Chương 43: " Hạnh Phúc "
❄_Vong Tiện_
12/01/2021
" Tại sao? Tại sao cùng số phận mồ côi mà nó lại được cưng chiều còn tao thì bị ghẻ lạnh? Tại sao cùng số phận người hầu mà tao lại bị hất hủi? Tại sao hả? Tao và nó từ nhỏ đã không đội trời chung rồi. Không thể tồn tại cùng nhau. Từ ngày nó xuất hiện bên cạnh tao thì cuộc đời tươi đẹp của tao đã bị nó cướp đi hết rồi, trước khi không có nó thì ai cũng chú ý đến tao, đến khi nó xuất hiện thì mọi chú ý đều dồn vào nó, cả Vương phu nhân cũng chú ý nó cưng chiều nó, tro ng khi đó bà ấy chưa từng cưng chiều tao quá mức như nó. Tại sao vậy hả? Đáng lẽ ra sự cưng chiều đó dành cho tao mới đúng, người bên cạnh Nhất Bác bây giờ là tao mới đúng. Tất cả là do nó... do nó... do nó mà tao mới đi vào con đường này. Tao ghét nó. Tiêu Chiến tao hạn mày "
" Chị à... em xin chị... đừng như vậy nữa mà... chị mau thả Tiêu Chiến ra đi "
" Mày im đi... mày là đứa phản bội, tao phải giết mày trước. Con Sơ Niệm phản bội tao, tao đã giết nó rồi... giờ mày phản bội tao mày cũng sẽ có kết cục giống nó "
" Chị... chị giết... chị ba rồi sao? "
" Đúng... bất cứ ai chống lại tao, cản đường tao, phản bội tao đều phải chết hết, chết hết... ngay cả đó là em tao "
" Chị mau dừng lại đi, chị giết quản gia, hại Tiêu Chiến, giết chị ba còn chưa đủ hay sao hả? Chị mau bỏ súng xuống đi "
" Đừng nhắc đến họ, bây giờ mày lo cho mày đi. Mày phải chết theo họ... đồ phản bội "
\* Đoàng \* Uyển Du đưa súng về phía Nhược Tịch mà bắn. Nhược Tịch thất thần đứng đó, không tin những gì mìn nghe... Uyển Du giết cả chị em của mình sao? Âu Dương nhìn Nhược Tịch... tại sao lại đứng yên đó chứ?
" Nhược Tịch... cẩn thận "
Âu Dương chạy lại kéo Nhược Tịch tránh đi chỗ khác. Do ả kích động bắn làm Tiêu Chiến đang vô lực trên người ả từ từ ngã xuống, ả vội đỡ cậu dậy để làm bia đỡ đạn cho mình... trong lúc ả không để ý Nhất Bác ngay lập tức rút súng ra bắn ả, ả đau đớn ôm lấy vết thương, Nhất Bác nhanh chóng chạy đến đá ả tránh xa Tiêu Chiến, anh ôm lấy cậu. Ả nhìn anh uất hận.
" Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ?... TẠI SAO? "
" Vì cô không xứng "
" Nó có gì hơn em chứ? Ai cũng cưng chiều nó... chết hết đi... CHẾT HẾT ĐI "
Ả điên cuồng xả đạn khắp nơi, mọi người vội vàng tìm chỗ trán đạn... bỗng... \* Đoàng \* một tiếng súng khác vang lên... Uyển Du từ từ quay ra sau nhìn... rồi ngã xuống... người ả đầy máu... Nhược Tịch buông khẩu súng xuống, khóc lớn chạy lại ôm Uyển Du vào lòng.
" Chị ơi... em xin lỗi... xin lỗi... chỉ có cách này mới dừng chị lại được... em xin lỗi "
Uyển Du cũng khóc, đau đớn đưa tay lên lau nước mắt cho Nhược Tịch.
" Chị cảm ơn em... cảm... ơn em đã dừng... chị lại... chị đã sai... quá nhiều. Đã đến đúng chị nên dừng lại... trả nợ cho tất cả những gì chị gây ra "
" Chị hai... hức... hức... chị à... "
" Nhược Tịch nè... chị đối xử với em... như vậy... em không... ghét chị chứ? "
" Không... em không ghét ai cả... hức... cả chị hai và chị ba... hức... đều là chị của em... em yêu hai chị nhiều lắm... hức... em không ghét... "
" Cảm ơn... em đã... không ghét chị... chị sai quá nhiều... chị cũng thương em lắm... em gái ngốc của chị, ở nhà em là đứa... ngoan ngoãn và hiền lành nhất... chị tin tưởng em... sống tốt nhé, đừng để ai ăn hiếp... hãy sống thật tốt... đừng như... hai chị... chị dưới đó sẽ luôn dõi theo em... bảo vệ... em gái ngốc... của... chị... "
Bàn tay Uyển Du buông xuống, đến cuối cùng, lúc con người ta nhận sai lầm cũng là lúc kết thúc cuộc đời... Nhược Tịch đau đớn ôm lấy Uyển Du mà khóc.
