Chương 105: Tôi giúp ông châm cứu
Cửu Ca
27/01/2024
“Nếu được chọn lại lần nữa, cậu vẫn sẽ làm như vậy sao?” Ông cụ Lâm hỏi.
"Đương nhiên, tôi chưa bao giờ hối hận." Trần Vũ mỉm cười.
"Tốt, rất hợp ý tôi." Ông cụ Lâm vỗ bàn một cái: "Nhưng bây giờ Chu Long đã bày ra một cục ân oán ở quán trà Huyền Vũ, cũng mời ba người trong Thập Tam Thái Bảo đến làm chứng, cậu đã nghe nói đến Thập Tam Thái Bảo chưa?”
"Nam Lão Mục, Bắc Tiểu Cửu, Thập Tam Thái Bảo. quét ngang thiên hạ." Trần Vũ mỉm cười nhẹ: "Nam Lão Mục chỉ Mục Thành Thương, Bắc Tiểu Cửu chỉ Trương Tiểu Cửu, hai người họ đã đột phá Võ Đạo Cực Cảnh và trở thành cao thủ có cảnh giới cao nhất Cực Võ Tông."
"Thập Tam Thái Bảo là mười ba cao thủ đến từ các. thành phố phía nam và phía bắc, tất cả đều có tu vi ở đỉnh của Võ Sư hoặc Võ Chân Cảnh."
"Mười ba người này đều là những nhân vật quan trọng trong võ đạo giang hồ, lời nói của họ có sức nặng rất lớn, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh mẽ."
"Được rồi, cậu có tính toán gì về cục ân oán tối nay không? Ba người được Chu Long mời đều đứng về phía ông ta." Ông cụ Lâm nói.
"Vậy cũng không sao." Trần Vũ khẽ mỉm cười nói: "Quán trà Huyền Vũ có danh tiếng lớn như vậy, chắc. cũng không đến mức để những người này ức hiếp tôi đâu.
"Haha, vậy là được! Hôm nay gọi cậu tới đây, vì tôi có một người bạn lâu năm, trên người có vết thương cũ, tôi muốn nhờ cậu xem có thể giải quyết được không." Ông cụ Lâm cười nói.
"Không thành vấn đề." Trần Vũ gật đầu.
"Lão Lý, lại đây để Tiểu Trần xem thử." Ông cụ Lâm quay đầu lại kêu lên.
Một ông lão chậm rãi đi ra từ trong phòng, ông lão bước đi chậm rãi và bình tĩnh, nhưng bước chân lại rất nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Trần Vũ.
"Anh Lâm, đây chính là cậu nhỏ mà anh nói đến sao?" Ông cụ Lý rất hứng thú mà nhìn Trần Vũ.
"Ha ha, đúng vậy, lão Lý, cậu ấy chính là Trần Vũ mà tôi nhắc đến, Tiểu Trần, người bạn lâu năm này của tôi có vết thương cũ trên người đã có từ nhiều năm rồi, cậu xem thử có thể giúp ông ấy giải quyết được không?" Ông cụ Lâm cười.
"Xin chào ông Lý." Trần Vũ lễ phép gật đầu, sau đó nói: "Trên người ông Lý có linh quang lóe lên, dưới chân không dính bụi trần, kỳ kinh đều đã thông hết, tu vi đã là cao thủ đỉnh Võ Chân Cảnh."
"Cậu có mắt nhìn rất tốt, nói hoàn toàn đúng." Ông cụ Lý gật đầu.
“Đáng tiếc ba cây châm liễu đòi mạng ghim trong phổi, khóa nhâm đốc, chặn mạch khí, nếu ông Lý không thể khống chế được hơi thở của mình trong vòng hai mươi năm qua thì e rằng nó đã từ phổi thông qua tám kinh mạch mà khiến ông ấy chết đột ngột." Trần Vũ mỉm cười nói.
"Cậu..." Ông cụ Lý giật mình, lúc này mới nghiêm túc nhìn Trần Vũ, ông ấy liếc nhìn ông cụ Lâm một cái: 'Sao người thanh niên này lại biết nhiều về tình trạng thân thể của tôi như vậy?"
