Chương 227: Thầy phong thủy
Cửu Ca
05/02/2024
“Tôi mặc kệ, anh đã cứu tôi, chính là không ghét tôi.” Hứa Tư Doanh nâng khuôn mặt hốc hác lên cười.
“Cởi trói cho những người khác đi.” Trần Vũ cạn lời, đầu óc của phụ nữ này không bình thường.
“Hành động.” Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng quát khẽ, đột nhiên mấy cảnh sát đấy cửa tiến vào, người dẫn đầu chính là Nhậm Chính Hạo.
“Là anh?” Trần Vũ kinh ngạc liếc nhìn Nhậm Chính Hạo.
“Không sai, là tôi, Trần Vũ sao chỗ nào cũng có mặt anh vậy?” Nhậm Chính Hạo cạn lời nói.
“Tôi đánh gục mấy tên buôn người đó giúp các anh, anh còn không cảm ơn tôi?” Trần Vũ liếc mắt nhìn anh ấy.
“Đúng, tôi cảm ơn anh, nhóm người này là đội gây án, vốn hôm nay bọn họ phải chuyển người đến sào huyệt, chúng tôi tính một lưới tóm hết, anh thì hay rồi, vừa lên đã xử người ta.” Nhậm Chính Hạo dở khóc dở cười nói.
“Như vậy à, thật ngại quá.” Trần Vũ cười ngượng ngùng.
Bảy tám cô gái được giải cứu, đột nhiên một
cô gái ngã xuống mặt đất, co giật kịch liệt, sau đó những người còn lại cũng ngã xuống đất, xuất hiện mức độ hôn mê khác nhau.
“Có chuyện gì vậy?” Nhậm Chính Hạo kinh ngạc.
“Trần Vũ, trước khi anh xông vào thì mấy người đó đã đút bọn họ uống thuốc.” Hứa Tư Doanh thận trọng nói.
“Sao cô không nói sớm?” Trần Vũ nhướng mày, vội vàng tiến lên, điểm một cái lên người mấy cô gái đó, tạm thời giải quyết tình trạng co giật của bọn họ, sau đó anh vươn tay đặt lên trên người của một cô gái, vẻ mặt hơi thay đổi.
“Mau đưa đến bệnh viện.” Nhậm Chính Hạo quát lên.
“Không được đưa đến bệnh viện, đưa đến cũng vô dụng thôi, những cô gái này đã bị người ta đút dầu xác.” Trần Vũ nhìn thấy một chiếc bình nhỏ trên mặt đất, anh cầm lên ngửi rồi cau mày.
“Dầu xác là gì?” Nhậm Chính Hạo kinh ngạc hỏi.
“ở Đông Nam Á có nghề được gọi là hàng đều sư, anh nghe qua chưa, cho dù chưa nghe thì cũng xem phim điện ảnh hàng đầu đúng không.” Trần Vũ hỏi.
“Có nghe qua, sao vậy?” Nhậm Chính Hạo
nói.
“Dâu xác này có từ trong tay của hàng đầu sư, thi thế chết đi treo ngược ở âm địa, sau đó dùng ma trơi đốt lên, bảy ngày sau sẽ có dịch xác chảy từ trên trán ra.”
“Thu tập dịch xác trải qua tế luyện, sau đó thành dầu xác, tác dụng của dầu xác này rất rộng, có thế tế luyện hành thi, câu hồn khống chế hồn, còn được dùng để tế luyện, thu thập âm khí.” Trần Vũ nói.
“Bọn họ có gặp vấn đề gì không?” Nhậm Chính Hạo hơi khiếp sợ nhìn về phía những cô gái đó.
“Vấn đề lớn, sau khi uống dầu xác, qua bảy mươi hai tiếng đồng hồ, nếu như không xứ trí sẽ hóa thành bán thi, âm dương lưỡng khí bị người thi thuật thu thập rồi sẽ biến thành thây khô.” Trần Vũ nói.
“Anh nói thật à?” Nhậm chính Hạo khiếp sợ: “Vậy làm sao đây?”
“Mang mấy chén nước trong qua đây.” Trần Vũ nói.
“Mau đi lấy nước.” Nhậm Chính Hạo dặn dò.
“Cởi trói cho những người khác đi.” Trần Vũ cạn lời, đầu óc của phụ nữ này không bình thường.
“Hành động.” Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng quát khẽ, đột nhiên mấy cảnh sát đấy cửa tiến vào, người dẫn đầu chính là Nhậm Chính Hạo.
“Là anh?” Trần Vũ kinh ngạc liếc nhìn Nhậm Chính Hạo.
“Không sai, là tôi, Trần Vũ sao chỗ nào cũng có mặt anh vậy?” Nhậm Chính Hạo cạn lời nói.
“Tôi đánh gục mấy tên buôn người đó giúp các anh, anh còn không cảm ơn tôi?” Trần Vũ liếc mắt nhìn anh ấy.
“Đúng, tôi cảm ơn anh, nhóm người này là đội gây án, vốn hôm nay bọn họ phải chuyển người đến sào huyệt, chúng tôi tính một lưới tóm hết, anh thì hay rồi, vừa lên đã xử người ta.” Nhậm Chính Hạo dở khóc dở cười nói.
“Như vậy à, thật ngại quá.” Trần Vũ cười ngượng ngùng.
Bảy tám cô gái được giải cứu, đột nhiên một
cô gái ngã xuống mặt đất, co giật kịch liệt, sau đó những người còn lại cũng ngã xuống đất, xuất hiện mức độ hôn mê khác nhau.
“Có chuyện gì vậy?” Nhậm Chính Hạo kinh ngạc.
“Trần Vũ, trước khi anh xông vào thì mấy người đó đã đút bọn họ uống thuốc.” Hứa Tư Doanh thận trọng nói.
“Sao cô không nói sớm?” Trần Vũ nhướng mày, vội vàng tiến lên, điểm một cái lên người mấy cô gái đó, tạm thời giải quyết tình trạng co giật của bọn họ, sau đó anh vươn tay đặt lên trên người của một cô gái, vẻ mặt hơi thay đổi.
“Mau đưa đến bệnh viện.” Nhậm Chính Hạo quát lên.
“Không được đưa đến bệnh viện, đưa đến cũng vô dụng thôi, những cô gái này đã bị người ta đút dầu xác.” Trần Vũ nhìn thấy một chiếc bình nhỏ trên mặt đất, anh cầm lên ngửi rồi cau mày.
“Dầu xác là gì?” Nhậm Chính Hạo kinh ngạc hỏi.
“ở Đông Nam Á có nghề được gọi là hàng đều sư, anh nghe qua chưa, cho dù chưa nghe thì cũng xem phim điện ảnh hàng đầu đúng không.” Trần Vũ hỏi.
“Có nghe qua, sao vậy?” Nhậm Chính Hạo
nói.
“Dâu xác này có từ trong tay của hàng đầu sư, thi thế chết đi treo ngược ở âm địa, sau đó dùng ma trơi đốt lên, bảy ngày sau sẽ có dịch xác chảy từ trên trán ra.”
“Thu tập dịch xác trải qua tế luyện, sau đó thành dầu xác, tác dụng của dầu xác này rất rộng, có thế tế luyện hành thi, câu hồn khống chế hồn, còn được dùng để tế luyện, thu thập âm khí.” Trần Vũ nói.
“Bọn họ có gặp vấn đề gì không?” Nhậm Chính Hạo hơi khiếp sợ nhìn về phía những cô gái đó.
“Vấn đề lớn, sau khi uống dầu xác, qua bảy mươi hai tiếng đồng hồ, nếu như không xứ trí sẽ hóa thành bán thi, âm dương lưỡng khí bị người thi thuật thu thập rồi sẽ biến thành thây khô.” Trần Vũ nói.
“Anh nói thật à?” Nhậm chính Hạo khiếp sợ: “Vậy làm sao đây?”
“Mang mấy chén nước trong qua đây.” Trần Vũ nói.
“Mau đi lấy nước.” Nhậm Chính Hạo dặn dò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.