Chương 53: Diệp An, nghe tớ.
Linh Ngụy
08/01/2022
Sáng sớm hôm nay, trước khi Hướng Hòa rời khỏi nhà đã bảo với Thư rằng sẽ tới bệnh viện cùng Diệp An. Nói trong bữa ăn, vẻ mặt thản nhiên, tựa như đối phương chỉ là một người quen biết bình thường. Hai người ngồi ở hai đầu chiếc bàn gỗ tròn và dẹt, trên đĩa đặt vài lát bánh đã nướng qua, lọ mứt để giữa. Thư dậy trước pha sữa ấm, đợi đến khi Hướng Hòa tỉnh táo thì bữa sáng đã xong xuôi dọn lên.
Kể từ ngày bọn họ bắt đầu sống chung đến nay, Thư đã luôn lặp đi lặp lại mỗi ngày những hành động ân cần chăm sóc như vậy. Một phần là tự thân tâm cô muốn bù đắp lại những tổn thất sâu kín trong lòng Hướng Hòa, một phần vì chính bản thân cô.
Cô đã luôn muốn làm như vậy. Chiếu cố một ai đó, quan tâm một ai đó, nhiều thật nhiều.
Hướng Hòa thành công khơi dậy cảm giác đó trong cô, rồi chẳng biết từ bao giờ, quan hệ giữa hai người lại chuyển biến như hiện tại.
Thư luôn cảm thấy, dường như bản thân vô tình đã đeo lên Hướng Hòa một tầng rồi lại một tầng xiềng xích mắt thường không tài nào trông thấy, cứ thế gượng ép Hướng Hòa phải ở bên mình, thay vì tiếp tục đeo đuổi những gì Hướng Hòa thực sự mong muốn.
Vốn cũng đã nghĩ nên buông bỏ đi thôi. Buông xuôi cũng là một dạng quan tâm săn sóc, là một sự thành toàn, không phải sao. Huống chi ngay từ thuở ban đầu, mối quan hệ giữa bọn họ cũng đâu như bây giờ, hoàn toàn trong sáng, chẳng chút đòi hỏi đổi trao. Đơn thuần là hai người cô đơn đùm bọc lẫn nhau, một chút an ủi, một chút sẻ chia.
Nhưng thời gian không còn nhiều. Vậy nên lại hết lần này đến lần khác, Thư lại nuốt những lời đã chạm đến đầu môi xuống, thu chúng lại, lùi dần, lùi dà, sang ngày mai, rồi ngày kia, sang tuần sau, tháng sau, rồi lại một mốc thời gian nào đó thuộc về tương lai gần.
"Em từng nghĩ bản thân mình nhất định sẽ phải chịu đựng sự cô độc như một hình phạt."
Cô gái ấy ngồi ngay bên cạnh Thư, trong một buổi tối nọ khi hai người chẳng ai vướng chút phiền muộn, chợt quay sang nở nụ cười.
"Cho đến khi gặp được chị. Em lại thấy, thật không nỡ để cả chị lẫn em đều phải cô đơn một chút nào."
Hình như là từ buổi tối đó, mối quan hệ giữa hai người mới từ từ rục rịch thay đổi.
Kể cả có như thế, Thư vẫn luôn cực kỳ bận tâm về mối tình đầu của Hướng Hòa. Thư không có mối tình đầu, không có người thân, không có bạn bè. Vậy nên dù vẫn luôn cố gắng để thấu hiểu Hướng Hòa, song vẫn có những kẽ hở nơi hai người chẳng thể cùng lọt qua.
Vậy nên, một khi hai người bọn họ gặp lại được nhau, nhất định sẽ có những góc khuất không cho phép mình xâm nhập. Thư đứng trên ban công, nhìn xuống thành phố phủ màu sương xám.
Hướng Hòa nói, hôm nay chúng ta cùng rời đi nhé. Rời khỏi chốn này, đi thật xa, chỉ em và chị mà thôi.
Thư ngoái đầu lại, nhìn về phía hai chiếc vali đã xếp sẵn cuối giường, cùng hộ chiếu đặt tùy tiện trên mặt bàn. Bên trong vali chỉ xếp đồ của riêng cô.
Thư dự định rời khỏi đây một mình. Đến một nơi nào đấy không còn Hướng Hòa nữa.
Rốt cuộc cô cũng đã có thể dứt bỏ sự ích kỉ tham lam rồi. Nếu một người như cô cứ cố chấp níu giữ lòng tốt của Hướng Hòa, bấu víu vào những kỉ niệm đẹp đầy xót xa ấy, thì sau này người đau lòng nhất sẽ không phải là cô, mà người mất mát nhất cũng sẽ không phải cô.
Thư buông bỏ tập đoàn Z, buông bỏ công việc mình theo đuổi bấy lâu nay, buông bỏ tình yêu đơn phương chiếm đầy trái tim mình, từ đó, Thư có thể buông bỏ tất cả.
Vốn vẫn quả quyết như thế...
Nhưng rồi điện thoại rung lên. Tiếng thông báo tin nhắn dồn dập, nối tiếp.
Là những mẩu tin nhắn đến từ những người khác biệt.
Tin đầu tiên là của Hứa Minh Đạt – tân chủ tịch tập đoàn Z, anh trai Hướng Hòa, sếp cũ của Thư. Năm xưa, Thư là một trong những tân binh đầu tiên đứng dưới trướng của anh, kể từ khi vào tập đoàn cho đến lúc leo lên vị trí cao hơn, cao hơn nữa, đều do Đạt nâng đỡ, đồng thời có cả tin tưởng trọng dụng; không nhờ thế, Thư sẽ không quen biết Hướng Hòa.
[Mới biết tin hai người sẽ đi vào hôm nay.
Bảo trọng.
Giữ gìn sức khỏe]
Người đàn ông này vẫn thường nhắn những tin nhắn như vậy. Hoặc hỏi thăm tình hình sức khỏe của Thư, hoặc gián tiếp thắc mắc xem dạo này Hướng Hòa ổn cả chứ. Anh ta theo dõi các báo cáo đến từ bác sĩ tâm lí của Hướng Hòa, dù không để cho ai ngoài Thư hay biết. Chuyện của Thư và Hướng Hòa... cũng không rõ sao anh ta lại biết nữa, song Hứa Minh Đạt chỉ gọi Thư lại văn phòng, dường như đắn đo rất lâu mới cho ra quyết định, rằng 'miễn hai người thoải mái, tùy'.
Song đây không phải một người đàn ông tốt.
Nếu lấy chuẩn mực đúng – sai, thiện – ác của con người, thì đây là một kẻ cực kỳ xấu xa và tàn độc.
Thư xuất phát điểm cũng đi lên từ sự nghèo khó, nhưng cô chẳng tài nào có thể mường tượng được những gì Hứa Minh Đạt đã làm và đã trải qua. Cách thức vượt khổ của hai người là khác nhau, ngay cả chí hướng cũng khác nốt.
Hứa Minh Đạt từng tâm sự với cô, rằng.
"Nếu năm ấy không đến Bến Sương Mờ, không nhận lại bố đẻ, thì có lẽ tôi sẽ học Luật tại Ngã Tư Hoa đấy. Tôi không ngại khổ, cũng không ngại khó. Tôi nhìn cô, cảm thấy cô là một tấm gương thật cừ. Giả như điều đó trở thành sự thật, chúng ta khéo sẽ kết bạn tốt cũng nên."
Đó là một đoạn hội thoại từ rất lâu về trước. Rất lâu, rất lâu rồi. Lúc đó, bọn họ vẫn còn vương chút ngây ngô.
Thư hơi ngẩn người một chút, rồi tiếp tục lướt xuống tin nhắn tiếp theo.
[Em có chút việc, xong sẽ mua đồ về ăn cùng chị. Muộn một chút, nhưng cố đợi nhé] của Hướng Hòa.
Thư nghĩ một hồi, cuối cùng cũng dứt khoát xóa số liên lạc của Hướng Hòa đi, còn chặn luôn nữa.
Quyết tâm, quyết tâm!
Thư vỗ má mình hai cái mới đọc sang tin nhắn thứ ba.
[Chị Thư à, em nghĩ chốc nữa Hòa bạn em sẽ bị bắt nạt đó.
Nếu chị không đến nhanh, sợ là cậu ta sẽ một mình nuốt hết oan ức, rồi khóc trôi thành phố mất]
Là của Nga. Kèm theo đó còn ghi cả địa chỉ.
Phòng A3XX tại bệnh viện Ngã Tư Hoa?
? ? ?
Tại sao lại thành ra như vậy?
Thư hoảng hốt muốn gọi cho Nga, song đối phương không những không hồi đáp, mà còn tắt máy đi. Thư trợn mắt nhìn màn hình điện thoại không ngừng vang lên giọng hệ thống, tâm trí rối thành một nùi.
"Sau này sẽ không ai bắt nạt được cả em lẫn chị nữa đâu." Cô chợt hồi tưởng, Hướng Hòa từng nói, "Em của bây giờ rất lợi hại. Sẽ không để ai trong chúng ta chịu thiệt thòi hết."
Thư mở lại tin nhắn của Nga, nhìn trân trân vào đó. Quãng thời gian từ đây đến sân bay còn ngắn hơn cả so với tới bệnh viện.
Như thể muốn Thư phải lựa chọn vậy. Giữa một, và hai. Giữa cảm tính, và lí trí.
Rốt cuộc bệnh viện lại hiện lên trong tầm mắt.
Bệnh viện, những mảng tường trắng bóc, người và người đi qua đi lại, dãy hàng lang nồng mùi quế.
Thư bỏ qua hết tất cả, chỉ chăm chăm hướng đến mục tiêu của mình.
Cánh cửa đang khép kín kia đang giấu đi cô gái mà Thư hết mực yêu thương trân trọng.
Hướng Hòa – Thư thầm gọi trong tâm thức.
Hướng Hòa.
Hướng Hòa.
Hướng Hòa!
Cánh cửa rộng mở, tựa hồ đem theo cả ánh sáng.
Đó là cảm tưởng của Hướng Hòa mỗi khi căn ngục tối lộ ra một kẽ hở để đón đưa mình đi gặp người tới thăm. Đương nhiên chẳng thể mong đó là gia đình hay Diệp An, là Thế Anh hay Nga, hay bất kỳ người bạn bè nào hết.
Chỉ một người được phép mà thôi.
Ngoại trừ một lần ngoài ý muốn phải đối diện với Thanh Hoa, người tới gặp mặt Hướng Hòa vẫn luôn là Thư. Chị thay lời anh trai, thay lời mẹ, thay lời của mọi phán quyết và bao bọc, tìm tới Hướng Hòa.
Trong bóng đêm dày đặc, trong tuyệt vọng mênh mang vẫn luôn le lói một luồng sáng, một hơi ấm, một chút mong chờ.
Thư thi thoảng sẽ kể ít chuyện về Diệp An, tỉ dụ như cô ấy vẫn quyết định ở lại nhà cũ của hai người bọn họ, hay Diệp An đã được vào đài Ngã Tư Hoa, làm phóng viên tác vụ. Thanh Hoa thì được giữ lại trường làm giảng viên, thế là hai người bạn 'từng' thân bọn họ bị chia cắt ở hai đầu thành phố. Vài chuyện vặt vãnh của thế giới bên ngoài, đại loại kiểu hôm nay chỗ này mở lễ hội, ngày mai đầu kia tổ chức tiệc chia ly.
Hướng Hòa ban đầu lắng nghe một cách hời hợt, song Thư lại kiên nhẫn lạ kỳ. Hướng Hòa từng nghĩ, có lẽ là do thương hại. Như vậy thì thảm bại biết bao.
Nhưng thời gian chậm rãi mài mòn những góc nhọn sắc bén của Hướng Hòa. Lớp bảo vệ ngày càng mỏng manh, dịu dàng ngày càng chạm đến tận sâu đáy lòng. Hướng Hòa chăm chú nghe, sẽ cười, sẽ thắc mắc, sẽ tò mò, sẽ vui vẻ.
Sẽ khiến Hướng Hòa nuôi dưỡng một tia hy vọng, rằng phía trước sẽ có một điều nào đó thật tốt đẹp, tốt đẹp hơn cả những gì ta đã bỏ lỡ ở đằng sau.
Rằng khởi đầu bắt nguồn từ kết thúc.
Cuộc phiêu lưu sẽ chẳng chấm dứt, cho đến tận khi tôi lìa đời.
Nỗi buồn không tự nhiên phai nhạt như một liều thuốc mê. Giống như bản nhạc sầu bi ngày trước tình cờ nghe được, rất buồn, sẽ phát khóc; bạn không muốn tiếp tục ủ dột, vậy nên bạn lờ nó đi, cố gắng xóa nó khỏi kí ức, nhưng những giai điệu tiếp tục ám ảnh mỗi khi tâm trí bạn lơ đãng thả trôi.
Nhưng sẽ có một giây phút, bạn cảm giác cuộc đời trở nên vô cùng hoàn hảo, cuộc sống trở nên cực kỳ đáng sống. Bạn mường tượng được tương lai tuyệt vời, nơi bạn được ở bên những con người mình hằng yêu mến, được làm những việc mình hằng khao khát đeo đuổi.
Vậy nên, luôn tồn tại những giây phút trái ngược.
Nhưng không sao hết.
Tôi gom góp dũng khí từng giây, từng phút, để tiếp tục tồn tại trên thế giới sớm nắng chiều mưa này, từng ngày, từng năm.
Không thể thấy bằng mắt, không thể nghe bằng tai, nhưng trái tim cảm nhận rõ ràng sự thay đổi khẽ khàng.
Ra tù, dọn ra ở cùng Thư, lo việc ở công ty, lo việc ngoài công ty, lo sống, lo cảm thụ, vốn tưởng ngày hôm nay có thể kết thúc toàn bộ những vướng bận từng khiến mình ngày đêm loay hoay luẩn quẩn rồi, lại gặp Lan.
Không phải chưa từng nghĩ đến việc tìm gặp em ấy, chỉ là... anh Đạt đã đồng ý với Thế Anh rằng sẽ bảo vệ Lan, vậy nên nhất định em ấy sẽ sống tốt ở một góc nào đó trên thế giới.
Hướng Hòa không dám nhận rằng mình hổ thẹn, và rằng mình không muốn phải đối diện thêm với bất kỳ một gánh nặng nào nữa. Đã thử tìm, nhưng tìm không được, tìm không được, sẽ chấp nhận bỏ cuộc.
Gặp được rồi.
Cũng như phá dỡ được một cái kén đóng chốt đã lâu trong lòng.
Chị ấy liệu có thể hiểu được cảm giác của mình không?
Hướng Hòa chợt nghĩ, hóa ra mình lại muốn Thư ở bên mình nhiều đến như vậy.
Nếu bây giờ chị ấy ở đây, chị ấy có cảm thấy, mình có thể khóc được, có thể nói nên lời xin lỗi, là đã thật tiến bộ rồi hay không?
Cánh cửa mở rộng, như thay lời giải đáp.
Thư thật sự đã mở cánh cửa vốn khép kín đó ra. Khiến mọi người trong phòng nhất thời sửng sốt, trừ Nga.
"Chị Thư!" Diệp An là người phản ứng đầu tiên, cô không khỏi ngừng dựa vào tường.
Lưng Hướng Hòa vẫn đối diện với chị.
Mặt Hướng Hòa còn ngang dọc nước mắt, vậy nên thật khó để quay người.
Người đàn ông trung niên lẳng lặng lùi lại một bước, đứng cuối giường, ngay bên Thanh Hoa. Thanh Hoa liếc sang Nga, thấy chị nháy mắt một cái với mình.
Chàng trai hơi nâng khóe miệng, ngước lên nhìn Hướng Hòa.
Anh trai cậu từng bảo, mọi bất hạnh trên cuộc đời đều có nguyên do của nó. Nguyên nhân, kết cục, nhân quả. Mọi sự có cái lí của riêng mình. Một ngày nào đấy, mọi nỗ lực của bạn sẽ được đền đáp, mọi cố gắng chịu đựng rồi cũng sẽ mang lại ý nghĩa.
Cuối cùng, bạn sẽ luôn học được cách để mạnh mẽ. Mạnh mẽ để sánh bước cùng một ai đó, hay mạnh mẽ dù chỉ có một thân một mình.
Không sao đâu, kể cả khi vào những ngày bình yên lại quên đi lời hứa đêm giông bão. Bởi hứa thì nhanh, mà một đời lại quá dài.
Chàng trai cũng phải mất nhiều năm để hiểu, rốt cuộc thế nào là 'phục thù'.
Phục thù là đau khổ, là hòn đá tảng lăn dài trên sườn đồi đầy sỏi đá. Cậu muốn phục thù, vì cậu muốn kẻ thù phải trải nghiệm những vết thương sâu như cậu từng phải chịu.
Nhưng người chịu nỗi đau nào chỉ có kẻ thù, mà còn có cả bản thân kẻ phục hận. Đau cũ, đau mới, đau ngắn, đau dài, đều là đau.
'Phục thù' là bất hạnh.
Cuộc đời này, bất hạnh đến đây là đủ rồi.
Cho ta, và cho thù.
Cho cả tôi, và chị ấy.
"Hòa."
Chị Thư lấy hơi, mắt không hề đưa đi nhìn bất kỳ ai trong phòng mà chỉ chăm chăm với bóng lưng run rẩy trước mặt. Dường như phải thu rất nhiều dũng khí, chị mới gọi được cái tên đó.
"Hòa."
Thư lặp lại.
Hướng Hòa không đáp, Thư cũng không đợi. Chị tiến đến, ôm lấy Hướng Hòa từ đằng sau.
"Không sao đâu. Không ai bắt nạt em hết."
"Có chị ở đây rồi."
Diệp An nhìn chị Thư, rồi nhìn Hướng Hòa, nhìn qua chàng trai, nhìn người đàn ông, rồi nhìn Thanh Hoa. Nhìn nhìn nhìn, cuối cùng quyết định lẳng lặng vòng nửa vòng qua chỗ giường đơn, kéo Thanh Hoa đứng dậy, làm dấu đi ra ngoài.
Thanh Hoa ngoan ngoãn nghe theo.
Hai người bọn họ còn đóng cửa lại thật khẽ.
"Chuyện của bọn họ, có lẽ không cần bọn mình can thiệp nữa rồi." Bước được vài bước, Thanh Hoa hơi ngoảnh mặt lại phía sau, nhẹ thở dài một hơi.
"Lo? Cậu thì định lo cái gì. Chuyện của mình, cậu đã lo xong chưa?" Diệp An nhíu mày, giọng điệu học hằn.
Thôi, xong. Việc gì đến cũng phải đến.
Thanh Hoa cứng họng nhìn Diệp An. "Này..." Cô hơi nghiêng đầu, cảm giác cổ như bị nghẹn, rất khó nhọc mở lời, "Biết rồi à?"
Diệp An không trả lời, thậm chí bước chân còn dồn nhanh hơn, nặng nề hơn, tiếng giày cao gót chạm chan chát xuống sàn đá trắng muốt. Thanh Hoa phải tăng tốc đuổi theo, dè dặt tiếp lời, "Sao cậu biết vậy?"
"Có mắt để nhìn, có óc để nghĩ, hỏi vậy làm gì." Diệp An không hề nhìn Thanh Hoa, đáp cộc lốc.
"Diệp An, Diệp An, chậm chút, nghe tớ nói." Thanh Hoa hoảng hồn, vội giữ lấy tay Diệp An, ngăn cô lại. Diệp An cũng dừng bước, song chưa hề quay đầu nhìn sang.
"Diệp An, nghe tớ nói."
"Cậu lại giấu giếm." Diệp An không đợi Thanh Hoa giải thích, âm điệu run rẩy, "Cậu chẳng khác ngày xưa chút nào, chẳng bớt ấu trĩ đi chút nào, chẳng giảm ngu ngốc, chẳng hết khờ khạo đi chút nào! Chuyện này cậu cũng muốn giấu, rốt cuộc có phải cậu định chuyện gì cũng giấu tớ hay không. Buồn một chút, giấu. Hệ trọng, giấu. Cậu coi tớ là gì chứ? Cậu coi bao nhiêu năm bên nhau của chúng ta là gì chứ?"
Diệp An khóc rồi.
Đột nhiên lại khóc rồi.
Giữa dãy hàng lang vắng lặng, nhìn ra ngoài khung cửa sổ trong suốt có thể thấy công viên nhân tạo của bệnh viện. Bầu trời tuy ảm đạm, nhưng lại mang cảm giác bao la vời vợi, không một áng mây nào che khuất đi ánh dương đang ngời sáng.
Lúc này đây, Thanh Hoa không ngờ Diệp An sẽ khóc.
Lại là khóc vì mình.
"Tớ có hàng trăm, hàng nghìn lí do để giấu cậu việc mình bị bệnh."
Thanh Hoa không muốn thấy Diệp An khóc. Dù những giọt nước mắt Diệp An rơi là vì Thanh Hoa, Thanh Hoa cũng không tài nào chịu đựng nổi. Khóc rất buồn, rất mệt, Thanh Hoa không muốn Diệp An phải khóc.
"Không muốn cậu phải chịu đựng những bi uất như tớ đã phải chịu đựng. Không muốn cậu phải trông thấy tương lai u ám mà tớ đã những tưởng. Không muốn cậu thở chung cùng một bầu không khí nặng nề tớ đã trải qua. Càng không muốn cậu tự trách mình, tự trách chúng ta về tất cả mọi thứ chẳng ai có thể ngờ. Hàng trăm, hàng nghìn lí do. Hàng trăm, hàng nghìn cái cớ. Hàng trăm, hàng nghìn lần tớ tự thuyết phục bản thân, rằng mình làm rất đúng, rằng lựa chọn của mình là hợp lí nhất ở vào thời điểm quyết định."
Diệp An lấy tay trái gạt đi nước mắt, tai phải dỏng lên lắng nghe từng lời Thanh Hoa, trái tim rất đau. Có lẽ vì cô hiểu, cho nên mới đau lòng như vậy.
Bởi không thể chấp nhận, cũng không muốn thỏa hiệp. Niềm vui mừng đã bị lấp đi nhanh chóng, mau lẹ đến mức Diệp An thoáng tự hỏi bản thân, tại sao những điều tốt đẹp lại dễ dàng bị lấn át như thế.