" Chị hai... em xin lỗi... chị hai... huhu... "
" Em nín đi, Uyển Du đi rồi, em hãy sống thật tốt cho phần của hai chị em. Nín đi, đừng quá đau lòng "
" Cậu chủ Âu Dương... em... em... không cố ý giết chị... huhu... "
" Là em giúp cô ấy, nếu không dừng cô ấy lại, tội nghiệp của cô ấy sẽ nhiều hơn... ngoan... nín đi... "
Nhất Bác và Hạo Hiên đi ra, cả hai đều bị đạn bắn bị thương, lúc nãy Tư Hàn đã đẩy Kế Dương về phía Hạo Hiên, lợi dụng lúc hoảng loạn mà chạy trốn. Nhất Bác và Hạo Hiên lấy thân che đạn cho hai cậu mà bị thương cả rồi, Nhất Bác bị đạn bắn ngay vai, Hạo Hiên ngay hông. Còn Tư Hàn thì chạy thoát. Âu Dương không thể để cho hắn ta chạy được.
" Tôi sẽ gọi cấp cứu, hai người mang Kế Dương và Tiêu Chiến vào bệnh viện cấp cứu cả đi, tôi sẽ đuổi theo Tư Hàn... hai người bị thương cả rồi "
Nhất Bác bị thương nặng... vẫn cố bế Tiêu Chiến lên, dù vết thương đang chảy máu.
" Âu Dương cậu ổn chứ? "
" Nhất Bác cậu hãy tin ở tôi, còn có cảnh sát hỗ trợ tôi mà... hắn ta là thuộc hạ của tôi tự tôi sẽ diệt "
" Được... tôi tin cậu "
Âu Dương gọi cấp cứu xong liền chạy đi, Nhược Tịch vội vã chạy theo kéo lại.
" Cậu chủ... cho em đi với "
" Không được, rất nguy hiểm... em theo làm gì chứ? "
" Em muốn đi với cậu, em muốn trả thù cho hai chị... và em cũng an tâm khi để cậu đi một mình "
" Nhược Tịch... em đừng bướng bỉnh nữa... rất nguy hiểm "
" Em đã từng nói, sẽ sống chết cùng cậu rồi mà... "
" Được rồi... đi... "
Âu Dương gật đầu, nắm tay Nhược Tịch ra xe lái đuổi theo Tư Hàn. Ngay sau đó cấp cứu đến đưa hai anh và hai cậu đi vào bệnh viện.
Tư Hàn lái xe đi bình tĩnh miệng cười nhếch mép.
" Uyển Du làn này phải cảm ơn cô... cô chết rất đáng... rất được việc đấy "
Âu Dương lái xe thật nhanh và cuối cùng cũng đã đuổi theo kịp hắn ta. Hắn ta phát hiện xe Âu Dương đằng sau, và sau nữa là cảnh sát, hắn ta hoảng sợ mà dậm ga lái thật nhanh. Âu Dương quay qua Nhược Tịch.
" Em giữ cho thật chắc dây an toàn, nếu sợ hãy nắm lấy áo anh biết chưa? "
" Dạ "
" Em tin anh chứ? "
" Dạ em tin "
Âu Dương cười rồi bắt đầu tăng ga đuôi theo sau. Sắp đến gần Âu Dương rút súng ra, ló đầu ra khỏi cửa xe, nhắm vào xe Tư Hàn mà bắn. Hắn ta cố gắng tránh đạn lạng lách rất đáng sợ. Nhược Tịch nhìn theo sợ hãi.
" Cậu chủ... cẩn thận... nguy hiểm lắm "
" Yên tâm đi... anh không sao "
Âu Dương ngồi lại và tiếp tục đuổi theo, Âu Dương đuổi kịp hắn ta và Tư Hàn cũng đến đường cùng.
