Cao Quan

Chương 148: Vấn đề văn phòng

Cách Ngư

12/04/2013



Bành Viễn Chinh căn bản không quan tâm đến những chuyện hình thức như yến tiệc đón đưa, nhưng hắn đến nhậm chức với sự nhiệt thành, bởi vì thái độ của Hách Kiến Niên mà không khí thành nặng nề. Hắn hiểu, công tác của mình ở thị trấn Vân Thủy sẽ không bằng phẳng mà sẽ có không ít khó khăn gai góc. Nhưng hắn không có gì phải sợ.

Các lãnh đạo khác chào hỏi Bành Viễn Chinh vài câu, liền tản đi. Vi Minh Hi chậm rãi bước tới. Tóc ông ta đã hoa râm, ăn mặc đơn giản, lưng hơi gù gù, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần láu lỉnh.

Vi Minh Hi cười chào:

-Chủ tịch Bành, chiều nay có kết quả tuyển cử của Hội đồng nhân dân, đồng chí tới phát biểu vài lời.

-Ừ, tôi biết, Chủ tịch Vi.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, nhã nhặn đáp:

-Vất vả lãnh đạo quá!

Ở cơ sở, chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân của Vi Minh Hi địa vị không cao. Thấy thái độ khiêm tốn của Bành Viễn Chinh, Vi Minh Hi cảm thấy khá thoải mái, cho rằng hắn rất lễ phép, biết tôn trọng đồng chí lão thành.

-Đồng chí quá khách khí, đây là việc tôi phải làm mà. Chiều nay gặp lại!

Vi Minh Hi mỉm cười bắt tay Bành Viễn Chinh thật chặt, rồi rời đi.

Lý Tuyết Yến vội vàng chạy tới, hạ giọng nói:

-Viễn Chinh, ông ta nói gì với anh vậy?

-Không có gì, chỉ bảo chiều nay tôi đến Hội đồng nhân dân một chút.

Bành Viễn Chinh cười nói.

-Đi thôi, văn phòng của anh bố trí thế nào, tôi muốn hỏi ý kiến của anh một chút.

Lý Tuyết Yến chỉ chỉ tay lên lầu.

Bành Viễn Chinh ừ một tiếng, đi theo Lý Tuyết Yến lên lầu. Văn phòng lãnh đạo thị trấn đều ở lầu hai, chỉ có văn phòng của Hách Kiến Niên và Nghiêm Khang ở lầu ba.

Vừa lên lầu, Lý Tuyết Yến vừa nhẹ nhàng nói:

-Văn phòng của Nghiêm Khang đúng ra sẽ là văn phòng của anh. Nhưng Hách Kiến Niên đã ở lầu ba, hay là…

Theo lệ thường, Bành Viễn Chinh là Chủ tịch thị trấn, đương nhiên phải tiếp nhận vị trí của Nghiêm Khang. Nhưng trước đây Hách Kiến Niên và Nghiêm Khang luôn đấu đá với nhau, từ lúc Nghiêm Khang đi rồi, văn phòng của ông ta bỏ trống, Hách Kiến Niên một mình làm việc ở lầu ba, thường biểu lộ ý tứ ta đây là nhân vật số một, một mình một cõi.

Nếu Bành Viễn Chinh vào văn phòng của Nghiêm Khang, dù ngoài miệng sẽ không nói gì được, nhưng chắc chắn trong lòng Hách Kiến Niên sẽ rất bất mãn. Hôm nay đã thấy thái độ của Hách Kiến Niên đối với Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến không thể không thận trọng suy xét, hỏi ý kiến của Bành Viễn Chinh một chút.

Làm vậy không phải cô nịnh bợ Hách Kiến Niên, mà là lo lắng cho Bành Viễn Chinh. Dù sao, Hách Kiến Niên là Ủy viên thường vụ Quận ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn, nếu Bành Viễn Chinh vừa tới liền đối lập với Hách Kiến Niên, công tác của hắn sẽ rất khó khăn.

Bành Viễn Chinh cười cười, thản nhiên nói:

-Văn phòng ở đâu cũng được, không cần tốn thời gian và công sức làm gì, cô thấy thế nào thuận tiện thì cứ bố trí, tôi không có ý kiến.



Lý Tuyết Yến thấy Bành Viễn Chinh rộng lượng như vậy, rát viu mừng, dịu dàng nói:

-Sát phòng làm việc của tôi là một phòng làm việc lớn, phía trong có một phòng đơn, anh là Chủ tịch thị trấn, buổi tối có thể nghỉ ngơi ở đó. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ cho người dọn dẹp, thật ra cũng đã dọn khá gọn gàng rồi.

Cán bộ xã hay thị trấn không giống như cơ quan, phải luôn làm thêm giờ, buổi tối phải ở lại qua đêm là chuyện như cơm bữa, đương nhiên lãnh đạo thị trấn phải có nơi nghỉ ngơi.