"Nhưng lúc biết mình không bị bệnh tật gì hết, tớ mới tự rà soát lại bản thân một lượt. Rõ ràng quá khứ tớ luôn hiểu đáng lẽ ra mình không nên giấu cậu điều gì, tớ biết chứ. Hôm sinh nhật năm mười chín của cậu, chúng ta phải xa cách mỗi người một nơi, khi cậu gọi điện cho tớ từ bốt công cộng, tớ thật tâm muốn cậu biết, cậu không hề cô đơn, bởi bố tớ thành ra như thế, gia đình tớ thành ra như thế, tớ cũng đang rất buồn, cũng rất tổn thương, cũng cần có một người ở bên cạnh. Tớ nói chưa hết, cậu lại dập máy. Cậu bảo, cậu ghét tớ. Tớ nghĩ cậu giận, cho nên không còn muốn nghe giọng tớ nữa rồi."
Diệp An sững sờ.
Kí ức về ngày hôm ấy tựa hồ đang chậm rãi ùa về. Từng chút một, như nước nhỏ giọt, dần lấp đầy tâm trí.
Dường như, Thanh Hoa thật sự đã nói gì đó. Đã bảo với Diệp An rằng, "Diệp An, nghe tớ".
Nhưng Diệp An không nghe. Không chịu lắng nghe.
Tư cách giận dữ của Diệp An dần bị vùi lấp bởi cơn hối hận cuồn cuộn như làn sóng dữ.
Người nghe không chịu nghe, người nói còn nói để làm gì?
"Nhưng lần này thì khác." Thanh Hoa nắm lấy bàn tay phải của Diệp An, giữ nó thật chặt. "Cậu nguyện ý lắng nghe lời tớ nói rồi, mà tớ lại hèn nhát không dám nói ra. Thời gian trôi qua đã khiến tớ ngày càng khó mở lòng khi đứng trước cậu hơn. Tớ ngày càng thầm lặng, ngày càng khép kín trái tim mình. Là lỗi của tớ, cũng là khuyết điểm thâm niên của tớ. Tớ muốn sửa chữa, muốn trở nên thật thà hơn, để được ở bên cậu."
Bàn tay của Thanh Hoa rất ấm.
Ngày nhỏ nắm đã thấy ấm. Lúc còn học mẫu giáo, thi thoảng bị bạn bè chọc ghẹo, Diệp An quá hiền lành để có thể đáp trả, Thanh Hoa dù miệng vẫn luôn la mắng Diệp An yếu ớt kém cỏi, nhưng lại luôn dắt tay Diệp An đi khắp mọi nơi để thị uy.
Lớn hơn một chút, nắm tay không còn chỉ mang mỗi ý nghĩa bao bọc bảo vệ nữa. Đó là còn là sự sẻ chia, sự tin tưởng, là sự chung đôi cùng nhau đối mặt.
Trước đây mỗi khi cãi vã giận hờn, Thanh Hoa sẽ luôn giảng hòa bằng cách này. Nắm lấy tay Diệp An trước, để Diệp An chịu lắng nghe mình, chịu ở bên cạnh mình, sau đó mới giãi bày.
Nếu Diệp An nguôi ngoai, mà thường thì luôn nguôi, sẽ nắm lại tay của Thanh Hoa. Đó là quy luật bất thành văn của bọn họ, cũng là một trong những cách diễn đạt tình cảm của cả hai khi bọn họ quá trúc trắc trong việc thể hiện điều mình thật sự mong muốn.
Lúc này đây, Thanh Hoa nắm lấy tay của Diệp An, nói nhiều như vậy, ngỏ lòng nhiều như vậy, xin lỗi cũng nhiều như vậy, thật giống với quá khứ. Bao nhiêu năm rồi, vẫn như thế.
Bao nhiêu năm tiếp nữa thì sẽ thế nào?
Chờ đợi được bao lâu đây? Một tình yêu đơn phương tồi tệ như vậy mà kéo dài thật dài, tưởng chừng như bọn họ sắp đi hết một phần ba cuộc đời rồi, vậy mà mỗi lần Diệp An quay đầu nhìn lại, sẽ luôn thấy Thanh Hoa đứng phía sau dõi theo mình.
Diệp An từng nói, yêu ai thì yêu, sẽ không bao giờ yêu Thanh Hoa. Vì Thanh Hoa là chí cốt, là gia đình, là tập hợp của tất cả những mối quan hệ tốt đẹp nhất trên thế gian, chỉ trừ tình yêu.
Diệp An từng nghĩ, tình yêu sao có thể bền lâu bằng tình bạn được chứ. Như thể, tình bạn tiến thêm một bước có thể trở thành tình yêu, nhưng tình yêu lùi đi một bước, lại chẳng thể quay về những khăng khít đơn thuần thuở ban đầu. Việc Thanh Hoa từng tỏ tình với mình còn khiến Diệp An khó tin hơn cả lời tiên tri về ngày tận thế.
Nhưng Thanh Hoa đã dồn hết toàn bộ mọi nghiêm túc của mình vào từng lời thổ lộ dành cho Diệp An.
Kể cả là chín năm trước, hay chín năm sau, đều chân thành như vậy.
Thanh Hoa.
Vẫn luôn là sự tồn tại tốt đẹp bậc nhất trên đời này.
Diệp An siết lấy tay Thanh Hoa, còn chưa để Thanh Hoa kịp vui mừng vì giảng hòa thành công thì đã xoay người, vòng tay ôm siết lấy cổ của cô.
Ôm thật chặt, kín kẽ như đã xa cách rất lâu, khăng khăng như thể tìm lại về một báu vật đã bị thất lạc, để khiến cho nhung nhớ vấn vương suốt cả một quãng đời được lấp đầy.
Dù gì chăng nữa, vẫn đã tìm lại được rồi.
Tìm được xong, muốn giữ thật chặt.
Lần này, hãy để cho ước mong trọn đời thật sự hóa thành hiện thực. Không còn chỉ bằng mộng mơ hão huyền nữa, mà dùng toàn bộ tình cảm khát cầu thật sự của bản thân mình, biến nó thành thật.
-------------------
Linh Ngụy: Chà, đi được đến đây tớ mới thấy có chút thành tựu khi đem so với bản sơ bộ ban đầu =]]] Tuy tớ viết chậm, viết lan man, viết rối loạn quay cuồng, nhưng tớ lại luôn tìm được niềm vui trong việc viết lách, vậy nên tớ chấp nhận những điểm yếu hiện tại của mình, để thời gian và nhẫn nại tự thân rèn giũa =]]] Ai rồi cũng sẽ tiến bộ mà, nhỉ?
Từ nhân vật này, lại đẻ thêm một nhân vật khác, đó là những gì thuở mới đặt bút tớ không hề nghĩ đến, thậm chí cố sự vốn bản thân nó cũng không hề dây mơ rễ má như vậy. Mọi chuyện từng rất đơn giản, nhưng nó như một cái rễ cứ dần dà sinh sôi nảy nở trong đầu tớ, khiến cho mọi việc rẽ theo một hướng mà chính tớ cũng không lường trước được =]]] Vậy nên tớ rất hài lòng =]]]
Trong bản sơ bộ đầu tiên,Thanh Hoa mất sau khi giúp Hướng Hòa quay về với Diệp An. Giấu mọi người, đi thật xa, trướclúc tạm biệt sẽ cười thật tươi để có thể thanh thản kể cả khi ra đi chỉ có một thân một mình. Bản thảo đầu tiên ấy, không có chị Thư, không có rất nhiều nhân vật khác nữa, cũng không tồn tại cái kết 'nơi mọi người đều tìm được hạnh phúc của mình' như bọn họ mong muốn, vậy nên tớ sửa nó đi rồi.
=]]] Thật mừng vì mình đã sửa, nếu không phải vào đúng thời điểm trỗi dậy mong muốn sửa đổi, thì nhất định tớ sẽ không thể sửa. Không sửa từ những bước đầu, vậy rất khó để thay đổi cái kết.
Nói nhiều như vậy, cũng chỉ vì truyện sắp hoàn =]]]
Kể từ ngày bọn họ bắt đầu sống chung đến nay, Thư đã luôn lặp đi lặp lại mỗi ngày những hành động ân cần chăm sóc như vậy. Một phần là tự thân tâm cô muốn bù đắp lại những tổn thất sâu kín trong lòng Hướng Hòa, một phần vì chính bản thân cô.
Cô đã luôn muốn làm như vậy. Chiếu cố một ai đó, quan tâm một ai đó, nhiều thật nhiều.
Hướng Hòa thành công khơi dậy cảm giác đó trong cô, rồi chẳng biết từ bao giờ, quan hệ giữa hai người lại chuyển biến như hiện tại.
Thư luôn cảm thấy, dường như bản thân vô tình đã đeo lên Hướng Hòa một tầng rồi lại một tầng xiềng xích mắt thường không tài nào trông thấy, cứ thế gượng ép Hướng Hòa phải ở bên mình, thay vì tiếp tục đeo đuổi những gì Hướng Hòa thực sự mong muốn.
Vốn cũng đã nghĩ nên buông bỏ đi thôi. Buông xuôi cũng là một dạng quan tâm săn sóc, là một sự thành toàn, không phải sao. Huống chi ngay từ thuở ban đầu, mối quan hệ giữa bọn họ cũng đâu như bây giờ, hoàn toàn trong sáng, chẳng chút đòi hỏi đổi trao. Đơn thuần là hai người cô đơn đùm bọc lẫn nhau, một chút an ủi, một chút sẻ chia.
Nhưng thời gian không còn nhiều. Vậy nên lại hết lần này đến lần khác, Thư lại nuốt những lời đã chạm đến đầu môi xuống, thu chúng lại, lùi dần, lùi dà, sang ngày mai, rồi ngày kia, sang tuần sau, tháng sau, rồi lại một mốc thời gian nào đó thuộc về tương lai gần.
"Em từng nghĩ bản thân mình nhất định sẽ phải chịu đựng sự cô độc như một hình phạt."
Cô gái ấy ngồi ngay bên cạnh Thư, trong một buổi tối nọ khi hai người chẳng ai vướng chút phiền muộn, chợt quay sang nở nụ cười.
"Cho đến khi gặp được chị. Em lại thấy, thật không nỡ để cả chị lẫn em đều phải cô đơn một chút nào."
Hình như là từ buổi tối đó, mối quan hệ giữa hai người mới từ từ rục rịch thay đổi.
Kể cả có như thế, Thư vẫn luôn cực kỳ bận tâm về mối tình đầu của Hướng Hòa. Thư không có mối tình đầu, không có người thân, không có bạn bè. Vậy nên dù vẫn luôn cố gắng để thấu hiểu Hướng Hòa, song vẫn có những kẽ hở nơi hai người chẳng thể cùng lọt qua.
Vậy nên, một khi hai người bọn họ gặp lại được nhau, nhất định sẽ có những góc khuất không cho phép mình xâm nhập. Thư đứng trên ban công, nhìn xuống thành phố phủ màu sương xám.
Hướng Hòa nói, hôm nay chúng ta cùng rời đi nhé. Rời khỏi chốn này, đi thật xa, chỉ em và chị mà thôi.
Thư ngoái đầu lại, nhìn về phía hai chiếc vali đã xếp sẵn cuối giường, cùng hộ chiếu đặt tùy tiện trên mặt bàn. Bên trong vali chỉ xếp đồ của riêng cô.
Thư dự định rời khỏi đây một mình. Đến một nơi nào đấy không còn Hướng Hòa nữa.
Rốt cuộc cô cũng đã có thể dứt bỏ sự ích kỉ tham lam rồi. Nếu một người như cô cứ cố chấp níu giữ lòng tốt của Hướng Hòa, bấu víu vào những kỉ niệm đẹp đầy xót xa ấy, thì sau này người đau lòng nhất sẽ không phải là cô, mà người mất mát nhất cũng sẽ không phải cô.
Thư buông bỏ tập đoàn Z, buông bỏ công việc mình theo đuổi bấy lâu nay, buông bỏ tình yêu đơn phương chiếm đầy trái tim mình, từ đó, Thư có thể buông bỏ tất cả.
Vốn vẫn quả quyết như thế...
Nhưng rồi điện thoại rung lên. Tiếng thông báo tin nhắn dồn dập, nối tiếp.
Là những mẩu tin nhắn đến từ những người khác biệt.
Tin đầu tiên là của Hứa Minh Đạt – tân chủ tịch tập đoàn Z, anh trai Hướng Hòa, sếp cũ của Thư. Năm xưa, Thư là một trong những tân binh đầu tiên đứng dưới trướng của anh, kể từ khi vào tập đoàn cho đến lúc leo lên vị trí cao hơn, cao hơn nữa, đều do Đạt nâng đỡ, đồng thời có cả tin tưởng trọng dụng; không nhờ thế, Thư sẽ không quen biết Hướng Hòa.
[Mới biết tin hai người sẽ đi vào hôm nay.
Bảo trọng.
Giữ gìn sức khỏe]
Người đàn ông này vẫn thường nhắn những tin nhắn như vậy. Hoặc hỏi thăm tình hình sức khỏe của Thư, hoặc gián tiếp thắc mắc xem dạo này Hướng Hòa ổn cả chứ. Anh ta theo dõi các báo cáo đến từ bác sĩ tâm lí của Hướng Hòa, dù không để cho ai ngoài Thư hay biết. Chuyện của Thư và Hướng Hòa... cũng không rõ sao anh ta lại biết nữa, song Hứa Minh Đạt chỉ gọi Thư lại văn phòng, dường như đắn đo rất lâu mới cho ra quyết định, rằng 'miễn hai người thoải mái, tùy'.
Song đây không phải một người đàn ông tốt.
Nếu lấy chuẩn mực đúng – sai, thiện – ác của con người, thì đây là một kẻ cực kỳ xấu xa và tàn độc.
Thư xuất phát điểm cũng đi lên từ sự nghèo khó, nhưng cô chẳng tài nào có thể mường tượng được những gì Hứa Minh Đạt đã làm và đã trải qua. Cách thức vượt khổ của hai người là khác nhau, ngay cả chí hướng cũng khác nốt.
Hứa Minh Đạt từng tâm sự với cô, rằng.
"Nếu năm ấy không đến Bến Sương Mờ, không nhận lại bố đẻ, thì có lẽ tôi sẽ học Luật tại Ngã Tư Hoa đấy. Tôi không ngại khổ, cũng không ngại khó. Tôi nhìn cô, cảm thấy cô là một tấm gương thật cừ. Giả như điều đó trở thành sự thật, chúng ta khéo sẽ kết bạn tốt cũng nên."
Đó là một đoạn hội thoại từ rất lâu về trước. Rất lâu, rất lâu rồi. Lúc đó, bọn họ vẫn còn vương chút ngây ngô.
Thư hơi ngẩn người một chút, rồi tiếp tục lướt xuống tin nhắn tiếp theo.
[Em có chút việc, xong sẽ mua đồ về ăn cùng chị. Muộn một chút, nhưng cố đợi nhé] của Hướng Hòa.
Thư nghĩ một hồi, cuối cùng cũng dứt khoát xóa số liên lạc của Hướng Hòa đi, còn chặn luôn nữa.
Quyết tâm, quyết tâm!
Thư vỗ má mình hai cái mới đọc sang tin nhắn thứ ba.
[Chị Thư à, em nghĩ chốc nữa Hòa bạn em sẽ bị bắt nạt đó.
Nếu chị không đến nhanh, sợ là cậu ta sẽ một mình nuốt hết oan ức, rồi khóc trôi thành phố mất]
Là của Nga. Kèm theo đó còn ghi cả địa chỉ.
Phòng A3XX tại bệnh viện Ngã Tư Hoa?
? ? ?
Tại sao lại thành ra như vậy?
Thư hoảng hốt muốn gọi cho Nga, song đối phương không những không hồi đáp, mà còn tắt máy đi. Thư trợn mắt nhìn màn hình điện thoại không ngừng vang lên giọng hệ thống, tâm trí rối thành một nùi.
"Sau này sẽ không ai bắt nạt được cả em lẫn chị nữa đâu." Cô chợt hồi tưởng, Hướng Hòa từng nói, "Em của bây giờ rất lợi hại. Sẽ không để ai trong chúng ta chịu thiệt thòi hết."
Thư mở lại tin nhắn của Nga, nhìn trân trân vào đó. Quãng thời gian từ đây đến sân bay còn ngắn hơn cả so với tới bệnh viện.
Như thể muốn Thư phải lựa chọn vậy. Giữa một, và hai. Giữa cảm tính, và lí trí.
Rốt cuộc bệnh viện lại hiện lên trong tầm mắt.
Bệnh viện, những mảng tường trắng bóc, người và người đi qua đi lại, dãy hàng lang nồng mùi quế.
Thư bỏ qua hết tất cả, chỉ chăm chăm hướng đến mục tiêu của mình.
Cánh cửa đang khép kín kia đang giấu đi cô gái mà Thư hết mực yêu thương trân trọng.
Hướng Hòa – Thư thầm gọi trong tâm thức.
Hướng Hòa.
Hướng Hòa.
Hướng Hòa!
Cánh cửa rộng mở, tựa hồ đem theo cả ánh sáng.
Đó là cảm tưởng của Hướng Hòa mỗi khi căn ngục tối lộ ra một kẽ hở để đón đưa mình đi gặp người tới thăm. Đương nhiên chẳng thể mong đó là gia đình hay Diệp An, là Thế Anh hay Nga, hay bất kỳ người bạn bè nào hết.
Chỉ một người được phép mà thôi.
Ngoại trừ một lần ngoài ý muốn phải đối diện với Thanh Hoa, người tới gặp mặt Hướng Hòa vẫn luôn là Thư. Chị thay lời anh trai, thay lời mẹ, thay lời của mọi phán quyết và bao bọc, tìm tới Hướng Hòa.
Trong bóng đêm dày đặc, trong tuyệt vọng mênh mang vẫn luôn le lói một luồng sáng, một hơi ấm, một chút mong chờ.
Thư thi thoảng sẽ kể ít chuyện về Diệp An, tỉ dụ như cô ấy vẫn quyết định ở lại nhà cũ của hai người bọn họ, hay Diệp An đã được vào đài Ngã Tư Hoa, làm phóng viên tác vụ. Thanh Hoa thì được giữ lại trường làm giảng viên, thế là hai người bạn 'từng' thân bọn họ bị chia cắt ở hai đầu thành phố. Vài chuyện vặt vãnh của thế giới bên ngoài, đại loại kiểu hôm nay chỗ này mở lễ hội, ngày mai đầu kia tổ chức tiệc chia ly.
Hướng Hòa ban đầu lắng nghe một cách hời hợt, song Thư lại kiên nhẫn lạ kỳ. Hướng Hòa từng nghĩ, có lẽ là do thương hại. Như vậy thì thảm bại biết bao.
Nhưng thời gian chậm rãi mài mòn những góc nhọn sắc bén của Hướng Hòa. Lớp bảo vệ ngày càng mỏng manh, dịu dàng ngày càng chạm đến tận sâu đáy lòng. Hướng Hòa chăm chú nghe, sẽ cười, sẽ thắc mắc, sẽ tò mò, sẽ vui vẻ.
Sẽ khiến Hướng Hòa nuôi dưỡng một tia hy vọng, rằng phía trước sẽ có một điều nào đó thật tốt đẹp, tốt đẹp hơn cả những gì ta đã bỏ lỡ ở đằng sau.
Rằng khởi đầu bắt nguồn từ kết thúc.
Cuộc phiêu lưu sẽ chẳng chấm dứt, cho đến tận khi tôi lìa đời.
Nỗi buồn không tự nhiên phai nhạt như một liều thuốc mê. Giống như bản nhạc sầu bi ngày trước tình cờ nghe được, rất buồn, sẽ phát khóc; bạn không muốn tiếp tục ủ dột, vậy nên bạn lờ nó đi, cố gắng xóa nó khỏi kí ức, nhưng những giai điệu tiếp tục ám ảnh mỗi khi tâm trí bạn lơ đãng thả trôi.
Nhưng sẽ có một giây phút, bạn cảm giác cuộc đời trở nên vô cùng hoàn hảo, cuộc sống trở nên cực kỳ đáng sống. Bạn mường tượng được tương lai tuyệt vời, nơi bạn được ở bên những con người mình hằng yêu mến, được làm những việc mình hằng khao khát đeo đuổi.
Vậy nên, luôn tồn tại những giây phút trái ngược.
Nhưng không sao hết.
Tôi gom góp dũng khí từng giây, từng phút, để tiếp tục tồn tại trên thế giới sớm nắng chiều mưa này, từng ngày, từng năm.
Không thể thấy bằng mắt, không thể nghe bằng tai, nhưng trái tim cảm nhận rõ ràng sự thay đổi khẽ khàng.
Ra tù, dọn ra ở cùng Thư, lo việc ở công ty, lo việc ngoài công ty, lo sống, lo cảm thụ, vốn tưởng ngày hôm nay có thể kết thúc toàn bộ những vướng bận từng khiến mình ngày đêm loay hoay luẩn quẩn rồi, lại gặp Lan.
Không phải chưa từng nghĩ đến việc tìm gặp em ấy, chỉ là... anh Đạt đã đồng ý với Thế Anh rằng sẽ bảo vệ Lan, vậy nên nhất định em ấy sẽ sống tốt ở một góc nào đó trên thế giới.
Hướng Hòa không dám nhận rằng mình hổ thẹn, và rằng mình không muốn phải đối diện thêm với bất kỳ một gánh nặng nào nữa. Đã thử tìm, nhưng tìm không được, tìm không được, sẽ chấp nhận bỏ cuộc.
Gặp được rồi.
Cũng như phá dỡ được một cái kén đóng chốt đã lâu trong lòng.
Chị ấy liệu có thể hiểu được cảm giác của mình không?
Hướng Hòa chợt nghĩ, hóa ra mình lại muốn Thư ở bên mình nhiều đến như vậy.
Nếu bây giờ chị ấy ở đây, chị ấy có cảm thấy, mình có thể khóc được, có thể nói nên lời xin lỗi, là đã thật tiến bộ rồi hay không?
Cánh cửa mở rộng, như thay lời giải đáp.
Thư thật sự đã mở cánh cửa vốn khép kín đó ra. Khiến mọi người trong phòng nhất thời sửng sốt, trừ Nga.
"Chị Thư!" Diệp An là người phản ứng đầu tiên, cô không khỏi ngừng dựa vào tường.
Lưng Hướng Hòa vẫn đối diện với chị.
Mặt Hướng Hòa còn ngang dọc nước mắt, vậy nên thật khó để quay người.
Người đàn ông trung niên lẳng lặng lùi lại một bước, đứng cuối giường, ngay bên Thanh Hoa. Thanh Hoa liếc sang Nga, thấy chị nháy mắt một cái với mình.
Chàng trai hơi nâng khóe miệng, ngước lên nhìn Hướng Hòa.
Anh trai cậu từng bảo, mọi bất hạnh trên cuộc đời đều có nguyên do của nó. Nguyên nhân, kết cục, nhân quả. Mọi sự có cái lí của riêng mình. Một ngày nào đấy, mọi nỗ lực của bạn sẽ được đền đáp, mọi cố gắng chịu đựng rồi cũng sẽ mang lại ý nghĩa.
Cuối cùng, bạn sẽ luôn học được cách để mạnh mẽ. Mạnh mẽ để sánh bước cùng một ai đó, hay mạnh mẽ dù chỉ có một thân một mình.
Không sao đâu, kể cả khi vào những ngày bình yên lại quên đi lời hứa đêm giông bão. Bởi hứa thì nhanh, mà một đời lại quá dài.
Chàng trai cũng phải mất nhiều năm để hiểu, rốt cuộc thế nào là 'phục thù'.
Phục thù là đau khổ, là hòn đá tảng lăn dài trên sườn đồi đầy sỏi đá. Cậu muốn phục thù, vì cậu muốn kẻ thù phải trải nghiệm những vết thương sâu như cậu từng phải chịu.
Nhưng người chịu nỗi đau nào chỉ có kẻ thù, mà còn có cả bản thân kẻ phục hận. Đau cũ, đau mới, đau ngắn, đau dài, đều là đau.
'Phục thù' là bất hạnh.
Cuộc đời này, bất hạnh đến đây là đủ rồi.
Cho ta, và cho thù.
Cho cả tôi, và chị ấy.
"Hòa."
Chị Thư lấy hơi, mắt không hề đưa đi nhìn bất kỳ ai trong phòng mà chỉ chăm chăm với bóng lưng run rẩy trước mặt. Dường như phải thu rất nhiều dũng khí, chị mới gọi được cái tên đó.
"Hòa."
Thư lặp lại.
Hướng Hòa không đáp, Thư cũng không đợi. Chị tiến đến, ôm lấy Hướng Hòa từ đằng sau.
"Không sao đâu. Không ai bắt nạt em hết."
"Có chị ở đây rồi."
Diệp An nhìn chị Thư, rồi nhìn Hướng Hòa, nhìn qua chàng trai, nhìn người đàn ông, rồi nhìn Thanh Hoa. Nhìn nhìn nhìn, cuối cùng quyết định lẳng lặng vòng nửa vòng qua chỗ giường đơn, kéo Thanh Hoa đứng dậy, làm dấu đi ra ngoài.
Thanh Hoa ngoan ngoãn nghe theo.
Hai người bọn họ còn đóng cửa lại thật khẽ.
"Chuyện của bọn họ, có lẽ không cần bọn mình can thiệp nữa rồi." Bước được vài bước, Thanh Hoa hơi ngoảnh mặt lại phía sau, nhẹ thở dài một hơi.
"Lo? Cậu thì định lo cái gì. Chuyện của mình, cậu đã lo xong chưa?" Diệp An nhíu mày, giọng điệu học hằn.
Thôi, xong. Việc gì đến cũng phải đến.
Thanh Hoa cứng họng nhìn Diệp An. "Này..." Cô hơi nghiêng đầu, cảm giác cổ như bị nghẹn, rất khó nhọc mở lời, "Biết rồi à?"
Diệp An không trả lời, thậm chí bước chân còn dồn nhanh hơn, nặng nề hơn, tiếng giày cao gót chạm chan chát xuống sàn đá trắng muốt. Thanh Hoa phải tăng tốc đuổi theo, dè dặt tiếp lời, "Sao cậu biết vậy?"
"Có mắt để nhìn, có óc để nghĩ, hỏi vậy làm gì." Diệp An không hề nhìn Thanh Hoa, đáp cộc lốc.
"Diệp An, Diệp An, chậm chút, nghe tớ nói." Thanh Hoa hoảng hồn, vội giữ lấy tay Diệp An, ngăn cô lại. Diệp An cũng dừng bước, song chưa hề quay đầu nhìn sang.
"Diệp An, nghe tớ nói."
"Cậu lại giấu giếm." Diệp An không đợi Thanh Hoa giải thích, âm điệu run rẩy, "Cậu chẳng khác ngày xưa chút nào, chẳng bớt ấu trĩ đi chút nào, chẳng giảm ngu ngốc, chẳng hết khờ khạo đi chút nào! Chuyện này cậu cũng muốn giấu, rốt cuộc có phải cậu định chuyện gì cũng giấu tớ hay không. Buồn một chút, giấu. Hệ trọng, giấu. Cậu coi tớ là gì chứ? Cậu coi bao nhiêu năm bên nhau của chúng ta là gì chứ?"
Diệp An khóc rồi.
Đột nhiên lại khóc rồi.
Giữa dãy hàng lang vắng lặng, nhìn ra ngoài khung cửa sổ trong suốt có thể thấy công viên nhân tạo của bệnh viện. Bầu trời tuy ảm đạm, nhưng lại mang cảm giác bao la vời vợi, không một áng mây nào che khuất đi ánh dương đang ngời sáng.
Lúc này đây, Thanh Hoa không ngờ Diệp An sẽ khóc.
Lại là khóc vì mình.
"Tớ có hàng trăm, hàng nghìn lí do để giấu cậu việc mình bị bệnh."
Thanh Hoa không muốn thấy Diệp An khóc. Dù những giọt nước mắt Diệp An rơi là vì Thanh Hoa, Thanh Hoa cũng không tài nào chịu đựng nổi. Khóc rất buồn, rất mệt, Thanh Hoa không muốn Diệp An phải khóc.
"Không muốn cậu phải chịu đựng những bi uất như tớ đã phải chịu đựng. Không muốn cậu phải trông thấy tương lai u ám mà tớ đã những tưởng. Không muốn cậu thở chung cùng một bầu không khí nặng nề tớ đã trải qua. Càng không muốn cậu tự trách mình, tự trách chúng ta về tất cả mọi thứ chẳng ai có thể ngờ. Hàng trăm, hàng nghìn lí do. Hàng trăm, hàng nghìn cái cớ. Hàng trăm, hàng nghìn lần tớ tự thuyết phục bản thân, rằng mình làm rất đúng, rằng lựa chọn của mình là hợp lí nhất ở vào thời điểm quyết định."
Diệp An lấy tay trái gạt đi nước mắt, tai phải dỏng lên lắng nghe từng lời Thanh Hoa, trái tim rất đau. Có lẽ vì cô hiểu, cho nên mới đau lòng như vậy.
Bởi không thể chấp nhận, cũng không muốn thỏa hiệp. Niềm vui mừng đã bị lấp đi nhanh chóng, mau lẹ đến mức Diệp An thoáng tự hỏi bản thân, tại sao những điều tốt đẹp lại dễ dàng bị lấn át như thế.
"Nhưng lúc biết mình không bị bệnh tật gì hết, tớ mới tự rà soát lại bản thân một lượt. Rõ ràng quá khứ tớ luôn hiểu đáng lẽ ra mình không nên giấu cậu điều gì, tớ biết chứ. Hôm sinh nhật năm mười chín của cậu, chúng ta phải xa cách mỗi người một nơi, khi cậu gọi điện cho tớ từ bốt công cộng, tớ thật tâm muốn cậu biết, cậu không hề cô đơn, bởi bố tớ thành ra như thế, gia đình tớ thành ra như thế, tớ cũng đang rất buồn, cũng rất tổn thương, cũng cần có một người ở bên cạnh. Tớ nói chưa hết, cậu lại dập máy. Cậu bảo, cậu ghét tớ. Tớ nghĩ cậu giận, cho nên không còn muốn nghe giọng tớ nữa rồi."
Diệp An sững sờ.
Kí ức về ngày hôm ấy tựa hồ đang chậm rãi ùa về. Từng chút một, như nước nhỏ giọt, dần lấp đầy tâm trí.
Dường như, Thanh Hoa thật sự đã nói gì đó. Đã bảo với Diệp An rằng, "Diệp An, nghe tớ".
Nhưng Diệp An không nghe. Không chịu lắng nghe.
Tư cách giận dữ của Diệp An dần bị vùi lấp bởi cơn hối hận cuồn cuộn như làn sóng dữ.
Người nghe không chịu nghe, người nói còn nói để làm gì?
"Nhưng lần này thì khác." Thanh Hoa nắm lấy bàn tay phải của Diệp An, giữ nó thật chặt. "Cậu nguyện ý lắng nghe lời tớ nói rồi, mà tớ lại hèn nhát không dám nói ra. Thời gian trôi qua đã khiến tớ ngày càng khó mở lòng khi đứng trước cậu hơn. Tớ ngày càng thầm lặng, ngày càng khép kín trái tim mình. Là lỗi của tớ, cũng là khuyết điểm thâm niên của tớ. Tớ muốn sửa chữa, muốn trở nên thật thà hơn, để được ở bên cậu."
Bàn tay của Thanh Hoa rất ấm.
Ngày nhỏ nắm đã thấy ấm. Lúc còn học mẫu giáo, thi thoảng bị bạn bè chọc ghẹo, Diệp An quá hiền lành để có thể đáp trả, Thanh Hoa dù miệng vẫn luôn la mắng Diệp An yếu ớt kém cỏi, nhưng lại luôn dắt tay Diệp An đi khắp mọi nơi để thị uy.
Lớn hơn một chút, nắm tay không còn chỉ mang mỗi ý nghĩa bao bọc bảo vệ nữa. Đó là còn là sự sẻ chia, sự tin tưởng, là sự chung đôi cùng nhau đối mặt.
Trước đây mỗi khi cãi vã giận hờn, Thanh Hoa sẽ luôn giảng hòa bằng cách này. Nắm lấy tay Diệp An trước, để Diệp An chịu lắng nghe mình, chịu ở bên cạnh mình, sau đó mới giãi bày.
Nếu Diệp An nguôi ngoai, mà thường thì luôn nguôi, sẽ nắm lại tay của Thanh Hoa. Đó là quy luật bất thành văn của bọn họ, cũng là một trong những cách diễn đạt tình cảm của cả hai khi bọn họ quá trúc trắc trong việc thể hiện điều mình thật sự mong muốn.
Lúc này đây, Thanh Hoa nắm lấy tay của Diệp An, nói nhiều như vậy, ngỏ lòng nhiều như vậy, xin lỗi cũng nhiều như vậy, thật giống với quá khứ. Bao nhiêu năm rồi, vẫn như thế.
Bao nhiêu năm tiếp nữa thì sẽ thế nào?
Chờ đợi được bao lâu đây? Một tình yêu đơn phương tồi tệ như vậy mà kéo dài thật dài, tưởng chừng như bọn họ sắp đi hết một phần ba cuộc đời rồi, vậy mà mỗi lần Diệp An quay đầu nhìn lại, sẽ luôn thấy Thanh Hoa đứng phía sau dõi theo mình.
Diệp An từng nói, yêu ai thì yêu, sẽ không bao giờ yêu Thanh Hoa. Vì Thanh Hoa là chí cốt, là gia đình, là tập hợp của tất cả những mối quan hệ tốt đẹp nhất trên thế gian, chỉ trừ tình yêu.
Diệp An từng nghĩ, tình yêu sao có thể bền lâu bằng tình bạn được chứ. Như thể, tình bạn tiến thêm một bước có thể trở thành tình yêu, nhưng tình yêu lùi đi một bước, lại chẳng thể quay về những khăng khít đơn thuần thuở ban đầu. Việc Thanh Hoa từng tỏ tình với mình còn khiến Diệp An khó tin hơn cả lời tiên tri về ngày tận thế.
Nhưng Thanh Hoa đã dồn hết toàn bộ mọi nghiêm túc của mình vào từng lời thổ lộ dành cho Diệp An.
Kể cả là chín năm trước, hay chín năm sau, đều chân thành như vậy.
Thanh Hoa.
Vẫn luôn là sự tồn tại tốt đẹp bậc nhất trên đời này.
Diệp An siết lấy tay Thanh Hoa, còn chưa để Thanh Hoa kịp vui mừng vì giảng hòa thành công thì đã xoay người, vòng tay ôm siết lấy cổ của cô.
Ôm thật chặt, kín kẽ như đã xa cách rất lâu, khăng khăng như thể tìm lại về một báu vật đã bị thất lạc, để khiến cho nhung nhớ vấn vương suốt cả một quãng đời được lấp đầy.
Dù gì chăng nữa, vẫn đã tìm lại được rồi.
Tìm được xong, muốn giữ thật chặt.
Lần này, hãy để cho ước mong trọn đời thật sự hóa thành hiện thực. Không còn chỉ bằng mộng mơ hão huyền nữa, mà dùng toàn bộ tình cảm khát cầu thật sự của bản thân mình, biến nó thành thật.
-------------------
Linh Ngụy: Chà, đi được đến đây tớ mới thấy có chút thành tựu khi đem so với bản sơ bộ ban đầu =]]] Tuy tớ viết chậm, viết lan man, viết rối loạn quay cuồng, nhưng tớ lại luôn tìm được niềm vui trong việc viết lách, vậy nên tớ chấp nhận những điểm yếu hiện tại của mình, để thời gian và nhẫn nại tự thân rèn giũa =]]] Ai rồi cũng sẽ tiến bộ mà, nhỉ?
Từ nhân vật này, lại đẻ thêm một nhân vật khác, đó là những gì thuở mới đặt bút tớ không hề nghĩ đến, thậm chí cố sự vốn bản thân nó cũng không hề dây mơ rễ má như vậy. Mọi chuyện từng rất đơn giản, nhưng nó như một cái rễ cứ dần dà sinh sôi nảy nở trong đầu tớ, khiến cho mọi việc rẽ theo một hướng mà chính tớ cũng không lường trước được =]]] Vậy nên tớ rất hài lòng =]]]
Trong bản sơ bộ đầu tiên,Thanh Hoa mất sau khi giúp Hướng Hòa quay về với Diệp An. Giấu mọi người, đi thật xa, trướclúc tạm biệt sẽ cười thật tươi để có thể thanh thản kể cả khi ra đi chỉ có một thân một mình. Bản thảo đầu tiên ấy, không có chị Thư, không có rất nhiều nhân vật khác nữa, cũng không tồn tại cái kết 'nơi mọi người đều tìm được hạnh phúc của mình' như bọn họ mong muốn, vậy nên tớ sửa nó đi rồi.
=]]] Thật mừng vì mình đã sửa, nếu không phải vào đúng thời điểm trỗi dậy mong muốn sửa đổi, thì nhất định tớ sẽ không thể sửa. Không sửa từ những bước đầu, vậy rất khó để thay đổi cái kết.
Nói nhiều như vậy, cũng chỉ vì truyện sắp hoàn =]]]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.