Chương 649: Tổ chức nói chuyện?
Cách Ngư
06/06/2013
Hai vợ chồng Tào Đại Bằng vừa hiểu rõ tâm trạng của Tào Dĩnh, nhưng đồng thời cũng có nhiều điều mờ mịt nhìn không thấu.
Cô đang chờ đợi, yên lặng chờ đợi. Dòng đời cuồn cuộn, nhân thế xôn xao, trong nháy mắt kẻ hồng nhan đã thành người già lão, đương nhiên sâu trong nội tâm cô hiểu được cái giá của sự kiên trì của mình, nhưng cô vẫn bằng lòng và dứt khoát cả đời không thay đổi.
Cho đến buổi sáng ngày hôm nay, có một cô gái xinh đẹp, phong thái cao quý tới ngôi làng nhỏ tọa lạc dưới chân núi này.
Mùa đông, nhiệt độ trong núi rất thấp, rất ẩm ướt. Khi mặt trời buổi sáng đỏ rực nhô lên khỏi biển mây, nhiệt độ của cả vùng núi mới bắt đầu tăng lên, mang lại một tia ấm áp.
Trường tiểu học nông thôn mà Tào Dĩnh dạy học, là một trường nhỏ vùng núi, chỉ có mười mấy học sinh, điều kiện tương đối đơn sơ, phần lớn đến từ các gia đình người miền núi ở vùng phụ cận. Nếu Tào Dĩnh không lưu lại làm giáo viên, những đứa bé này sẽ phải vượt núi băng đèo đến học ở thị trấn dưới chân núi đối diện, chỉ riêng việc lặn lội vất vả đường xa thế này, cũng đủ để rất nhiều học sinh bỏ học.
Mấy gian trường học nằm ở sườn núi, mà khu rừng nơi cha mẹ cô nhận thầu, ở gần đỉnh núi.
- Reng reng reng!
Tiếng chuông hết giờ học vang lên lảnh lói giữa núi rừng, khiến một đám chim sẻ hết hồn, líu ríu bay lên trời.
Một đám học trò nhỏ reo lên hoan hô, lao khỏi lớp. Chúng trông thấy một cô gái xinh đẹp có vẻ như người từ thành phố tới, đứng cách đó không xa, đang mỉm cười.
…
- Tào Dĩnh, em còn nhớ chị không?
Tào Dĩnh thở dài:
- Chị, sao chị lại tới nơi heo hút này?
- Chị tới tìm em mà!
Hầu Khinh Trần cười hì hì.
- Tìm em?
- Là thế này. Tào Dĩnh, chị đang lập một quỹ từ thiện dành cho trẻ em nghèo miền núi không được đi học và trẻ em bị ung thư máu, nhưng một mình chị làm không hết việc, muốn nhờ em rời núi giúp chị, hai chị em mình cùng làm…Em cảm thấy thế nào?
Tào Dĩnh im lặng, đột nhiên hỏi một cách xa xăm:
- Chị Hầu, là anh ấy bảo chị tới sao?
Ánh mắt Hầu Khinh Trần đảo quanh, né tránh, đáp:
- Tào Dĩnh, chị khuyên em một câu, nếu đã không thể trốn tránh, dù em có trốn vào thâm sơn cùng cốc cũng trốn không được! Nghe lời chị đi, chúng ta cùng đối mặt!
Tào Dĩnh ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn Hầu Khinh Trần, giọng trở nên vô cùng phức tạp:
- Chị, như vậy là chị cũng…
Mặt Hầu Khinh Trần đỏ lên, lắc đầu nói:
- Không phải như em nghĩ đâu. Dù sao trong lòng người đó vẫn còn nghĩ tới em, hai người không thể đi đến với nhau được, có thể là do tạo hóa trêu ngươi, nhưng chị…
Chị thà rằng đứng ở một bên, không có can đảm theo đuổi đến cùng tình cảm này. Bất quá, mạng sống này của chị, là do cậu ấy tặng cho, nếu trời cao nhất định để cho mạng sống của chị vấn vít với bản thân cậu ấy, cuộc đời này chị cũng không suy nghĩ gì khác… Em gái, đi với chị đi, có một số việc, rốt cuộc chúng ta phải đối mặt với nó!
Gió núi lạnh thấu xương thổi tới, Hầu Khinh Trần xốc lại áo long, thở dài:
- Đi thôi, đi thôi!
Tào Dĩnh ngập ngừng một lát, rồi từ từ dẫn Hầu Khinh Trần đi về chỗ ở của cô trong núi. Đó là một căn phòng nhỏ, mặc dù đơn sơ nhưng yên tĩnh và ấm áp. Mặt trời xán lạn chiếu rọi, phủ lên người hai cô một vầng sáng vàng nhạt.
Gió núi gào thét, có tiếng chó sủa bâng quơ đâu đó trong sơn thôn.
…
Tin tức về Bành Viễn Chinh nóng sốt một thời gian ngắn, rồi dần lắng xuống. Nhưng quyết định bổ nhiệm mà quan trường thành phố Tân An mong đợi đã lâu, vẫn không thấy Tỉnh ủy ban hành.
Trưa ngày 26 tháng 12, Ủy ban nhân dân thành phố Tân An cử hành trọng thể lễ khánh thành xây dựng Học viện Tân An. Phía tỉnh phái tới Phó chủ tịch tỉnh Cung, người phân quản giáo dục, Sở Giáo dục phái Phó giám đốc Sở Giáo dục, trường Đại học Giang Bắc phái Phó bí thư Đảng ủy Tiêu Niên Khoa, tới tham dự. Đặc biệt, buổi lễ có sự hiện diện của một Thứ trưởng Bộ Giáo dục. Những trường đại học và cao đẳng khác trong tỉnh, cũng phái người đến chúc mừng.
Buổi lễ do Phó bí thư Thành ủy Hàn Duy chủ trì, Bành Viễn Chinh đại diện Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố phát biểu đầy nhiệt tình, hoan nghênh các vị khách đến tham dự.
Bành Viễn Chinh bước tới trước micro, cao giọng nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Cung kính mến, Thứ trưởng Bộ Giáo dục Lý, các vị lãnh đạo, các vị khách mời, các đồng chí, hôm nay là một ngày đặc biệt, chúng ta có mặt ở đây họp mặt một cách long trọng, ăn mừng Học viện Tân An xây dựng thành công, bắt đầu đi vào hoạt động, mở ra một chương mới cho sự nghiệp giáo dục đại học và cao đẳng ở thành phố Tân An. Trước hết, tôi xin đại diện Thành ủy Tân An, Ủy ban nhân dân thành phố Tân An, nhiệt liệt hoan nghênh các vị lãnh đạo, các vị khách mời đến dự lễ!
Kế tiếp, Bành Viễn Chinh đại diện cho Ủy ban nhân dân thành phố Tân An tuyên bố, thành phố tăng cường đầu tư vào giáo dục, trong ba năm tới, mỗi năm tăng 10 phần trăm, mà trong năm 2002, đầu tư cho giáo dục sẽ chiếm 4 phần trăm tổng thu nhập của thành phố.
Toàn hội trường, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Bành Viễn Chinh cười cười, kết thúc bài phát biểu, xoay người quay lại chỗ ngòi. Hàn Duy bước lên tiếp tục chủ trì:
- Kế tiếp, chúng ta vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh Phó chủ tịch tỉnh Cung và Thứ trưởng Lý cùng cắt băng khánh thành!
…
Hôm sau ngày làm lễ, các cơ quan truyền thông mới đưa tin, nhưng trọng tâm các bài báo đặt vào bài phát biểu của Bành Viễn Chinh: “thành phố Tân An thật sự đẩy mạnh giáo dục, đưa ra mục tiêu chi 4% GDP thành phố cho giáo dục”, trên thực tế, đây là một cái tít rất ấn tượng.
Tin này vừa đưa ra, hàng loạt các cơ quan truyền thông trong nước đều đăng bài bình luận, tiếng vang rất lớn. Bởi vì mục tiêu đầu tư 4% GDP cho giáo dục, là một mục tiêu được Trung ương nói tới đã rất nhiều năm, nhưng vì đủ lý do, vẫn chưa đạt được. Chỉ là một thành phố, thành phố Tân An lại “đi tiên phong”, dĩ nhiên bị dự luận tập trung chú ý.
