Chương 255: Ngươi biết đấu pháp không
Nhĩ Căn
19/03/2013
Tô Minh nhìn bức tranh, hồi lâu sau hắn cầm lên bàn vẽ, lật ngược trở lại, giữ bức tranh này.
Trước khi người trong tranh nhấc chân đạp nát cọng cỏ, tranh của Tô Minh sẽ không vẽ mặt trên nữa mà vẽ mặt dưới.
Hắn còn chưa nghĩ ra, trận chiến này với Tư Mã Tín nên đối kháng làm sao, làm sao hóa giải, làm sao…chiến thắng! Trận chiến này, có lẽ trước khi hắn tham gia Thiên Lam Săn Vu, sẽ cùng với Tư Mã Tín tại Thiên Hàn Tông, tiến hành trận chiến cuối cùng!
Một đêm bình tĩnh chậm rãi trôi qua. Đêm nay, Tô Minh không vẽ tranh. Hắn ngồi xếp bằng, nhắm mắt hít thở, trong đầu hiện ra hình ảnh người trong tuyết.
Mơ hồ trong lòng Tô Minh có chút hiểu ra, như có như không. Hắn cảm thấy giao chiến với Tư Mã Tín dường như không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ cô gái tên Bạch Tố. Trọng điểm ở chỗ trên người cô có dã tính và khuôn mặt giống Bạch Tố dư đúc.
Trọng điểm là, có nhiều lúc nếu không chuẩn bị tâm lý, hắn sẽ đem cô ta, trong khoảnh khắc, xem thành ‘Cô ấy’.
Trọng điểm là, tâm của hắn dường như sẽ trải qua lột xác. Loại lột xác này không hề đột ngột, như luôn tồn tại, mãi đến hiện giờ, ngưng tụ đến trình độ nhất định, cần bùng phát.
Sáng sớm, ánh nắng rơi vào động phủ, rơi trước mặt Tô Minh. Theo ánh nắng tiến vào, ngoài động phủ vang giọng nói của cô gái.
“Dù hôm nay ngươi lại đuổi ta đi thì ta vẫn sẽ đến, mỗi ngày đến!”
Giọng nói đó rất nhanh chìm trong tĩnh lặng. Tô Minh biết, là Tử Xa lại lần nữa đuổi cô ra khỏi Cửu Phong.
Nhưng không lâu lắm, giọng Bạch Tố lại truyền ra.
“Tô Minh, ngươi không dám đối diện thì trong lòng vĩnh viễn sẽ có khuyết điểm!”
Ngày hôm nay cứ như vậy từng chút một trôi qua, mãi đến hoàng hôn, khi Bạch Tố lại lần nữa bị Tử Xa đuổi khỏi Cửu Phong thì thân thể cô không chịu nổi, hộc ra búng máu.
Tử Xa chần chờ.
Gã chưa từng nghĩ tới, có một người sẽ cố chấp như vậy. Ngày hôm nay Bạch Tố lên núi mười một lần!
Mãi đến khi phun ra máu, bị thương mới không thể không lùi. Nhìn mặt băng nhuộm máu đỏ, Tử Xa nhìn hướng động phủ có Tô Minh bên trong.
Động phủ hoàn toàn yên tĩnh, không truyền ra thanh âm nào. Tử Xa im lặng giây lát, khoanh chân ngồi một bên.
Ngày thứ hai, Bạch Tố lại đến nữa.
Ngày này, cô lên núi mười chín lần, cuối cùng để lại bãi máu, khuôn mặt tái nhợt, không thể đến nữa.
Mãi đến hoàng hôn ngày thứ ba, khi hôm nay Bạch Tố lần thứ hai mươi đứng trước mặt Tử Xa ngoài động phủ Tô Minh, cánh tay phải gã nâng lên nhưng không thể vung ra ngoài.
