Chương 210: Đây mới là cao nhân
Cửu Ca
30/01/2024
"Làm sao tôi biết lời cậu nói ra có phải là thật hay không?" Tiết Dịch Xuyên nhìn Trần Vũ, nửa tin nửa ngờ.
"Ấn vào hai tấc dưới ngực trái đi, xem có bị đau nhói hay không." Trần Vũ hờ hững nói.
Tiết Dịch Xuyên do dự đôi chút, ấn tay như Trần Vũ chỉ, ấn khá nhẹ, không có phản ứng gì.
"Ấn mạnh vào." Trần Vũ nói. Ông ta cắn răng, ấn thật mạnh.
Ngay trong khoảnh khắc ấn tay xuống kia, mắt ông †a trợn trừng lên, hít vào một hơi lạnh. Cảm giác đau thấu xương cốt này làm Tiết Dịch Xuyên suýt ngất đi, ông ta ôm ngực thở dốc hồi lâu, ánh mắt nhìn Trần Vũ thoáng hiện lên nét khiếp đảm.
"Tin chưa?" Trần Vũ khế mỉm cười.
"Bệnh của tôi còn cứu được không?" Khí chất cao. nhân trên người Tiết Dịch Xuyên đã sớm bay biến không còn tăm hơi, ông ta hốt hoảng hỏi.
"Ba vị Dưỡng Tâm Thang, ích tâm khí, bổ tâm dương, nuôi tâm âm, hoạt huyết, tiêu trừ máu đông. Hàng ngày dậy sớm dùng thuốc, duy trì một năm là bệnh có thể khỏi hẳn." Trần Vũ bình tĩnh nói.
"Cao nhân... Tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, cứu tôi với." "Phịch" một tiếng, Tiết Dịch Xuyên trực. tiếp quỳ gối.
Trương Tĩnh ngơ ngác. Đó là Tiết Dịch Xuyên đấy, cái người từng lên chương trình dưỡng sinh, ra sách về cách dưỡng sinh, được các lãnh đạo và những người giàu có tôn sùng là thần y nhưng lại quỳ xuống như thế này.
"Tôi từng nghe đồn về ông rồi, xuất bản sách dưỡng lão, lên chương trình dưỡnh sinh, thậm chí còn luyện đan dược gì đó rồi nói là có thể kéo dài tuổi thọ?" Trần Vũ thủng thẳng nói.
"Đều là vớ vẩn ấy mà. Ra sách thì sao chép từ sách cổ của Đạo gia, lên chương trình dưỡng sinh thì chém gió linh tỉnh, còn thuốc à... Bột rang chín thôi, ăn ào. chẳng chết người đâu. Cao nhân, cứu tôi với." Tiết Dịch Xuyên vật vã cầu xin.
Trương Tĩnh trợn tròn mắt, hình tượng cao nhân ưu việt của Tiết Dịch Xuyên sụp đổ trong chớp mắt, cô thực sự không biết lão ta là một tên lừa đảo.
"Đây là đơn thuốc, cầm lấy nó rồi cút cho tôi. Sau này mà tôi còn thấy ông làm trò lừa bịp nữa thì tôi koông tha cho ông đâu." Tiếp đó, Trần Vũ viết ra một phương thức rồi ném xuống.
"Dạ dạ, cảm ơn cao nhân, cảm ơn." Tiết Dịch Xuyên nhặt đơn thuốc như vừa nhận được vật báu, sau khi nói cảm ơn xong liền chạy đi mà không quay đầu lại.
"Gíam đốc Trần... Thật sự xin lỗi anh. Con gái tôi làm việc ở văn phòng uỷ ban thành phố, giỏi khua môi múa mép mà làm ăn chán lắm." Trương Tử Minh nói lời xin lỗi.
"Không sao, thời gian không còn nhiều nữa. Mau ra ngoài đi, tranh thủ không cho Nhân Nhân phát bệnh." Trần Vũ nói.
"Được được. Sao còn chưa đi ra?" Trương Tử Minh trừng mắt nhìn con gái.
Trương Tĩnh lúc này mới tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng theo Trương Tử Minh ra ngoài.
Sau khi hai người kia ra ngoài, Trần Vũ áp vào đầu Nhân Nhân, Nhân Nhân khép mắt lại, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Khi đó, lông mày cô bé.
luồng khí đen bốc lên từ giữa hai đầu
Khí đen rít lên, ngưng tụ thành một khuôn mắt má quái lơ lửng giữa không trung, thét gào với Trần Vũ, như thể đang đe doạ Trần Vũ đừng nên xía mũi vào việc của người khác.
"Cút." Trần Vũ lạnh lùng quát. Khí thế của khí đen càng lúc càng yến, bị tiếng thét của Trần Vũ làm cho run bắn lên, nhưng nó có vẻ vẫn chưa biết phục, rít lên chói tai, lao về Trần Vũ.
Tay phải Trần Vũ kết đạo ấn, một lá bùa bùng cháy trong lòng bàn tay, nổ vang, luồng khi đen bốc cháy dữ dội như dính phải xăng.
Nó bị ánh lửa bao vây giữa không trunng, những tiếng rít đinh tai vang lên không dứt, nó không ngừng quẵn quại, biến hoá thành đủ loại hình dạng, chưa đây nửa phút, bị lửa thiêu hoàn toàn.
Đó là linh thể của một con vật, khi còn sống bị chủ nhân hành hạ đến chết. Sau khi bị bạo hành tới chết, oán khí của nó ngưng tụ lại, Nhân Nhân vô tình đụng phải nó, bị nó nhắm đến, vì vậy mới có biểu hiện thế kia.
Nhưng giờ đã ổn cả rồi... Luồng chân hoả của Trần Vũ đã thiêu nó tan thành mây khói.
Trần Vũ phất tay phải, linh thể hoàn toàn biến mắt trước mắt anh. Nhìn đồng hồ, đúng tám giờ, lúc này Nhân Nhân cũng vừa tỉnh lại.
Trần Vũ gỡ mũ trùm đầu của cô bé, cười bảo: "Nhân Nhân, sau này cháu không cần đội những thứ này nữa."
"Thật ạ? Cháu cảm ơn chú ạ." Nhân Nhân cười ngọt ngào. Linh thể bị diệt, cô bé càng trở nên đáng yêu hơn.
"Trương Tử Minh, cháu không sao chứ, Nhân Nhân?” Trương Tử Minh và Trương Tĩnh vọt vào nhà.
Bởi vì hiện tại đã là tám giờ, mỗi khi đến thời điểm này là Nhân Nhân sẽ phát bệnh nên bọn họ cũng khá lo, cứ thập thò nhìn ngó ở bên ngoài mãi.
Thấy Nhân Nhân bình yên vô sự, hai người vui mừng khôn tả. Trương Tĩnh bé Nhân Nhân, hưng phấn nói: "Nhân Nhân đã khoẻ lại rồi, cô là cô của cháu đây."
"Cô ạ." Nhân Nhân cười hì hì, tỏ rõ nét hoạt bát của một cô bé con.
"Cha, Nhân Nhân khoẻ rồi, nó khoẻ lại thật này." Trương Tĩnh thực sự rất vui, tuy cô là người nói hay hơn làm nhưng cũng rất quan tâm đến cháu gái mình.
"Giám đốc Trần, cảm ơn anh nhiều lắm, anh là ân nhân của cả nhà tôi." Trương Tử Minh cảm kích nói.
"Không có gì to tát, tiện tay mà thôi. Xin hãy yên tâm, về sau Nhân Nhân sẽ không phát bệnh nữa đâu." Trần Vũ mỉm cười.
"Xin lỗi giám đốc Trần, vừa nãy tôi đã có lỗi. Anh mới là cao nhân." Trương Tĩnh vội nói lời xin lỗi.
"Không có chuyện gì đâu, hiện nay có rất nhiều kẻ mượn danh cao nhân để lừa gạt mọi người. Người tiếp xúc với Tiết Dịch Xuyên đều là các nhân vật lớn, tất cả họ đều có điều khuất tất trong lòng, vì vậy bị ông ta lửa cũng là bình thường." Trần Vũ nói.
"Sau này tôi nhất định sẽ chú ý hơn... Tôi có nên nhắc nhở các lãnh đạo không? Trương Tĩnh lưỡng lự.
"Nếu họ tin gì thì cô hãy nói cái đó. Thật ra thì có nhiều lúc họ cũng biết đối phương là kẻ lừa đảo, nhưng họ vẫn tôn thờ chúng thành tín ngưỡng. Một khi tín ngưỡng đó bị phá hoại, sau này cô còn được sống yên ổn không?" Trần Vũ hỏi.
"Tôi hiểu rồi." Trương Tĩnh gật đầu, cảm ơn Trần Vũ một lần nữa.
Lúc rời khỏi nhà Trương Tử Minh thì trời cũng đã muộn, Trần Vũ nhận được cuộc gọi từ Đại Thiên: "Ông chủ, điều tra ra rồi, có một xưởng sản xuất thuốc giả trong một thôn nhỏ ở phía bắc thành phố."
"Lưu lại bằng chứng chưa?” Trần Vũ nhẩm tính, Đại Thiên tốc độ thật đấy, chỉ mất mấy giờ đã khui ra được. vấn đề của nhà họ Chu.
"Lưu rồi, chỉ cần đi trình báo là họ Chu kia vào tù luôn." Đại Thiên đáp.
"Tốt, về đi." Trần Vũ mỉm cười. Cha con họ Chu nhất định phải vào tù, cơ mà danh tiền của chuỗi Thuận Y. Đường cũng ổn lắm, anh phải thâu tóm được nó đã.
Anh suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Ninh Nhã Tuyết: "Cô có bạn ở cục cảnh sát không?”
"Có quen một người, biết nhau cũng lâu, đội cảnh sát hình sự." Ninh Nhã Tuyết hỏi: "Sao thế?"
"Gửi anh ta một phần công trạng lớn, là một hang ổ làm thuốc bắc giả. Nhưng phải đợi điện thoại từ tôi thì mới được hành động." Trần Vũ cười.
"Không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ nói với anh ấy. tiện thể gọi cho anh." Ninh Nhã Tuyết nói.
"Trần Vũ, không xong rồi, Hạnh Lâm Cư bị cháy, An Nhiên. bỏng." Anh đang định về nhà thì ông Triệu lại gọi điện tới, nói với giọng nghẹn ngào.
"Sao cơ?" Trần Vũ biến sắc rõ rệt, xoay người ngồi vào xe.
Hạnh Lâm Cư là khu nhà cổ, hầu hết kết cấu là gỗ, bắt lửa vô cùng nhanh, khi Trần Vũ đến nơi thì chỗ này chỉ còn là một bãi hoang tàn.
"Ấn vào hai tấc dưới ngực trái đi, xem có bị đau nhói hay không." Trần Vũ hờ hững nói.
Tiết Dịch Xuyên do dự đôi chút, ấn tay như Trần Vũ chỉ, ấn khá nhẹ, không có phản ứng gì.
"Ấn mạnh vào." Trần Vũ nói. Ông ta cắn răng, ấn thật mạnh.
Ngay trong khoảnh khắc ấn tay xuống kia, mắt ông †a trợn trừng lên, hít vào một hơi lạnh. Cảm giác đau thấu xương cốt này làm Tiết Dịch Xuyên suýt ngất đi, ông ta ôm ngực thở dốc hồi lâu, ánh mắt nhìn Trần Vũ thoáng hiện lên nét khiếp đảm.
"Tin chưa?" Trần Vũ khế mỉm cười.
"Bệnh của tôi còn cứu được không?" Khí chất cao. nhân trên người Tiết Dịch Xuyên đã sớm bay biến không còn tăm hơi, ông ta hốt hoảng hỏi.
"Ba vị Dưỡng Tâm Thang, ích tâm khí, bổ tâm dương, nuôi tâm âm, hoạt huyết, tiêu trừ máu đông. Hàng ngày dậy sớm dùng thuốc, duy trì một năm là bệnh có thể khỏi hẳn." Trần Vũ bình tĩnh nói.
"Cao nhân... Tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, cứu tôi với." "Phịch" một tiếng, Tiết Dịch Xuyên trực. tiếp quỳ gối.
Trương Tĩnh ngơ ngác. Đó là Tiết Dịch Xuyên đấy, cái người từng lên chương trình dưỡng sinh, ra sách về cách dưỡng sinh, được các lãnh đạo và những người giàu có tôn sùng là thần y nhưng lại quỳ xuống như thế này.
"Tôi từng nghe đồn về ông rồi, xuất bản sách dưỡng lão, lên chương trình dưỡnh sinh, thậm chí còn luyện đan dược gì đó rồi nói là có thể kéo dài tuổi thọ?" Trần Vũ thủng thẳng nói.