-Hay quá!

Bành Viễn Chinh lập tức đồng ý.

-Anh chờ ở văn phòng của tôi một lát. Tiểu Vương, tiểu Lý, hai người khẩn trương dọn dẹp, quét tước phòng làm việc cho Chủ tịch thị trấn bành đi!

Lý Tuyết Yến hướng về phía phòng Đảng chính kêu to. Hai cán sự tiểu Lý và tiểu Vương đi ra, nhìn Bành Viễn Chinh kính cẩn chào:

-Chào Chủ tịch thị trấn Bành.

-Chào các cô, vất vả các cô quá.

-Lãnh đạo quá khách khí!

Tiểu Vương đi quét dọn, con tiểu Lý theo Lý Tuyết Yến và Bành Viễn Chinh vào văn phòng của Lý Tuyết Yến, rót cho Bành Viễn Chinh một ly nước, rồi mới lui ra ngoài.

Bành Viễn Chinh ngồi trên ghế sô pha, rút thuốc ra hút.

Lý Tuyết Yến nhướng mày:

-Anh bớt hút thuốc đi, không tốt cho sức khỏe đâu.

Bành Viễn Chinh cười ha hả:

-Được rồi, chỉ một điếu thôi, lần sau xin chừa!

Lý Tuyết Yến mở to mắt, duyên dáng cười:

-Hai ngày trước anh chạy đi đâu vậy? Bí thư Hách bảo tôi mời anh đến ăn cơm, tìm mãi không thấy anh.

-Ồ, tôi đi Thủ đô có chút việc.

Bành Viễn Chinh cười cười, chuyển đề tài:

-Tuyết Yến, tôi chưa quen với tình hình của thị trấn, tôi định điều tra nghiên cứu một chút.

Lý Tuyết Yến gật đầu, đột nhiên nhớ tới điều gì, cúi người tới hạ giọng nói:

-Anh cứ việc điều tra nghiên cứu, nhưng tốt nhất là nhớ chủ động hỏi qua Hách Kiến Niên. Người này bây giờ càng ngày càng chuyên quyền độc đoán, anh vừa tới, cố gắng giữ quan hệ tốt với ông ta.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

-Ừ, tôi hiểu.

Bởi vì đang là mùa hạ, nắng hè chói chang, Lý Tuyết Yến ăn mặc khá phong phanh, chiếc áo pull cổ khá rộng, khi cô cúi xuống, phần lớn đôi bầu ngực trắng mịn như tuyết và một khe ngực sâu hút hiện ra rõ rệt, trong lúc vô tình, ánh mắt Bành Viễn Chinh lướt qua, cảnh xuân tươi sáng rơi trọn vào mắt hắn, vẻ mặt hắn lập tức đờ ra, chợt lúng túng xoay đầu đi.



Lý Tuyết Yến đỏ mặt, vội đứng thẳng người lên, theo phản xạ định đưa tay kéo cổ áo lên, nhưng nghĩ sao lại thôi, ngượng ngùng đến nỗi không dám nhìn Bành Viễn Chinh, chỉ dùng đuôi mắt liếc nhìn hắn một cách kín đáo.

Tuy cô thầm có cảm tình với Bành Viễn Chinh, nhưng lại không biết Bành Viễn Chinh có “cảm xúc” gì đối với cô không. Không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề, mất tự nhiên, hai người ai cũng ngượng ngùng không ai dám lên tiếng, cho đến lúc tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Là điện thoại của Hách Kiến Niên gọi đến. Tuy Hách Kiến Niên trở về văn phòng Quận ủy, lấy danh nghĩa đi họp, nhưng luôn chú ý động tĩnh ở thị trấn. Tất nhiên, bất cứ lúc nào cũng có người ở thị trấn báo cáo tin tức cho ông ta.

Vấn đề văn phòng là chuyện Hách Kiến Niên khá quan tâm. Ông ta không muốn để Bành Viễn Chinh ngồi ngang hàng với mình, biết đâu lại thành một Nghiêm Khang thứ hai chống đối ông ta. Nhưng Bành Viễn Chinh là Chủ tịch thị trấn, nếu hắn muốn vào văn phòng của Nghiêm Khang, ông ta cũng không nói được.

Ông ta vừa trở lại quận, liền nhận được điện thoại của người nào đó ở thị trấn, nói Bành Viễn Chinh đã chọn một căn phòng sát phòng làm việc của Lý Tuyết Yến làm văn phòng. Nghe vậy Hách Kiến Niên rất vui vẻ, cảm thấy Bành Viễn Chinh rất biết điều, thiện cảm đối với hắn nhiều hơn lên được một chút, cảnh giác và lo lắng cũng giảm đi phần nào.

-Đồng chí Tuyết Yến này…

Trong điện thoại vang lên giọng nói hơi khàn của Hách Kiến Niên, Lý Tuyết Yến nhìn Bành Viễn Chinh nháy mắt một cái, rồi cười nói:

-Bí thư Hách.

-Cô xem, hôm nay thật sự chẳng đặng đừng, vì có hội nghị thường vụ quận ủy nên hồi trưa tôi phải quay về. Ngày đầu tiên đồng chí Viễn Chinh đến nhậm chức, thị trấn không thể không thết đãi chào mừng cậu ta. Tôi thấy thế này, cô cầm đầu cùng với các đồng chí khác tiếp đãi đồng chí Viễn Chinh. Cô nói với đồng chí Viễn Chinh, tôi xin lỗi, hai ngày nữa, tôi mời cậu ta uống rượu.

-Được, Bí thư Hách, tôi nhất định làm theo chỉ thị của lãnh đạo.

Lý Tuyết Yến cười đáp ứng. Cúp điện thoại, cô bĩu môi nhìn Bành Viễn Chinh nhỏ giọng nói:

-Bảo tôi và các lãnh đạo khác thết đãi anh. Nói là họp ở quận, thật ra, bây giờ ông ta cảm thấy mình là lãnh đạo Quận ủy, không cùng một bậc với cán bộ thị trấn chúng ta. Viễn Chinh này, anh nói xem, sao địa vị lại có thể biến đổi tâm tính đến mức đó? Vốn ông ta là một người rất chân thực, bây giờ lại…Ài!

Lý Tuyết Yến thở dài.

-Vị trí thay đổi, con người thay đổi, điều này là bình thường mà. Người cô hiểu rõ là Bí thư Đảng ủy thị trấn Hách Kiến Niên trước kia, chứ không phải Ủy viên thường vụ Quận ủy Hách Kiến Niên ngày nay.

Bành Viễn Chinh khoát tay nói:

-Cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta làm tốt việc của mình là được.

Lý Tuyết Yến ngẩn ra, lẳng lặng nhìn chăm chú Bành Viễn Chinh, nói một cách nghiêm túc:

-Viễn Chinh, tôi phát hiện ra giọng điệu nói chuyện của anh rất giống ba tôi, dường như cũng có chút…cáo già!

Lý Tuyết Yến nhắc tới cha cô, Bành Viễn Chinh liền nhớ tới cuộc “đại náo” trước đó của Lạc Thiên Niên ở cơ quan Thành ủy. Nếu không có chuyện đó, hắn cũng không được điều đến thị trấn Vân Thủy. Thấy ánh mắt nghiền ngẫm của hắn, mặt Lý Tuyết Yến thoáng buồn, cô thở dài, cúi đầu xuống:

-Ba tôi quá nóng nảy và ẩu tả, không phải ông giúp tôi mà là hại tôi, bây giờ đối với lãnh đạo Thành ủy, tôi đã bị ghi vào “sổ đen”, e là về sau không còn mong gì ngẩng đầu lên được nữa…

Quan chức không ai không mong được lên chức, Lý Tuyết Yến cũng không phải là ngoại lệ. Lạc Thiên Niên làm ầm ĩ như vậy, coi như phá hỏng con đường thăng tiến của cô, bởi vì chuyện này, cô đã giận cha mình mấy ngày không nói chuyện, gần đây mới bình tĩnh lại.

-Tuyết Yến, cô đừng quá lo lắng, Bí thư Lạc có chủ ý riêng của mình. Huống chi bác trai đi gặp lãnh đạo phản ánh bức xúc, cũng không có gì quá đáng. Cho dù là phương pháp không được khéo léo cho lắm, tôi nghĩ lãnh đạo Thành ủy cũng không quá để bụng. Tôi không cho rằng đây hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất, lãnh đạo Thành ủy có chủ động đề nghị điều cô về thành phố, giải quyết cấp trưởng phòng, chỉ là cô không muốn đi thôi.

Lý Tuyết Yến im lặng nhìn Bành Viễn Chinh. Cô thầm nghĩ: mình ở cơ quan thành phố làm trưởng phòng, suốt ngày uống trà xem báo, rỗi rảnh thì cùng người khác đấu đá, sinh sự chuyện không đâu, chi bằng ở cơ sở làm Phó bí thư, Phó chủ tịch thị trấn, ít ra còn có thể làm được điều gì đó có ích cho người dân. Hơn nữa, anh ấy đã đến đây rồi, mình càng không muốn đi….

Bành Viễn Chinh không biết giờ phút này tâm trạng và suy nghĩ của Lý Tuyết Yến lại phức tạp như vậy. Hắn đứng dậy ra khỏi văn phòng của Lý Tuyết Yến, đến gian phòng kia nhìn qua một cái. Bên trong, tiểu Lý, tiểu Vương đang lau dọn, thấy Bành Viễn Chinh thò đầu vào, vội cười chạy tới gọi:

-Lãnh đạo, anh xem bài trí như vậy được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cao Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook