Chương 113: Mày dám
Cửu Ca
27/01/2024
"Tiểu Quang đừng khóc, bố sẽ giúp con đánh người xấu, nếu chúng dám đánh tiểu Quang của bố, bố sẽ khiến chúng phải chết." Sau khi dỗ dành con trai, Hứa Lương Sơn quay lại, trên mặt đầy tức giận: "Cậu chính là Trần Vũ?”
“Không sai, chính là tôi” Trần Vũ gật đầu một cái.
"Ha ha, hết lần này đến lần khác phá hoại việc tốt của tôi, cậu cho rằng ở Phong Lăng này không ai có thể đối phó với cậu sao?" Hứa Lương Sơn tức giận cười: "Bắt lấy."
Vài tên vệ sĩ ở hai bên bước tới muốn dạy dỗ Trần Vũ, Trần Vũ cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt, anh đã xuyên qua giữa đám người.
Răng rắc răng rắc mấy tiếng, cùng với tiếng kêu thảm thiết, mấy tên vệ sĩ nhanh chóng ngã xuống đất.
“Bố, giết hắn đi.” Hứa Quang càng khóc lớn hơn.
“Câm miệng!” Trần Vũ tát hắn ta một cái, bốp, đầu của Hứa Quang đập xuống đất, hắn ta ngay lập tức ngất đi.
"Tiểu Quang, cậu dám đánh con trai tôi, tôi sẽ giết cậu." Hứa Lương Sơn tức giận.
"Bốp..." Trần Vũ tát một bạt tai khiến mắt Hứa Lương Sơn nổi đầy sao xet.
“Mày dám...”
Bốp... Ông ta còn chưa kịp nói xong thì Trần Vũ đã giáng thêm thêm một cái tát nữa.
Sau khi bị tát liên tiếp mấy cái, Hứa Lương Sơn không dám lên tiếng nữa.
"Ông có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Nếu được thì chúng ta có thể thương lượng!" Trần Vũ mỉm cười.
"Mày muốn làm gì?" Hứa Lương Sơn căm tức hỏi.
"Không có gì, Dược phẩm Thiên Vân đầu tư 10 triệu để mua lại 100% cổ phần của Tam Đế, từ giờ trở đi, việc bổ nhiệm và sa thải nhân sự của Tam Đế, công thức thuốc mới và kế hoạch tiêu thụ đều sẽ do tập đoàn Thiên Vân quyết định." Trần Vũ nói một cách nhẹ nhàng.
"Mẹ nó, mày làm vậy là ăn cướp trắng trợn, tao không thể nào đồng ý được." Hứa Lương Sơn giận dữ.
Bốp... Trần Vũ lại giáng cho ông ta một bạt tai, cái tát này khiến Hứa Lương Sơn chảy cả máu miệng.
"Trần Vũ, cậu là nhân tài, đến Tam Đế đi! Cung cấp đơn thuốc cho chúng tôi, tôi cam đoan cậu sẽ kiếm được nhiều hơn ở Thiên Vân, Tống Mộng Nghiên chỉ có thể lên giường với cậu thôi, ở đâu mà không có phụ nữ, không cần phải vì cô ta mà ở lại Thiên Vân." Miệng Hứa Lương Sơn đầy máu.
"Suy nghĩ thật bẩn thỉu." Trần Vũ cau mày, lại tát ông ta một cái.
"Được rồi được rồi, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tôi không thể đồng ý với điều kiện của cậu, muốn lấy 10 triệu để mua tài sản mấy tỷ của chúng tôi? Trừ khi cậu giết tôi." Hứa Lương Sơn đầu hàng.
"Ông sẽ đồng ý." Trần Vũ cười lạnh và đặt một túi hồ sơ lên bàn. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
"Đây là cái gì?" Hứa Lương Sơn sửng sốt.
“Tất cả những việc xấu xa của Tam Đế trong mấy năm qua, mỗi năm trốn thuế ít nhất mấy trăm triệu, phóng đại tác dụng của thuốc, lấy hàng kém thay hàng tốt.” Trân Vũ cười: “Ông cảm thấy những thứ này đáng giá bao nhiêu?”
“Không sai, chính là tôi” Trần Vũ gật đầu một cái.
"Ha ha, hết lần này đến lần khác phá hoại việc tốt của tôi, cậu cho rằng ở Phong Lăng này không ai có thể đối phó với cậu sao?" Hứa Lương Sơn tức giận cười: "Bắt lấy."
Vài tên vệ sĩ ở hai bên bước tới muốn dạy dỗ Trần Vũ, Trần Vũ cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt, anh đã xuyên qua giữa đám người.
Răng rắc răng rắc mấy tiếng, cùng với tiếng kêu thảm thiết, mấy tên vệ sĩ nhanh chóng ngã xuống đất.
“Bố, giết hắn đi.” Hứa Quang càng khóc lớn hơn.
“Câm miệng!” Trần Vũ tát hắn ta một cái, bốp, đầu của Hứa Quang đập xuống đất, hắn ta ngay lập tức ngất đi.
"Tiểu Quang, cậu dám đánh con trai tôi, tôi sẽ giết cậu." Hứa Lương Sơn tức giận.
"Bốp..." Trần Vũ tát một bạt tai khiến mắt Hứa Lương Sơn nổi đầy sao xet.
“Mày dám...”
Bốp... Ông ta còn chưa kịp nói xong thì Trần Vũ đã giáng thêm thêm một cái tát nữa.
Sau khi bị tát liên tiếp mấy cái, Hứa Lương Sơn không dám lên tiếng nữa.
"Ông có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Nếu được thì chúng ta có thể thương lượng!" Trần Vũ mỉm cười.
"Mày muốn làm gì?" Hứa Lương Sơn căm tức hỏi.
"Không có gì, Dược phẩm Thiên Vân đầu tư 10 triệu để mua lại 100% cổ phần của Tam Đế, từ giờ trở đi, việc bổ nhiệm và sa thải nhân sự của Tam Đế, công thức thuốc mới và kế hoạch tiêu thụ đều sẽ do tập đoàn Thiên Vân quyết định." Trần Vũ nói một cách nhẹ nhàng.
"Mẹ nó, mày làm vậy là ăn cướp trắng trợn, tao không thể nào đồng ý được." Hứa Lương Sơn giận dữ.
Bốp... Trần Vũ lại giáng cho ông ta một bạt tai, cái tát này khiến Hứa Lương Sơn chảy cả máu miệng.
"Trần Vũ, cậu là nhân tài, đến Tam Đế đi! Cung cấp đơn thuốc cho chúng tôi, tôi cam đoan cậu sẽ kiếm được nhiều hơn ở Thiên Vân, Tống Mộng Nghiên chỉ có thể lên giường với cậu thôi, ở đâu mà không có phụ nữ, không cần phải vì cô ta mà ở lại Thiên Vân." Miệng Hứa Lương Sơn đầy máu.
"Suy nghĩ thật bẩn thỉu." Trần Vũ cau mày, lại tát ông ta một cái.
"Được rồi được rồi, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tôi không thể đồng ý với điều kiện của cậu, muốn lấy 10 triệu để mua tài sản mấy tỷ của chúng tôi? Trừ khi cậu giết tôi." Hứa Lương Sơn đầu hàng.
"Ông sẽ đồng ý." Trần Vũ cười lạnh và đặt một túi hồ sơ lên bàn. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
"Đây là cái gì?" Hứa Lương Sơn sửng sốt.
“Tất cả những việc xấu xa của Tam Đế trong mấy năm qua, mỗi năm trốn thuế ít nhất mấy trăm triệu, phóng đại tác dụng của thuốc, lấy hàng kém thay hàng tốt.” Trân Vũ cười: “Ông cảm thấy những thứ này đáng giá bao nhiêu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.