Đúng vậy, trong phổi của ông ấy có ba cây châm liễu, hai mươi năm trước ông ấy bị thương trong một trận chiến với kẻ địch, châm liễu thực sự rất nhỏ, ngay cả thiết bị y tế cao cấp nhất cũng không thể phát hiện được.
Làm thế nào mà Trần Vũ biết được điều này? Chẳng lẽ ông cụ Lâm đã nói với anh sao?
"Đừng nhìn tôi, trước khi anh đến, tôi không tiết lộ bất cứ điều gì về sức khỏe của anh." Ông cụ Lâm mỉm cười và nói: "Bây giờ anh tin Tiểu Trần không phải là người bình thường rồi chứ."
"Tin, cậu trai trẻ, vừa rồi là tôi đã không phải phép." Sau đó, ông cụ Lý mới chắp tay, chào Trần Vũ một cách nghiêm túc: "Cậu nói đúng, hai mươi năm trước, tôi bị kẻ thù lén hãm hại, trong phổi bị ghim ba cây châm liễu đòi mạng.”
"Cây kim châm này mỏng như sợi tóc, có thể xuyên qua tám kinh mạch của toàn thân, mấy năm nay tôi cũng đã sử dụng chân khí để khống chế, nhưng mấy ngày nay tôi cảm thấy có chút bất lực." Ông cụ Lý nói.
“Đó là bởi vì vết thương trên phổi của ông Lý ngày. càng nghiêm trọng, hơn nữa những cây kim châm này ở đây cản trở nghiêm trọng đến tu vi của ông Lý, nếu không phải do những cây kim châm này, với tư chất của ông Lý thì đã sớm đột phá Võ Tông Cảnh, đã đạt đến đỉnh của Võ đạo", Trần Vũ nói.
"Bây giờ đâu dám suy nghĩ nhiều như vậy? Có thể giữ được mạng sống của mình là tốt rồi." Ông cụ Lý cười khổ: "Cậu trai trẻ, không biết tình huống của tôi có thể cứu được hay không?”
"Đương nhiên là có thể, không phải vấn đề gì lớn." Trần Vũ khẽ mỉm cười: "Ông Lý, mời ngồi xuống, tôi giúp ông châm cứu."
"Được." Ông cụ Lý gật đầu rồi ngồi xuống.
"Đương nhiên, tôi chưa bao giờ hối hận." Trần Vũ mỉm cười.
"Tốt, rất hợp ý tôi." Ông cụ Lâm vỗ bàn một cái: "Nhưng bây giờ Chu Long đã bày ra một cục ân oán ở quán trà Huyền Vũ, cũng mời ba người trong Thập Tam Thái Bảo đến làm chứng, cậu đã nghe nói đến Thập Tam Thái Bảo chưa?”
"Nam Lão Mục, Bắc Tiểu Cửu, Thập Tam Thái Bảo. quét ngang thiên hạ." Trần Vũ mỉm cười nhẹ: "Nam Lão Mục chỉ Mục Thành Thương, Bắc Tiểu Cửu chỉ Trương Tiểu Cửu, hai người họ đã đột phá Võ Đạo Cực Cảnh và trở thành cao thủ có cảnh giới cao nhất Cực Võ Tông."
"Thập Tam Thái Bảo là mười ba cao thủ đến từ các. thành phố phía nam và phía bắc, tất cả đều có tu vi ở đỉnh của Võ Sư hoặc Võ Chân Cảnh."
"Mười ba người này đều là những nhân vật quan trọng trong võ đạo giang hồ, lời nói của họ có sức nặng rất lớn, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh mẽ."
"Được rồi, cậu có tính toán gì về cục ân oán tối nay không? Ba người được Chu Long mời đều đứng về phía ông ta." Ông cụ Lâm nói.
"Vậy cũng không sao." Trần Vũ khẽ mỉm cười nói: "Quán trà Huyền Vũ có danh tiếng lớn như vậy, chắc. cũng không đến mức để những người này ức hiếp tôi đâu.
"Haha, vậy là được! Hôm nay gọi cậu tới đây, vì tôi có một người bạn lâu năm, trên người có vết thương cũ, tôi muốn nhờ cậu xem có thể giải quyết được không." Ông cụ Lâm cười nói.
"Không thành vấn đề." Trần Vũ gật đầu.
"Lão Lý, lại đây để Tiểu Trần xem thử." Ông cụ Lâm quay đầu lại kêu lên.
Một ông lão chậm rãi đi ra từ trong phòng, ông lão bước đi chậm rãi và bình tĩnh, nhưng bước chân lại rất nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Trần Vũ.
"Anh Lâm, đây chính là cậu nhỏ mà anh nói đến sao?" Ông cụ Lý rất hứng thú mà nhìn Trần Vũ.
"Ha ha, đúng vậy, lão Lý, cậu ấy chính là Trần Vũ mà tôi nhắc đến, Tiểu Trần, người bạn lâu năm này của tôi có vết thương cũ trên người đã có từ nhiều năm rồi, cậu xem thử có thể giúp ông ấy giải quyết được không?" Ông cụ Lâm cười.
"Xin chào ông Lý." Trần Vũ lễ phép gật đầu, sau đó nói: "Trên người ông Lý có linh quang lóe lên, dưới chân không dính bụi trần, kỳ kinh đều đã thông hết, tu vi đã là cao thủ đỉnh Võ Chân Cảnh."
"Cậu có mắt nhìn rất tốt, nói hoàn toàn đúng." Ông cụ Lý gật đầu.
“Đáng tiếc ba cây châm liễu đòi mạng ghim trong phổi, khóa nhâm đốc, chặn mạch khí, nếu ông Lý không thể khống chế được hơi thở của mình trong vòng hai mươi năm qua thì e rằng nó đã từ phổi thông qua tám kinh mạch mà khiến ông ấy chết đột ngột." Trần Vũ mỉm cười nói.
"Cậu..." Ông cụ Lý giật mình, lúc này mới nghiêm túc nhìn Trần Vũ, ông ấy liếc nhìn ông cụ Lâm một cái: 'Sao người thanh niên này lại biết nhiều về tình trạng thân thể của tôi như vậy?"
Đúng vậy, trong phổi của ông ấy có ba cây châm liễu, hai mươi năm trước ông ấy bị thương trong một trận chiến với kẻ địch, châm liễu thực sự rất nhỏ, ngay cả thiết bị y tế cao cấp nhất cũng không thể phát hiện được.
Làm thế nào mà Trần Vũ biết được điều này? Chẳng lẽ ông cụ Lâm đã nói với anh sao?
"Đừng nhìn tôi, trước khi anh đến, tôi không tiết lộ bất cứ điều gì về sức khỏe của anh." Ông cụ Lâm mỉm cười và nói: "Bây giờ anh tin Tiểu Trần không phải là người bình thường rồi chứ."
"Tin, cậu trai trẻ, vừa rồi là tôi đã không phải phép." Sau đó, ông cụ Lý mới chắp tay, chào Trần Vũ một cách nghiêm túc: "Cậu nói đúng, hai mươi năm trước, tôi bị kẻ thù lén hãm hại, trong phổi bị ghim ba cây châm liễu đòi mạng.”
"Cây kim châm này mỏng như sợi tóc, có thể xuyên qua tám kinh mạch của toàn thân, mấy năm nay tôi cũng đã sử dụng chân khí để khống chế, nhưng mấy ngày nay tôi cảm thấy có chút bất lực." Ông cụ Lý nói.
“Đó là bởi vì vết thương trên phổi của ông Lý ngày. càng nghiêm trọng, hơn nữa những cây kim châm này ở đây cản trở nghiêm trọng đến tu vi của ông Lý, nếu không phải do những cây kim châm này, với tư chất của ông Lý thì đã sớm đột phá Võ Tông Cảnh, đã đạt đến đỉnh của Võ đạo", Trần Vũ nói.
"Bây giờ đâu dám suy nghĩ nhiều như vậy? Có thể giữ được mạng sống của mình là tốt rồi." Ông cụ Lý cười khổ: "Cậu trai trẻ, không biết tình huống của tôi có thể cứu được hay không?”
"Đương nhiên là có thể, không phải vấn đề gì lớn." Trần Vũ khẽ mỉm cười: "Ông Lý, mời ngồi xuống, tôi giúp ông châm cứu."
"Được." Ông cụ Lý gật đầu rồi ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.