Chương 744: Ba cái phong ấn!
Nhĩ Căn
11/09/2013
Mãi đến ba người sau lưng hắn mang Tô Minh, Vũ Huyên quăng hướng Cửu Phong, họ thì vọt tới đạo nô nhị nhất. Trong tiếng nổ tử vong, Tô Minh phát ra tiếng gào thê lương nhất trong đời.
Trong tiếng hắn gào thét, đạo nô nhị nhất đi qua đoàn máu ba người tự bạo, biểu tình lạnh lùng, Đạo Nguyên thì vẻ mặt hưng phấn theo sau.
Bây giờ cách Cửu Phong còn có năm trăm mét, nhưng khoảng cách này vô dụng thôi, coi như đến Cửu Phong cũng vô dụng. Bên tai Vũ Huyên như quanh quẩn giọng của mẹ, ánh mắt cô dần không hốt hoảng mà nhìn hướng Tô Minh.
“Biết tại sao ta gọi là Vũ Huyên không? Huyên là một loại vong ưu thảo, ta là Vu nhâng ưu thảo trong cơn mưa, cái tên do mẹ ta đặt cho, muốn ta cả đời quên ưu thương, sống sung sướng. Mẹ đang kêu ta, ta phải đi đoàn tụ với mẹ. Trước khi đi ta muốn tặng ngươi một món quà.” Mặt cô lộ nụ cười, nụ cười kia rất chân thành, thật xinh đẹp.
Cô nhìn Tô Minh, nhẹ nhàng ôm hắn, hôn lên bờ môi đẫm máu. Khi môi cô chạm vào Tô Minh thì hơi thở minh tử từ miệng Vũ Huyên rót vào người hắn, dung nhập linh hồn, hóa thành một tiếng nổ, càng khiến linh hồn hắn một chớp mắt sôi sục. Nhưng theo linh hồn Tô Minh sôi sục thì môi Vũ Huyên ngày càng lạnh lẽo, dần dần tinh nghịch trong mắt hoàn toàn biến mất, còn lại là ảm đạm.
"Một lần này ta lỗ vốn...nhưng ta rất vui vì...quen biết ngươi.” Vũ Huyên thả tay ra, rơi xuống xuống đất.
Linh hồn Tô Minh như đang thiêu đốt, truyền đến đau nhức. Hắn cảm nhận được linh hồn đang điên cuồng trướng phình, cảm giác này đủ khiến hắn phát điên, như là huyết mạch thức tỉnh, linh hồn lột xác. Trên người Tô Minh, vào khoảnh khắc này, đau đớn và cường đại điên cuồng dâng lên.
Hắn không biết phút cuối Vũ Huyên tặng cho mình là cái gì, nhưng hắn biết hơi thở đó là điều linh hồn mình thiếu thốn. Chính là hơi thở đó làm hắn cảm giác quen thuộc, linh hồn như hoàn chỉnh!
Cùng lúc đó, một luồng minh chi tiên triệu bùng phát trong linh hồn hắn, nhưng đau đớn theo đến nhấn chìm Tô Minh, làm hắn phát ra tiếng gào thê lương. Hắn không chút do dự vươn tay bắt lấy bàn tay Vũ Huyên đã mất ý thức không biết sống chết, như muốn giữ lấy thân hình cô không để rơi xuống đất.
Chính lúc này, đạo nô nhị nhất cất bước đến, tay phải chớp lóe ánh sao mắt thấy sắp giáng xuống. Sau lưng Tô Minh có một bóng người từ năm trăm mét vặn vẹo bước ra, đó là...Bạch Tố.
Cô mặc áo trắng, rất đẹp, mặt mang nụ cười, trong nụ cười kia, ánh mắt kia có vẻ đẹp dã tính. Cô lướt qua người Tô Minh, như bươm bướm lao vào lửa xông tới đạo nô nhị nhất. Từ người cô khoảnh khắc toát ra hơi thở tự bạo, nó như là nước thiên hà đổ xuống đất, như là mệnh của cô.
“Ta cũng có thể...” Đây là câu cuối cùng trước lúc Bạch Tố tự bạo.
Một tiếng nổ ngập trời lượn lờ trước mặt Tô Minh. Trong tiếng nổ hắn thấy Bạch Tố biến mất. Tô Minh phát điên.
Một lũ cát trắng đảo vòng theo tự bạo, hắn muốn bắt lấy nó nhưng không được, cát trắng bay càng xa, muốn bắt nó thì chỉ có nước...thả lỏng bàn tay Vũ Huyên.
Hắn muốn bắt lấy, nhưng cát trắng ngày càng xa. Hắn kéo lại tay Vũ Huyên dần vô lực, bởi vì trong linh hồn hắn giờ đây truyền đến đau đớn khiến Tô Minh không thể chịu đựng. Cảm giác như linh hồn sắp tạc nổ, là điên cuồng sắp thức tỉnh.
Mãi đến bàn tay nắm Vũ Huyên vô lực thả lỏng, thân hình cô mi mắt khép theo dao động rơi xuống đất, mắt Tô Minh chảy lệ, hắn điên rồi.
Hắn ôm đầu mình, mắt đỏ rực, gào thét như dã thú, tuyệt vọng gầm rống. Chính lúc này, trên bầu trời hoàng long phát ra tiếng rít thê lương, lao hướng mặt đất. Bây giờ nó không để ý ba người đạo nô nữa, suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là đỡ lấy Vũ Huyên. Nó quét người lao hướng mặt đát, trước khi Vũ Huyên rơi vào biển thì hứng cô trên lưng. Hoàng long phát ra tiếng gào thê lương, thật nhiều hơi thở minh tử bùng phát trong người ùa vào người Vũ Huyên, không khí trước mặt nó run rẩy như có lối vào một giới khác bị cưỡng ép mở ra bởi thần thông thiên phú của minh long. Nó phải mang tiểu chủ tử rời đi, biểu tình nó bi thương. Nó cảm nhận được mặc kệ rót minh khí cỡ nào thì tiểu chủ tử vẫn từ từ đi hướng tử vong.
Trên bầu trời ba đạo nô vọt đến làm Đạo Nguyên càng huênh hoang hơn. Đạo nô nhị nhất hừ lạnh xuyên qua khu vực Bạch Tố tự bạo xuất hiện trước mặt Tô Minh, lạnh như băng chỉ hướng hắn. Phút chốc ánh sao chói lòa khuếch tán trong tay gã, những ánh sao phủ lên người Tô Minh, chớp mắt ánh sao lượn lờ thân hình.
Ầm vang, thân hình Tô Minh thành bốn, năm mảnh, hàn toàn tan vỡ, cánh tay phải chỉ còn lại có bàn tay bay ra, trong trùng kích tan vỡ đuổi theo cát trắng càng bay càng xa, bắt lấy nó.
Cánh tay trái của hắn tan vỡ chỉ còn lại một ngón tay, rơi xuống người hoàng long dưới biển, rơi bên cạnh Vũ Huyên.
Tô Minh cho rằng mình chết rồi, vì bây giờ hắn cảm nhận hồn tan biến trong cõi đời này. Hắn có thể thấy tay phải bắt lấy cát trắng, thấy ngón trỏ tay trái rơi vào bên cạnh Vũ Huyên. Cũng thấy trong động phủ sư tôn trên đỉnh Cửu Phong, pho tượng Đại sư huynh, Nhị sư huynh tĩnh tọa, Hổ Tử ngủ say như chết, hắn thấy hết mọi thứ. Còn có bốn người đạo nô và Đạo Nguyên nữa. Trừ những điều đó ra, lần đầu tiên hắn cảm nhận có ba điểm đen khác với hồn mình. Ba điểm đen toát ra ý thức khác nhau, giống như trong hồn hắn có ba linh hồn khác tồn tại.
Hồn ba người này dường như bị ai đó dung hợp với hồn của hắn, hình thành...ba phong ấn cuối cùng trong linh hồn hắn. Ba phong ấn này đã hòa thành một với hồn hắn, vốn rất khó chia cắt. Nhưng trước khi Vũ Huyên nhắm mắt rót vào một hơi thở minh tử làm hồn Tô Minh sôi sục hoặc là viên mãn, hay là biến dị. Khiến hồn hắn cảm nhận được ba phong ấn, khi biết đến chúng thì trong đầu Tô Minh vang ba giọng khào khào già nua.
“Ta vốn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta. Ta vốn tưởng Hồng La là ngoài ý muốn."
“Tỏa ra tinh thần, khiến chúng ta rời đi. Chúng ta sẽ không trở thành phong ấn của ngươi, ngươi cũng sẽ không giam cầm ba chúng ta nữa."
“Ba chúng ta rời đi, có thể giúp ngươi đột qua kiếp nạn này. Ba chúng ta rời đi có thể khiến linh hồn ngươi từ nay không bị phong ấn nữa."
“Tỏa ra tinh thần, ngươi không muốn đi báo thù ư? Ngươi không muốn đích thân giết chết đám người kia sao? Ngươi không muốn bảo vệ Cửu Phong của ngươi sao?"
“Tỏa ra tinh thần, ba chúng ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện."
“Tỏa ra tinh thần, cô gái tên Bạch Tố dù đã chết nhưng thân thể đặc biệt, chắc không phải người đất Man tộc, linh hồn chỉ là một lũ ảnh chiếu. Nếu ngươi tỏa ra tinh thần, ta sẽ khiến ngươi thấy nàng thật sự hiện giờ đâu."
“Tỏa ra tinh thần đi, vì ngươi, vì chúng ta. Chúng ta đã bị phong ấn quá lâu, ngươi cũng bị phong ấn quá lâu rồi, sao không...rời khỏi nhau?"
Ba giọng già nua vang vọng trong ý thức của Tô Minh thật lâu không tán đi.
Cùng lúc đó trong tiếng nỏ, trận pháp năm trăm mét ngoài Cửu Phong toàn bộ tan vỡ, khiến Cửu Phong hàn chỉnh lộ ra trước mặt bốn người đạo nô và Đạo Nguyên.
Trên Cửu Phong giờ chỉ còn lại Tiền Thần run rẩy và hạc trọc lông ở bên cạnh cũng run bần bật.
“Còn tưởng chỗ này có gì hay ho chứ, một phế vật, một con hạc trọc lông. Đạo nô tam nhất, tứ nhất, ngũ nhất, ba ngươi lập tức san bằng núi này. Trên núi có cái động phủ, đánh ra cho ta, xem thử bên trong có bảo bối gì không. Đạo nô nhị nhất, đi xuống dưới mang cô gái đó tới cho ta, dù sắp hấp hối ta cũng phải nếm vị của nàng, đừng để chúng chạy thoát.” Đạo Nguyên chỉ hướng Cửu Phong, khi mở miệng thì chỉ thấy ba người đạo nô biến thành ba vệt sáng lao hướng đỉnh Cửu Phong.
Còn đạo nô nhị nhất, vọt hướng minh long đang bất chấp tất cả rót vào hơi thở minh tử cho Vũ Huyên, định chữa trị cho cô, bản thân nó thì không có chút sức phòng ngự. Không khí vặn vẹo trước mặt minh long đang từ từ xé rách, xuất hiện một khe hở. Nhưng tốc độ của đạo nô nhị nhất có thể ngăn lại trước khi minh long kịp trốn vào khe hở.
Khi bốn người đạo nô tách ra lao nhanh thì bỗng nhiên, uy nhiếp từ bốn phương tám hướng trong thiên địa ngưng tụ đến bùng nổ. uy nhiếp cực kỳ đột ngột, giây phút nó xuất hiện bốn người đạo nô biến sắc mặt. Chỉ thấy trước mắt đạo nô nhị nhất không khí vặn vẹo, có một bóng ảo huyễn hóa ra. Bóng ảo mơ hồ không rõ, trong như là một ông lão nhưng nhìn kỹ thì không phải, đó là thanh niên. Hai hình dạng ảo ảnh chồng chất cho người cảm giác cực kỳ quái dị.
"Ngươi...ngươi không chết!!!” Đạo nô nhị nhất trợn to mắt, thanh niên ảo ảnh chính là Tô Minh mới nãy bị gã giết.