" Tư Hàn... mau đầu hàng đi, mày hết đường thoát rồi "
Hắn ra vẫn cố lái nhanh, đi qua đường đèo cao.
" Mày muốn dồn tao đến đường cùng? Được vậy tao với mày sẽ chết chung "
Hắn ta đột ngột quay xe lại, nhắm vào xe của Âu Dương mà đâm thẳng đến. Nhược Tịch mở to mắt sợ hãi nhìn.
" Cậu chủ... "
" Em yên tâm "
Âu Dương lách xe sang một bên và xe của hắn ta lao xuống vực đèo và phát nổ.
" Cậu chủ... chúng ta...
" Chúng ta an toàn rồi "
" Hức... em cứ tưởng là sẽ không được ở bên cậu nữa "
" Ngốc anh sẽ luôn bên em, em vì anh mà đã hi sinh quá nhiều, sau này hãy để anh bảo vệ cho em nhé "
" Cậu chủ... hức... em vui lắm "
" Được rồi chúng ta về cho mấy người kia tin tốt thôi, việc còn lại cứ đê cho cảnh sát lo là được rồi "
" Dạ "
\_\_\_\_\_ Bệnh Viện\_\_\_\_\_
" Này hai cậu sao rồi? "
" Chúng tôi ổn. Chuyện Tư Hàn.... "
" Chúng ta thắng rồi "
" Vậy thật tốt, tất cả chuyện này là nhờ công lao của cậu hết đấy Âu Dương "
" Chuyện đáng làm mà, với lại tất cả là do tôi mà ra... à mà hai người còn lại sao rồi? "
" Bác sĩ nói hai em ấy chỉ kiệt sức mà ngất thôi, không ảnh hưởng đến sức khỏe... khoan hai người... "
Đanh nói đột nhiên Hạo Hiên để ý thấy Âu Dương và Nhược Tịch đã nắm tay từ khi nào, nên bắt đầu bất ngờ.
" À... tôi và em ấy chính thức quen nhau rồi "
" Từ bỏ Tiêu Chiến rồi à? "
" Cậu đừng đùa, Nhược Tịch đã vì tôi mà đã làm rất nhiều, còn Tiêu Chiến... nếu tôi mà dành em ấy thì cậu ta chắc chắn sẽ giết tôi luôn đấy "
" Cậu biết đều đó "
" Coi bộ ở đây vui vẻ quá nhỉ? "
Các anh đang nói thì bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc... không sai chính là mẹ và cha của Nhất Bác và cha mẹ của Kế Dương.
" Sao ba mẹ về đây mà không báo cho con một tiếng? "
" Ta vừa nghe Hạo Hiên điện nói là A Chiến và Kế Dương đang nhập viện, nên ta đã vội vàng chạy qua đây luôn. Đi được nửa đường thì Hạo Hiên lại gọi điện nói là không sao chỉ bị kiệt sức thôi, nên ta cũng đỡ lo "
Mọi người đều ở lại nói chuyện với nhau một cách vui vẻ.
\_\_\_\_\_\_ 3 Năm Sau\_\_\_\_\_\_
" Tỏa Nhi con không được chạy lung tung đâu đó, hôm nay là ngày cưới cậu Kế Dương của con đó "
Tỏa Nhi vội chạy đến bên Tiêu Chiến.
" Ba nhỏ ơi, ba lớn ức hiếp con "
" Anh làm gì thằng bé rồi hả? "
" Vợ à, đám cưới đông như vậy mà con nó cứ chạy lung tung nên anh phải... "
" Anh đó nó tuy 3 tuổi nhưng biết nhiều hơn anh đấy "
" Vợ... anh xin lỗi "
" Thôi ngay cái vẻ mặt đó với em đi "
" Anh xin lỗi vợ mà "
" Thôi được rồi... thôi được rồi, tha cho anh lần này vậy "
" Cảm ơn vợ "
Nói rồi Nhất Bác hôn Tiêu Chiến thật sâu.
" Hai người thôi đi, con ăn cẩu lương đến phát no rồi này. Không chơi với hai người nữa con đi tìm Lạc Lạc chơi đây "
" Ơ cái thằng này ".
Từ sau khi Nhất Bác kết hôn với Tiêu Chiến bây giờ cũng đã được 3 năm và đã sinh ra Tỏa Nhi, còn Lạc Lạc thì là con của Âu Dương và Nhược Tịch. Sau khi Tư Hàn kết thúc thì qua tháng sau Âu Dương và Nhược Tịch đã kết hôn với nhau.
