Chương 1: Lung Điểu 1
Long Ngâm Thảo
20/12/2021
Đầu hè.
Học viện Âm nhạc Hải Thành, lễ tốt nghiệp của chuyên ngành Âm nhạc Biểu diễn.
Có lẽ là vì sắp đến lúc được ra trường cho nên các sinh viên trong lễ đường không kìm nén được sự phấn khích, chưa đến nổi loạn cào cào nhưng không tránh khỏi việc nhốn nháo.
Khi các lãnh đạo cấp cao đọc diễn văn, các sinh viên dưới khán đài cũng chẳng được mấy người nghe, mãi cho đến lúc sinh viên ưu tú lên phát biểu.
Trên sân khấu bỗng nhiên vang lên tiếng nhiễu sóng chói tai, cả lễ đường phút chốc cũng trở nên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Ngón tay của vị sinh viên tốt nghiệp loại ưu đang đứng trên sân khấu nhẹ nhàng lướt qua microphone, đôi mắt phượng hơi nhếch lên ẩn giấu một nụ cười bâng quơ, mái tóc vừa dài quá vai được buộc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản, nó hơi rối tung do bị mũ của lễ phục đè lên nhưng lại rất hợp với vẻ mặt tự tin của cô.
Mãi cho đến khi dưới khán đài hoàn toàn im lặng, cô mới buông ngón tay ra và bắt đầu phát biểu: "Kính thưa quý vị đại biểu, các bạn sinh viên thân mến..."
Rõ ràng là đang dùng giọng rất nghiêm chỉnh nhưng âm thanh của cô gái này vừa trong trẻo lại vừa dễ nghe gần chết, khi cô vừa mở miệng thì cả lễ đường mới im lặng lại vang lên những tiếng hô to.
"Diệppppp Thanhhhhh Linhhhhh!"
"Diệp Thanh Linh giỏi nhất trên đời!"
"Diệp Thanh Linh mình yêu cậu quá á á á á á! Cậu có nghe mình nói không!"
Thậm chí còn có người gào muốn khan cổ: "Má mi yêu connnn!"
Có nhiều người hét như vậy, không phân biệt nổi là nam hay là nữ.
Các vị lãnh đạo ngồi trong lễ đường đều che mặt, nhất thời cũng không biết đối mặt kiểu gì với mấy người sinh viên mới vừa ra trường đã muốn ra sức nổi loạn này.
Nhưng biểu cảm của Diệp Thanh Linh lại chẳng thay đổi gì, trước hay sau đều cười rất hời hợt và tùy ý. Tuy nhiên, lông mày cô hơi cau lại, hạ thấp giọng nói: "Yên lặng."
Mọi người trong lễ đường lập tức im bặt, không ai dám hét lên nữa.
Khi ấy Diệp Thanh Linh mới tiếp tục phát biểu.
Ánh mắt của mọi người dưới khán đài lúc nào cũng sáng quắc mà nhìn cô, tuy rằng họ không dám lớn tiếng la hét, nhưng đôi khi vẫn có tiếng xì xầm bàn luận cất lên.
Là Diệp Thanh Linh kìa, nữ thần kiêm hoa khôi của chuyên ngành Âm nhạc Biểu diễn.
Nếu nói thẳng ra thì 99% sinh viên trong học viện là fangirl hoặc fanboy của Diệp Thanh Linh.
Dù sao thì Diệp Thanh Linh cũng xinh xắn, làn da đã trắng trẻo mà gương mặt còn ưa nhìn, nhất là đôi mắt phượng có đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh nhìn kiều diễm. Cao một mét bảy mấy thì so với những người con gái khác cũng gọi là phát triển vượt trội rồi, cô lại có thêm khí chất chính trực phóng khoáng, bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho người ta chết mê chết mệt.
Lại nói, ngoại trừ ngoại hình, điểm chuyên ngành của cô cũng luôn đứng số 1 trong bốn năm liên tiếp, suốt quá trình học tập cô cũng đạt không biết bao nhiêu là giải thưởng. Có vài người còn tiết lộ chuyện Diệp Thanh Linh là một Utaite* rất nổi tiếng trên mạng với hơn mấy triệu fan nữa. Đúng là "rõ ràng có thể dựa mặt ăn tiền mà cứ phải dựa vào tài năng".
Ngoại hình xán lạn dung hợp với linh hồn ưu tú, nếu không phải là nữ thần của học viện thì còn có thể là ai chứ?
"..."
"... Lời cuối cùng, chúng ta hãy cùng nhau đón chờ một tương lai mới mẻ và huy hoàng hơn nữa." Diệp Thanh Linh mỉm cười và lui về phía sau một bước.
Dưới khán đài tiếng vỗ tay như sấm.
Diệp Thanh Linh hoàn thành bài phát biểu tốt nghiệp dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, cô mỉm cười khe khẽ, cúi đầu chào lãnh đạo và các bạn sinh viên, ánh nhìn như lơ đễnh đảo qua toàn bộ lễ đường, sau đó mới xoay người rời khỏi.
Ngay cả bóng lưng của cô cũng vô cùng phóng khoáng.
Lễ đường lại một lần nữa cất lên tiếng hoan hô.
Nhưng không ai chú ý tới lúc Diệp Thanh Linh xoay người đi thì ý cười trong mắt cũng tan biến trong phút chốc, mà thay vào đó là ánh mắt mất mát và suy sụp.
Lúc nãy cô nhìn khắp lễ đường cũng chẳng thấy được người kia.
Lễ tốt nghiệp của cô... Người kia không tới dự.
Cô cảm thấy hơi thất thần, cả trái tim lẫn cơ thể đều trở nên trống vắng.
Dù cho cả lễ đường tràn ngập tiếng hoan hô và vỗ tay đều vì cô mà cất lên, nhưng nó cũng không bù lại được cảm giác cháy rát vì đợi chờ rồi hụt hẫng.
Tạm thời, Diệp Thanh Linh không có trở lại chỗ ngồi mà đứng trong cánh gà, bật điện thoại, mở Wechat.
Cuộc trò chuyện được ghim trên đầu, tin nhắn cuối cùng trong khung chat vẫn là dòng tin mà Diệp Thanh Linh nhắn hồi tối hôm qua.
[ Ngày mai là lễ tốt nghiệp của em, em sẽ đại diện sinh viên ưu tú lên phát biểu, chị ơi, nhớ đến nhé? ]
Mà cái người được gọi là "chị" kia lại chẳng buồn trả lời.
Vừa mấy ngày hôm trước cả hai đều thống nhất là cô ấy sẽ đến dự lễ tốt nghiệp của cô.
Cho nên sáng nay Diệp Thanh Linh thức dậy, thấy cô ấy không trả lời tin nhắn thì dù trong lòng cô thấy hơi hụt hẫng nhưng rồi cũng dịu lại rất nhanh. Diệp Thanh Linh tin rằng do bận rộn quá nên cô ấy mới không thấy tin nhắn thôi chứ sẽ không thất hứa.
Thế rồi Diệp Thanh Linh vẫn căng tràn sức sống, ngồi dậy rửa mặt, thậm chí còn phá lệ mà trang điểm nhẹ, trước khi ra khỏi nhà còn thắt cà vạt JK lên cổ áo của lễ phục.
Vì muốn cô ấy nhìn thấy mà ăn mặc xinh đẹp.
Lúc sáng, trái tim trong lồng ngực cứ đập thình thịch như nhịp trống gõ loạn liên hồi, từng tế bào trong cơ thể cô tung tăng nhảy nhót, cũng là vì cô ấy.
Mà cuối cùng, cô ấy lại không đến.
Diệp Thanh Linh tựa lưng vào tường, chán nản thở một hơi thật dài.
Tiếng ầm ĩ trong lễ đường dường như cũng dần dần tách khỏi cô, con ngươi vô hồn mang chút thất vọng sâu thẳm nhìn chằm chằm vách tường phía trước, mờ mịt lắc đầu rồi nỉ non: "Thời Vũ..."
"Chị..."
Thanh âm yếu ớt như tiếng muỗi kêu, vừa thốt ra đã bị tiếng nhốn nháo cười đùa ở đằng kia nhấn chìm.
Diệp Thanh Linh cầm di động bằng một tay, nhắn thêm một tin trong khung chat: [ Chị ơi, lễ tốt nghiệp của em xong hết rồi, tối nay chị có về nhà không? ]
Tin nhắn vừa được gửi đi, tay đang cầm di động của Diệp Thanh Linh cũng buông thõng xuống bên người, ngón tay thon dài xinh xắn nắm nắm, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhịp nhịp. Cô cứ đứng tựa lưng vào tường, tâm trạng chán nản đến đừ cả người, bên trong cổ họng ngân nga mấy tiếng ca nho nhỏ, chờ đợi người kia trả lời.
Chờ đợi suốt một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, Diệp Thanh Linh cũng chịu thua, thở dài, cô mở màn hình di động, bấm nút bắt đầu cuộc gọi.
Cùng lúc đó, lễ đường lại bùng lên tiếng hô đinh tai nhức óc, buổi lễ tốt nghiệp đã chính thức khép lại. Các sinh viên ôm những bó hoa tươi phấn khích chạy ra khỏi lễ đường.
Diệp Thanh Linh vẫn nhìn chăm chú vào màn hình di động.
Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây...
Không ai bắt máy.
"Thanh Linh! Sao cậu lại đứng đây một mình vậy?" Một giọng nữ từ xa truyền đến, Diệp Thanh Linh cũng bấm nút ngắt kết nối cuộc gọi, lại suy tư rồi tắt màn hình, vừa nhìn sang đã thay đổi thành cái dáng vẻ chính trực phóng khoáng trước mặt người ngoài chỉ trong tích tắc.
Người đang đến là bạn đại học của cô, Lý Vũ Đình, trên tay ôm đầy hoa, vội vàng hớn hở chạy về phía cô.
"Mình tìm cậu chắc cả nửa ngày trời rồi đó, nè, Thanh Linh vợ yêu, hoa của cậu đây." Lý Vũ Đình đưa bó hoa đang cầm trong tay cho Diệp Thanh Linh.
Ở giữa là hoa hướng dương, còn xung quanh được tô điểm thêm các loại hoa không rõ tên, vừa tươi vừa đẹp.
"Đừng có kêu lung tung". Diệp Thanh Linh Nhận lấy bó hoa, tầm mắt dừng trên đó, giọng điệu bất lực mà lên tiếng.
Trước khi Diệp Thanh Linh dọn ngoài ở, cô và Lý Vũ Đình ở chung ký túc xá, không chỉ có cô, các bạn nữ trong ký túc xá cũng đều là "vợ" của Lý Vũ Đình.
"Rồi rồi rồi, Thanh Linh chồng yêu, được chưa?" Lý Vũ Đình cười hì hì nói.
Ánh mắt của Diệp Thanh Linh cũng chịu thua, trước khi Diệp Thanh Linh kịp tát cho một cái thì Lý Vũ Đình đã nhanh trí bấm tốc biến, cười xảo quyệt đổi sang chủ đề khác: "Được rồi, mình không kêu, không kêu là được chứ gì? Tụi mình nói chuyện chính đi, Thanh Linh, tối nay lớp mình với lớp bên cạnh tổ chức tiệc tốt nghiệp chung, cậu có rảnh không?"
"Để mình xem xem..." Diệp Thanh Linh hơi ngẩn ngơ, lại bật điện thoại.
Wechat không trả lời, điện thoại cũng không có động tĩnh.
Ngón tay Diệp Thanh Linh đang cầm điện thoại lặng lẽ siết chặt, trong lòng đang nhói nhói, nhưng trải qua cháy rát lúc nãy nó lại biến thành đau âm ỉ.
Lý Vũ Đình tò mò lại gần, theo phản xạ có điều kiện, Diệp Thanh Linh bấm khóa màn hình.
"Mình đi được." Diệp Thanh Linh cất điện thoại vào trong túi, thanh âm nhàn nhạt, "Nhưng mình còn chút việc..."
Chắc ngồi ăn không được bao lâu là phải đi.
Diệp Thanh Linh chưa kịp nói hết câu, Lý Vũ Đình đã reo lên, nhảy tới nhảy lui: "Đi là tốt rồi! Ai cũng biết là cậu bận mà, chắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian của cậu đâu, chỉ muốn cùng cậu ăn chung một bữa cơm thôi. Chút nữa ăn cá gói giấy bạc, chừng nào cậu ăn no thì cứ đi, được không?"
Diệp Thanh Linh gật đầu rồi hỏi lại ngay: "Không phải tiệc tối sao?"
"Èo, thì trưa trưa ăn một bữa, chiều chiều đi karaoke, tối tối ăn thêm một bữa nữa, bốn bỏ năm lên là tiệc tối rồi." Lý Vũ Đình nói rất rõ ràng mạch lạc.
Diệp Thanh Linh: "..."
Bốn bỏ năm lên kiểu này hình như cũng hơi nhiều đó.
Lý Vũ Đình đang định kéo Diệp Thanh Linh đi ra ngoài thì bị kéo ngược về.
"Khoan đi đã, bây giờ bên ngoài chắc đông lắm." Diệp Thanh Linh lắc đầu bất đắc dĩ.
Lý Vũ Đình nghệch ra rồi mới chợt bừng tỉnh, hôm nay là lễ tốt nghiệp, bên ngoài không biết đang có bao nhiêu đàn em đang chờ Diệp Thanh Linh ra để tặng hoa, nếu bây giờ hai người đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị chặn lại.
Nét mặt của Lý Vũ Đình nháy mắt trở thành đồng cảm: "Nhiều khi nổi tiếng quá cũng chẳng phải chuyện gì tốt nhỉ."
Hai người chơi điện thoại rồi nói chuyện phiếm, đợi nửa tiếng sau, mọi người trong lễ đường cũng tan hết, hai người mới chậm rãi đi từ cửa sau để ra ngoài. Không ngờ tới vậy rồi mà vẫn bị người giữ lại, trong lồng ngực của Diệp Thanh Linh bị nhét thêm mấy bó hoa, nếu cô không kiên quyết không nhận quà cáp, mấy em trai em gái khóa dưới có mắt sáng rừng rực này thiếu điều sẽ treo hết quà lên cổ của cô.
Bị dày vò cả nửa ngày trời, Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ra tới cổng trường.
Nét mặt đồng cảm của Lý Vũ Đình đã biến thành nét mặt dở khóc dở cười.
"Thanh Linh, cậu nói xem, giờ cậu vẫn chưa ra mắt làm ngôi sao đã được săn đón kiểu này, sau này ra mắt còn cỡ nào?"
"Ra mắt?" Diệp Thanh Linh nhíu mi, hỏi lại.
"Đúng vậy, cậu có thiên phú, điều kiện cũng xuất sắc... còn có mấy triệu fan trên mạng nữa, không đi làm ca sĩ thì tiếc lắm. Tất cả mọi người đều nghĩ vậy đó." Lý Vũ Đình còn nghiêm túc nói, "Hơn nữa không phải cậu cũng thích ca hát lắm sao? Nếu cậu mai danh ẩn tích đi làm giảng viên thanh nhạc hoặc là ở ẩn luôn thì không biết bao nhiêu người đau lòng mà chết."
Con ngươi của Diệp Thanh Linh nháy mắt trở nên mờ mịt.
Nhưng rất nhanh, trên khóe môi cô lại xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, bâng quơ nói: "Tương lai đâu ai nói trước được điều gì?"
"Hạ...?" Lý Vũ Đình sững sờ, ngay lúc đó, xe mà cô đặt cũng vừa ngừng trước mặt. Diệp Thanh Linh đẩy cô ấy lên xe, cười nói: "Xe của mình cũng sắp tới rồi, cậu về nhà thay quần áo trước đi, trưa nay gặp lại."
Đóng cửa lại, xe chạy đi nhanh như gió.
Diệp Thanh Linh đứng một mình ở đó, ôm hoa, nụ cười cũng tắt, tròng mắt chỉ còn sự lạnh lẽo.
Sau này... ra mắt làm ca sĩ sao?
Cô nghĩ ừ thì cũng muốn.
Nhưng tương lai của cô, sau này của cô, lại chẳng phải do bản thân cô có thể quyết định, cơ bản là... nó không thuộc về cô.
Một chiếc xe khác lại ngừng trước mặt Diệp Thanh Linh, cô ngồi lên xe, mặt không chút thay đổi, cuối cùng lại liếc mắt nhìn điện thoại.
Các bạn học trong nhóm chat rất ồn ào, lâu lâu còn có người nhắn tin riêng chúc mừng cô, nhưng mà người cô chờ lại trước sau như một, chẳng có hồi âm.
Lời của tác giả:
1. Đây là một quyển tiểu thuyết vô cùng vô cùng vô cùng máu chó!!! vô cùng vô cùng vô cùng máu chó!!! vô cùng vô cùng vô cùng máu chó!!! (chuyện quan trọng phải nói ba lần), mong mọi người có đánh có chửi nội dung thì được, đừng công kích tác giả QAQ, cũng đừng cãi nhau được khum nạ, moaz moaz chụt!
2. Truy thê hỏa táng tràng, quí dị khum cần lo lắng, đoạn đầu A Linh ngậm đắng nuốt cay, đoạn sau Thời Vũ sẽ chịu quả táo gấp mười. (Tin tui đi, sẽ có một kết cục ngọt ngào, thỏa mãn cho mọi người).
3. Các kiến thức chuyên nghiệp đều tham khảo trên mạng, có thể không đúng, các bạn đừng áp dụng.
Chú thích:
(*)Utaite (歌い手), bản gốc tiếng Trung là 唱见 (Xướng Kiến), Utaite là một thuật ngữ dùng để chỉ những người hát lại những bài hát đã được phát hành và đăng chúng lên Nico Nico Douga hoặc Youtube.
Có thể hiểu nôm na Diệp Thanh Linh làm ca sĩ cover trên một nền tảng tương tự Nico Nico Douga, giống như Phùng Đề Mạc, Nữ Thần,...
Học viện Âm nhạc Hải Thành, lễ tốt nghiệp của chuyên ngành Âm nhạc Biểu diễn.
Có lẽ là vì sắp đến lúc được ra trường cho nên các sinh viên trong lễ đường không kìm nén được sự phấn khích, chưa đến nổi loạn cào cào nhưng không tránh khỏi việc nhốn nháo.
Khi các lãnh đạo cấp cao đọc diễn văn, các sinh viên dưới khán đài cũng chẳng được mấy người nghe, mãi cho đến lúc sinh viên ưu tú lên phát biểu.
Trên sân khấu bỗng nhiên vang lên tiếng nhiễu sóng chói tai, cả lễ đường phút chốc cũng trở nên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Ngón tay của vị sinh viên tốt nghiệp loại ưu đang đứng trên sân khấu nhẹ nhàng lướt qua microphone, đôi mắt phượng hơi nhếch lên ẩn giấu một nụ cười bâng quơ, mái tóc vừa dài quá vai được buộc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản, nó hơi rối tung do bị mũ của lễ phục đè lên nhưng lại rất hợp với vẻ mặt tự tin của cô.
Mãi cho đến khi dưới khán đài hoàn toàn im lặng, cô mới buông ngón tay ra và bắt đầu phát biểu: "Kính thưa quý vị đại biểu, các bạn sinh viên thân mến..."
Rõ ràng là đang dùng giọng rất nghiêm chỉnh nhưng âm thanh của cô gái này vừa trong trẻo lại vừa dễ nghe gần chết, khi cô vừa mở miệng thì cả lễ đường mới im lặng lại vang lên những tiếng hô to.
"Diệppppp Thanhhhhh Linhhhhh!"
"Diệp Thanh Linh giỏi nhất trên đời!"
"Diệp Thanh Linh mình yêu cậu quá á á á á á! Cậu có nghe mình nói không!"
Thậm chí còn có người gào muốn khan cổ: "Má mi yêu connnn!"
Có nhiều người hét như vậy, không phân biệt nổi là nam hay là nữ.
Các vị lãnh đạo ngồi trong lễ đường đều che mặt, nhất thời cũng không biết đối mặt kiểu gì với mấy người sinh viên mới vừa ra trường đã muốn ra sức nổi loạn này.
Nhưng biểu cảm của Diệp Thanh Linh lại chẳng thay đổi gì, trước hay sau đều cười rất hời hợt và tùy ý. Tuy nhiên, lông mày cô hơi cau lại, hạ thấp giọng nói: "Yên lặng."
Mọi người trong lễ đường lập tức im bặt, không ai dám hét lên nữa.
Khi ấy Diệp Thanh Linh mới tiếp tục phát biểu.
Ánh mắt của mọi người dưới khán đài lúc nào cũng sáng quắc mà nhìn cô, tuy rằng họ không dám lớn tiếng la hét, nhưng đôi khi vẫn có tiếng xì xầm bàn luận cất lên.
Là Diệp Thanh Linh kìa, nữ thần kiêm hoa khôi của chuyên ngành Âm nhạc Biểu diễn.
Nếu nói thẳng ra thì 99% sinh viên trong học viện là fangirl hoặc fanboy của Diệp Thanh Linh.
Dù sao thì Diệp Thanh Linh cũng xinh xắn, làn da đã trắng trẻo mà gương mặt còn ưa nhìn, nhất là đôi mắt phượng có đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh nhìn kiều diễm. Cao một mét bảy mấy thì so với những người con gái khác cũng gọi là phát triển vượt trội rồi, cô lại có thêm khí chất chính trực phóng khoáng, bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho người ta chết mê chết mệt.
Lại nói, ngoại trừ ngoại hình, điểm chuyên ngành của cô cũng luôn đứng số 1 trong bốn năm liên tiếp, suốt quá trình học tập cô cũng đạt không biết bao nhiêu là giải thưởng. Có vài người còn tiết lộ chuyện Diệp Thanh Linh là một Utaite* rất nổi tiếng trên mạng với hơn mấy triệu fan nữa. Đúng là "rõ ràng có thể dựa mặt ăn tiền mà cứ phải dựa vào tài năng".
Ngoại hình xán lạn dung hợp với linh hồn ưu tú, nếu không phải là nữ thần của học viện thì còn có thể là ai chứ?
"..."
"... Lời cuối cùng, chúng ta hãy cùng nhau đón chờ một tương lai mới mẻ và huy hoàng hơn nữa." Diệp Thanh Linh mỉm cười và lui về phía sau một bước.
Dưới khán đài tiếng vỗ tay như sấm.
Diệp Thanh Linh hoàn thành bài phát biểu tốt nghiệp dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, cô mỉm cười khe khẽ, cúi đầu chào lãnh đạo và các bạn sinh viên, ánh nhìn như lơ đễnh đảo qua toàn bộ lễ đường, sau đó mới xoay người rời khỏi.
Ngay cả bóng lưng của cô cũng vô cùng phóng khoáng.
Lễ đường lại một lần nữa cất lên tiếng hoan hô.
Nhưng không ai chú ý tới lúc Diệp Thanh Linh xoay người đi thì ý cười trong mắt cũng tan biến trong phút chốc, mà thay vào đó là ánh mắt mất mát và suy sụp.
Lúc nãy cô nhìn khắp lễ đường cũng chẳng thấy được người kia.
Lễ tốt nghiệp của cô... Người kia không tới dự.
Cô cảm thấy hơi thất thần, cả trái tim lẫn cơ thể đều trở nên trống vắng.
Dù cho cả lễ đường tràn ngập tiếng hoan hô và vỗ tay đều vì cô mà cất lên, nhưng nó cũng không bù lại được cảm giác cháy rát vì đợi chờ rồi hụt hẫng.
Tạm thời, Diệp Thanh Linh không có trở lại chỗ ngồi mà đứng trong cánh gà, bật điện thoại, mở Wechat.
Cuộc trò chuyện được ghim trên đầu, tin nhắn cuối cùng trong khung chat vẫn là dòng tin mà Diệp Thanh Linh nhắn hồi tối hôm qua.
[ Ngày mai là lễ tốt nghiệp của em, em sẽ đại diện sinh viên ưu tú lên phát biểu, chị ơi, nhớ đến nhé? ]
Mà cái người được gọi là "chị" kia lại chẳng buồn trả lời.
Vừa mấy ngày hôm trước cả hai đều thống nhất là cô ấy sẽ đến dự lễ tốt nghiệp của cô.
Cho nên sáng nay Diệp Thanh Linh thức dậy, thấy cô ấy không trả lời tin nhắn thì dù trong lòng cô thấy hơi hụt hẫng nhưng rồi cũng dịu lại rất nhanh. Diệp Thanh Linh tin rằng do bận rộn quá nên cô ấy mới không thấy tin nhắn thôi chứ sẽ không thất hứa.
Thế rồi Diệp Thanh Linh vẫn căng tràn sức sống, ngồi dậy rửa mặt, thậm chí còn phá lệ mà trang điểm nhẹ, trước khi ra khỏi nhà còn thắt cà vạt JK lên cổ áo của lễ phục.
Vì muốn cô ấy nhìn thấy mà ăn mặc xinh đẹp.
Lúc sáng, trái tim trong lồng ngực cứ đập thình thịch như nhịp trống gõ loạn liên hồi, từng tế bào trong cơ thể cô tung tăng nhảy nhót, cũng là vì cô ấy.
Mà cuối cùng, cô ấy lại không đến.
Diệp Thanh Linh tựa lưng vào tường, chán nản thở một hơi thật dài.
Tiếng ầm ĩ trong lễ đường dường như cũng dần dần tách khỏi cô, con ngươi vô hồn mang chút thất vọng sâu thẳm nhìn chằm chằm vách tường phía trước, mờ mịt lắc đầu rồi nỉ non: "Thời Vũ..."
"Chị..."
Thanh âm yếu ớt như tiếng muỗi kêu, vừa thốt ra đã bị tiếng nhốn nháo cười đùa ở đằng kia nhấn chìm.
Diệp Thanh Linh cầm di động bằng một tay, nhắn thêm một tin trong khung chat: [ Chị ơi, lễ tốt nghiệp của em xong hết rồi, tối nay chị có về nhà không? ]
Tin nhắn vừa được gửi đi, tay đang cầm di động của Diệp Thanh Linh cũng buông thõng xuống bên người, ngón tay thon dài xinh xắn nắm nắm, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhịp nhịp. Cô cứ đứng tựa lưng vào tường, tâm trạng chán nản đến đừ cả người, bên trong cổ họng ngân nga mấy tiếng ca nho nhỏ, chờ đợi người kia trả lời.
Chờ đợi suốt một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, Diệp Thanh Linh cũng chịu thua, thở dài, cô mở màn hình di động, bấm nút bắt đầu cuộc gọi.
Cùng lúc đó, lễ đường lại bùng lên tiếng hô đinh tai nhức óc, buổi lễ tốt nghiệp đã chính thức khép lại. Các sinh viên ôm những bó hoa tươi phấn khích chạy ra khỏi lễ đường.
Diệp Thanh Linh vẫn nhìn chăm chú vào màn hình di động.
Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây...
Không ai bắt máy.
"Thanh Linh! Sao cậu lại đứng đây một mình vậy?" Một giọng nữ từ xa truyền đến, Diệp Thanh Linh cũng bấm nút ngắt kết nối cuộc gọi, lại suy tư rồi tắt màn hình, vừa nhìn sang đã thay đổi thành cái dáng vẻ chính trực phóng khoáng trước mặt người ngoài chỉ trong tích tắc.
Người đang đến là bạn đại học của cô, Lý Vũ Đình, trên tay ôm đầy hoa, vội vàng hớn hở chạy về phía cô.
"Mình tìm cậu chắc cả nửa ngày trời rồi đó, nè, Thanh Linh vợ yêu, hoa của cậu đây." Lý Vũ Đình đưa bó hoa đang cầm trong tay cho Diệp Thanh Linh.
Ở giữa là hoa hướng dương, còn xung quanh được tô điểm thêm các loại hoa không rõ tên, vừa tươi vừa đẹp.
"Đừng có kêu lung tung". Diệp Thanh Linh Nhận lấy bó hoa, tầm mắt dừng trên đó, giọng điệu bất lực mà lên tiếng.
Trước khi Diệp Thanh Linh dọn ngoài ở, cô và Lý Vũ Đình ở chung ký túc xá, không chỉ có cô, các bạn nữ trong ký túc xá cũng đều là "vợ" của Lý Vũ Đình.
"Rồi rồi rồi, Thanh Linh chồng yêu, được chưa?" Lý Vũ Đình cười hì hì nói.
Ánh mắt của Diệp Thanh Linh cũng chịu thua, trước khi Diệp Thanh Linh kịp tát cho một cái thì Lý Vũ Đình đã nhanh trí bấm tốc biến, cười xảo quyệt đổi sang chủ đề khác: "Được rồi, mình không kêu, không kêu là được chứ gì? Tụi mình nói chuyện chính đi, Thanh Linh, tối nay lớp mình với lớp bên cạnh tổ chức tiệc tốt nghiệp chung, cậu có rảnh không?"
"Để mình xem xem..." Diệp Thanh Linh hơi ngẩn ngơ, lại bật điện thoại.
Wechat không trả lời, điện thoại cũng không có động tĩnh.
Ngón tay Diệp Thanh Linh đang cầm điện thoại lặng lẽ siết chặt, trong lòng đang nhói nhói, nhưng trải qua cháy rát lúc nãy nó lại biến thành đau âm ỉ.
Lý Vũ Đình tò mò lại gần, theo phản xạ có điều kiện, Diệp Thanh Linh bấm khóa màn hình.
"Mình đi được." Diệp Thanh Linh cất điện thoại vào trong túi, thanh âm nhàn nhạt, "Nhưng mình còn chút việc..."
Chắc ngồi ăn không được bao lâu là phải đi.
Diệp Thanh Linh chưa kịp nói hết câu, Lý Vũ Đình đã reo lên, nhảy tới nhảy lui: "Đi là tốt rồi! Ai cũng biết là cậu bận mà, chắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian của cậu đâu, chỉ muốn cùng cậu ăn chung một bữa cơm thôi. Chút nữa ăn cá gói giấy bạc, chừng nào cậu ăn no thì cứ đi, được không?"
Diệp Thanh Linh gật đầu rồi hỏi lại ngay: "Không phải tiệc tối sao?"
"Èo, thì trưa trưa ăn một bữa, chiều chiều đi karaoke, tối tối ăn thêm một bữa nữa, bốn bỏ năm lên là tiệc tối rồi." Lý Vũ Đình nói rất rõ ràng mạch lạc.
Diệp Thanh Linh: "..."
Bốn bỏ năm lên kiểu này hình như cũng hơi nhiều đó.
Lý Vũ Đình đang định kéo Diệp Thanh Linh đi ra ngoài thì bị kéo ngược về.
"Khoan đi đã, bây giờ bên ngoài chắc đông lắm." Diệp Thanh Linh lắc đầu bất đắc dĩ.
Lý Vũ Đình nghệch ra rồi mới chợt bừng tỉnh, hôm nay là lễ tốt nghiệp, bên ngoài không biết đang có bao nhiêu đàn em đang chờ Diệp Thanh Linh ra để tặng hoa, nếu bây giờ hai người đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị chặn lại.
Nét mặt của Lý Vũ Đình nháy mắt trở thành đồng cảm: "Nhiều khi nổi tiếng quá cũng chẳng phải chuyện gì tốt nhỉ."
Hai người chơi điện thoại rồi nói chuyện phiếm, đợi nửa tiếng sau, mọi người trong lễ đường cũng tan hết, hai người mới chậm rãi đi từ cửa sau để ra ngoài. Không ngờ tới vậy rồi mà vẫn bị người giữ lại, trong lồng ngực của Diệp Thanh Linh bị nhét thêm mấy bó hoa, nếu cô không kiên quyết không nhận quà cáp, mấy em trai em gái khóa dưới có mắt sáng rừng rực này thiếu điều sẽ treo hết quà lên cổ của cô.
Bị dày vò cả nửa ngày trời, Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng ra tới cổng trường.
Nét mặt đồng cảm của Lý Vũ Đình đã biến thành nét mặt dở khóc dở cười.
"Thanh Linh, cậu nói xem, giờ cậu vẫn chưa ra mắt làm ngôi sao đã được săn đón kiểu này, sau này ra mắt còn cỡ nào?"
"Ra mắt?" Diệp Thanh Linh nhíu mi, hỏi lại.
"Đúng vậy, cậu có thiên phú, điều kiện cũng xuất sắc... còn có mấy triệu fan trên mạng nữa, không đi làm ca sĩ thì tiếc lắm. Tất cả mọi người đều nghĩ vậy đó." Lý Vũ Đình còn nghiêm túc nói, "Hơn nữa không phải cậu cũng thích ca hát lắm sao? Nếu cậu mai danh ẩn tích đi làm giảng viên thanh nhạc hoặc là ở ẩn luôn thì không biết bao nhiêu người đau lòng mà chết."
Con ngươi của Diệp Thanh Linh nháy mắt trở nên mờ mịt.
Nhưng rất nhanh, trên khóe môi cô lại xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, bâng quơ nói: "Tương lai đâu ai nói trước được điều gì?"
"Hạ...?" Lý Vũ Đình sững sờ, ngay lúc đó, xe mà cô đặt cũng vừa ngừng trước mặt. Diệp Thanh Linh đẩy cô ấy lên xe, cười nói: "Xe của mình cũng sắp tới rồi, cậu về nhà thay quần áo trước đi, trưa nay gặp lại."
Đóng cửa lại, xe chạy đi nhanh như gió.
Diệp Thanh Linh đứng một mình ở đó, ôm hoa, nụ cười cũng tắt, tròng mắt chỉ còn sự lạnh lẽo.
Sau này... ra mắt làm ca sĩ sao?
Cô nghĩ ừ thì cũng muốn.
Nhưng tương lai của cô, sau này của cô, lại chẳng phải do bản thân cô có thể quyết định, cơ bản là... nó không thuộc về cô.
Một chiếc xe khác lại ngừng trước mặt Diệp Thanh Linh, cô ngồi lên xe, mặt không chút thay đổi, cuối cùng lại liếc mắt nhìn điện thoại.
Các bạn học trong nhóm chat rất ồn ào, lâu lâu còn có người nhắn tin riêng chúc mừng cô, nhưng mà người cô chờ lại trước sau như một, chẳng có hồi âm.
Lời của tác giả:
1. Đây là một quyển tiểu thuyết vô cùng vô cùng vô cùng máu chó!!! vô cùng vô cùng vô cùng máu chó!!! vô cùng vô cùng vô cùng máu chó!!! (chuyện quan trọng phải nói ba lần), mong mọi người có đánh có chửi nội dung thì được, đừng công kích tác giả QAQ, cũng đừng cãi nhau được khum nạ, moaz moaz chụt!
2. Truy thê hỏa táng tràng, quí dị khum cần lo lắng, đoạn đầu A Linh ngậm đắng nuốt cay, đoạn sau Thời Vũ sẽ chịu quả táo gấp mười. (Tin tui đi, sẽ có một kết cục ngọt ngào, thỏa mãn cho mọi người).
3. Các kiến thức chuyên nghiệp đều tham khảo trên mạng, có thể không đúng, các bạn đừng áp dụng.
Chú thích:
(*)Utaite (歌い手), bản gốc tiếng Trung là 唱见 (Xướng Kiến), Utaite là một thuật ngữ dùng để chỉ những người hát lại những bài hát đã được phát hành và đăng chúng lên Nico Nico Douga hoặc Youtube.
Có thể hiểu nôm na Diệp Thanh Linh làm ca sĩ cover trên một nền tảng tương tự Nico Nico Douga, giống như Phùng Đề Mạc, Nữ Thần,...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.