Chương 5: Việc quân không ngại lừa dối
Bát Trà Hương
28/10/2013
edit: socfsk
Hàn Lăng Sa sợ Tề Thạch lại kích động nhào tới, dù sao từ kết quả lần trước cho thấy người thua thiệt là Tề Thạch. Nhìn lại Cố Trạch Vũ không ảnh hưởng một chút nào. Hơn nữa, Tề Thạch không dám nói cho cha hắn biết,kẻ thiệt thòi cuối cùng vẫn là người của mình! Nghĩ thế, Hàn Lăng Sa chờ Tề Thạch đến rồi mới nói, “Cậu ở đây chờ tôi, không được đi đâu cả.” sau đó đi thẳng tới chỗ Cố Trạch Vũ.
Cố Trạch Vũ nhíu mày nhìn cô gái đối diện, thân hình gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng mắt lại rất lớn, vầng trán rộng. khóe miệng xinh đẹp hơi nhếch lên cơ hồ có thể nhìn thấy hai lúm má đồng tiền. Mặc dù không ưa gì cô nhưng Cố Trạch Vũ cũng phải thừa nhận là cô trông rất xinh đẹp, hoàn mỹ như một con búp bê. Không trách được hấp dẫn thành công mọi ánh mắt của cấp dưới.
Hàn Lăng Sa chỉ thấp hơn hắn một cái đầu, lúc này ngước đầu trộm nhìn Cố Trạch Vũ, cô mới phát hiện thì ra ánh mắt của hắn lại đẹp như vậy. Hàn Lăng Sa thậm chí bắt đầu thấy tiếc cho đôi mắt trong suốt lại trú ngự ở một người đàn ông như vậy.
“Đoàn trưởng, tôi có việc cần nói với anh.”
“Cô chẳng nhẽ không biết cấp dưới muốn nói chuyện với cấp trên phải báo cáo sao?” Cố Trạch Vũ cau mày.
“Được, “ Hàn Lăng Sa cố chặn lửa giận đang âm ỉ trong lòng, “Báo cáo, tôi muốn tiến hành một cuộc nói chuyện bí mật với Cố đoàn trưởng!”
Cố Trạch Vũ mím môi nhìn cô một lát, rồi giương mắt quét một vòng chung quanh. Chỗ này có quá nhiều người, không thích hợp để nói chuyện.
Hàn Lăng Sa thấy Cố Trạch Vũ không trả lời, đang chuẩn bị nói vài câu châm chọc lại thấy hắn kiêu ngạo xoay người ra ngoài, cô sững sờ liếc mắt đi theo.
Sinh viên ở đấy thấy mỹ nữ nổi tiếng đi theo đoàn trưởng đẹp trai nói chuyện bí mật, trong lòng nổi sinh hứng thú. Hiện trường nhất thời trở nên rối loạn, có người gan lớn thậm chí muốn đi theo nghe lén lại bị huấn luyện viên hét bắt quay lại.
“Nói đi, cô muốn gì?” đi tới khúc quanh của hội trường, Cố Trạch Vũ dừng bước, xoay người hỏi cô.
“Cố đoàn trưởng, có phải anh cảm thấy tôi rất thú vị không?” nụ cười Hàn Lăng Sa thường ngày không thấy trong nháy mắt xụ xuống.
Cố Trạch Vũ cười nhạt một tiếng: “Như vậy, bạn học Hàn cũng cảm thấy tôi là một người đặc biệt thú vị phải không?”
“Anh nói rất đúng!” Hàn Lăng Sa bắt đầu nở lại nụ cười, “Tôi cả ngày đều cảm thấy cuộc sống sinh hoạt buồn tẻ chết đi được, tôi đặc biệt muốn tìm một người để tiêu khiển, không ngờ anh lại xuất hiện đúng lúc như vậy.”
“Hàn Lăng Sa, tôi không nói nhảm với cô nữa.” Cố Trạch Vũ tay nắm thành quyền, cố gắng bình tĩnh, “Tôi mặc kệ cô trước đây là ai, từ lúc bắt đầu quân huấn cô chính là binh lính của tôi. Cô đã biết Phương bí thư, tôi đối với những chuyện của quân nhân cũng biết ít nhiều. là một người lính, điều duy nhất cô có thể làm là phục tùng mệnh lệnh!”
