Dân chúng vỗ tay hoan hô! Trong khi Huyện ủy mở hội nghị, đã có quần chúng trao tặng cờ thưởng cho Cục công an huyện!
Bành Viễn Chinh nhìn mọi người xung quanh, nói một cách lạnh nhạt. Đúng lúc đó, đột nhiên vang lên tiếng pháo đùng đoàng, rồi, bất chợt, tiếng pháo trở nên dày đặc, nổ ran cả huyện lỵ.
Sắc mặt rất nhiều Ủy viên thường vụ đều trở nên hơi khác lạ.
Bành Viễn Chinh cười, khoát tay:
- Nhìn xem, đó chính là ý dân! Bắt Trương Đại Hổ, diệt trừ bang Lão Hổ, chính là điều dân chúng mong đợi đã lâu!
Tôn Tuyết Lâm chậm rãi ngồi xuống, lạnh lùng nói:
- Đồng chí đừng đánh trống lảng! Tại sao đồng chí bỏ ngoài tai chỉ thị của Huyện ủy, tự tiện hành động?!
Vì chủ nghĩa anh hùng cá nhân ư? Tôi cho đồng chí biết, chuyện này tuyệt đối không chấp nhận được!
Dường như Bành Viễn Chinh có phần chán ngán, trả lời một cách mỉa mai;
- Tại sao tôi phải đột nhiên hành động, trong lòng Bí thư Tôn còn không rõ ràng sao? Tôi nói cho Bí thư Tôn biết, người đang làm, trời đang nhìn, chứng cớ vô cùng xác thực, chấm hết!
Giọng Bành Viễn Chinh tuy không lớn, nhưng lạnh băng và mạnh mẽ. Hắn vừa nói như vậy, đám người Hung Vĩ Nhập nhướng mày lên, thầm nghĩ: quả nhiên…Quả nhiên là hắn nhằm vào Tôn Tuyết Lâm!
Kế Siêu nhìn lướt qua vị trí trống không vốn dành cho Cung Hàn Lâm, cười nhạt nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, sao Chủ tịch huyện Cung không tới? Có cần gọi điện thoại thúc giục hay không? Lão Mạc, có thông báo cho Chủ tịch huyện Cung chưa vậy?
Mạc Xuất Hải trầm mặt gật đầu, nói:
- Đã thông báo. Chủ tịch huyện Cung đang có khác, hẳn là sẽ lập tức tới ngay!
- Rầm!
Tôn Tuyết Lâm tức giận đập bàn:
- Bành Viễn Chinh, ngươi châm chọc cái gì?
Bành Viễn Chinh cười nhẹ không nói. Đã đến nước này, hắn không cần phải đi đôi co với Tôn Tuyết Lâm làm gì nữa. Vấn đề của Tôn Tuyết Lâm, Trọng Tu Vĩ đã sớm lần ra dấu vết, nhưng vẫn không dám xác định. Cho đến khi cầm trong tay cuốn sổ của Hậu Niệm Côn, Bành Viễn Chinh mới phát hiện, thì ra người đứng sau lưng Trương Đại Hổ lại là Tôn Tuyết Lâm!
Mấy năm, Tôn Tuyết Lâm nhận được từ Trương Đại Hổ số tiền mặt và của cải có giá trị hơn triệu tệ! Ở vào những năm 90 này, đó là một con số kinh người!
Có người làm chứng, cũng có vật chứng, bằng chứng rõ ràng không thể chối cãi. Bành Viễn Chinh đã sớm mang các chứng cớ có liên quan đi thành phố, trực tiếp tìm đến Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham. Giờ phút này, người của Ban Thanh tra kỷ luật đang nói chuyện với Cung Hàn Lâm trong phòng làm việc của ông ta.
Người đứng đầu một huyện bị bắt, là chuyện vô cùng chấn động, cho nên thành phố cũng khá thận trọng, không gấp gáp ra tay vối Tôn Tuyết Lâm, cho đến lúc Bành Viễn Chinh đột nhiên hành động, tung lưới bắt cả Trương Đại Hổ và đồng bọn bang Lão Hổ.
Bành Viễn Chinh chầm chậm ngồi xuống, chờ Cung Hàn Lâm và người của Ban Thanh tra kỷ luật đến.
Trương Đại Hổ bị bắt, trong lòng Tôn Tuyết Lâm đương nhiên thấp thỏm lo âu, nhưng vẫn hy vọng vào một chút may mắn. Ông ta đâu ngờ, Bành Viễn Chinh đã sớm nắm giữ chứng cứ quan hệ với tội phạm của mình.
Biểu hiện như vậy của Bành Viễn Chinh, là một tín hiệu quá rõ ràng, nếu các Ủy viên thường vụ còn nhìn không ra, chính là không có đầu óc!
Sắc mặt Tôn Tuyết Lâm tái nhợt, khóe miệng co giật, đôi vai run rấy.
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân trầm ổn, mắt các Ủy viên thường vụ cũng mở to. Cửa bị đẩy ra, Cung Hàn Lâm sắc mặt bình tĩnh cùng Phó bí thư Ban Thanh tra Kỷ luật thành phố Đổng Giang Vĩ chậm rãi bước vào, theo sau là mấy cán bộ của Ban Thanh Tra Kỷ luật thành phố. Dĩ nhiên, để phòng ngừa rủi ro, Cục công an thành phố cũng phái mấy cảnh sát tới.
…
Bang Lão Hổ bị tiêu diệt! Trương Đại Hổ bị bắt!
Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm bị song quy!
