Chương 15: Sao Mai nhiều chuyện
Ánh Sully
09/02/2015
“I remember tears…”
Nhạc chuông quen thuộc lại vang lên.
“A…”
Sao Mai chưa kịp nói hết chữ “alo” thì một giọng nam lạnh lùng đã chặn cứng cổ họng cô.
Long Kim nói trong sự tức giận: “Em…hãy nhớ lấy lời tôi.”
Sao Mai không thể hiểu nổi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.
Long Kim đã tắt máy nhưng Sao Mai vẫn không thể đủ bình tĩnh để hạ cánh tay đang run lên vì một lí do nào đó xuống.
Tại sao lão ta lại biết số điện thoại của mình chứ?.
Đáng sợ quá!
Quá đáng sợ!
“Mày bị thầy Long Kim lấy mất hồn rồi hả?” Diệp Anh vỗ mạnh vào vai Sao Mai.
Không có phản ứng.
Bất giác Sao Mai gật đầu.
Cô cũng không thể hiểu nổi mình đang nghĩ cái gì nữa.
“GÌ?” Một tiếng hét đầy nội lực vang lên bên tai. “Thật á?”. Diệp Anh huých nhẹ vào tay cô.
“Hơ…hả?” Cô trả lời như một kẻ vô tội.
“Choang…” Tiếng gì như tiếng lọ hoa vỡ.
Sao Mai và Diệp Anh chạy thật nhanh đến chỗ gây ra tiếng động.
Ai mà quen thế kia?
Là Bình An. Nó đang làm gì ở đó?
“Sao? Giờ mày muốn thế nào?” Giọng lanh lảnh của một bà phu nhân vang lên.
Đúng là rất ra dáng người quyền quý.
Bà ta đội mũ có trùm khăn nên chẳng ai có thể thấy được mặt bà ta.
Bình An đang phủ phục dưới chân bà ta và đầu gối cô rỉ máu vì găm vào mảnh vỡ của tấm gương.
Van xin!
Khóc lóc!
Cô ấy bị sao vậy?
“Nó sao thế?”Diệp Anh thụi vào lưng Sao Mai một cái rõ đau và hỏi.
Sao Mai nhăn nhó: “Mày không biết thì tao sao mà biết được”
“Con xin bà…cho con một cơ hội…hu…hu…hu” Bình An ôm lấy chân bà ta.
Nhưng mụ đó không hề suy suyển. Mụ thẳng chân đá vào người Bình An và không quên chửi rủa.
“Tránh ra con đĩ cái…Làm có mấy chuyện thế này mà cũng không nên hồn”
Sao Mai cảm thấy trong người đang dâng lên một lượng máu rất dồi dào.
Cái bà già đó có cái gì mà dám chửi rủa người khác như thế chứ?.
Cô xăn ống tay áo lên. Mặt gằm gằm đi đến chỗ bà ta.
“Ê. Bà điên kia. Ai cho bà chửi bới bạn tôi thế hả?” Cô bước ra khệ nệ.
Bình An ngước mắt lên: “Sao Mai”.
“Mày im đi. Sao mày có thể bị sỉ nhục như thế được hả?”
Bình An kéo kéo cái áo của Sao Mai và mắt không ngừng đảo xung quanh.
“Này, mày điên à?”
Sao Mai nhìn xuống: “Gì?...Tao vì mày mới ra mặt mà mày bảo tao điên à?”
Không nói với con bạn hèn nhát nữa.
“Bà kia…mau xin lỗi đi” Cô chống nạnh và ra lệnh.
Oai ghê!
“Hơ…Ơ” Bà ta như bị mắc xương trong họng. Nói không nên lời.
“Ơ…ơ cái gì? Bà chưa học bảng chữ cái à?”
Cô vừa nói hết câu thì một tràng pháo tay reo lên.
Sao Mai ngơ ngác nhìn chung quanh.
Gì thế này?
Ô!
Mọi ánh mắt đang nhìn cô.
Cô phát hiện ra một thứ….là máy quay.
Trời!
Họ đang quay phim.
Nhìn xuống Bình An thì nhận được cái nhún vai giễu cợt.
Muối mặt quá đi mất.
Đồ lắm chuyện mà!
Nhạc chuông quen thuộc lại vang lên.
“A…”
Sao Mai chưa kịp nói hết chữ “alo” thì một giọng nam lạnh lùng đã chặn cứng cổ họng cô.
Long Kim nói trong sự tức giận: “Em…hãy nhớ lấy lời tôi.”
Sao Mai không thể hiểu nổi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.
Long Kim đã tắt máy nhưng Sao Mai vẫn không thể đủ bình tĩnh để hạ cánh tay đang run lên vì một lí do nào đó xuống.
Tại sao lão ta lại biết số điện thoại của mình chứ?.
Đáng sợ quá!
Quá đáng sợ!
“Mày bị thầy Long Kim lấy mất hồn rồi hả?” Diệp Anh vỗ mạnh vào vai Sao Mai.
Không có phản ứng.
Bất giác Sao Mai gật đầu.
Cô cũng không thể hiểu nổi mình đang nghĩ cái gì nữa.
“GÌ?” Một tiếng hét đầy nội lực vang lên bên tai. “Thật á?”. Diệp Anh huých nhẹ vào tay cô.
“Hơ…hả?” Cô trả lời như một kẻ vô tội.
“Choang…” Tiếng gì như tiếng lọ hoa vỡ.
Sao Mai và Diệp Anh chạy thật nhanh đến chỗ gây ra tiếng động.
Ai mà quen thế kia?
Là Bình An. Nó đang làm gì ở đó?
“Sao? Giờ mày muốn thế nào?” Giọng lanh lảnh của một bà phu nhân vang lên.
Đúng là rất ra dáng người quyền quý.
Bà ta đội mũ có trùm khăn nên chẳng ai có thể thấy được mặt bà ta.
Bình An đang phủ phục dưới chân bà ta và đầu gối cô rỉ máu vì găm vào mảnh vỡ của tấm gương.
Van xin!
Khóc lóc!
Cô ấy bị sao vậy?
“Nó sao thế?”Diệp Anh thụi vào lưng Sao Mai một cái rõ đau và hỏi.
Sao Mai nhăn nhó: “Mày không biết thì tao sao mà biết được”
“Con xin bà…cho con một cơ hội…hu…hu…hu” Bình An ôm lấy chân bà ta.
Nhưng mụ đó không hề suy suyển. Mụ thẳng chân đá vào người Bình An và không quên chửi rủa.
“Tránh ra con đĩ cái…Làm có mấy chuyện thế này mà cũng không nên hồn”
Sao Mai cảm thấy trong người đang dâng lên một lượng máu rất dồi dào.
Cái bà già đó có cái gì mà dám chửi rủa người khác như thế chứ?.
Cô xăn ống tay áo lên. Mặt gằm gằm đi đến chỗ bà ta.
“Ê. Bà điên kia. Ai cho bà chửi bới bạn tôi thế hả?” Cô bước ra khệ nệ.
Bình An ngước mắt lên: “Sao Mai”.
“Mày im đi. Sao mày có thể bị sỉ nhục như thế được hả?”
Bình An kéo kéo cái áo của Sao Mai và mắt không ngừng đảo xung quanh.
“Này, mày điên à?”
Sao Mai nhìn xuống: “Gì?...Tao vì mày mới ra mặt mà mày bảo tao điên à?”
Không nói với con bạn hèn nhát nữa.
“Bà kia…mau xin lỗi đi” Cô chống nạnh và ra lệnh.
Oai ghê!
“Hơ…Ơ” Bà ta như bị mắc xương trong họng. Nói không nên lời.
“Ơ…ơ cái gì? Bà chưa học bảng chữ cái à?”
Cô vừa nói hết câu thì một tràng pháo tay reo lên.
Sao Mai ngơ ngác nhìn chung quanh.
Gì thế này?
Ô!
Mọi ánh mắt đang nhìn cô.
Cô phát hiện ra một thứ….là máy quay.
Trời!
Họ đang quay phim.
Nhìn xuống Bình An thì nhận được cái nhún vai giễu cợt.
Muối mặt quá đi mất.
Đồ lắm chuyện mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.