“Phục tùng? Như vậy đoàn trưởng, xin anh hiện tại hạ lệnh, thử ranh giới cực hạn của tôi một chút!”
“Ranh giới cực hạn? Hừ…. Hàn Lăng Sa, cô không cần phải khiêu chiến với ranh giới cực hạn của tôi mới là điều sáng suốt nhất…”
“Vậy sao?” Hàn Lăng Sa cười một tiếng, vỗ tay, “Đoàn trưởng thật quyết đoán, được thôi…. Vậy chúng ra xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng!”
Cố Trạch Vũ còn tính toán giáo huấn cô mấy câu, hắn chưa từng gặp qua cô gái nào dám phách lối trước mặt hắn như vậy thì Hàn Lăng Sa nói xong câu đó đã xoay người bỏ đi.
Cố Trạch Vũ sải bước theo sau, nhìn Hàn Lăng Sa chui vào trong đám sinh viên, ngay sau đó là tiếng kêu thất thanh của sinh viên. Hắn nhanh chân bước tới kiểm tra, chỉ thấy Hàn Lăng Sa đi giày trắng chấm bi đá tung chăn trên giường rồi bình tĩnh giẫm qua.
Hôm qua mới có mưa, giày chơi bóng dĩ nhiên dính không ít bùn, đi tới đi lui như vậy chỉ còn thấy có ba cái chăn trên giường là có thể sử dụng. Huấn luyện viên trẻ tuổi đứng bên cạnh nhìn đoàn trưởng mà mình sùng bái cũng đang rối tinh rối mù, uất ức không chịu được.
“Đoàn trưởng….”
“Hàn Lăng Sa, cô xuống cho tôi!” Cố Trạch Vũ sải bước đến, muốn bắt cô xuống lại bị hai huấn luyện viên gắt gao kéo lại.
“Đoàn trưởng, chính ủy nói không thể động đến…”
Cố Trạch Vũ không quản được nhiều như vậy, khinh dễ cấp dưới của hắn đã đả kích hắn nghiêm trọng! Binh lính dưới tay hắn là ai? Là do một tay hắn mang ra ngoài, là hắn dạy dỗ từng chút, đổ từng giọt mồ hôi, từng giọt máu, là vinh dự lớn nhất của một người kiêu ngạo như Cố Trạch Vũ!
Cố Trạch Vũ còn chưa mở lời chỉ thấy Hàn Lăng Sa đến trước mặt hắn, giơ tay tặng hắn một cái bạt tai.
Lúc này, mọi âm thanh đều lắng xuống, cái gì khuyên bảo, cái gì bàn luận đều biến mất, chỉ còn giọng nói của Hàn Lăng Sa vọng lại trong hội trường.
“Cố Trạch Vũ, muốn tôi lên giường, anh đừng nằm mơ!”
Nói xong, cô kéo Tề Thạch đang trong trạng thái rơi vào cõi tiên chạy như điên ra khỏi hội trường.
“A!...” một nữ sinh ngơ ngác kêu lên, những người chung quanh lập tức kề tai nói nhỏ.
“Cố đoàn trưởng nhìn rất giống người đàng hoàng, chân chính, sao cũng như vậy?”
“Tớ thật sự cũng hiểu, đàn ông ai cũng không thể bỏ được chữ “sắc”!”
…………………………………..
“Lão đại, anh thật….nói với cô ấy thế hả?” huấn luyện viên trẻ tuổi trong mắt lẫn lộn giữa sùng bái và sợ hãi.
Cố Trạch Vũ cũng nổi giận, cô nói ra một câu không giải thích được như vậy, hắn thật không phản ứng kịp. Bây giờ muốn giải thích, người ta ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Người ta dù gì cũng là con gái, trong mắt mọi người là phái yếu, hắn dù là người trong sạch nhưng tuyệt đối là bị mọi người nói hắn cậy quyền cậy thế!
“Tiểu công chúa, cậu đừng kéo tôi một lát được không, thiếu gia đây hôm nay liều mạng cũng phải đánh chết tên Cố Trạch Vũ đó!” Tề Thạch vừa nói vừa bắt đầu xắn ống tay áo.
“Tề Bạch Thạch, bằng cơ thể này của cậu sao? Chi bằng cậu về nhà vẽ tôm đi…” Hàn Lăng Sa liếc mắt xem thường người phía sau.