Hai tin tức nặng cân truyền ra khắp huyện, khiến quan trường huyện Lân chấn động mạnh. Một số cán bộ “không sạch sẽ” trong hệ thống Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện, cảm thấy bất an, ngay cả Bí thư Huyện ủy cũng bị bắt, còn có ai mà Bành Viễn Chinh không dám “bứng gốc”?
Đối với sự kiện này, nhật báo Tân An đăng ngay trang đầu một bài báo với tiêu đề hết sức bắt mắt.
“Bang Lão Hổ, một bang hội xã hội đen liên quan đến trên trăm vụ án hình sự, trong đó có nhiều án mạng, lũng đoạn, khống chế phi pháp nhiều ngành nghề, số tiền liên quan vụ án thu được mấy triệu tệ, gần đây đã bị tiêu diệt ở huyện Lân. Cảnh sát huyện Lân thông báo, người cầm đầu Trương Đại Hổ và 132 thành viên nòng cốt của bang Lão Hổ đã bị bắt.
Theo Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh, kiêm Cục trưởng Cục công an huyện Lân giới thiệu, trong 132 người đó, bắt giam 80 người, tạm giam 52 người, thu được 14 khẩu súng, 37 băng đạn và một số hung khí như dao các loại. Trước mắt, cảnh sát huyện Lân đang mở rộng điều tra toàn diện đối với các đầu mối vụ án, đề nghị những người tình nghi đang lẩn trốn chủ động đầu thú, khích lệ quần chúng tích cực báo tin về các maanh mói tội phậm, tiếp tục đẩy mạnh công tác bảo vệ trị an xã hội, mở ra một bầu không khí tốt lành cho sự phát triển kinh tế và cải cách ở huyện Lân.”
Dĩ nhiên, tin Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm bị song quy, truyền thông không đưa tin. Đây là tin tức cấm kỵ. Chẳng qua là chuyện như vậy, thì cũng không cần truyền thông đưa tin, tin tức cũng lan đi rất nhanh.
Liên tiếp mấy ngày, liên tục có quần chúng chạy đến Cục công an huyện trao cờ thưởng, Tạ Huy đáp lễ không xuể. Nhóm Trọng Tu Vĩ thì tiếp tục đào sâu điều tra vụ án, bang Lão Hổ và bản thân Trương Đại Hổ chiếm cứ huyện Lân nhiều năm như vậy, có thể nói là tội ác chất cao như núi, muốn tổng hợp, sắp xếp cho rõ ràng và chuyển giao cho cơ quan tư pháp, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lúc này, theo chỉ thị của lãnh đạo thành phố, Bành Viễn Chinh rời khỏi huyện Lân, vào bệnh viện trung tâm của thành phố điều trị, có cảnh sát của Cục công an thành phố ngày đêm bảo vệ, bởi vì khả năng Bành Viễn Chinh bị trả thù là rất lớn.
Phùng gia đã sớm nhận được tin tức, nhưng vẫn không có động tĩnh gì quá lớn, có lẽ là do Phùng lão quyết định. Tuy nhiên, nghe nói con trai bị mưu sát suýt chết, Mạnh Lâm không thể ở Thủ đô, quyết định đưa con dâu Phùng Thiến Như trở về Tân An một chuyến.
Bành Viễn Chinh tựa vào giường bệnh, nói chuyện phiếm với đám người Nghiêm Hoa tới thăm. Đúng lúc đó, Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như đến nơi. Trước đó hai người không báo trước cho Bành Viễn Chinh, đương nhiên Bành Viễn Chinh hết sức vui mừng.
Nhưng theo sau Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như còn có vợ chồng Mạnh Cường. Bành Viễn Chinh nhếch miệng, xem ra hắn hết sức bài xích Mạnh gia.
Nghiêm Hoa nhìn thấy vợ chồng Mạnh Cường, giật mình kinh hãi. Cô và Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại lão Mã kính cẩn đứng qua một bên, bất ngờ phát hiện ra Mạnh Cường là cậu của Bành Viễn Chinh!
- Mẹ, Thiến Như, hai người tới mà không báo cho con một tiếng.
Bành Viễn Chinh nhảy xuống giường, cười cười, giới thiệu với đám Nghiêm Hoa:
- Chị Nghiêm, đây là mẹ tôi, đây là hôn thê của tôi, đây là Chủ tịch huyện Nghiêm và Chủ nhiệm Mã.
Chào hỏi nhiệt tình một lúc, Nghiêm Hoa dẫn người rời đi, từ đó tin tức Bành Viễn Chinh là cháu gọi Mạnh Cường bằng cậu, truyền ra ngoài.
(1) Song quy: Từ “song quy” không có nghĩa là “bắt giam” đơn thuần, và trong tiếng việt không có từ tương đương, vì vậy chúng tôi để nguyên văn. “Song quy” xuất hiện lần đầu tiên trong “Điều lệ giám sát hành chính nước CHND Trung Hoa” ban hành ngày 9/12/1990.
Điều lệ quy định: Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự “có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định, để giải thích, trình bày về vụ việc có liên quan” (gọi tắt là song quy).
Nói một cách đơn giản, “song quy” là bị cách ly để điều tra trong một thời gian không hạn định.
Từ đó “song quy” trở thành một biện pháp hữu hiệu quan trọng để tạo bước đột phá trong các vụ án lớn, có liên quan đến các quan tham tai to mặt lớn Trung Quốc.
Địa điểm “song quy” thường là một khách sạn nào đó, nhân viên điều tra và đối tượng bị triệu đến đây coi như bị giam lỏng để phục vụ việc điều tra, không thể tiếp xúc với bên ngoài trong suốt quá trình làm án, chức vụ và quyền lực của người đó bị “đóng băng”, không còn giá trị nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.