Cao Quan

Chương 403: Thổ lộ tình cảm và thân thế

Cách Ngư

12/04/2013



Bành Viễn Chinh cười hi hì, ôm chặt Tần Phượng, mặc cho cô giãy dụa, liều mạng hôn cô ngấu nghiến.

Hai người âu yếm một lát, rồi ôm lấy nhau ngồi lên một tảng đá ven đường, ngắm nhìn chân trời phía tây, một vầng tà dương đỏ ối, hoàn toàn không có một gợn mây.

Gió núi vẫn lồng lộng thổi qua, giữa rừng núi tĩnh lặng, thỉnh thoảng vang lên những tiêng chim hót lảnh lót.

Tần Phượng tựa đầu vào vai Bành Viễn Chinh, lẳng lặng hưởng thụ tình cảnh dịu dàng khó có được này. Cô ở trong quan trường dốc sức công tác mười năm, lòng thường xuyên căng thẳng, rất hiếm khi tâm trạng được thả lỏng thế này, lúc này lòng cô không màng danh lợi, không chuyên tâm suy nghĩ, để mặc cho ý nghĩ của mình bay đi tán loạn, không theo một phương hướng nào cả.

Ngay chính cô cũng không nhận thấy, từ lúc cô cùng Bành Viễn Chinh vượt qua lằn ranh cuối cùng, để hai thân xác cùng hòa hợp, cô đã thay đổi rất nhiều, cho dù là về tác phong hay về tính cách, đều đã có sự khác biệt so với trước kia. Cảm nhận được sự thay đổi này rõ ràng nhất, chính là Thẩm Ngọc Lan.

Đối với con đường làm quan, cô không còn quá chấp nhất như trước kia, mà đối với quyền lực, lại càng lúc càng nhạt.

- Viễn Chinh, em muốn có một đưa con.

Đột nhiên Tần Phượng ngồi thẳng người lên, nghiêm túc nhìn Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh ngẩn người, cười xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào. Với địa vị của hai người, Tần Phượng muốn có con, là điều không thể, trừ phi cô từ chức.

Tần Phượng thẫn thờ, cười chua xót:

- Anh không nên suy nghĩ nhiều, em không có ý tạo áp lực đối với anh. Em biết, hai chúng ta không thể đến được với nhau, cho dù là không có Phùng Thiến Như, gia đình anh sẽ không chấp nhận một phụ nữ đã kết hôn lại lớn tuổi hơn anh.

- Tiểu Phượng… Rất xin lỗi.

Bành Viễn Chinh im lặng ôm Tần Phượng vào lòng, dịu dàng lặp lại:

- Anh xin lỗi em.

- Trong lòng anh có em, em thấy như vậy là đủ rồi. Em chưa từng có hy vọng xa vời có thể hoàn toàn giành được anh.

Cả đời Tần Phượng, rất hiếm khi dịu dàng đằm thắm như bây giờ, cô vuốt ve sau lưng Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng thủ thỉ:

- Trước kia, em rất coi trọng con đường làm quan. Nhưng hiện giờ, em chỉ muốn có một đứa con, làm một người phụ nữ, một người mẹ bình thường, như vậy đã đủ làm đời em viên mãn.

Em còn chưa nghĩ tới nơi tới chốn, nếu nghĩ kỹ, em sẽ từ chức, tìm một địa phương nhỏ nào đó ở ẩn, nơi dưỡng đứa con của mình.

- Tiểu Phượng, nếu đây là mong muốn của em, anh sẽ không ngăn trở. Đời người ngắn ngủi, làm được điều mình thích là tốt rồi, bất kể em lựa chọn sống như thế nào, chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc, anh đều ủng hộ em!

Tần Phượng hài lòng mỉm cười. Cô ôm chặt Bành Viễn Chinh, tựa đầu lên ngực hắn, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn, từ từ nhắm mắt lại.

Thật lâu sau, đột nhiên Tần Phượng nhéo bên hông Bành Viễn Chinh, buồn bã nói:

- Đến tận lúc này, anh cũng chưa hề nói với em về thân thế của anh.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, xoay đôi vai Tần Phượng lại, dịu dàng nói:

- Tiểu Phượng, em thật muốn biết sao?

Tần Phượng khẽ cười, vuốt ve khuôn mặt của Bành Viễn Chinh:

- Thật ra, em rất tò mò. Rốt cuộc anh là thần thánh phương nào, lại khiến Đông Phương Nham và Tống Bính Nam một lòng che chở, mà ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình, cũng gọi em đến, nói bóng gió để em quan tâm đến anh.

Cấp giám đốc sở của em, phải chăng cũng nhờ anh tác động?



