Chương 8: " Sinh Thần "
❄_Vong Tiện_
12/01/2021
Tiêu Chiến chạy lên phòng đóng rầm cửa lại ôm tim đập thình thịch.
" Suýt tí nữa là bị.... phù may quá \( nhìn lại tay\)
hic.... bị kim đâm nhiều quá, cậu chủ mà biết là toi mất thôi.... huhu. Mà kệ đi, cùng lắm là bị tét vào mông thôi. Hic tội nghiệp cái mông của mình quá, mông ơi tao xin lỗi mày ".
Tiêu Chiến đóng cửa, khóa chắc rồi lại giường ngồi làm tiếp, phải xong trước ngày mai.
Sáng hôm sau Nhất Bác đi làm, khuôn mặt anh hôm nay lạnh lắm, không còn gì lạnh hơn khi xuống dưới nhà.
" A Chiến đâu? " Nhất Bác lạnh lùng hỏi quản gia.
" Dạ còn ngủ thưa cậu ".
" Hôm nay là chủ nhật? Cứ để em ấy ngủ đi, đừng gọi dậy.... tí nữa nhớ nhắc em ấy ăn sáng".
Nhất Bác mang theo cơn bực bội đi làm, anh chẳng làm được gì cả, trong đầu cứ nghĩ về thỏ con của mình, rốt cuộc là cái gì mà lại dấu anh nhỉ? Bực bội mãi không thôi, thế là cả cái công ty đang náo loạn lên vì sự khó chịu vô cớ của anh.
" Thư kí đâu? "
" Dạ dạ ".
" Hôm nay là ngày mấy? "
" Dạ hôm nay là 05/10 ".
" Tôi hỏi ngày chứ có hỏi tháng hả? À mà khoan.... 05/10.... chết tiệt.... sao mình có thể quên được chứ? "
Nói xong Nhất Bác lấy áo chạy ra khỏi công ty, đám nhân viên thở phào vì đã thoát nạn, anh chạy đến shop thời trang.
" Đồ tôi đặt đã có hay chưa? "
" Đã có thưa ngài.... đợi tôi một chút ".
Nhất Bác lấy đồ đi, đó là một bộ vest màu đen lịch lãm và một chú gấu bông, trong mắt nó có cả camera.... hai vật này là anh tự tay thiết kế cho Tiêu Chiến.... định hôm nay sẽ tạo bất ngờ nhưng anh bị chú thỏ con kia làm bực bội suy nghĩ quên mất hôm nay là ngày gì luôn rồi.
Nhất Bác bỏ quà vào chiếc hộp xinh xắn đem về nhà nhìn quanh.... hừm.... thỏ con này lại không thấy đâu nữa rồi.
" A Chiến lại đi đâu nữa rồi? "
" Dạ trên lầu thưa cậu ".
Nhất Bác chau mày lại, mặt hầm hầm đi lên lầu gõ cửa.
" A Chiến em mau ra đây cho anh ".
" Cậu chủ về phòng đi ạ, tí nữa em sẽ qua ".
Nhất Bác đi về phòng, rốt cuộc là Tiêu Chiến đã làm gì vậy chứ? Không thể suy nghĩ ra, Nhất Bác khép cửa lại kẻo lát thỏ con qua lại không mở được cửa làm ầm lên thì khổ. Anh cất quà rồi đi tắm.... lát sau Tiêu Chiến lẻn vào phòng anh, ló cái đầu nhỏ vào. Anh cũng vừa tắm xong, định đi ra thì thấy cậu, mà cậu đang định làm gì vậy? lén lén lút lút.... anh núp vào xem cậu định bày trò gì.... cậu gọi thật khẽ.
" Cậu chủ ơi.... không có cậu chủ.... may quá ".
Tiêu Chiến đem cái hộp nhỏ bỏ vào phòng Nhất Bác rồi vọt lẹ về phòng, Tiêu Chiến đi về, qnh cũng cầm cái hộp lên xem là cái gì.
" Là gấu bông sao? có cả thư nữa chứ?.... lắm trò thế này " Nhất Bác mở thư ra đọc.
