Chương 780: Kế sát
Nhĩ Căn
11/09/2013
'Sách cổ này bị Long Lệ đặt trước mặt có thể thấy vật đó khá quan trọng với lão. Không biết là pháp bảo hay là ghi chép một ít chuyện bí ẩn gì.’ Tô Minh lòng chấn động nhưng rất nhanh hắn quyết định đánh thức hạc trọc lông, khiến nó đi cuỗm cuốn sách cổ.
Chuyện này rất không sáng suốt và cực kỳ mạo hiểm, cộng thêm bây giờ trong đất phong ấn quái dị nhiều biến cố, thời gian gấp rút, khí thế mạnh mẽ của chân vệ đang từ phía xa đến gần, ánh sáng xanh phủ trùm.
Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn dứt khoát nhoáng người lên đi tới chỗ hạc trọc lông đã hôn mê, túm lây nó bỏ và túi trữ vật, lao nhanh trong vách tường.
'Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chỗ này có chân vệ giáng xuống? Không lẽ lúc mình hôn mê đã hơn mấy năm, ngài Hỏa Xích Tinh có chân vệ đến tuần tra nữa? Nếu không như vậy thì chắc chắn là Điền Lâm thực hiện kế hoạch của mình rồi!’ Tô Minh ở trong vách đá dùng sức mạnh thân thể cất bước, nhưng hắn chưa đi quá xa thì lập tức sau lưng, chỗ giới thạch phát ra tiếng nổ kịch liệt.
Trong tiếng nổ Tô Minh nghe thấy Long Lệ gầm lên.
“Tội nhân con kiến! “
Cùng lúc đó, trong tiếng gầm của Long Lệ xen lẫn thanh âm khiến người nghe thấy thì lòng lạnh lẽo, thậm chí như ngửi được mùi máu.
Tô Minh tinh thần rung lên, con ngươi co rút, tốc độ càng nhanh hơn lao tới trước. Hắn cảm giác được sau lưng đường hầm tổ ong nào đó Long Lệ đang chạy nhanh, sau lưng lão khí thế khủng bố không nhanh không chậm truy đuổi.
Tô Minh hít sâu, tu vi vận chuyển càng cẩn thận hơn, nhưng chưa đến một tiếng đồng hồ thì trong đất phong ấn lại phát ra tiếng vang trầm đục điếc tai.
Nơi truyền đến tiếng nổ cách chỗ Tô Minh không quá xa, còn có tiếng Điền Lâm gào hét.
“Tôn Côn, Tô Minh, hai ngươi ở đây nếu còn trốn tránh thì sẽ chết chắc, sao không cùng ra tay giết chết chân vệ này!? “
Điền Lâm phát ra giọng nói thê lương khàn đục, hiển nhiên mới nãy trong tiếng nổ đó gã bị thương rất nặng.
“Tôn đạo hữu, Tô đạo hữu, tu vi của chân vệ là trung kỳ vị giới, cho dù các ngươi có trốn kín kẽ hơn cũng khó thoát chết, không bằng chúng ta đi ra liều mạng với hắn!!!” Giọng Long Lệ yếu ớt mà vũng vàng lên.
“ A? Tôn Côn, Tô Minh, có bốn người sống ư? Nhưng ta dò xét thì chỉ có ba điểm sáng, thú vị. Chẳng lẽ trong Thần Nguyên Phế Địa này trừ dị tộc ra, còn có huyết mạch nào không bị ghi chép ư?” Giọng Kinh Nam Tử lạnh lùng vang lên.
Tiếng ầm ầm kéo dài không dứt, tiếng gầm rống, thuật pháp va chạm, còn có tiếng hét chói tai thê lương. Dù Tô Minh lao nhanh phía xa nhưng khi nghe thấy những thanh âm đó cũng tưởng tượng được trận chiến này chắc là cực kỳ tàn khốc.
Tô Minh biết rõ giờ không phải lúc hắn tham gia cuộc chém giết. Hắn lao nhanh đi, không hướng sâu trong đất phong ấn mà là vội vàng đi hướng lối ra.
Khi Tô Minh trốn ra ngoài thì Tôn Côn ở vị trí trung tâm đất phong ấn biểu tình âm trầm, gã nghe rõ tiếng hét và tiếng gào truyền vào tai. Gã nghiến răng, vọt người lên lao hướng một đường hầm, thân hình chớp mắt nửa mơ hồ.
‘Chết tiệt, bọn họ nói ra tên của ta rồi, vậy thì dù ta có chạy ra khỏi đây cũng sẽ bị truy sát. Nếu không muốn bị truy nã vĩnh viễn không yên bình thì chỉ có nước...liều mạng!’ Không phải Tôn Côn không muốn trốn, nhưng gã ở tu chân tinh có một tộc nhân mạch hệ họ Tôn, nếu mà gã bị truy nã thì các tộc nhân sẽ là nhóm đầu tiên bị tàn nhẫn giết chóc.
Tôn Côn biến mất trong đường hầm, lao hướng chiến trườngp hát ra tiếng nỏ vang. Tô Minh đã đến rất gần lối và, tới phạm vi có tơ đỏ mới đầu họ bước vào tồn tại vô số sự sống chết đi.
Nhưng vừa đến đây thì Tô Minh khựng lại, trước mặt hắn có một người đàn ông tóc dài màu đỏ khoanh chân ngồi. Người đàn ông bình tĩnh ngồi đó, mũ giáp đặt ở bên cạnh lộ ra khuôn mặt tràn ngập vẻ lạnh lùng. Đôi mắt hẹp dài dù nhắm lại nhưng cho Tô Minh cảm giác như là mãnh thú hoang cổ.
“Ngươi chính là người mà ta tuần tra thì huyết mạch không có trong ghi chép?” Miệng người này thốt ra lời lạnh băng, người đàn ông tóc đỏ từ từ mở mắt ra. Khoảnh khắc đôi mắt mở, một tia sáng đỏ như máu tràn ngập tại đây.
Tô Minh không hề phát hiện, trong thần thức không hề phát hiện sự tồn tại của người này, nhưng từ trên người đối phương toát ra khí thế giống y như chân vệ mới nãy hắn cảm nhận được. Tuy nhiên, đám Điền Lâm đang đấu với chân vệ, vậy thì ở lại đây chắc chắn chỉ là phân thân hoặc nguyên thần mà thôi.
Tô Minh mắt chợt lóe, lập tức lùi ra sau làm như định trốn đi, hành động của hắn hợp với sự phán đoán của người đàn ông tóc đỏ.
“Tu vi địa tu bình thường, thật lãng phí cho phân thân ta chờ ở đây.” Người đàn ông tóc đỏ giơ tay phải tùy tiện chỉ hướng Tô Minh.
*Ầm!*
Tô Minh hộc máu, người lập tức rũ xuống, bộ dạng gióng như bị trọng thương rất nặng vậy. ống tay áo phải vung trước mặt, thân thể như diều đứt dây ngã ra sau.
Nhưng người đàn ông tóc đỏ không hay biết khi Tô Minh ngã ra sau, động tác vung tay áo thì có một bóng đen bay ra ngoài, chích một cái và không khí. Bóng đen đó chính là độc phong, nhưng chỗ bị nó chích trống rỗng không có gì cả.
“ Yếu hơn cả con kiến.” Người đàn ông tóc đỏ đứng dậy, cầm mũ giáp cất bước tới gần Tô Minh, ở giữ không trung tay trái lại nâng lên, năm ngón thành chưởng cách không ấn hướng Tô Minh đang thụt lùi.
Nhưng trong chớp mắt, Tô Minh khóe miệng tràn máu thụt lùi đột mắt chợt lóe tia sáng lạnh. Hắn nhìn vị trí người đàn ông tóc đỏ đứng, biểu tình uể oải biến mất, thay thể là sát cơ. Tay phải nâng lên, lòng bàn tay chĩa lên trời, lòng bàn tay chĩa xuống dưới, biến đổi, lực lượng số mệnh tràn ngập trên người Tô Minh. Thiên phú thần thông đảo ngược thay đổi năm tháng trong khoảnh khắc này thi triển, nhưng không tác dụng lên người đàn ông tóc đỏ mà là chính Tô Minh. Như vậy là người đàn ông tóc đỏ vẫn đang cất bước đến, thân thể thụt lùi của Tô Minh trong chớp mắt như thời gian đả ngược, động tác thụt lùi biến thành lao nhanh. Tốc độ bùng phát này vì ẩn chứa lực lượng thời gian mà khiến người đàn ông tóc đỏ ngẩn ra.
Trong chớp mắt Tô Minh đã xuất hiện trước mặt người đàn ông tóc đỏ, đây không phải hắn tự mình lao đến mà vì thời gian đảo ngược hắn từ thụt lùi biến thành tiến lên. Hoặc nên nói lúc trước một mốc thời gian hắn từng xuất hiện ở vị trí này.
Nhưng khi đó Tô Minh ở vị trí này là cưỡng bức hộc máu, mượn máu che giấu để vung tay áo, độc phong bay ra khỏi ống tay áo chích vào không khí trống trải.
Bây giờ Tô Minh thời gian đảo ngược, độc phong cũng như vậy. Nó xuất hiện bên cạnh hắn, cũng là bên cạnh người đàn ông tóc đỏ nhấc chân truy kích Tô Minh.
Độc phong thò ra kim châm ở đuôi, kim chớp lóe ánh sáng yêu dị đâm vào hư vô. Lúc trước độc phong đúng là đâm vào không khí, nhưng hôm này chỗ không khí đó xuất hiện bóng dáng Tôn Côn. Tất cả như là tính toán mắc xích liên thông, kim châm của độc phong đâm và cánh tay phải người đàn ông tóc đỏ.
Dùng thuật số mệnh thay đổi chính mình chứ không phải người khác, từ đó có thể thấy ra Tô Minh sử dụng lực lượng số mệnh đã khác với dĩ vãng, càng quen tay hơn, thậm chí có loại thăng hoa bên trong.
“ Một phân thân bình thường mà cũng muốn giết ta hả?” Tô Minh cười nhạt.
Tất cả hành động trước đó của hắn chỉ là vì để độc phong chích giới thạch phó hạch. Hắn biết rõ độc của độc phong khủng bố cỡ nào, nhưng dù là độc lợi hại hơn nữa, nếu không đâm trúng thân thể đối phương thì chẳng có ích gì. Tô Minh không có tin chắc độc phong có thể lừa được chân vệ này dù là phân thân nhưng bản tôn dù là thần thức, hay tu vi đều vượt qua đám Điền Lâm. Cho nên để bảo đảm an toàn, hắn không tiếc hộc máu, trong thời gian rất ngắn bày ra ván cờ này.
Người đàn ông tóc đỏ người run bần bật, phát ra tiếng gào thê lương. Xung quanh gã, cánh tay phải chớp mắt hòa tan, mục rữa nhanh chóng lan tràn. Chớp mắt đôi chân gã cũng bắt đầu mục nát.
“Đây là độc gì vậy?” Người đàn ông tóc đỏ biến sắc mặt, gã không rảnh quan sát Tô Minh mà nhoáng người lên định dùng tốc độ nhanh nhất lao trở về chỗ bản tôn, có lẽ còn có khả năng giữ được phân thân.
“ Muốn chạy?” Mắt Tô Minh lóe tia sắc bén, hắn biết rõ dù đối phương là phân thân nhưng dù gì cũng là chân vệ, có tu vi chủ vị giới, bây giờ thình lình bị trúng độc nên mới sợ, nếu gã sử dụng lực vị giới thì hắn khó mà chống cự.
Đặc biệt mới nãy đối phương chỉ một cái, nếu không phải thân thể và tu vi cùng lúc đối kháng, cộng thêm trong người ngũ phương ấn phản chấn thì hắn khó mà đỡ được.
Tô Minh không chút do dự, tay phải thò vào ngực, bàn tay liền xuất hiện một bảo hồ lô. Bảo hồ lô lập tức xuất hiện một con mắt, nhìn chằm chằm Tôn Côn lao nhanh đi xa.
Kinh Nam Tử phân thân bị bảo hồ lô nhìn chằm chằm thì tinh thần run lên, có cảm giác linh hồn bị tỏa định. Chớp mắt, bên tai gã vang giọng lạnh lùng của Tô Minh.
“ Xin bảo hồ lô giết người! “
Chuyện này rất không sáng suốt và cực kỳ mạo hiểm, cộng thêm bây giờ trong đất phong ấn quái dị nhiều biến cố, thời gian gấp rút, khí thế mạnh mẽ của chân vệ đang từ phía xa đến gần, ánh sáng xanh phủ trùm.
Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn dứt khoát nhoáng người lên đi tới chỗ hạc trọc lông đã hôn mê, túm lây nó bỏ và túi trữ vật, lao nhanh trong vách tường.
'Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chỗ này có chân vệ giáng xuống? Không lẽ lúc mình hôn mê đã hơn mấy năm, ngài Hỏa Xích Tinh có chân vệ đến tuần tra nữa? Nếu không như vậy thì chắc chắn là Điền Lâm thực hiện kế hoạch của mình rồi!’ Tô Minh ở trong vách đá dùng sức mạnh thân thể cất bước, nhưng hắn chưa đi quá xa thì lập tức sau lưng, chỗ giới thạch phát ra tiếng nổ kịch liệt.
Trong tiếng nổ Tô Minh nghe thấy Long Lệ gầm lên.
“Tội nhân con kiến! “
Cùng lúc đó, trong tiếng gầm của Long Lệ xen lẫn thanh âm khiến người nghe thấy thì lòng lạnh lẽo, thậm chí như ngửi được mùi máu.
Tô Minh tinh thần rung lên, con ngươi co rút, tốc độ càng nhanh hơn lao tới trước. Hắn cảm giác được sau lưng đường hầm tổ ong nào đó Long Lệ đang chạy nhanh, sau lưng lão khí thế khủng bố không nhanh không chậm truy đuổi.
Tô Minh hít sâu, tu vi vận chuyển càng cẩn thận hơn, nhưng chưa đến một tiếng đồng hồ thì trong đất phong ấn lại phát ra tiếng vang trầm đục điếc tai.
Nơi truyền đến tiếng nổ cách chỗ Tô Minh không quá xa, còn có tiếng Điền Lâm gào hét.
“Tôn Côn, Tô Minh, hai ngươi ở đây nếu còn trốn tránh thì sẽ chết chắc, sao không cùng ra tay giết chết chân vệ này!? “
Điền Lâm phát ra giọng nói thê lương khàn đục, hiển nhiên mới nãy trong tiếng nổ đó gã bị thương rất nặng.
“Tôn đạo hữu, Tô đạo hữu, tu vi của chân vệ là trung kỳ vị giới, cho dù các ngươi có trốn kín kẽ hơn cũng khó thoát chết, không bằng chúng ta đi ra liều mạng với hắn!!!” Giọng Long Lệ yếu ớt mà vũng vàng lên.
“ A? Tôn Côn, Tô Minh, có bốn người sống ư? Nhưng ta dò xét thì chỉ có ba điểm sáng, thú vị. Chẳng lẽ trong Thần Nguyên Phế Địa này trừ dị tộc ra, còn có huyết mạch nào không bị ghi chép ư?” Giọng Kinh Nam Tử lạnh lùng vang lên.
Tiếng ầm ầm kéo dài không dứt, tiếng gầm rống, thuật pháp va chạm, còn có tiếng hét chói tai thê lương. Dù Tô Minh lao nhanh phía xa nhưng khi nghe thấy những thanh âm đó cũng tưởng tượng được trận chiến này chắc là cực kỳ tàn khốc.
Tô Minh biết rõ giờ không phải lúc hắn tham gia cuộc chém giết. Hắn lao nhanh đi, không hướng sâu trong đất phong ấn mà là vội vàng đi hướng lối ra.
Khi Tô Minh trốn ra ngoài thì Tôn Côn ở vị trí trung tâm đất phong ấn biểu tình âm trầm, gã nghe rõ tiếng hét và tiếng gào truyền vào tai. Gã nghiến răng, vọt người lên lao hướng một đường hầm, thân hình chớp mắt nửa mơ hồ.
‘Chết tiệt, bọn họ nói ra tên của ta rồi, vậy thì dù ta có chạy ra khỏi đây cũng sẽ bị truy sát. Nếu không muốn bị truy nã vĩnh viễn không yên bình thì chỉ có nước...liều mạng!’ Không phải Tôn Côn không muốn trốn, nhưng gã ở tu chân tinh có một tộc nhân mạch hệ họ Tôn, nếu mà gã bị truy nã thì các tộc nhân sẽ là nhóm đầu tiên bị tàn nhẫn giết chóc.
Tôn Côn biến mất trong đường hầm, lao hướng chiến trườngp hát ra tiếng nỏ vang. Tô Minh đã đến rất gần lối và, tới phạm vi có tơ đỏ mới đầu họ bước vào tồn tại vô số sự sống chết đi.
Nhưng vừa đến đây thì Tô Minh khựng lại, trước mặt hắn có một người đàn ông tóc dài màu đỏ khoanh chân ngồi. Người đàn ông bình tĩnh ngồi đó, mũ giáp đặt ở bên cạnh lộ ra khuôn mặt tràn ngập vẻ lạnh lùng. Đôi mắt hẹp dài dù nhắm lại nhưng cho Tô Minh cảm giác như là mãnh thú hoang cổ.
“Ngươi chính là người mà ta tuần tra thì huyết mạch không có trong ghi chép?” Miệng người này thốt ra lời lạnh băng, người đàn ông tóc đỏ từ từ mở mắt ra. Khoảnh khắc đôi mắt mở, một tia sáng đỏ như máu tràn ngập tại đây.
Tô Minh không hề phát hiện, trong thần thức không hề phát hiện sự tồn tại của người này, nhưng từ trên người đối phương toát ra khí thế giống y như chân vệ mới nãy hắn cảm nhận được. Tuy nhiên, đám Điền Lâm đang đấu với chân vệ, vậy thì ở lại đây chắc chắn chỉ là phân thân hoặc nguyên thần mà thôi.
Tô Minh mắt chợt lóe, lập tức lùi ra sau làm như định trốn đi, hành động của hắn hợp với sự phán đoán của người đàn ông tóc đỏ.
“Tu vi địa tu bình thường, thật lãng phí cho phân thân ta chờ ở đây.” Người đàn ông tóc đỏ giơ tay phải tùy tiện chỉ hướng Tô Minh.
*Ầm!*
Tô Minh hộc máu, người lập tức rũ xuống, bộ dạng gióng như bị trọng thương rất nặng vậy. ống tay áo phải vung trước mặt, thân thể như diều đứt dây ngã ra sau.
Nhưng người đàn ông tóc đỏ không hay biết khi Tô Minh ngã ra sau, động tác vung tay áo thì có một bóng đen bay ra ngoài, chích một cái và không khí. Bóng đen đó chính là độc phong, nhưng chỗ bị nó chích trống rỗng không có gì cả.
“ Yếu hơn cả con kiến.” Người đàn ông tóc đỏ đứng dậy, cầm mũ giáp cất bước tới gần Tô Minh, ở giữ không trung tay trái lại nâng lên, năm ngón thành chưởng cách không ấn hướng Tô Minh đang thụt lùi.
Nhưng trong chớp mắt, Tô Minh khóe miệng tràn máu thụt lùi đột mắt chợt lóe tia sáng lạnh. Hắn nhìn vị trí người đàn ông tóc đỏ đứng, biểu tình uể oải biến mất, thay thể là sát cơ. Tay phải nâng lên, lòng bàn tay chĩa lên trời, lòng bàn tay chĩa xuống dưới, biến đổi, lực lượng số mệnh tràn ngập trên người Tô Minh. Thiên phú thần thông đảo ngược thay đổi năm tháng trong khoảnh khắc này thi triển, nhưng không tác dụng lên người đàn ông tóc đỏ mà là chính Tô Minh. Như vậy là người đàn ông tóc đỏ vẫn đang cất bước đến, thân thể thụt lùi của Tô Minh trong chớp mắt như thời gian đả ngược, động tác thụt lùi biến thành lao nhanh. Tốc độ bùng phát này vì ẩn chứa lực lượng thời gian mà khiến người đàn ông tóc đỏ ngẩn ra.
Trong chớp mắt Tô Minh đã xuất hiện trước mặt người đàn ông tóc đỏ, đây không phải hắn tự mình lao đến mà vì thời gian đảo ngược hắn từ thụt lùi biến thành tiến lên. Hoặc nên nói lúc trước một mốc thời gian hắn từng xuất hiện ở vị trí này.
Nhưng khi đó Tô Minh ở vị trí này là cưỡng bức hộc máu, mượn máu che giấu để vung tay áo, độc phong bay ra khỏi ống tay áo chích vào không khí trống trải.
Bây giờ Tô Minh thời gian đảo ngược, độc phong cũng như vậy. Nó xuất hiện bên cạnh hắn, cũng là bên cạnh người đàn ông tóc đỏ nhấc chân truy kích Tô Minh.
Độc phong thò ra kim châm ở đuôi, kim chớp lóe ánh sáng yêu dị đâm vào hư vô. Lúc trước độc phong đúng là đâm vào không khí, nhưng hôm này chỗ không khí đó xuất hiện bóng dáng Tôn Côn. Tất cả như là tính toán mắc xích liên thông, kim châm của độc phong đâm và cánh tay phải người đàn ông tóc đỏ.
Dùng thuật số mệnh thay đổi chính mình chứ không phải người khác, từ đó có thể thấy ra Tô Minh sử dụng lực lượng số mệnh đã khác với dĩ vãng, càng quen tay hơn, thậm chí có loại thăng hoa bên trong.
“ Một phân thân bình thường mà cũng muốn giết ta hả?” Tô Minh cười nhạt.
Tất cả hành động trước đó của hắn chỉ là vì để độc phong chích giới thạch phó hạch. Hắn biết rõ độc của độc phong khủng bố cỡ nào, nhưng dù là độc lợi hại hơn nữa, nếu không đâm trúng thân thể đối phương thì chẳng có ích gì. Tô Minh không có tin chắc độc phong có thể lừa được chân vệ này dù là phân thân nhưng bản tôn dù là thần thức, hay tu vi đều vượt qua đám Điền Lâm. Cho nên để bảo đảm an toàn, hắn không tiếc hộc máu, trong thời gian rất ngắn bày ra ván cờ này.
Người đàn ông tóc đỏ người run bần bật, phát ra tiếng gào thê lương. Xung quanh gã, cánh tay phải chớp mắt hòa tan, mục rữa nhanh chóng lan tràn. Chớp mắt đôi chân gã cũng bắt đầu mục nát.
“Đây là độc gì vậy?” Người đàn ông tóc đỏ biến sắc mặt, gã không rảnh quan sát Tô Minh mà nhoáng người lên định dùng tốc độ nhanh nhất lao trở về chỗ bản tôn, có lẽ còn có khả năng giữ được phân thân.
“ Muốn chạy?” Mắt Tô Minh lóe tia sắc bén, hắn biết rõ dù đối phương là phân thân nhưng dù gì cũng là chân vệ, có tu vi chủ vị giới, bây giờ thình lình bị trúng độc nên mới sợ, nếu gã sử dụng lực vị giới thì hắn khó mà chống cự.
Đặc biệt mới nãy đối phương chỉ một cái, nếu không phải thân thể và tu vi cùng lúc đối kháng, cộng thêm trong người ngũ phương ấn phản chấn thì hắn khó mà đỡ được.
Tô Minh không chút do dự, tay phải thò vào ngực, bàn tay liền xuất hiện một bảo hồ lô. Bảo hồ lô lập tức xuất hiện một con mắt, nhìn chằm chằm Tôn Côn lao nhanh đi xa.
Kinh Nam Tử phân thân bị bảo hồ lô nhìn chằm chằm thì tinh thần run lên, có cảm giác linh hồn bị tỏa định. Chớp mắt, bên tai gã vang giọng lạnh lùng của Tô Minh.
“ Xin bảo hồ lô giết người! “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.