" Hạo Hiên có có đồng lấy Kế Dương làm vợ không "
" Dạ con đồng ý "
" Kế Dương con có... "
" Con đồng ý... con đồng ý "
" Ta tuyên bố, chúng con đã trở thành vợ chồng "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_**THE END**\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1593101519558.jpg-original600webp?sign=689a786b38af277dac51e9120f27d247&t=5fff8980)
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1593101519561.jpg-original600webp?sign=458a0abf9df54ea673c47a7c16face1d&t=5fff8980)
**Cấm hôn hoặc liếm khi nhìn thấy ảnh này
" Chị à... em xin chị... đừng như vậy nữa mà... chị mau thả Tiêu Chiến ra đi "
" Mày im đi... mày là đứa phản bội, tao phải giết mày trước. Con Sơ Niệm phản bội tao, tao đã giết nó rồi... giờ mày phản bội tao mày cũng sẽ có kết cục giống nó "
" Chị... chị giết... chị ba rồi sao? "
" Đúng... bất cứ ai chống lại tao, cản đường tao, phản bội tao đều phải chết hết, chết hết... ngay cả đó là em tao "
" Chị mau dừng lại đi, chị giết quản gia, hại Tiêu Chiến, giết chị ba còn chưa đủ hay sao hả? Chị mau bỏ súng xuống đi "
" Đừng nhắc đến họ, bây giờ mày lo cho mày đi. Mày phải chết theo họ... đồ phản bội "
\* Đoàng \* Uyển Du đưa súng về phía Nhược Tịch mà bắn. Nhược Tịch thất thần đứng đó, không tin những gì mìn nghe... Uyển Du giết cả chị em của mình sao? Âu Dương nhìn Nhược Tịch... tại sao lại đứng yên đó chứ?
" Nhược Tịch... cẩn thận "
Âu Dương chạy lại kéo Nhược Tịch tránh đi chỗ khác. Do ả kích động bắn làm Tiêu Chiến đang vô lực trên người ả từ từ ngã xuống, ả vội đỡ cậu dậy để làm bia đỡ đạn cho mình... trong lúc ả không để ý Nhất Bác ngay lập tức rút súng ra bắn ả, ả đau đớn ôm lấy vết thương, Nhất Bác nhanh chóng chạy đến đá ả tránh xa Tiêu Chiến, anh ôm lấy cậu. Ả nhìn anh uất hận.
" Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ?... TẠI SAO? "
" Vì cô không xứng "
" Nó có gì hơn em chứ? Ai cũng cưng chiều nó... chết hết đi... CHẾT HẾT ĐI "
Ả điên cuồng xả đạn khắp nơi, mọi người vội vàng tìm chỗ trán đạn... bỗng... \* Đoàng \* một tiếng súng khác vang lên... Uyển Du từ từ quay ra sau nhìn... rồi ngã xuống... người ả đầy máu... Nhược Tịch buông khẩu súng xuống, khóc lớn chạy lại ôm Uyển Du vào lòng.
" Chị ơi... em xin lỗi... xin lỗi... chỉ có cách này mới dừng chị lại được... em xin lỗi "
Uyển Du cũng khóc, đau đớn đưa tay lên lau nước mắt cho Nhược Tịch.
" Chị cảm ơn em... cảm... ơn em đã dừng... chị lại... chị đã sai... quá nhiều. Đã đến đúng chị nên dừng lại... trả nợ cho tất cả những gì chị gây ra "
" Chị hai... hức... hức... chị à... "
" Nhược Tịch nè... chị đối xử với em... như vậy... em không... ghét chị chứ? "
" Không... em không ghét ai cả... hức... cả chị hai và chị ba... hức... đều là chị của em... em yêu hai chị nhiều lắm... hức... em không ghét... "
" Cảm ơn... em đã... không ghét chị... chị sai quá nhiều... chị cũng thương em lắm... em gái ngốc của chị, ở nhà em là đứa... ngoan ngoãn và hiền lành nhất... chị tin tưởng em... sống tốt nhé, đừng để ai ăn hiếp... hãy sống thật tốt... đừng như... hai chị... chị dưới đó sẽ luôn dõi theo em... bảo vệ... em gái ngốc... của... chị... "
Bàn tay Uyển Du buông xuống, đến cuối cùng, lúc con người ta nhận sai lầm cũng là lúc kết thúc cuộc đời... Nhược Tịch đau đớn ôm lấy Uyển Du mà khóc.