★ Bên trong thư ★
\( Chào cậu chủ siêu cấp đẹp trai, em là Tiêu Chiến cậu hầu siêu cấp dễ thương, đáng yêu của cậu đây ạ. Hôm nay là 05/10 ngày sinh thần của cậu đúng không ạ? Chúc mừng cậu tròn 20 tuổi.... em đã nhớ được sinh thần của cậu rồi đấy, thấy em giỏi không? Đừng có mà la em lơ mơ quên sinh thần của cậu nữa nha. Cậu à, em cảm ơn cậu rất nhiều vì trong thời gian qua đã luôn chăm sóc và lo lắng cho em.... cảm ơn cậu rất nhiều. Em trả ơn cho cậu bằng cách tự tay may con gấu này cho cậu đấy, cả tấm lòng của Tiêu Chiến điều dồn vào trong con gấu này. Đừng coa mà chê đó nha, không thôi là em giận cậu luôn.... không chơi với cậu nữa, nhớ đó. Lời cuối chúc cậu sinh thần vui vẻ. \)
Nhất Bác đọc , anh nở nụ cười rất tươi, thỏ con này thật là.... chữ viết thì nghệch ngoạc, bảo là nhớ ngày sinh thần của anh mà nhớ lộn luôn đấy. Hôm nay là sinh thần của cậu mà bảo là của anh, thôi rồi anh thua, cạn lời thật rồi. Mà cạn lời nhất là.... cái gì mà cậu hầu siêu cấp dễ thương đáng yêu chứ? Xấu xí, lười biếng, nhõng nhẽo, siêu nịnh nọt thì có đấy. Con gấu gì mà.... xấu xí y hệt người may nó luôn.
Nhất Bác cứ đứng cười mãi thôi, hạnh phúc chết mất, anh đem nó đặt cẩn thận lên bàn, còn thư thì bỏ vào tủ khóa tủ lại. Món quà đầu tiên cậu tặng anh sau khi 5 năm về đây sống, ôi cảm động quá đi mất, mà món quà đầu tiên này tặng cũng chẳng đúng ngày. Thôi anh cứ xem như đây là món quà tặng sớm vậy.
Nhất Bác đi qua phòng tìm Tiêu Chiến, mở cửa nhẹ nhàng không gây tiếng động " Cạch " đèn vụt tắt. Tiêu Chiến đang ngồi học bài thì hoảng sợ đến phát khóc. Mất điện rồi, Tiêu Chiến sợ bóng tối, bắt đầu đứng dậy mò ra cửa chạy tìm cậu chủ.
" Huhu.... cậu chủ ơi.... cậu chủ ".
Mọi khi Nhất Bác nghe Tiêu Chiến khóc thì sẽ cầm đèn pin chạy qua ngay nhưng sao hôm nay không thấy, cậu đang mò đường ra đến cửa thì đụng trúng ai đó, người đó ôm lấy cậu, còn hôn cậu nữa.... mùi hương rất quen thuộc, giống của cậu chủ lắm, nhưng mà trời tối, có dám chắc đó là cậu chủ không? Cậu sợ hãi, kịch liệt đẩy cái người đó ra, khóc òa lên.
" Huhu.... ma ma.... huhu xê ra.... cậu chủ ơi.... ma ôm em.... huhu.... cậu ơi ".
" Haha.... anh đây.... yên nào, để anh ôm một lát thôi đừng nháo ".
" Tiếng này.... là của cậu chủ.... huhu.... cậu chủ sao cậu đi dọa em.... biết em sợ lắm không hả.... huhu ".
Nhất Bác bật đèn lên, cười to, ôm cậu vào lòng, thỏ con này ở trong lòng anh vẫn còn khóc thút thít, run rẩy. Thỏ con này nhát quá.
" Cậu xấu lắm.... huhu ".
" Haha.... anh xin lỗi.... đây là quà bù đắp cho em ".
Tiêu Chiến bất ngờ.
" Cái gì đây ạ? "
Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại giường ngồi.... để thỏ con ngồi yên vị trên đùi mình mở hộp quà ra.
" Chúc mừng sinh thần của em A Chiến ".
" Sinh thần em? Chứ không phải sinh thần của cậu ạ?"
" Không, sai rồi.... hôm nay là sinh thần của em, không phải của anh ".
" Em ghi lên lịch luôn ấy.... hic.... sai rồi.... em xin lỗi cậu ".
" Ngốc ".
" Vậy chưa đến sinh thần của cậu cậu trả quà lại cho em đi, đợi đến ngày em sẽ tặng lại cho cậu ".
" Không được, đã tặng là không được lấy lại, đợi đến ngày đó em tặng cái khác cho anh ".
" Cậu gian lắm ".
Tiêu Chiến đánh anh, bỗng trúng vết thương bị kim đâm chi chít trên tay, cậu đau, ôm tay lại.
" Tay em sao vậy A Chiến ".
" Dạ lúc may gấu bị kim đâm ".
" Em ngốc quá, lần sau đừng làm mấy cái đó nữa, anh không cần quà của em đâu, biết chưa? Em đừng để bản thân bị thương là anh vui rồi ".
" Dạ.... vậy lần sau không có quà cho cậu đâu.... ple ".
Tiêu Chiến le lưỡi trêu anh, nhanh chóng bị anh dùng miệng tóm lấy lưỡi của cậu lại, anh hôn cậu.... hôn thật sâu, 5 năm qua được anh hôn rất nhiều nhưng vẫn giống như lần đầu hôn vậy, anh hôn rất nhanh và điêu luyện làm cậu không theo kịp động tác của anh.... cậu vụn về đáp trả. Đến khi thở không nổi nữa, cậu đámh anh, anh thả cậu ra, hơi thở anh có phần nặng nhọc.
" Đợi đến khi em 18 tuổi anh sẽ hành hạ em, đòi cả vốn lẫn lãi mà bấy lâu nay em nợ anh, bắt anh phải nhịn.... biết anh khó chịu và cực khổ lắm không hả? "
Lúc nãy hôn cậu anh đã cố gắng nhịn xuống để không đè cậu ra ăn sạch tại chỗ, anh thầm than thở trong lòng, A Chiến ơi, lớn nhanh đi, anh chịu đựng không nổi nữa rồi, điên mất thôi. Còn Tiêu Chiến đang ngồi thở nên không nghe được anh nói gì cả, còn oán trách anh.
" Cậu lúc nào cũng cắn môi em, làm em thở không được.... cậu xấu lắm ".
Nhất Bác cười nhẹ, bỗng nhiên bụng Tiêu Chiến kêu lên vì đói anh cười lớn làm cậu xấu hổ.
" Chỉ đói thôi mà, cậu cười cái gì chứ? "
" Thay đồ đi, anh dẫn em đi ăn, mặt bộ vest anh tặng đó ".
Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đi ăn, đi chơi rất vui, dù ngày thường hay sinh thần gì chỉ cần cậu muốn anh sẽ dẫn cậu đi ngay, bảo bối của anh mà, anh phải chăm sóc kĩ chứ! Đến ngày gặt quả mới có trái ngon được. Mà để anh nhịn càng nhiều thì đến khi cậu 18 tuổi sẽ càng khổ.
Đi chơi nhiều về mệt nên Tiêu Chiến ngủ ngay, cậu ôm gấu bông của anh tặng mà ngủ, con gấu bông có đôi mắt camera đối diện với mặt cậu, bên phòng kia có ai đó cầm cái điện thoại ngắm người thương đang ngủ mà cười.
" Ngủ mặt xấu quá đi, cái gì cũng xấu cả, chẳng đáng yêu tí nào ".
Cái môi cứ vô thức chu ra, cái má phúng phính, đèn ngủ làm cho càng mờ ảo hơn, thật sự là đang câu dẫn anh đây mà.... quá mức chịu đựng rồi, anh muốn bay qua cái phòng của người kia, đè ai kia ra cắn cho hả dạ, nhưng mà anh phải nhịn.... đặt điện thoại xuống, gác tay lên trán, mắt nhìn trần nhà mà thở dài.
" Haizzz đợi em 18 tuổi chắc anh sẽ điên mất thôi, đợi đến lúc đó anh sẽ ăn em mất thôi, bảo bối à ngủ ngon ".
" Suýt tí nữa là bị.... phù may quá \( nhìn lại tay\)
hic.... bị kim đâm nhiều quá, cậu chủ mà biết là toi mất thôi.... huhu. Mà kệ đi, cùng lắm là bị tét vào mông thôi. Hic tội nghiệp cái mông của mình quá, mông ơi tao xin lỗi mày ".
Tiêu Chiến đóng cửa, khóa chắc rồi lại giường ngồi làm tiếp, phải xong trước ngày mai.
Sáng hôm sau Nhất Bác đi làm, khuôn mặt anh hôm nay lạnh lắm, không còn gì lạnh hơn khi xuống dưới nhà.
" A Chiến đâu? " Nhất Bác lạnh lùng hỏi quản gia.
" Dạ còn ngủ thưa cậu ".
" Hôm nay là chủ nhật? Cứ để em ấy ngủ đi, đừng gọi dậy.... tí nữa nhớ nhắc em ấy ăn sáng".
Nhất Bác mang theo cơn bực bội đi làm, anh chẳng làm được gì cả, trong đầu cứ nghĩ về thỏ con của mình, rốt cuộc là cái gì mà lại dấu anh nhỉ? Bực bội mãi không thôi, thế là cả cái công ty đang náo loạn lên vì sự khó chịu vô cớ của anh.
" Thư kí đâu? "
" Dạ dạ ".
" Hôm nay là ngày mấy? "
" Dạ hôm nay là 05/10 ".
" Tôi hỏi ngày chứ có hỏi tháng hả? À mà khoan.... 05/10.... chết tiệt.... sao mình có thể quên được chứ? "
Nói xong Nhất Bác lấy áo chạy ra khỏi công ty, đám nhân viên thở phào vì đã thoát nạn, anh chạy đến shop thời trang.
" Đồ tôi đặt đã có hay chưa? "
" Đã có thưa ngài.... đợi tôi một chút ".
Nhất Bác lấy đồ đi, đó là một bộ vest màu đen lịch lãm và một chú gấu bông, trong mắt nó có cả camera.... hai vật này là anh tự tay thiết kế cho Tiêu Chiến.... định hôm nay sẽ tạo bất ngờ nhưng anh bị chú thỏ con kia làm bực bội suy nghĩ quên mất hôm nay là ngày gì luôn rồi.
Nhất Bác bỏ quà vào chiếc hộp xinh xắn đem về nhà nhìn quanh.... hừm.... thỏ con này lại không thấy đâu nữa rồi.
" A Chiến lại đi đâu nữa rồi? "
" Dạ trên lầu thưa cậu ".
Nhất Bác chau mày lại, mặt hầm hầm đi lên lầu gõ cửa.
" A Chiến em mau ra đây cho anh ".
" Cậu chủ về phòng đi ạ, tí nữa em sẽ qua ".
Nhất Bác đi về phòng, rốt cuộc là Tiêu Chiến đã làm gì vậy chứ? Không thể suy nghĩ ra, Nhất Bác khép cửa lại kẻo lát thỏ con qua lại không mở được cửa làm ầm lên thì khổ. Anh cất quà rồi đi tắm.... lát sau Tiêu Chiến lẻn vào phòng anh, ló cái đầu nhỏ vào. Anh cũng vừa tắm xong, định đi ra thì thấy cậu, mà cậu đang định làm gì vậy? lén lén lút lút.... anh núp vào xem cậu định bày trò gì.... cậu gọi thật khẽ.
" Cậu chủ ơi.... không có cậu chủ.... may quá ".
Tiêu Chiến đem cái hộp nhỏ bỏ vào phòng Nhất Bác rồi vọt lẹ về phòng, Tiêu Chiến đi về, qnh cũng cầm cái hộp lên xem là cái gì.
" Là gấu bông sao? có cả thư nữa chứ?.... lắm trò thế này " Nhất Bác mở thư ra đọc.
★ Bên trong thư ★
\( Chào cậu chủ siêu cấp đẹp trai, em là Tiêu Chiến cậu hầu siêu cấp dễ thương, đáng yêu của cậu đây ạ. Hôm nay là 05/10 ngày sinh thần của cậu đúng không ạ? Chúc mừng cậu tròn 20 tuổi.... em đã nhớ được sinh thần của cậu rồi đấy, thấy em giỏi không? Đừng có mà la em lơ mơ quên sinh thần của cậu nữa nha. Cậu à, em cảm ơn cậu rất nhiều vì trong thời gian qua đã luôn chăm sóc và lo lắng cho em.... cảm ơn cậu rất nhiều. Em trả ơn cho cậu bằng cách tự tay may con gấu này cho cậu đấy, cả tấm lòng của Tiêu Chiến điều dồn vào trong con gấu này. Đừng coa mà chê đó nha, không thôi là em giận cậu luôn.... không chơi với cậu nữa, nhớ đó. Lời cuối chúc cậu sinh thần vui vẻ. \)
Nhất Bác đọc , anh nở nụ cười rất tươi, thỏ con này thật là.... chữ viết thì nghệch ngoạc, bảo là nhớ ngày sinh thần của anh mà nhớ lộn luôn đấy. Hôm nay là sinh thần của cậu mà bảo là của anh, thôi rồi anh thua, cạn lời thật rồi. Mà cạn lời nhất là.... cái gì mà cậu hầu siêu cấp dễ thương đáng yêu chứ? Xấu xí, lười biếng, nhõng nhẽo, siêu nịnh nọt thì có đấy. Con gấu gì mà.... xấu xí y hệt người may nó luôn.
Nhất Bác cứ đứng cười mãi thôi, hạnh phúc chết mất, anh đem nó đặt cẩn thận lên bàn, còn thư thì bỏ vào tủ khóa tủ lại. Món quà đầu tiên cậu tặng anh sau khi 5 năm về đây sống, ôi cảm động quá đi mất, mà món quà đầu tiên này tặng cũng chẳng đúng ngày. Thôi anh cứ xem như đây là món quà tặng sớm vậy.
Nhất Bác đi qua phòng tìm Tiêu Chiến, mở cửa nhẹ nhàng không gây tiếng động " Cạch " đèn vụt tắt. Tiêu Chiến đang ngồi học bài thì hoảng sợ đến phát khóc. Mất điện rồi, Tiêu Chiến sợ bóng tối, bắt đầu đứng dậy mò ra cửa chạy tìm cậu chủ.
" Huhu.... cậu chủ ơi.... cậu chủ ".
Mọi khi Nhất Bác nghe Tiêu Chiến khóc thì sẽ cầm đèn pin chạy qua ngay nhưng sao hôm nay không thấy, cậu đang mò đường ra đến cửa thì đụng trúng ai đó, người đó ôm lấy cậu, còn hôn cậu nữa.... mùi hương rất quen thuộc, giống của cậu chủ lắm, nhưng mà trời tối, có dám chắc đó là cậu chủ không? Cậu sợ hãi, kịch liệt đẩy cái người đó ra, khóc òa lên.
" Huhu.... ma ma.... huhu xê ra.... cậu chủ ơi.... ma ôm em.... huhu.... cậu ơi ".
" Haha.... anh đây.... yên nào, để anh ôm một lát thôi đừng nháo ".
" Tiếng này.... là của cậu chủ.... huhu.... cậu chủ sao cậu đi dọa em.... biết em sợ lắm không hả.... huhu ".
Nhất Bác bật đèn lên, cười to, ôm cậu vào lòng, thỏ con này ở trong lòng anh vẫn còn khóc thút thít, run rẩy. Thỏ con này nhát quá.
" Cậu xấu lắm.... huhu ".
" Haha.... anh xin lỗi.... đây là quà bù đắp cho em ".
Tiêu Chiến bất ngờ.
" Cái gì đây ạ? "
Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại giường ngồi.... để thỏ con ngồi yên vị trên đùi mình mở hộp quà ra.
" Chúc mừng sinh thần của em A Chiến ".
" Sinh thần em? Chứ không phải sinh thần của cậu ạ?"
" Không, sai rồi.... hôm nay là sinh thần của em, không phải của anh ".
" Em ghi lên lịch luôn ấy.... hic.... sai rồi.... em xin lỗi cậu ".
" Ngốc ".
" Vậy chưa đến sinh thần của cậu cậu trả quà lại cho em đi, đợi đến ngày em sẽ tặng lại cho cậu ".
" Không được, đã tặng là không được lấy lại, đợi đến ngày đó em tặng cái khác cho anh ".
" Cậu gian lắm ".
Tiêu Chiến đánh anh, bỗng trúng vết thương bị kim đâm chi chít trên tay, cậu đau, ôm tay lại.
" Tay em sao vậy A Chiến ".
" Dạ lúc may gấu bị kim đâm ".
" Em ngốc quá, lần sau đừng làm mấy cái đó nữa, anh không cần quà của em đâu, biết chưa? Em đừng để bản thân bị thương là anh vui rồi ".
" Dạ.... vậy lần sau không có quà cho cậu đâu.... ple ".
Tiêu Chiến le lưỡi trêu anh, nhanh chóng bị anh dùng miệng tóm lấy lưỡi của cậu lại, anh hôn cậu.... hôn thật sâu, 5 năm qua được anh hôn rất nhiều nhưng vẫn giống như lần đầu hôn vậy, anh hôn rất nhanh và điêu luyện làm cậu không theo kịp động tác của anh.... cậu vụn về đáp trả. Đến khi thở không nổi nữa, cậu đámh anh, anh thả cậu ra, hơi thở anh có phần nặng nhọc.
" Đợi đến khi em 18 tuổi anh sẽ hành hạ em, đòi cả vốn lẫn lãi mà bấy lâu nay em nợ anh, bắt anh phải nhịn.... biết anh khó chịu và cực khổ lắm không hả? "
Lúc nãy hôn cậu anh đã cố gắng nhịn xuống để không đè cậu ra ăn sạch tại chỗ, anh thầm than thở trong lòng, A Chiến ơi, lớn nhanh đi, anh chịu đựng không nổi nữa rồi, điên mất thôi. Còn Tiêu Chiến đang ngồi thở nên không nghe được anh nói gì cả, còn oán trách anh.
" Cậu lúc nào cũng cắn môi em, làm em thở không được.... cậu xấu lắm ".
Nhất Bác cười nhẹ, bỗng nhiên bụng Tiêu Chiến kêu lên vì đói anh cười lớn làm cậu xấu hổ.
" Chỉ đói thôi mà, cậu cười cái gì chứ? "
" Thay đồ đi, anh dẫn em đi ăn, mặt bộ vest anh tặng đó ".
Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đi ăn, đi chơi rất vui, dù ngày thường hay sinh thần gì chỉ cần cậu muốn anh sẽ dẫn cậu đi ngay, bảo bối của anh mà, anh phải chăm sóc kĩ chứ! Đến ngày gặt quả mới có trái ngon được. Mà để anh nhịn càng nhiều thì đến khi cậu 18 tuổi sẽ càng khổ.
Đi chơi nhiều về mệt nên Tiêu Chiến ngủ ngay, cậu ôm gấu bông của anh tặng mà ngủ, con gấu bông có đôi mắt camera đối diện với mặt cậu, bên phòng kia có ai đó cầm cái điện thoại ngắm người thương đang ngủ mà cười.
" Ngủ mặt xấu quá đi, cái gì cũng xấu cả, chẳng đáng yêu tí nào ".
Cái môi cứ vô thức chu ra, cái má phúng phính, đèn ngủ làm cho càng mờ ảo hơn, thật sự là đang câu dẫn anh đây mà.... quá mức chịu đựng rồi, anh muốn bay qua cái phòng của người kia, đè ai kia ra cắn cho hả dạ, nhưng mà anh phải nhịn.... đặt điện thoại xuống, gác tay lên trán, mắt nhìn trần nhà mà thở dài.
" Haizzz đợi em 18 tuổi chắc anh sẽ điên mất thôi, đợi đến lúc đó anh sẽ ăn em mất thôi, bảo bối à ngủ ngon ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.