Gã nhìn cô gái trước mắt, sắc mặt đã cực kỳ tái nhợt, thân thể lung lay sắp gã, nhưng cố chấp trong đôi mắt và bên trong lộ ra kiên cường khiến Tử Xa do dự.
Dù lập trường khác nhau nhưng Tử Xa đối với Bạch Tố tràn đầy kính nể. Ba ngày, hơn năm mươi lần lên núi, hơn năm mươi lần bị đuổi đi, nhưng cô vẫn cố chấp.
Càng bị cản trở thì cố chấp trong mắt càng đậm. Tử Xa không chút nghi ngờ, coi như bây giờ mình vung tay ngăn cản, dù hôm nay cô không còn sức đến nhưng ngày mai, mang theo vết thương cũng sẽ đến nữa.
Thời gian dài, cô gái này dù có thân thể khỏe mạnh hơn thì cũng sẽ không chịu nổi, huống gì tu vi chỉ mới vừa Khai Trần mà thôi. Thậm chí nhìn bộ dạng, cô gái còn chưa kịp vẽ cả Man Văn Khai Trần.
“Cần gì như vậy chứ…” Tử Xa nhìn Bạch Tố, cười khổ nói.
“Ngươi có thể lần nữa đuổi ta đi, nhưng ta sẽ vẫn dứt khoát!” Giọng của Bạch Tố rất yếu ớt, khi nói chuyện thì cô nhìn hướng Nhất Phong.
“Muội đi càng nhiều lần thì tâm hắn càng không tĩnh. Muội bị thương càng nặng thì tâm hắn sẽ càng đau. Hắn không làm được vô tình, không làm được lãng quên, ta rất chắc chắn điều này! Nhưng mà Bạch Tố, ta không muốn muội làm vậy, bởi vì tim ta càng đau.” Lời nói dịu dàng của Tư Mã Tín quanh quẩn trong lòng Bạch Tố.
Trong mắt Bạch Tố, sự cứng cỏi và cố chấp càng nhiều.
Tử Xa thở dài một tiếng, nâng lên tay phải. Gã là người thủ sơn của Tô Minh, lời hắn nói gã nhất định phải làm theo, gã không dám không nghe.
Đối mặt cô gái kiên cường này, Tử Xa định lần nữa đuổi xuống núi thì trong động phủ Tô Minh truyền ra một câu nói bình tĩnh.
“Cô nhiều lần lên núi định làm gì, nói ta nghe xem.”
Khi Tô Minh phát ra câu nói này, Tử Xa thầm thở ra. Gã có chút đồng tình cô gái này, dù không quen biết nhiều nhưng có thể tưởng tượng, cô đến chắc chắn là có liên quan Tư Mã Tín.
“Ta phải học vẽ tranh!” Bạch Tố nhìn động phủ có Tô Minh bên trong, kiên định nói.
“Nếu ngươi không đích thân truyền cho ta thì ta sẽ vẫn mỗi ngày tới đây. Hoặc là ta chết, hoặc có một ngày ngươi đồng ý!” Dù giọng nói của Bạch Tố cực kỳ suy yếu, nhưng bên trong lộ ra cố chấp khiến người không thể nghi ngờ cô nói được thì làm được.
“Đáng giá sao…việc này vốn không liên quan đến cô.” Động phủ yên lặng thật lâu sau, truyền ra giọng Tô Minh như tiếng thở dài.
Bạch Tố không lên tiếng nhưng cố chấp trong mắt không chút giảm bớt.
“Trong ký ức của ta, đích thực có một cô gái khuôn mặt cực kỳ giống cô. Lần lượt ở trước mặt ta xé rách vết thương trong ký ức của ta, đây chính là việc cô vì giúp Tư Mã Tín mà phải thực hiện sao?” Giọng thì thào của Tô Minh bay ra ngoài.
Bạch Tố im lặng, cố chấp trong đáy mắt có do dự, nhưng rất nhanh do dự đã biến mất.