" Chị hai... em xin lỗi... chị hai... huhu... "
" Em nín đi, Uyển Du đi rồi, em hãy sống thật tốt cho phần của hai chị em. Nín đi, đừng quá đau lòng "
" Cậu chủ Âu Dương... em... em... không cố ý giết chị... huhu... "
" Là em giúp cô ấy, nếu không dừng cô ấy lại, tội nghiệp của cô ấy sẽ nhiều hơn... ngoan... nín đi... "
Nhất Bác và Hạo Hiên đi ra, cả hai đều bị đạn bắn bị thương, lúc nãy Tư Hàn đã đẩy Kế Dương về phía Hạo Hiên, lợi dụng lúc hoảng loạn mà chạy trốn. Nhất Bác và Hạo Hiên lấy thân che đạn cho hai cậu mà bị thương cả rồi, Nhất Bác bị đạn bắn ngay vai, Hạo Hiên ngay hông. Còn Tư Hàn thì chạy thoát. Âu Dương không thể để cho hắn ta chạy được.
" Tôi sẽ gọi cấp cứu, hai người mang Kế Dương và Tiêu Chiến vào bệnh viện cấp cứu cả đi, tôi sẽ đuổi theo Tư Hàn... hai người bị thương cả rồi "
Nhất Bác bị thương nặng... vẫn cố bế Tiêu Chiến lên, dù vết thương đang chảy máu.
" Âu Dương cậu ổn chứ? "
" Nhất Bác cậu hãy tin ở tôi, còn có cảnh sát hỗ trợ tôi mà... hắn ta là thuộc hạ của tôi tự tôi sẽ diệt "
" Được... tôi tin cậu "
Âu Dương gọi cấp cứu xong liền chạy đi, Nhược Tịch vội vã chạy theo kéo lại.
" Cậu chủ... cho em đi với "
" Không được, rất nguy hiểm... em theo làm gì chứ? "
" Em muốn đi với cậu, em muốn trả thù cho hai chị... và em cũng an tâm khi để cậu đi một mình "
" Nhược Tịch... em đừng bướng bỉnh nữa... rất nguy hiểm "
" Em đã từng nói, sẽ sống chết cùng cậu rồi mà... "
" Được rồi... đi... "
Âu Dương gật đầu, nắm tay Nhược Tịch ra xe lái đuổi theo Tư Hàn. Ngay sau đó cấp cứu đến đưa hai anh và hai cậu đi vào bệnh viện.
Tư Hàn lái xe đi bình tĩnh miệng cười nhếch mép.
" Uyển Du làn này phải cảm ơn cô... cô chết rất đáng... rất được việc đấy "
Âu Dương lái xe thật nhanh và cuối cùng cũng đã đuổi theo kịp hắn ta. Hắn ta phát hiện xe Âu Dương đằng sau, và sau nữa là cảnh sát, hắn ta hoảng sợ mà dậm ga lái thật nhanh. Âu Dương quay qua Nhược Tịch.
" Em giữ cho thật chắc dây an toàn, nếu sợ hãy nắm lấy áo anh biết chưa? "
" Dạ "
" Em tin anh chứ? "
" Dạ em tin "
Âu Dương cười rồi bắt đầu tăng ga đuôi theo sau. Sắp đến gần Âu Dương rút súng ra, ló đầu ra khỏi cửa xe, nhắm vào xe Tư Hàn mà bắn. Hắn ta cố gắng tránh đạn lạng lách rất đáng sợ. Nhược Tịch nhìn theo sợ hãi.
" Cậu chủ... cẩn thận... nguy hiểm lắm "
" Yên tâm đi... anh không sao "
Âu Dương ngồi lại và tiếp tục đuổi theo, Âu Dương đuổi kịp hắn ta và Tư Hàn cũng đến đường cùng.
" Tư Hàn... mau đầu hàng đi, mày hết đường thoát rồi "
Hắn ra vẫn cố lái nhanh, đi qua đường đèo cao.
" Mày muốn dồn tao đến đường cùng? Được vậy tao với mày sẽ chết chung "
Hắn ta đột ngột quay xe lại, nhắm vào xe của Âu Dương mà đâm thẳng đến. Nhược Tịch mở to mắt sợ hãi nhìn.
" Cậu chủ... "
" Em yên tâm "
Âu Dương lách xe sang một bên và xe của hắn ta lao xuống vực đèo và phát nổ.
" Cậu chủ... chúng ta...
" Chúng ta an toàn rồi "
" Hức... em cứ tưởng là sẽ không được ở bên cậu nữa "
" Ngốc anh sẽ luôn bên em, em vì anh mà đã hi sinh quá nhiều, sau này hãy để anh bảo vệ cho em nhé "
" Cậu chủ... hức... em vui lắm "
" Được rồi chúng ta về cho mấy người kia tin tốt thôi, việc còn lại cứ đê cho cảnh sát lo là được rồi "
" Dạ "
\_\_\_\_\_ Bệnh Viện\_\_\_\_\_
" Này hai cậu sao rồi? "
" Chúng tôi ổn. Chuyện Tư Hàn.... "
" Chúng ta thắng rồi "
" Vậy thật tốt, tất cả chuyện này là nhờ công lao của cậu hết đấy Âu Dương "
" Chuyện đáng làm mà, với lại tất cả là do tôi mà ra... à mà hai người còn lại sao rồi? "
" Bác sĩ nói hai em ấy chỉ kiệt sức mà ngất thôi, không ảnh hưởng đến sức khỏe... khoan hai người... "
Đanh nói đột nhiên Hạo Hiên để ý thấy Âu Dương và Nhược Tịch đã nắm tay từ khi nào, nên bắt đầu bất ngờ.
" À... tôi và em ấy chính thức quen nhau rồi "
" Từ bỏ Tiêu Chiến rồi à? "
" Cậu đừng đùa, Nhược Tịch đã vì tôi mà đã làm rất nhiều, còn Tiêu Chiến... nếu tôi mà dành em ấy thì cậu ta chắc chắn sẽ giết tôi luôn đấy "
" Cậu biết đều đó "
" Coi bộ ở đây vui vẻ quá nhỉ? "
Các anh đang nói thì bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc... không sai chính là mẹ và cha của Nhất Bác và cha mẹ của Kế Dương.
" Sao ba mẹ về đây mà không báo cho con một tiếng? "
" Ta vừa nghe Hạo Hiên điện nói là A Chiến và Kế Dương đang nhập viện, nên ta đã vội vàng chạy qua đây luôn. Đi được nửa đường thì Hạo Hiên lại gọi điện nói là không sao chỉ bị kiệt sức thôi, nên ta cũng đỡ lo "
Mọi người đều ở lại nói chuyện với nhau một cách vui vẻ.
\_\_\_\_\_\_ 3 Năm Sau\_\_\_\_\_\_
" Tỏa Nhi con không được chạy lung tung đâu đó, hôm nay là ngày cưới cậu Kế Dương của con đó "
Tỏa Nhi vội chạy đến bên Tiêu Chiến.
" Ba nhỏ ơi, ba lớn ức hiếp con "
" Anh làm gì thằng bé rồi hả? "
" Vợ à, đám cưới đông như vậy mà con nó cứ chạy lung tung nên anh phải... "
" Anh đó nó tuy 3 tuổi nhưng biết nhiều hơn anh đấy "
" Vợ... anh xin lỗi "
" Thôi ngay cái vẻ mặt đó với em đi "
" Anh xin lỗi vợ mà "
" Thôi được rồi... thôi được rồi, tha cho anh lần này vậy "
" Cảm ơn vợ "
Nói rồi Nhất Bác hôn Tiêu Chiến thật sâu.
" Hai người thôi đi, con ăn cẩu lương đến phát no rồi này. Không chơi với hai người nữa con đi tìm Lạc Lạc chơi đây "
" Ơ cái thằng này ".
Từ sau khi Nhất Bác kết hôn với Tiêu Chiến bây giờ cũng đã được 3 năm và đã sinh ra Tỏa Nhi, còn Lạc Lạc thì là con của Âu Dương và Nhược Tịch. Sau khi Tư Hàn kết thúc thì qua tháng sau Âu Dương và Nhược Tịch đã kết hôn với nhau.
" Hạo Hiên có có đồng lấy Kế Dương làm vợ không "
" Dạ con đồng ý "
" Kế Dương con có... "
" Con đồng ý... con đồng ý "
" Ta tuyên bố, chúng con đã trở thành vợ chồng "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_**THE END**\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1593101519558.jpg-original600webp?sign=689a786b38af277dac51e9120f27d247&t=5fff8980)
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1593101519561.jpg-original600webp?sign=458a0abf9df54ea673c47a7c16face1d&t=5fff8980)
**Cấm hôn hoặc liếm khi nhìn thấy ảnh này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.