Bây giờ đạo nô nhị nhất trông thấy Tô Minh thì biến sắc mặt, sợ hãi tột cùng vì trong khoảnh khắc từ người hắn toát ra uy nhiếp làm gã chân nhũn tim đập nhanh.
Trong tiếng hắn gào thét, đạo nô nhị nhất đi qua đoàn máu ba người tự bạo, biểu tình lạnh lùng, Đạo Nguyên thì vẻ mặt hưng phấn theo sau.
Bây giờ cách Cửu Phong còn có năm trăm mét, nhưng khoảng cách này vô dụng thôi, coi như đến Cửu Phong cũng vô dụng. Bên tai Vũ Huyên như quanh quẩn giọng của mẹ, ánh mắt cô dần không hốt hoảng mà nhìn hướng Tô Minh.
“Biết tại sao ta gọi là Vũ Huyên không? Huyên là một loại vong ưu thảo, ta là Vu nhâng ưu thảo trong cơn mưa, cái tên do mẹ ta đặt cho, muốn ta cả đời quên ưu thương, sống sung sướng. Mẹ đang kêu ta, ta phải đi đoàn tụ với mẹ. Trước khi đi ta muốn tặng ngươi một món quà.” Mặt cô lộ nụ cười, nụ cười kia rất chân thành, thật xinh đẹp.
Cô nhìn Tô Minh, nhẹ nhàng ôm hắn, hôn lên bờ môi đẫm máu. Khi môi cô chạm vào Tô Minh thì hơi thở minh tử từ miệng Vũ Huyên rót vào người hắn, dung nhập linh hồn, hóa thành một tiếng nổ, càng khiến linh hồn hắn một chớp mắt sôi sục. Nhưng theo linh hồn Tô Minh sôi sục thì môi Vũ Huyên ngày càng lạnh lẽo, dần dần tinh nghịch trong mắt hoàn toàn biến mất, còn lại là ảm đạm.
"Một lần này ta lỗ vốn...nhưng ta rất vui vì...quen biết ngươi.” Vũ Huyên thả tay ra, rơi xuống xuống đất.
Linh hồn Tô Minh như đang thiêu đốt, truyền đến đau nhức. Hắn cảm nhận được linh hồn đang điên cuồng trướng phình, cảm giác này đủ khiến hắn phát điên, như là huyết mạch thức tỉnh, linh hồn lột xác. Trên người Tô Minh, vào khoảnh khắc này, đau đớn và cường đại điên cuồng dâng lên.
Hắn không biết phút cuối Vũ Huyên tặng cho mình là cái gì, nhưng hắn biết hơi thở đó là điều linh hồn mình thiếu thốn. Chính là hơi thở đó làm hắn cảm giác quen thuộc, linh hồn như hoàn chỉnh!
Cùng lúc đó, một luồng minh chi tiên triệu bùng phát trong linh hồn hắn, nhưng đau đớn theo đến nhấn chìm Tô Minh, làm hắn phát ra tiếng gào thê lương. Hắn không chút do dự vươn tay bắt lấy bàn tay Vũ Huyên đã mất ý thức không biết sống chết, như muốn giữ lấy thân hình cô không để rơi xuống đất.
Chính lúc này, đạo nô nhị nhất cất bước đến, tay phải chớp lóe ánh sao mắt thấy sắp giáng xuống. Sau lưng Tô Minh có một bóng người từ năm trăm mét vặn vẹo bước ra, đó là...Bạch Tố.
Cô mặc áo trắng, rất đẹp, mặt mang nụ cười, trong nụ cười kia, ánh mắt kia có vẻ đẹp dã tính. Cô lướt qua người Tô Minh, như bươm bướm lao vào lửa xông tới đạo nô nhị nhất. Từ người cô khoảnh khắc toát ra hơi thở tự bạo, nó như là nước thiên hà đổ xuống đất, như là mệnh của cô.
“Ta cũng có thể...” Đây là câu cuối cùng trước lúc Bạch Tố tự bạo.
Một tiếng nổ ngập trời lượn lờ trước mặt Tô Minh. Trong tiếng nổ hắn thấy Bạch Tố biến mất. Tô Minh phát điên.
Một lũ cát trắng đảo vòng theo tự bạo, hắn muốn bắt lấy nó nhưng không được, cát trắng bay càng xa, muốn bắt nó thì chỉ có nước...thả lỏng bàn tay Vũ Huyên.
Hắn muốn bắt lấy, nhưng cát trắng ngày càng xa. Hắn kéo lại tay Vũ Huyên dần vô lực, bởi vì trong linh hồn hắn giờ đây truyền đến đau đớn khiến Tô Minh không thể chịu đựng. Cảm giác như linh hồn sắp tạc nổ, là điên cuồng sắp thức tỉnh.
Mãi đến bàn tay nắm Vũ Huyên vô lực thả lỏng, thân hình cô mi mắt khép theo dao động rơi xuống đất, mắt Tô Minh chảy lệ, hắn điên rồi.
Hắn ôm đầu mình, mắt đỏ rực, gào thét như dã thú, tuyệt vọng gầm rống. Chính lúc này, trên bầu trời hoàng long phát ra tiếng rít thê lương, lao hướng mặt đất. Bây giờ nó không để ý ba người đạo nô nữa, suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là đỡ lấy Vũ Huyên. Nó quét người lao hướng mặt đát, trước khi Vũ Huyên rơi vào biển thì hứng cô trên lưng. Hoàng long phát ra tiếng gào thê lương, thật nhiều hơi thở minh tử bùng phát trong người ùa vào người Vũ Huyên, không khí trước mặt nó run rẩy như có lối vào một giới khác bị cưỡng ép mở ra bởi thần thông thiên phú của minh long. Nó phải mang tiểu chủ tử rời đi, biểu tình nó bi thương. Nó cảm nhận được mặc kệ rót minh khí cỡ nào thì tiểu chủ tử vẫn từ từ đi hướng tử vong.
Trên bầu trời ba đạo nô vọt đến làm Đạo Nguyên càng huênh hoang hơn. Đạo nô nhị nhất hừ lạnh xuyên qua khu vực Bạch Tố tự bạo xuất hiện trước mặt Tô Minh, lạnh như băng chỉ hướng hắn. Phút chốc ánh sao chói lòa khuếch tán trong tay gã, những ánh sao phủ lên người Tô Minh, chớp mắt ánh sao lượn lờ thân hình.
Ầm vang, thân hình Tô Minh thành bốn, năm mảnh, hàn toàn tan vỡ, cánh tay phải chỉ còn lại có bàn tay bay ra, trong trùng kích tan vỡ đuổi theo cát trắng càng bay càng xa, bắt lấy nó.
Cánh tay trái của hắn tan vỡ chỉ còn lại một ngón tay, rơi xuống người hoàng long dưới biển, rơi bên cạnh Vũ Huyên.
Tô Minh cho rằng mình chết rồi, vì bây giờ hắn cảm nhận hồn tan biến trong cõi đời này. Hắn có thể thấy tay phải bắt lấy cát trắng, thấy ngón trỏ tay trái rơi vào bên cạnh Vũ Huyên. Cũng thấy trong động phủ sư tôn trên đỉnh Cửu Phong, pho tượng Đại sư huynh, Nhị sư huynh tĩnh tọa, Hổ Tử ngủ say như chết, hắn thấy hết mọi thứ. Còn có bốn người đạo nô và Đạo Nguyên nữa. Trừ những điều đó ra, lần đầu tiên hắn cảm nhận có ba điểm đen khác với hồn mình. Ba điểm đen toát ra ý thức khác nhau, giống như trong hồn hắn có ba linh hồn khác tồn tại.
Hồn ba người này dường như bị ai đó dung hợp với hồn của hắn, hình thành...ba phong ấn cuối cùng trong linh hồn hắn. Ba phong ấn này đã hòa thành một với hồn hắn, vốn rất khó chia cắt. Nhưng trước khi Vũ Huyên nhắm mắt rót vào một hơi thở minh tử làm hồn Tô Minh sôi sục hoặc là viên mãn, hay là biến dị. Khiến hồn hắn cảm nhận được ba phong ấn, khi biết đến chúng thì trong đầu Tô Minh vang ba giọng khào khào già nua.
“Ta vốn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta. Ta vốn tưởng Hồng La là ngoài ý muốn."
“Tỏa ra tinh thần, khiến chúng ta rời đi. Chúng ta sẽ không trở thành phong ấn của ngươi, ngươi cũng sẽ không giam cầm ba chúng ta nữa."
“Ba chúng ta rời đi, có thể giúp ngươi đột qua kiếp nạn này. Ba chúng ta rời đi có thể khiến linh hồn ngươi từ nay không bị phong ấn nữa."
“Tỏa ra tinh thần, ngươi không muốn đi báo thù ư? Ngươi không muốn đích thân giết chết đám người kia sao? Ngươi không muốn bảo vệ Cửu Phong của ngươi sao?"
“Tỏa ra tinh thần, ba chúng ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện."
“Tỏa ra tinh thần, cô gái tên Bạch Tố dù đã chết nhưng thân thể đặc biệt, chắc không phải người đất Man tộc, linh hồn chỉ là một lũ ảnh chiếu. Nếu ngươi tỏa ra tinh thần, ta sẽ khiến ngươi thấy nàng thật sự hiện giờ đâu."
“Tỏa ra tinh thần đi, vì ngươi, vì chúng ta. Chúng ta đã bị phong ấn quá lâu, ngươi cũng bị phong ấn quá lâu rồi, sao không...rời khỏi nhau?"
Ba giọng già nua vang vọng trong ý thức của Tô Minh thật lâu không tán đi.
Cùng lúc đó trong tiếng nỏ, trận pháp năm trăm mét ngoài Cửu Phong toàn bộ tan vỡ, khiến Cửu Phong hàn chỉnh lộ ra trước mặt bốn người đạo nô và Đạo Nguyên.
Trên Cửu Phong giờ chỉ còn lại Tiền Thần run rẩy và hạc trọc lông ở bên cạnh cũng run bần bật.
“Còn tưởng chỗ này có gì hay ho chứ, một phế vật, một con hạc trọc lông. Đạo nô tam nhất, tứ nhất, ngũ nhất, ba ngươi lập tức san bằng núi này. Trên núi có cái động phủ, đánh ra cho ta, xem thử bên trong có bảo bối gì không. Đạo nô nhị nhất, đi xuống dưới mang cô gái đó tới cho ta, dù sắp hấp hối ta cũng phải nếm vị của nàng, đừng để chúng chạy thoát.” Đạo Nguyên chỉ hướng Cửu Phong, khi mở miệng thì chỉ thấy ba người đạo nô biến thành ba vệt sáng lao hướng đỉnh Cửu Phong.
Còn đạo nô nhị nhất, vọt hướng minh long đang bất chấp tất cả rót vào hơi thở minh tử cho Vũ Huyên, định chữa trị cho cô, bản thân nó thì không có chút sức phòng ngự. Không khí vặn vẹo trước mặt minh long đang từ từ xé rách, xuất hiện một khe hở. Nhưng tốc độ của đạo nô nhị nhất có thể ngăn lại trước khi minh long kịp trốn vào khe hở.
Khi bốn người đạo nô tách ra lao nhanh thì bỗng nhiên, uy nhiếp từ bốn phương tám hướng trong thiên địa ngưng tụ đến bùng nổ. uy nhiếp cực kỳ đột ngột, giây phút nó xuất hiện bốn người đạo nô biến sắc mặt. Chỉ thấy trước mắt đạo nô nhị nhất không khí vặn vẹo, có một bóng ảo huyễn hóa ra. Bóng ảo mơ hồ không rõ, trong như là một ông lão nhưng nhìn kỹ thì không phải, đó là thanh niên. Hai hình dạng ảo ảnh chồng chất cho người cảm giác cực kỳ quái dị.
"Ngươi...ngươi không chết!!!” Đạo nô nhị nhất trợn to mắt, thanh niên ảo ảnh chính là Tô Minh mới nãy bị gã giết.
Bây giờ đạo nô nhị nhất trông thấy Tô Minh thì biến sắc mặt, sợ hãi tột cùng vì trong khoảnh khắc từ người hắn toát ra uy nhiếp làm gã chân nhũn tim đập nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.