Chương 11: " A Chiến Là Người Duy Nhất "
❄_Vong Tiện_
12/01/2021
Tiêu Chiến đang ngồi chơi với mấy con cá hôm trước cậu chủ mua cho mình, Tiêu Chiến cứ ngồi đặt tay gần chậu cho mấy con cá rỉa rỉa, lâu lâu lại thọc tay vào chậu cho cá bơi tán loạn, rồi ngồi cười khoái trí.
Uyển Du lau dọn gần đó mà trừng mắt \* Tại sao cũng là người hầu mà nó lại sướng đến vậy chứ? Trong khi đó mình lại làm tối mặt \* ả tức giận đi lại chỗ Tiêu Chiến quét mạnh cho bụi bay ra, Tiêu Chiến bị bụi làm cho ho dữ dội, Nhất Bác trên lầu đi xuống thấy cậu ho nên lo lắng chạy lại vỗ nhẹ lưng cậu.
" Em có sao không? Bệnh hả? Sao lại ho đến vậy? Hay anh đưa em đi bệnh viện nha ".
" Dạ em không sao.... chỉ bị bụi nên mới ho thôi, không có bệnh đâu ạ, cậu chủ yên tâm đi ".
Nhất Bác nhìn ra sau lưng thì thấy Uyển Du đang đứng đó quét bụi, anh lạnh lùng trừng mắt.
" Không thấy có người hay sao hả? Cút đi chỗ khác ".
" Dạ.... em.... em.... xin lỗi cậu chủ ".
Thấy Uyển Du bị mắng tội nên Tiêu Chiến kéo kéo tay Nhất Bác.
" Cậu đừng mắng chị ấy nữa, chị ấy cũng chỉ là đang làm việc của mình mà thôi ".
" Rồi rồi.... được anh không mắng nữa ".
Uyển Du đi ra chỗ khác dọn dẹp, ả tức lắm vì Tiêu Chiến mà anh mắng ả, ả siết chặt cây chổi trong tay, lòng tự nói \* Phải nhịn.... phải nhịn \*.
Nhất Bác ngồi vốt nhẹ tóc Tiêu Chiến cưng chiều, anh nhìn cậu đang thích thú ngồi dọc cá.
" Em làm cái gì mà ngồi nhìn tụi nó mãi thế? "
" Dạ em đang nghĩ tên cho nó ".
" Tên? Bình thường người ta đặt tên cho chó, tên mèo ai lại đi đặt tên cho cá chứ? "
" Dạ có chứ sao không ạ ".
" Rồi đã có hay chưa? "
" Dạ rồi ạ. Con màu đỏ nhìn giống Kim Chi nên nó sẽ tên là Kim Chi, con màu đen có màu giống Kim Báp nên nó sẽ tên là Kim Báp, cả hai đều họ Kim hết ạ ".
" Nghe tên muốn ăn quá đi ".
" Không được, cậu không được ăn tụi nó đâu ".
" Ừ anh sẽ không ăn tụi nó, vậy anh ăm em nha ".
" Cậu làm như cậu là yêu quái không bằng ".
" Chỉ ăn mình em thôi ".
Nó rồi anh cắn tai Tiêu Chiến một cái làm cậu giật mình bỏ chạy, anh đứng dậy đuổi theo.
" Cậu chủ cắn đau quá, em không chơi với cậu nữa ".
" Em mau đứng lại ngay ".
Tiêu Chiến chạy lên lầu, Nhất Bác chạy theo. Tiêu Chiến chạy về phòng đóng cửa cửa lại thở phì phò, amh dọa cậu xong thì về phòng làm việc.
Uyển Du đứng nhìn nãy giờ, giận đến nổi muốn bẻ gãy cây chổi.
" Cậu chủ thích một đứa com trai như nó sao? ngu ngốc như nó mà cậu chủ cũng thích được, vậy thì xinh đẹp, thông minh như mình vẫn còn cơ hội, không thể thua nó được ".
Đến giờ cơm quản gia kêu Nhược Tịch lên gọi Tiêu Chiến.
" Nhược Tịch à con lên kêu A Chiến đi gọi cậu chủ xuống ăn cơm, mau đi ".
" Dạ ".
" Quản gia hay là để con đi gọi cậu chủ cho " Uyển Du bất đồng lên tiếng.
" Cô muốn bị cậu chủ đuổi việc sao? "
" Sao vậy ạ? "
" Vì chỉ có A Chiến mới được đi gọi cậu chủ và duy nhất thằng bé mới có quyền đặt chân vào phòng cậu ấy. Ai dám làm trái sẽ bị đuổi ngay lập tức
Đứng đó làm gì nữa, mau dọn cơm đi ".
Ả đứng suy nghĩ, rốt cuộc Tiêu Chiến là cái thứ hì trong nhà này? Cũng là người hầu tại sao lại được cưng chiều đến như vậy? Được đặc cách nhiều thứ đến như vậy? Tại sao chứ? quá lắm thì Tiêu Chiến cũng chỉ là người làm đến sớm hơn ả thôi mà. Vừa có phòng riweng bên cạnh cậu chủ, đến bữa lại được hầu hạ xuống ăn, được cậu cưng chiều, không cần nhúng tay vào việc gì cả. Rốt cuộc Tiêu Chiến đã bỏ bùa mê gì cậu chứ. Nhược Tịch gõ cửa phòng Tiêu Chiến rồi đi vào.
Uyển Du lau dọn gần đó mà trừng mắt \* Tại sao cũng là người hầu mà nó lại sướng đến vậy chứ? Trong khi đó mình lại làm tối mặt \* ả tức giận đi lại chỗ Tiêu Chiến quét mạnh cho bụi bay ra, Tiêu Chiến bị bụi làm cho ho dữ dội, Nhất Bác trên lầu đi xuống thấy cậu ho nên lo lắng chạy lại vỗ nhẹ lưng cậu.
" Em có sao không? Bệnh hả? Sao lại ho đến vậy? Hay anh đưa em đi bệnh viện nha ".
" Dạ em không sao.... chỉ bị bụi nên mới ho thôi, không có bệnh đâu ạ, cậu chủ yên tâm đi ".
Nhất Bác nhìn ra sau lưng thì thấy Uyển Du đang đứng đó quét bụi, anh lạnh lùng trừng mắt.
" Không thấy có người hay sao hả? Cút đi chỗ khác ".
" Dạ.... em.... em.... xin lỗi cậu chủ ".
Thấy Uyển Du bị mắng tội nên Tiêu Chiến kéo kéo tay Nhất Bác.
" Cậu đừng mắng chị ấy nữa, chị ấy cũng chỉ là đang làm việc của mình mà thôi ".
" Rồi rồi.... được anh không mắng nữa ".
Uyển Du đi ra chỗ khác dọn dẹp, ả tức lắm vì Tiêu Chiến mà anh mắng ả, ả siết chặt cây chổi trong tay, lòng tự nói \* Phải nhịn.... phải nhịn \*.
Nhất Bác ngồi vốt nhẹ tóc Tiêu Chiến cưng chiều, anh nhìn cậu đang thích thú ngồi dọc cá.
" Em làm cái gì mà ngồi nhìn tụi nó mãi thế? "
" Dạ em đang nghĩ tên cho nó ".
" Tên? Bình thường người ta đặt tên cho chó, tên mèo ai lại đi đặt tên cho cá chứ? "
" Dạ có chứ sao không ạ ".
" Rồi đã có hay chưa? "
" Dạ rồi ạ. Con màu đỏ nhìn giống Kim Chi nên nó sẽ tên là Kim Chi, con màu đen có màu giống Kim Báp nên nó sẽ tên là Kim Báp, cả hai đều họ Kim hết ạ ".
" Nghe tên muốn ăn quá đi ".
" Không được, cậu không được ăn tụi nó đâu ".
" Ừ anh sẽ không ăn tụi nó, vậy anh ăm em nha ".
" Cậu làm như cậu là yêu quái không bằng ".
" Chỉ ăn mình em thôi ".
Nó rồi anh cắn tai Tiêu Chiến một cái làm cậu giật mình bỏ chạy, anh đứng dậy đuổi theo.
" Cậu chủ cắn đau quá, em không chơi với cậu nữa ".
" Em mau đứng lại ngay ".
Tiêu Chiến chạy lên lầu, Nhất Bác chạy theo. Tiêu Chiến chạy về phòng đóng cửa cửa lại thở phì phò, amh dọa cậu xong thì về phòng làm việc.
Uyển Du đứng nhìn nãy giờ, giận đến nổi muốn bẻ gãy cây chổi.
" Cậu chủ thích một đứa com trai như nó sao? ngu ngốc như nó mà cậu chủ cũng thích được, vậy thì xinh đẹp, thông minh như mình vẫn còn cơ hội, không thể thua nó được ".
Đến giờ cơm quản gia kêu Nhược Tịch lên gọi Tiêu Chiến.
" Nhược Tịch à con lên kêu A Chiến đi gọi cậu chủ xuống ăn cơm, mau đi ".
" Dạ ".
" Quản gia hay là để con đi gọi cậu chủ cho " Uyển Du bất đồng lên tiếng.
" Cô muốn bị cậu chủ đuổi việc sao? "
" Sao vậy ạ? "
" Vì chỉ có A Chiến mới được đi gọi cậu chủ và duy nhất thằng bé mới có quyền đặt chân vào phòng cậu ấy. Ai dám làm trái sẽ bị đuổi ngay lập tức
Đứng đó làm gì nữa, mau dọn cơm đi ".
Ả đứng suy nghĩ, rốt cuộc Tiêu Chiến là cái thứ hì trong nhà này? Cũng là người hầu tại sao lại được cưng chiều đến như vậy? Được đặc cách nhiều thứ đến như vậy? Tại sao chứ? quá lắm thì Tiêu Chiến cũng chỉ là người làm đến sớm hơn ả thôi mà. Vừa có phòng riweng bên cạnh cậu chủ, đến bữa lại được hầu hạ xuống ăn, được cậu cưng chiều, không cần nhúng tay vào việc gì cả. Rốt cuộc Tiêu Chiến đã bỏ bùa mê gì cậu chứ. Nhược Tịch gõ cửa phòng Tiêu Chiến rồi đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.