Chương 683: Man tộc đến
Nhĩ Căn
02/08/2013
“Trong ba mươi sáu lần ngươi có mười chín lần là ngủ say dưới Minh Kiếm của bổn đế, lần này để xem ngươi thế nào?” Đế Thiên nhấc chân, tựa như lần đầu tiên Tô Minh thấy y, khí thế cao cao tại thượng như núi đè thẳng tới hắn. Đế Thiên nâng lên tay phải chộp hướng không trung.
Cú chộp này một vệt sáng âm u từ trên trời chiếu xuống hướng tới tay phải Đế Thiên, ở trong tay y hóa thành một thanh kiếm, kiếm này là Minh Kiếm của Đế Thiên!
Cùng là Minh Kiếm nhưng lúc trước Tô Minh gặp phải là phân thân Đế Thiên, bây giờ ở trước mặt hắn tức là pháp thân áo đen từ vạn năm xa xưa nhiều lần khiến Tô Minh trầm luân!
Pháp thân này tồn tại liên hệ sinh mệnh với Đế Thiên, trình độ cường đại vượt qua phân thân, là lực lượng mạnh nhất Đế Thiên có thể thi triển trong đất Man tộc. Lúc trước ba mươi sáu lần Đế Thiên đều dùng pháp thân tiến hành phán xét cuối cùng, pháp thân này xuất hiện đại biểu kết thúc.
Mãi đến giờ phút này, pháp thân mới từ tiên tộc giáng xuống, đủ để nói lên Đế Thiên đến tận bây giờ mới đặt quyết tâm. Nguyên nhân quan trọng hơn là pháp thân vạn năm qua giáng xuống ba mươi sáu lần, đã bị phép tắc đất Man tộc bài xích mãnh liệt, dù giáng xuống thì thời gian không thể kéo dài, cần tốc chiến tốc thắng. Và từ lần thứ ba mươi sáu phong ấn Tô Minh trầm luân xong, Đế Thiên có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Nguy không đến từ Tô Minh mà là ở đất Man tộc có một đôi mắt vô hình.
Đôi mắt kia luôn nhìn y, khiến ngàn năm nay y chỉ có thể dùng phân thân giáng trần, không dám mạo hiểm lấy ra pháp thân liên quan sinh mạng. Nếu không phải bây giờ nhất định phải diệt Tô Minh thì pháp thân sẽ không đi tới Man tộc.
Việc này giao cho người ngoài thì Đế Thiên không yên lòng, phân thân đều bị tiêu diệt hết, chỉ còn có pháp thân giáng trần!
Minh Kiếm ra, trên màn trời vô tận vòng xoáy nhanh chóng xoay quanh. Có một lũ âm tử khí bị Minh Kiếm dẫn động từ vòng xoáy buông xuống, thành đoàn khói đen lượn lờ ngoài kiếm. Khói đen tràn ngập như hóa thành từng khuôn mặt quỷ gầm hướng Tô Minh.
“Nhất minh tụng thiên! “
“Nhị minh quật địa! “
“Tam minh hình nhân! “
Đế Thiên áo đen vung Minh Kiếm, lập tức kiếm chia thành ba phần quay quanh Đế Thiên. Ba thanh Minh Kiếm cùng vung lên, khí âm tử vòng xoáy trên trời càng ùa nhiều hơn.
“Tứ minh tống hồn! “
“Ngũ minh điệu thân! “
“Lục minh diệt thần! “
Đế Thiên áo đen mắt chợt lóe, ba thanh Minh Kiếm lại nhoáng lên thành sáu thanh, trở thành bộ kiếm trận rít gào hướng Tô Minh. Chúng nó dẫn động khí âm tử hóa thành khói đen đậm đặc, cuồn cuộn lăn biến thành khuôn mặt quỷ to lớn trên bầu trời, gầm rống đến gần Tô Minh.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hiện ra trong lòng Tô Minh, nguy hiểm đến từ ký ức chính hắn cũng không biết, đến từ linh hồn, dường như ký ức bị phong ấn đúng như Đế Thiên đã nói, có hơn mười lần dưới chiêu này hắn hình thần tan vỡ, rơi vào trầm luân.
“Nếu ngươi nói là thật, bây giờ là lần thứ ba mươi bảy. Ta không biết mười mấy lần trước tại sao thua dưới Minh Kiếm, nhưng bây giờ...” Tô Minh không nói xong, tạm dừng thì thân thể chẳng những không lùi mà còn tiến tới trước.
Một bước đạp xuống, khoảnh khắc hắn biến mất, lúc xuất hiện đã ở đằng trước sáu thanh Minh Kiếm của Đế Thiên.
Nắm đấm đánh ra.
“Thất minh cáo sinh! “
“ Bát minh táng hư! “
“Cửu minh... Diệt sát! “
Đế Thiên áo đen vung tay áo, ngoài người sáu thanh Minh Kiếm chồng lên nhau, lại tại ba thanh hình thành chín Minh Kiếm, chớp mắt va chạm với Tô Minh. Tiếng nổ ngập trời.
Nắm tay Tô Minh khựng lại, Minh Kiếm từng tấc vỡ dạt ra, vỡ thành mảnh vụn nhưng không biến mất mà dung hợp cùng sương khói, thành cái mồm quỷ âm trầm như thực chất táp hướng Tô Minh. Lực cắn đủ nuốt bất cứ Man Hồn đại viên mãn nào, thậm chí dù là tu vi cao sâu hơn cũng khó chạy thoát. Đó là lực âm tử phản phệ, là tuyệt học thần thông năm đó diệt sát Tô Minh hơn mười lần của Đế Thiên. Trận chiến này pháp thân Đế Thiên vừa bắt đầu đã chẳng chút nương tay ra đòn sát khí.
Nhưng thuật thần thông từng diệt sát Tô Minh hơn mười lần hôm nay không thể tạo thành tổn thương cho hắn. Đế Thiên đã tính sai điều này, sai lầm này sắp khiến y trả cái giá rất đắt. Tô Minh trong ký ức của y là thức tỉnh lần thứ ba mươi bảy, y cảm thấy hắn cường đại đến từ mỗi lần sau khi thức tỉnh cuối cùng bùng phát tu vi vượt rất là xa trước kia. Nhưng dù là vậy thì y cho rằng có thể khống chế Túc Mệnh thức tỉnh ba mươi bảy lần.
Nhưng y không biết rằng, Tô Minh không phải thức tỉnh lần thứ ba mươi bảy mà là...vô số lần!!!
Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới như thật sự trầm luân, khiến Tô Minh ở đó chẳng những ý chí tăng mạnh mà đạt được ngay cả hắn cũng không hiểu vô số lần thức tỉnh!
Mỗi lần thức tỉnh là tiềm lực lại tăng một chút, thức tỉnh nhiều lần, ngoài ý muốn từ Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới tạo nên Đế Thiên tính toán sai lầm, càng tạo nên Tô Minh!
Khi khí âm tử hình thành mồm to đến gần Tô Minh, khuôn mặt hắn vặn vẹo mạnh ngẩng đầu, gầm hướng mồm sương.
“Khí âm tử, là khí của ta mà ngươi dám cắn ta!?” Tiếng rống của Tô Minh quanh quẩn tám hướng, mặt nổi gân xanh, trong tiếng rống vòng xoáy khổng lồ trên trời chấn động theo.
Mồm sương đến gần Tô Minh run lên, mặt quỷ lộ vẻ sợ hãi và bàng hoàng, cứng rắn đổi hướng quay đầu lao vào Đế Thiên áo đen.
Mắt Tô Minh chợt lóe, sát khí mãnh liệt, nhoáng người lên như sao băng lao hướng Đế Thiên. Phân thân cũng tốt, pháp thân cũng thế, trong thiên địa Man tộc này tràn ngập sát khí của Tô Minh. Hắn muốn giết người thì phải chết!
“Đế Thiên, ngươi chết chắc rồi!” Mắt Tô Minh đỏ rực, phong ấn trong óc liên tục nổ, từng ký ức như bão tố làm đầu hắn điên cuồng.
Khi Tô Minh giết hướng Đế Thiên thì chân trời có gần vạn vệt sáng rậm rạp lao nhanh tới. Dẫn đầu chính là đại tưởng lão Man Hồn đại viên mãn Chúng Sinh Tông Thiên Khải!
Mắt lão kích động, gần vạn Man tộc sau lưng lão nhiệt huyết sôi sục, gầm thét vang lên.
Một hướng khác cũng trong khoảnh khắc có gần vạn cầu vồng lao đến, dẫn trước nhất là ông lão gầy như bộ xương, chính là Huyết Sát Man Công Thao Vân bộ lạc.
Cú chộp này một vệt sáng âm u từ trên trời chiếu xuống hướng tới tay phải Đế Thiên, ở trong tay y hóa thành một thanh kiếm, kiếm này là Minh Kiếm của Đế Thiên!
Cùng là Minh Kiếm nhưng lúc trước Tô Minh gặp phải là phân thân Đế Thiên, bây giờ ở trước mặt hắn tức là pháp thân áo đen từ vạn năm xa xưa nhiều lần khiến Tô Minh trầm luân!
Pháp thân này tồn tại liên hệ sinh mệnh với Đế Thiên, trình độ cường đại vượt qua phân thân, là lực lượng mạnh nhất Đế Thiên có thể thi triển trong đất Man tộc. Lúc trước ba mươi sáu lần Đế Thiên đều dùng pháp thân tiến hành phán xét cuối cùng, pháp thân này xuất hiện đại biểu kết thúc.
Mãi đến giờ phút này, pháp thân mới từ tiên tộc giáng xuống, đủ để nói lên Đế Thiên đến tận bây giờ mới đặt quyết tâm. Nguyên nhân quan trọng hơn là pháp thân vạn năm qua giáng xuống ba mươi sáu lần, đã bị phép tắc đất Man tộc bài xích mãnh liệt, dù giáng xuống thì thời gian không thể kéo dài, cần tốc chiến tốc thắng. Và từ lần thứ ba mươi sáu phong ấn Tô Minh trầm luân xong, Đế Thiên có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Nguy không đến từ Tô Minh mà là ở đất Man tộc có một đôi mắt vô hình.
Đôi mắt kia luôn nhìn y, khiến ngàn năm nay y chỉ có thể dùng phân thân giáng trần, không dám mạo hiểm lấy ra pháp thân liên quan sinh mạng. Nếu không phải bây giờ nhất định phải diệt Tô Minh thì pháp thân sẽ không đi tới Man tộc.
Việc này giao cho người ngoài thì Đế Thiên không yên lòng, phân thân đều bị tiêu diệt hết, chỉ còn có pháp thân giáng trần!
Minh Kiếm ra, trên màn trời vô tận vòng xoáy nhanh chóng xoay quanh. Có một lũ âm tử khí bị Minh Kiếm dẫn động từ vòng xoáy buông xuống, thành đoàn khói đen lượn lờ ngoài kiếm. Khói đen tràn ngập như hóa thành từng khuôn mặt quỷ gầm hướng Tô Minh.
“Nhất minh tụng thiên! “
“Nhị minh quật địa! “
“Tam minh hình nhân! “
Đế Thiên áo đen vung Minh Kiếm, lập tức kiếm chia thành ba phần quay quanh Đế Thiên. Ba thanh Minh Kiếm cùng vung lên, khí âm tử vòng xoáy trên trời càng ùa nhiều hơn.
“Tứ minh tống hồn! “
“Ngũ minh điệu thân! “
“Lục minh diệt thần! “
Đế Thiên áo đen mắt chợt lóe, ba thanh Minh Kiếm lại nhoáng lên thành sáu thanh, trở thành bộ kiếm trận rít gào hướng Tô Minh. Chúng nó dẫn động khí âm tử hóa thành khói đen đậm đặc, cuồn cuộn lăn biến thành khuôn mặt quỷ to lớn trên bầu trời, gầm rống đến gần Tô Minh.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hiện ra trong lòng Tô Minh, nguy hiểm đến từ ký ức chính hắn cũng không biết, đến từ linh hồn, dường như ký ức bị phong ấn đúng như Đế Thiên đã nói, có hơn mười lần dưới chiêu này hắn hình thần tan vỡ, rơi vào trầm luân.
“Nếu ngươi nói là thật, bây giờ là lần thứ ba mươi bảy. Ta không biết mười mấy lần trước tại sao thua dưới Minh Kiếm, nhưng bây giờ...” Tô Minh không nói xong, tạm dừng thì thân thể chẳng những không lùi mà còn tiến tới trước.
Một bước đạp xuống, khoảnh khắc hắn biến mất, lúc xuất hiện đã ở đằng trước sáu thanh Minh Kiếm của Đế Thiên.
Nắm đấm đánh ra.
“Thất minh cáo sinh! “
“ Bát minh táng hư! “
“Cửu minh... Diệt sát! “
Đế Thiên áo đen vung tay áo, ngoài người sáu thanh Minh Kiếm chồng lên nhau, lại tại ba thanh hình thành chín Minh Kiếm, chớp mắt va chạm với Tô Minh. Tiếng nổ ngập trời.
Nắm tay Tô Minh khựng lại, Minh Kiếm từng tấc vỡ dạt ra, vỡ thành mảnh vụn nhưng không biến mất mà dung hợp cùng sương khói, thành cái mồm quỷ âm trầm như thực chất táp hướng Tô Minh. Lực cắn đủ nuốt bất cứ Man Hồn đại viên mãn nào, thậm chí dù là tu vi cao sâu hơn cũng khó chạy thoát. Đó là lực âm tử phản phệ, là tuyệt học thần thông năm đó diệt sát Tô Minh hơn mười lần của Đế Thiên. Trận chiến này pháp thân Đế Thiên vừa bắt đầu đã chẳng chút nương tay ra đòn sát khí.
Nhưng thuật thần thông từng diệt sát Tô Minh hơn mười lần hôm nay không thể tạo thành tổn thương cho hắn. Đế Thiên đã tính sai điều này, sai lầm này sắp khiến y trả cái giá rất đắt. Tô Minh trong ký ức của y là thức tỉnh lần thứ ba mươi bảy, y cảm thấy hắn cường đại đến từ mỗi lần sau khi thức tỉnh cuối cùng bùng phát tu vi vượt rất là xa trước kia. Nhưng dù là vậy thì y cho rằng có thể khống chế Túc Mệnh thức tỉnh ba mươi bảy lần.
Nhưng y không biết rằng, Tô Minh không phải thức tỉnh lần thứ ba mươi bảy mà là...vô số lần!!!
Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới như thật sự trầm luân, khiến Tô Minh ở đó chẳng những ý chí tăng mạnh mà đạt được ngay cả hắn cũng không hiểu vô số lần thức tỉnh!
Mỗi lần thức tỉnh là tiềm lực lại tăng một chút, thức tỉnh nhiều lần, ngoài ý muốn từ Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới tạo nên Đế Thiên tính toán sai lầm, càng tạo nên Tô Minh!
Khi khí âm tử hình thành mồm to đến gần Tô Minh, khuôn mặt hắn vặn vẹo mạnh ngẩng đầu, gầm hướng mồm sương.
“Khí âm tử, là khí của ta mà ngươi dám cắn ta!?” Tiếng rống của Tô Minh quanh quẩn tám hướng, mặt nổi gân xanh, trong tiếng rống vòng xoáy khổng lồ trên trời chấn động theo.
Mồm sương đến gần Tô Minh run lên, mặt quỷ lộ vẻ sợ hãi và bàng hoàng, cứng rắn đổi hướng quay đầu lao vào Đế Thiên áo đen.
Mắt Tô Minh chợt lóe, sát khí mãnh liệt, nhoáng người lên như sao băng lao hướng Đế Thiên. Phân thân cũng tốt, pháp thân cũng thế, trong thiên địa Man tộc này tràn ngập sát khí của Tô Minh. Hắn muốn giết người thì phải chết!
“Đế Thiên, ngươi chết chắc rồi!” Mắt Tô Minh đỏ rực, phong ấn trong óc liên tục nổ, từng ký ức như bão tố làm đầu hắn điên cuồng.
Khi Tô Minh giết hướng Đế Thiên thì chân trời có gần vạn vệt sáng rậm rạp lao nhanh tới. Dẫn đầu chính là đại tưởng lão Man Hồn đại viên mãn Chúng Sinh Tông Thiên Khải!
Mắt lão kích động, gần vạn Man tộc sau lưng lão nhiệt huyết sôi sục, gầm thét vang lên.
Một hướng khác cũng trong khoảnh khắc có gần vạn cầu vồng lao đến, dẫn trước nhất là ông lão gầy như bộ xương, chính là Huyết Sát Man Công Thao Vân bộ lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.