Chương 82: Bị đuổi
Đỗ Vũ Hoàng Ngân
23/08/2024
Mãi cho đến giờ sửu, khi cảm thấy mắt mở không lên nữa phú ông mới không cam tâm mà thổi đèn đi ngủ, thằng
Niên cũng lén nép mình bên cửa sổ, sau khi thấy phòng ông đã tối đèn rồi thì nó mới an tâm cửa nẻo cẩn thận để còn chợp mắt nữa.
Ở một nơi khác, có đôi uyên ương trẻ khi đã tâm sự loài chim biển đến khuya khoắt cũng ôm nhau ngủ một giấc an lành, canh năm, Lợn thức trước cậu Hai và đã sớm rời khỏi chỗ chồi sen để tránh sự nghi ngờ của mọi người.
Lợn về đến nhà nhưng không thấy Mận đâu, mà thay vào đó là bu Thắm, mặt bu hầm hầm như mất sổ gạo, bu hỏi Lợn một cách đầy chất vấn.
Hồm qua anh đã đi đầu?Hôm qua con đi cắm câu bu ạ? Bu không thấy giỏ cá hay sao mà còn hỏi?.May là khi nãy Lợn có ghé qua ngoài ruộng để lấy giỏ cá với cần câu, nếu không là không có cớ để lấp liếm rồi.
Bu Thắm dùng mắt rà soát từ trên xuống dưới của Lợn, âm thầm đánh giá.
Lợn thản nhiên đem cá đi rọng rồi xối nước rửa ráy mặt mũi, đoạn với lấy cái khăn lau mặt rồi hỏi bu.
- Bu có việc gì mà qua đây từ sáng sớm ạ? Mận đầu?
Nhc đn Mận tự dng b thay đổi thái độ đột ngột.
Anh suốt ngày chỉ biết đi làm đi làm, nên ở nhà xảy ra chuyện tày trời như nào anh cũng đâu có hay? Dại lắm, con ơi là con.Có chuyện chi hả bu?Bu Thắm đay nghiến nói.
Cái con trắc nết, khốn nạn đó, bỏ đi cho rảnh nợ, anh Lợn à.Bỏ là bỏ gì hả bu? Ai trắc nết, ai khốn nạn? Bu nói chi mà con không hiểu gì sất?Bu Thắm nhổ trầu xuống đất một cái phẹt, rồi đanh giọng lại.
Còn ai ngoài cái con vợ quý hóá đó của anh?Ôi, con xin, có chuyện gì mà bu lại tức giận đến vậy?Tối hôm qua, nửa đêm, anh đi đâu không về, cái con khốn nạn đó nó dắt trai về nhà tắng tịu.KHÔNG ĐỜI NÀO. Chắc bu hiểu lầm gì rồi.
Cho dù là vợ chồng trên danh nghĩa, cho dù là Lợn không có tình cảm với Mận, nhưng Lợn tin Mận không phải loại người như vậy, Mận bình thường ra đường bị trai ghẹo là đã vội nhặt đá ném người ta rồi, da mặt mỏng như vậy sao có thể làm ra loại chuyện tày trời như dắt trai về nhà theo lời bu Thắm nói.
Chính mắt tui thấy thì hiểu lầm làm sao được, mà cái thằng tình nhân của con khốn đó cũng có xa lạ gì đâu.Bu nói tới ai?Chính là thằng Hảo chứ ai vào đây, anh dại lắm anh Lợn ạ, từ khi có vợ là anh không còn nghe lời bu.Không phải con không nghe lời bu nhưng con không tin Mận là loại người đó.ANH CÂM, bây giờ anh phải viết giấy bỏ vợ liền cho bu.Lợn không quan tâm mấy lời bu xúi giục mà Lợn chỉ hỏi.
Hai bu con họ đâu rồi hả bu?Tui tổng hai cái của nợ đó ra khỏi nhà rồi. Nhắc đến là mất mặt.Bu Thằm trả lời một cách bình thản, Lợn nghe qua như sét đánh ngang tai.
Tối hôm qua lạnh lắm, khoẻ như Lợn còn không chịu đựng được mà ắt xì nguyên đêm thì huống gì thân gái mỏng manh như là Mận, còn cả Dừa, Dừa là con nít, Dừa bé nhỏ như vậy? Trời lạnh nhỡ Dừa nhiễm bệnh thì sao?
Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh bóng dáng nhỏ nhắn của Mận một mình ôm con đi ngay trong đêm, chịu đựng bao nhiêu lời mắng mỏ suồng sã của bu Thắm thì Lợn càng thấy bứt rứt, tội lỗi bấy nhiêu.
Nhà của họ ở đây, bu đuổi hai bu con họ thì họ biết đi đâu hả bu? SAO BU ÁC VẬY?Anh ...Cái ngữ con cái bất hiếu nhà anh, bu là bu thay anh đuổi hai cái của nợ ấy đi, giữ nó ở lại được tích sự gì?Để nó cắm sừng đầy đầu anh ra thì anh mới sáng mắt sao?
Có chuyện gì cũng không đợi con về rồi giải quyết được hay sao hả bu? Bu đuổi họ đi như vậy, chuyện này đến tai phú bà thì có mười đứa như con cũng không giúp được bu đâu, chưa kể bé Dừa nó còn nhỏ...Bu thật sự không biết thương người....VÃNG, tui không biết thương người nên mới mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày rồi lòi ra cái ngữ bất hiếu như anh đấy.Mỗi lần đụng chuyện cãi nhau là bu lại lôi công ơn sinh thành dưỡng dục ra nói, Lợn biết bu vô lý, nhưng đạo làm con Lợn cũng không thể cãi bu.
Thưa bu, con xin phép đi tìm Mận đầy ạ.Anh đứng lại, tui cấm NGHE CHỨA?Bu không thể cấm cản con được đâu bu ạ.
Anh mà bước ra cửa, tui cắn lưỡi liền cho anh coi.Bu khỏi cần hù, con mà không tìm được Mận thì phú bà cũng tự khắc cắt lưỡi bu ra thôi? Bu nghĩ tới lúc đó bà ấy điên lên thì ai bênh được bu?Lợn mặc kệ bu Thắm đang bị hù tái xanh tái nhợt ngồi ở đó, Lợn ba chân bốn cằng chạy giáp thôn đi tìm bu con nhà Mận, đi trên đường gặp ai Lợn cũng hỏi, ai cũng lắc đầu bảo không thấy họ đâu.
Lợn bắt đầu thấy nản thì tình cờ gặp anh Ruộng đang chuẩn bị ngựa để lên phố huyện làm đồn điền cao su, Lợn bí bách kể lại sự tình cho Ruộng nghe, Ruộng điên máu bỏ hết công việc đang làm dang dở và cùng Lợn đi tìm hai bu con Mận.
Hai người họ phi ngựa qua các thôn khác để truy tìm tung tích cũng không nghe ngóng được gì, Lợn bắt đầu thấy lo lằng, Ruộng cũng đứng ngồi không yên.
Hai người rầu rĩ trở về thôn thì thấy anh Khôn hớt ha hớt hải chạy tới nói Mận vừa nhảy sông tự vẫn may mà có người phát hiện ra và cứu kịp thời. Lợn với Ruộng vừa nghe tin từ anh Khôn xong cũng tức tốc chạy về.
Niên cũng lén nép mình bên cửa sổ, sau khi thấy phòng ông đã tối đèn rồi thì nó mới an tâm cửa nẻo cẩn thận để còn chợp mắt nữa.
Ở một nơi khác, có đôi uyên ương trẻ khi đã tâm sự loài chim biển đến khuya khoắt cũng ôm nhau ngủ một giấc an lành, canh năm, Lợn thức trước cậu Hai và đã sớm rời khỏi chỗ chồi sen để tránh sự nghi ngờ của mọi người.
Lợn về đến nhà nhưng không thấy Mận đâu, mà thay vào đó là bu Thắm, mặt bu hầm hầm như mất sổ gạo, bu hỏi Lợn một cách đầy chất vấn.
Hồm qua anh đã đi đầu?Hôm qua con đi cắm câu bu ạ? Bu không thấy giỏ cá hay sao mà còn hỏi?.May là khi nãy Lợn có ghé qua ngoài ruộng để lấy giỏ cá với cần câu, nếu không là không có cớ để lấp liếm rồi.
Bu Thắm dùng mắt rà soát từ trên xuống dưới của Lợn, âm thầm đánh giá.
Lợn thản nhiên đem cá đi rọng rồi xối nước rửa ráy mặt mũi, đoạn với lấy cái khăn lau mặt rồi hỏi bu.
- Bu có việc gì mà qua đây từ sáng sớm ạ? Mận đầu?
Nhc đn Mận tự dng b thay đổi thái độ đột ngột.
Anh suốt ngày chỉ biết đi làm đi làm, nên ở nhà xảy ra chuyện tày trời như nào anh cũng đâu có hay? Dại lắm, con ơi là con.Có chuyện chi hả bu?Bu Thắm đay nghiến nói.
Cái con trắc nết, khốn nạn đó, bỏ đi cho rảnh nợ, anh Lợn à.Bỏ là bỏ gì hả bu? Ai trắc nết, ai khốn nạn? Bu nói chi mà con không hiểu gì sất?Bu Thắm nhổ trầu xuống đất một cái phẹt, rồi đanh giọng lại.
Còn ai ngoài cái con vợ quý hóá đó của anh?Ôi, con xin, có chuyện gì mà bu lại tức giận đến vậy?Tối hôm qua, nửa đêm, anh đi đâu không về, cái con khốn nạn đó nó dắt trai về nhà tắng tịu.KHÔNG ĐỜI NÀO. Chắc bu hiểu lầm gì rồi.
Cho dù là vợ chồng trên danh nghĩa, cho dù là Lợn không có tình cảm với Mận, nhưng Lợn tin Mận không phải loại người như vậy, Mận bình thường ra đường bị trai ghẹo là đã vội nhặt đá ném người ta rồi, da mặt mỏng như vậy sao có thể làm ra loại chuyện tày trời như dắt trai về nhà theo lời bu Thắm nói.
Chính mắt tui thấy thì hiểu lầm làm sao được, mà cái thằng tình nhân của con khốn đó cũng có xa lạ gì đâu.Bu nói tới ai?Chính là thằng Hảo chứ ai vào đây, anh dại lắm anh Lợn ạ, từ khi có vợ là anh không còn nghe lời bu.Không phải con không nghe lời bu nhưng con không tin Mận là loại người đó.ANH CÂM, bây giờ anh phải viết giấy bỏ vợ liền cho bu.Lợn không quan tâm mấy lời bu xúi giục mà Lợn chỉ hỏi.
Hai bu con họ đâu rồi hả bu?Tui tổng hai cái của nợ đó ra khỏi nhà rồi. Nhắc đến là mất mặt.Bu Thằm trả lời một cách bình thản, Lợn nghe qua như sét đánh ngang tai.
Tối hôm qua lạnh lắm, khoẻ như Lợn còn không chịu đựng được mà ắt xì nguyên đêm thì huống gì thân gái mỏng manh như là Mận, còn cả Dừa, Dừa là con nít, Dừa bé nhỏ như vậy? Trời lạnh nhỡ Dừa nhiễm bệnh thì sao?
Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh bóng dáng nhỏ nhắn của Mận một mình ôm con đi ngay trong đêm, chịu đựng bao nhiêu lời mắng mỏ suồng sã của bu Thắm thì Lợn càng thấy bứt rứt, tội lỗi bấy nhiêu.
Nhà của họ ở đây, bu đuổi hai bu con họ thì họ biết đi đâu hả bu? SAO BU ÁC VẬY?Anh ...Cái ngữ con cái bất hiếu nhà anh, bu là bu thay anh đuổi hai cái của nợ ấy đi, giữ nó ở lại được tích sự gì?Để nó cắm sừng đầy đầu anh ra thì anh mới sáng mắt sao?
Có chuyện gì cũng không đợi con về rồi giải quyết được hay sao hả bu? Bu đuổi họ đi như vậy, chuyện này đến tai phú bà thì có mười đứa như con cũng không giúp được bu đâu, chưa kể bé Dừa nó còn nhỏ...Bu thật sự không biết thương người....VÃNG, tui không biết thương người nên mới mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày rồi lòi ra cái ngữ bất hiếu như anh đấy.Mỗi lần đụng chuyện cãi nhau là bu lại lôi công ơn sinh thành dưỡng dục ra nói, Lợn biết bu vô lý, nhưng đạo làm con Lợn cũng không thể cãi bu.
Thưa bu, con xin phép đi tìm Mận đầy ạ.Anh đứng lại, tui cấm NGHE CHỨA?Bu không thể cấm cản con được đâu bu ạ.
Anh mà bước ra cửa, tui cắn lưỡi liền cho anh coi.Bu khỏi cần hù, con mà không tìm được Mận thì phú bà cũng tự khắc cắt lưỡi bu ra thôi? Bu nghĩ tới lúc đó bà ấy điên lên thì ai bênh được bu?Lợn mặc kệ bu Thắm đang bị hù tái xanh tái nhợt ngồi ở đó, Lợn ba chân bốn cằng chạy giáp thôn đi tìm bu con nhà Mận, đi trên đường gặp ai Lợn cũng hỏi, ai cũng lắc đầu bảo không thấy họ đâu.
Lợn bắt đầu thấy nản thì tình cờ gặp anh Ruộng đang chuẩn bị ngựa để lên phố huyện làm đồn điền cao su, Lợn bí bách kể lại sự tình cho Ruộng nghe, Ruộng điên máu bỏ hết công việc đang làm dang dở và cùng Lợn đi tìm hai bu con Mận.
Hai người họ phi ngựa qua các thôn khác để truy tìm tung tích cũng không nghe ngóng được gì, Lợn bắt đầu thấy lo lằng, Ruộng cũng đứng ngồi không yên.
Hai người rầu rĩ trở về thôn thì thấy anh Khôn hớt ha hớt hải chạy tới nói Mận vừa nhảy sông tự vẫn may mà có người phát hiện ra và cứu kịp thời. Lợn với Ruộng vừa nghe tin từ anh Khôn xong cũng tức tốc chạy về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.