- Không thể nói như vậy. Em có hôm nay, là do sự cố gắng của bản thân em. Đương nhiên cũng có một phần may mắn.

Bành Viễn Chinh lắc đầu:

- Mẹ của anh, vốn là công nhân nhà máy cơ khí Tân An, hiện giờ là cán bộ thư viện trực thuộc Cục văn hóa, anh vừa mới làm thủ tục cho bà.

Còn cha anh, là một quân nhân chuyển ngành, đã từng là Chủ nhiệm phân xưởng nhà máy cơ khí.

Cậu anh là Mạnh Cường.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.

Tần Phượng giật mình, kinh ngạc hỏi:

- Phó Chủ tịch thành phố Mạnh, không ngờ là cậu của anh? Thật sự là làm người ta không thể tưởng tượng được.

- Cha anh vốn họ Phùng. Trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật, ông bà nội anh gửi cha anh ở một hộ dân, sau bị thất lạc. Sau khi kháng chiến thành công, ông nội anh đi tìm mười mấy năm mà không có kết quả. Đến sau này, khi tìm được thì cha anh qua đời đã nhiều năm.

Bành Viễn Chinh khe khẽ nói bằng giọng hết sức xúc động. Tần Phượng đoán hẳn là thân thế cha Bành Viễn Chinh không tầm thường, tám phần là con của một vị tướng lĩnh nào đó bị thất lạc.

- Ông nội của anh là…

Tần Phượng nhẹ nhàng hỏi.

- Tiểu Phượng, em suy nghĩ một chút xem, hiện ở trong “Đại Hồng Môn”, còn có ai họ Phùng…

Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười.

Tần Phượng kinh ngạc nhìn Bành Viễn Chinh, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ khiếp sợ và không thể tin nổi. Cô lắp bắp:

- Viễn Chinh, anh…anh nói…là Phùng…

- Đúng vậy, ông ấy là ông nội anh.

Tần Phượng hít một hơi không khí lạnh.

***

Sắc trời dần tối, ở sườn núi, Trịnh Anh Nam và Điền Minh nôn nóng không yên, đến giờ này, Bành Viễn Chinh và Tần Phượng còn chưa xuống núi, cũng không biết có xảy ra chuyện gì không.

Điền Minh hơi do dự, định xông lên lên núi xem tình hình, y là một thư ký, lãnh đạo còn trên núi, y lại ở dưới này, nếu chẳng may lãnh đạo gặp chuyện không may, làm sao y dám đối mặt lãnh đạo?

Trịnh Anh Nam gọi y:

- Trưởng phòng Điền, cậu đừng có gấp, cậu xem kìa, hình như hai người xuống rồi, đúng, là Bí thư Bành và chị họ tôi!

Điền Minh đứng trên sườn núi nhìn lên, quả nhiên thấy Bành Viễn Chinh cầm một nhánh cây, còn Tần Phượng nắm đầu kia của nhánh cây, hai người thong thả xuống núi, vừa đi vừa cười nói.

Lúc này Điền Minh mới thở phào nhẹ nhõm.



Trịnh Anh Nam đã dặn đầu bếp của khách sạn Phong Thái mua một con dê núi, đem về luộc ở trong một chòi nghỉ mát bên con suối nhỏ ở chân núi. Khi năm người Bành Viễn Chinh trở về, dê đã được luộc chín, mùi thơm đậm đà tỏa ra xung quanh, Điền Minh hếch mũi hít hít, cười nói:

- Thơm quá, thơm quá!

- Dê núi con nuôi thả rông, luộc bằng lửa than, lúc chúng ta lên núi bắt đầu luộc, bây giờ vừa xong, thịt tươi mới, hẳn là rất ngon.



Trịnh Anh Nam cười hì hì:

- Chị, Bí thư Bành, tối nay chúng ta ăn miếng thịt to, uống chén rượu lớn, không say không về nhé!

Bành Viễn Chinh chẳng tán thành hay phản đối, chỉ cười cười, Tần Phượng nhíu mày:

- Bé Anh, dê con nhỏ như vậy, mà các người có thể ra tay được!

Mấy đầu bếp và nhân viên phục vụ vội đem nồi lẩu thịt dê con lên, thịt dê luộc thành màu nâu đỏ, mùi thơm nức mũi, phía trên thả một lớp ngọn rau thơm xanh biếc. Thịt được cắt miếng lớn, vuông vức đầy đặn, mềm mại mỡ màng, đĩa đựng là đĩa lớn nhất, bằng sứ trắng trang trí hoa hồng, bên trong, thịt dê chất có ngọn.

- Chị, chị cũng thật là, ăn thịt dê con là phong tục truyền thống cả ngàn năm để lại, cũng không phải do tụi em nghĩ ra! Heo, dê, bò là gia gúc cung cấp thịt cho con người, chị ủy mị như vậy làm cái gì? Mau đến nếm thử chút đi!

