Cầu Ma

Chương 1098: Cái nhìn kia… [2]

Nhĩ Căn

25/01/2014

*Ầm!*

Huyền Vũ mạnh chấn động, con thú to nâng đỡ đại lục ngửa đầu gầm lên. Cùng với đại lục chấn động, khung trời bên trên Huyền Vũ đại lục vặn vẹo, một khe hở to lớn như bị thanh kiếm to vô hình rạch phá từ trong hư vô. Bên trong có vô số tia chớp ầm ầm lượn lờ, khuếch tán ra ngoài, xé rách khe hở to lớn.

Cùng lúc đó, trong tam hoang đại giới, chỗ chân giới thứ bốn trong bốn chân giới, trời sao mênh mông, có vài ngàn thiên thạch khác nhau bềnh bồng tại đó, trên mỗi thiên thanh có một tu sĩ ngồi xếp bằng. Những tu sĩ tĩnh lặng, bộ dạng giống nhau, vì trên mặt họ có nét âm trầm, lạnh lùng, từ bên trong toát ra âm u, tiêu sát. Chỗ này chính là chân giới thứ bốn bí ẩn, trong bốn chân giới không cho người ngoài biết, Linh Ngục chân giới!

Giới này bí ẩn, thậm chí tên của họ trong ba chân giới khác ít có tu sĩ biết được. Mọi người tự do tồn tại ở chân giới thứ bốn, nhưng người ba chân giới khác có đi qua cũng chưa chắc thật sự tới được Linh Ngục chân giới này. Muốn tiến vào đây khó khăn gấp mấy lần bước vào Thần Nguyên Phế Địa, có người hiểu nguyên nhân, nhưng chắc chắn chân giới thứ bốn bí ẩn này là đề tài cửa miệng của tu sĩ ba chân giới khác. Các loại suy đoán, đồn đãi khó chia ra thật giả.

Giờ phút này, mấy ngàn tu sĩ yên lặng tĩnh tọa, tập trung tinh thần. Trời sao trước mặt họ phát ra tiếng nổ ngập trời, từng khe hở to lớn bị xé rách ra, bên trong có tia chớp vòng quanh. Trong tiếng nổ, khoảnh khắc khe hở xuất hiện, máy ngàn tu sĩ mở mắt ra, lộ tia sáng lạnh.

Đặc biệt là người ở trước nhất, một người đàn ông trung niên mặt áo tím, mắt ảnh chiếu tia chớp tím. Người này bộ dạng tuấn tú, nếu Tô Minh có mặt sẽ nhận ra, người đàn ông trung niên này chính là trong Đệ Ngũ Hỏa Lô từng giao tiếp với hắn, thủ hộ bên ngoài đệ ngũ hải ngoại, nửa đường rời khỏi, Tử Long chân nhân!

Bên cạnh Tử Long chân nhân có một ông lão, lão mặc áo dài màu xanh thẫm, khuôn mặt già cả nhưng dao động tu vi vượt qua Tử Long chân nhân vào khoảnh khắc lão mở mắt lan tràn.

“Đi đi.” Ông lão liếc khe hở trong trời sao, lạnh nhạt nói.

Tử Long chân nhân bên cạnh ông lão thấp giọng vâng dạ, tiến lên một bước bay hướng khe hở. Mấy ngàn tu sĩ sau lưng Tử Long chân nhân cùng bay ra, hóa thành mấy ngàn cầu vồng gào thét lao hướng khe hở.

Ông lão áo lam đi ở cuối cùng, vẻ mặt bình tĩnh bước vào trong khe hở.

Cùng lúc đó, trong Đạo Thần Tông, trên Bạch Hổ đại lục, Chu Tước đại lục cùngp hát ra tiếng rít, xuất hiện khe hở hư vô khổng lồ. Hai khe hở bị xé ra, bên trong lượn lờ tia chớp xuyên qua Âm Thánh chân giới, Minh Hoàng chân giới.

Trong Âm Thánh chân giới, trời sao tràn ngập khí lạnh có từng thanh cổ kiếm thanh đồng khổng lồ, như mới bị đào ra khỏi ngôi mộ người khổng lồ. Cổ kiếm thanh đồng toát ra mục rữa, khí lạnh như cộng mịnh với trời sao này.

Tương đối với chân giới thứ bốn có mấy ngàn người thì chỗ Âm Thánh chân giới số lượng càng nhiều, liếc mắt nhìn cổ kiếm thanh đồng nhìn không tới cuối có gần mười vạn. Trên mỗi cổ kiếm thanh đồng có vài chục tu sĩ, cộng lại cỡ vài trăm vạn. Đại quân như vậy đối với chân giới không tính lớn, nhưng nếu chỉ đi tham quan sắc phong điện hạ một chân giới khác, xuất động mấy trăm vạn tu sĩ, chuyện này có ý không tốt lành gì.

Đặc biệt là mười vạn cổ kiếm thanh đồng có mấy chục người toát ra hơi thở đại năng, thậm chí có hai ông lão người gầy gò, hơi thở mục rữ càng đậm đặc, khuôn mặt già nua, mắt mở không ra, nhưng từ người họ phát ra uy nhiếp khủng bố đến mức trời sao này run rẩy.

Còn có bên cạnh hai ông lão, một ông lão cúi đầu đứng đó, tuổi nhỏ hơn nhiều. Nếu Tô Minh nhìn thấy ông lão này sẽ nhận ra ngay, đó là trong thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới Thần Nguyên Phế Địa, sinh cảnh đại năng mà hắn thả đi. Đại năng như vậy giờ đứng đó tựa như vãn bối, có thể thấy hai lão già mắt cũng mở không lên mạnh mẽ bao nhiêu.



Chỉ vài giây sau, trời sao trước mặt khe hở to lớn bị vô hình xé ra, bên trong lượn lờ tia điện khiến khe hở càng lúc càng lớn. Không ai nói chuyện, từng thanh cổ kiếm thanh đồng vạch cầu vồng cực nhanh xông hướng khe hở. Dường như lo lắng tốc độ chậm rãi sẽ không vào hết khe hở, bước vào Đạo Thần Tông được. Giây phút đoàn người xông vào khe hở thì một tiếng nổ chấn trời khuếch tán, tiếng nổ ầm ầm như có màn sáng xuất hiện bên trong khe hở, ngăn chặn nhiều cổ kiếm thanh đồng xâm nhập.

Chính lúc này, hai ông lão mắt cũng mở không lên chợt trợn mắt, bắn ra tia sáng âm u. Hai người giơ tay lên vung trước mặt, hai tiếng nổ kinh thiên động địa, màn sáng vặn vẹo vỡ nát.

Trong thời gian ngắn, thật nhiều cổ kiếm thanh đồng xông vào khe hở, chớp mắt gần ba vạn cổ kiếm bước vào. Mắt thấy bảy vạn cổ kiếm phía sau cũng vào theo thì bỗng nhiên màn sáng lại xuất hiện, lần này màn sáng hiện ra một khuôn mặt người. Đó là khuôn mặt tang thương, bộ dạng là Nguyệt lão trong ba lão già Nhật, Nguyệt, Tinh của Tông lão đường.

"Hai vị lão hữu U Minh, có chuyện gì lớn lao cũng đừng động can qua như vậy, sẽ có cách giải quyết. Trừ phi các ngươi không muốn giải quyết, cố ý phát động cuộc chiến chân giới.” Trong khuôn mặt chậm rãi truyền ra thanh âm tang thương.

Hai lão U Minh của Âm Thánh chân giới mà Nguyệt lão nhắc tên cùng hừ lạnh, nhưng không cưỡng ép đánh phá màn sáng này, cũng không yêu cầu bảy vạn cổ kiếm cưỡng ép xông vào. Hai người vung tay áo, cuốn hướng ông lão trấn thủ Thần Nguyên Phế Địa lao hướng màn sáng, chớp mắt dung nhập vào trong. Hai người không muốn mở rộng cuộc chiến chân giới, điều vừa nãy chỉ là làm bộ, biểu đạt quyết tâm của họ.

Cùng lúc đó, trong Minh Hoàng chân giới, trời sao sương khói mông lung, sương cuồn cuộn, từng con Minh Long lặng lẽ phá sương lao nhanh đi. Đưa mắt nhìn sương như biển, từng con Minh Long tựa cự thú trong biển, toát ra từng đợt uy nhiếp. Có ngàn con Minh Long, trên lưng mỗi một Minh Long có một tu sĩ khoanh chân ngồi. Những tu sĩ toát ra tử khí kỳ dị, nhưng tử khí không phải tuyệt đối, còn có sự sống. Nhìn lsy trí của họ không phải con rối mà là tu sĩ sống sờ sờ.

Đằng trước nhất, một con Minh Long thân thể to gấp đôi Minh Long khác có hai người ngồi xếp bằng. Có một nam, một nữ. Na thì tuấn tú mặc áo đen, đầu đội cao quan, dù sắc mặt tái nhợt nhưng lóe tia sáng toát ra ý hùng hổ đáng sợ. Bên cạnh y là một cô gái, mặt không biểu tình nhưng diện mạo cực kỳ đẹp, dù khoanh chân ngồi vẫn thấy ra thân hình yểu điệu. Cô gái mặc váy dài tiếp, đầu cắm trâm phượng, rũ xuống vài sợi dây châu va nhau phát ra tiếng ngân. Mặc dù cô gái xinh đẹp nhưng mặc không biểu tình, đặc biểt là trong mắt ảm đạm, chết lại, như mất đi linh hồn, như không thèm để ý chuyện gì trên đời.

Bất cứ ai quen cô gái này rất khó tưởng tượng ngàn năm trước tính cách của cô tinh nghịch, tiếng cười như chuông ngân tràn ngập vui sướng. Khi cười thì mắt cong thành hình trăng khuyết, gian xảo vô cùng, trông cô gái rất hoạt bát.

Năm đó cô là thiếu nữ vô âu lo, dã tính, quen phản nghịch. Bởi vì bất mãn chuyện kết hôn nên cô lén dụ một con Minh Long hơi ngốc trốn ra Minh Hoàng chân giới, trong khi lẩn trốn hôn nhân ngẫu nhiên bước vào một nơi thay đổi vận mệnh cuộc đời cô. Ở đó cô gặp một người đàn ông, biểu tình lạnh lùng nhưng cứ khiến cô rất muốn khiêu khích. Một người đàn ông khiến cô ở bên cạnh thì thường hay trêu chọc, khiến cô vui vẻ, bất giác quên chuyện trốn hôn nhân. Một người đàn ông khiến cô cuối cùng cam nguyện đỡ một kích.

Hơn ngàn năm đối với người thường là mười đời mười kiếp, có thể quên hết quá khứ. Nhưng đối với tu sĩ, dù ngàn năm dài dòng nhưng không thể khiến người quên đi, chỉ giấu đẹp đẽ dưới đáy lòng, yên lặng nhớ lại.

Hơn ngàn năm có thể khiến tu sĩ lớn lên, từ vui sướng biến thành hiện tại như đã chết, mặt không biểu tình.

Năm đó cô là đóa hoa nhỏ trong mưa, tên hoa là Huyên. Cô ở trong mưa nở rộ, vẫn vui vẻ mỉm cười, cố chấp chờ đợi ánh nắng xuất hiện, hoa Vũ Huyên. Bây giờ có lẽ cô vẫn là hoa trong cơn mưa, nhưng đã mất đi ánh nắng, mất đi nụ cười, cô không còn nở rộ, quên vui sướng. Cô ở trong mưa không còn chờ đợi ánh nắng mà là héo tàn.

Cô ngồi bên cạnh người đàn ông tuấn tú, vẻ mặt chết lặng, theo Minh Long dưới thân lao hướng trời sao phía trước xuất hiện khe hở to lớn, đi Đạo Thần Tông, đi nơi khiến cô khó quên, khiến trái tim chết lặng của cô vẫn đang thấy nhói đau.

"Vũ Huyên, qua lối vào này là Đạo Thần Tông, Đạo Thần chân giới. Dù nàng mới thức tỉnh không lâu nhưng chắc nàng sẽ không quên. Nàng càng không muốn tới đây thì ta càng muốn mang nàng đi, vị hôn thê của ta. Tiếc là người đó không ở đất Âm Tử, không biết đi đâu. Nếu ta có thể tìm ra hắn thì thật tốt, ta sẽ mời hắn đến tham gia hôn lễ của chúng ta.” Người đàn ông tuấn tú xoay người, mỉm cười nhìn cô gái, nhẹ giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook