Chương 103: Tôi sẽ khiến ông ta phải hối hận
Cửu Ca
27/01/2024
Lúc này Trần Vũ đã tới, anh không để ý tới những người đứng sau Trần Bác, quay đầu nhìn về phía Lục Như Tuyết nói: "Cô là Lục Như Tuyết."
"Đúng vậy, anh là ai?" Lục Như Tuyết sửng sốt, đối với những tên côn đồ này, cô ấy nói không sợ thì là nói dối, Trần Vũ đột nhiên xuất hiện cũng khiến cô ấy khiếp sợ.
"Tôi là Trần Vũ, phó chủ tịch của Dược phẩm Thiên Vân, chúng ta đi thôi." Trần Vũ mỉm cười.
"Chờ đã, mày là ai, mày nói đi là đi sao?" Trần Bác tức giận: "Mày không coi tao ra gì sao?"
"Tại sao tôi phải coi anh ra gì chứ?" Trần Vũ liếc nhìn Trần Bác: "Anh phải cảm thấy may mắn vì hôm nay tôi cần nhanh chóng rời đi, nếu không, hôm nay anh chắc chắn phải mất một tầng da rồi."
“Anh Bác, đừng nói nhiều với hắn nữa, đánh chết hắn đi.” Một tên đàn em vung tay lên, năm sáu tên cao to cầm vũ khí hướng về phía Trần Vũ.
Thân hình lóe lên, anh giáng một cái tát nặng nề đánh bay một nửa hàm răng của tên đàn em kia, sau đó Trần Vũ lại đấm cho hắn một cú, tên đàn em kia phun ra một ngụm máu, hắn nằm trên mặt đất vặn vẹo, cú đấm này của Trần Vũ gần như đã di dời toàn bộ nội tạng của hắn.
Thường thì kẻ nào nói lời cay nghiệt nhất thì sẽ bị đánh đòn nặng nề nhất, câu nói này quả thực rất đúng,
Trân Vũ đối mặt với những tên cao to này, thân hình anh di chuyển nhanh chóng trong phòng, bùm bùm bùm mấy tiếng, kèm theo tiếng kêu la thảm thiết, gần như trong nháy mắt đã hạ gục những người này.
Lục Như Tuyết gần như trợn tròn mắt, Trần Vũ đã trở thành anh hùng trong mắt cô ấy.
Hạ gục tên đàn em cuối cùng, Trần Vũ xua tay nói: "Gô đi trước đi, ở dưới có xe đến đón, tôi phải tâm sự với tên này."
"Được rồi, vậy anh cẩn thận!" Lục Như Tuyết lúc này như mới tỉnh táo lại, cô ấy nhìn đồng hồ, thấy cuộc họp báo sắp bắt đầu trong mười phút nữa, cô ấy nhanh chóng chộp lấy túi xách của mình vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi Lục Như Tuyết đi ra ngoài, Trần Vũ trở tay đóng cửa lại, sau đó đi đến bên cạnh Trần Bác.
"Mày là ai? Sao dám can thiệp vào chuyện của Trần Bác tao?” Trần Bác cuối cùng cũng phản ứng lại, nhưng không ai trong số những người hắn ta dẫn theo có thể đánh ngoại trừ hắn ta.
"Thật trùng hợp, tôi cũng họ Trần, tôi tên là Trần Vũ." Trần Vũ nhếch miệng cười.
"Mày chính là Trần Vũ? Cổ đông lớn mới của Dược. phẩm Thiên Vân?" Trần Bác ngạc nhiên liếc nhìn Trần Vũ, sau đó cười lạnh nói: "Đừng trách tao không cảnh báo mày, mày dám chống lại sếp Hứa của Tam Đế, thì sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu."
"Thật sao?" Trần Vũ cười lạnh một tiếng, đột nhiên, anh tát Trần Bác một cái.
Phụt, Trần Bác phun ra một ngụm máu trộn lẫn với răng, quai hàm suýt chút nữa đã bị Trần Vũ đánh vỡ Xương.
"Thăng nhãi này, mày đang muốn tìm đường chết, tao... " Trần Bác xoay người muốn liều mạng với Trần Vũ, nhưng lại bị Trần Vũ tát cho một cái nữa.
Hầu như toàn bộ răng trong miệng đều bị Trần Vũ tát bay, Trân Bác cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Bất kể anh là ai, quay về và nói với Hứa Lương Sơn của Dược phẩm Tam Đế, có việc gì thì cứ tìm Trần Vũ tôi đây, nếu dám làm điều gì đó mờ ám sau lưng, tôi sẽ khiến ông ta phải hối hận." Trần Vũ nói một cách nhẹ nhàng.
"Mày cũng chờ đi, mày sẽ không có kết cục tốt đâu." Trân Bác nghiến răng nghiến lợi nói.
Vốn Trần Vũ đang chuẩn bị quay người bỏ đi, lời nói của Trần Bác lại khiến Trần Vũ tức giận, anh quay lại và đá thật mạnh vào ngực Trần Bác.
Bùm, Trần Vũ bị anh đá văng ra xa, hắn ta thậm chí còn chưa kịp rên rỉ thì đã ngất xỉu.
Trần Vũ nhìn hắn ta một cái, xoay người rời đi.
Vừa đi xuống, một ông lão đột nhiên xuất hiện, Trần Vũ cau mày, ánh mắt của ông lão như tia chớp, mơ hồ mang theo gió sét, hiển nhiên là tới vì anh.
Hơn nữa tu vi của ông ta chắc chắn không thấp, ít nhất cũng đã đạt đến cấp bậc Võ Chân Cảnh.
Trần Vũ quay người lại, bắt gặp ánh mắt của ông lão, trong mắt hai người đều có tia lửa bản ra.