“Tiểu công chúa, dù tôi có chết cũng muốn cho cậu biết khẩu khí này của tôi! Hơn nữa, chuyện xảy ra hôm nay nếu truyền đến đại viện, Cố Trạch Vũ hắn tuyệt đối sẽ bị các thủ trưởng lột da!”
“Tề Thạch, có lúc tôi thật sự muốn hỏi chú Tề, ông ấy là một Tham mưu trưởng, sao lại có một đứa con trai ngu ngốc như vậy…”
“Hì hì, tiểu công chúa, từ nhỏ cậu đã nói tôi như vậy, tôi cũng quen rồi….”
“Ngu muội!” Hàn Lăng Sa mắng một câu, “Đó là tôi đang tạo ra dư luận đồng cảm có biết không? ! Nếu hắn thật sự nói tôi như vậy, lúc đó sẽ đến phiên lão Hàn nhà chúng ta ra tay!”
“Tiểu công chúa, nếu chú Hàn biết có vấn đề gì không?”
“Tôi mới là con gái của ông ấy! nhìn thấy Cố Trạch Vũ khi dễ tôi như vậy, ông ấy sao có thể trách tôi? Tôi đây không phải đúng lúc phản kích sao, đạo lý việc quân không ngại lừa dối này, chúng ta cũng là học được từ bọn họ.”
Bên này, Cố Trạch Vũ một bụng tức giận, lúc trở lại quân khu sắc mặt thực sự không tốt chút nào. Tức giận, buồn bực không xuôi, hắn đi đi lại lại trong phòng, hút mấy điếu thuốc càng cảm thấy phiền não. Dứt khoát cởi quân phục ra, hắn bắt đầu chạy vòng quanh thao trường.
Hàn Hành Viễn nghe Tề Tham mưu trưởng nói Cố Trạch Vũ đang ở trong thao trường đã chạy được 12 vòng sân, trong lòng có chút lo lắng. Chiếu theo công việc, Cố Trạch Vũ là cấp dưới của ông, chiếu theo việc tư, Cố Trạch Vũ là con trai của vị bằng hữu Cố Sâm, xa hơn nữa, Cố Trạch Vũ là con trai của thiếu tướng đứng đầu Bắc Kinh….. Mặc kệ là quan hệ gì, giờ phút này Hàn Hành Viễn nên đến ngăn cản hành động điên cuồng của hắn.
“Cố Trạch Vũ!”
“Có mặt!”
“Tại sao lại tự hành hạ mình? Diễn tập quân sự đang cấp bách, sớm nên…”
“Rõ!”
“Đến phòng làm việc của ta!”
“Vâng!”
Cố Trạch Vũ điều chỉnh lại cảm xúc, đi theo Hàn Hành Viễn vào phòng làm việc.
“Trạch Vũ, hôm nay chú cháu ta không cần cấp bậc gì cả, chú với cha cháu năm đó chính là những bằng hữu tình cảm kiên cố, cháu nói cho chú Hàn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì….”
“Không có việc gì cháu lại đến thao trường chạy liên tục 12 vòng sao? Mấy ngày trước lúc cha cháu đi, còn nói chú phải chăm sóc cháu cẩn thận, nói cháu…”
“Chú Hàn, cháu chính là cháu…chuyện của Cố Trạch Vũ cháu không có quan hệ gì đến cha cháu….” Cố Trạch Vũ vẫn đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Hàn Hành Viễn nghiêm túc nói.
“Cháu sao còn nghi ngờ cha cháu đây, ban đầu cũng không phải xem cháu…”
“Chú Hàn, hôm nay cứ như vậy đi, cháu đi trước…” Cố Trạch Vũ không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ này nữa, đứng dậy cáo từ.
“Hazz, đi làm gì, ở lại uống với ta vài chén, nghe nói tiểu tử cháu tửu lượng không tệ.” Hàn Hành Viễn thấy Cố Trạch Vũ có chút phiền não, cũng không muốn tiếp tục nữa, muốn hòa hoãn không khí một chút.
Tề Chấn đang đẩy cửa cào, nghe được những lời này vội trêu chọc: “Thế nào, thừa dịp tiểu công chúa không có nhà đã liều mạng uống rượu. Đến lúc tiểu công chúa biết còn không níu lấy lỗ tai anh hét lên sao?”
“Vậy cũng không có cách nào khác, con gái tôi như vậy tôi cũng thương lắm, không cưng chiều nó còn biết làm sao?” vừa nhắc tới con gái của mình, Hàn Hành Viễn lộ rõ vẻ cưng chiều, “Hazz…nha đầu này còn khó quản hơn quản vợ….anh nói xem, mỗi lần tôi tham gia huấn luyện, con gái cũng theo tôi không ở nhà mấy ngày, tôi lại muốn về ngay lập tức.”
“Lão Hàn, nếu sau này tiểu công chúa tìm được phò mã, vậy anh không phải bận tâm nữa rồi nhỉ?”
“Anh khoan hãy nói, tôi chưa từng thấy qua tiểu công chúa nhà chúng ta thân cận với bé trai nào hết.”
“Lão Hàn, dáng vẻ của tiểu công chúa tùy ý có thể lựa chọn, lại nói chơi cờ, quân sự, vẽ tranh mọi thứ đều giỏi, về sau cửa ải tuyển chọn phò mã, anh phải làm cho tốt, chớ uất ức tiểu công chúa.”
“Đó là điều tất nhiên!”
“Chú Hàn, tiểu công chúa có phải khi cháu còn bé, chú đã mang theo cô bé đến nhà cháu có phải không?” Cố Trạch Vũ không nhịn được khẽ hỏi.
“Đúng rồi, con gái chú!” Hàn Hành Viễn gật đầu, “Hazz… thoáng cái cũng đã mười sáu năm rồi, cháu cũng đã trưởng thành, tiểu công chúa nhà ta cũng đã trưởng thành…”
“..lão Hàn, sao anh lại cảm thán, tiểu công chúa vĩnh viễn là tiểu nha đầu chưa trưởng thành, anh không cần phải đau lòng…”
Cố Trạch Vũ đứng một bên, ngón tay co lên lại buông ra. Tiểu công chúa mặc váy trắng bồng bồng, chân nhỏ như những quả nho trắng nõn đi sau hắn cả một buổi chiều gọi “anh”, hiện tại hẳn đã là tiểu công chúa ưu tú như vậy.
Tiểu công chúa, tiểu công chúa, tiểu công chúa…..
*sắp có chuyện hay ^^*
Hàn Lăng Sa sợ Tề Thạch lại kích động nhào tới, dù sao từ kết quả lần trước cho thấy người thua thiệt là Tề Thạch. Nhìn lại Cố Trạch Vũ không ảnh hưởng một chút nào. Hơn nữa, Tề Thạch không dám nói cho cha hắn biết,kẻ thiệt thòi cuối cùng vẫn là người của mình! Nghĩ thế, Hàn Lăng Sa chờ Tề Thạch đến rồi mới nói, “Cậu ở đây chờ tôi, không được đi đâu cả.” sau đó đi thẳng tới chỗ Cố Trạch Vũ.
Cố Trạch Vũ nhíu mày nhìn cô gái đối diện, thân hình gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng mắt lại rất lớn, vầng trán rộng. khóe miệng xinh đẹp hơi nhếch lên cơ hồ có thể nhìn thấy hai lúm má đồng tiền. Mặc dù không ưa gì cô nhưng Cố Trạch Vũ cũng phải thừa nhận là cô trông rất xinh đẹp, hoàn mỹ như một con búp bê. Không trách được hấp dẫn thành công mọi ánh mắt của cấp dưới.
Hàn Lăng Sa chỉ thấp hơn hắn một cái đầu, lúc này ngước đầu trộm nhìn Cố Trạch Vũ, cô mới phát hiện thì ra ánh mắt của hắn lại đẹp như vậy. Hàn Lăng Sa thậm chí bắt đầu thấy tiếc cho đôi mắt trong suốt lại trú ngự ở một người đàn ông như vậy.
“Đoàn trưởng, tôi có việc cần nói với anh.”
“Cô chẳng nhẽ không biết cấp dưới muốn nói chuyện với cấp trên phải báo cáo sao?” Cố Trạch Vũ cau mày.
“Được, “ Hàn Lăng Sa cố chặn lửa giận đang âm ỉ trong lòng, “Báo cáo, tôi muốn tiến hành một cuộc nói chuyện bí mật với Cố đoàn trưởng!”
Cố Trạch Vũ mím môi nhìn cô một lát, rồi giương mắt quét một vòng chung quanh. Chỗ này có quá nhiều người, không thích hợp để nói chuyện.
Hàn Lăng Sa thấy Cố Trạch Vũ không trả lời, đang chuẩn bị nói vài câu châm chọc lại thấy hắn kiêu ngạo xoay người ra ngoài, cô sững sờ liếc mắt đi theo.
Sinh viên ở đấy thấy mỹ nữ nổi tiếng đi theo đoàn trưởng đẹp trai nói chuyện bí mật, trong lòng nổi sinh hứng thú. Hiện trường nhất thời trở nên rối loạn, có người gan lớn thậm chí muốn đi theo nghe lén lại bị huấn luyện viên hét bắt quay lại.
“Nói đi, cô muốn gì?” đi tới khúc quanh của hội trường, Cố Trạch Vũ dừng bước, xoay người hỏi cô.
“Cố đoàn trưởng, có phải anh cảm thấy tôi rất thú vị không?” nụ cười Hàn Lăng Sa thường ngày không thấy trong nháy mắt xụ xuống.
Cố Trạch Vũ cười nhạt một tiếng: “Như vậy, bạn học Hàn cũng cảm thấy tôi là một người đặc biệt thú vị phải không?”
“Anh nói rất đúng!” Hàn Lăng Sa bắt đầu nở lại nụ cười, “Tôi cả ngày đều cảm thấy cuộc sống sinh hoạt buồn tẻ chết đi được, tôi đặc biệt muốn tìm một người để tiêu khiển, không ngờ anh lại xuất hiện đúng lúc như vậy.”
“Hàn Lăng Sa, tôi không nói nhảm với cô nữa.” Cố Trạch Vũ tay nắm thành quyền, cố gắng bình tĩnh, “Tôi mặc kệ cô trước đây là ai, từ lúc bắt đầu quân huấn cô chính là binh lính của tôi. Cô đã biết Phương bí thư, tôi đối với những chuyện của quân nhân cũng biết ít nhiều. là một người lính, điều duy nhất cô có thể làm là phục tùng mệnh lệnh!”
“Phục tùng? Như vậy đoàn trưởng, xin anh hiện tại hạ lệnh, thử ranh giới cực hạn của tôi một chút!”
“Ranh giới cực hạn? Hừ…. Hàn Lăng Sa, cô không cần phải khiêu chiến với ranh giới cực hạn của tôi mới là điều sáng suốt nhất…”
“Vậy sao?” Hàn Lăng Sa cười một tiếng, vỗ tay, “Đoàn trưởng thật quyết đoán, được thôi…. Vậy chúng ra xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng!”
Cố Trạch Vũ còn tính toán giáo huấn cô mấy câu, hắn chưa từng gặp qua cô gái nào dám phách lối trước mặt hắn như vậy thì Hàn Lăng Sa nói xong câu đó đã xoay người bỏ đi.
Cố Trạch Vũ sải bước theo sau, nhìn Hàn Lăng Sa chui vào trong đám sinh viên, ngay sau đó là tiếng kêu thất thanh của sinh viên. Hắn nhanh chân bước tới kiểm tra, chỉ thấy Hàn Lăng Sa đi giày trắng chấm bi đá tung chăn trên giường rồi bình tĩnh giẫm qua.
Hôm qua mới có mưa, giày chơi bóng dĩ nhiên dính không ít bùn, đi tới đi lui như vậy chỉ còn thấy có ba cái chăn trên giường là có thể sử dụng. Huấn luyện viên trẻ tuổi đứng bên cạnh nhìn đoàn trưởng mà mình sùng bái cũng đang rối tinh rối mù, uất ức không chịu được.
“Đoàn trưởng….”
“Hàn Lăng Sa, cô xuống cho tôi!” Cố Trạch Vũ sải bước đến, muốn bắt cô xuống lại bị hai huấn luyện viên gắt gao kéo lại.
“Đoàn trưởng, chính ủy nói không thể động đến…”
Cố Trạch Vũ không quản được nhiều như vậy, khinh dễ cấp dưới của hắn đã đả kích hắn nghiêm trọng! Binh lính dưới tay hắn là ai? Là do một tay hắn mang ra ngoài, là hắn dạy dỗ từng chút, đổ từng giọt mồ hôi, từng giọt máu, là vinh dự lớn nhất của một người kiêu ngạo như Cố Trạch Vũ!
Cố Trạch Vũ còn chưa mở lời chỉ thấy Hàn Lăng Sa đến trước mặt hắn, giơ tay tặng hắn một cái bạt tai.
Lúc này, mọi âm thanh đều lắng xuống, cái gì khuyên bảo, cái gì bàn luận đều biến mất, chỉ còn giọng nói của Hàn Lăng Sa vọng lại trong hội trường.
“Cố Trạch Vũ, muốn tôi lên giường, anh đừng nằm mơ!”
Nói xong, cô kéo Tề Thạch đang trong trạng thái rơi vào cõi tiên chạy như điên ra khỏi hội trường.
“A!...” một nữ sinh ngơ ngác kêu lên, những người chung quanh lập tức kề tai nói nhỏ.
“Cố đoàn trưởng nhìn rất giống người đàng hoàng, chân chính, sao cũng như vậy?”
“Tớ thật sự cũng hiểu, đàn ông ai cũng không thể bỏ được chữ “sắc”!”
…………………………………..
“Lão đại, anh thật….nói với cô ấy thế hả?” huấn luyện viên trẻ tuổi trong mắt lẫn lộn giữa sùng bái và sợ hãi.
Cố Trạch Vũ cũng nổi giận, cô nói ra một câu không giải thích được như vậy, hắn thật không phản ứng kịp. Bây giờ muốn giải thích, người ta ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Người ta dù gì cũng là con gái, trong mắt mọi người là phái yếu, hắn dù là người trong sạch nhưng tuyệt đối là bị mọi người nói hắn cậy quyền cậy thế!
“Tiểu công chúa, cậu đừng kéo tôi một lát được không, thiếu gia đây hôm nay liều mạng cũng phải đánh chết tên Cố Trạch Vũ đó!” Tề Thạch vừa nói vừa bắt đầu xắn ống tay áo.
“Tề Bạch Thạch, bằng cơ thể này của cậu sao? Chi bằng cậu về nhà vẽ tôm đi…” Hàn Lăng Sa liếc mắt xem thường người phía sau.
“Tiểu công chúa, dù tôi có chết cũng muốn cho cậu biết khẩu khí này của tôi! Hơn nữa, chuyện xảy ra hôm nay nếu truyền đến đại viện, Cố Trạch Vũ hắn tuyệt đối sẽ bị các thủ trưởng lột da!”
“Tề Thạch, có lúc tôi thật sự muốn hỏi chú Tề, ông ấy là một Tham mưu trưởng, sao lại có một đứa con trai ngu ngốc như vậy…”
“Hì hì, tiểu công chúa, từ nhỏ cậu đã nói tôi như vậy, tôi cũng quen rồi….”
“Ngu muội!” Hàn Lăng Sa mắng một câu, “Đó là tôi đang tạo ra dư luận đồng cảm có biết không? ! Nếu hắn thật sự nói tôi như vậy, lúc đó sẽ đến phiên lão Hàn nhà chúng ta ra tay!”
“Tiểu công chúa, nếu chú Hàn biết có vấn đề gì không?”
“Tôi mới là con gái của ông ấy! nhìn thấy Cố Trạch Vũ khi dễ tôi như vậy, ông ấy sao có thể trách tôi? Tôi đây không phải đúng lúc phản kích sao, đạo lý việc quân không ngại lừa dối này, chúng ta cũng là học được từ bọn họ.”
Bên này, Cố Trạch Vũ một bụng tức giận, lúc trở lại quân khu sắc mặt thực sự không tốt chút nào. Tức giận, buồn bực không xuôi, hắn đi đi lại lại trong phòng, hút mấy điếu thuốc càng cảm thấy phiền não. Dứt khoát cởi quân phục ra, hắn bắt đầu chạy vòng quanh thao trường.
Hàn Hành Viễn nghe Tề Tham mưu trưởng nói Cố Trạch Vũ đang ở trong thao trường đã chạy được 12 vòng sân, trong lòng có chút lo lắng. Chiếu theo công việc, Cố Trạch Vũ là cấp dưới của ông, chiếu theo việc tư, Cố Trạch Vũ là con trai của vị bằng hữu Cố Sâm, xa hơn nữa, Cố Trạch Vũ là con trai của thiếu tướng đứng đầu Bắc Kinh….. Mặc kệ là quan hệ gì, giờ phút này Hàn Hành Viễn nên đến ngăn cản hành động điên cuồng của hắn.
“Cố Trạch Vũ!”
“Có mặt!”
“Tại sao lại tự hành hạ mình? Diễn tập quân sự đang cấp bách, sớm nên…”
“Rõ!”
“Đến phòng làm việc của ta!”
“Vâng!”
Cố Trạch Vũ điều chỉnh lại cảm xúc, đi theo Hàn Hành Viễn vào phòng làm việc.
“Trạch Vũ, hôm nay chú cháu ta không cần cấp bậc gì cả, chú với cha cháu năm đó chính là những bằng hữu tình cảm kiên cố, cháu nói cho chú Hàn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì….”
“Không có việc gì cháu lại đến thao trường chạy liên tục 12 vòng sao? Mấy ngày trước lúc cha cháu đi, còn nói chú phải chăm sóc cháu cẩn thận, nói cháu…”
“Chú Hàn, cháu chính là cháu…chuyện của Cố Trạch Vũ cháu không có quan hệ gì đến cha cháu….” Cố Trạch Vũ vẫn đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Hàn Hành Viễn nghiêm túc nói.
“Cháu sao còn nghi ngờ cha cháu đây, ban đầu cũng không phải xem cháu…”
“Chú Hàn, hôm nay cứ như vậy đi, cháu đi trước…” Cố Trạch Vũ không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ này nữa, đứng dậy cáo từ.
“Hazz, đi làm gì, ở lại uống với ta vài chén, nghe nói tiểu tử cháu tửu lượng không tệ.” Hàn Hành Viễn thấy Cố Trạch Vũ có chút phiền não, cũng không muốn tiếp tục nữa, muốn hòa hoãn không khí một chút.
Tề Chấn đang đẩy cửa cào, nghe được những lời này vội trêu chọc: “Thế nào, thừa dịp tiểu công chúa không có nhà đã liều mạng uống rượu. Đến lúc tiểu công chúa biết còn không níu lấy lỗ tai anh hét lên sao?”
“Vậy cũng không có cách nào khác, con gái tôi như vậy tôi cũng thương lắm, không cưng chiều nó còn biết làm sao?” vừa nhắc tới con gái của mình, Hàn Hành Viễn lộ rõ vẻ cưng chiều, “Hazz…nha đầu này còn khó quản hơn quản vợ….anh nói xem, mỗi lần tôi tham gia huấn luyện, con gái cũng theo tôi không ở nhà mấy ngày, tôi lại muốn về ngay lập tức.”
“Lão Hàn, nếu sau này tiểu công chúa tìm được phò mã, vậy anh không phải bận tâm nữa rồi nhỉ?”
“Anh khoan hãy nói, tôi chưa từng thấy qua tiểu công chúa nhà chúng ta thân cận với bé trai nào hết.”
“Lão Hàn, dáng vẻ của tiểu công chúa tùy ý có thể lựa chọn, lại nói chơi cờ, quân sự, vẽ tranh mọi thứ đều giỏi, về sau cửa ải tuyển chọn phò mã, anh phải làm cho tốt, chớ uất ức tiểu công chúa.”
“Đó là điều tất nhiên!”
“Chú Hàn, tiểu công chúa có phải khi cháu còn bé, chú đã mang theo cô bé đến nhà cháu có phải không?” Cố Trạch Vũ không nhịn được khẽ hỏi.
“Đúng rồi, con gái chú!” Hàn Hành Viễn gật đầu, “Hazz… thoáng cái cũng đã mười sáu năm rồi, cháu cũng đã trưởng thành, tiểu công chúa nhà ta cũng đã trưởng thành…”
“..lão Hàn, sao anh lại cảm thán, tiểu công chúa vĩnh viễn là tiểu nha đầu chưa trưởng thành, anh không cần phải đau lòng…”
Cố Trạch Vũ đứng một bên, ngón tay co lên lại buông ra. Tiểu công chúa mặc váy trắng bồng bồng, chân nhỏ như những quả nho trắng nõn đi sau hắn cả một buổi chiều gọi “anh”, hiện tại hẳn đã là tiểu công chúa ưu tú như vậy.
Tiểu công chúa, tiểu công chúa, tiểu công chúa…..
*sắp có chuyện hay ^^*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.