“Là ngươi trước tiên đoạt bảo vật của Tư Mã đại ca…” Bạch Tố cắn răng, nhưng chưa đợi cô nói xong thì đột nhiên có gió lốc bay ra khỏi động phủ cuốn lấy người cô đẩy ra khỏi núi.
Trong động phủ, Tô Minh nhìn bàn vẽ trước mặt, bình tĩnh hạ xuống tay phải.
Bầu trời bên ngoài dần tối xuống, mãi đến khi màn đêm buông rũ. Trong đêm khuya, Cửu Phong hoàn toàn tĩnh lặng, có lẽ bây giờ Nhị sư huynh còn đang như linh hồn phiêu trong núi, tìm cái người y cho rằng đã kẻ ăn cắp hoa cỏ.
Có lẽ bây giờ Tam sư huynh còn núp ở góc nào đó, treo nụ cười bí ẩn rình rập cái gì, ở chỗ đó cảm Thấy mình là thông minh nhất.
Có lẽ Đại sư huynh vẫn ở dưới lớp băng, không nhìn thấy mặt trời mọc mặt trời lặng, trong yên tĩnh lặng lẽ bế quan, lặng lẽ tĩnh tọa.
Tô Minh nhắm chặt hai mắt, từ trong ngực lấy ra túi trữ vật. Cốt Huân hư hỏng rất khó sửa lại, thổi không ra tiếng, bị Tô Minh đặt bên miệng nhẹ nhàng thổi.
Không có tiếng động.
Nhưng bên tai Tô Minh, hắn như nghe thấy tiếng rền rỉ vòng quanh thân thể, vòng quanh tinh thần, thật lâu không tán đi.
Không biết qua bao lâu, trăng bên ngoài động phủ rải xuống ánh trăng nhu hòa, chiếu rọi trên núi băng, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Trong đêm yên tĩnh, Tô Minh thổi Huân không có âm thanh, im lặng cảm nhận sự bình tĩnh khác với vẽ tranh.
Mãi đến khi một khúc chấm dứt, bên tai Tô Minh truyền đến một giọng già nua.
“Khúc không sai.”
Khoảnh khắc Tô Minh nghe thanh âm này, mở bừng đôi mắt, tim bỗng đập nhanh. Hắn thấy trong động phủ của mình, không biết khi nào thì xuất hiện một người!
Người này mặc áo dài màu tím, đưa lưng hướng mình, có một ít ánh trăng rắc lên thân người đó, như chiếu rọi ra ánh tím trên người, hình thành uy áp kỳ dị bao phủ cả động. Cùng lúc đó, con ngươi Tô Minh cũng bị nhiễm sắc màu.
Áo dài màu tím, tóc màu tím, thân hình màu tím, thanh âm quen thuộc!
“Đệ tử bái kiến sư tôn.” Tô Minh lập tức đứng dậy, cúi đầu với người đưa lưng hướng mình.
Dù biểu tình của Tô Minh giống bình thường, chẳng chút biến đổi, nhưng trong lòng hắn dấy lên sóng to. Sóng to đó không phải vì Thiên Tà Tử đột nhiên đến, cũng không phải vì Tô Minh không lập tức phát hiện ông ngay.
Mà vì bây giờ Thiên Tà Tử mặc, là đồ màu tím!
Thiên Tà Tử trong trạng thái này thì Tô Minh chưa từng gặp. Bên tai hắn lần nữa vang lời nói hôm đó của Nhị sư huynh, một tin tức liên quan đến sư tôn tử y, còn có hôm đó Nhị sư huynh biểu tình nghiêm trọng.
Trừ điều đó ra, khiến Tô Minh chấn kinh là Huân vốn vô thanh, thanh âm chỉ tồn tại trong ký ức của mình. Nhưng lời nói của Thiên Tà Tử hoàn toàn là trong ký ức Tô Minh, thanh âm trong lòng hắn chớp mắt truyền đến.
Đây là trùng hợp, hay là…
Tô Minh nhìn sư tôn tử y đưa lưng hướng mình, bản năng lùi một bước.
“Ngươi sợ?” Thiên Tà Tử tử y vẫn không xoay người lại, thanh âm già nua ẩn chứa cảm giác máu tanh, loại cảm giác này Tô Minh cảm nhận rất rõ ràng.
Loại máu tanh này là lắng đọng lâu năm, cũng là mới…nhuộm đẫm!
Tô Minh liếc mắt liền thấy, vạt áo tím của sư tôn có một vị trí tỏa ra mùi máu, máu tanh kia không phải cảm nhận được mà là ngửi được!
Đây không phải mùi máu của Thiên Tà Tử! Hiển nhiên là trước khi Thiên Tà Tử tới đây từng dính máu…người khác!
“Đệ tử chưa từng thấy sư tôn mặc áo dài màu tím nên có chút không thoải mái…” Tô Minh im lặng giây lát, nói thật ra.
“Không cần sợ, ngươi sẽ thói quen.” Cảm giác máu tanh trong giọng nói của Thiên Tà Tử biến mãnh liệt. Ông chậm rãi xoay người, mắt sáng quắc nhìn Tô Minh.
Giây phút ông xoay người, Tô Minh thấy rõ ràng, khuôn mặt vốn hiền lành của Thiên Tà Tử bây giờ giống như tầng băng, một mảnh lạnh lẽo. Khuôn mặt lộ ra âm trầm, nhưng trong mắt không có ác ý.
Sau lưng ông, Tô Minh như trông thấy biển máu ảo ảnh. Trong biển máu có một tượng đá, pho tượng hai tay ôm ngực, bây giờ mở to mắt, cũng không có ác ý nhìn Tô Minh.
“Lão tứ, ngươi biết cùng người đấu pháp không?” Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh, khàn giọng nói, khi nói chuyện thì khóe miệng ông lộ tia tàn nhẫn.
Tàn nhẫn này không phải hướng về Tô Minh, dường như câu nói đó sẽ dẫn động tâm Thiên Tà Tử, khiến cảm xúc ông dao động.
Trước khi người trong tranh nhấc chân đạp nát cọng cỏ, tranh của Tô Minh sẽ không vẽ mặt trên nữa mà vẽ mặt dưới.
Hắn còn chưa nghĩ ra, trận chiến này với Tư Mã Tín nên đối kháng làm sao, làm sao hóa giải, làm sao…chiến thắng! Trận chiến này, có lẽ trước khi hắn tham gia Thiên Lam Săn Vu, sẽ cùng với Tư Mã Tín tại Thiên Hàn Tông, tiến hành trận chiến cuối cùng!
Một đêm bình tĩnh chậm rãi trôi qua. Đêm nay, Tô Minh không vẽ tranh. Hắn ngồi xếp bằng, nhắm mắt hít thở, trong đầu hiện ra hình ảnh người trong tuyết.
Mơ hồ trong lòng Tô Minh có chút hiểu ra, như có như không. Hắn cảm thấy giao chiến với Tư Mã Tín dường như không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ cô gái tên Bạch Tố. Trọng điểm ở chỗ trên người cô có dã tính và khuôn mặt giống Bạch Tố dư đúc.
Trọng điểm là, có nhiều lúc nếu không chuẩn bị tâm lý, hắn sẽ đem cô ta, trong khoảnh khắc, xem thành ‘Cô ấy’.
Trọng điểm là, tâm của hắn dường như sẽ trải qua lột xác. Loại lột xác này không hề đột ngột, như luôn tồn tại, mãi đến hiện giờ, ngưng tụ đến trình độ nhất định, cần bùng phát.
Sáng sớm, ánh nắng rơi vào động phủ, rơi trước mặt Tô Minh. Theo ánh nắng tiến vào, ngoài động phủ vang giọng nói của cô gái.
“Dù hôm nay ngươi lại đuổi ta đi thì ta vẫn sẽ đến, mỗi ngày đến!”
Giọng nói đó rất nhanh chìm trong tĩnh lặng. Tô Minh biết, là Tử Xa lại lần nữa đuổi cô ra khỏi Cửu Phong.
Nhưng không lâu lắm, giọng Bạch Tố lại truyền ra.
“Tô Minh, ngươi không dám đối diện thì trong lòng vĩnh viễn sẽ có khuyết điểm!”
Ngày hôm nay cứ như vậy từng chút một trôi qua, mãi đến hoàng hôn, khi Bạch Tố lại lần nữa bị Tử Xa đuổi khỏi Cửu Phong thì thân thể cô không chịu nổi, hộc ra búng máu.
Tử Xa chần chờ.
Gã chưa từng nghĩ tới, có một người sẽ cố chấp như vậy. Ngày hôm nay Bạch Tố lên núi mười một lần!
Mãi đến khi phun ra máu, bị thương mới không thể không lùi. Nhìn mặt băng nhuộm máu đỏ, Tử Xa nhìn hướng động phủ có Tô Minh bên trong.
Động phủ hoàn toàn yên tĩnh, không truyền ra thanh âm nào. Tử Xa im lặng giây lát, khoanh chân ngồi một bên.
Ngày thứ hai, Bạch Tố lại đến nữa.
Ngày này, cô lên núi mười chín lần, cuối cùng để lại bãi máu, khuôn mặt tái nhợt, không thể đến nữa.
Mãi đến hoàng hôn ngày thứ ba, khi hôm nay Bạch Tố lần thứ hai mươi đứng trước mặt Tử Xa ngoài động phủ Tô Minh, cánh tay phải gã nâng lên nhưng không thể vung ra ngoài.
Gã nhìn cô gái trước mắt, sắc mặt đã cực kỳ tái nhợt, thân thể lung lay sắp gã, nhưng cố chấp trong đôi mắt và bên trong lộ ra kiên cường khiến Tử Xa do dự.
Dù lập trường khác nhau nhưng Tử Xa đối với Bạch Tố tràn đầy kính nể. Ba ngày, hơn năm mươi lần lên núi, hơn năm mươi lần bị đuổi đi, nhưng cô vẫn cố chấp.
Càng bị cản trở thì cố chấp trong mắt càng đậm. Tử Xa không chút nghi ngờ, coi như bây giờ mình vung tay ngăn cản, dù hôm nay cô không còn sức đến nhưng ngày mai, mang theo vết thương cũng sẽ đến nữa.
Thời gian dài, cô gái này dù có thân thể khỏe mạnh hơn thì cũng sẽ không chịu nổi, huống gì tu vi chỉ mới vừa Khai Trần mà thôi. Thậm chí nhìn bộ dạng, cô gái còn chưa kịp vẽ cả Man Văn Khai Trần.
“Cần gì như vậy chứ…” Tử Xa nhìn Bạch Tố, cười khổ nói.
“Ngươi có thể lần nữa đuổi ta đi, nhưng ta sẽ vẫn dứt khoát!” Giọng của Bạch Tố rất yếu ớt, khi nói chuyện thì cô nhìn hướng Nhất Phong.
“Muội đi càng nhiều lần thì tâm hắn càng không tĩnh. Muội bị thương càng nặng thì tâm hắn sẽ càng đau. Hắn không làm được vô tình, không làm được lãng quên, ta rất chắc chắn điều này! Nhưng mà Bạch Tố, ta không muốn muội làm vậy, bởi vì tim ta càng đau.” Lời nói dịu dàng của Tư Mã Tín quanh quẩn trong lòng Bạch Tố.
Trong mắt Bạch Tố, sự cứng cỏi và cố chấp càng nhiều.
Tử Xa thở dài một tiếng, nâng lên tay phải. Gã là người thủ sơn của Tô Minh, lời hắn nói gã nhất định phải làm theo, gã không dám không nghe.
Đối mặt cô gái kiên cường này, Tử Xa định lần nữa đuổi xuống núi thì trong động phủ Tô Minh truyền ra một câu nói bình tĩnh.
“Cô nhiều lần lên núi định làm gì, nói ta nghe xem.”
Khi Tô Minh phát ra câu nói này, Tử Xa thầm thở ra. Gã có chút đồng tình cô gái này, dù không quen biết nhiều nhưng có thể tưởng tượng, cô đến chắc chắn là có liên quan Tư Mã Tín.
“Ta phải học vẽ tranh!” Bạch Tố nhìn động phủ có Tô Minh bên trong, kiên định nói.
“Nếu ngươi không đích thân truyền cho ta thì ta sẽ vẫn mỗi ngày tới đây. Hoặc là ta chết, hoặc có một ngày ngươi đồng ý!” Dù giọng nói của Bạch Tố cực kỳ suy yếu, nhưng bên trong lộ ra cố chấp khiến người không thể nghi ngờ cô nói được thì làm được.
“Đáng giá sao…việc này vốn không liên quan đến cô.” Động phủ yên lặng thật lâu sau, truyền ra giọng Tô Minh như tiếng thở dài.
Bạch Tố không lên tiếng nhưng cố chấp trong mắt không chút giảm bớt.
“Trong ký ức của ta, đích thực có một cô gái khuôn mặt cực kỳ giống cô. Lần lượt ở trước mặt ta xé rách vết thương trong ký ức của ta, đây chính là việc cô vì giúp Tư Mã Tín mà phải thực hiện sao?” Giọng thì thào của Tô Minh bay ra ngoài.
Bạch Tố im lặng, cố chấp trong đáy mắt có do dự, nhưng rất nhanh do dự đã biến mất.
“Là ngươi trước tiên đoạt bảo vật của Tư Mã đại ca…” Bạch Tố cắn răng, nhưng chưa đợi cô nói xong thì đột nhiên có gió lốc bay ra khỏi động phủ cuốn lấy người cô đẩy ra khỏi núi.
Trong động phủ, Tô Minh nhìn bàn vẽ trước mặt, bình tĩnh hạ xuống tay phải.
Bầu trời bên ngoài dần tối xuống, mãi đến khi màn đêm buông rũ. Trong đêm khuya, Cửu Phong hoàn toàn tĩnh lặng, có lẽ bây giờ Nhị sư huynh còn đang như linh hồn phiêu trong núi, tìm cái người y cho rằng đã kẻ ăn cắp hoa cỏ.
Có lẽ bây giờ Tam sư huynh còn núp ở góc nào đó, treo nụ cười bí ẩn rình rập cái gì, ở chỗ đó cảm Thấy mình là thông minh nhất.
Có lẽ Đại sư huynh vẫn ở dưới lớp băng, không nhìn thấy mặt trời mọc mặt trời lặng, trong yên tĩnh lặng lẽ bế quan, lặng lẽ tĩnh tọa.
Tô Minh nhắm chặt hai mắt, từ trong ngực lấy ra túi trữ vật. Cốt Huân hư hỏng rất khó sửa lại, thổi không ra tiếng, bị Tô Minh đặt bên miệng nhẹ nhàng thổi.
Không có tiếng động.
Nhưng bên tai Tô Minh, hắn như nghe thấy tiếng rền rỉ vòng quanh thân thể, vòng quanh tinh thần, thật lâu không tán đi.
Không biết qua bao lâu, trăng bên ngoài động phủ rải xuống ánh trăng nhu hòa, chiếu rọi trên núi băng, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Trong đêm yên tĩnh, Tô Minh thổi Huân không có âm thanh, im lặng cảm nhận sự bình tĩnh khác với vẽ tranh.
Mãi đến khi một khúc chấm dứt, bên tai Tô Minh truyền đến một giọng già nua.
“Khúc không sai.”
