Chương 34: Đi ăn trực
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
06/08/2022
" Lam Từ cũng đi à?"
Diêm Phong nhìn Lam Từ bất ngờ hỏi.
" Anh ấy kêu đi ăn trực."
Lam Từ cũng không xa lạ hắn, cười nói.
Thiếu niên dương quang dưới ánh đèn đường nổi bật vô cùng.
Hai người đứng cạnh nhau nếu không bàn đến giới tính thứ hai thì thật quá hợp nhau.
Mặc đồ đôi kia mà.
Diêm Phong cũng không để ý cậu nói đi ăn trực.
" Đi thôi."
Diêm Hàn mở cửa xe cho cậu.
Diêm Phong bước đến chỗ ghế lái.
" Diêm thiếu, đám người kia cũng đi."
Diêm Phong có chút trầm trầm nói, những lúc không người ngoài hắn đều gọi Diêm Hàn là Diêm thiếu.
" Ừm."
Diêm Hàn đáp, thắt dây an toàn cho Lam Từ.
Lam Từ nghiêng đầu nhìn anh.
Diêm Hàn không nói gì mà bẹo má cậu một cái.
Lam Từ cũng không hỏi.
Diêm Phong đã lái xe đi.
Cảnh vật bên đường vèo vèo mà lướt qua.
Chẳng bao lâu đã chạy ra đường lớn.
Coi bộ nơi tổ chức không ở gần học viện.
Diêm Phong lái xe cũng được mười phút thì mới ngừng lại trước cổng một toà biệt thự sang trọng.
Hắn đưa tấm thiệp cho người gác cổng rồi lái xe vào trong.
" Đây là nhà riêng sao?"
Lam Từ vừa bước xuống xe vừa hỏi.
" Ừm, nó cũng chỉ dùng để đãi tiệc của mấy gia tộc lớn mà thôi, không phải nơi ở."
Diêm Hàn giải thích cho cậu.
Lam Từ ở trong lòng đọc thầm: Tài đại khí thô.
Diêm Phong đi trước dẫn đường.
Bọn họ đi qua một cái khuôn viên trồng đầy hoa hồng thơm ngát, một vườn treo dài mới bước lên bật thềm của đại sảnh tổ chức buổi tiệc này.
Bên ngoài cửa đứng đầy vệ sĩ mặc áo đen.
Lúc đi qua cửa còn có ánh sáng đỏ quét qua người bọn họ.
Lam Từ ở trong lòng phun tào.
" Sao vậy?"
Diêm Hàn nắm lấy tay cậu, nghiêng đầu hỏi.
" Mấy đại gia tộc đều là cẩn thận như vậy sao?"
Lam Từ trề môi hỏi.
" Đúng rồi, người sang thì đều sợ chết mà."
Diêm Hàn đáp lời cậu, kéo tay cậu đi vào.
Lam Từ cũng không dằn ra, để mặc anh kéo.
Ba người vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Đều là những nam nhân màu mỡ, dễ dàng hút mắt một đám sói đói Omega.
Diêm Hàn có thể thấy rất nhiều bạn học trong lớp đã tới, rất lúng túng đứng ở một bên, người có chút gia thế thì đứng nói chuyện với người có quen biết.
Đại sảnh giống như một thế giới xa hoa hào nhoáng mà không phải ai cũng có thể bước vào.
Nếu bối cảnh không đủ có được mời cũng là lúng túng và bối rối mà thôi.
Có lẽ Cổ Na cũng không định mời hết nhưng muốn dùng bọn họ để ép Diêm Hàn đến đây, thành ra tràng diện mới có chút không hợp rơ như vậy.
So với bọn họ thì Lam Từ bên cạnh anh khá là bình tĩnh, từ lúc đi vào cậu không nói lời nào, ánh mắt chỉ nhìn trước mặt, người cũng chẳng ***** ****.
" Sợ không?"
Lam Từ đang lia mắt nhìn một chút thì nghe anh hỏi.
" Dù không quen nơi như vầy nhưng cũng không có sợ, may mắn anh đưa chính trang cho tôi, nếu không chắc tôi không dám vào đâu."
Lam Từ nhún vai.
Diêm Hàn bật cười.
" Diêm thiếu gia."
Có tiếng gọi từ phía sau vang lên, mềm mại lại ngọt ngào.
Omega.
Lam Từ không nghĩ là gọi Diêm Hàn.
Quả nhiên.
Người ta gọi Diêm Phong.
" Tô Thanh."