"Người đứng đầu của Thanh Long Xã, Chu Long?” Trần Vũ hỏi.
"Đúng vậy, anh là ai?" Lục Như Tuyết sửng sốt, đối với những tên côn đồ này, cô ấy nói không sợ thì là nói dối, Trần Vũ đột nhiên xuất hiện cũng khiến cô ấy khiếp sợ.
"Tôi là Trần Vũ, phó chủ tịch của Dược phẩm Thiên Vân, chúng ta đi thôi." Trần Vũ mỉm cười.
"Chờ đã, mày là ai, mày nói đi là đi sao?" Trần Bác tức giận: "Mày không coi tao ra gì sao?"
"Tại sao tôi phải coi anh ra gì chứ?" Trần Vũ liếc nhìn Trần Bác: "Anh phải cảm thấy may mắn vì hôm nay tôi cần nhanh chóng rời đi, nếu không, hôm nay anh chắc chắn phải mất một tầng da rồi."
“Anh Bác, đừng nói nhiều với hắn nữa, đánh chết hắn đi.” Một tên đàn em vung tay lên, năm sáu tên cao to cầm vũ khí hướng về phía Trần Vũ.
Thân hình lóe lên, anh giáng một cái tát nặng nề đánh bay một nửa hàm răng của tên đàn em kia, sau đó Trần Vũ lại đấm cho hắn một cú, tên đàn em kia phun ra một ngụm máu, hắn nằm trên mặt đất vặn vẹo, cú đấm này của Trần Vũ gần như đã di dời toàn bộ nội tạng của hắn.
Thường thì kẻ nào nói lời cay nghiệt nhất thì sẽ bị đánh đòn nặng nề nhất, câu nói này quả thực rất đúng,
Trân Vũ đối mặt với những tên cao to này, thân hình anh di chuyển nhanh chóng trong phòng, bùm bùm bùm mấy tiếng, kèm theo tiếng kêu la thảm thiết, gần như trong nháy mắt đã hạ gục những người này.
Lục Như Tuyết gần như trợn tròn mắt, Trần Vũ đã trở thành anh hùng trong mắt cô ấy.
Hạ gục tên đàn em cuối cùng, Trần Vũ xua tay nói: "Gô đi trước đi, ở dưới có xe đến đón, tôi phải tâm sự với tên này."
"Được rồi, vậy anh cẩn thận!" Lục Như Tuyết lúc này như mới tỉnh táo lại, cô ấy nhìn đồng hồ, thấy cuộc họp báo sắp bắt đầu trong mười phút nữa, cô ấy nhanh chóng chộp lấy túi xách của mình vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi Lục Như Tuyết đi ra ngoài, Trần Vũ trở tay đóng cửa lại, sau đó đi đến bên cạnh Trần Bác.
"Mày là ai? Sao dám can thiệp vào chuyện của Trần Bác tao?” Trần Bác cuối cùng cũng phản ứng lại, nhưng không ai trong số những người hắn ta dẫn theo có thể đánh ngoại trừ hắn ta.
"Thật trùng hợp, tôi cũng họ Trần, tôi tên là Trần Vũ." Trần Vũ nhếch miệng cười.
"Mày chính là Trần Vũ? Cổ đông lớn mới của Dược. phẩm Thiên Vân?" Trần Bác ngạc nhiên liếc nhìn Trần Vũ, sau đó cười lạnh nói: "Đừng trách tao không cảnh báo mày, mày dám chống lại sếp Hứa của Tam Đế, thì sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu."
"Thật sao?" Trần Vũ cười lạnh một tiếng, đột nhiên, anh tát Trần Bác một cái.
Phụt, Trần Bác phun ra một ngụm máu trộn lẫn với răng, quai hàm suýt chút nữa đã bị Trần Vũ đánh vỡ Xương.
"Thăng nhãi này, mày đang muốn tìm đường chết, tao... " Trần Bác xoay người muốn liều mạng với Trần Vũ, nhưng lại bị Trần Vũ tát cho một cái nữa.
Hầu như toàn bộ răng trong miệng đều bị Trần Vũ tát bay, Trân Bác cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Bất kể anh là ai, quay về và nói với Hứa Lương Sơn của Dược phẩm Tam Đế, có việc gì thì cứ tìm Trần Vũ tôi đây, nếu dám làm điều gì đó mờ ám sau lưng, tôi sẽ khiến ông ta phải hối hận." Trần Vũ nói một cách nhẹ nhàng.
"Mày cũng chờ đi, mày sẽ không có kết cục tốt đâu." Trân Bác nghiến răng nghiến lợi nói.
Vốn Trần Vũ đang chuẩn bị quay người bỏ đi, lời nói của Trần Bác lại khiến Trần Vũ tức giận, anh quay lại và đá thật mạnh vào ngực Trần Bác.
Bùm, Trần Vũ bị anh đá văng ra xa, hắn ta thậm chí còn chưa kịp rên rỉ thì đã ngất xỉu.
Trần Vũ nhìn hắn ta một cái, xoay người rời đi.
Vừa đi xuống, một ông lão đột nhiên xuất hiện, Trần Vũ cau mày, ánh mắt của ông lão như tia chớp, mơ hồ mang theo gió sét, hiển nhiên là tới vì anh.
Hơn nữa tu vi của ông ta chắc chắn không thấp, ít nhất cũng đã đạt đến cấp bậc Võ Chân Cảnh.
Trần Vũ quay người lại, bắt gặp ánh mắt của ông lão, trong mắt hai người đều có tia lửa bản ra.
"Người đứng đầu của Thanh Long Xã, Chu Long?” Trần Vũ hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.