Chương 71: Đánh như thế là đã nhẹ rồi
Cửu Ca
27/01/2024
"Cậu cũng hay thật, lúc bố cậu nhặt được cậu, cậu cũng sắp chết đói ông ấy khó khăn lắm mới nuôi cậu lớn khôn, ngược lại, cậu không biết báo đáp ơn nghĩa của người ta, sau khi phá hoại hết số tài sản mà ông ấy đã vất vả tích góp trong mấy chục năm qua, cậu lại cắt đứt quan hệ với ông ấy. "
"Sói mắt trắng(*) là nói đến loại người như cậu đó! Haha, bố cậu chắc mù mới nhận nuôi dưỡng một kẻ như cậu.
(*) sói mắt trắng: chỉ loại người vong ơn phụ nghĩa, bội bạc
"Dì tới đây làm gì?" Trần Vũ cau mày, lời nói của 'Trương Lam tuy răng khó nghe, nhưng cũng là sự thật.
"Tôi đến đây để nhận làm bảo mẫu, sau khi con trai tôi tốt nghiệp đại học thì đã tìm được một công việc tốt, làm nhân viên văn phòng, Trần Vũ cậu xem bản thân đã sống thành kiểu gì kìa, làm nhân viên bảo vệ ở đây, có triển vọng quá nhỉ."
Trương Lam càng nói càng đắc ý: "Cậu còn trẻ như vậy, có tay có chân làm cái gì mà không được? Sao lại đến đây làm chó canh cửa?"
"Nhưng với trình độ của cậu, cũng chỉ có thể làm công việc cấp thấp trong xã hội, nếu không, cậu cũng đâu thể làm gì khác? Suy cho cùng, không phải ai cũng thông minh và có năng lực như con trai tôi."
"Bà nói cái gì vậy?" Diệp Hân Vũ tức giận: "Chồng tôi không phải là người như bà nói."
"Ôi, Trần Vũ, đây là vợ của cậu à?" Trương Lam sửng sốt, bà ta có chút ghen tị nhìn Diệp Hân Vũ, dù sao phụ nữ xinh đẹp như vậy cũng rất ít thấy.
"Đúng vậy, đây là vợ tôi, dì Trương, bố tôi...dạo này ông ấy thế nào rồi?" Trần Vũ ngập ngừng hỏi.
Anh đã nhiều năm không có liên lạc với bố mình, tuy là bố nuôi nhưng lại có ơn nuôi nấng anh, trong mắt anh, bố nuôi và bố ruột không có gì khác biệt.
"Haha, cậu đã hủy hoại toàn bộ tài sản của ông ấy, nhà kính mà gia đình cậu xây dựng trong căn cứ trung y đều đã dùng để trả nợ cho cậu, cậu nghĩ ông ấy sống thế nào?" Trương Lam chế nhạo, sau đó không xác định hỏi: "Đây thật sự là vợ của cậu?”
"Đúng, đây là vợ tôi, Hân Vũ, đây là dì Trương ở quê anh." Trần Vũ nói.
"Hừ, Trần Vũ, không phải tôi nói xấu cậu nhưng bản thân có năng lực đến đâu thì phải biết rõ chứ, tìm được. một người vợ xinh đẹp là tốt nhưng cậu cũng phải nuôi nổi mới được." Trương Lam nghĩ tới con trai mình còn không có bạn gái, trong lòng không khỏi cảm thấy chua chát.
"Chuyện này thì dì cứ yên tâm đi, lúc tôi nghèo khó, cô ấy cũng không bỏ rơi tôi, sau này cô ấy cũng sẽ không bỏ rơi tôi." Trần Vũ nhàn nhạt nói.
"Thật không biết ngày nay phụ nữ nghĩ thế nào, con trai của tôi có điều kiện tốt như vậy còn chưa có cô gái nào thích, nhưng một tên nghèo khổ lại có người theo. đuổi." Trương Lam ghen tị mà nói.
"Dì, con trai của dì có năng lực như vậy mà còn để dì đi làm bảo mẫu phục vụ người khác à?" Diệp Hân Vũ nói trúng điểm mấu chốt.
"Cô, cô thì biết gì? Khu dân cư này là một khu giàu có, những người tôi phục vụ đều là những người quyền quý, người bình thường có muốn cũng không đến được đâu?" Trương Lam tức giận: "Còn cậu kìa Trần Vũ, hình như vợ cậu đang mang thai phải không, cậu nhớ xem kỹ coi đó có phải là của cậu không nhé."
"Bà nói cái gì?" Trần Vũ tức giận, người phụ nữ này có thể châm chọc anh, nhưng bà ta không thể sỉ nhục Diệp Hân Vũ.
"Sao vậy? Tôi nói không đúng sao? Hừ, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng dâm đãng, ai biết vợ cậu đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông?" Trương Lam cười lạnh nói.
Không nói một lời, Trần Vũ giơ tay tát thẳng vào mặt bà ta.
Trương Lam hét lên, tóc rối loạn, năm dấu ngón tay xuất hiện trên nửa khuôn mặt.
"Đồ khốn nạn, sao cậu dám đánh tôi? Cậu có biết nơi này là nơi nào không? Tôi sẽ kêu ông chủ của tôi đuổi việc cậu ngay lập tức." Trương Lam hét lên.
Ông chủ của bà là ai?" Trần Vũ cười lạnh: "Mà bà nghĩ rằng mình có thể ở lại đây sao? Nói cách khác, cho dù bà có thể ở lại đây, bà cũng chỉ là một người hầu phục vụ người khác thôi, cảm giác hơn người của bà đến từ đâu vậy?”
“Thằng nhãi ranh, cậu dám đánh tôi? Tôi liều mạng với cậu..." Trương Lam rít lên, bộc phát khí thế hung hãn thường ngày, vươn tay chộp về phía mặt Trần Vũ.
“Dừng lại, làm gì vậy?” Một đội bảo vệ tuần tra nhanh chóng bước tới ngăn cản.
"Đây là bảo vệ của các người đúng không, tôi đến đây làm bảo mẫu cho chủ nhà của các cậu, tên khốn này dám đánh tôi, mau đuổi việc cậu ta đi." Trương Lam chỉ vào Trần Vũ và hét lên.
"Cậu Trần, xin lỗi, có chuyện gì vậy?" Đội trưởng bảo vệ lịch sự hỏi.
“Dám lăng mạ vợ tôi, đánh bà ta như thế là đã nhẹ rồi” Trần Vũ lạnh lùng mà nói.
"Tôi lăng mạ cô ta thì đã sao? Để tôi nói cho cậu biết, những người chủ mà tôi phục vụ đều là những người có quyền lực, nếu các người không sa thải cậu ta, †ôi sẽ yêu cầu ông chủ của tôi sa thải công ty quản lý bất động sản của các người." Trương Lam hét to.
"Bà câm miệng đi, ông chủ của bà là ai? Thư giới thiệu của bà ở đâu?” Đội trưởng đội bảo vệ sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, họ biết thân phận của Trần Vũ, người phụ nữ này dám mắng vợ của Trần Vũ, muốn tìm đường chết sao?
“Đây là thư giới thiệu của tôi.” Trương Lam oán hận mà lấy ra lá thư giới thiệu, có chút đắc ý nói: “Ông chủ của tôi là một trong số ít chủ sở hữu nhà độc lập ở chỗ này của các người, hẳn là các người biết, ông ấy là một người giàu có."
"Sói mắt trắng(*) là nói đến loại người như cậu đó! Haha, bố cậu chắc mù mới nhận nuôi dưỡng một kẻ như cậu.
(*) sói mắt trắng: chỉ loại người vong ơn phụ nghĩa, bội bạc
"Dì tới đây làm gì?" Trần Vũ cau mày, lời nói của 'Trương Lam tuy răng khó nghe, nhưng cũng là sự thật.
"Tôi đến đây để nhận làm bảo mẫu, sau khi con trai tôi tốt nghiệp đại học thì đã tìm được một công việc tốt, làm nhân viên văn phòng, Trần Vũ cậu xem bản thân đã sống thành kiểu gì kìa, làm nhân viên bảo vệ ở đây, có triển vọng quá nhỉ."
Trương Lam càng nói càng đắc ý: "Cậu còn trẻ như vậy, có tay có chân làm cái gì mà không được? Sao lại đến đây làm chó canh cửa?"
"Nhưng với trình độ của cậu, cũng chỉ có thể làm công việc cấp thấp trong xã hội, nếu không, cậu cũng đâu thể làm gì khác? Suy cho cùng, không phải ai cũng thông minh và có năng lực như con trai tôi."
"Bà nói cái gì vậy?" Diệp Hân Vũ tức giận: "Chồng tôi không phải là người như bà nói."
"Ôi, Trần Vũ, đây là vợ của cậu à?" Trương Lam sửng sốt, bà ta có chút ghen tị nhìn Diệp Hân Vũ, dù sao phụ nữ xinh đẹp như vậy cũng rất ít thấy.
"Đúng vậy, đây là vợ tôi, dì Trương, bố tôi...dạo này ông ấy thế nào rồi?" Trần Vũ ngập ngừng hỏi.
Anh đã nhiều năm không có liên lạc với bố mình, tuy là bố nuôi nhưng lại có ơn nuôi nấng anh, trong mắt anh, bố nuôi và bố ruột không có gì khác biệt.
"Haha, cậu đã hủy hoại toàn bộ tài sản của ông ấy, nhà kính mà gia đình cậu xây dựng trong căn cứ trung y đều đã dùng để trả nợ cho cậu, cậu nghĩ ông ấy sống thế nào?" Trương Lam chế nhạo, sau đó không xác định hỏi: "Đây thật sự là vợ của cậu?”
"Đúng, đây là vợ tôi, Hân Vũ, đây là dì Trương ở quê anh." Trần Vũ nói.
"Hừ, Trần Vũ, không phải tôi nói xấu cậu nhưng bản thân có năng lực đến đâu thì phải biết rõ chứ, tìm được. một người vợ xinh đẹp là tốt nhưng cậu cũng phải nuôi nổi mới được." Trương Lam nghĩ tới con trai mình còn không có bạn gái, trong lòng không khỏi cảm thấy chua chát.
"Chuyện này thì dì cứ yên tâm đi, lúc tôi nghèo khó, cô ấy cũng không bỏ rơi tôi, sau này cô ấy cũng sẽ không bỏ rơi tôi." Trần Vũ nhàn nhạt nói.
"Thật không biết ngày nay phụ nữ nghĩ thế nào, con trai của tôi có điều kiện tốt như vậy còn chưa có cô gái nào thích, nhưng một tên nghèo khổ lại có người theo. đuổi." Trương Lam ghen tị mà nói.
"Dì, con trai của dì có năng lực như vậy mà còn để dì đi làm bảo mẫu phục vụ người khác à?" Diệp Hân Vũ nói trúng điểm mấu chốt.
"Cô, cô thì biết gì? Khu dân cư này là một khu giàu có, những người tôi phục vụ đều là những người quyền quý, người bình thường có muốn cũng không đến được đâu?" Trương Lam tức giận: "Còn cậu kìa Trần Vũ, hình như vợ cậu đang mang thai phải không, cậu nhớ xem kỹ coi đó có phải là của cậu không nhé."
"Bà nói cái gì?" Trần Vũ tức giận, người phụ nữ này có thể châm chọc anh, nhưng bà ta không thể sỉ nhục Diệp Hân Vũ.
"Sao vậy? Tôi nói không đúng sao? Hừ, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng dâm đãng, ai biết vợ cậu đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông?" Trương Lam cười lạnh nói.
Không nói một lời, Trần Vũ giơ tay tát thẳng vào mặt bà ta.
Trương Lam hét lên, tóc rối loạn, năm dấu ngón tay xuất hiện trên nửa khuôn mặt.
"Đồ khốn nạn, sao cậu dám đánh tôi? Cậu có biết nơi này là nơi nào không? Tôi sẽ kêu ông chủ của tôi đuổi việc cậu ngay lập tức." Trương Lam hét lên.
Ông chủ của bà là ai?" Trần Vũ cười lạnh: "Mà bà nghĩ rằng mình có thể ở lại đây sao? Nói cách khác, cho dù bà có thể ở lại đây, bà cũng chỉ là một người hầu phục vụ người khác thôi, cảm giác hơn người của bà đến từ đâu vậy?”
“Thằng nhãi ranh, cậu dám đánh tôi? Tôi liều mạng với cậu..." Trương Lam rít lên, bộc phát khí thế hung hãn thường ngày, vươn tay chộp về phía mặt Trần Vũ.
“Dừng lại, làm gì vậy?” Một đội bảo vệ tuần tra nhanh chóng bước tới ngăn cản.
"Đây là bảo vệ của các người đúng không, tôi đến đây làm bảo mẫu cho chủ nhà của các cậu, tên khốn này dám đánh tôi, mau đuổi việc cậu ta đi." Trương Lam chỉ vào Trần Vũ và hét lên.
"Cậu Trần, xin lỗi, có chuyện gì vậy?" Đội trưởng bảo vệ lịch sự hỏi.
“Dám lăng mạ vợ tôi, đánh bà ta như thế là đã nhẹ rồi” Trần Vũ lạnh lùng mà nói.
"Tôi lăng mạ cô ta thì đã sao? Để tôi nói cho cậu biết, những người chủ mà tôi phục vụ đều là những người có quyền lực, nếu các người không sa thải cậu ta, †ôi sẽ yêu cầu ông chủ của tôi sa thải công ty quản lý bất động sản của các người." Trương Lam hét to.
"Bà câm miệng đi, ông chủ của bà là ai? Thư giới thiệu của bà ở đâu?” Đội trưởng đội bảo vệ sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, họ biết thân phận của Trần Vũ, người phụ nữ này dám mắng vợ của Trần Vũ, muốn tìm đường chết sao?
“Đây là thư giới thiệu của tôi.” Trương Lam oán hận mà lấy ra lá thư giới thiệu, có chút đắc ý nói: “Ông chủ của tôi là một trong số ít chủ sở hữu nhà độc lập ở chỗ này của các người, hẳn là các người biết, ông ấy là một người giàu có."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.