Diêm Phong quay lại nhìn Tô Thanh.
" Không ngờ lại là anh đến."
Tô Thanh cũng một thân chính trang màu trắng, hoạ tiết đuôi áo có chút ánh vàng kim, mái tóc đen mềm mại, thân hình cũng nhỏ xinh, ngũ quan thì khỏi phải nói, là một Omega nam điển hình lại nhỏ xinh lại ngọt ngào.
" Không, tôi chỉ là hộ tống."
Diêm Phong có vẻ quen thuộc với Tô Thanh, cực nhẹ nhàng mà bắt chuyện.
" Là ai lại để cho anh hộ tống, Diêm gia có người khác đến sao?"
Tô Thanh nhìn ngó xung quanh lại có chút không rõ nhìn Diêm Phong, hoàn toàn không để ý hai người Diêm Hàn đang đứng bên cạnh.
" Giới thiệu với cậu, Diêm Hàn, hôm nay tôi dẫn cậu ấy đến, bên cạnh là bạn của cậu ấy, Lam Từ."
Diêm Phong xoay qua giới thiệu hai người với Tô Thanh.
" Thiếu gia, đây là Tô Thanh thiếu gia Tô gia."
Cũng giới thiệu Tô Thanh với Diêm Hàn.
Nhưng Tô Thanh đã bị chấn kinh rồi, Diêm Phong kêu người này là thiếu gia.
Diêm gia Diêm Phong không phải là đại thiếu gia hay sao, sao nay lại loạt ra một thiếu gia nữa...
Mà khoan, mấy hôm trước ông nội có nói với cậu, Diêm gia xuất hiện người thừa kế bí ẩn, không phải là người này đó chứ.
" Xin chào."
Tô Thanh kéo lại tâm tư, vươn tay ra với Diêm Hàn.
Diêm Hàn chỉ gật đầu chứ không cùng Tô Thanh bắt tay.
" Đừng làm trò, nào có O đi bắt tay A."
Diêm Phong cốc đầu cậu ta.
" Bắt tay thì có làm sao?"
Tô Thanh rụt tay lại, miệng méo sẹo nói.
" Lam Từ...?"
Phía sau có người gọi tên Lam Từ, có chút quen.
Lam Từ không hiểu ở nơi này sẽ có ai quen biết mình được đây, cơ mà giọng quen lắm.
" Ngô Thiên?"
Lam Từ nhìn thiếu niên bình thường ngáo đá nay lại đẹp trai ngời ngời, chính trang màu tím đỏ sáng loáng, có chút nhận không ra.
Nào phải chỉ Lam Từ nhận không ra, cả Ngô Thiên còn tưởng mình nhìn lầm.
Mẹ nó, Lam Từ sao lại ở đây, còn đẹp trai chết người như vậy nữa.
" Ủa, Diêm Hàn?"
Lúc này hắn mới thấy Diêm Hàn một thân áo đen bên cạnh.
Diêm Hàn dẫn Lam Từ đến đây...? Diêm Hàn...
Diêm gia...
Vậy mà lâu nay hắn không phát hiện ra.
" Tiểu Thiên Thiên!"
Tô Thanh nhào đến ôm lấy cổ hắn.
Tiểu Thiên Thiên???
" Phụt..."
Lam Từ cười phun, vội vàng che miệng.
" Cậu mà còn gọi như vậy nữa tôi sẽ tuyệt giao."
Ngô Thiên mặt mày méo sẹo đẩy cậu ta ra, nhìn Tô Thanh ngoan tuyệt nói.
" Đừng mà."
Tô Thanh giống như lên cơn tăng động nắm tay Ngô Thiên lắc lắc.
" Mẹ nó..."
" Ngô Thiên, cậu lại chữi bậy tôi sẽ méc ông Ngô."
Tô Thanh chỉ vào hắn uy hiếp.
Ngô Thiên đỡ trán.
Lam Từ cười đến run rẩy, được Diêm Hàn che lấy.
" Tôi làm gì nên tội mà bạn bè xung quanh lại thiếu đáng tin như vậy chứ..."
Ngô Thiên ngẩn đầu nhìn trời.
" Các người biết nhau?"
Tô Thanh lúc này mới đứng đắn lại, hết nhìn Ngô Thiên lại nhìn Diêm Hàn.
" Lam Từ là bạn của tôi, Diêm Hàn là bạn của Lam Từ nên tôi cũng tính là bạn của cậu ta đi."
Ngô Thiên sờ cằm nói.
" Anh là bạn của cậu ta?".
Lam Từ chỉ Ngô Thiên nhìn Diêm Hàn hỏi.
Diêm Hàn rất không nể tình Ngô Thiên mà lắc đầu.
" Ha ha ha."
Hai tiếng cười cùng lúc vang lên.
" Hai cậu... Tôi khổ quá mà."
Ngô Thiên méo mặt nhìn hai tên bạn khốn kiếp.
Tô Thanh nhờ vậy mà cảm thấy Lam Từ rất thuận mắt.
Cả đám người túm tụm nói chuyện, một chút ý tứ đi chào hỏi chủ nhà cũng không có.
Cổ Na nhìn quanh một hồi cứ tưởng Diêm Hàn không đến, đến khi nhìn tới thì nhìn thấy không chỉ mình Diêm Hàn.
" Diêm Hàn."
Cổ Na gọi một tiếng làm cả đám người nhìn qua.
Cổ Na hôm nay mặc một cái đầm màu hồng dạ hội cúp ngực, mái tóc uốn lượn gợn sóng sau lưng, trang điểm đặc biệt xinh đẹp lộng lẫy.
Ở đây chỉ có Lam Từ không biết Cổ Na là chủ nhân của bữa tiệc này, nhưng mấy người còn lại thì đều biết.
" Chúc mừng sinh nhật Cổ tiểu thư."
Cảm đám nâng ly lên chúc mừng cô.
" Tô thiếu, Ngô thiếu, Diêm thiếu."
Cổ Na chào hỏi ba người kia, nở một nụ cười xinh đẹp rạng ngời.
Đại sảnh khá lớn nhưng lại không có đông, Cổ Na hướng về phía này cũng chỉ có vài người nhìn thấy, nhưng chỉ đứng xa xa nhìn chứ không ghé tới.
" Tôi cứ tưởng anh sẽ không đến."
Cổ Na quay lại nhìn Diêm Hàn, đôi má hồng có chút đỏ, e thẹn nhìn anh.
Mấy người Ngô Thiên Tô Thanh liếc nhau, bát quái đầy mặt.
Từ đầu đến cuối Cổ Na đều không nhìn Lam Từ, giống như không nhìn thấy cậu, cũng xem nhẹ cái tay cậu vẫn luôn bị Diêm Hàn nắm lấy.
Diêm Phong nhìn Lam Từ bất ngờ hỏi.
" Anh ấy kêu đi ăn trực."
Lam Từ cũng không xa lạ hắn, cười nói.
Thiếu niên dương quang dưới ánh đèn đường nổi bật vô cùng.
Hai người đứng cạnh nhau nếu không bàn đến giới tính thứ hai thì thật quá hợp nhau.
Mặc đồ đôi kia mà.
Diêm Phong cũng không để ý cậu nói đi ăn trực.
" Đi thôi."
Diêm Hàn mở cửa xe cho cậu.
Diêm Phong bước đến chỗ ghế lái.
" Diêm thiếu, đám người kia cũng đi."
Diêm Phong có chút trầm trầm nói, những lúc không người ngoài hắn đều gọi Diêm Hàn là Diêm thiếu.
" Ừm."
Diêm Hàn đáp, thắt dây an toàn cho Lam Từ.
Lam Từ nghiêng đầu nhìn anh.
Diêm Hàn không nói gì mà bẹo má cậu một cái.
Lam Từ cũng không hỏi.
Diêm Phong đã lái xe đi.
Cảnh vật bên đường vèo vèo mà lướt qua.
Chẳng bao lâu đã chạy ra đường lớn.
Coi bộ nơi tổ chức không ở gần học viện.
Diêm Phong lái xe cũng được mười phút thì mới ngừng lại trước cổng một toà biệt thự sang trọng.
Hắn đưa tấm thiệp cho người gác cổng rồi lái xe vào trong.
" Đây là nhà riêng sao?"
Lam Từ vừa bước xuống xe vừa hỏi.
" Ừm, nó cũng chỉ dùng để đãi tiệc của mấy gia tộc lớn mà thôi, không phải nơi ở."
Diêm Hàn giải thích cho cậu.
Lam Từ ở trong lòng đọc thầm: Tài đại khí thô.
Diêm Phong đi trước dẫn đường.
Bọn họ đi qua một cái khuôn viên trồng đầy hoa hồng thơm ngát, một vườn treo dài mới bước lên bật thềm của đại sảnh tổ chức buổi tiệc này.
Bên ngoài cửa đứng đầy vệ sĩ mặc áo đen.
Lúc đi qua cửa còn có ánh sáng đỏ quét qua người bọn họ.
Lam Từ ở trong lòng phun tào.
" Sao vậy?"
Diêm Hàn nắm lấy tay cậu, nghiêng đầu hỏi.
" Mấy đại gia tộc đều là cẩn thận như vậy sao?"
Lam Từ trề môi hỏi.
" Đúng rồi, người sang thì đều sợ chết mà."
Diêm Hàn đáp lời cậu, kéo tay cậu đi vào.
Lam Từ cũng không dằn ra, để mặc anh kéo.
Ba người vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Đều là những nam nhân màu mỡ, dễ dàng hút mắt một đám sói đói Omega.
Diêm Hàn có thể thấy rất nhiều bạn học trong lớp đã tới, rất lúng túng đứng ở một bên, người có chút gia thế thì đứng nói chuyện với người có quen biết.
Đại sảnh giống như một thế giới xa hoa hào nhoáng mà không phải ai cũng có thể bước vào.
Nếu bối cảnh không đủ có được mời cũng là lúng túng và bối rối mà thôi.
Có lẽ Cổ Na cũng không định mời hết nhưng muốn dùng bọn họ để ép Diêm Hàn đến đây, thành ra tràng diện mới có chút không hợp rơ như vậy.
So với bọn họ thì Lam Từ bên cạnh anh khá là bình tĩnh, từ lúc đi vào cậu không nói lời nào, ánh mắt chỉ nhìn trước mặt, người cũng chẳng ***** ****.
" Sợ không?"
Lam Từ đang lia mắt nhìn một chút thì nghe anh hỏi.
" Dù không quen nơi như vầy nhưng cũng không có sợ, may mắn anh đưa chính trang cho tôi, nếu không chắc tôi không dám vào đâu."
Lam Từ nhún vai.
Diêm Hàn bật cười.
" Diêm thiếu gia."
Có tiếng gọi từ phía sau vang lên, mềm mại lại ngọt ngào.
Omega.
Lam Từ không nghĩ là gọi Diêm Hàn.
Quả nhiên.
Người ta gọi Diêm Phong.
" Tô Thanh."
Diêm Phong quay lại nhìn Tô Thanh.
" Không ngờ lại là anh đến."
Tô Thanh cũng một thân chính trang màu trắng, hoạ tiết đuôi áo có chút ánh vàng kim, mái tóc đen mềm mại, thân hình cũng nhỏ xinh, ngũ quan thì khỏi phải nói, là một Omega nam điển hình lại nhỏ xinh lại ngọt ngào.
" Không, tôi chỉ là hộ tống."
Diêm Phong có vẻ quen thuộc với Tô Thanh, cực nhẹ nhàng mà bắt chuyện.
" Là ai lại để cho anh hộ tống, Diêm gia có người khác đến sao?"
Tô Thanh nhìn ngó xung quanh lại có chút không rõ nhìn Diêm Phong, hoàn toàn không để ý hai người Diêm Hàn đang đứng bên cạnh.
" Giới thiệu với cậu, Diêm Hàn, hôm nay tôi dẫn cậu ấy đến, bên cạnh là bạn của cậu ấy, Lam Từ."
Diêm Phong xoay qua giới thiệu hai người với Tô Thanh.
" Thiếu gia, đây là Tô Thanh thiếu gia Tô gia."
Cũng giới thiệu Tô Thanh với Diêm Hàn.
Nhưng Tô Thanh đã bị chấn kinh rồi, Diêm Phong kêu người này là thiếu gia.
Diêm gia Diêm Phong không phải là đại thiếu gia hay sao, sao nay lại loạt ra một thiếu gia nữa...
Mà khoan, mấy hôm trước ông nội có nói với cậu, Diêm gia xuất hiện người thừa kế bí ẩn, không phải là người này đó chứ.
" Xin chào."
Tô Thanh kéo lại tâm tư, vươn tay ra với Diêm Hàn.
Diêm Hàn chỉ gật đầu chứ không cùng Tô Thanh bắt tay.
" Đừng làm trò, nào có O đi bắt tay A."
Diêm Phong cốc đầu cậu ta.
" Bắt tay thì có làm sao?"
Tô Thanh rụt tay lại, miệng méo sẹo nói.
" Lam Từ...?"
Phía sau có người gọi tên Lam Từ, có chút quen.
Lam Từ không hiểu ở nơi này sẽ có ai quen biết mình được đây, cơ mà giọng quen lắm.
" Ngô Thiên?"
Lam Từ nhìn thiếu niên bình thường ngáo đá nay lại đẹp trai ngời ngời, chính trang màu tím đỏ sáng loáng, có chút nhận không ra.
Nào phải chỉ Lam Từ nhận không ra, cả Ngô Thiên còn tưởng mình nhìn lầm.
Mẹ nó, Lam Từ sao lại ở đây, còn đẹp trai chết người như vậy nữa.
" Ủa, Diêm Hàn?"
Lúc này hắn mới thấy Diêm Hàn một thân áo đen bên cạnh.
Diêm Hàn dẫn Lam Từ đến đây...? Diêm Hàn...
Diêm gia...
Vậy mà lâu nay hắn không phát hiện ra.
" Tiểu Thiên Thiên!"
Tô Thanh nhào đến ôm lấy cổ hắn.
Tiểu Thiên Thiên???
" Phụt..."
Lam Từ cười phun, vội vàng che miệng.
" Cậu mà còn gọi như vậy nữa tôi sẽ tuyệt giao."
Ngô Thiên mặt mày méo sẹo đẩy cậu ta ra, nhìn Tô Thanh ngoan tuyệt nói.
" Đừng mà."
Tô Thanh giống như lên cơn tăng động nắm tay Ngô Thiên lắc lắc.
" Mẹ nó..."
" Ngô Thiên, cậu lại chữi bậy tôi sẽ méc ông Ngô."
Tô Thanh chỉ vào hắn uy hiếp.
Ngô Thiên đỡ trán.
Lam Từ cười đến run rẩy, được Diêm Hàn che lấy.
" Tôi làm gì nên tội mà bạn bè xung quanh lại thiếu đáng tin như vậy chứ..."
Ngô Thiên ngẩn đầu nhìn trời.
" Các người biết nhau?"
Tô Thanh lúc này mới đứng đắn lại, hết nhìn Ngô Thiên lại nhìn Diêm Hàn.
" Lam Từ là bạn của tôi, Diêm Hàn là bạn của Lam Từ nên tôi cũng tính là bạn của cậu ta đi."
Ngô Thiên sờ cằm nói.
" Anh là bạn của cậu ta?".
Lam Từ chỉ Ngô Thiên nhìn Diêm Hàn hỏi.
Diêm Hàn rất không nể tình Ngô Thiên mà lắc đầu.
" Ha ha ha."
Hai tiếng cười cùng lúc vang lên.
" Hai cậu... Tôi khổ quá mà."
Ngô Thiên méo mặt nhìn hai tên bạn khốn kiếp.
Tô Thanh nhờ vậy mà cảm thấy Lam Từ rất thuận mắt.
Cả đám người túm tụm nói chuyện, một chút ý tứ đi chào hỏi chủ nhà cũng không có.
Cổ Na nhìn quanh một hồi cứ tưởng Diêm Hàn không đến, đến khi nhìn tới thì nhìn thấy không chỉ mình Diêm Hàn.
" Diêm Hàn."
Cổ Na gọi một tiếng làm cả đám người nhìn qua.
Cổ Na hôm nay mặc một cái đầm màu hồng dạ hội cúp ngực, mái tóc uốn lượn gợn sóng sau lưng, trang điểm đặc biệt xinh đẹp lộng lẫy.
Ở đây chỉ có Lam Từ không biết Cổ Na là chủ nhân của bữa tiệc này, nhưng mấy người còn lại thì đều biết.
" Chúc mừng sinh nhật Cổ tiểu thư."
Cảm đám nâng ly lên chúc mừng cô.
" Tô thiếu, Ngô thiếu, Diêm thiếu."
Cổ Na chào hỏi ba người kia, nở một nụ cười xinh đẹp rạng ngời.
Đại sảnh khá lớn nhưng lại không có đông, Cổ Na hướng về phía này cũng chỉ có vài người nhìn thấy, nhưng chỉ đứng xa xa nhìn chứ không ghé tới.
" Tôi cứ tưởng anh sẽ không đến."
Cổ Na quay lại nhìn Diêm Hàn, đôi má hồng có chút đỏ, e thẹn nhìn anh.
Mấy người Ngô Thiên Tô Thanh liếc nhau, bát quái đầy mặt.
Từ đầu đến cuối Cổ Na đều không nhìn Lam Từ, giống như không nhìn thấy cậu, cũng xem nhẹ cái tay cậu vẫn luôn bị Diêm Hàn nắm lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.