"Đều là vớ vẩn ấy mà. Ra sách thì sao chép từ sách cổ của Đạo gia, lên chương trình dưỡng sinh thì chém gió linh tỉnh, còn thuốc à... Bột rang chín thôi, ăn ào. chẳng chết người đâu. Cao nhân, cứu tôi với." Tiết Dịch Xuyên vật vã cầu xin.
Trương Tĩnh trợn tròn mắt, hình tượng cao nhân ưu việt của Tiết Dịch Xuyên sụp đổ trong chớp mắt, cô thực sự không biết lão ta là một tên lừa đảo.
"Đây là đơn thuốc, cầm lấy nó rồi cút cho tôi. Sau này mà tôi còn thấy ông làm trò lừa bịp nữa thì tôi koông tha cho ông đâu." Tiếp đó, Trần Vũ viết ra một phương thức rồi ném xuống.
"Dạ dạ, cảm ơn cao nhân, cảm ơn." Tiết Dịch Xuyên nhặt đơn thuốc như vừa nhận được vật báu, sau khi nói cảm ơn xong liền chạy đi mà không quay đầu lại.
"Gíam đốc Trần... Thật sự xin lỗi anh. Con gái tôi làm việc ở văn phòng uỷ ban thành phố, giỏi khua môi múa mép mà làm ăn chán lắm." Trương Tử Minh nói lời xin lỗi.
"Không sao, thời gian không còn nhiều nữa. Mau ra ngoài đi, tranh thủ không cho Nhân Nhân phát bệnh." Trần Vũ nói.
"Được được. Sao còn chưa đi ra?" Trương Tử Minh trừng mắt nhìn con gái.
Trương Tĩnh lúc này mới tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng theo Trương Tử Minh ra ngoài.
Sau khi hai người kia ra ngoài, Trần Vũ áp vào đầu Nhân Nhân, Nhân Nhân khép mắt lại, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Khi đó, lông mày cô bé.
luồng khí đen bốc lên từ giữa hai đầu
Khí đen rít lên, ngưng tụ thành một khuôn mắt má quái lơ lửng giữa không trung, thét gào với Trần Vũ, như thể đang đe doạ Trần Vũ đừng nên xía mũi vào việc của người khác.
"Cút." Trần Vũ lạnh lùng quát. Khí thế của khí đen càng lúc càng yến, bị tiếng thét của Trần Vũ làm cho run bắn lên, nhưng nó có vẻ vẫn chưa biết phục, rít lên chói tai, lao về Trần Vũ.
Tay phải Trần Vũ kết đạo ấn, một lá bùa bùng cháy trong lòng bàn tay, nổ vang, luồng khi đen bốc cháy dữ dội như dính phải xăng.
Nó bị ánh lửa bao vây giữa không trunng, những tiếng rít đinh tai vang lên không dứt, nó không ngừng quẵn quại, biến hoá thành đủ loại hình dạng, chưa đây nửa phút, bị lửa thiêu hoàn toàn.
Đó là linh thể của một con vật, khi còn sống bị chủ nhân hành hạ đến chết. Sau khi bị bạo hành tới chết, oán khí của nó ngưng tụ lại, Nhân Nhân vô tình đụng phải nó, bị nó nhắm đến, vì vậy mới có biểu hiện thế kia.
Nhưng giờ đã ổn cả rồi... Luồng chân hoả của Trần Vũ đã thiêu nó tan thành mây khói.
Trần Vũ phất tay phải, linh thể hoàn toàn biến mắt trước mắt anh. Nhìn đồng hồ, đúng tám giờ, lúc này Nhân Nhân cũng vừa tỉnh lại.
Trần Vũ gỡ mũ trùm đầu của cô bé, cười bảo: "Nhân Nhân, sau này cháu không cần đội những thứ này nữa."
"Thật ạ? Cháu cảm ơn chú ạ." Nhân Nhân cười ngọt ngào. Linh thể bị diệt, cô bé càng trở nên đáng yêu hơn.
"Trương Tử Minh, cháu không sao chứ, Nhân Nhân?” Trương Tử Minh và Trương Tĩnh vọt vào nhà.
Bởi vì hiện tại đã là tám giờ, mỗi khi đến thời điểm này là Nhân Nhân sẽ phát bệnh nên bọn họ cũng khá lo, cứ thập thò nhìn ngó ở bên ngoài mãi.
Thấy Nhân Nhân bình yên vô sự, hai người vui mừng khôn tả. Trương Tĩnh bé Nhân Nhân, hưng phấn nói: "Nhân Nhân đã khoẻ lại rồi, cô là cô của cháu đây."
"Cô ạ." Nhân Nhân cười hì hì, tỏ rõ nét hoạt bát của một cô bé con.
"Cha, Nhân Nhân khoẻ rồi, nó khoẻ lại thật này." Trương Tĩnh thực sự rất vui, tuy cô là người nói hay hơn làm nhưng cũng rất quan tâm đến cháu gái mình.
"Giám đốc Trần, cảm ơn anh nhiều lắm, anh là ân nhân của cả nhà tôi." Trương Tử Minh cảm kích nói.
"Không có gì to tát, tiện tay mà thôi. Xin hãy yên tâm, về sau Nhân Nhân sẽ không phát bệnh nữa đâu." Trần Vũ mỉm cười.
"Xin lỗi giám đốc Trần, vừa nãy tôi đã có lỗi. Anh mới là cao nhân." Trương Tĩnh vội nói lời xin lỗi.
"Không có chuyện gì đâu, hiện nay có rất nhiều kẻ mượn danh cao nhân để lừa gạt mọi người. Người tiếp xúc với Tiết Dịch Xuyên đều là các nhân vật lớn, tất cả họ đều có điều khuất tất trong lòng, vì vậy bị ông ta lửa cũng là bình thường." Trần Vũ nói.
"Sau này tôi nhất định sẽ chú ý hơn... Tôi có nên nhắc nhở các lãnh đạo không? Trương Tĩnh lưỡng lự.
"Nếu họ tin gì thì cô hãy nói cái đó. Thật ra thì có nhiều lúc họ cũng biết đối phương là kẻ lừa đảo, nhưng họ vẫn tôn thờ chúng thành tín ngưỡng. Một khi tín ngưỡng đó bị phá hoại, sau này cô còn được sống yên ổn không?" Trần Vũ hỏi.
"Tôi hiểu rồi." Trương Tĩnh gật đầu, cảm ơn Trần Vũ một lần nữa.
Lúc rời khỏi nhà Trương Tử Minh thì trời cũng đã muộn, Trần Vũ nhận được cuộc gọi từ Đại Thiên: "Ông chủ, điều tra ra rồi, có một xưởng sản xuất thuốc giả trong một thôn nhỏ ở phía bắc thành phố."
"Lưu lại bằng chứng chưa?” Trần Vũ nhẩm tính, Đại Thiên tốc độ thật đấy, chỉ mất mấy giờ đã khui ra được. vấn đề của nhà họ Chu.
"Lưu rồi, chỉ cần đi trình báo là họ Chu kia vào tù luôn." Đại Thiên đáp.
"Tốt, về đi." Trần Vũ mỉm cười. Cha con họ Chu nhất định phải vào tù, cơ mà danh tiền của chuỗi Thuận Y. Đường cũng ổn lắm, anh phải thâu tóm được nó đã.
Anh suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Ninh Nhã Tuyết: "Cô có bạn ở cục cảnh sát không?”
"Có quen một người, biết nhau cũng lâu, đội cảnh sát hình sự." Ninh Nhã Tuyết hỏi: "Sao thế?"
"Gửi anh ta một phần công trạng lớn, là một hang ổ làm thuốc bắc giả. Nhưng phải đợi điện thoại từ tôi thì mới được hành động." Trần Vũ cười.
"Không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ nói với anh ấy. tiện thể gọi cho anh." Ninh Nhã Tuyết nói.
"Trần Vũ, không xong rồi, Hạnh Lâm Cư bị cháy, An Nhiên. bỏng." Anh đang định về nhà thì ông Triệu lại gọi điện tới, nói với giọng nghẹn ngào.
"Sao cơ?" Trần Vũ biến sắc rõ rệt, xoay người ngồi vào xe.
Hạnh Lâm Cư là khu nhà cổ, hầu hết kết cấu là gỗ, bắt lửa vô cùng nhanh, khi Trần Vũ đến nơi thì chỗ này chỉ còn là một bãi hoang tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.