Chương 21: Khảo Nghiệm Hứa Bác (2)
Phong Tiên
01/07/2024
Mỗi một tuyệt chiêu đều bao hàm phương thức phát lực đặc biệt nào đó của cơ thể đã đạt viên mãn
Sáng tạo ra càng nhiều tuyệt chiêu, cuối cùng, tự nhiên cậu sẽ bước vào cảnh giới cấp bốn.
“Phù!”
“Vù!” Lý Nguyên tiếp tục luyện thương pháp, luyện cho quen chiêu thức Nham Hác Tàng Long này.
“Ngày kia.”
“Ngày kia được nghỉ, có đủ thời gian, phải cố gắng nâng điểm tích lũy lên cấp Hoàng Kim 500 điểm.” Lý Nguyên thầm hạ quyết tâm.
Cậu không đợi được tiền học bổng.
Nếu muốn giảm bớt áp lực kinh tế cho gia đình, cậu chỉ có thể tự nghĩ cách thôi.
Lý Nguyên đã nhòm ngó tiền thưởng của Mạng Cận Chiến Tinh Không từ lâu rồi.
…
Tầng một, tòa nhà văn phong.
Văn phòng của thầy Hứa Bác, thật ra là một phòng võ đạo rộng rãi.
“Thằng nhóc này, tiến bộ nhanh thật.” Thầy Hứa Bác trông như cây cột điện sắt mặc đồng phục tập võ, đứng ở giữa phòng võ đạo.
Trước mặt ông ấy, rất nhiều ánh sáng ngưng tụ lại, bất ngờ hình thành một màn sáng cao khoảng hai mét, rộng khoảng hai mét rưỡi.
Trên màn sáng đang hiển thị phòng võ đạo của lớp 12A2.
Trên màn hình phóng đại là hình ảnh Lý Nguyên đang thi triển chiêu Nham Hác Tàng Lang.
“Cũng rất kiên trì, lâu vậy rồi mà còn không đến hỏi mình.” Hứa Bác nở nụ cười hài hước.
Là chủ nhiệm lớp, lại là thầy giáo đặc biệt của trường, quyền hạn của ông ấy ở trường rất cao, có thể tùy ý lấy được camera giám sát của các lớp.
Vì vậy, hôm đó nhìn thấy Lý Nguyên tới trường lúc hơn bốn giờ, ông ấy đã trọng điểm chú ý tới cậu, cũng lấy rất nhiều video giám sát của phòng học trước đó.
Sau khi điều tra, Hứa Bác từng thấy sự đời cũng phải giật mình.
Bây giờ mỗi ngày Hứa Bác đều đến trường lúc hơn ba giờ để xem cậu, cũng đã kéo dài được một năm rồi, chưa có ngày nào ngừng nghỉ.
“Có quyết tâm, có nghị lực, là một hạt giống tốt.” Hứa Bác thầm nói: “Huống hồ, suy đoán trước kia của mình rất đúng, gia cảnh của nó rất bình thường, hắn lại có thể huấn luyện điên cuồng như thế mà cơ thể vẫn chịu được? Xem ra thiên thú của nó rất đáng sợ.”
Hứa Bác cũng không biết đến sự tồn tại của Quan Đại Nhật Tinh Không kinh.
Ông ấy cho rằng Lý Nguyên có thể kiên trì huấn luyện mà sinh khí dồi dào như thế suốt một ngày dài là do thiên phú dị bẩm.
Ánh mắt ông ấy cực cao, ông ấy biết trên thế giới có rất nhiều thiên tài đặc biệt, biểu hiện của Lý Nguyên chưa là gì cả.
Cái Hứa Bác coi trọng nhất chính là nghị lực và ngộ tính của cậu.
“Có thiên phú cũng không tính là gì cả,:
“Mấu chốt là phải cố gắng để phát huy thiên phú này.”
Thế nhưng, dù sau khi điều tra rõ ràng, ngoài việc chỉ bảo trên lớp như bình thường, Hứa Bác vẫn không áp dụng bất kì biện pháp nào khác.
Ông ấy còn phải quan sát và kiểm tra Lý Nguyên nữa.
Có thiên phú thì chắc chắn phải dùng tài nguyên và quan hệ của mình để đào tạo sao? Ai quy định chứ? Lý Nguyên cũng đâu có phải là con ruột của ông ấy đâu.
Chỉ là một học sinh thôi.
Vì vậy, ông ấy còn muốn mượn chuyện học bổng để xem tính cách của Lý Nguyên.
Nếu chỉ phải chờ mấy ngày mà Lý Nguyên đã nóng vội chạy tới hỏi, Hứa Bác cũng sẽ đi xin học bổng giúp, thậm chí còn giúp xin học bổng bậc hai nữa, làm hết trách nhiệm của một người thầy.
Thế nhưng, sau khi làm hết trách nhiệm, cũng không có gì hơn nữa.
“Tốt lắm.”
“Lớp mười hai vô cùng quan trọng, không thể chậm trễ quá lâu, huống hồ, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ.” Hứa Bác nhìn chằm chằm vào màn sáng, nói: “Chó Mực, kết nối với hiệu trưởng đàm cho tôi.”
“Tích… Tích…” Hình ảnh trên màn sáng thay đổi.
Rất nhanh.
Trên màn sáng xuất hiện khung cảnh một văn phòng, một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi ngồi trước bàn làm việc.
Nếu Lý Nguyên nhìn thấy người trung niên này, chắc chắn cậu sẽ nhận ra, ông ấy chính là hiệu trưởng của trường, Đàm Chấn Long.
Thật ra Đàm Chấn Long đã hơn bảy mươi tuổi rồi.
Ở thời đại này, tuổi nghỉ hưu của người thường là tám mươi tuổi, nếu là võ giả thì có thể kéo dài tới một trăm tuổi.
“Lão Đàm.” Hứa Bác trực tiếp mở miệng.
“Hứa Bác.” Hiệu trưởng Đàm cười nói: “Tối rồi còn gọi cho tôi, có chuyện gì à?”
“Tôi muốn xin một học bổng đặc biệt, mong thầy phê duyệt.” Hứa Bác đi thẳng vào vấn đề.
“Học bổng đặc biệt á?” Hiệu trưởng Đàm đang xem văn kiện, nụ cười trên mặt cứng lại.
Ông ấy vô thức nghi ngờ mình nghe nhầm rồi: “Hứa Bác, thầy nói là đặc biệt á?”
“Không thì sao?” Hứa Bác trợn mắt: “Lão Đàm, đừng nói nhảm nữa, phê mau lên.”
Hiệu trưởng Đàm lập tức cảm thấy đau đầu.
Làm hiệu trưởng, quyền lực của ông ấy vô cùng lớn, theo lí thì tất cả các giáo viên đều là cấp dưới của ông ấy… Nhưng địa vị của Hứa Bác lại rất đặc biệt.
“Hứa Bác, không phải tôi không phê cho thầy.” Hiệu trưởng Đàm nhấc mắt lên, bất đắc dĩ nói: “Học bổng đặc biệt chứ không phải là học bổng bậc một, học bổng bậc một chỉ được một trăm nghìn Lam Tinh tệ thôi, tôi phê được ngay.”
“Nhưng học bổng đặc biệt lại những năm trăm nghìn Lam Tinh tệ, tôi đồng ý thì cũng phải báo lên cho bộ Giáo Dục.”
“Tôi biết mà.” Hứa Bác gật đầu như chuyện đương nhiên: “Thầy phê xong, tôi gọi cho bộ trưởng Hạ.”
Hiệu trưởng Đàm sửng sốt.
Bộ trưởng Hạ mà Hứa Bác nói chính là cấp trên trực tiếp của ông ấy.
Sáng tạo ra càng nhiều tuyệt chiêu, cuối cùng, tự nhiên cậu sẽ bước vào cảnh giới cấp bốn.
“Phù!”
“Vù!” Lý Nguyên tiếp tục luyện thương pháp, luyện cho quen chiêu thức Nham Hác Tàng Long này.
“Ngày kia.”
“Ngày kia được nghỉ, có đủ thời gian, phải cố gắng nâng điểm tích lũy lên cấp Hoàng Kim 500 điểm.” Lý Nguyên thầm hạ quyết tâm.
Cậu không đợi được tiền học bổng.
Nếu muốn giảm bớt áp lực kinh tế cho gia đình, cậu chỉ có thể tự nghĩ cách thôi.
Lý Nguyên đã nhòm ngó tiền thưởng của Mạng Cận Chiến Tinh Không từ lâu rồi.
…
Tầng một, tòa nhà văn phong.
Văn phòng của thầy Hứa Bác, thật ra là một phòng võ đạo rộng rãi.
“Thằng nhóc này, tiến bộ nhanh thật.” Thầy Hứa Bác trông như cây cột điện sắt mặc đồng phục tập võ, đứng ở giữa phòng võ đạo.
Trước mặt ông ấy, rất nhiều ánh sáng ngưng tụ lại, bất ngờ hình thành một màn sáng cao khoảng hai mét, rộng khoảng hai mét rưỡi.
Trên màn sáng đang hiển thị phòng võ đạo của lớp 12A2.
Trên màn hình phóng đại là hình ảnh Lý Nguyên đang thi triển chiêu Nham Hác Tàng Lang.
“Cũng rất kiên trì, lâu vậy rồi mà còn không đến hỏi mình.” Hứa Bác nở nụ cười hài hước.
Là chủ nhiệm lớp, lại là thầy giáo đặc biệt của trường, quyền hạn của ông ấy ở trường rất cao, có thể tùy ý lấy được camera giám sát của các lớp.
Vì vậy, hôm đó nhìn thấy Lý Nguyên tới trường lúc hơn bốn giờ, ông ấy đã trọng điểm chú ý tới cậu, cũng lấy rất nhiều video giám sát của phòng học trước đó.
Sau khi điều tra, Hứa Bác từng thấy sự đời cũng phải giật mình.
Bây giờ mỗi ngày Hứa Bác đều đến trường lúc hơn ba giờ để xem cậu, cũng đã kéo dài được một năm rồi, chưa có ngày nào ngừng nghỉ.
“Có quyết tâm, có nghị lực, là một hạt giống tốt.” Hứa Bác thầm nói: “Huống hồ, suy đoán trước kia của mình rất đúng, gia cảnh của nó rất bình thường, hắn lại có thể huấn luyện điên cuồng như thế mà cơ thể vẫn chịu được? Xem ra thiên thú của nó rất đáng sợ.”
Hứa Bác cũng không biết đến sự tồn tại của Quan Đại Nhật Tinh Không kinh.
Ông ấy cho rằng Lý Nguyên có thể kiên trì huấn luyện mà sinh khí dồi dào như thế suốt một ngày dài là do thiên phú dị bẩm.
Ánh mắt ông ấy cực cao, ông ấy biết trên thế giới có rất nhiều thiên tài đặc biệt, biểu hiện của Lý Nguyên chưa là gì cả.
Cái Hứa Bác coi trọng nhất chính là nghị lực và ngộ tính của cậu.
“Có thiên phú cũng không tính là gì cả,:
“Mấu chốt là phải cố gắng để phát huy thiên phú này.”
Thế nhưng, dù sau khi điều tra rõ ràng, ngoài việc chỉ bảo trên lớp như bình thường, Hứa Bác vẫn không áp dụng bất kì biện pháp nào khác.
Ông ấy còn phải quan sát và kiểm tra Lý Nguyên nữa.
Có thiên phú thì chắc chắn phải dùng tài nguyên và quan hệ của mình để đào tạo sao? Ai quy định chứ? Lý Nguyên cũng đâu có phải là con ruột của ông ấy đâu.
Chỉ là một học sinh thôi.
Vì vậy, ông ấy còn muốn mượn chuyện học bổng để xem tính cách của Lý Nguyên.
Nếu chỉ phải chờ mấy ngày mà Lý Nguyên đã nóng vội chạy tới hỏi, Hứa Bác cũng sẽ đi xin học bổng giúp, thậm chí còn giúp xin học bổng bậc hai nữa, làm hết trách nhiệm của một người thầy.
Thế nhưng, sau khi làm hết trách nhiệm, cũng không có gì hơn nữa.
“Tốt lắm.”
“Lớp mười hai vô cùng quan trọng, không thể chậm trễ quá lâu, huống hồ, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ.” Hứa Bác nhìn chằm chằm vào màn sáng, nói: “Chó Mực, kết nối với hiệu trưởng đàm cho tôi.”
“Tích… Tích…” Hình ảnh trên màn sáng thay đổi.
Rất nhanh.
Trên màn sáng xuất hiện khung cảnh một văn phòng, một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi ngồi trước bàn làm việc.
Nếu Lý Nguyên nhìn thấy người trung niên này, chắc chắn cậu sẽ nhận ra, ông ấy chính là hiệu trưởng của trường, Đàm Chấn Long.
Thật ra Đàm Chấn Long đã hơn bảy mươi tuổi rồi.
Ở thời đại này, tuổi nghỉ hưu của người thường là tám mươi tuổi, nếu là võ giả thì có thể kéo dài tới một trăm tuổi.
“Lão Đàm.” Hứa Bác trực tiếp mở miệng.
“Hứa Bác.” Hiệu trưởng Đàm cười nói: “Tối rồi còn gọi cho tôi, có chuyện gì à?”
“Tôi muốn xin một học bổng đặc biệt, mong thầy phê duyệt.” Hứa Bác đi thẳng vào vấn đề.
“Học bổng đặc biệt á?” Hiệu trưởng Đàm đang xem văn kiện, nụ cười trên mặt cứng lại.
Ông ấy vô thức nghi ngờ mình nghe nhầm rồi: “Hứa Bác, thầy nói là đặc biệt á?”
“Không thì sao?” Hứa Bác trợn mắt: “Lão Đàm, đừng nói nhảm nữa, phê mau lên.”
Hiệu trưởng Đàm lập tức cảm thấy đau đầu.
Làm hiệu trưởng, quyền lực của ông ấy vô cùng lớn, theo lí thì tất cả các giáo viên đều là cấp dưới của ông ấy… Nhưng địa vị của Hứa Bác lại rất đặc biệt.
“Hứa Bác, không phải tôi không phê cho thầy.” Hiệu trưởng Đàm nhấc mắt lên, bất đắc dĩ nói: “Học bổng đặc biệt chứ không phải là học bổng bậc một, học bổng bậc một chỉ được một trăm nghìn Lam Tinh tệ thôi, tôi phê được ngay.”
“Nhưng học bổng đặc biệt lại những năm trăm nghìn Lam Tinh tệ, tôi đồng ý thì cũng phải báo lên cho bộ Giáo Dục.”
“Tôi biết mà.” Hứa Bác gật đầu như chuyện đương nhiên: “Thầy phê xong, tôi gọi cho bộ trưởng Hạ.”
Hiệu trưởng Đàm sửng sốt.
Bộ trưởng Hạ mà Hứa Bác nói chính là cấp trên trực tiếp của ông ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.