Chương 125: Không liên quan gì đến anh
Cửu Ca
27/01/2024
“Tao thấy bố mày một mình bận rộn lo không xuể quá nhiều việc, cho nên mới quản lý mấy cái nhà kính cho nó, Trần Vũ mày là thằng con hoang, mày dám đánh con trai và cháu ngoại của tao, đợi Minh Lâm về xem nó có giết mày hay không.” Nhìn thấy con trai và cháu ngoại của mình đều bị thương ở các mức độ khác nhau, Trần Sơn vừa sợ vừa giận.
"Con trai của bác Trần Minh Lâm đang xem bãi †rong một quán bar nhỏ, có phải bác cho rằng anh ta rất ngầu khi mỗi ngày đều giao tiếp với dân xã hội hay. không?" Trần Vũ cười lạnh nói.
"Đúng vậy, nó quen biết rất nhiều người có máu mặt, bây giờ tao sẽ gọi điện cho nó, nó sẽ quay về giết mày và bố của mày." Trần Sơn lấy điện thoại di động ra, đang. định gọi điện.
“Tôi e là bác không liên lạc được với anh ta đâu, nói thật nha bác cả, bác và bố tôi là anh em ruột thịt, nếu không phải là không còn cách nào khác, tôi cũng không muốn trở mặt với bác đâu."
Trần Vũ cười lạnh: “Nhưng bác cấu kết với người khác đánh bố tôi bị thương, phá hủy căn nhà cũ của gia đình tôi, chiếm lấy ruộng thuốc của bố tôi...
Bác đã đi đến cực hạn của việc chối bỏ người thân rồi, thậm chí còn từ bỏ thể diện của mình chỉ vì một chút lợi ích nhỏ, hôm nay bác đừng trách tôi làm quá đáng, chuyện này là do chính bác tự chuốc lấy."
"Để tao xem mày có thể mạnh miệng đến khi nào, Minh Lâm sẽ sớm quay lại thôi." Trần Sơn cười lạnh, gọi đi gọi lại vào số điện thoại của con trai ông ta, nhưng dù có gọi thế nào cũng không có ai bắt máy.
"Bác không cần phải gọi đâu, người anh họ của tôi hẳn là sẽ sớm tới đây." Trần Vũ cười nói.
"Mày có ý gì?" Trần Sơn ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Trần Vũ.
"Bác sẽ sớm hiểu được ý của tôi thôi." Trần Vũ khế mỉm cười.
Ngay lúc này, gần trăm chiếc Mercedes-Benz S giống hệt nhau lái vào làng, mỗi chiếc xe này đều có giá trị mấy trăm triệu, gần trăm chiếc xe xếp thành một hàng, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù thường có những ông chủ lớn lái siêu xe đến núi Dược này để xem dược liệu, nhưng chưa bao giờ thấy một ông chủ lớn nào đi hàng trăm chiếc siêu xe cùng một lúc.
"Ông lớn nào đến vậy?" "Không biết nữa, họ mới hỏi nhà ông Trần ở đâu."
Người trong làng bàn tán xôn xao, trong lúc nhất thời họ không hiểu rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.
Gần trăm chiếc siêu xe này vây kín nhà họ Trần, cửa xe vừa mở ra, mấy trăm người mặc vest đen, đeo kính râm bước xuống xe.
Người dẫn đầu là Trâu Đại Long, hắn đi về phía nhà Trân Sơn, theo sau là hai tên đàn em đang kéo theo một người toàn thân đầy máu không thể nhìn rõ mặt.
"Ngài Trần, sự việc đã được giải quyết." Trâu Đại Long hơi khom người với Trần Vũ, hắn vung tay lên, bịch một tiếng, người đàn ông khắp người đầy máu kia bị ném xuống đất.
"B Người đàn ông kia khó khăn ngẩng đầu lên, những người đang hóng chuyện lúc này mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của người này, anh ta không ai khác chính là Trần Minh Lâm, là cậu con trai mà Trần Sơn từng khoe là người rất có tiếng ở câu lạc bộ bên ngoài.
"Minh Lâm! Con làm sao vậy, Minh Lâm, chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Sơn kinh hãi, ông ta vốn rất tự hào về con trai lớn của mình, nhưng bây giờ con trai lớn của ông ta lại bị ném ra đây, cả người đây máu.
Trần Minh Lâm bị đánh rất nặng, anh ta run rẩy quỳ xuống trước mặt Trần Vũ: "Em họ, anh thật sự không biết chuyện đã xảy ra ở quê, việc này đều do bố anh làm, không liên quan gì đến anh."
"Con trai của bác Trần Minh Lâm đang xem bãi †rong một quán bar nhỏ, có phải bác cho rằng anh ta rất ngầu khi mỗi ngày đều giao tiếp với dân xã hội hay. không?" Trần Vũ cười lạnh nói.
"Đúng vậy, nó quen biết rất nhiều người có máu mặt, bây giờ tao sẽ gọi điện cho nó, nó sẽ quay về giết mày và bố của mày." Trần Sơn lấy điện thoại di động ra, đang. định gọi điện.
“Tôi e là bác không liên lạc được với anh ta đâu, nói thật nha bác cả, bác và bố tôi là anh em ruột thịt, nếu không phải là không còn cách nào khác, tôi cũng không muốn trở mặt với bác đâu."
Trần Vũ cười lạnh: “Nhưng bác cấu kết với người khác đánh bố tôi bị thương, phá hủy căn nhà cũ của gia đình tôi, chiếm lấy ruộng thuốc của bố tôi...
Bác đã đi đến cực hạn của việc chối bỏ người thân rồi, thậm chí còn từ bỏ thể diện của mình chỉ vì một chút lợi ích nhỏ, hôm nay bác đừng trách tôi làm quá đáng, chuyện này là do chính bác tự chuốc lấy."
"Để tao xem mày có thể mạnh miệng đến khi nào, Minh Lâm sẽ sớm quay lại thôi." Trần Sơn cười lạnh, gọi đi gọi lại vào số điện thoại của con trai ông ta, nhưng dù có gọi thế nào cũng không có ai bắt máy.
"Bác không cần phải gọi đâu, người anh họ của tôi hẳn là sẽ sớm tới đây." Trần Vũ cười nói.
"Mày có ý gì?" Trần Sơn ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Trần Vũ.
"Bác sẽ sớm hiểu được ý của tôi thôi." Trần Vũ khế mỉm cười.
Ngay lúc này, gần trăm chiếc Mercedes-Benz S giống hệt nhau lái vào làng, mỗi chiếc xe này đều có giá trị mấy trăm triệu, gần trăm chiếc xe xếp thành một hàng, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù thường có những ông chủ lớn lái siêu xe đến núi Dược này để xem dược liệu, nhưng chưa bao giờ thấy một ông chủ lớn nào đi hàng trăm chiếc siêu xe cùng một lúc.
"Ông lớn nào đến vậy?" "Không biết nữa, họ mới hỏi nhà ông Trần ở đâu."
Người trong làng bàn tán xôn xao, trong lúc nhất thời họ không hiểu rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.
Gần trăm chiếc siêu xe này vây kín nhà họ Trần, cửa xe vừa mở ra, mấy trăm người mặc vest đen, đeo kính râm bước xuống xe.
Người dẫn đầu là Trâu Đại Long, hắn đi về phía nhà Trân Sơn, theo sau là hai tên đàn em đang kéo theo một người toàn thân đầy máu không thể nhìn rõ mặt.
"Ngài Trần, sự việc đã được giải quyết." Trâu Đại Long hơi khom người với Trần Vũ, hắn vung tay lên, bịch một tiếng, người đàn ông khắp người đầy máu kia bị ném xuống đất.
"B Người đàn ông kia khó khăn ngẩng đầu lên, những người đang hóng chuyện lúc này mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của người này, anh ta không ai khác chính là Trần Minh Lâm, là cậu con trai mà Trần Sơn từng khoe là người rất có tiếng ở câu lạc bộ bên ngoài.
"Minh Lâm! Con làm sao vậy, Minh Lâm, chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Sơn kinh hãi, ông ta vốn rất tự hào về con trai lớn của mình, nhưng bây giờ con trai lớn của ông ta lại bị ném ra đây, cả người đây máu.
Trần Minh Lâm bị đánh rất nặng, anh ta run rẩy quỳ xuống trước mặt Trần Vũ: "Em họ, anh thật sự không biết chuyện đã xảy ra ở quê, việc này đều do bố anh làm, không liên quan gì đến anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.