Trịnh Anh Nam nói xong, gọi mọi người ngồi vào chỗ.

Bành Viễn Chinh cũng cười nói:

- Đúng vậy, tôi cũng nghe nói thịt dê núi Phượng Hoàng không tệ, là một trong ba đặc sản của huyện này. Bí thư Tần, nào, nếm thử đi.

Bành Viễn Chinh gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Tần Phượng, rồi dùng muỗng múc nước súp dê chan lên. Ở trong mắt Điền Minh và cô trợ lý của Trịnh Anh Nam, động tác của hắn là cấp dưới “nịnh bợ” lãnh đạo, nhưng ở trong mắt Tần Phượng, lại là sự chăm sóc ân cần.

Ánh mắt Tần Phượng long lanh như nước, cô cúi người xuống, dùng muỗng múc một chút súp dê cho vào miệng, nhấm nháp, kinh ngạc khen:

- Cũng không tệ!

Trịnh Anh Nam bĩu môi:

- Chị, chị nói gì vậy? Rất ngon đấy chứ! Trong súp dê này có bỏ mười vị thuốc Đông y đại bổ! Tư âm, tráng dương, thân thể chị hơi yếu ớt, uống nhiều vào!

Tần Phượng đỏ mặt, hứ một cái.

Bành Viễn Chinh cũng ăn một chút nước súp, cười nói;

- Hương vị súp dê rất thuần túy, tuy nhiên, bây giờ là mùa hè, không thể ăn nhiều thịt dê, dễ bị nhiệt. Nếu là mùa thu đông, ăn nhiều rất tốt!

Nói xong, Bành Viễn Chinh gắp một miếng lớn gân dê luộc trông giống như bánh bột lọc bỏ bỏ vào miệng, nhấm nháp và thưởng thức. Gân dê luộc vừa chín tới, nhai rất giòn, vang lên tiếng sừn sựt, mùi thơm đậm đà, hơi mằn mặn, thoang thoảng một chút mùi gây đặc biệt của thịt dê.

Thấy Bành Viễn Chinh ăn ngon lành say sưa như vậy, Tần Phượng cũng gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhỏ nhẹ nhai nuốt. Tuy cô không nói gì, nhưng lòng thầm nghĩ, thịt dê núi này rất thơm ngon, ăn không biết ngán.

Trịnh Anh Nam nâng ly rượu lên, cười nói:

- Bí thư Bành, uống một ly mừng quyết định hợp tác của chúng ta hôm nay! Chị, chị cũng uống một chút rượu đi!

Bành Viễn Chinh nâng ly rượu lên, cụng ly với Trịnh Anh Nam, cười nói:

- Cảm tạ Trịnh tổng hôm nay nhiệt tình khoản đãi, thật sự là hết sức cảm tạ. Về chuyện hợp tác, đứng lúc có Bí thư Tần ở đây, tôi cũng xin được báo cáo chuyện này với Bí thư Tần.

Bành Viễn Chinh uống xong ly rượu, sau đó chậm rãi nói với Tần Phượng về chuyện hợp tác với tập đoàn Phong Thái phát triển dự án bất động sản. Tần Phượng không kìm nổi, khẽ thở dài:

- Viễn Chinh, thời gian cậu tới thị trấn Vân Thủy không phải rất dài, nhưng đã thực hiện mấy dự án rồi. Phố buôn bán, công viên, khu công nghiệp hợp tác với tập đoàn Tin Kiệt, rồi công trình chấn chỉnh, hợp nhất các trường tiểu học nông thôn, với chừng đó dự án, công tác năm nay của cậu cũng đã rất nhiều rồi, cần gì phải sốt ruột làm dự án này nữa?

Bành Viễn Chinh nhìn thẳng vào mắt Tần Phượng, cười nhẹ:

- Bí thư Tần, mấy dự án đó cũng không xung đột nhau mà. Phố buôn bán và công viên trung tâm, cuối tháng năm này sẽ hoàn thành; đồng thời khu công nghiệp cũng đã đi vào giai đoạn kết thúc, công trình hợp nhất tường tiểu học, cũng đang tiến hành thuận lợi.

Còn lý do tại sao tôi sốt ruột làm dự án này, chủ yếu là vì nghĩ đến một số xí nghiệp dệt nhỏ đã không thể kéo dài nổi nữa, nếu cứ tiếp tục, số thâm hụt sẽ càng tăng cao khủng khiếp! Để tới lúc đó, xí nghiệp phá sản đóng cửa không nói, kinh tế trong thị trấn cũng bị trở ngại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook