Chương 395: “Thượng Phương bảo kiếm”
Cách Ngư
12/04/2013
Khóe miệng Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng bĩu một cái, trầm giọng nói:
- Giám đốc Sở Kỷ, cách làm của chúng tôi cũng không trái với chính sách và quy định!
Kỷ Lượng giận tím mặt, “rầm” một tiếng, đột nhiên đập bàn, lớn tiếng nói:
- Bành Viễn Chinh, cậu còn muốn ngụy biện cái gì hả?
Bành Viễn Chinh là người gặp nhu thì nhu, gặp cương thì cương, thấy Kỷ Lượng đem quân uy ra dọa mình, hắn cũng tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, bình thản nói:
- Giám đốc Sở Kỷ, tôi không ngụy biện, mà đó là sự thật!
Kỷ lượng cắn chặt răng, mặt tái đi.
Tô Vũ Hoàn ngồi bàng quan, cười lạnh không nói. Y muốn nhìn xem, dưới áp lực mạnh mẽ của lãnh đạo Sở Giáo dục và Ủy ban nhân dân tỉnh, Bành Viễn Chinh sẽ xoay xở ra sao? Y không tin, một cán bộ cấp huyện phó như Bành Viễn Chinh, có thể đứng vững được trước áp lực của tỉnh, cả gan kháng cự, không chấp hành.
Bành Viễn Chinh đưa mắt ra hiệu với Lý Tuyết Yến. Lý Tuyết Yến lập tức lấy ra hai tập tài liệu đẩy tới.
Bành Viễn Chinh ung dung mở tập tài liệu “Mười bốn đại báo cáo” ra, cao giọng nói:
- Giám đốc Sở Kỷ, các vị lãnh đạo, trong cuốn “Mười bốn đại báo cáo” này, đã vạch rõ:
“Muốn làm tốt cơ cấu giáo dục, các cấp chính phủ phải gia tăng đầu tư cho giáo dục. Khuyến khích nhiều con đường, nhiều hình thức xã hội góp vốn quản lý trường học cũng như nhân dân quản lý trường học, thay đổi phương thức điều hành giáo dục của quốc gia. Tiến thêm một bước cải cách thể chế giáo dục, phương pháp và nội dung giảng dạy, tăng cường bồi dưỡng đội ngũ giáo viên, xây dựng và mở rộng quyền tự chủ quản lý trường học, thúc đẩy kết hợp chặt chẽ giữa giáo dục và khoa học kỹ thuật và kinh tế…
Như vậy đủ chứng minh, hình thức quản lý giáo dục và quản lý trường học của thị trấn Vân Thủy phù hợp với tinh thần của “Mười bốn đại báo cáo” của Trung ương Đảng! Xã hội góp vốn quản lý trường học là hình thức đang được Trung ương đang ra sức đề xướng, tuy rằng thị trấn Vân Thủy đi trước một bước, cũng đi qua một số đường vòng, nhưng không sai về phương hướng!
Đám người Kỷ Lượng ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ lại dùng tinh thần của “Mười bốn đại báo cáo” làm bùa hộ mệnh. Tuy gần đây mỗi ngày họ đều học tập quán triệt tài liệu này, nhưng thật ra không có mấy người thật sự tỉ mỉ đọc cho hết.
Tô Vũ Hoàn giật thót người. Y thầm nắm chặt nắm tay. Động tác vừa rồi của Bành Viễn Chinh chi thấy hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng từ trước, chẳng lẽ lần này lại phải lui bước nữa sao?
Tô Vũ Hoàn vô cùng tức tối.
Chu Đại Dũng ngoài mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng âm thầm hết sức tán thưởng. Bành Viễn Chinh đưa tinh thần của “Mười bốn đại báo cáo”, khác nào đưa ra Thượng Phương bảo kiếm, đừng nói là Kỷ Lượng, cho dù Phó chủ tịch tỉnh Chúc cũng á khẩu không trả lời được.
Bành Viễn Chinh cười lạnh, lại lấy ra một tài liệu khác giơ lên, nói:
- Đây là đề cương cải cách và phát triển giáo dục vừa ban hành tháng 2 năm nay, mục thứ bảy, điều thứ ba của đề cương nêu rõ: ‘Nhất định phải phát huy tính tích cực của các cấp chính phủ, các đoàn thể xã hội cùng quần chúng nhân dân, kiên trì lấy việc chi tài chính là chủ yếu, gây quỹ cho giáo dục bằng nhiều con đường khác nhau.
Bất kể là tinh thần của “Mười bốn đại báo cáo” hay đề cương cải cách giáo dục, đều khẳng định sự khả thi và tầm quan trọng của xã hội quản lý trường học, điều này nói rõ, bản thân hình thức quản lý trường học của chúng tôi không đi ngược chính sách, cũng không vi phạm quy định quản lý trường học.
Nếu chính sách cho phép, nếu Trung ương đề xướng, nếu thị trấn Vân Thủy có đủ các điều kiện, tại sao không để chúng tôi tiếp tục thực hiện?
Ông Đặng từng nói không chỉ một lần, cải cách là ném đá vượt sông, cần giải phóng tư tưởng, tìm tòi đổi mới. Tôi kiên trì cho rằng, hình thức và kinh nghiệm phát triển giáo dục của thị trấn Vân Thủy mấy năm nay, đáng để tổng kết và mở rộng. Tôi đồng thời kiên trì cho rằng, chỉ cần là có lợi cho phát triển giáo dục, chỉ cần là việc tạo phúc cho toàn thể nhân dân thị trấn, đều phải kiên định bất di bất dịch mà làm, tiếp tục làm!
Thiên tai không đáng sợ hãi, pháp quy của tiền nhân không đáng rập khuôn, lời thị phi không đáng lo nghĩ (1) Nếu tổ chức đã đặt tôi ở vị trí này, tôi sẽ lo lắng hết lòng, đem hết khả năng của mình, trên cơ sở chính sách cho phép, vì đa số quần chúng mà làm điều có lợi ích thực tế, mang lại phúc lợi cho nhân dân. Mặc kệ ai kia nói ngả nói nghiêng, tôi đều muốn tuân thủ chức trách mà không cứng nhắc vô dụng, làm điều hợp với chính nghĩa và lợi ích chung mà không ngần ngại!!!
Giọng Bành Viễn Chinh hết sức dõng dạc, ánh mắt lạnh băng của hắn lướt qua trên người Tô Vũ Hoàn, đột nhiên phất tay, khuôn mặt sáng ngời chính khí.
Hắn quay lại nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đầy vẻ phức tạp của Kỷ Lượng:
- Tôi khẩn thiết thỉnh cầu lãnh đạo Sở thật sự suy xét thỉnh cầu của chúng tôi. Chúng tôi sẽ báo cáo và thỉnh cầu bằng văn bản lên quận, Ủy ban nhân dân thành phố và Ủy ban nhân dân tỉnh, hiện trạng giáo dục hôm nay của thị trấn Vân Thủy không dễ xây dựng nên, nếu phá bỏ làm lại, thì người bị tổn thất nhiều nhất vẫn là học sinh và quần chúng nhân dân!
Nói tới đây, Bành Viễn Chinh đứng nguyên tại chỗ, hướng về phía đám người Kỷ Lượng trên đài khom người thật sâu, rồi nhanh chóng rời đi.
***
Tỉnh ủy. Văn phòng của Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình.
- Hay cho câu “Thiên tai không đáng sợ hãi, pháp quy của tiền nhân không đáng rập khuôn, lời thị phi không đáng lo nghĩ”! Hay cho câu “Tuân thủ chức trách mà không cứng nhắc vô dụng, làm điều hợp với chính nghĩa và lợi ích chung mà không ngần ngại”!
Từ Xuân Đình hắng giọng cười vang:
- Lão Chúc, việc này đủ thấy, các đồng chí trẻ tuổi ở cơ sở, tư tưởng sinh động, nhiệt tình có thừa, ý thức đổi mới rất mạnh. Đây là những cán bộ đầy lòng hăng hái, đủ sức đẩy mạnh công cuộc cải cách và mở cửa của chúng ta!
Phó chủ tịch tỉnh Chúc cười nhẹ, ánh mắt bình tĩnh lướt nhanh qua nhân vật số một Tỉnh ủy, nói:
- Bí thư Từ, Kỷ Lượng trở về báo cáo với tôi, lúc đó tôi nói: Ý thức chính sách của vị cán bộ trẻ tuổi này rất mạnh, không ngờ thấu triệt tinh thần của ‘Mười bốn đại báo cáo’ và đề cương phát triển giáo dục đến mức như vậy! Thật không đơn giản!
Nếu họ không phân bổ tài chính lung tung bằng hành chính, lại phù hợp với tinh thần của “Mười bốn đại báo cáo”, vậy hãy để họ tiếp tục thử đi, cải cách mở cửa, luôn phải có người đi tiên phong thôi!
Tuy nhiên, hình thức quản lý trường học này không khả thi để nhân rộng trên phạm vi lớn.
Ánh mắt Phó chủ tịch tỉnh Chúc hơi ngưng đọng, nhẹ nhàng nói tiếp:
- Bí thư Từ, dù sao không phải địa phương nào cũng có được phong trào ủng hộ giáo dục mạnh như vậy! Không có mệnh lệnh hành chính, chính quyền thị trấn chỉ kêu gọi một tiếng, rất nhiều xí nghiệp trên địa bàn hăng hái quyên tiền, thật là khiến người khó tin!?
- Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hóng mát mà, đây là công lao do các bộ máy Đảng chính tiền nhiệm của thị trấn Vân Thủy đã không ngừng cố gắng. Lão Chúc, tôi thấy anh cũng có thể ghé thị trấn này một chuyến, xem tận mắt để cởi mở suy nghĩ!?
Từ Xuân Đình khẽ mỉm cười.
Phó chủ tịch tỉnh Chúc vuốt cằm cười:
- Bí thư Từ, tôi cũng có ý đó. Tôi đang định dành ra thời gian đến thăm thị trấn này, nhân tiện được nhìn thấy vị Bí thư Tiểu Bành hiên ngang lẫm liệt kia!
Hai người nhìn nhau cười ha hả.
…
Sở Giáo dục tỉnh nhanh chóng ban hành văn kiện, thừa nhận cách thực hiện của thị trấn Vân Thủy. Đồng thời trong cuộc họp trao đổi kinh nghiệm công tác giáo dục toàn tỉnh sau đó, trao tặng danh hiệu “Đơn vị điển hình cải cách và đổi mới thể chế giáo dục”. Lý Tuyết Yến đại diện cho thị trấn đi họp, mang về một tấm biển lóng lánh ánh vàng, treo trên cửa chính của trụ sở thị trấn.
Vào cuối tháng 4, công trình phố buôn bán và công viên cơ bản tới giai đoạn kết thúc; mà khu công nghiệp hợp tác với tập đoàn Tin Kiệt, nhà máy thiết bị điện các công trình phụ thuộc đã hoàn thành, đang đi vào giai đoạn lắp đặt trang thiết bị và chạy thử.
Đồng thời, công trình chấn chỉnh và hợp nhất các trường tiểu học được chính thức động thổ khởi công.
Đâu đâu ở thị trấn Vân Thủy cũng đầy những cảnh tượng khẩn trương bận rộn, khí thế ngất trời, máy móc thi công trên công trường liên tục ầm ầm hoạt động. Với tiến độ hiện giờ, đến tháng 6, phố buôn bán có thể đưa vào sử dụng, tháng 9, khu công nghiệp có thể bắt đầu hoạt động, tháng 10, hoàn thành công trình chấn chỉnh và hợp nhất các trường tiểu học.
Ngay lúc mọi người cho rằng Bành Viễn Chinh hẳn là thỏa mãn với hiện trạng, mấy công trình trước mắt đủ để tạo được nhiều thành tích nổi bật, hắn lại tung ra một “bom tấn” giữa hội nghị thường vụ Quận ủy.
Các Ủy viên thường vụ xem xong bản dự thảo “Về phương án chuẩn bị thành lập công ty quản lý tài sản thị trấn Vân Thủy”, đều cau mày, trầm ngâm không nói.
Phương án nêu ra, thị trấn Vân Thủy thành lập một văn phòng quản lý tài sản thị trấn, sau đó để văn phòng này làm pháp nhân bỏ vốn đầu tư, đăng ký một công ty hữu hạn quản lý tài sản, có quyền hạn quản lý đối với những tài sản hữu hình và vô hình của thị trấn, tiến hành hoạt động thị trường hóa, tiền lời sau khi trừ phí tổn quản lý và vận hành cơ bản ra, đều bỏ vào tài chính thị trấn, tiền nào việc ấy, toàn bộ dùng cho việc xây dựng các công trình trụ cột cho thị trấn.
Ý tưởng này đối với rất nhiều Ủy viên thường vụ, là hết sức mới mẻ.
Cơ quan chính phủ lại có thể đăng ký thành lập doanh nghiệp, lại để doanh nghiệp này quản lý tất cả các tài sản của chính phủ, sau đó còn tiến hành cái gọi là “thị trường hóa”, trong nhất thời, đa số người không sao hiểu nổi.
Bành Viễn Chinh lẳng lặng ngồi yên, chờ mọi người lên tiếng. Từ sau năm 2000, những công ty hoạt động theo kiểu này không hiếm, nhưng vào thời điểm này, là vô cùng vượt mức quy định, có người không chịu được, có người phản đối, như vậy là bình thường.
Phó bí thư Quận ủy Lệnh Tường ngẩng lên nhìn Bành Viễn Chinh, trong mắt có chút phức tạp, thầm nghĩ: Bành Viễn Chinh ơi, chẳng lẽ cậu không thể yên tĩnh một chút? Làm nhiều công trình lớn như vậy, còn chưa đủ với cậu sao? Không ngờ còn muốn tiếp tục giở trò bịp bợm, thật sự là lòng tham không đáy!
Phó chủ tịch thường trực quận Hồ Đức Vịnh nhíu mày:
- Đồng chí Viễn Chinh, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy khái niệm này của cậu, chính quyền thị trấn bỏ vốn đăng ký thành lập công ty quản lý tài sản? Chính quyền sao có thể làm pháp nhân doanh nghiệp?
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười:
- Chủ tịch quận Hồ, không phải chính quyền thị trấn làm pháp nhân doanh nghiệp, mà là chính quyền thị trấn thiết lập một văn phòng quản lý tài sản, để văn phòng này bỏ vốn đăng ký công ty, đại diện cho chính quyền thị trấn hành xử quyền quản lý.
- Đây không phải cũng là một sao?
- Không, không phải.
Bành Viễn Chinh còn chưa giải thích xong, Hồ Đức Vịnh lại xen vào nói:
- Đồng chí xác định là chính sách cho phép?
- Cũng không trái với chính sách. Mọi người có thể xem kỹ lại “Mười bốn đại báo cáo” và tinh thần hội nghị công tác kinh tế Trung ương cuối năm ngoái, đều có ý kiến chỉ đạo.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, giơ hai cuốn sách nhỏ trong tay lên.
Thấy hắn giở giọng “nhai lại” luận điệu cũ rích, Tần Phượng không thể nhìn cười.
Lần trước, Bành Viễn Chinh dựa vào mười bốn báo cáo lớn của quốc gia và đề cương quy hoạch phát triển giáo dục quốc gia làm thành Thượng Phương bảo kiếm, “đâm toạc” lệnh cấm của Sở Giáo dục tỉnh, trong quận đã sớm lan truyền câu chuyện được mọi người ca tụng này.
(1) Nguyên văn “Thiên biến bất túc úy, tổ tông bất túc pháp, nhân ngôn bất túc tuất!”, câu này trích từ Vương An Thạch liệt truyện.Thời Bắc Tống, Vương An Thạch chủ trương thực hiện cải cách, đưa ra luận đề “Tam bất túc” nổi tiếng này. “Thiên biến bất túc úy: ý là thiên tai không cần sợ hãi, bởi vì lúc ấy có người nói “Trời sanh dị tượng” để công kích và chống đối cải cách của Vương An Thạch; “Tổ tông bất túc pháp” : ý nói, chế độ pháp quy do tiền nhân đặt ra, nếu không thích hợp, thậm chí gây trở ngại tiến bộ xã hội, sẽ phải sửa đổi thậm chí huỷ bỏ, không thể mù quáng làm theo; “Nhân ngôn bất túc tuất” : đối với lời ra tiếng vào của người đời không cần băn khoăn. Đây vừa là tinh thần cải cách chủ yếu của Vương An Thạch, cũng là vũ khí tư tưởng của ông. Đời sau, mọi người thường trích dẫn những lời này để biểu đạt tinh thần không ngừng cách tân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.