Khoảnh khắc Tô Minh nghe thanh âm này, mở bừng đôi mắt, tim bỗng đập nhanh. Hắn thấy trong động phủ của mình, không biết khi nào thì xuất hiện một người!
Người này mặc áo dài màu tím, đưa lưng hướng mình, có một ít ánh trăng rắc lên thân người đó, như chiếu rọi ra ánh tím trên người, hình thành uy áp kỳ dị bao phủ cả động. Cùng lúc đó, con ngươi Tô Minh cũng bị nhiễm sắc màu.
Áo dài màu tím, tóc màu tím, thân hình màu tím, thanh âm quen thuộc!
“Đệ tử bái kiến sư tôn.” Tô Minh lập tức đứng dậy, cúi đầu với người đưa lưng hướng mình.
Dù biểu tình của Tô Minh giống bình thường, chẳng chút biến đổi, nhưng trong lòng hắn dấy lên sóng to. Sóng to đó không phải vì Thiên Tà Tử đột nhiên đến, cũng không phải vì Tô Minh không lập tức phát hiện ông ngay.
Mà vì bây giờ Thiên Tà Tử mặc, là đồ màu tím!
Thiên Tà Tử trong trạng thái này thì Tô Minh chưa từng gặp. Bên tai hắn lần nữa vang lời nói hôm đó của Nhị sư huynh, một tin tức liên quan đến sư tôn tử y, còn có hôm đó Nhị sư huynh biểu tình nghiêm trọng.
Trừ điều đó ra, khiến Tô Minh chấn kinh là Huân vốn vô thanh, thanh âm chỉ tồn tại trong ký ức của mình. Nhưng lời nói của Thiên Tà Tử hoàn toàn là trong ký ức Tô Minh, thanh âm trong lòng hắn chớp mắt truyền đến.
Đây là trùng hợp, hay là…
Tô Minh nhìn sư tôn tử y đưa lưng hướng mình, bản năng lùi một bước.
“Ngươi sợ?” Thiên Tà Tử tử y vẫn không xoay người lại, thanh âm già nua ẩn chứa cảm giác máu tanh, loại cảm giác này Tô Minh cảm nhận rất rõ ràng.
Loại máu tanh này là lắng đọng lâu năm, cũng là mới…nhuộm đẫm!
Tô Minh liếc mắt liền thấy, vạt áo tím của sư tôn có một vị trí tỏa ra mùi máu, máu tanh kia không phải cảm nhận được mà là ngửi được!
Đây không phải mùi máu của Thiên Tà Tử! Hiển nhiên là trước khi Thiên Tà Tử tới đây từng dính máu…người khác!
“Đệ tử chưa từng thấy sư tôn mặc áo dài màu tím nên có chút không thoải mái…” Tô Minh im lặng giây lát, nói thật ra.
“Không cần sợ, ngươi sẽ thói quen.” Cảm giác máu tanh trong giọng nói của Thiên Tà Tử biến mãnh liệt. Ông chậm rãi xoay người, mắt sáng quắc nhìn Tô Minh.
Giây phút ông xoay người, Tô Minh thấy rõ ràng, khuôn mặt vốn hiền lành của Thiên Tà Tử bây giờ giống như tầng băng, một mảnh lạnh lẽo. Khuôn mặt lộ ra âm trầm, nhưng trong mắt không có ác ý.
Sau lưng ông, Tô Minh như trông thấy biển máu ảo ảnh. Trong biển máu có một tượng đá, pho tượng hai tay ôm ngực, bây giờ mở to mắt, cũng không có ác ý nhìn Tô Minh.
“Lão tứ, ngươi biết cùng người đấu pháp không?” Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh, khàn giọng nói, khi nói chuyện thì khóe miệng ông lộ tia tàn nhẫn.
Tàn nhẫn này không phải hướng về Tô Minh, dường như câu nói đó sẽ dẫn động tâm Thiên Tà Tử, khiến cảm xúc ông dao động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.