Thế cho nên, sau Tết Nguyên Đán, rất nhiều cơ quan truyền thông ở Thủ đô, cũng chạy tới Tân An phỏng vấn. Mười mấy cơ quan thông báo cho Ban tuyên truyền Thành ủy và văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, nói muốn phỏng vấn Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh chịu không nổi, phải mượn cớ lên tỉnh họp để rời khỏi thành phố.
Tỉnh vẫn chậm chạp chưa bổ nhiệm, hắn đã hiểu là do ông nội mình “can thiệp”. Nhưng không thể nói do Phùng lão mà hắn không được tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy Tân An. Chỉ có thể nói, Tỉnh ủy còn đang nghiên cứu và thảo luận, còn lúc nào mới có kết quả, rất khó nói.
Tuy nhiên Bành Viễn Chinh tràn đầy long tin đối với lần thăng chức này. Hắn cảm thấy không ai thích hợp hơn mình để nhận chức Bí thư Thành ủy này. Chắc chắn tỉnh sẽ cân nhắc sao cho giữ vững tốc độ phát triển kinh tế ổn định của thành phố Tân An.
Bành Viễn Chinh lên tỉnh tham dự hội nghị công tác kinh tế toàn tỉnh. Đầu năm tiến hành hội nghị công tác kinh tế đã trở thành thông lệ của tỉnh Giang Bắc. Kết thúc hội nghị, Bành Viễn Chinh định ra về, chợt thư ký của Tống Bính Nam tới tìm hắn, nói là Chủ tịch tỉnh Tống muốn gặp hắn, lại nói thêm, Chủ tịch tỉnh Tống được Bí thư Tỉnh ủy Hầu ủy thác, muốn tiến hành tổ chức nói chuyện với hắn.
Nói chuyện? Bành Viễn Chinh ngẩn ra. Trong quãng thời gian mấu chốt chuẩn bị nhậm chức, để tránh hiềm nghi, hắn không đến chỗ Tống Bính Nam, nhưng Tống Bính Nam lại cho gọi hắn.
Cô đang chờ đợi, yên lặng chờ đợi. Dòng đời cuồn cuộn, nhân thế xôn xao, trong nháy mắt kẻ hồng nhan đã thành người già lão, đương nhiên sâu trong nội tâm cô hiểu được cái giá của sự kiên trì của mình, nhưng cô vẫn bằng lòng và dứt khoát cả đời không thay đổi.
Cho đến buổi sáng ngày hôm nay, có một cô gái xinh đẹp, phong thái cao quý tới ngôi làng nhỏ tọa lạc dưới chân núi này.
Mùa đông, nhiệt độ trong núi rất thấp, rất ẩm ướt. Khi mặt trời buổi sáng đỏ rực nhô lên khỏi biển mây, nhiệt độ của cả vùng núi mới bắt đầu tăng lên, mang lại một tia ấm áp.
Trường tiểu học nông thôn mà Tào Dĩnh dạy học, là một trường nhỏ vùng núi, chỉ có mười mấy học sinh, điều kiện tương đối đơn sơ, phần lớn đến từ các gia đình người miền núi ở vùng phụ cận. Nếu Tào Dĩnh không lưu lại làm giáo viên, những đứa bé này sẽ phải vượt núi băng đèo đến học ở thị trấn dưới chân núi đối diện, chỉ riêng việc lặn lội vất vả đường xa thế này, cũng đủ để rất nhiều học sinh bỏ học.
Mấy gian trường học nằm ở sườn núi, mà khu rừng nơi cha mẹ cô nhận thầu, ở gần đỉnh núi.
- Reng reng reng!
Tiếng chuông hết giờ học vang lên lảnh lói giữa núi rừng, khiến một đám chim sẻ hết hồn, líu ríu bay lên trời.
Một đám học trò nhỏ reo lên hoan hô, lao khỏi lớp. Chúng trông thấy một cô gái xinh đẹp có vẻ như người từ thành phố tới, đứng cách đó không xa, đang mỉm cười.
…
- Tào Dĩnh, em còn nhớ chị không?
Tào Dĩnh thở dài:
- Chị, sao chị lại tới nơi heo hút này?
- Chị tới tìm em mà!
Hầu Khinh Trần cười hì hì.
- Tìm em?
- Là thế này. Tào Dĩnh, chị đang lập một quỹ từ thiện dành cho trẻ em nghèo miền núi không được đi học và trẻ em bị ung thư máu, nhưng một mình chị làm không hết việc, muốn nhờ em rời núi giúp chị, hai chị em mình cùng làm…Em cảm thấy thế nào?
Tào Dĩnh im lặng, đột nhiên hỏi một cách xa xăm:
- Chị Hầu, là anh ấy bảo chị tới sao?
Ánh mắt Hầu Khinh Trần đảo quanh, né tránh, đáp:
- Tào Dĩnh, chị khuyên em một câu, nếu đã không thể trốn tránh, dù em có trốn vào thâm sơn cùng cốc cũng trốn không được! Nghe lời chị đi, chúng ta cùng đối mặt!
Tào Dĩnh ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn Hầu Khinh Trần, giọng trở nên vô cùng phức tạp:
- Chị, như vậy là chị cũng…
Mặt Hầu Khinh Trần đỏ lên, lắc đầu nói:
- Không phải như em nghĩ đâu. Dù sao trong lòng người đó vẫn còn nghĩ tới em, hai người không thể đi đến với nhau được, có thể là do tạo hóa trêu ngươi, nhưng chị…
Chị thà rằng đứng ở một bên, không có can đảm theo đuổi đến cùng tình cảm này. Bất quá, mạng sống này của chị, là do cậu ấy tặng cho, nếu trời cao nhất định để cho mạng sống của chị vấn vít với bản thân cậu ấy, cuộc đời này chị cũng không suy nghĩ gì khác… Em gái, đi với chị đi, có một số việc, rốt cuộc chúng ta phải đối mặt với nó!
Gió núi lạnh thấu xương thổi tới, Hầu Khinh Trần xốc lại áo long, thở dài:
- Đi thôi, đi thôi!
Tào Dĩnh ngập ngừng một lát, rồi từ từ dẫn Hầu Khinh Trần đi về chỗ ở của cô trong núi. Đó là một căn phòng nhỏ, mặc dù đơn sơ nhưng yên tĩnh và ấm áp. Mặt trời xán lạn chiếu rọi, phủ lên người hai cô một vầng sáng vàng nhạt.
Gió núi gào thét, có tiếng chó sủa bâng quơ đâu đó trong sơn thôn.
…
Tin tức về Bành Viễn Chinh nóng sốt một thời gian ngắn, rồi dần lắng xuống. Nhưng quyết định bổ nhiệm mà quan trường thành phố Tân An mong đợi đã lâu, vẫn không thấy Tỉnh ủy ban hành.
Trưa ngày 26 tháng 12, Ủy ban nhân dân thành phố Tân An cử hành trọng thể lễ khánh thành xây dựng Học viện Tân An. Phía tỉnh phái tới Phó chủ tịch tỉnh Cung, người phân quản giáo dục, Sở Giáo dục phái Phó giám đốc Sở Giáo dục, trường Đại học Giang Bắc phái Phó bí thư Đảng ủy Tiêu Niên Khoa, tới tham dự. Đặc biệt, buổi lễ có sự hiện diện của một Thứ trưởng Bộ Giáo dục. Những trường đại học và cao đẳng khác trong tỉnh, cũng phái người đến chúc mừng.
Buổi lễ do Phó bí thư Thành ủy Hàn Duy chủ trì, Bành Viễn Chinh đại diện Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố phát biểu đầy nhiệt tình, hoan nghênh các vị khách đến tham dự.
Bành Viễn Chinh bước tới trước micro, cao giọng nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Cung kính mến, Thứ trưởng Bộ Giáo dục Lý, các vị lãnh đạo, các vị khách mời, các đồng chí, hôm nay là một ngày đặc biệt, chúng ta có mặt ở đây họp mặt một cách long trọng, ăn mừng Học viện Tân An xây dựng thành công, bắt đầu đi vào hoạt động, mở ra một chương mới cho sự nghiệp giáo dục đại học và cao đẳng ở thành phố Tân An. Trước hết, tôi xin đại diện Thành ủy Tân An, Ủy ban nhân dân thành phố Tân An, nhiệt liệt hoan nghênh các vị lãnh đạo, các vị khách mời đến dự lễ!
Kế tiếp, Bành Viễn Chinh đại diện cho Ủy ban nhân dân thành phố Tân An tuyên bố, thành phố tăng cường đầu tư vào giáo dục, trong ba năm tới, mỗi năm tăng 10 phần trăm, mà trong năm 2002, đầu tư cho giáo dục sẽ chiếm 4 phần trăm tổng thu nhập của thành phố.
Toàn hội trường, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Bành Viễn Chinh cười cười, kết thúc bài phát biểu, xoay người quay lại chỗ ngòi. Hàn Duy bước lên tiếp tục chủ trì:
- Kế tiếp, chúng ta vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh Phó chủ tịch tỉnh Cung và Thứ trưởng Lý cùng cắt băng khánh thành!
…
Hôm sau ngày làm lễ, các cơ quan truyền thông mới đưa tin, nhưng trọng tâm các bài báo đặt vào bài phát biểu của Bành Viễn Chinh: “thành phố Tân An thật sự đẩy mạnh giáo dục, đưa ra mục tiêu chi 4% GDP thành phố cho giáo dục”, trên thực tế, đây là một cái tít rất ấn tượng.
Tin này vừa đưa ra, hàng loạt các cơ quan truyền thông trong nước đều đăng bài bình luận, tiếng vang rất lớn. Bởi vì mục tiêu đầu tư 4% GDP cho giáo dục, là một mục tiêu được Trung ương nói tới đã rất nhiều năm, nhưng vì đủ lý do, vẫn chưa đạt được. Chỉ là một thành phố, thành phố Tân An lại “đi tiên phong”, dĩ nhiên bị dự luận tập trung chú ý.
Thế cho nên, sau Tết Nguyên Đán, rất nhiều cơ quan truyền thông ở Thủ đô, cũng chạy tới Tân An phỏng vấn. Mười mấy cơ quan thông báo cho Ban tuyên truyền Thành ủy và văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, nói muốn phỏng vấn Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh chịu không nổi, phải mượn cớ lên tỉnh họp để rời khỏi thành phố.
Tỉnh vẫn chậm chạp chưa bổ nhiệm, hắn đã hiểu là do ông nội mình “can thiệp”. Nhưng không thể nói do Phùng lão mà hắn không được tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy Tân An. Chỉ có thể nói, Tỉnh ủy còn đang nghiên cứu và thảo luận, còn lúc nào mới có kết quả, rất khó nói.
Tuy nhiên Bành Viễn Chinh tràn đầy long tin đối với lần thăng chức này. Hắn cảm thấy không ai thích hợp hơn mình để nhận chức Bí thư Thành ủy này. Chắc chắn tỉnh sẽ cân nhắc sao cho giữ vững tốc độ phát triển kinh tế ổn định của thành phố Tân An.
Bành Viễn Chinh lên tỉnh tham dự hội nghị công tác kinh tế toàn tỉnh. Đầu năm tiến hành hội nghị công tác kinh tế đã trở thành thông lệ của tỉnh Giang Bắc. Kết thúc hội nghị, Bành Viễn Chinh định ra về, chợt thư ký của Tống Bính Nam tới tìm hắn, nói là Chủ tịch tỉnh Tống muốn gặp hắn, lại nói thêm, Chủ tịch tỉnh Tống được Bí thư Tỉnh ủy Hầu ủy thác, muốn tiến hành tổ chức nói chuyện với hắn.
Nói chuyện? Bành Viễn Chinh ngẩn ra. Trong quãng thời gian mấu chốt chuẩn bị nhậm chức, để tránh hiềm nghi, hắn không đến chỗ Tống Bính Nam, nhưng Tống Bính Nam lại cho gọi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.