Cầu Ma

Chương 712: Một nồi thịt cầy

Nhĩ Căn

29/08/2013

“Tô Minh Man Thần này năm nay bao nhiêu tuổi?” Thiếu nữ chớp mắt, cười híp mắt nhìn ông lão trước mắt, lại cắn hạt dưa mới.

"Nói về Tô Minh này có lẽ người khác không biết nhưng lão phu rất hiểu hắn, hắn...” Ông lão do hạc trọc lông biến thành lải nhải.

Con chó to màu vàng dưới chân thiếu nữ liếc lão, lắc đầu, ánh mắt có vẻ đồng tình và đáng thương. Nó lắc người từ từ đi tới bên cạnh Tiền Thần nằm trên đất giả chết.

Con chó vàng vòng qua người Tiền Thần, nhún mũi ngửi kỹ càng, lại vươn lưỡi liếm mặt gã, có nước miếng nhễu nhão nhưng gã không dám nhúc nhích.

Gã kiềm không được tim đập nhanh, mắt nhắm chặt nhưng có thể cảm nhận được đầu lưỡi truyền đến mùi tanh, cái này không quan trọng, đáng chú ý hơn là gã giáng xuống Man tộc, mặc dù thân phận không phải tiên tộc nhưng có thần thông đặc biệt. Thần thông này không có tính công kích nhưng có thể thấy lờ mờ sự thật của sự vật, gã ở trong tộc quần rất được đệ tử tiểu bối thích, là thuật pháp dành cho vào Nam ra Bắc. Thần thông này có thể khiến họ thấy báu vật mà nhiều người nhìn không ra, có thể khiến họ như có mắt thần vậy. Tiền Thần thậm chí từng thông qua cách đặc biệt giáng xuống Man tộc là gián tiếp nhờ vào thần thông này. Khi gã gặp phải hạc trọc lông có thi triển thần thông, thấy ra đối phương do một con hạc trọc lông biến thành cộng thêm tự xưng là Hạc lão, bởi vậy gã mở miệng ngậm miệng cứ kêu Hạc đại gia, Hạc gia gia suốt, mới bị hạc trọc lông thấy ra gã lanh lợi kéo làm đồng bạn. Giờ con chó dùng đầu lưỡi không ngừng liếm gã làm tinh thần Tiền Thần run lên, cứ cảm thấy con chó này có gì đó là lạ. Miệng nó tanh nồng làm gã bản năng thi triển thần thông, tinh thần hơi tản ra nhìn hướng con chó bên cạnh mình. Liếc một cái Tiền Thần ngây như phỗng, con mắt trợn to kinh hoảng nhìn con chó.

Thuật pháp gã thấy đối phương đâu phải là con chó gì, đó rõ ràng là một con rồng vàng!

Mà bộ dạng nó cực kỳ hung tợn, đang nhìn gã vươn cái lưỡi to đùng liếm mặt gã, thật nhiều nước miếng rồng nhễu xuống. Trong mắt Tiền Thần ánh mắt hoàng long ra vẻ muốn một ngụm nuốt gã. Không có chuyện gì làm Tiền Thần tuyệt vọng hơn một con ác long ở bên cạnh liếm mình, nõi sợđến tột đỉnh khiến gã trợn mắt bị hù xỉu, lần này là hôn mê thật.

Trước khi hôn mê bên tai gã như nghe câu nói mang theo tang thương của hạc trọc lông.

"Cô bé, chuyện liên quan quá khứ Man Thần rất nhiều, lão phu nói miệng khô lưỡi đắng, à mà sao trưởng bối của cô bé không đến? Lúc trước chúng ta đã nói rồi, cường giả như ta thì các ngươi muốn thu vào phải có người thân phận ngang bằng ta đến nói chuyện mới được. Thôi, bụng lão phu hơi đói. Vậy đi, ta thấy con chó này cũng mập, ngươi nấu nó thành nồi thịt cầy nhé?"

Đây là Tiền Thần trước khi hôn mê nghe giọng của hạc trọc lông, gã rất vui mừng, rồi thì chìm trong bóng tối.

Cùng lúc đó, chỗ cách nơi này hơi xa, trong khu vực Thiên Lam Tông tiếng nổ ngập trời, đinh tai nhức óc quanh quẩn tám hướng khiến mặt đất trong phạm vi Thiên Lam Tông run rẩy, bầu trời xuất hiện từng vệt rạn nứt.

Bốn, năm mươi vạn người bao vây Thiên Lam Tông, từ họ toát ra sát khí và điên cuồng gần như biến thành thực chất đè ép mười tám ngọn núi bịtrận pháp thủ hộ. Loại uy nhiếp này là Thiên Lam Tông không thể chống cự, dù có giãy dụa cũng sẽ bị đập vỡ. Đây là ý chí của bốn, năm mươi người dung hợp cùng một chỗ, hình thành điên cuồng hủy diệt.



Tô Minh ở phía trước nhất, sau lưng hắn là đám Xích Lôi Thiên. Bây giờ trong lòng Xích Lôi Thiên tràn đầy phức tạp nhưng không có chút ý nghĩtừ người Tô Minh lấy về lôi tinh. Thật ra từ một năm trước ở đất tiên tộc giáng trần lão thấy Tô Minh thì đã nhận ra, người này chính là kẻ năm ấy lão thấy đáng chết, phải ngược sát đến chết, đến từ đất Nam Thần, chính kẻ đó đã cướp đi nửa khối lôi tinh của lão, lúc đó lão dùng tâm chí đi thả ra lời cay độc.

Nhưng khi phát hiện Tô Minh chính là người đó thì lòng lão ngổn ngang trăm mối cảm xúc, cay đắng từ bỏ ý nghĩ, thậm chí hối hận lúc đó mình nói gay gắt quá. Lòng lão phức tạp giờ thấy khí thế từ người Tô Minh cường đại đến làm người nghẹt thở thì càng bất chấp tất cả bày ra năng lực của mình cho hắn thấy. Theo Xích Lôi Thiên thấy thì có lẽ đây là cách duy nhất để sau này đối phương không tính sổ mình.

Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh tiến tới trước, theo trận pháp thứ nhất của Thiên Lam Tông biến thành sương khói dạt ra lộ trận sơn môn tầng thứ hai, bịThiên Lam Tông gọi là Tuyệt Chướng Thủ, màn sáng bàng bạc. Màn sáng vòng quanh nguyên Thiên Lam Tông, nếu nhìn hơi lâu sẽ phát hiện nó không phải một tầng mỏng manh mà hợp thành một vách tường bao vệ Thiên Lam Tông ở bên trong.

Trên bình chướng vô số linh lực từ mặt đất toát ra dung nhập, giúp nó vận chuyển. Trên bình chướng hình tròn mỗi cách mười mét sẽ có bóng dáng một đệ tử Thiên Lam Tông như ẩn như hiện ngồi xếp bằng, khiến lực thủ hộ tầng thứ hai bình chướng vượt qua tầng thứ nhất. Cùng lúc đó, có gần trăm khí thế mạnh mẽ, mỗi một cái tu vi không yếu nhưng cứng ngắc, đó là từng con rối tồn tại vì trận pháp. Chúng nó không thể rời khỏi Thiên Lam Tông, chúng dựa vào tuyệt chướng này mà sinh, nhưng cũng là lực lượng phòng hộ tốt nhất bảo vệ Thiên Lam Tông.

"Đánh vỡ nó!” Ánh mắt Tô Minh quét qua Tuyệt Chướng Thủ, lạnh lùng nói.

Lời vừa thốt ra, đám Xích Lôi Thiên lập tức lao nhanh tới bình chướng. Cùng lúc đó bốn, năm mươi người xung quanh tỏa ra uy nhiếp rống gầm, mỗi người cùng đánh một đấm vào tuyệt chướng.

Cách phá trận pháp Thiên Lam Tông ở trong mắt Tô Minh không cần kỹ xảo, không cần hiểu trận pháp vận chuyển, không cần đắn đo nên làm sao tránh đi, chỉ cần...một đấm!

Lấy một đấm của bốn, năm mươi người đánh ra, khí thế mạnh mẽ, cực kỳ bạo lực đập vỡ nó là được, một đấm ngay thẳng!

Tập hợp tu vi vài chục vạn người bùng nổ đánh ra một đấm như cuồng long hoang dã bỗng vọt vào cái gọi là tuyệt chướng thủ hộ Thiên Lam Tông. Gần trăm ánh sáng vàng trên tuyệt chướng chợt lóe, gần trăm con rối xuất hiện. Chúng nó xuất hiện, vừa mới đụng vào lực ngưng tụ tu vi vài chục vạn người Man tộc thì một tiếng nổ kinh trời, gần trăm con rối bị tiêu diệt thành tro bụi.

Không thể ngăn cản một li, khiến cuồng long do lực lượng tập hợp từ vài chục vạn Man tộc biến thành đánh vào tuyệt chướng. Tiếng nổ ầm vang truyền khắp nửa Đông Hoang. Chỉ thấy bình chướng do màn sáng tổ thành phút chốc phát ra tiếng không thể chịu đựng vỡ ra từng tấc. Mấy ngàn đệtử Thiên Lam Tông ngồi khoanh chân trấn thủ trên bình chướng ai nấy thân hình tan vỡ, theo bình chướng cùng dạt ra, trong tiếng nổ, bình chướng vỡ vụn!

“Man Thần đời thứ bốn, dù hôm nay Man tộc ngươi diệt tông Thiên Lam Tông ta nhưng rồi sẽ có một ngày, tiên tộc ta tổng tấn công đến tiêu diệt toàn bộ huyết mạch Man tộc!!!” Một tiếng gào thê lương phát ra từ trong bình chướng Thiên Lam Tông tan vỡ. Đó là một lão già, thân hình lão giờ chỉcòn phân nửa, thanh âm ẩn chứa oán độc vô tận.



“Tiên tộc các ngươi giết Man tộc ta còn ít sao? Sau khi Man Thần đời thứ nhất rời đi thì các ngươi tàn nhẫn phân thấy Man Thần đời thứ hai, phong ấn Đại Ngu hoàng thành, giáng xuống nhiều tiên tộc huyết tẩy Man tộc ta. Vạn năm nay Man tộc chết trong tay các ngươi đâu chỉ là trăm triệu!!!"

“Tiên tộc phải chết, bộ lạc của ta, thân nhân của ta, tất cả đều bị tiên tộc giết chóc, các ngươi chỉ vì luyện ra một giọt Man huyết..."

“Toàn bộ con cháu ta đều chết trong tay tiên tộc các ngươi. Đối với ta, các ngươi đã diệt huyết mạch của ta rồi, vậy ta phải khiến các ngươi trả giáđắt!"

“Bộ lạc của ta bây giờ chỉ còn lại một mình ta, chỉ bởi vì bộ lạc ở một nơi có linh khoáng..."

Từng tiếng hét thê lương dấy lên, đó là giọng của mấy chục vạn Man tộc xung quanh, đó là nỗi hận thù và điên cuồng với người tiên tộc.

Chiến tranh giữa hai tộc quần, trong chiến tranh có lẽ tồn tại người không nhiễm máu của hai bên nhưng dù là vậy thì, trong chủng quần khổng lồ nhất định phải hủy diệt một bên, chỉ đành xuôi theo dòng máu, dần rơi vào giết chóc tộc quần.

Trận chiến tranh này không có đúng sai, có, có lẽ chỉ là một tiếng thở dài.

Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn lão già thê lương oán độc dần tán đi, giơ tay phải trong tiếng gào của ngươi Man tộc bốn phía xẹt xuống tầng thủ hộ thứ ba, Tứ Thánh Thiên.

Một chưởng rơi xuống, trước mặt Tô Minh biến ảo ra Man tượng ngàn mét cũng dùng một chưởng vỗ về phía tầng phòng hộ thứ ba. Thanh âm ầm ầm vang vọng, trong trận pháp Tứ Thánh Thiên dấy lên phong vũ lôi điện khuếch tán bốn phía.

Tu vi người Man tộc không đồng đều, Tứ Thánh Thiên khuếch tán có không ít người hộc máu, thân hình tan vỡ tử vong, nhưng có càng nhiều người mắt đỏ rực như phát điên gào thét lướt qua người Tô Minh vọt hướng trận pháp Tứ Thánh Thiên.

Đây không phải là chiến trường của một mình Tô Minh, đó là chiến trường của tất cả tộc nhân Man tộc.

Dưới trận pháp phòng hộ, mười tám ngọn núi Thiên Lam Tông, tiên tộc mặt tái nhợt nhìn bầu trời. Vẻ mặt họ lộ tuyệt vọng, cái bóng chết chócđang buông xuống che trời, một khi trận pháp tan vỡ thì chờ đợi họ chỉ có cái chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook